Edit: Flanty
Tịch Hoan lần đầu tiên cảm thấy não bổ quá mức là không tốt.
Cô mở máy tính, đăng nhập vào hồ sơ tài khoản của mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nội dung mới viết chiều nay đều có, hồ sơ tự động lưu lại, dù máy tính hỏng cũng không sao.
Vấn đề lớn không còn, Tịch Hoan cũng không có gì phải sợ.
Còn máy tính, dùng bốn năm rồi, giờ báo hỏng cũng tốt, nếu thật sự không sửa được, vậy thì cô sẽ thay một máy mới có cấu hình tốt hơn.
Tịch Hoan vừa nghĩ, vừa dạo màn hình máy tính.
Màn hình máy tính của Thẩm Khinh Lãng đều là những thứ hệ thống tích hợp sẵn, đã rất nhiều năm rồi cô chưa từng gặp người nào lười như vậy.
Hình nền này có lẽ đã bị đào thảo từ lâu rồi.
Tịch Hoan phàn nàn sâu sắc về thẩm mỹ của Thẩm Khinh Lãng.
Folder trên màn hình vô cùng chỉnh tề, phân loại rõ ràng, mỗi folder đều ghi rõ tên.
Sau khi click mở, còn có thể thấy một số bản nháp thiết kế.
Tịch Hoan không biết gì về chuyên môn, cũng không xem nhiều, đóng lại, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình miên man suy nghĩ.
Giao diện WeChat vẫn là mấy con số Thẩm Khinh Lãng gửi tới kia.
Vả mặt chói lọi.
Tịch Hoan không khỏi đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ với bản thân, cô nhéo mặt mình, lãnh đạm trả lời lại một chữ “Ừm”.
Đối phương không đáp, có thể là đang cố gắng sửa máy tính.
Máy tính đã lâu không hoạt động, màn hình tối đen, sau khi bật lại thì lại xuất hiện giao diện mật mã.
Tịch Hoan nhìn chằm chằm khung vuông, nghiến răng nghiến lợi.
Cô cảm thấy mình là bạn gái, vẫn có thể làm gì đó một chút.
Huống hồ yêu đương với Thẩm Khinh Lãng nhẹ nhàng như vậy, không có ít gợn sóng điều hoà một chút là không được.
Cái này coi như là một điểm tốt.
Cô xoay người, hỏi Trần Tuyết Dương: “Này, bình thường ở trường học các cậu làm gì? Nhiều thời gian nhàn rỗi không?”
Trần Tuyết Dương ngậm đồ ăn, hàm hồ nói: “Thì thiết kế thôi, bởi vì chuyên môn của chúng tôi là nó, một thứ đồ tốt có thể khiến cô phát tài đấy.”
Đáng tiếc cậu ta không có cái thiên phú ấy.
Giống Thẩm Khinh Lãng, chính là người được cưng chiều trong mắt giáo sư, chỉ hận không thể gắn một con quay lên khiến cậu làm việc suốt 24 giờ.
Trần Tuyết Dương phỉ nhổ: “Bạn trai cô nghiêm túc nhất.”
Tịch Hoan cười cười, “Phải không?”
Trần Tuyết Dương hừ hừ.
Đúng lúc này, âm báo WeChat vang lên.
Tịch Hoan mở màn hình, nhìn thấy tin nhắn mới nhất từ Thẩm Khinh Lãng: “Máy tính đã sửa được rồi.”
Nhanh như vậy à.
Tịch Hoan vô thức muốn đáp lại một câu “Tuyệt tuyệt”, lại nghĩ đến quyết định vừa rồi của mình, lạnh lùng trả lời lại.
Cô tắt máy tính, rời khỏi ký túc xá nam sinh.
Bên ngoài nổi gió, hơi lạnh, vừa từ ký túc xá đi ra Tịch Hoan đã nhìn thấy ngọn núi phía xa, trong lòng chấn động.
Giống như khoảng thời gian ngày đến dạy hỗ trợ cũng không bao lâu.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ ngày đó, mình ngồi xe khó chịu, lảo đảo lắc lư trên đường núi.
Thẩm Khinh Lãng như một con nai, lọt vào tầm mắt cô.
Giống như một điều bất ngờ trong đời, Tịch Hoan chưa từng quên ánh nước trong đôi mắt dịu dàng lúc mình đối mặt với cậu.
Còn có cả ảnh ngược của cô.
Tịch Hoan lấy lại tinh thần, đẩy cửa ký túc xá ra.
Thẩm Khinh Lãng đang đứng trước chậu pha lê trêu chọc rùa đen, nhìn thấy cô, biểu cảm nhẹ nhõm: “Đã sửa được rồi.”
