Edit: Flanty
Thẩm Khinh Lãng đứng lên, trong lòng có chút cảm khái.
Cậu nhìn Tịch Hoan nghiêm túc bảo: “Sau này đừng quen những người như vậy.”
Tịch Hoan gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Em cũng không muốn quen cô ta. Nhưng bọn em ở cùng một đoàn vũ đạo, tất nhiên sẽ có liên quan đến nhau, bình thường coi nhau như đối thủ, lần này vô tình gặp phải.”
Ai mà biết được đến tiệm trà sữa cũng có thể gặp phải Trần Văn Ngọc.
Hơn nữa nếu không phải Thẩm Khinh Lãng đột ngột đứng lên, ngay từ đầu cô cũng không biết hành vi dụ dỗ của Trần Văn Ngọc, quả thực khiến người khác buồn nôn.
Tịch Hoan cau mày.
Thẩm Khinh Lãng thấy cảm xúc cô không được tốt, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt chân mày cô, nói: “Không nghĩ đến cô ta nữa, chúng ta đi thôi.”
Tịch Hoan giãn mày, “Được.”
Cô chủ động kéo tay Thẩm Khinh Lãng, đi bên cạnh cậu, chỉ là tay cô nhỏ hơn cậu một chút, nên ngược lại bị cậu bao chặt lấy.
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy vóc dáng cao vẫn có chỗ tốt.
Sau khi rời khỏi tiệm trà sữa, hai người đi về phía bãi đỗ xe của hiệu sách.
Tịch Hoan tinh mắt, thấy một quầy hàng nhỏ ở ngã tư đường bên hiệu sách, “Chúng ta đi mua gì ăn đi?”
Từ nãy đến giờ chỉ uống mỗi trà sữa mà thôi.
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, “Được.”
Cậu theo tầm mắt nhìn qua, mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt.
Đến gần mới phát hiện là vẽ đồ chơi bằng đường.
Giờ này có rất ít người ăn, cho nên chỗ ông chủ chỉ có lác đác một hai người đứng đó.
Ông chủ hỏi: “Vẽ gì?”
Thẩm Khinh Lãng nhìn về phía Tịch Hoan, để cô quyết định.
Tịch Hoan ngẫm nghĩ, “Hai cái này đi.”
Cô lấy di động ra, phóng lớn hình ảnh lên cho ông chủ nhìn, còn Thẩm Khinh Lãng ngược lại cái gì cũng không nhìn thấy.
Ông chủ cười tủm tỉm: “Có thể có thể.”
Ông ấy làm đồ chơi bằng đường đã nhiều năm, rất nhiều người trẻ tuổi thích vẽ những thứ mới mẻ, ví dụ người phía trước vẽ bé heo Peppa gì đó, rồi còn cá chép gì đó.
Cho nên chỉ cần xem một hình ảnh, ông cũng vẽ ra chúng rất nhanh.
Thẩm Khinh Lãng tò mò, vò đầu bứt tai.
Cậu lén nhỏ giọng hỏi: “Em muốn vẽ gì?”
Tịch Hoan cười tươi như hồ ly: “Anh đoán đi? Không nói cho anh, đợi lát nữa anh sẽ biết.”
Đương nhiên không thể giấu lâu được.
Thẩm Khinh Lãng không lấy được đáp án cũng không nhụt chí, chăm chú nhìn động tác vẽ đồ chơi chơi bằng đường của ông chủ, không hề chớp mắt.
Ước chừng một phút sau, cậu nhận ra.
Là Cậu Bé Bọt Biển.
Tim Thẩm Khinh Lãng đột nhiên lỡ một nhịp, cảm giác nói không nên lời, chỉ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Cứ chờ như vậy, cậu liền có một tính toán khác.
Cậu Bé Bọt Biển rất nhanh đã làm xong, Tịch Hoan nâng cằm, nhận lấy: “Em ăn cái này, anh ăn cái tiếp theo.”
