Tôi cùng Tại Trung ở cùng nhau ba ngày, tôi đẩy hết việc của công ty đi, ban ngày theo cậu ta, buổi tối nghe cậu ta hát. Chúng tôi tựa như một đôi tình nhân, nhưng chúng tôi không làm tình.
Tôi khẳng định rằng tôi rất muốn cậu ta, nhưng không chỉ vì một trò chơi, mà bởi vì dự tính ban đầu của trò chơi kia dường như là một điểm mấu chốt, nếu đã làm qua thì sẽ thay đổi đi rất nhiều, tôi không biết chúng tôi có thể được thừa nhận hay không.
Tôi về nhà, bước vào cửa sau thì nhìn thấy mấy người họ hàng thân thích không quen biết nhưng lại có ấn tượng rất sâu, bọn họ hằng năm đều tới đây, mang đến chút đặc sản của quê hương, rồi mang đi chút thứ ở trong thành phố. Tôi mỉm cười gật đầu, dựa vào ấn tượng mà gọi bốn người chú, thím và một người bác.
“Không thúc giục con cũng không biết mà trở về.” Bà cười mắng, mùi vị đậm chất khoe khoang mà nói rằng: “Thằng nhóc này cái gì cũng tốt cả, rất bận bịu, nhưng vì hôm nay nên ngay cả chuyện quan trọng nhất cũng hoãn lại.”
“Duẫn Hạo bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?” Bác gái tiếp lời hỏi tôi.
“Con trai bận bịu, sự nghiệp sẽ vô cùng tốt a!” Còn chưa kịp đáp lại, chú hai liền mang theo chút giọng điệu lấy lòng cùng bà nói.
Tôi cười: “Cháu rất bận. Phải cố gắng kiếm tiền.”
“Đã 27 rồi!” Bà thay tôi trả lời.
“Ồ, lớn như thế rồi sao? Vậy tại nông thôn của bọn cô, cháu có thể là cha của bọn trẻ rồi. Duẫn Hạo con phải giữ cho chắc đấy.” Bác vẻ mặt khẩn trương sốt ruột như thể bản thân không được ra ngoài lấy chồng vậy.
“Này, cháu gái nhà cậu của mẹ em năm nay 20…” Thím ba chưa nói xong đã bị chú ba lạnh lùng cắt ngang.
“Nói vớ vẩn cái gì vậy hả?! Duẫn Hạo của chúng ta là người làm đại sự, có thể coi trọng cái chuyện đó của nhà em được hay sao!”
“Em đây cũng chỉ muốn thân càng thêm thân thôi mà.”Thím ba ủy khuất lầm bầm, bất quá ngày thường bị chú ba uống say quát mắng thành thói quen, nên cũng không thèm nói nữa, chỉ thật thà ngồi ở một bên.
“Duẫn Hạo thật ra không thể chọn lựa.” Bà vội vàng hòa giải, rồi đem hột dưa đưa cho thím ba: “Tiểu Tuệ nhà chị mới là người chọn lựa, kiểm định đại sự cả đời của anh nó. Nói là không tìm được một người chị dâu thập toàn thập mỹ thì không cho dẫn về nhà.”
Trí Tuệ bĩu môi nhìn tôi, đối bà đâm chọt biểu thị sự bất mãn.
Tôi tùy tiện lấy một nội dung chuyển đề tài này qua. Toàn bộ buổi tối giống như một trò khôi hài.
Buổi tối bà bảo tôi ở lại. Tôi nói tôi còn có việc chưa làm hết. Tôi ra ngoài rồi lập tức lái xe thẳng đến quán bar Tại Trung hát. Tự hỏi có nên đem Tại Hi mang về nhà để bà nhìn hay không.
Tới quán bar, Tại Trung không có trên sân khấu, tôi tìm một chỗ rồi ngồi xuống rót một ly ‘đêm tình nhân’. Hơn mười phút sau, Tại Trung vẫn không xuất hiện, tôi nghe ban nhạc trên sân khấu biểu diễn mà ngày càng bực dọc, đứng dậy bắt lấy một người phục vụ mà hỏi.
“Hình như đi hướng phía sau.”
“Phía sau? Là phòng nghỉ?” Trực giác của tôi cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
“Chắc là ở ngõ nhỏ phía sau quán bar.” Nhìn thái độ của hắn hẳn là biết chút gì đó, hắn nhìn vẻ mặt của tôi, cũng ghé sát vào lỗ tai tôi, nói rằng: “Ông chủ Triệu là tay anh chị, trong tay có chút đồ chơi.”
“Nga ——” Tôi ngầm hiểu gật đầu, vỗ vai người phục vụ, thuận tay cho một điếu thuốc.