Tịch Hoan nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng.
Cô luôn nhớ kỹ kế hoạch mà mình sắp thực hiện.
Thẩm Khinh Lãng tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn không nghĩ quá nhiều.
Ngay khi cậu định nói gì đó, thì nghe thấy Tịch Hoan bảo: “Hôm nay cảm ơn anh nhé, anh mệt rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Khinh Lãng nghi ngờ mà nhìn cô một cái.
Biểu cảm trên mặt Tịch Hoan không có vẻ gì là giả bộ, quan tâm đúng mực, mặt mày mỉm cười.
“Được.” Thẩm Khinh Lãng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, rời đi.
Chỉ là khi ra cửa, cậu vẫn cảm giác trong lòng hơi bất an.
Tịch Hoan nhìn biểu cảm ngây thơ mờ mịt trên mặt cậu, cuối cùng cũng hiểu cảm giác “Thể nghiệm khi có một bạn trai thẳng nam” trên Weibo là như thế nào.
Quá thẳng nam.
...
Thẩm Khinh Lãng cũng có chút buồn bực.
Sau khi sửa máy tính xong thì bắt đầu thấy có điểm không thích hợp, nhưng cụ thể ra sao thì cậu cũng không rõ ràng lắm.
Cả một buổi chiều cậu đều ngồi nhớ lại những lời của Tịch Hoan, nói chung cậu luôn cảm thấy lời nói có ẩn ý, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Mùa thu, trời tối rất sớm.
6 rưỡi, cậu gửi WeChat hẹn Tịch Hoan đi ăn cơm.
Tịch Hoan trả lời: “Em ăn rồi.”
Thẩm Khinh Lãng lại buồn bực.
Rõ ràng trước đó còn tốt, giờ ngay cả ăn cơm cũng không gọi cậu.
Thẩm Khinh Lãng hơi tủi thân, chỗ nào xảy ra vấn đề chứ.
Dường như từ sau khi Tịch Hoan từ ký túc xá của cậu về, mọi thứ không thích hợp, trong máy tính cậu không đặt gì mà.
Cậu trầm tư suy nghĩ, đưa mắt nhìn Trần Tuyết Dương ngâm nga bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Thẩm Khinh Lãng gọi: “Trần Tuyết Dương.”
Thình lình bị gọi đầy đủ tên, Trần Tuyết Dương cả kinh: “A, a làm sao vậy?”
Thẩm Khinh Lãng hỏi: “Có phải chiều thứ hai cậu dùng máy tính tớ không?”
Trần Tuyết Dương gật đầu: “Đúng vậy, tớ dùng để download mấy thứ, sao? Lúc ấy cậu đồng ý rồi mà.”
Trong nháy mắt Thẩm Khinh Lãng liền nghĩ đến mấy loại phim mà Trần Tuyết Dương chiếu trong ký túc xá trước đó, đứng bật dậy.
“Sao vậy sao vậy?”
Trần Tuyết Dương bị khuôn mặt vô cảm của cậu làm cho hoảng sợ, có chút mờ mịt.
Thẩm Khinh Lãng chất vấn: “Cậu download cái gì?”
Trần Tuyết Dương nhỏ giọng nói: “Thì mấy cái video ý.”
Thẩm Khinh Lãng truy hỏi: “Video gì?”
Trần Tuyết Dương lau trán, không thèm đếm xỉa: “Chính là video dạy một số động tác…”
Vừa nghe thấy thuật ngữ này, Thẩm Khinh Lãng liền cảm thấy mình đoán đúng rồi.
Cậu mở máy tính ra, tìm tòi trong hệ thống một phen, quả nhiên tìm được một folder mới.
Trần Tuyết Dương đi đến bên cạnh cậu, tức giận nói: “Không phải tớ chỉ download mấy bộ yoga thôi sao…”
Nhìn cái vẻ này, như thể cậu ta đã làm chuyện gì có lỗi lắm không bằng, vừa rồi thiếu chút nữa hù chết cậu ta.
Thẩm Khinh Lãng do dự: “Cậu chỉ download cái này?”
Trần Tuyết Dương trừng mắt, “Mấy cái này đã đủ cho tớ nhìn rồi được chưa hả thầy Thẩm.”
“Tự cậu sao lưu chưa?”
“Rồi rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Khinh Lãng bình tĩnh quay đầu, xoá folder đi, sau khi xác định không có video phim đặc biệt nào, mới yên lòng.
Chỉ là sự yên tâm này, đối với thay đổi của Tịch Hoan càng kỳ lạ.