Thẩm Khinh Lãng dĩ nhiên đều nghe cô, “Được.”
Dù sao đều ngọt như nhau, điều khác duy nhất là đây là đồ chơi làm bằng đường mà thôi…
Thẩm Khinh Lãng đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, Tịch Hoan ăn Cậu Bé Bọt Biển, vậy chẳng phải lát nữa thứ cậu ăn có thể là Bạch Tuộc ca hay sao.
Nghĩ đến những chuyện mình đã từng làm, cậu lại cảm thấy xấu hổ.
Lúc trước thật sự là cái gì cũng có thể làm được.
Ánh mắt Thẩm Khinh Lãng trống rỗng trong lúc đang não bổ một đống.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ bén nhọn: “Không phải anh nói ăn cái này rất ghê tởm hả?”
Tịch Hoan bị thanh âm ấy làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn.
Là một tiệm ăn vặt bên cạnh, một nam sinh ngồi ở đó, trước mặt đặt một vài món ăn, phía đối diện có một cô gái xinh đẹp, mà nữ sinh đứng đối diện cậu ta, trên mặt là phẫn nộ.
Thẩm Khinh Lãng cũng nhìn qua, nói với cô: “Cãi nhau.”
Thoạt nhìn có vẻ là cặp đôi nhỏ cãi nhau.
Ngẫm lại, từ trước đến nay cậu và Tịch Hoan còn chưa từng cãi nhau đâu.
Tịch Hoan quay lại, nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng ưỡn ngực, sự tự hào trong ánh mắt đã lộ ra tâm trạng cậu lúc này.
Cô nghẹn cười, sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ.
Thẳng nam quả nhiên là thẳng nam.
Thẩm Khinh Lãng hơi đỏ mặt.
Món đồ chơi Bạch Tuộc làm bằng đường cũng làm xong rất nhanh, Thẩm Khinh Lãng nhận lấy.
Hai người chuẩn bị rời đi, Tịch Hoan đang cúi đầu chỉnh quần áo, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Thẩm Khinh Lãng kéo một cái.
Sát bên cạnh có một nữ sinh cọ qua.
Chính là nữ sinh vừa rồi, cô ấy dừng lại, sau khi nói một tiếng “Xin lỗi” thì bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.
Lớp trang điểm trên mặt đều nhoè hết cả.
Tịch Hoan nhìn cũng cảm thấy đau lòng, nói yêu đương sao mà lại như chịu tội vậy, cô sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh đó.
Quá không có lòng tự trọng.
Tịch Hoan ngẩng đầu hỏi: “Có giấy không?”
Thẩm Khinh Lãng yên lặng móc ra một gói đưa cho cô, “Mới.”
Tịch Hoan nháy mắt với cậu một cái, rút một tờ đưa tới trước mặt nữ sinh kia, ôn hoà bảo: “Lau đi.”
Tiếng khóc của nữ sinh ngừng trong một cái chớp mắt, ngẩng đầu nhìn.
Tịch Hoan vốn có vẻ ngoài dịu dàng, khác hoàn toàn với vẻ xinh đẹp của Vưu Vi, cho nên nhân duyên vẫn luôn rất tốt.
Rất nhiều học muội coi cô như người chị thân thiết.
“Lem lớp trang điểm, rất khó nhìn.” Tịch Hoan ngồi xổm xuống, “Có chuyện gì thì ăn chút đồ ngọt sẽ qua đi.”
Sau khi cho khăn giấy, cô tính đứng dậy rời đi.
Chỉ là còn chưa bước được một bước, nữ sinh đã mở miệng thì thào, “Anh ta căn bản không để tôi ở trong lòng… Tôi cảm thấy bản thân bị giẫm đạp.”
Có thể do đã chịu đả kích quá lợi hại, tốc độ nói của cô ấy nhanh mà sắc nhọn.
Tịch Hoan cũng nhanh chóng biết nội tình một màn vừa rồi.