Ông chủ Triệu, tôi biết người này, rất thấp hèn bẩn thỉu, thế nhưng vẫn rất nổi danh. Bởi vì không biết bằng đường nào, mà súng ống, thuốc phiện, cái gì cũng có thể đem tới, cho nên người trên cũng nhường ông ta ba phần. Bất quá phẩm hạnh và tính tình quá kém, tôi nhìn rất chướng mắt, cho nên vẫn chưa từng giao tiếp qua lại.
Có đúng hay không lần này phải so chiêu rồi?
Tại Trung quả nhiên ở phía sau trong ngõ hẻm, ngồi trên mặt đất, quần áo lộn xộn, đã không thể che đậy thân thể, trên người cùng mặt có vài vệt màu trắng, tôi rất hiểu rõ này là cái gì.
Tại Trung hẳn là nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn tôi, rồi cười khanh khách.
“Tôi không phải đã nói cậu cười rất khó coi rồi sao?” Tôi đi tới ngồm xổm xuống trước mặt cậu ta: “Cậu thật tiện.”
“Tôi là Callboy mà. Chính là con vịt a!” Cậu ta nói một cách thản nhiên. Mặt không ngừng nở nụ cười, “Tôi đẹp không?”
“Cái bộ dạng hiện tại này?” Tôi nhướn mày hỏi.
“Đúng vậy, ông ta ban nãy vừa nói tiểu tao hóa, mày thật mụ nội nó mê người, khiến tao hận không thể đâm chết mày.” Tại Trung hạ tầm mắt, đưa tay muốn sờ đũng quần tôi. Tôi đứng lên dùng chân đá văng tay cậu ta, cúi xuống nhìn cậu ta. Cậu ta mới vừa hút thuốc xong, đối với một cước của tôi không có cảm thấy đau đớn nhiều cho lắm.
“Anh không muốn đâm chết tôi sao?” Tại Trung giống như đang rơi vào trong suy nghĩ của chính mình, cuời nói: “Vậy nga, chết như vậy rất buồn chán. Chúng ta chơi chút trò hay đi, như cắm cây nến vào phía sau tôi chẳng hạn, hừm, nếu không anh đem rượu cồn tiêm vào trong mạch máu của tôi cũng được…”
Tại Trung tự nói một mình đầy vui vẻ, mà tôi không thể đánh nhau với một người có tinh thần bất thường. Tôi liền lấy điện thoại di động gọi cho thư ký của mình: “Xương Mân, chăm sóc ông chủ Triệu.”
“Anh, điều này…” Thanh âm Xương Mân ở đầu dây bên kia rõ ràng là do dự.
“Cậu đi tìm Phác Hữu Thiên, có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ đảm đương dùm cho.”
“Em đã hiểu, bất quá chỉ là chăm sóc?” Xương Mân nghe ra sự tức giận từ tôi.
“Làm hết đi.”
Tại Trung nghe tôi nói chuyện điện xong, sợ hãi hoảng hốt nhìn chằm chằm vào mặt tôi: “Duẫn, Duẫn Hạo… Anh muốn, chặt đứt, đường lui của tôi?”
Tôi khom lưng bóp chặt cằm cậu ta, tinh dịch theo mặt cậu ta chậm rãi chảy xuống dưới, lưu trên mặt cậu ta vài vết tích buồn nôn: “Làm chó cậu cũng không đủ tư cách.”
Lau tay trên quần áo rách nát của cậu ta, tôi xoay người bỏ đi. Tại Trung ngồi ở kia có cái vẻ mặt gì tôi không muốn quản. Cậu ta mặc quần áo rách nát không che đậy thân thể, cả người mang theo một mùi tanh tưởi mà đi gặp người ta như thế nào, tôi cũng không muốn quản. Tiện nhân! Hút ma túy để người cắm vào, còn sợ tôi giết ông chủ Triệu, chặt đứt nguồn cung cấp của cậu ta. Thật con mẹ nó tao hóa! Hút đi, hút đi, hút đến chết sướng luôn đi!
Tôi một tay vịn tay lái, tay kia đè lên trên tay còn lại, cố gắng để nó đừng run lên. Thế nhưng hai tay đang chồng lên cùng một chỗ lại run đến lợi hại, cả người từ trong ra ngoài đều phát hoảng.
Phác Hữu Thiên rất năng suất, đêm hôm đó liền giải quyết ông chủ Triệu. Sẩm tối ngày thứ hai, tôi đứng tại cửa quán bar chờ Tại Trung, tôi biết cậu ta nhất định sẽ đến.
Tại Trung nhìn thấy tôi liền ngẩn người, không chờ cậu ta ‘chạy trốn’, tôi đã lên tiếng: “Tìm được chủ nhân mới chưa?”
