Edit: Flanty
Trần Tuyết Dương cười hì hì quay lại phòng ký túc xá.
Bên trong, Thẩm Khinh Lãng đã tắm xong. Cậu đang ngồi sửa soạn lại đồ đạc của mình, còn màn hình di động thì vẫn sáng.
Trần Tuyết Dương thò lại gần: "Chơi trò chơi vui không?"
Thẩm Khinh Lãng liếc cậu ta một cái, không phản ứng.
Trần Tuyết Dương lại cười ngặt nghẽo, nhớ tới lời nói vừa nãy của Tịch Hoan, hỏi: "Vì sao cậu thích game thời trang thế?"
Cậu ta tiếp xúc với nhiều người như vậy, chỉ có Thẩm Khinh Lãng là cậu ta chưa từng hiểu rõ, có một số chuyện cậu ta hoàn toàn không đoán ra được bước tiếp theo.
Tựa như suy nghĩ của hai người không cùng một đường thẳng.
Nhưng không thể phủ nhận, chuyện này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đôi khi cậu ta cũng thấy khá tò mò mà thôi.
"Muốn chơi thì chơi." Thẩm Khinh Lãng thuận miệng nói: "Cần lý do gì."
Cậu cũng chỉ muốn giết thời gian, nhưng thỉnh thoảng lại thấy nó khá phù hợp, cho nên vẫn luôn bị cuốn vào đó.
Ngay cả bản chất của chuyện này là gì, cậu cũng không nghĩ tới.
Trần Tuyết Dương sờ sờ cằm, "Được thôi."
Trực giác Thẩm Khinh Lãng nhận thấy bất thường, trước đây cậu ta không hỏi nhiều như vậy, "Có phải cậu lại làm gì sau lưng tớ không?"
Với tính cách của cậu ta, hoàn toàn có khả năng.
Trần Tuyết Dương ủy khuất, "Sao tớ có lỗi với cậu được, tớ lại không phải người xấu. Cậu cứ yên tâm, tớ không làm gì."
Chỉ là nói thêm ít lời mà thôi, trong lòng cậu ta cười điên cuồng.
Thẩm Khinh Lãng mặt vô cảm quay đầu đi, cậu nhấn vào một chiếc váy, thấy điểm số cho ra rất cao, lúc này mặt mày mới giãn ra chút chút.
Cậu tắt trò chơi, lấy một quyển sách ra.
———
Bên ngoài.
Vưu Vi mở cửa, "Cậu vừa mới nói chuyện với ai ở bên ngoài đấy?"
Tịch Hoan nói: "Trần Tuyết Dương."
Vưu Vi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, lập tức trở về phòng, nhưng rất nhanh lại chạy ra lần nữa, "Cậu có muốn ăn đồ ăn vặt không?"
Tịch Hoan lắc đầu, "Không ăn."
Vốn dĩ từ lúc đến đây cô đã ít luyện tập rồi, nếu còn không khống chế phương diện ăn uống, chỉ sợ lúc quay lại sẽ không múa được tốt nữa.
Tịch Hoan không cho phép bản thân xuất hiện tình huống này.
Trước kia trong đoàn có một nữ sinh, cô ấy có thể chất dễ béo nên luôn bị đoàn trưởng cưỡng chế lượng thức ăn, mỗi ngày đều phải huấn luyện nhiều thêm một chút.
Sau đó đoàn trưởng ra ngoài thi đấu, cô ấy liền lới lỏng, ăn nhiều hơn một chút, kết quả là ngay cả trang phục định chế theo số đo của mình cô ấy cũng không mặc vừa.
Cứ như vậy, cô ấy cũng chỉ có thể bị một nữ sinh khác thay thế.
Trơ mắt mà nhìn bài múa bị người khác lấy mất, mấy tháng thậm chí là cả năm cố gắng luyện tập phía trước đều trở nên uổng phí.
Trước đây quan hệ của Tịch Hoan với cô ấy cũng ổn, cũng từng khuyên cô ấy.
