Tú nghe thấy liền đánh hơi điều gì đó bất ổn, hơi lo sợ một chút, không tiếp lời. Ông Lưu nói tiếp.
- Có phải dạo gần đây con va chạm với nhiều người không? Con của những người có quyền thế?
Tú ngây ngô nhìn xung quanh, môi he hé nụ cười vô hồn, vẫn không đáp.
- Ta đã biết một số chuyện gần đây xảy ra với con. Nếu đã như thế thì ta cũng muốn con như thế này.
Cảm giác hồi hộp, bất an khiến Tú cứ bứt rứt không yên. Từng câu từ chữ trong lời nói của ông Lưu đều làm tim Tú đập mạnh một nhịp.
- Cậu chủ nhà Dương sẽ là chỗ dựa vững chắc cho con sau này. Lo mà nắm bắt cậu ấy. Nhà cậu ta có tiền lại có quyền bậc nhất nhì, ta nghe nói gần đây tập đoàn nhà cậu ta đã khiến hai tập đoàn khá có tiếng khác là Đường và Lâm phá sản. Nguyên nhân là vì tiểu thư hai nhà này có gây hấn trong trường liên quan đến cậu chủ này.
Ông Lưu luyên thuyên nói, còn Tú thì cứ mơ mơ màng màng. Nghe được chữ gì có vẻ quan trọng trong lời nói của cha thì bắt đầu suy nghĩ lung tung.
- Con đó. Phải cố gắng tiếp cận.
Tú chợt giật mình nhìn cha, cười trừ rồi bỏ đi. Về phòng leo lên giường nằm suy nghĩ vài thứ.
Cậu Dương? Đường gia? Lâm gia? Phá sản? Nhưng nếu nhà Đường thì Tú có thể hiểu vì hai ba tháng trước đã giải quyết rồi! Nhưng còn nhà Lâm? Không lẽ truyện về Lâm Thảo Ly anh ta cũng biết?
Say sưa suy nghĩ, trằn trọc đến tưởng chừng không thể ngủ, óc cũng muốn nổ tung nhưng rồi cũng lăn quay ra ngủ khò.
Giờ ra chơi, Tú không cần chạy đi tìm Thắng, người cũng tự lếch xác đến.
- Chào em.
- Anh ở đây nãy giờ?
- Nhớ em quá nên vừa ra chơi là lếch lên đây.
Tú trừng mắt nhìn Thắng. Chỉ nói những câu khiến Tú nghe mà nổi da gà.
Nhớ nhung gì nhau chứ?
Tú quay đi và bảo
- Đi chỗ khác nói.
Tú vội bỏ đi, không quan tâm giờ Thắng đã què một chân, cứ cà nhắc mà đuổi theo. Đi một lúc thì Tú mới thấy lạ, cứ y như là mình chủ một mình bước đi không có ai bên cạnh cũng không có ai đuổi theo, quay lưng lại mới thấy bộ dạng khó khăn mà đi theo . Tú đứng nhìn lạ lẫm một chút, sau đó chạy lại.
- Sao vậy?
- Vết thương ngay chân thôi. Không sao. - Thắng cười.
- Có đi tiếp được không?
- Được.
- Thế thì đi tiếp đi.
Tú nói xong lại vội vàng bước đi. Thắng cố đứng thẳng đi bình thường nhưng có vẻ lúc đầu mong gặp Tú nên vội quá quên cả chân bị thương. Vết thương đang gỉ máu. Trụ không được nữa Thắng ngã xuống, ôm lấy chân mình, nhưng tuyệt đối không muốn rên lên một câu.
Một đoạn nữa lại thấy lạ Tú quay sang, thấy Thắng ngã xuống đất lại vội vàng chạy lại.
- Thật sự không sao? Sao lại ngã nhào ở đây?
Thắng không đáp chỉ ôm lấy chân của mình, chỉ hơi cau mày một chút ngoài ra không hành động. Tú nhìn xuống chỗ tay Thắng đang cố giữ lại, màu quần chỗ đó đậm hơn có vẻ ẩm ướt, Tú mới cả gan xé mạnh, nhìn thấy một vết thương khá sâu lại không được băng bó cẩn thận.
Tú nhăn mặt nhìn Thắng.
- Sao thế này?
- Không sao mà.
Thắng gở tay Tú ra, giả vờ mạnh khỏe đứng lên, nhưng chân lại tê cứng đi, không còn sức. Tú cắn môi, trừng mắt nhìn Thắng, giọng gầm gầm.
- Tôi hỏi thế này là sao?
- Không sao!
Thắng vẫn kiên định không hé răng nói gì ngoài hai chữ đó. Tú như phát điên.
Mấy chuyện ngồi mà cứ năn nỉ không thành, hỏi không nói..... Mất chuyện thách thức sự kiên nhẫn nói chung Lưu tiểu thư đây không hề làm được.
Tú tức giận đến mặt đỏ cả lên. Thắng trông thấy, đưa tay lên chỉ vào Mặt Tú cười lớn.
- Haha, đáng yêu chưa kìa!
Người Tú lại tăng nhiệt đột ngột. Không bỏ đi chắc Tú tức mà chết.
Tú cố gắng kiềm nén, đứng dậy.
- Ít ra tôi còn muốn nói chuyện đàng hoàng với anh một lần nhưng anh không thích thì thôi vậy.
Tú định cất bước đi, Thắng nhanh chóng nắm chân Tú lại.