“Nhờ phúc của ông chủ Trịnh nên vẫn chưa có.” Ngữ khí của cậu ta rất bình tĩnh, không vui vẻ cũng chẳng tức giận. Đáy mắt trông vô cùng trong suốt, rất khó tưởng tượng cậu ta tối hôm qua đã có bao nhiêu nam nhân đong đưa dưới thân, uống bao nhiêu thứ dơ bẩn.
“Đã biết rồi?” Tại Trung biết tin tức ông chủ Triệu đã chết rồi sao?
“Tôi tin ông chủ Trịnh nói được thì làm được.”
Tôi vừa muốn mở miệng, lại bị Tại Trung cắt ngang: “Tôi mời anh uống rượu.”
“Lý do?”
“Vì đã giúp tôi giết tên cặn bã kia.”
“Ha ha ——” Tôi cười to kéo cậu ta lại gần, nhéo vành tai của cậu ta rồi thấp giọng nói: “Đừng đem tôi làm anh hùng. Không phải tất cả những kẻ cặn bã tôi đều trừ khử.”
“Tôi biết, nếu không tôi đã sớm không sống nổi.”
“Tôi đây chẳng phải ngay cả chính mình cũng muốn giết sao?”
Tôi tìm một quán ăn vặt, cùng Tại Trung sóng vai ngồi ở vị trí đối mặt với cửa sổ, chọn món nướng, hai bình Kinh Vương Tử nhỏ và hai chai bia.
Nơi này rất loạn nhưng náo nhiệt, có thể bị nhiễm bầu không khí.
Trên mỗi mặt bàn đều có một bếp nướng bằng sắt, đặt kín gần nửa các que xiên để tự nướng. Tôi lấy một que sắt trở xiên thịt nướng của mình, Tại Trung ở bên cạnh dùng đũa gỗ chọc chọc vào than trong bếp lò.
“Nghịch quá.” Tôi đem xâu thịt dê nướng chín đưa tới cạnh miệng cậu ta. Tại Trung không đáp, hướng cái que cắn thịt ăn.“Cẩn thận bỏng.” Tôi vỗ đầu cậu ta.
“Chơi trò oẳn tù tì không?” Tại Trung hỏi tôi.
“Có phạt rượu nhé?” Tôi quay đầu nhìn cậu ta, tay vẫn còn bận xiên thịt.
Tại Trung vỗ vỗ tay tôi, nóng lòng muốn tỷ thí: “Đơn giản nhất, hổ cây gà1.”
“Được.”
“Hổ!” “Cây!”
“Thua, uống rượu.” Tôi rót rượu cho Tại Trung. Cậu ta ngửa đầu uống hết, cuối cùng lại bị sặc.
“Uống nhanh vậy, như lừa ấy.”Tôi một tay vỗ lưng Tại Trung, một tay lắc chai rượu,“Rượu đế hẳn là phẩm cấp rồi, bất quá loại này cũng bình thường. Khi uống rượu, muốn kiểm tra thật giả thế nào thì cứ dùng bàn tay che kín miệng rồi đổ xuống, sau đó mở tay ra, rồi ngửi xem trên bàn tay có đọng lại mùi nồng hay không, tiếp đó liếm thử xem có vị ngọt không. Rượu đế nếu càng nồng càng thơm ngọt thì càng tốt, nồng là nhờ lên men tốt, còn nếu có vị chua thì chính là rượu cồn pha chế công nghiệp.”
“Biết nhiều như vậy a!”
“Ừm, ngửi nồng nhưng không nồng.” Tôi dựa vào phương pháp mà mình nói, đổ một chút rượu lên bàn tay, Tại Trung đưa mũi đến ngửi, thấy cậu ta lắc đầu tôi biết cậu ta không ngửi được, thở dài nói, “Vậy liếm đi.”
Tại Trung vươn đầu lưỡi nhẹ vẽ lên lòng bàn tay tôi, giương mắt nhìn tôi: “Vị thịt.”
Tôi nhéo mặt cậu ta, liếm thử hai cái, tôi cũng nghe thấy vị thịt.
Ăn uống cả đêm, chơi oẳn tù tì kể chuyện tiếu lâm, ai cũng không đề cập tới chuyện ngày hôm qua. Tại Trung không nói tôi không nói, tôi không nói Tại Trung cũng không nói.
Lúc lái xe xuống tầng hầm, vừa định bước xuống xe, Tại Trung đột nhiên ôm lấy tôi. Tôi lẳng lặng chờ cậu ta mở miệng.