Hoá ra nữ sinh và nam sinh là bạn học, sau đó mới thành một đôi, thời gian nói chuyện có gần một năm.
Sau khi yêu đương không lâu, trong một lần hai người đi ra ngoài ăn cơm, nữ sinh thích ăn nội tạng xào, chẳng hạn như gan heo, bởi vì bổ máu, cô ấy bị thiếu máu.
Nam sinh nhìn thấy thì nhíu mày nói ghê tởm.
Sau đó, nữ sinh ghi tạc trong lòng, từ đó về sau không ăn nữa.
Mãi cho đến hôm nay, tức một tuần sau khi chia tay, cô ấy bắt gặp nam sinh cùng bạn gái mới ăn cơm với nhau, trên bàn cũng là những món ăn như vậy.
Có thể tượng tượng được lúc trước lời nói kia rốt cuộc là nói thật hay nói dối.
Tịch Hoan không muốn nói xấu chuyện người khác, chỉ có thể bảo là yêu sai người, cô không nói gì nữa, đặt khăn giấy lên đầu gối cô ấy.
Cô đứng lên, “Đi thôi.”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, hận không thể lập tức rời đi.
Ăn cũng bại lộ, cậu cũng không thích ăn đồ ngọt, vẫn luôn giấu giếm, nếu bị phát hiện thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thẩm Khinh Lãng chột dạ mà nghĩ.
Lúc vào tiệm trà sữa trời còn mưa nhỏ, giờ đã tạnh, mặt đất có chút ẩm ướt.
Thỉnh thoảng bước vào chỗ trũng, còn bị nước bắn vào người.
Còn may, hai người họ đi thẳng đến bậc thang hiệu sách, vẫn không bị dơ.
Ngay tại lúc sắp đến chỗ đỗ xe, di động Tịch Hoan bỗng vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, là Vưu Vi, “Alo?”
Vưu Vi hỏi: “Đã về chưa?”
Tịch Hoan nói: “Bây giờ, bọn tớ vừa định về đây.”
“Vui đến quên cả trời đất, có phải hôm nay các cậu đến tiệm trà sữa không?” Vưu Vi hờ hững hỏi: “Cái ngay bên cạnh hiệu sách ấy.”
Tịch Hoan kinh ngạc, “Cậu đoán chuẩn đấy.”
Vưu Vi hừ hừ tức: “Nghĩ cũng biết, nhưng tớ không có cái năng lực đoán này, tớ vừa mới nhìn thấy ở trên mạng.”
Tịch Hoan nghi ngờ: “Cái gì?”
Vưu Vi vô cùng kinh ngạc, nói: “Tớ còn chưa biết là hẹn hò đâu, thế mà hai người đã hot trên Weibo rồi.”
Tịch Hoan buồn bực, “Liên quan gì đến Weibo?”
Bọn họ cũng không làm gì, sao lại đột nhiên hot trên Weibo.
Rất nhanh âm báo WeChat vang lên, Vưu Vi gửi liên tiếp cho cô, vừa nói: “Mấy account marketing đại V[1] chia sẻ.”
[1] Tích V trên Weibo có nhiều màu khác nhau, tương ứng với các người dùng khác nhau được xác minh (có thể hình dung như dấu tích xanh trên Facebook).
Tịch Hoan nhìn Thẩm Khinh Lãng đang chuyên tâm ăn đồ chơi bằng đường bên cạnh, click mở link.
Vưu Vi gửi tới một account marketing Weibo, trước đây cô từng thấy trên Weibo cái account marketinh này, thường kể những chuyện hài hước, lượt bình luận chia sẻ đều trên một vạn.
Tịch Hoan ngay lập tức lướt account marketing này.
Bài đăng mới nhất của account marketing chính là cái Vưu Vi vừa mới gửi.