Trần Tuyết Dương nhìn cậu như đang lâm vào chuyện gì sầu khổ lắm, nể tình bạn cùng phòng, chủ động hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu.
Trần Tuyết Dương suy đoán, dường như cậu cũng không có gì cần phải lo lắng, việc học thuận lợi, học sinh thì ngoan.
Cậu ta thuận miệng vừa hỏi: “Vấn đề tình cảm?”
Không ngờ Thẩm Khinh Lãng thành thật gật đầu.
Trần Tuyết Dương hơi trừng lớn mắt, vừa muốn cười, tâm trạng vui sướng khi người gặp họa suýt nữa nhảy ra ngoài.
Cẩu độc thân đang chờ đợi giờ khắc này!
Cậu ta bưng ghế lại, đảm đương vai trò người thầy tâm tình, nói: “Tới đây, nói cho thầy Trần tôi nghe, tôi nhất định sẽ phân loại nó rõ ràng cho em.”
Thẩm Khinh Lãng chỉ nói lặt nhặt dăm ba câu.
Trần Tuyết Dương nghe, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi mình bị chất vấn như vậy, hoá ra là nghi ngờ mình đã làm chuyện gì đó.
Con ngươi cậu ta đảo một vòng, vẫy tay: “Tớ có cách.”
Thẩm Khinh Lãng nhìn cậu ta đầy nghi ngờ.
Trần Tuyết Dương trừng mắt, “Cậu đừng không tin, chiêu này của tớ chắc chắn trăm phát trăm trúng, nếu không được thì lúc về cho cậu đánh tớ tớ tuyệt không phản kháng!”
Thẩm Khinh Lãng tạm thời tin.
Trần Tuyết Dương như phất lên hứng thú, nói dong dài lằng nhằng một hồi, nghe đến nỗi lỗ tai Thẩm Khinh Lãng phát đau.
Cuối cùng, cậu ta hưng phấn hỏi: “Nghe hiểu không nghe hiểu không?”
Thẩm Khinh Lãng mím môi, “Nghe hiểu.”
Trần Tuyết Dương đứng lên, vỗ bả vai cậu, “Tớ đã giao nhiệm vụ quan trọng nhất cho cậu, nhất định phải hoàn thành sứ mệnh.”
Thẩm Khinh Lãng: “…”
Trần Tuyết Dương chỉ điểm xong, vui vẻ rời đi.
Để lại Thẩm Khinh Lãng ngồi ở trên ghế, sắp xếp lại những gì cậu ta vừa nói, cân nhắc rốt cuộc việc này khả thi đến mức nào.
Nhưng thực sự thì độ hấp dẫn rất cao, cậu có chút ngo ngoe rục rịch.
———
Sau khi trả lời lại tin nhắn của Thẩm Khinh Lãng, Tịch Hoan liền cười kỳ quái.
Đại khái cô có thể đoán được phản ứng của cậu, nhưng đối phương không hỏi, nên cô tạm thời không nói, nếu thật sự không được, thì ngày mai cùng nhau vạch trần.
Đến lúc đó lại an ủi thật tốt.
Nghĩ như vậy, Tịch Hoan thản nhiên hơn không ít.
Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm, tâm tình khá tốt, chỉ là lúc sắp kết thúc có nghe thấy chút âm thanh vang lên bên ngoài.
Tịch Hoan tắt vòi hoa sen, cao giọng hỏi: “Ai?”
Bên ngoài yên tĩnh không có tiếng trả lời.
Tịch Hoan không thể không nghĩ đến chuyện mà Trần Văn Ngọc nói trước đó, rằng một nữ giáo viên thực tập ở vùng núi bị nhìn lén khi đang tắm.
Cô âm thầm khóa cửa phòng tắm lại.
Cũng may Tịch Hoan đã tắm xong, giờ cũng không có tâm trạng tiếp tục ngâm nữa, lau khô người rồi thay áo ngủ.
Suy nghĩ hồi lâu, cô vơ lấy cái chổi sắt trong phòng tắm mang theo ra ngoài.
Cửa ban công khép hờ, trong phòng cái gì cũng không có, giống như âm thanh mà cô nghe thấy là ngoài ý muốn.
Tịch Hoan bật đèn bàn, phòng không quá sáng.
Trên giường chăn vẫn ở đó, cô đang định ra ban công kiểm tra một chút, đột nhiên xoay đầu, đem ánh mắt đặt lại trên giường.
Chăn này… hình như phồng có chút không bình thường.
Tịch Hoan nhìn chằm chằm nó trong một phút, cuối cùng nghĩ tới một khả năng.