“Duẫn Hạo, cảm ơn.” Đầu Tại Trung đặt lên vai tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta. Nhưng trong thanh âm của cậu ta có chứa ủy khuất. Tôi có thể đoán được, Ông chủ Triệu dựa vào thời cơ mà bán thuốc phiện cho Tại Trung đã ức hiếp cậu ta không nhẹ.
“Đừng cảm ơn quá sớm, nói không chừng tôi và ông ta là là loại người như nhau.”
“Vậy đến lúc đó sẽ cảm ơn người khác, trừ anh ra.” Tại Trung từ trong lòng tôi đứng dậy. Kỳ thực nụ cười của cậu ta từ trước đến giờ cũng không khó coi, tôi vuốt khóe miệng cậu ta, nhìn đến mê mẩn.
“Còn rượu không? Tôi vẫn muốn uống.”
Tôi gật đầu, từ trong xe bước xuống, “Uống nữa không sợ say mất tỉnh táo à?”
“Hoa mẫu đơn bị hù chết thành quỷ cũng phong lưu.”
Tôi cười nói: “Cậu là hoa mẫu đơn còn tôi là?”
“A hoa mẫu đơn, giữa trăm hoa tụ tập tối tiên diễm! A hoa mẫu đơn, trong Chúng Hương Quốc tối nguy nga.” Tại Trung bắt chước giọng hát của Tương Đại Vi khiến tôi thực sự nhịn không được mà cười to.
Vào phòng, Tại Trung ồn ào đòi uống rượu đỏ, tôi lấy một chai Pétrus đưa cho cậu ta. Cậu ta lại kêu gào bảo xem không hiểu chữ trên đó, sợ tôi lừa cậu ta, không muốn tôi cầm chai rượu mở ra.
“Đồ ngốc.” Tôi cốc đầu cậu ta, “Đây chính là thứ mà nhất định cả đời cũng không thể uống được đó. Lén vận chuyển tới mà.”
“Cả đời nga.” Tại Trung nhắc lại, ôm chặt lấy chai rượu kia, “Trân quý như thế sao?”
Tôi cười nói, “Đúng vậy, chưa từng nghe nói qua Pétrus cả đời uống một lần sao?” Tại Trung lắc đầu, tôi lại nói thêm, “Có một số rượu vang một ngày có thể uống một lần, có một số rượu vang một năm có thể uống một lần, Pétrus lại là rượu vang cả đời mới có thể uống một lần. Lúc khi kết trái xanh vào tháng bảy hàng năm, cắt đi một phần nho, để số còn lại được hấp thu dinh dưỡng dồi dào hơn. Vào vụ mùa tháng chín, Pétrus chỉ được tiến hành ngắt hái vào buổi chiều, làm như vậy là để ánh mặt trời làm bốc hơi hết sương sớm trên trái nho. Để bảo đảm phẩm chất đồng đều cho nho, Pétrus hằng năm đều tập trung lại trước lúc mặt trời lặn trong hai, ba buổi chiều để hái lấy toàn bộ nho…”
Tôi ngừng giới thiệu, nhìn Tại Trung lắc lư chai rượu rồi nâng lên nhìn đáy chai, “Đúng là loại rượu tốt, sạch sẽ như thế, một điểm tạp chất cũng không có, so với người còn sạch sẽ hơn.” Tôi nhìn vào đôi mắt tự ti cùng đau buồn của Tại Trung, “Ừm… Rượu này so với người còn cao cấp hơn, cho tôi uống không hối hận sao?”
“Uống đi, cả đời chỉ có một lần.” Nói xong câu này tôi liền cảm thấy hối hận, bởi vì tôi nhìn thấy vẻ mặt Tại Trung, vẻ mặt mà tôi không hình dung ra được.
“Không có lần thứ hai a.” Tại Trung nhắc lại, “Không thể uống thêm một lần nữa đúng không?”
Lòng tôi khẽ run rẩy, đem Tại Trung kéo vào trong ngực, “Có thể.”
“Sao có thể? Tôi không thể sinh ra thêm một lần nữa.” Tại Trung như một đứa trẻ tò mò, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ chờ mong cùng khát vọng.
“Có thể.”
“Làm thế nào mới có thể?”
“Có thể.”
“Làm thế nào mới có thể?”
“Có thể.”
“Làm thế nào mới có thể?”
“Có thể.”
Tại Trung truy hỏi một lần, tôi trả lời một lần, tôi chỉ cưỡng ép đưa cho cậu ta đáp án này một cách rất không có trách nhiệm, cũng không thể giải thích cho cậu ta nguyên nhân gì mà tôi nhận được đáp án đó. Thẳng đến khi Tại Trung bỏ cuộc, im lặng rúc vào trong lòng tôi.
_________________________
(1) Hổ gà cây: Hổ ăn gà, cây đánh hổ, giống như trò oẳn tù tì ấy.
