Tú đơ hẵn, không biết làm gì vào tình cảnh này. Thảo Ly vẫn than khóc thảm thiết. - Em yêu anh thật mà. Tại sao lại đối xử với em như vậy? hức hức
Liếc mắt sang vẫn thấy Đình bất chấp nắm tay Tú. Thảo Ly liền giật tay hai người.
- Buông tay ra mau. Buông tay ra.
Đình dần thả tay. Thảo Ly mới đẩy Tú ra, chỉ thẳng tay vào Tú.
- Cô! Chính cô đã làm người thứ ba chen vào chuyện tình cảm chúng tôi.
Thảo Ly vừa nói vừa bước tới làm Tú sợ sệch lùi lại, càng ngày càng tiến ra ban công.
- Cô! Cô là đồ xấu xa. Cô chỉ biết phá chuyện tình cảm người khác. Cô đáng hận. Cô đáng chết.
Bốp... Chân Tú lùi mãi đã đụng vào ban công. Mọi người bên dưới bắt đầu ồ ố lên.
- Cô phải chết! - Thảo Ly đẩy Tú một cái. Mất thăng bằng Tú rơi trong không trung.
- Này cô làm gì vậy?
Đình xông tới đẩy Thảo Ly ngã sang một bên, chồm ra coi Tú.
Tú đang rơi rất nhanh trong không trung. Bên dưới xôn xao. Một bóng người bất chợt xông ra và đỡ lấy Tú. Hai người ngã nhào xuống đất bất tỉnh. Mọi người xung quanh chạy lại, người bu đầy...
Đình đưa con mắt sắt bén, như muốn ăn tươi nuốt sống Thảo Ly. Thảo Ly thẩn thờ cười như một người điên.
Tầm mười phút sau, xe cấp cứu đến và hai người Phúc Tú được đưa đến bệnh viện.
- Cô làm thế là như thế nào? Cô muốn ngồi tù à? Nếu Tú không được cậu học sinh ấy đỡ, thương tích có nhẹ hơn một tí thì chắc gì giữ được mạng sống đây. Cô muốn chết thì tự mình chết đi, còn cần người chết thay sao?
* * * * * * * * * * * * * * * * ** * * * *
Tú mở mắt ra, gian phòng trắng hiện ra trước mắt, không có ai cả! Tú khẽ nhúc nhít, toàn thân Tú đau nhứt và nặng nề. Tú cố gắng đưa tay lên, tay Tú bó bột, cả chân. Tú vẫn chưa hoàn hồn.
Két... cánh cửa mở ra, Tú vội nhắm hé hé mắt. Một đám người bước vào, có cha mẹ cô, có Uyển, có Thanh, Dương Thắng, Trường Toàn và cả giáo viên chủ nhiệm. Trông mặt ai cũng vẻ buồn bã, u sầu.
- Đã 3 ngày rồi, con bé vẫn chưa tỉnh. - Mẹ Tú thở dài, bà nói với giọng nghẹn ngào và khàn đặc, chắc bà đã khóc rất nhiều, nhìn vào đôi mắt sưng tấy là rõ. Biết họ rất lo, Tú đành chầm chầm như lúc nãy vừa tỉnh và tỉnh lại lần nữa,
- Tú tỉnh rồi.
Mọi ánh mắt tập trung vào Tú. Da mặt giản hẵn ra, nụ cười đã rạng rỡ trên môi. Tất nhiên người mừng nhất vẫn là mẹ Tú, bà đã lo thế nào mà. Bà liền chạy lại nắm cánh tay Tú, vui mừng
- Tú con tỉnh rồi, con thấy trong người thế nào? Con bất tỉnh ba ngày có biết mọi người lo cho con lắm không? Sao lại rơi từ trên sân thượng xuống thế kia cơ chứ? May là còn sống sót đấy. Không thì cha mẹ cũng không biết sống sao khi chỉ có mình con thế này.
Mẹ Tú dồn hết những điều bực nhọc trong lòng tuôn ra hết cả. Còn nắm tay Tú - cánh tay đang bị thương. Tú đau đớn.
- Mẹ, mẹ cứ như vậy thì con mới có chuyện đấy. Tay con đang tê liệt cả mà mẹ cứ nắm rồi như trút giận xuống nó thì con làm sao chịu nỗi.
- A mẹ xin lỗi. Mẹ cũng chỉ thấy con tỉnh rồi hơi ''ấy''.
Mọi người bật cười. Cha Tú không nói một lời, lặng lẽ nhìn Tú rồi ra hiệu bảo mẹ Tú đi cùng. Rồi họ đi ra ngoài, giáo viên chủ nhiệm cũng không biết nói gì cũng lặng lẽ ra theo. Di Uyển và Giang Thanh tiến lại trò chuyện.