Không phải là Thẩm Khinh Lãng lén trốn trong đó đấy chứ?
Chẳng lẽ kích thích mình mang đến hôm nay quá lớn, khiến cậu không chịu nổi, cho nên nửa đêm lén tới chất vấn?
Tịch Hoan đi đến cửa ban công, xoay người quả nhiên nhìn thấy giày trên mặt đất.
Là một đôi dép lê màu hồng…
Loại dép này, ngoài Thẩm Khinh Lãng, Tịch Hoan thật sự không thể nghĩ được sẽ có người thứ hai ở đây đi nó.
Tịch Hoan đặt cái chổi dựa vào ven tường, chậm rãi đi đến mép giường.
Gần như cùng lúc đó, chăn bỗng nhiên bị xốc lên, Thẩm Khinh Lãng từ bên trong trồi ra, kéo cô về phía trước.
Tịch Hoan còn chưa kịp phản ứng lại, dưới chân vấp một cái, ngã về phía trước, đột nhiên không kịp phòng ngừa va vào lòng Thẩm Khinh Lãng.
Ngay sau đó, chăn bị che qua đầu, trước mắt là một màu đen.
Tịch Hoan bị một người một chăn đè ở trên giường.
Cô sững sờ, theo bản năng dùng tay đẩy ra, chỉ chạm được vào lồng ngực vững chắc và kiên cố của Thẩm Khinh Lãng.
Tịch Hoan vụng trộm vuốt một cái.
Thẩm Khinh Lãng đắp kín chăn, nơi tối đen không thấy rõ mặt người đối diện, nhưng cậu lại biết rõ.
Lần đầu tiên cậu làm hành động to gan như vậy.
Khi nhịp tim đối phương truyền tới trên người cậu, rõ ràng, kích thích.
Trong đầu Thẩm Khinh Lãng cho Trần Tuyết Dương một ngón cái.
Tay cậu không tự chủ được mà chà xát chăn, trầm giọng hỏi: “Hôm nay em… giận à?”
Đại não Tịch Hoan nhất thời chết máy, nói không ra lời.
Bọn họ cách nhau cực gần, tiếng hít thở phả thẳng vào trên mặt, ngứa.
Hơi thở hai người quấn quít với nhau.
Tịch Hoan che dấu mà ho khan một tiếng, “Không, em không tức giận, em có gì mà phải giận.”
Cô mới không thừa nhận, cô tức giận vô cớ.
“Em nói rất đúng công thức hoá.” Ngụ ý không cần nói cũng biết, cậu không tin.
Tịch Hoan: “…”
Cô tỉ mỉ nghĩ lại, những gì mình vừa nói đúng là không đáng tin, phải nói chân thật một chút.
Nghĩ đến đây, trên mặt truyền đến cảm xúc mềm mại.
Giống như gà con mổ thóc, không nhẹ không nặng, ngừng lại một chút, nhưng vẫn không thấy giảm bớt, như đang xác định vị trí.
Tịch Hoan động đậy, ánh sáng xuyên qua lớp chăn bông, có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Trong bóng tối đột nhiên chỉ còn tiếng hít thở của từng người, cô hỏi: “Vừa rồi anh hôn trộm em à?”
Không ai trả lời.
Hình như ngây thơ quá mức, thế này không được.
Tịch Hoan không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười khẽ, âm cuối nâng lên, có vẻ chọc người.
Cô vươn tay, vờ như quá tối không nhìn thấy, tuỳ tiện sờ loạn vài cái trên ngực Thẩm Khinh Lãng, cuối cùng dừng ở một chỗ.
Sau đó nhẹ giọng nói: “Tim anh đập thật nhanh đó.”
Loại giọng điệu này là hấp dẫn nhất, Thẩm Khinh Lãng ngay cả không nhìn thấy người, cũng biết dáng vẻ người dưới thân là như thế nào.
Tịch Hoan nghe được một tiếng nhấp nhô trầm thấp.
Cô còn ngại không đủ, tay hơi dời lên trên, lướt qua xương quai xanh, lướt lên cổ, chạm vào yết hầu đang nổi lên.
Tịch Hoan ngừng lại.
Thẩm Khinh Lãng nhẹ nhàng thở ra.
Tịch Hoan lại đột nhiên nâng ngón trỏ, nhẹ nhàng lướt một vòng trên yết hầu, xoa nhẹ bộ móng được chau chuốt cẩn thận lên đó.
Giống như xoa lên đầu quả tim.
Cái này đòi mạng quá rồi.
Tịch Hoan lần đầu tiên cảm thấy não bổ quá mức là không tốt.
