Vừa đi vừa móc điện thoại ra.
- Lão Đại, có chuyện gì?
Trong điện thoại tíc tắc đã phát ra tiếng động.
- Huy động anh em đi tìm Lưu Diễm Tú cho tôi. Đào hết cái thành phố này nhất định không còn người cũng còn xác. Hiểu rồi chứ?
Giọng Phúc vang to, khiến cho người bên kia cũng cảm giác được sự phẫn nộ. Giọng run run đáp lại.
- V..vâ..vâng!
Phúc chạy đi. Tú em nhất định không được có chuyện gì! Đợi tôi. Tôi sẽ không để em chịu tổn thương!
Toàn đi đến căn phòng đó, Thắng nằm dưới sàn, trông không còn một chút sức nào, Toàn liền chạy đến đỡ Thắng dậy.
- Không sao chứ?
Thắng giờ chỉ như cái xác không hồn. Sự việc này đã biến thành truyện không có hồi kết. Phúc chạy đi ra khỏi trường, đi đến rất nhiều nơi. Mãi cho đến chiều tối, mới mò ra bãi biển ngày đó. Vừa chạy vừa hét.
- Tú! Tú! Lưu Diễm Tú! Cậu có ở đây không?
Phúc tiếp tục chạy, tháo đôi mắt kính ném đi mất, thân thể anh đẫm mồ hôi, mái tóc lúc nào bồng bềnh giờ thì nó đậm ướt, kết dính vào nhau, rũ xuống mắt. Mệt mõi lắm, Phúc dừng lại, chống tay lên gối, thở hộc hộc. Phúc đưa mẳt nhìn về phía trước. Mồ hôi làm ướt hàng mi mắt anh. Nhắm nghiềng mắt lại, anh đứng thẳng dậy, vừa mở mắt ra lại ngã ào xuống.
Tú rốt cuộc em đang ở đâu? Anh ngã xuống, thân thể cũng đã cạn kiệt sức. Nhưng cứ nghĩ đến Tú, anh lại cố gồng mình đứng dậy.
Tú thơ thẩn ngồi trước những cơn sóng cuồn cuộn xô vào bờ. Đã ngồi như vậy rất lâu rất lâu, nhưng tâm vẫn như đại dương kia, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, hết cơn giông bão này sẽ tạo cơn giông bão khác. Người ta cứ nói đại dương là nơi yên tĩnh, thanh bình nhất. Nhưng có bao giờ nghe bão từ lục địa đổ ra biển? Trên thế gian này, chẳng có nơi nào là yên tĩnh khi tâm hồn người ở chung với chúng lại chẳng bình yên mà cảm nhận.
“Tú! Tú! Lưu Diễm Tú! Cậu có ở đây không?” câu nói vang vọng trong không gian, truyền đến tai Tú, cô quay trái quay phải xem thử. Trông thấy từng hành động của bóng dáng đằng xa xa kia, Tú có hơi xúc động. Ai vậy nhỉ? Sao ngã thế kia? Tíc tắc người kia lại đứng lên. Không sao chứ nhỉ? Bóng dáng đó dần tiến lại gần Tú. Tú bất giác nhìn chung quanh, bãi biển giờ này rất vắng, đằng xa kia có những khu resort thì có chút ánh sáng lấp ló.
Người đó đang tiến về mình sao? Người đó là người đã gọi mình chăng? Thật sao? Đó là ai? Ai vậy? Cao, ốm, tóc ngắn? Một người con trai chăng? Ai chứ? Chắc chắn không phải Dương Thắng. Anh ta chắc sẽ có biết mình ở đây đâu! Người tới đây với mình là..... Phúc sao? Cậu ấy đúng chứ?
Với một mớ những suy nghĩ, và cuối cùng có lẽ là điều vui nhất. Tú chợt hé nụ cười mỉm, rồi chợt nhận ra tinh thần như ngày giông bão phút chốc lại giống như ngày nắng nhẹ nhàng. Tú chợt thở dài. Những lúc thế này mình lại nghĩ đến tên đó sao? Thật vô lí. Chẳng có cái lí nào như vậy.... Trừ phi...
- Tìm thấy rồi!
Tú đang ngẩn ngơ suy nghĩ, đến khi Phúc có chút vui mừng thể hiện qua ánh mắt, gương mặt thất thần, đứng cách Tú ba bốn mét, thở thật gấp gáp thì mới tỉnh hồn. Hai đôi mắt chăm chăm vào nhau. Phúc! Là Phúc sao? Là Phúc thật sao?
Cô ấy trông thật chẳng tươi tắn gì! Đã thật mệt sao? Phúc đứng yên nhìn Tú thật kĩ, thật lâu. Tú tâm trạng lại bắt đầu rối như tơ vò. Phải làm sao đây?
Phúc từ từ đi đến chỗ Tú. Từng bước chân nặng nề. Tú vẫn cứ nhìn, không nói gì, rồi lặng lẽ quay mặt đi, chặn lại cảm xúc từng chút từng chút dâng lên. Không được khóc! Sao lại khóc? Phúc chợt đổ ào xuống kế bên Tú, dùi đầu vào Tú một cách bất ngờ làm Tú khẽ “á” lên, chống tay trái xuống, giữ tư thế nghiêng nghiêng ẹo ẹo trông thật kì dị, khó chịu, nhìn sang Phúc, thốt lên “cậ...” rồi lại thôi.