【Hài hước nhất trong ngày: Tình yêu hoàn mỹ, max điểm //@ Hôn hôn tiểu khả ái: Có thể ban cho tôi một người như vậy không //@ Hôm nay không ăn que cay: Đờ mờ! Nhìn xem tôi gặp phải bạn gái nhà người ta, bạn trai nhà người ta #hình ảnh#】
Bức ảnh chụp đúng là khi Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng đang ngồi bên cửa sổ tiệm trà sữa, lúc ấy Trần Văn Ngọc còn chưa xuất hiện.
Tịch Hoan: “…”
Cô chần chờ một chút, click mở bình luận phía dưới.
“Oa, đều đẹp như vậy ư? Tôi động lòng rồi, muốn thông tin của chị gái nhỏ này, có ai cho không?”
“Quả nhiên người đẹp một nửa kia cũng đẹp.”
“Nhìn đây, tôi vừa tát bạn trai tôi một cái, sao trước kia sinh ra không đẹp lên một chút cơ chứ.”
“Tiệm trà sữa nhà này tôi đi qua! Con mẹ nó tại sao tôi không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với chị gái xinh và anh trai này…”
“Hình như tôi biết bọn họ…”
Bình luận thứ năm lập tức hấp dẫn đông đảo ánh mắt người nhìn. Tịch Hoan nhấn vào, tất cả đều hỏi người nọ nhân vật chính trong bức ảnh là ai.
Người này đúng là biết cô, bởi vì là học đệ của cô, cho nên cậu ta đã nói thẳng ra là trên mạng cũng có thể tìm được video múa của cô.
Tịch Hoan lướt lướt, cuối cùng thoát ra.
Cô đưa điện thoại tới trước mặt Thẩm Khinh Lãng, cười nói: “Thầy Thẩm, anh hot rồi đấy anh biết không?”
Thẩm Khinh Lãng: “A?”
Cậu rũ mắt nhìn di động, nhìn thấy nội dung Weibo, theo bản năng nhìn vào chỗ bình luận hơn một vạn.
Rất tốt, rất nhiều người biết họ là người yêu của nhau.
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy người chụp lén tấm ảnh này cũng không đáng giận lắm.
Cậu nhìn vẻ mặt Tịch Hoan, nói: “Ảnh chụp rất đẹp.”
Tịch Hoan lại nhìn thoáng qua.
Công bằng mà nói, đúng là hình ảnh chụp khá đẹp. Lúc ấy Thẩm Khinh Lãng đang nhìn cô, trong mắt như có ánh sao.
Ảnh chụp hoàn toàn toát ra cảm giác này, còn thêm cả bộ lọc.
Tịch Hoan gật đầu, “Khá đẹp.”
Sắc trời dần dần muộn, cô cũng vội vàng cất di động, thúc giục: “Chúng ta nhanh về đi, nếu trời tối, đường núi khó đi.”
Thẩm Khinh Lãng hơi gật đầu.
Cậu đi trước đến bên cạnh xe, kéo cửa xe ra, Tịch Hoan hưởng thụ phúc lợi có bạn trai, ngồi vào ghế phụ, cột kỹ dây an toàn.
Đúng lúc này, cửa sổ xe lại bị gõ vài cái.
Cô quay đầu, nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng hơi cong eo, khúc ngón tay, đốt ngón tay rõ ràng, cổ tay đẹp mắt.
Tịch Hoan lấy ánh mắt dò hỏi.
Trước đó có mưa nên trên cửa kính xe toàn là nước mưa đọng lại, chỉ mơ hồ nhìn được cảnh sắc bên ngoài, không quá rõ ràng.
Ngay khi Tịch Hoan muốn ấn cửa sổ xe xuống, Thẩm Khinh Lãng đột nhiên vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng trượt trên đó.
Với vết tích do mưa để lại, chỉ vài giây sau, trên cửa sổ xe xuất hiện một hình trái tim.
Di động đặt trên đùi đột nhiên vang, là tin nhắn WeChat Thẩm Khinh Lãng gửi đến: “Mau xem! Em thấy được không? Thấy được không?”