Nhưng vào thời điểm đó, cô ấy nghĩ ăn một chút cũng không sao, cũng không phải cuồng ăn, bản thân sẽ rèn luyện... Nhưng sự thật chính là như vậy.
Sau đó cô ấy đã khóc rất lâu, rồi cuối cùng rút lui khỏi đoàn.
Bây giờ Tịch Hoan cũng không biết đối phương đi đến nơi nào. Đoàn múa ba lê Lạc Thành coi trọng cả thiên phú và sự cố gắng, nữ sinh có thiên phú tốt, nhưng không khống chế được bản thân thì cũng uổng phí.
Tịch Hoan nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng cảm khái vạn phần.
Mặc dù cô mang loại thể chất không mập, nhưng cũng không dám ăn nhiều. Chỉ có ở nhà cô mới dám ăn bánh kem nhỏ do mẹ Tịch làm, nhưng khi đó mỗi ngày đều rèn luyện tập múa.
Cô thu lại nỗi lòng, chải tóc rồi quay về phòng ký túc xá.
Vưu Vi nửa đường còn quay lại đây một chuyến, nằm liệt trên giường, tiếp tục bài ca khóc than mỗi ngày: "Thời tiết lạnh, tớ mua rất nhiều quần áo trên mạng, nhưng tớ không có tiền."
Tịch Hoan hiển nhiên không tin.
Cô bạn thân này của cô, cô hiểu đến không thể hiểu hơn, ngoài miệng nói không có tiền, nhưng tay lại mua không ngừng, chuyển phát nhanh cũng nhận không ngừng.
Mỗi lần trước khi đi đến nơi nào đó, cô ấy đều mua nhiều rất nhiều quần áo.
Tựa như trước khi đi dạy hỗ trợ, cô ấy mua vô số bộ quần áo mới, cho tới bây giờ Tịch Hoan vẫn chưa phát hiện ra bộ quần áo nào bị lặp lại cơ đấy.
Thấy Tịch Hoan không để ý tới mình, Vưu Vi rầm rì tức giận: "Cậu cũng chỉ nghĩ đến Cậu Bé Bọt Biển nhà cậu thôi, không nghĩ đến tớ."
Tịch Hoan xoay người, "Cậu đang ở trên giường tớ, tớ còn nghĩ cậu như thế nào nữa."
Vưu Vi lăn lộn vài vòng trên giường, cười ha ha ha không ngừng.
———
Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp.
Đang là cuối mùa thu, lại còn ở trong núi, sáng sớm và buổi tối trời đều bắt đầu trở lạnh, nhất định phải mặc áo tay dài mới được.
Buổi sáng Tịch Hoan có tiết, lần này là xem video.
Kỳ thật ở một nơi như vậy, múa ba lê rất không thực tế, bởi vì yêu cầu quá hà khắc, cô chỉ có thể cố gắng phổ cập càng nhiều kiến thức khoa học cho bọn nhóc.
Vì vậy, ở trong lớp cô cũng sẽ phát một số video.
Bọn nhỏ rất hứng thú với những video này, bởi vì nơi này không có nhiều phương tiện truyền thông, về nhà cũng chỉ có thể xem TV, lại chỉ thu được vài ba kênh, có thể nói nội dung xem được mỗi ngày rất ít.
Bọn nhóc quá khát vọng tri thức mới.
Trước đây khi hiệu trưởng thông báo rằng có giáo viên múa ba lê đến dạy, thậm chí múa ba lê là gì bọn nhóc cũng không rõ lắm.
Lúc Tịch Hoan biết chuyện này, cô cũng không biết nên nói gì.
Lần trước quyên tặng những quyển sách đó, mỗi bé trong lớp học đều đã xem qua, thậm chí là lật xem vô số lần, thỉnh thoảng cô cũng có thể nghe thấy tiếng bọn nhỏ đọc vang lên các câu chuyện xưa.
Lớp mình xem xong rồi thì sẽ đi mượn của các lớp khác.
Đây là một đám nhóc khát vọng tri thức.
Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Tịch Hoan mang máy tính đi vào phòng học. Các em học sinh đều ngồi nghiêm chỉnh, gấp không chờ nổi.
"Hôm nay chúng ta xem một bộ phim khoa học viễn tưởng." Cô vừa mở máy tính, vừa hỏi: "Biết phim khoa học viễn tưởng không?"
Bọn nhỏ lập tức ríu rít nhấc tay.
Mỗi cách giải thích về khoa học viễn tưởng đều không giống nhau, Tịch Hoan cũng không sửa đúng ý của bọn nhóc, mà cô giữ vai trò là một người lắng nghe.
Không khí lớp học nháy mắt trở nên sôi nổi hẳn.
Đều là một đám nhóc, cho nên Tịch Hoan chọn một bộ phim cũ năm 2008 tên《Câu chuyện người máy》.
"Đem ghế dựa lên đây, chen chúc một chút."
Một cái màn hình máy tính, bị hai – ba mươi đứa nhóc xem, thế mà cũng xem đến say sưa ngon lành.
40 phút chắc chắn sẽ không xem xong, Tịch Hoan nghĩ đến tiết tiếp theo, chỉ có thể để đến cuối tuần mà thôi.
Được nửa chừng, máy tính vang lên.
Tịch Hoan bước đến, phát hiện không thấy có điện.
Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua mình quên không nạp điện, chỉ còn lượng pin dư lại từ lần dùng trước, căn bản không đủ chống đỡ mấy chục phút.
Tịch Hoan dặn dò: "Các em tự xem nhé, cô về lấy chút đồ, không được chạm loạn vào máy tính, cũng không được ầm ĩ."
"Được ạ!"
Cô vừa mới ra khỏi phòng học đã nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng cầm sách đi về hướng này.
"Thẩm Khinh Lãng." Ánh mắt Tịch Hoan sáng lên, gọi cậu: "Thầy Thẩm, có thể nhờ cậu giúp chút việc được không?"
Thẩm Khinh Lãng đang suy nghĩ gì đó, cũng chưa nhìn thấy cô. Nghe thấy tiếng gọi mới ngẩng đầu, hỏi: "Sao vậy?"
Tịch Hoan chỉ vào phía trong phòng học, "Pin máy tính của tôi không đủ điện, có thể phiền cậu đến ký túc xá của tôi lấy dây sạc đến đây được không?"
Thẩm Khinh Lãng trợn to mắt, há miệng thở dốc.
Tịch Hoan cho rằng cậu không đồng ý, lại sửa miệng nói: "Nếu không thì giúp tôi trông lớp một lát, tôi tự về lấy."
Rốt cuộc cũng là ký túc xá nữ sinh mà.
Thẩm Khinh Lãng lập tức lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không phải, dây sạc cô để ở đâu?"
Tịch Hoan nghĩ nghĩ, "Chắc là ở trên bàn."
Cô lấy chìa khoá, đặt trong lòng bàn tay cậu, "Cái lớn ý."
Thẩm Khinh Lãng mơ mơ màng màng gật đầu, xoay người rời khỏi khu dạy học.
Mãi cho đến lúc xuống dưới tầng, bị gió lạnh thổi tới trên mặt, cậu mới nhớ mình vừa đồng ý chuyện gì.
Cậu lại đồng ý đi vào phòng nữ sinh.
Lại còn là phòng của Tịch Hoan.
Thẩm Khinh Lãng đứng giữa gió lạnh, trên người lại phát ra hơi nóng, đặc biệt là nội tâm, quả thực muốn dâng lên lửa lớn.
Trần Tuyết Dương từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy cậu đứng ở kia, giống như một tên đầu gỗ, cậu ta hiếu kỳ nói: "Thẩm Khinh Lãng cậu ấy đang làm gì đấy?"
Dương Tây An nói: "Tự hỏi đi."
Trần Tuyết Dương cười, "Thế này nên có một sinh viên hệ điêu khắc ở đây, bảo cậu ta tới điêu khắc một cái, gọi là người suy tư ha ha ha."
