Mọi chuyện cũng là ý trời. Nhân duyên đã định, con người cũng chỉ biết thuận theo nó. Cũng có thể tự mình quyết định, tiếp tục hay dừng lại...
Về đến nhà, bỏ mọi thứ qua một bên, đánh một giấc say.
Khi ánh nắng bắt đầu mờ nhạt hừng sáng, bản thân bấc giác tỉnh dậy chào một ngày mới. Đi đến trường...
- Này mày đã biết gì chưa? Hôm qua ấy tao thấy Dương Thắng nè, đi cùng với Diễm Tú ấy.
- Trời họ vẫn cặp kè với nhau miết thôi có gì lạ. Mày chưa biết à? Nam thần trường mình không biết ăn bùa mê thuốc lú gì mà cứ chạy rật rật theo Diễm Tú Diễm Tú đó đó.
- Ờ ha. Ê nhắc tào tháo, tào tháo đến lền kìa.
Tay khẽ đưa lên chỉ Tú, Tú lạnh nhạt đi ngang qua, không chú ý đến. Chuyện hôm qua Tú lên cùng một xe với Dương Thắng được chuyền miệng rộng rãi trong trường chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ. Vừa vào lớp đã chuyền đến tai Di Uyển khi cô đi ngang qua một đám người đang bàn tán về vấn đề đó một cách sôi nổi của dân sành chuyện chính hiệu. Di Uyển liền chạy nhanh về lớp toe toét lên nói với Tú.
- Tú, Tú, Tú.
Mọi người chú ý nhìn Di Uyển hớt ha hớt hãi, gọi tên Tú lia lịa, Di Uyển mới im lặng, giả bộ mình con gái nhẹ nhàng, mắt nhìn thẳng đi từ từ đến chỗ Tú. Tú ban đầu nghe gọi có hơi ngước lên nhìn, sau đó lại cúi xuống nằm dài trên bàn. Uyển đi đến chỗ Tú, thấy Tú nằm dài như vậy, chen vô ghế kế bên - ghế của Phúc, vừa ngồi vừa giơ tay đánh một cái điếng người vào Tú.
Tú la lên, đồng thời đưa gương mặt nhăn nhó nhìn Uyển, khó chịu.
- Đau! Mày động kinh à?
Uyển trừng Tú một cái, xong nở nụ cười gian, chân mày đá đá lên. Tú không hiểu cử chỉ đó là gì, nhưng trông gian chết được, lại cau có nói.
- Hôm nay mày bị gì vậy hả?
Uyển chồm người sát đến Tú, Tú hơi ngửa đầu ra sau. Cảm giác này giống như lần đó, lần đầu tiên người đó bước vào lớp, ngày đầu tiên trở thành bạn học, còn có thái độ quan tâm thái hóa. Mặt mày hơi giản ra.
- Mày chịu chăm sóc cho Dương Thắng rồi sao?
Tú đang mơ màng nhớ về chuyện xa xưa, Uyển cất tiếng hỏi, bất giác không để ý đến. Uyển hơi cau mày khi Tú cứ nhìn mình mà không trả lời gì.
- Ê, Tú.
Nghe gọi Tú khẽ giật mình, liền xua xua tay cho Uyển tránh mặt ra. Uyển chẳng hiểu đang nói chuyện mà Tú cứ hành động thật kì lạ. Tính tò mò lại hỏi tiếp.
- Hôm qua sao rồi?
Tú đang phân tích câu hỏi thì Phúc đi đến bàn mình, thấy Uyển đang hóng chuyện gì với Tú, Phúc đứng yên tại đó. Tú ngước lên nhìn Phúc, mỉm cười. Lại cứ hành động kì lạ như vậy khiến Uyển tò mò hơi quay sang. Phúc đứng sừng sững ngay đó, bản thân vội vàng đứng dậy, chạy về chỗ. Tú vẫn không dời mắt khỏi Phúc. Chỗ đã trống, Phúc nhanh chóng ngồi xuống, nhìn sang Tú. Hai ánh mắt chạm nhau, Tú vẫn không có ý định tránh né đi, miệng cong cong ý cười.
Tim khẽ loạn nhịp, từng đường nét, ánh mắt, đôi môi hiện rõ ngay trước mắt nhẹ nhàng làm bản thân rung động.
Tim khẽ loạn nhịp, từng hình ảnh, mái tóc, làn da mịn màng, làm sáng bừng lên đôi mắt trong, ấm áp.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu bỏ mặc không gian, bỏ mặc thời gian, ai làm gì kệ ai, chú ý đối phương là đủ. Đến khi tiếng giáo viên vang vọng đến tai mới chịu quay mặt đi.
Trong tiết học cũng khe khẽ, lén lén nhìn trộm nhau. Nhưng lại chẳng có một câu chuyện nào để nói. Giờ ra chơi, khi chuông vừa reo, Tú liền nhớ đến tên què mà cô mang ơn kia, liền lật đật chạy đi. Lòng vẫn mang tò mò, Uyển đuổi theo Tú, hét lên.
- Tú chờ tao!
Phúc có nhìn theo dáng người nhỏ chạy đi, lòng cũng hơi tò mò vì sao cô ấy lại gấp như vậy, nhưng là con trai tò mò cũng chỉ biết chờ nó tự đến nói với mình chứ chẳng làm được gì hơn.
- Cậu ăn gì chưa? Chúng ta đi ăn nhé!
Phúc quay sang nhìn...
END CHAP.