Thẩm Khinh Lãng đứng lên, trong lòng có chút cảm khái.
Cậu nhìn Tịch Hoan nghiêm túc bảo: “Sau này đừng quen những người như vậy.”
Tịch Hoan gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Em cũng không muốn quen cô ta. Nhưng bọn em ở cùng một đoàn vũ đạo, tất nhiên sẽ có liên quan đến nhau, bình thường coi nhau như đối thủ, lần này vô tình gặp phải.”
Ai mà biết được đến tiệm trà sữa cũng có thể gặp phải Trần Văn Ngọc.
Hơn nữa nếu không phải Thẩm Khinh Lãng đột ngột đứng lên, ngay từ đầu cô cũng không biết hành vi dụ dỗ của Trần Văn Ngọc, quả thực khiến người khác buồn nôn.
Tịch Hoan cau mày.
Thẩm Khinh Lãng thấy cảm xúc cô không được tốt, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt chân mày cô, nói: “Không nghĩ đến cô ta nữa, chúng ta đi thôi.”
Tịch Hoan giãn mày, “Được.”
Cô chủ động kéo tay Thẩm Khinh Lãng, đi bên cạnh cậu, chỉ là tay cô nhỏ hơn cậu một chút, nên ngược lại bị cậu bao chặt lấy.
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy vóc dáng cao vẫn có chỗ tốt.
Sau khi rời khỏi tiệm trà sữa, hai người đi về phía bãi đỗ xe của hiệu sách.
Tịch Hoan tinh mắt, thấy một quầy hàng nhỏ ở ngã tư đường bên hiệu sách, “Chúng ta đi mua gì ăn đi?”
Từ nãy đến giờ chỉ uống mỗi trà sữa mà thôi.
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, “Được.”
Cậu theo tầm mắt nhìn qua, mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt.
Đến gần mới phát hiện là vẽ đồ chơi bằng đường.
Giờ này có rất ít người ăn, cho nên chỗ ông chủ chỉ có lác đác một hai người đứng đó.
Ông chủ hỏi: “Vẽ gì?”
Thẩm Khinh Lãng nhìn về phía Tịch Hoan, để cô quyết định.
Tịch Hoan ngẫm nghĩ, “Hai cái này đi.”
Cô lấy di động ra, phóng lớn hình ảnh lên cho ông chủ nhìn, còn Thẩm Khinh Lãng ngược lại cái gì cũng không nhìn thấy.
Ông chủ cười tủm tỉm: “Có thể có thể.”
Ông ấy làm đồ chơi bằng đường đã nhiều năm, rất nhiều người trẻ tuổi thích vẽ những thứ mới mẻ, ví dụ người phía trước vẽ bé heo Peppa gì đó, rồi còn cá chép gì đó.
Cho nên chỉ cần xem một hình ảnh, ông cũng vẽ ra chúng rất nhanh.
Thẩm Khinh Lãng tò mò, vò đầu bứt tai.
Cậu lén nhỏ giọng hỏi: “Em muốn vẽ gì?”
Tịch Hoan cười tươi như hồ ly: “Anh đoán đi? Không nói cho anh, đợi lát nữa anh sẽ biết.”
Đương nhiên không thể giấu lâu được.
Thẩm Khinh Lãng không lấy được đáp án cũng không nhụt chí, chăm chú nhìn động tác vẽ đồ chơi chơi bằng đường của ông chủ, không hề chớp mắt.
Ước chừng một phút sau, cậu nhận ra.
Là Cậu Bé Bọt Biển.
Tim Thẩm Khinh Lãng đột nhiên lỡ một nhịp, cảm giác nói không nên lời, chỉ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Cứ chờ như vậy, cậu liền có một tính toán khác.
Cậu Bé Bọt Biển rất nhanh đã làm xong, Tịch Hoan nâng cằm, nhận lấy: “Em ăn cái này, anh ăn cái tiếp theo.”