(Người ta níu kéo thì nắm tay đồ, ông này níu nắm chân. Độc! *cười lớn*)
- Có phải dạo gần đây con va chạm với nhiều người không? Con của những người có quyền thế?
Tú ngây ngô nhìn xung quanh, môi he hé nụ cười vô hồn, vẫn không đáp.
- Ta đã biết một số chuyện gần đây xảy ra với con. Nếu đã như thế thì ta cũng muốn con như thế này.
Cảm giác hồi hộp, bất an khiến Tú cứ bứt rứt không yên. Từng câu từ chữ trong lời nói của ông Lưu đều làm tim Tú đập mạnh một nhịp.
- Cậu chủ nhà Dương sẽ là chỗ dựa vững chắc cho con sau này. Lo mà nắm bắt cậu ấy. Nhà cậu ta có tiền lại có quyền bậc nhất nhì, ta nghe nói gần đây tập đoàn nhà cậu ta đã khiến hai tập đoàn khá có tiếng khác là Đường và Lâm phá sản. Nguyên nhân là vì tiểu thư hai nhà này có gây hấn trong trường liên quan đến cậu chủ này.
Ông Lưu luyên thuyên nói, còn Tú thì cứ mơ mơ màng màng. Nghe được chữ gì có vẻ quan trọng trong lời nói của cha thì bắt đầu suy nghĩ lung tung.
- Con đó. Phải cố gắng tiếp cận.
Tú chợt giật mình nhìn cha, cười trừ rồi bỏ đi. Về phòng leo lên giường nằm suy nghĩ vài thứ.
Cậu Dương? Đường gia? Lâm gia? Phá sản? Nhưng nếu nhà Đường thì Tú có thể hiểu vì hai ba tháng trước đã giải quyết rồi! Nhưng còn nhà Lâm? Không lẽ truyện về Lâm Thảo Ly anh ta cũng biết?
Say sưa suy nghĩ, trằn trọc đến tưởng chừng không thể ngủ, óc cũng muốn nổ tung nhưng rồi cũng lăn quay ra ngủ khò.
Giờ ra chơi, Tú không cần chạy đi tìm Thắng, người cũng tự lếch xác đến.
- Chào em.
- Anh ở đây nãy giờ?
- Nhớ em quá nên vừa ra chơi là lếch lên đây.
Tú trừng mắt nhìn Thắng. Chỉ nói những câu khiến Tú nghe mà nổi da gà.
Nhớ nhung gì nhau chứ?
Tú quay đi và bảo
- Đi chỗ khác nói.
Tú vội bỏ đi, không quan tâm giờ Thắng đã què một chân, cứ cà nhắc mà đuổi theo. Đi một lúc thì Tú mới thấy lạ, cứ y như là mình chủ một mình bước đi không có ai bên cạnh cũng không có ai đuổi theo, quay lưng lại mới thấy bộ dạng khó khăn mà đi theo . Tú đứng nhìn lạ lẫm một chút, sau đó chạy lại.
- Sao vậy?
- Vết thương ngay chân thôi. Không sao. - Thắng cười.
- Có đi tiếp được không?
- Được.
- Thế thì đi tiếp đi.
Tú nói xong lại vội vàng bước đi. Thắng cố đứng thẳng đi bình thường nhưng có vẻ lúc đầu mong gặp Tú nên vội quá quên cả chân bị thương. Vết thương đang gỉ máu. Trụ không được nữa Thắng ngã xuống, ôm lấy chân mình, nhưng tuyệt đối không muốn rên lên một câu.
Một đoạn nữa lại thấy lạ Tú quay sang, thấy Thắng ngã xuống đất lại vội vàng chạy lại.
- Thật sự không sao? Sao lại ngã nhào ở đây?
Thắng không đáp chỉ ôm lấy chân của mình, chỉ hơi cau mày một chút ngoài ra không hành động. Tú nhìn xuống chỗ tay Thắng đang cố giữ lại, màu quần chỗ đó đậm hơn có vẻ ẩm ướt, Tú mới cả gan xé mạnh, nhìn thấy một vết thương khá sâu lại không được băng bó cẩn thận.
Tú nhăn mặt nhìn Thắng.
- Sao thế này?
- Không sao mà.
Thắng gở tay Tú ra, giả vờ mạnh khỏe đứng lên, nhưng chân lại tê cứng đi, không còn sức. Tú cắn môi, trừng mắt nhìn Thắng, giọng gầm gầm.
- Tôi hỏi thế này là sao?
- Không sao!
Thắng vẫn kiên định không hé răng nói gì ngoài hai chữ đó. Tú như phát điên.
Mấy chuyện ngồi mà cứ năn nỉ không thành, hỏi không nói..... Mất chuyện thách thức sự kiên nhẫn nói chung Lưu tiểu thư đây không hề làm được.
Tú tức giận đến mặt đỏ cả lên. Thắng trông thấy, đưa tay lên chỉ vào Mặt Tú cười lớn.
- Haha, đáng yêu chưa kìa!
Người Tú lại tăng nhiệt đột ngột. Không bỏ đi chắc Tú tức mà chết.
Tú cố gắng kiềm nén, đứng dậy.
- Ít ra tôi còn muốn nói chuyện đàng hoàng với anh một lần nhưng anh không thích thì thôi vậy.
Tú định cất bước đi, Thắng nhanh chóng nắm chân Tú lại.
(Người ta níu kéo thì nắm tay đồ, ông này níu nắm chân. Độc! *cười lớn*)