Tôi cùng Tại Trung ở cùng nhau ba ngày, tôi đẩy hết việc của công ty đi, ban ngày theo cậu ta, buổi tối nghe cậu ta hát. Chúng tôi tựa như một đôi tình nhân, nhưng chúng tôi không làm tình.
Tôi khẳng định rằng tôi rất muốn cậu ta, nhưng không chỉ vì một trò chơi, mà bởi vì dự tính ban đầu của trò chơi kia dường như là một điểm mấu chốt, nếu đã làm qua thì sẽ thay đổi đi rất nhiều, tôi không biết chúng tôi có thể được thừa nhận hay không.
Tôi về nhà, bước vào cửa sau thì nhìn thấy mấy người họ hàng thân thích không quen biết nhưng lại có ấn tượng rất sâu, bọn họ hằng năm đều tới đây, mang đến chút đặc sản của quê hương, rồi mang đi chút thứ ở trong thành phố. Tôi mỉm cười gật đầu, dựa vào ấn tượng mà gọi bốn người chú, thím và một người bác.
“Không thúc giục con cũng không biết mà trở về.” Bà cười mắng, mùi vị đậm chất khoe khoang mà nói rằng: “Thằng nhóc này cái gì cũng tốt cả, rất bận bịu, nhưng vì hôm nay nên ngay cả chuyện quan trọng nhất cũng hoãn lại.”
“Duẫn Hạo bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?” Bác gái tiếp lời hỏi tôi.
“Con trai bận bịu, sự nghiệp sẽ vô cùng tốt a!” Còn chưa kịp đáp lại, chú hai liền mang theo chút giọng điệu lấy lòng cùng bà nói.
Tôi cười: “Cháu rất bận. Phải cố gắng kiếm tiền.”
“Đã rồi!” Bà thay tôi trả lời.
“Ồ, lớn như thế rồi sao? Vậy tại nông thôn của bọn cô, cháu có thể là cha của bọn trẻ rồi. Duẫn Hạo con phải giữ cho chắc đấy.” Bác vẻ mặt khẩn trương sốt ruột như thể bản thân không được ra ngoài lấy chồng vậy.
“Này, cháu gái nhà cậu của mẹ em năm nay …” Thím ba chưa nói xong đã bị chú ba lạnh lùng cắt ngang.
“Nói vớ vẩn cái gì vậy hả?! Duẫn Hạo của chúng ta là người làm đại sự, có thể coi trọng cái chuyện đó của nhà em được hay sao!”
“Em đây cũng chỉ muốn thân càng thêm thân thôi mà.”Thím ba ủy khuất lầm bầm, bất quá ngày thường bị chú ba uống say quát mắng thành thói quen, nên cũng không thèm nói nữa, chỉ thật thà ngồi ở một bên.
“Duẫn Hạo thật ra không thể chọn lựa.” Bà vội vàng hòa giải, rồi đem hột dưa đưa cho thím ba: “Tiểu Tuệ nhà chị mới là người chọn lựa, kiểm định đại sự cả đời của anh nó. Nói là không tìm được một người chị dâu thập toàn thập mỹ thì không cho dẫn về nhà.”
Trí Tuệ bĩu môi nhìn tôi, đối bà đâm chọt biểu thị sự bất mãn.
Tôi tùy tiện lấy một nội dung chuyển đề tài này qua. Toàn bộ buổi tối giống như một trò khôi hài.
Buổi tối bà bảo tôi ở lại. Tôi nói tôi còn có việc chưa làm hết. Tôi ra ngoài rồi lập tức lái xe thẳng đến quán bar Tại Trung hát. Tự hỏi có nên đem Tại Hi mang về nhà để bà nhìn hay không.
Tới quán bar, Tại Trung không có trên sân khấu, tôi tìm một chỗ rồi ngồi xuống rót một ly ‘đêm tình nhân’. Hơn mười phút sau, Tại Trung vẫn không xuất hiện, tôi nghe ban nhạc trên sân khấu biểu diễn mà ngày càng bực dọc, đứng dậy bắt lấy một người phục vụ mà hỏi.
“Hình như đi hướng phía sau.”
“Phía sau? Là phòng nghỉ?” Trực giác của tôi cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
“Chắc là ở ngõ nhỏ phía sau quán bar.” Nhìn thái độ của hắn hẳn là biết chút gì đó, hắn nhìn vẻ mặt của tôi, cũng ghé sát vào lỗ tai tôi, nói rằng: “Ông chủ Triệu là tay anh chị, trong tay có chút đồ chơi.”
“Nga ——” Tôi ngầm hiểu gật đầu, vỗ vai người phục vụ, thuận tay cho một điếu thuốc.