Thẩm Khinh Lãng dĩ nhiên đều nghe cô, “Được.”
Dù sao đều ngọt như nhau, điều khác duy nhất là đây là đồ chơi làm bằng đường mà thôi…
Thẩm Khinh Lãng đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, Tịch Hoan ăn Cậu Bé Bọt Biển, vậy chẳng phải lát nữa thứ cậu ăn có thể là Bạch Tuộc ca hay sao.
Nghĩ đến những chuyện mình đã từng làm, cậu lại cảm thấy xấu hổ.
Lúc trước thật sự là cái gì cũng có thể làm được.
Ánh mắt Thẩm Khinh Lãng trống rỗng trong lúc đang não bổ một đống.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ bén nhọn: “Không phải anh nói ăn cái này rất ghê tởm hả?”
Tịch Hoan bị thanh âm ấy làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn.
Là một tiệm ăn vặt bên cạnh, một nam sinh ngồi ở đó, trước mặt đặt một vài món ăn, phía đối diện có một cô gái xinh đẹp, mà nữ sinh đứng đối diện cậu ta, trên mặt là phẫn nộ.
Thẩm Khinh Lãng cũng nhìn qua, nói với cô: “Cãi nhau.”
Thoạt nhìn có vẻ là cặp đôi nhỏ cãi nhau.
Ngẫm lại, từ trước đến nay cậu và Tịch Hoan còn chưa từng cãi nhau đâu.
Tịch Hoan quay lại, nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng ưỡn ngực, sự tự hào trong ánh mắt đã lộ ra tâm trạng cậu lúc này.
Cô nghẹn cười, sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ.
Thẳng nam quả nhiên là thẳng nam.
Thẩm Khinh Lãng hơi đỏ mặt.
Món đồ chơi Bạch Tuộc làm bằng đường cũng làm xong rất nhanh, Thẩm Khinh Lãng nhận lấy.
Hai người chuẩn bị rời đi, Tịch Hoan đang cúi đầu chỉnh quần áo, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Thẩm Khinh Lãng kéo một cái.
Sát bên cạnh có một nữ sinh cọ qua.
Chính là nữ sinh vừa rồi, cô ấy dừng lại, sau khi nói một tiếng “Xin lỗi” thì bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.
Lớp trang điểm trên mặt đều nhoè hết cả.
Tịch Hoan nhìn cũng cảm thấy đau lòng, nói yêu đương sao mà lại như chịu tội vậy, cô sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh đó.
Quá không có lòng tự trọng.
Tịch Hoan ngẩng đầu hỏi: “Có giấy không?”
Thẩm Khinh Lãng yên lặng móc ra một gói đưa cho cô, “Mới.”
Tịch Hoan nháy mắt với cậu một cái, rút một tờ đưa tới trước mặt nữ sinh kia, ôn hoà bảo: “Lau đi.”
Tiếng khóc của nữ sinh ngừng trong một cái chớp mắt, ngẩng đầu nhìn.
Tịch Hoan vốn có vẻ ngoài dịu dàng, khác hoàn toàn với vẻ xinh đẹp của Vưu Vi, cho nên nhân duyên vẫn luôn rất tốt.
Rất nhiều học muội coi cô như người chị thân thiết.
“Lem lớp trang điểm, rất khó nhìn.” Tịch Hoan ngồi xổm xuống, “Có chuyện gì thì ăn chút đồ ngọt sẽ qua đi.”
Sau khi cho khăn giấy, cô tính đứng dậy rời đi.
Chỉ là còn chưa bước được một bước, nữ sinh đã mở miệng thì thào, “Anh ta căn bản không để tôi ở trong lòng… Tôi cảm thấy bản thân bị giẫm đạp.”
Có thể do đã chịu đả kích quá lợi hại, tốc độ nói của cô ấy nhanh mà sắc nhọn.
Tịch Hoan cũng nhanh chóng biết nội tình một màn vừa rồi.