Thẩm Khinh Lãng lấy lại tinh thần, nghe thấy lời của cậu ta thì khẽ nhíu mày.
Trần Tuyết Dương im bặt, làm động tác đầu hàng.
Thẩm Khinh Lãng lại mặt vô cảm theo công thức hoá. Nhớ tới chính sự, lúc đi qua bên người cậu ta, còn hừ lạnh một tiếng.
Mãi cho đến lúc người đã đi xa, Trần Tuyết Dương mới sờ sờ cái mũi, xoay đầu hỏi: "Có phải tớ vừa bị ảo giác không?"
Dương Tây An tắt di động, nói: "Không phải, cậu không nghe lầm, đúng là cậu ấy vừa trào phúng mà hừ lạnh với cậu."
Trần Tuyết Dương: "..."
Làm sao lại trào phúng, sao lại thế được!
———
Ký túc xá nữa sinh sạch sẽ đẹp đẽ hơn ký túc xá nam sinh nhiều, bên ngoài còn trồng hoa cúc nhỏ, hiện tại đang là mùa hoa nở.
Rất có hơi thở điền viên.
Thẩm Khinh Lãng lại nghĩ tới những bông hoa mà thật lâu trước kia mình hái của mấy cô gái nhỏ, rồi đặt trên ban công phòng Tịch Hoan, đoán chừng giờ đã thành tro mất rồi.
Cậu tìm cái chìa khoá lớn nhất, mở cửa phòng.
Căn phòng sáng trưng, ban công để cửa mở, thổi tới một mùi hương cỏ cây thơm ngát. Phía trên còn treo một cái chuông gió, gió lùa vào phát ra tiếng vang thanh thuý.
Thẩm Khinh Lãng liếc mắt đã thấy dây sạc máy tính trên bàn.
Trước tiên cậu bước đến thu gọn chỉnh tề dây sạc lại, sau đó mới cầm lấy chuẩn bị ra cửa, nhưng lúc quay người cậu lại hơi sững sờ.
Trên tủ đầu giường có tấm kính, tấm kính đó đang ép xuống một đóa hoa khô.
Nó dường như đã bị chế tạo thành một mẫu vật, nhưng vẫn mang hình dáng của lúc đó, được ép phẳng dưới tấm kính, hơi phiếm vàng.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe tiếng hít thở của chính mình.
Thẩm Khinh Lãng đi qua đó, ngồi xổm trên mặt đất nhìn thật kỹ, đúng là loại hoa lúc trước mình đã ngắt, nhưng có phải hoa của mình tặng không thì cũng không biết.
Dù vậy nhưng cậu vẫn thầm nghĩ chắc chắn là của mình tặng.
Nghĩ như vậy, tâm tình như muốn bay lên tới, không biết từ khi nào, trong ánh mắt đã tràn đầy ý cười.
Qua một lát, Thẩm Khinh Lãng lấy lại tinh thần, lấy di động ra chụp một tấm ảnh.
Sau khi làm xong, cậu mới đứng dậy.
Trên giường là bộ váy ngủ được gấp chỉnh tề, chính là bộ váy lần đầu tiên Thẩm Khinh Lãng thấy cô mặc ở ban công.
Trí nhớ cậu luôn rất tốt, hình ảnh lúc ấy rõ ràng rành mạch.
Thậm chí ngay cả biểu cảm lúc ấy của Tịch Hoan, cậu đều có thể hồi tưởng được.
Di động đột nhiên rung rung, Thẩm Khinh Lãng giống như bị đánh cho giật mình, lập tức phản ứng lại là mình đang ở đâu.
Cậu vừa đi ra ngoài vừa mở di động.
Là tin nhắn Tịch Hoan gửi tới: "Lấy được chưa?"
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy hổ thẹn về bản thân, nhanh chóng trả lời: "Đã lấy được, tôi sẽ mang qua đấy luôn."
Tịch Hoan gửi tới một gói biểu cảm cảm ơn.
Thẩm Khinh Lãng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nhìn cảnh sắc bên trong trước khi cửa bị đóng, cậu tiếc nuối mà thở dài.