Ông chủ Triệu, tôi biết người này, rất thấp hèn bẩn thỉu, thế nhưng vẫn rất nổi danh. Bởi vì không biết bằng đường nào, mà súng ống, thuốc phiện, cái gì cũng có thể đem tới, cho nên người trên cũng nhường ông ta ba phần. Bất quá phẩm hạnh và tính tình quá kém, tôi nhìn rất chướng mắt, cho nên vẫn chưa từng giao tiếp qua lại.
Có đúng hay không lần này phải so chiêu rồi?
Tại Trung quả nhiên ở phía sau trong ngõ hẻm, ngồi trên mặt đất, quần áo lộn xộn, đã không thể che đậy thân thể, trên người cùng mặt có vài vệt màu trắng, tôi rất hiểu rõ này là cái gì.
Tại Trung hẳn là nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn tôi, rồi cười khanh khách.
“Tôi không phải đã nói cậu cười rất khó coi rồi sao?” Tôi đi tới ngồm xổm xuống trước mặt cậu ta: “Cậu thật tiện.”
“Tôi là Callboy mà. Chính là con vịt a!” Cậu ta nói một cách thản nhiên. Mặt không ngừng nở nụ cười, “Tôi đẹp không?”
“Cái bộ dạng hiện tại này?” Tôi nhướn mày hỏi.
“Đúng vậy, ông ta ban nãy vừa nói tiểu tao hóa, mày thật mụ nội nó mê người, khiến tao hận không thể đâm chết mày.” Tại Trung hạ tầm mắt, đưa tay muốn sờ đũng quần tôi. Tôi đứng lên dùng chân đá văng tay cậu ta, cúi xuống nhìn cậu ta. Cậu ta mới vừa hút thuốc xong, đối với một cước của tôi không có cảm thấy đau đớn nhiều cho lắm.
“Anh không muốn đâm chết tôi sao?” Tại Trung giống như đang rơi vào trong suy nghĩ của chính mình, cuời nói: “Vậy nga, chết như vậy rất buồn chán. Chúng ta chơi chút trò hay đi, như cắm cây nến vào phía sau tôi chẳng hạn, hừm, nếu không anh đem rượu cồn tiêm vào trong mạch máu của tôi cũng được…”
Tại Trung tự nói một mình đầy vui vẻ, mà tôi không thể đánh nhau với một người có tinh thần bất thường. Tôi liền lấy điện thoại di động gọi cho thư ký của mình: “Xương Mân, chăm sóc ông chủ Triệu.”
“Anh, điều này…” Thanh âm Xương Mân ở đầu dây bên kia rõ ràng là do dự.
“Cậu đi tìm Phác Hữu Thiên, có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ đảm đương dùm cho.”
“Em đã hiểu, bất quá chỉ là chăm sóc?” Xương Mân nghe ra sự tức giận từ tôi.
“Làm hết đi.”
Tại Trung nghe tôi nói chuyện điện xong, sợ hãi hoảng hốt nhìn chằm chằm vào mặt tôi: “Duẫn, Duẫn Hạo… Anh muốn, chặt đứt, đường lui của tôi?”
Tôi khom lưng bóp chặt cằm cậu ta, tinh dịch theo mặt cậu ta chậm rãi chảy xuống dưới, lưu trên mặt cậu ta vài vết tích buồn nôn: “Làm chó cậu cũng không đủ tư cách.”
Lau tay trên quần áo rách nát của cậu ta, tôi xoay người bỏ đi. Tại Trung ngồi ở kia có cái vẻ mặt gì tôi không muốn quản. Cậu ta mặc quần áo rách nát không che đậy thân thể, cả người mang theo một mùi tanh tưởi mà đi gặp người ta như thế nào, tôi cũng không muốn quản. Tiện nhân! Hút ma túy để người cắm vào, còn sợ tôi giết ông chủ Triệu, chặt đứt nguồn cung cấp của cậu ta. Thật con mẹ nó tao hóa! Hút đi, hút đi, hút đến chết sướng luôn đi!
Tôi một tay vịn tay lái, tay kia đè lên trên tay còn lại, cố gắng để nó đừng run lên. Thế nhưng hai tay đang chồng lên cùng một chỗ lại run đến lợi hại, cả người từ trong ra ngoài đều phát hoảng.
Phác Hữu Thiên rất năng suất, đêm hôm đó liền giải quyết ông chủ Triệu. Sẩm tối ngày thứ hai, tôi đứng tại cửa quán bar chờ Tại Trung, tôi biết cậu ta nhất định sẽ đến.
Tại Trung nhìn thấy tôi liền ngẩn người, không chờ cậu ta ‘chạy trốn’, tôi đã lên tiếng: “Tìm được chủ nhân mới chưa?”