END CHAP
- Lão Đại, có chuyện gì?
Trong điện thoại tíc tắc đã phát ra tiếng động.
- Huy động anh em đi tìm Lưu Diễm Tú cho tôi. Đào hết cái thành phố này nhất định không còn người cũng còn xác. Hiểu rồi chứ?
Giọng Phúc vang to, khiến cho người bên kia cũng cảm giác được sự phẫn nộ. Giọng run run đáp lại.
- V..vâ..vâng!
Phúc chạy đi. Tú em nhất định không được có chuyện gì! Đợi tôi. Tôi sẽ không để em chịu tổn thương!
Toàn đi đến căn phòng đó, Thắng nằm dưới sàn, trông không còn một chút sức nào, Toàn liền chạy đến đỡ Thắng dậy.
- Không sao chứ?
Thắng giờ chỉ như cái xác không hồn. Sự việc này đã biến thành truyện không có hồi kết. Phúc chạy đi ra khỏi trường, đi đến rất nhiều nơi. Mãi cho đến chiều tối, mới mò ra bãi biển ngày đó. Vừa chạy vừa hét.
- Tú! Tú! Lưu Diễm Tú! Cậu có ở đây không?
Phúc tiếp tục chạy, tháo đôi mắt kính ném đi mất, thân thể anh đẫm mồ hôi, mái tóc lúc nào bồng bềnh giờ thì nó đậm ướt, kết dính vào nhau, rũ xuống mắt. Mệt mõi lắm, Phúc dừng lại, chống tay lên gối, thở hộc hộc. Phúc đưa mẳt nhìn về phía trước. Mồ hôi làm ướt hàng mi mắt anh. Nhắm nghiềng mắt lại, anh đứng thẳng dậy, vừa mở mắt ra lại ngã ào xuống.
Tú rốt cuộc em đang ở đâu? Anh ngã xuống, thân thể cũng đã cạn kiệt sức. Nhưng cứ nghĩ đến Tú, anh lại cố gồng mình đứng dậy.
Tú thơ thẩn ngồi trước những cơn sóng cuồn cuộn xô vào bờ. Đã ngồi như vậy rất lâu rất lâu, nhưng tâm vẫn như đại dương kia, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, hết cơn giông bão này sẽ tạo cơn giông bão khác. Người ta cứ nói đại dương là nơi yên tĩnh, thanh bình nhất. Nhưng có bao giờ nghe bão từ lục địa đổ ra biển? Trên thế gian này, chẳng có nơi nào là yên tĩnh khi tâm hồn người ở chung với chúng lại chẳng bình yên mà cảm nhận.
“Tú! Tú! Lưu Diễm Tú! Cậu có ở đây không?” câu nói vang vọng trong không gian, truyền đến tai Tú, cô quay trái quay phải xem thử. Trông thấy từng hành động của bóng dáng đằng xa xa kia, Tú có hơi xúc động. Ai vậy nhỉ? Sao ngã thế kia? Tíc tắc người kia lại đứng lên. Không sao chứ nhỉ? Bóng dáng đó dần tiến lại gần Tú. Tú bất giác nhìn chung quanh, bãi biển giờ này rất vắng, đằng xa kia có những khu resort thì có chút ánh sáng lấp ló.
Người đó đang tiến về mình sao? Người đó là người đã gọi mình chăng? Thật sao? Đó là ai? Ai vậy? Cao, ốm, tóc ngắn? Một người con trai chăng? Ai chứ? Chắc chắn không phải Dương Thắng. Anh ta chắc sẽ có biết mình ở đây đâu! Người tới đây với mình là..... Phúc sao? Cậu ấy đúng chứ?
Với một mớ những suy nghĩ, và cuối cùng có lẽ là điều vui nhất. Tú chợt hé nụ cười mỉm, rồi chợt nhận ra tinh thần như ngày giông bão phút chốc lại giống như ngày nắng nhẹ nhàng. Tú chợt thở dài. Những lúc thế này mình lại nghĩ đến tên đó sao? Thật vô lí. Chẳng có cái lí nào như vậy.... Trừ phi...
- Tìm thấy rồi!
Tú đang ngẩn ngơ suy nghĩ, đến khi Phúc có chút vui mừng thể hiện qua ánh mắt, gương mặt thất thần, đứng cách Tú ba bốn mét, thở thật gấp gáp thì mới tỉnh hồn. Hai đôi mắt chăm chăm vào nhau. Phúc! Là Phúc sao? Là Phúc thật sao?
Cô ấy trông thật chẳng tươi tắn gì! Đã thật mệt sao? Phúc đứng yên nhìn Tú thật kĩ, thật lâu. Tú tâm trạng lại bắt đầu rối như tơ vò. Phải làm sao đây?
Phúc từ từ đi đến chỗ Tú. Từng bước chân nặng nề. Tú vẫn cứ nhìn, không nói gì, rồi lặng lẽ quay mặt đi, chặn lại cảm xúc từng chút từng chút dâng lên. Không được khóc! Sao lại khóc? Phúc chợt đổ ào xuống kế bên Tú, dùi đầu vào Tú một cách bất ngờ làm Tú khẽ “á” lên, chống tay trái xuống, giữ tư thế nghiêng nghiêng ẹo ẹo trông thật kì dị, khó chịu, nhìn sang Phúc, thốt lên “cậ...” rồi lại thôi.
END CHAP