Trần Tuyết Dương cười hì hì quay lại phòng ký túc xá.
Bên trong, Thẩm Khinh Lãng đã tắm xong. Cậu đang ngồi sửa soạn lại đồ đạc của mình, còn màn hình di động thì vẫn sáng.
Trần Tuyết Dương thò lại gần: "Chơi trò chơi vui không?"
Thẩm Khinh Lãng liếc cậu ta một cái, không phản ứng.
Trần Tuyết Dương lại cười ngặt nghẽo, nhớ tới lời nói vừa nãy của Tịch Hoan, hỏi: "Vì sao cậu thích game thời trang thế?"
Cậu ta tiếp xúc với nhiều người như vậy, chỉ có Thẩm Khinh Lãng là cậu ta chưa từng hiểu rõ, có một số chuyện cậu ta hoàn toàn không đoán ra được bước tiếp theo.
Tựa như suy nghĩ của hai người không cùng một đường thẳng.
Nhưng không thể phủ nhận, chuyện này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đôi khi cậu ta cũng thấy khá tò mò mà thôi.
"Muốn chơi thì chơi." Thẩm Khinh Lãng thuận miệng nói: "Cần lý do gì."
Cậu cũng chỉ muốn giết thời gian, nhưng thỉnh thoảng lại thấy nó khá phù hợp, cho nên vẫn luôn bị cuốn vào đó.
Ngay cả bản chất của chuyện này là gì, cậu cũng không nghĩ tới.
Trần Tuyết Dương sờ sờ cằm, "Được thôi."
Trực giác Thẩm Khinh Lãng nhận thấy bất thường, trước đây cậu ta không hỏi nhiều như vậy, "Có phải cậu lại làm gì sau lưng tớ không?"
Với tính cách của cậu ta, hoàn toàn có khả năng.
Trần Tuyết Dương ủy khuất, "Sao tớ có lỗi với cậu được, tớ lại không phải người xấu. Cậu cứ yên tâm, tớ không làm gì."
Chỉ là nói thêm ít lời mà thôi, trong lòng cậu ta cười điên cuồng.
Thẩm Khinh Lãng mặt vô cảm quay đầu đi, cậu nhấn vào một chiếc váy, thấy điểm số cho ra rất cao, lúc này mặt mày mới giãn ra chút chút.
Cậu tắt trò chơi, lấy một quyển sách ra.
———
Bên ngoài.
Vưu Vi mở cửa, "Cậu vừa mới nói chuyện với ai ở bên ngoài đấy?"
Tịch Hoan nói: "Trần Tuyết Dương."
Vưu Vi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, lập tức trở về phòng, nhưng rất nhanh lại chạy ra lần nữa, "Cậu có muốn ăn đồ ăn vặt không?"
Tịch Hoan lắc đầu, "Không ăn."
Vốn dĩ từ lúc đến đây cô đã ít luyện tập rồi, nếu còn không khống chế phương diện ăn uống, chỉ sợ lúc quay lại sẽ không múa được tốt nữa.
Tịch Hoan không cho phép bản thân xuất hiện tình huống này.
Trước kia trong đoàn có một nữ sinh, cô ấy có thể chất dễ béo nên luôn bị đoàn trưởng cưỡng chế lượng thức ăn, mỗi ngày đều phải huấn luyện nhiều thêm một chút.
Sau đó đoàn trưởng ra ngoài thi đấu, cô ấy liền lới lỏng, ăn nhiều hơn một chút, kết quả là ngay cả trang phục định chế theo số đo của mình cô ấy cũng không mặc vừa.
Cứ như vậy, cô ấy cũng chỉ có thể bị một nữ sinh khác thay thế.
Trơ mắt mà nhìn bài múa bị người khác lấy mất, mấy tháng thậm chí là cả năm cố gắng luyện tập phía trước đều trở nên uổng phí.
Trước đây quan hệ của Tịch Hoan với cô ấy cũng ổn, cũng từng khuyên cô ấy.