“Nhờ phúc của ông chủ Trịnh nên vẫn chưa có.” Ngữ khí của cậu ta rất bình tĩnh, không vui vẻ cũng chẳng tức giận. Đáy mắt trông vô cùng trong suốt, rất khó tưởng tượng cậu ta tối hôm qua đã có bao nhiêu nam nhân đong đưa dưới thân, uống bao nhiêu thứ dơ bẩn.
“Đã biết rồi?” Tại Trung biết tin tức ông chủ Triệu đã chết rồi sao?
“Tôi tin ông chủ Trịnh nói được thì làm được.”
Tôi vừa muốn mở miệng, lại bị Tại Trung cắt ngang: “Tôi mời anh uống rượu.”
“Lý do?”
“Vì đã giúp tôi giết tên cặn bã kia.”
“Ha ha ——” Tôi cười to kéo cậu ta lại gần, nhéo vành tai của cậu ta rồi thấp giọng nói: “Đừng đem tôi làm anh hùng. Không phải tất cả những kẻ cặn bã tôi đều trừ khử.”
“Tôi biết, nếu không tôi đã sớm không sống nổi.”
“Tôi đây chẳng phải ngay cả chính mình cũng muốn giết sao?”
Tôi tìm một quán ăn vặt, cùng Tại Trung sóng vai ngồi ở vị trí đối mặt với cửa sổ, chọn món nướng, hai bình Kinh Vương Tử nhỏ và hai chai bia.
Nơi này rất loạn nhưng náo nhiệt, có thể bị nhiễm bầu không khí.
Trên mỗi mặt bàn đều có một bếp nướng bằng sắt, đặt kín gần nửa các que xiên để tự nướng. Tôi lấy một que sắt trở xiên thịt nướng của mình, Tại Trung ở bên cạnh dùng đũa gỗ chọc chọc vào than trong bếp lò.
“Nghịch quá.” Tôi đem xâu thịt dê nướng chín đưa tới cạnh miệng cậu ta. Tại Trung không đáp, hướng cái que cắn thịt ăn.“Cẩn thận bỏng.” Tôi vỗ đầu cậu ta.
“Chơi trò oẳn tù tì không?” Tại Trung hỏi tôi.
“Có phạt rượu nhé?” Tôi quay đầu nhìn cậu ta, tay vẫn còn bận xiên thịt.
Tại Trung vỗ vỗ tay tôi, nóng lòng muốn tỷ thí: “Đơn giản nhất, hổ cây gà.”
“Được.”
“Hổ!” “Cây!”
“Thua, uống rượu.” Tôi rót rượu cho Tại Trung. Cậu ta ngửa đầu uống hết, cuối cùng lại bị sặc.
“Uống nhanh vậy, như lừa ấy.”Tôi một tay vỗ lưng Tại Trung, một tay lắc chai rượu,“Rượu đế hẳn là phẩm cấp rồi, bất quá loại này cũng bình thường. Khi uống rượu, muốn kiểm tra thật giả thế nào thì cứ dùng bàn tay che kín miệng rồi đổ xuống, sau đó mở tay ra, rồi ngửi xem trên bàn tay có đọng lại mùi nồng hay không, tiếp đó liếm thử xem có vị ngọt không. Rượu đế nếu càng nồng càng thơm ngọt thì càng tốt, nồng là nhờ lên men tốt, còn nếu có vị chua thì chính là rượu cồn pha chế công nghiệp.”
“Biết nhiều như vậy a!”
“Ừm, ngửi nồng nhưng không nồng.” Tôi dựa vào phương pháp mà mình nói, đổ một chút rượu lên bàn tay, Tại Trung đưa mũi đến ngửi, thấy cậu ta lắc đầu tôi biết cậu ta không ngửi được, thở dài nói, “Vậy liếm đi.”
Tại Trung vươn đầu lưỡi nhẹ vẽ lên lòng bàn tay tôi, giương mắt nhìn tôi: “Vị thịt.”
Tôi nhéo mặt cậu ta, liếm thử hai cái, tôi cũng nghe thấy vị thịt.
Ăn uống cả đêm, chơi oẳn tù tì kể chuyện tiếu lâm, ai cũng không đề cập tới chuyện ngày hôm qua. Tại Trung không nói tôi không nói, tôi không nói Tại Trung cũng không nói.
Lúc lái xe xuống tầng hầm, vừa định bước xuống xe, Tại Trung đột nhiên ôm lấy tôi. Tôi lẳng lặng chờ cậu ta mở miệng.