- Mày thấy sao rồi?
- Bất lực.
- Rơi từ trên ấy xuống cảm giác phê lòi chứ?
- Phê cái con mắt mày lòi ấy. Muốn biết thì thử đi, có chết tự gánh.
- Nói thế thôi, căng vậy.
- À lúc rơi xuống hình như có tấm nệm đỡ tao à?
Uyển bật cười ha hả.
- Ừ nệm đấy. Nệm cao cấp 100% thịt mỡ động vật đấy!
- Là sao? Thanh mày lại nói sản gì ghê vậy.
- Là Gia Phúc xông ra đỡ con heo như bà đấy bà nội. Nệm nào sẵn cho bà đâu! - Uyển chen vô nói.
- Tạ Gia Phúc sao?
- Thưa vâng. Chứ lãng vãng đâu đây còn tên Tạ Gia Phúc nào hay sao. Người ta nằm phòng kế bên kìa.
- Cậu ta có sao không?
- Bị con heo như bà đè lên không tan thịt cũng gãy xương.
- Tao hỏi thật đấy không đùa nữa nhé Uyển.
- Không nặng lắm. - Thắng lên tiếng.
- Ừ cũng may! - Tú thở phào
Không khí tĩnh lặng đi, bốn người còn lại cũng xin ra về. Tú chợt nghĩ đến Phúc.
Cậu ta đỡ mình thật sao? Sao lại làm như thế? Ngu ngốc! Không biết cậu ta thế nào rồi. Haizz...
Tú nằm viện ròng rã 1 tháng trời vì chấn động khá mạnh nên phải nằm lâu để bác sĩ kiểm tra thường xuyên về xương cũng như về não. Ngày nào Thanh, Uyển, Thắng, Toàn đều đến lâu lâu Đình cũng có ghé. Tú có hỏi thăm Phúc, cậu ấy khỏe rồi, Uyển có bảo đến thăm Tú nhưng cậu ấy biệt tăm không thấy bóng dáng.
Tú bị thương khá nặng phải qua các đợt trị liệu mới có thể đi đứng bình thường, hồi phục những điều đó lại chiếm thêm một tháng ròng rã.
END CHAP
Vì au bận quá nên hay ra chap trễ. Thông cảm cho au nhé
Liếc mắt sang vẫn thấy Đình bất chấp nắm tay Tú. Thảo Ly liền giật tay hai người.
- Buông tay ra mau. Buông tay ra.
Đình dần thả tay. Thảo Ly mới đẩy Tú ra, chỉ thẳng tay vào Tú.
- Cô! Chính cô đã làm người thứ ba chen vào chuyện tình cảm chúng tôi.
Thảo Ly vừa nói vừa bước tới làm Tú sợ sệch lùi lại, càng ngày càng tiến ra ban công.
- Cô! Cô là đồ xấu xa. Cô chỉ biết phá chuyện tình cảm người khác. Cô đáng hận. Cô đáng chết.
Bốp... Chân Tú lùi mãi đã đụng vào ban công. Mọi người bên dưới bắt đầu ồ ố lên.
- Cô phải chết! - Thảo Ly đẩy Tú một cái. Mất thăng bằng Tú rơi trong không trung.
- Này cô làm gì vậy?
Đình xông tới đẩy Thảo Ly ngã sang một bên, chồm ra coi Tú.
Tú đang rơi rất nhanh trong không trung. Bên dưới xôn xao. Một bóng người bất chợt xông ra và đỡ lấy Tú. Hai người ngã nhào xuống đất bất tỉnh. Mọi người xung quanh chạy lại, người bu đầy...
Đình đưa con mắt sắt bén, như muốn ăn tươi nuốt sống Thảo Ly. Thảo Ly thẩn thờ cười như một người điên.
Tầm mười phút sau, xe cấp cứu đến và hai người Phúc Tú được đưa đến bệnh viện.
- Cô làm thế là như thế nào? Cô muốn ngồi tù à? Nếu Tú không được cậu học sinh ấy đỡ, thương tích có nhẹ hơn một tí thì chắc gì giữ được mạng sống đây. Cô muốn chết thì tự mình chết đi, còn cần người chết thay sao?
* * * * * * * * * * * * * * * * ** * * * *
Tú mở mắt ra, gian phòng trắng hiện ra trước mắt, không có ai cả! Tú khẽ nhúc nhít, toàn thân Tú đau nhứt và nặng nề. Tú cố gắng đưa tay lên, tay Tú bó bột, cả chân. Tú vẫn chưa hoàn hồn.