Nhưng vào thời điểm đó, cô ấy nghĩ ăn một chút cũng không sao, cũng không phải cuồng ăn, bản thân sẽ rèn luyện... Nhưng sự thật chính là như vậy.
Sau đó cô ấy đã khóc rất lâu, rồi cuối cùng rút lui khỏi đoàn.
Bây giờ Tịch Hoan cũng không biết đối phương đi đến nơi nào. Đoàn múa ba lê Lạc Thành coi trọng cả thiên phú và sự cố gắng, nữ sinh có thiên phú tốt, nhưng không khống chế được bản thân thì cũng uổng phí.
Tịch Hoan nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng cảm khái vạn phần.
Mặc dù cô mang loại thể chất không mập, nhưng cũng không dám ăn nhiều. Chỉ có ở nhà cô mới dám ăn bánh kem nhỏ do mẹ Tịch làm, nhưng khi đó mỗi ngày đều rèn luyện tập múa.
Cô thu lại nỗi lòng, chải tóc rồi quay về phòng ký túc xá.
Vưu Vi nửa đường còn quay lại đây một chuyến, nằm liệt trên giường, tiếp tục bài ca khóc than mỗi ngày: "Thời tiết lạnh, tớ mua rất nhiều quần áo trên mạng, nhưng tớ không có tiền."
Tịch Hoan hiển nhiên không tin.
Cô bạn thân này của cô, cô hiểu đến không thể hiểu hơn, ngoài miệng nói không có tiền, nhưng tay lại mua không ngừng, chuyển phát nhanh cũng nhận không ngừng.
Mỗi lần trước khi đi đến nơi nào đó, cô ấy đều mua nhiều rất nhiều quần áo.
Tựa như trước khi đi dạy hỗ trợ, cô ấy mua vô số bộ quần áo mới, cho tới bây giờ Tịch Hoan vẫn chưa phát hiện ra bộ quần áo nào bị lặp lại cơ đấy.
Thấy Tịch Hoan không để ý tới mình, Vưu Vi rầm rì tức giận: "Cậu cũng chỉ nghĩ đến Cậu Bé Bọt Biển nhà cậu thôi, không nghĩ đến tớ."
Tịch Hoan xoay người, "Cậu đang ở trên giường tớ, tớ còn nghĩ cậu như thế nào nữa."
Vưu Vi lăn lộn vài vòng trên giường, cười ha ha ha không ngừng.
———
Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp.
Đang là cuối mùa thu, lại còn ở trong núi, sáng sớm và buổi tối trời đều bắt đầu trở lạnh, nhất định phải mặc áo tay dài mới được.
Buổi sáng Tịch Hoan có tiết, lần này là xem video.
Kỳ thật ở một nơi như vậy, múa ba lê rất không thực tế, bởi vì yêu cầu quá hà khắc, cô chỉ có thể cố gắng phổ cập càng nhiều kiến thức khoa học cho bọn nhóc.
Vì vậy, ở trong lớp cô cũng sẽ phát một số video.
Bọn nhỏ rất hứng thú với những video này, bởi vì nơi này không có nhiều phương tiện truyền thông, về nhà cũng chỉ có thể xem TV, lại chỉ thu được vài ba kênh, có thể nói nội dung xem được mỗi ngày rất ít.
Bọn nhóc quá khát vọng tri thức mới.
Trước đây khi hiệu trưởng thông báo rằng có giáo viên múa ba lê đến dạy, thậm chí múa ba lê là gì bọn nhóc cũng không rõ lắm.
Lúc Tịch Hoan biết chuyện này, cô cũng không biết nên nói gì.
Lần trước quyên tặng những quyển sách đó, mỗi bé trong lớp học đều đã xem qua, thậm chí là lật xem vô số lần, thỉnh thoảng cô cũng có thể nghe thấy tiếng bọn nhỏ đọc vang lên các câu chuyện xưa.
Lớp mình xem xong rồi thì sẽ đi mượn của các lớp khác.
Đây là một đám nhóc khát vọng tri thức.
Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Tịch Hoan mang máy tính đi vào phòng học. Các em học sinh đều ngồi nghiêm chỉnh, gấp không chờ nổi.
"Hôm nay chúng ta xem một bộ phim khoa học viễn tưởng." Cô vừa mở máy tính, vừa hỏi: "Biết phim khoa học viễn tưởng không?"
Bọn nhỏ lập tức ríu rít nhấc tay.
Mỗi cách giải thích về khoa học viễn tưởng đều không giống nhau, Tịch Hoan cũng không sửa đúng ý của bọn nhóc, mà cô giữ vai trò là một người lắng nghe.
Không khí lớp học nháy mắt trở nên sôi nổi hẳn.
Đều là một đám nhóc, cho nên Tịch Hoan chọn một bộ phim cũ năm 2008 tên《Câu chuyện người máy》.
"Đem ghế dựa lên đây, chen chúc một chút."
Một cái màn hình máy tính, bị hai – ba mươi đứa nhóc xem, thế mà cũng xem đến say sưa ngon lành.
40 phút chắc chắn sẽ không xem xong, Tịch Hoan nghĩ đến tiết tiếp theo, chỉ có thể để đến cuối tuần mà thôi.
Được nửa chừng, máy tính vang lên.
Tịch Hoan bước đến, phát hiện không thấy có điện.
Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua mình quên không nạp điện, chỉ còn lượng pin dư lại từ lần dùng trước, căn bản không đủ chống đỡ mấy chục phút.
Tịch Hoan dặn dò: "Các em tự xem nhé, cô về lấy chút đồ, không được chạm loạn vào máy tính, cũng không được ầm ĩ."
"Được ạ!"
Cô vừa mới ra khỏi phòng học đã nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng cầm sách đi về hướng này.
"Thẩm Khinh Lãng." Ánh mắt Tịch Hoan sáng lên, gọi cậu: "Thầy Thẩm, có thể nhờ cậu giúp chút việc được không?"
Thẩm Khinh Lãng đang suy nghĩ gì đó, cũng chưa nhìn thấy cô. Nghe thấy tiếng gọi mới ngẩng đầu, hỏi: "Sao vậy?"
Tịch Hoan chỉ vào phía trong phòng học, "Pin máy tính của tôi không đủ điện, có thể phiền cậu đến ký túc xá của tôi lấy dây sạc đến đây được không?"
Thẩm Khinh Lãng trợn to mắt, há miệng thở dốc.
Tịch Hoan cho rằng cậu không đồng ý, lại sửa miệng nói: "Nếu không thì giúp tôi trông lớp một lát, tôi tự về lấy."
Rốt cuộc cũng là ký túc xá nữ sinh mà.
Thẩm Khinh Lãng lập tức lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không phải, dây sạc cô để ở đâu?"
Tịch Hoan nghĩ nghĩ, "Chắc là ở trên bàn."
Cô lấy chìa khoá, đặt trong lòng bàn tay cậu, "Cái lớn ý."
Thẩm Khinh Lãng mơ mơ màng màng gật đầu, xoay người rời khỏi khu dạy học.
Mãi cho đến lúc xuống dưới tầng, bị gió lạnh thổi tới trên mặt, cậu mới nhớ mình vừa đồng ý chuyện gì.
Cậu lại đồng ý đi vào phòng nữ sinh.
Lại còn là phòng của Tịch Hoan.
Thẩm Khinh Lãng đứng giữa gió lạnh, trên người lại phát ra hơi nóng, đặc biệt là nội tâm, quả thực muốn dâng lên lửa lớn.
Trần Tuyết Dương từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy cậu đứng ở kia, giống như một tên đầu gỗ, cậu ta hiếu kỳ nói: "Thẩm Khinh Lãng cậu ấy đang làm gì đấy?"
Dương Tây An nói: "Tự hỏi đi."
Trần Tuyết Dương cười, "Thế này nên có một sinh viên hệ điêu khắc ở đây, bảo cậu ta tới điêu khắc một cái, gọi là người suy tư ha ha ha."