Hoá ra nữ sinh và nam sinh là bạn học, sau đó mới thành một đôi, thời gian nói chuyện có gần một năm.
Sau khi yêu đương không lâu, trong một lần hai người đi ra ngoài ăn cơm, nữ sinh thích ăn nội tạng xào, chẳng hạn như gan heo, bởi vì bổ máu, cô ấy bị thiếu máu.
Nam sinh nhìn thấy thì nhíu mày nói ghê tởm.
Sau đó, nữ sinh ghi tạc trong lòng, từ đó về sau không ăn nữa.
Mãi cho đến hôm nay, tức một tuần sau khi chia tay, cô ấy bắt gặp nam sinh cùng bạn gái mới ăn cơm với nhau, trên bàn cũng là những món ăn như vậy.
Có thể tượng tượng được lúc trước lời nói kia rốt cuộc là nói thật hay nói dối.
Tịch Hoan không muốn nói xấu chuyện người khác, chỉ có thể bảo là yêu sai người, cô không nói gì nữa, đặt khăn giấy lên đầu gối cô ấy.
Cô đứng lên, “Đi thôi.”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, hận không thể lập tức rời đi.
Ăn cũng bại lộ, cậu cũng không thích ăn đồ ngọt, vẫn luôn giấu giếm, nếu bị phát hiện thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thẩm Khinh Lãng chột dạ mà nghĩ.
Lúc vào tiệm trà sữa trời còn mưa nhỏ, giờ đã tạnh, mặt đất có chút ẩm ướt.
Thỉnh thoảng bước vào chỗ trũng, còn bị nước bắn vào người.
Còn may, hai người họ đi thẳng đến bậc thang hiệu sách, vẫn không bị dơ.
Ngay tại lúc sắp đến chỗ đỗ xe, di động Tịch Hoan bỗng vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, là Vưu Vi, “Alo?”
Vưu Vi hỏi: “Đã về chưa?”
Tịch Hoan nói: “Bây giờ, bọn tớ vừa định về đây.”
“Vui đến quên cả trời đất, có phải hôm nay các cậu đến tiệm trà sữa không?” Vưu Vi hờ hững hỏi: “Cái ngay bên cạnh hiệu sách ấy.”
Tịch Hoan kinh ngạc, “Cậu đoán chuẩn đấy.”
Vưu Vi hừ hừ tức: “Nghĩ cũng biết, nhưng tớ không có cái năng lực đoán này, tớ vừa mới nhìn thấy ở trên mạng.”
Tịch Hoan nghi ngờ: “Cái gì?”
Vưu Vi vô cùng kinh ngạc, nói: “Tớ còn chưa biết là hẹn hò đâu, thế mà hai người đã hot trên Weibo rồi.”
Tịch Hoan buồn bực, “Liên quan gì đến Weibo?”
Bọn họ cũng không làm gì, sao lại đột nhiên hot trên Weibo.
Rất nhanh âm báo WeChat vang lên, Vưu Vi gửi liên tiếp cho cô, vừa nói: “Mấy account marketing đại V[1] chia sẻ.”
[1] Tích V trên Weibo có nhiều màu khác nhau, tương ứng với các người dùng khác nhau được xác minh (có thể hình dung như dấu tích xanh trên Facebook).
Tịch Hoan nhìn Thẩm Khinh Lãng đang chuyên tâm ăn đồ chơi bằng đường bên cạnh, click mở link.
Vưu Vi gửi tới một account marketing Weibo, trước đây cô từng thấy trên Weibo cái account marketinh này, thường kể những chuyện hài hước, lượt bình luận chia sẻ đều trên một vạn.
Tịch Hoan ngay lập tức lướt account marketing này.
Bài đăng mới nhất của account marketing chính là cái Vưu Vi vừa mới gửi.