Két... cánh cửa mở ra, Tú vội nhắm hé hé mắt. Một đám người bước vào, có cha mẹ cô, có Uyển, có Thanh, Dương Thắng, Trường Toàn và cả giáo viên chủ nhiệm. Trông mặt ai cũng vẻ buồn bã, u sầu.
- Đã 3 ngày rồi, con bé vẫn chưa tỉnh. - Mẹ Tú thở dài, bà nói với giọng nghẹn ngào và khàn đặc, chắc bà đã khóc rất nhiều, nhìn vào đôi mắt sưng tấy là rõ. Biết họ rất lo, Tú đành chầm chầm như lúc nãy vừa tỉnh và tỉnh lại lần nữa,
- Tú tỉnh rồi.
Mọi ánh mắt tập trung vào Tú. Da mặt giản hẵn ra, nụ cười đã rạng rỡ trên môi. Tất nhiên người mừng nhất vẫn là mẹ Tú, bà đã lo thế nào mà. Bà liền chạy lại nắm cánh tay Tú, vui mừng
- Tú con tỉnh rồi, con thấy trong người thế nào? Con bất tỉnh ba ngày có biết mọi người lo cho con lắm không? Sao lại rơi từ trên sân thượng xuống thế kia cơ chứ? May là còn sống sót đấy. Không thì cha mẹ cũng không biết sống sao khi chỉ có mình con thế này.
Mẹ Tú dồn hết những điều bực nhọc trong lòng tuôn ra hết cả. Còn nắm tay Tú - cánh tay đang bị thương. Tú đau đớn.
- Mẹ, mẹ cứ như vậy thì con mới có chuyện đấy. Tay con đang tê liệt cả mà mẹ cứ nắm rồi như trút giận xuống nó thì con làm sao chịu nỗi.
- A mẹ xin lỗi. Mẹ cũng chỉ thấy con tỉnh rồi hơi ''ấy''.
Mọi người bật cười. Cha Tú không nói một lời, lặng lẽ nhìn Tú rồi ra hiệu bảo mẹ Tú đi cùng. Rồi họ đi ra ngoài, giáo viên chủ nhiệm cũng không biết nói gì cũng lặng lẽ ra theo. Di Uyển và Giang Thanh tiến lại trò chuyện.
- Mày thấy sao rồi?
- Bất lực.
- Rơi từ trên ấy xuống cảm giác phê lòi chứ?
- Phê cái con mắt mày lòi ấy. Muốn biết thì thử đi, có chết tự gánh.
- Nói thế thôi, căng vậy.
- À lúc rơi xuống hình như có tấm nệm đỡ tao à?
Uyển bật cười ha hả.
- Ừ nệm đấy. Nệm cao cấp 100% thịt mỡ động vật đấy!
- Là sao? Thanh mày lại nói sản gì ghê vậy.
- Là Gia Phúc xông ra đỡ con heo như bà đấy bà nội. Nệm nào sẵn cho bà đâu! - Uyển chen vô nói.
- Tạ Gia Phúc sao?
- Thưa vâng. Chứ lãng vãng đâu đây còn tên Tạ Gia Phúc nào hay sao. Người ta nằm phòng kế bên kìa.
- Cậu ta có sao không?
- Bị con heo như bà đè lên không tan thịt cũng gãy xương.
- Tao hỏi thật đấy không đùa nữa nhé Uyển.
- Không nặng lắm. - Thắng lên tiếng.
- Ừ cũng may! - Tú thở phào
Không khí tĩnh lặng đi, bốn người còn lại cũng xin ra về. Tú chợt nghĩ đến Phúc.
Cậu ta đỡ mình thật sao? Sao lại làm như thế? Ngu ngốc! Không biết cậu ta thế nào rồi. Haizz...
Tú nằm viện ròng rã 1 tháng trời vì chấn động khá mạnh nên phải nằm lâu để bác sĩ kiểm tra thường xuyên về xương cũng như về não. Ngày nào Thanh, Uyển, Thắng, Toàn đều đến lâu lâu Đình cũng có ghé. Tú có hỏi thăm Phúc, cậu ấy khỏe rồi, Uyển có bảo đến thăm Tú nhưng cậu ấy biệt tăm không thấy bóng dáng.
Tú bị thương khá nặng phải qua các đợt trị liệu mới có thể đi đứng bình thường, hồi phục những điều đó lại chiếm thêm một tháng ròng rã.
END CHAP
Vì au bận quá nên hay ra chap trễ. Thông cảm cho au nhé