Thẩm Khinh Lãng lấy lại tinh thần, nghe thấy lời của cậu ta thì khẽ nhíu mày.
Trần Tuyết Dương im bặt, làm động tác đầu hàng.
Thẩm Khinh Lãng lại mặt vô cảm theo công thức hoá. Nhớ tới chính sự, lúc đi qua bên người cậu ta, còn hừ lạnh một tiếng.
Mãi cho đến lúc người đã đi xa, Trần Tuyết Dương mới sờ sờ cái mũi, xoay đầu hỏi: "Có phải tớ vừa bị ảo giác không?"
Dương Tây An tắt di động, nói: "Không phải, cậu không nghe lầm, đúng là cậu ấy vừa trào phúng mà hừ lạnh với cậu."
Trần Tuyết Dương: "..."
Làm sao lại trào phúng, sao lại thế được!
———
Ký túc xá nữa sinh sạch sẽ đẹp đẽ hơn ký túc xá nam sinh nhiều, bên ngoài còn trồng hoa cúc nhỏ, hiện tại đang là mùa hoa nở.
Rất có hơi thở điền viên.
Thẩm Khinh Lãng lại nghĩ tới những bông hoa mà thật lâu trước kia mình hái của mấy cô gái nhỏ, rồi đặt trên ban công phòng Tịch Hoan, đoán chừng giờ đã thành tro mất rồi.
Cậu tìm cái chìa khoá lớn nhất, mở cửa phòng.
Căn phòng sáng trưng, ban công để cửa mở, thổi tới một mùi hương cỏ cây thơm ngát. Phía trên còn treo một cái chuông gió, gió lùa vào phát ra tiếng vang thanh thuý.
Thẩm Khinh Lãng liếc mắt đã thấy dây sạc máy tính trên bàn.
Trước tiên cậu bước đến thu gọn chỉnh tề dây sạc lại, sau đó mới cầm lấy chuẩn bị ra cửa, nhưng lúc quay người cậu lại hơi sững sờ.
Trên tủ đầu giường có tấm kính, tấm kính đó đang ép xuống một đóa hoa khô.
Nó dường như đã bị chế tạo thành một mẫu vật, nhưng vẫn mang hình dáng của lúc đó, được ép phẳng dưới tấm kính, hơi phiếm vàng.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe tiếng hít thở của chính mình.
Thẩm Khinh Lãng đi qua đó, ngồi xổm trên mặt đất nhìn thật kỹ, đúng là loại hoa lúc trước mình đã ngắt, nhưng có phải hoa của mình tặng không thì cũng không biết.
Dù vậy nhưng cậu vẫn thầm nghĩ chắc chắn là của mình tặng.
Nghĩ như vậy, tâm tình như muốn bay lên tới, không biết từ khi nào, trong ánh mắt đã tràn đầy ý cười.
Qua một lát, Thẩm Khinh Lãng lấy lại tinh thần, lấy di động ra chụp một tấm ảnh.
Sau khi làm xong, cậu mới đứng dậy.
Trên giường là bộ váy ngủ được gấp chỉnh tề, chính là bộ váy lần đầu tiên Thẩm Khinh Lãng thấy cô mặc ở ban công.
Trí nhớ cậu luôn rất tốt, hình ảnh lúc ấy rõ ràng rành mạch.
Thậm chí ngay cả biểu cảm lúc ấy của Tịch Hoan, cậu đều có thể hồi tưởng được.
Di động đột nhiên rung rung, Thẩm Khinh Lãng giống như bị đánh cho giật mình, lập tức phản ứng lại là mình đang ở đâu.
Cậu vừa đi ra ngoài vừa mở di động.
Là tin nhắn Tịch Hoan gửi tới: "Lấy được chưa?"
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy hổ thẹn về bản thân, nhanh chóng trả lời: "Đã lấy được, tôi sẽ mang qua đấy luôn."
Tịch Hoan gửi tới một gói biểu cảm cảm ơn.
Thẩm Khinh Lãng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nhìn cảnh sắc bên trong trước khi cửa bị đóng, cậu tiếc nuối mà thở dài.