【Hài hước nhất trong ngày: Tình yêu hoàn mỹ, max điểm //@ Hôn hôn tiểu khả ái: Có thể ban cho tôi một người như vậy không //@ Hôm nay không ăn que cay: Đờ mờ! Nhìn xem tôi gặp phải bạn gái nhà người ta, bạn trai nhà người ta #hình ảnh#】
Bức ảnh chụp đúng là khi Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng đang ngồi bên cửa sổ tiệm trà sữa, lúc ấy Trần Văn Ngọc còn chưa xuất hiện.
Tịch Hoan: “…”
Cô chần chờ một chút, click mở bình luận phía dưới.
“Oa, đều đẹp như vậy ư? Tôi động lòng rồi, muốn thông tin của chị gái nhỏ này, có ai cho không?”
“Quả nhiên người đẹp một nửa kia cũng đẹp.”
“Nhìn đây, tôi vừa tát bạn trai tôi một cái, sao trước kia sinh ra không đẹp lên một chút cơ chứ.”
“Tiệm trà sữa nhà này tôi đi qua! Con mẹ nó tại sao tôi không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với chị gái xinh và anh trai này…”
“Hình như tôi biết bọn họ…”
Bình luận thứ năm lập tức hấp dẫn đông đảo ánh mắt người nhìn. Tịch Hoan nhấn vào, tất cả đều hỏi người nọ nhân vật chính trong bức ảnh là ai.
Người này đúng là biết cô, bởi vì là học đệ của cô, cho nên cậu ta đã nói thẳng ra là trên mạng cũng có thể tìm được video múa của cô.
Tịch Hoan lướt lướt, cuối cùng thoát ra.
Cô đưa điện thoại tới trước mặt Thẩm Khinh Lãng, cười nói: “Thầy Thẩm, anh hot rồi đấy anh biết không?”
Thẩm Khinh Lãng: “A?”
Cậu rũ mắt nhìn di động, nhìn thấy nội dung Weibo, theo bản năng nhìn vào chỗ bình luận hơn một vạn.
Rất tốt, rất nhiều người biết họ là người yêu của nhau.
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy người chụp lén tấm ảnh này cũng không đáng giận lắm.
Cậu nhìn vẻ mặt Tịch Hoan, nói: “Ảnh chụp rất đẹp.”
Tịch Hoan lại nhìn thoáng qua.
Công bằng mà nói, đúng là hình ảnh chụp khá đẹp. Lúc ấy Thẩm Khinh Lãng đang nhìn cô, trong mắt như có ánh sao.
Ảnh chụp hoàn toàn toát ra cảm giác này, còn thêm cả bộ lọc.
Tịch Hoan gật đầu, “Khá đẹp.”
Sắc trời dần dần muộn, cô cũng vội vàng cất di động, thúc giục: “Chúng ta nhanh về đi, nếu trời tối, đường núi khó đi.”
Thẩm Khinh Lãng hơi gật đầu.
Cậu đi trước đến bên cạnh xe, kéo cửa xe ra, Tịch Hoan hưởng thụ phúc lợi có bạn trai, ngồi vào ghế phụ, cột kỹ dây an toàn.
Đúng lúc này, cửa sổ xe lại bị gõ vài cái.
Cô quay đầu, nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng hơi cong eo, khúc ngón tay, đốt ngón tay rõ ràng, cổ tay đẹp mắt.
Tịch Hoan lấy ánh mắt dò hỏi.
Trước đó có mưa nên trên cửa kính xe toàn là nước mưa đọng lại, chỉ mơ hồ nhìn được cảnh sắc bên ngoài, không quá rõ ràng.
Ngay khi Tịch Hoan muốn ấn cửa sổ xe xuống, Thẩm Khinh Lãng đột nhiên vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng trượt trên đó.
Với vết tích do mưa để lại, chỉ vài giây sau, trên cửa sổ xe xuất hiện một hình trái tim.
Di động đặt trên đùi đột nhiên vang, là tin nhắn WeChat Thẩm Khinh Lãng gửi đến: “Mau xem! Em thấy được không? Thấy được không?”