“Duẫn Hạo, cảm ơn.” Đầu Tại Trung đặt lên vai tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta. Nhưng trong thanh âm của cậu ta có chứa ủy khuất. Tôi có thể đoán được, Ông chủ Triệu dựa vào thời cơ mà bán thuốc phiện cho Tại Trung đã ức hiếp cậu ta không nhẹ.
“Đừng cảm ơn quá sớm, nói không chừng tôi và ông ta là là loại người như nhau.”
“Vậy đến lúc đó sẽ cảm ơn người khác, trừ anh ra.” Tại Trung từ trong lòng tôi đứng dậy. Kỳ thực nụ cười của cậu ta từ trước đến giờ cũng không khó coi, tôi vuốt khóe miệng cậu ta, nhìn đến mê mẩn.
“Còn rượu không? Tôi vẫn muốn uống.”
Tôi gật đầu, từ trong xe bước xuống, “Uống nữa không sợ say mất tỉnh táo à?”
“Hoa mẫu đơn bị hù chết thành quỷ cũng phong lưu.”
Tôi cười nói: “Cậu là hoa mẫu đơn còn tôi là?”
“A hoa mẫu đơn, giữa trăm hoa tụ tập tối tiên diễm! A hoa mẫu đơn, trong Chúng Hương Quốc tối nguy nga.” Tại Trung bắt chước giọng hát của Tương Đại Vi khiến tôi thực sự nhịn không được mà cười to.
Vào phòng, Tại Trung ồn ào đòi uống rượu đỏ, tôi lấy một chai Pétrus đưa cho cậu ta. Cậu ta lại kêu gào bảo xem không hiểu chữ trên đó, sợ tôi lừa cậu ta, không muốn tôi cầm chai rượu mở ra.
“Đồ ngốc.” Tôi cốc đầu cậu ta, “Đây chính là thứ mà nhất định cả đời cũng không thể uống được đó. Lén vận chuyển tới mà.”
“Cả đời nga.” Tại Trung nhắc lại, ôm chặt lấy chai rượu kia, “Trân quý như thế sao?”
Tôi cười nói, “Đúng vậy, chưa từng nghe nói qua Pétrus cả đời uống một lần sao?” Tại Trung lắc đầu, tôi lại nói thêm, “Có một số rượu vang một ngày có thể uống một lần, có một số rượu vang một năm có thể uống một lần, Pétrus lại là rượu vang cả đời mới có thể uống một lần. Lúc khi kết trái xanh vào tháng bảy hàng năm, cắt đi một phần nho, để số còn lại được hấp thu dinh dưỡng dồi dào hơn. Vào vụ mùa tháng chín, Pétrus chỉ được tiến hành ngắt hái vào buổi chiều, làm như vậy là để ánh mặt trời làm bốc hơi hết sương sớm trên trái nho. Để bảo đảm phẩm chất đồng đều cho nho, Pétrus hằng năm đều tập trung lại trước lúc mặt trời lặn trong hai, ba buổi chiều để hái lấy toàn bộ nho…”
Tôi ngừng giới thiệu, nhìn Tại Trung lắc lư chai rượu rồi nâng lên nhìn đáy chai, “Đúng là loại rượu tốt, sạch sẽ như thế, một điểm tạp chất cũng không có, so với người còn sạch sẽ hơn.” Tôi nhìn vào đôi mắt tự ti cùng đau buồn của Tại Trung, “Ừm… Rượu này so với người còn cao cấp hơn, cho tôi uống không hối hận sao?”
“Uống đi, cả đời chỉ có một lần.” Nói xong câu này tôi liền cảm thấy hối hận, bởi vì tôi nhìn thấy vẻ mặt Tại Trung, vẻ mặt mà tôi không hình dung ra được.
“Không có lần thứ hai a.” Tại Trung nhắc lại, “Không thể uống thêm một lần nữa đúng không?”
Lòng tôi khẽ run rẩy, đem Tại Trung kéo vào trong ngực, “Có thể.”
“Sao có thể? Tôi không thể sinh ra thêm một lần nữa.” Tại Trung như một đứa trẻ tò mò, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ chờ mong cùng khát vọng.
“Có thể.”
“Làm thế nào mới có thể?”
“Có thể.”
“Làm thế nào mới có thể?”
“Có thể.”
“Làm thế nào mới có thể?”
“Có thể.”
Tại Trung truy hỏi một lần, tôi trả lời một lần, tôi chỉ cưỡng ép đưa cho cậu ta đáp án này một cách rất không có trách nhiệm, cũng không thể giải thích cho cậu ta nguyên nhân gì mà tôi nhận được đáp án đó. Thẳng đến khi Tại Trung bỏ cuộc, im lặng rúc vào trong lòng tôi.
_________________________
() Hổ gà cây: Hổ ăn gà, cây đánh hổ, giống như trò oẳn tù tì ấy.