Tác giả bế quan ôn thi cùng nghỉ ngơi vài tuần. Chúc đọc giả thi tốt. Gặp lại ở năm mới. Ahihi
Về đến nhà, bỏ mọi thứ qua một bên, đánh một giấc say.
Khi ánh nắng bắt đầu mờ nhạt hừng sáng, bản thân bấc giác tỉnh dậy chào một ngày mới. Đi đến trường...
- Này mày đã biết gì chưa? Hôm qua ấy tao thấy Dương Thắng nè, đi cùng với Diễm Tú ấy.
- Trời họ vẫn cặp kè với nhau miết thôi có gì lạ. Mày chưa biết à? Nam thần trường mình không biết ăn bùa mê thuốc lú gì mà cứ chạy rật rật theo Diễm Tú Diễm Tú đó đó.
- Ờ ha. Ê nhắc tào tháo, tào tháo đến lền kìa.
Tay khẽ đưa lên chỉ Tú, Tú lạnh nhạt đi ngang qua, không chú ý đến. Chuyện hôm qua Tú lên cùng một xe với Dương Thắng được chuyền miệng rộng rãi trong trường chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ. Vừa vào lớp đã chuyền đến tai Di Uyển khi cô đi ngang qua một đám người đang bàn tán về vấn đề đó một cách sôi nổi của dân sành chuyện chính hiệu. Di Uyển liền chạy nhanh về lớp toe toét lên nói với Tú.
- Tú, Tú, Tú.
Mọi người chú ý nhìn Di Uyển hớt ha hớt hãi, gọi tên Tú lia lịa, Di Uyển mới im lặng, giả bộ mình con gái nhẹ nhàng, mắt nhìn thẳng đi từ từ đến chỗ Tú. Tú ban đầu nghe gọi có hơi ngước lên nhìn, sau đó lại cúi xuống nằm dài trên bàn. Uyển đi đến chỗ Tú, thấy Tú nằm dài như vậy, chen vô ghế kế bên - ghế của Phúc, vừa ngồi vừa giơ tay đánh một cái điếng người vào Tú.
Tú la lên, đồng thời đưa gương mặt nhăn nhó nhìn Uyển, khó chịu.
- Đau! Mày động kinh à?
Uyển trừng Tú một cái, xong nở nụ cười gian, chân mày đá đá lên. Tú không hiểu cử chỉ đó là gì, nhưng trông gian chết được, lại cau có nói.
- Hôm nay mày bị gì vậy hả?
Uyển chồm người sát đến Tú, Tú hơi ngửa đầu ra sau. Cảm giác này giống như lần đó, lần đầu tiên người đó bước vào lớp, ngày đầu tiên trở thành bạn học, còn có thái độ quan tâm thái hóa. Mặt mày hơi giản ra.
- Mày chịu chăm sóc cho Dương Thắng rồi sao?
Tú đang mơ màng nhớ về chuyện xa xưa, Uyển cất tiếng hỏi, bất giác không để ý đến. Uyển hơi cau mày khi Tú cứ nhìn mình mà không trả lời gì.
- Ê, Tú.
Nghe gọi Tú khẽ giật mình, liền xua xua tay cho Uyển tránh mặt ra. Uyển chẳng hiểu đang nói chuyện mà Tú cứ hành động thật kì lạ. Tính tò mò lại hỏi tiếp.
- Hôm qua sao rồi?
Tú đang phân tích câu hỏi thì Phúc đi đến bàn mình, thấy Uyển đang hóng chuyện gì với Tú, Phúc đứng yên tại đó. Tú ngước lên nhìn Phúc, mỉm cười. Lại cứ hành động kì lạ như vậy khiến Uyển tò mò hơi quay sang. Phúc đứng sừng sững ngay đó, bản thân vội vàng đứng dậy, chạy về chỗ. Tú vẫn không dời mắt khỏi Phúc. Chỗ đã trống, Phúc nhanh chóng ngồi xuống, nhìn sang Tú. Hai ánh mắt chạm nhau, Tú vẫn không có ý định tránh né đi, miệng cong cong ý cười.
Tim khẽ loạn nhịp, từng đường nét, ánh mắt, đôi môi hiện rõ ngay trước mắt nhẹ nhàng làm bản thân rung động.
Tim khẽ loạn nhịp, từng hình ảnh, mái tóc, làn da mịn màng, làm sáng bừng lên đôi mắt trong, ấm áp.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu bỏ mặc không gian, bỏ mặc thời gian, ai làm gì kệ ai, chú ý đối phương là đủ. Đến khi tiếng giáo viên vang vọng đến tai mới chịu quay mặt đi.
Trong tiết học cũng khe khẽ, lén lén nhìn trộm nhau. Nhưng lại chẳng có một câu chuyện nào để nói. Giờ ra chơi, khi chuông vừa reo, Tú liền nhớ đến tên què mà cô mang ơn kia, liền lật đật chạy đi. Lòng vẫn mang tò mò, Uyển đuổi theo Tú, hét lên.
- Tú chờ tao!
Phúc có nhìn theo dáng người nhỏ chạy đi, lòng cũng hơi tò mò vì sao cô ấy lại gấp như vậy, nhưng là con trai tò mò cũng chỉ biết chờ nó tự đến nói với mình chứ chẳng làm được gì hơn.
- Cậu ăn gì chưa? Chúng ta đi ăn nhé!
Phúc quay sang nhìn...
END CHAP.
Tác giả bế quan ôn thi cùng nghỉ ngơi vài tuần. Chúc đọc giả thi tốt. Gặp lại ở năm mới. Ahihi