Cô mở máy tính, đăng nhập vào hồ sơ tài khoản của mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nội dung mới viết chiều nay đều có, hồ sơ tự động lưu lại, dù máy tính hỏng cũng không sao.
Vấn đề lớn không còn, Tịch Hoan cũng không có gì phải sợ.
Còn máy tính, dùng bốn năm rồi, giờ báo hỏng cũng tốt, nếu thật sự không sửa được, vậy thì cô sẽ thay một máy mới có cấu hình tốt hơn.
Tịch Hoan vừa nghĩ, vừa dạo màn hình máy tính.
Màn hình máy tính của Thẩm Khinh Lãng đều là những thứ hệ thống tích hợp sẵn, đã rất nhiều năm rồi cô chưa từng gặp người nào lười như vậy.
Hình nền này có lẽ đã bị đào thảo từ lâu rồi.
Tịch Hoan phàn nàn sâu sắc về thẩm mỹ của Thẩm Khinh Lãng.
Folder trên màn hình vô cùng chỉnh tề, phân loại rõ ràng, mỗi folder đều ghi rõ tên.
Sau khi click mở, còn có thể thấy một số bản nháp thiết kế.
Tịch Hoan không biết gì về chuyên môn, cũng không xem nhiều, đóng lại, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình miên man suy nghĩ.
Giao diện WeChat vẫn là mấy con số Thẩm Khinh Lãng gửi tới kia.
Vả mặt chói lọi.
Tịch Hoan không khỏi đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ với bản thân, cô nhéo mặt mình, lãnh đạm trả lời lại một chữ “Ừm”.
Đối phương không đáp, có thể là đang cố gắng sửa máy tính.
Máy tính đã lâu không hoạt động, màn hình tối đen, sau khi bật lại thì lại xuất hiện giao diện mật mã.
Tịch Hoan nhìn chằm chằm khung vuông, nghiến răng nghiến lợi.
Cô cảm thấy mình là bạn gái, vẫn có thể làm gì đó một chút.
Huống hồ yêu đương với Thẩm Khinh Lãng nhẹ nhàng như vậy, không có ít gợn sóng điều hoà một chút là không được.
Cái này coi như là một điểm tốt.
Cô xoay người, hỏi Trần Tuyết Dương: “Này, bình thường ở trường học các cậu làm gì? Nhiều thời gian nhàn rỗi không?”
Trần Tuyết Dương ngậm đồ ăn, hàm hồ nói: “Thì thiết kế thôi, bởi vì chuyên môn của chúng tôi là nó, một thứ đồ tốt có thể khiến cô phát tài đấy.”
Đáng tiếc cậu ta không có cái thiên phú ấy.
Giống Thẩm Khinh Lãng, chính là người được cưng chiều trong mắt giáo sư, chỉ hận không thể gắn một con quay lên khiến cậu làm việc suốt 24 giờ.
Trần Tuyết Dương phỉ nhổ: “Bạn trai cô nghiêm túc nhất.”
Tịch Hoan cười cười, “Phải không?”
Trần Tuyết Dương hừ hừ.
Đúng lúc này, âm báo WeChat vang lên.
Tịch Hoan mở màn hình, nhìn thấy tin nhắn mới nhất từ Thẩm Khinh Lãng: “Máy tính đã sửa được rồi.”
Nhanh như vậy à.
Tịch Hoan vô thức muốn đáp lại một câu “Tuyệt tuyệt”, lại nghĩ đến quyết định vừa rồi của mình, lạnh lùng trả lời lại.
Cô tắt máy tính, rời khỏi ký túc xá nam sinh.
Bên ngoài nổi gió, hơi lạnh, vừa từ ký túc xá đi ra Tịch Hoan đã nhìn thấy ngọn núi phía xa, trong lòng chấn động.
Giống như khoảng thời gian ngày đến dạy hỗ trợ cũng không bao lâu.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ ngày đó, mình ngồi xe khó chịu, lảo đảo lắc lư trên đường núi.
Thẩm Khinh Lãng như một con nai, lọt vào tầm mắt cô.
Giống như một điều bất ngờ trong đời, Tịch Hoan chưa từng quên ánh nước trong đôi mắt dịu dàng lúc mình đối mặt với cậu.
Còn có cả ảnh ngược của cô.
Tịch Hoan lấy lại tinh thần, đẩy cửa ký túc xá ra.
Thẩm Khinh Lãng đang đứng trước chậu pha lê trêu chọc rùa đen, nhìn thấy cô, biểu cảm nhẹ nhõm: “Đã sửa được rồi.”
Tịch Hoan nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng.
Cô luôn nhớ kỹ kế hoạch mà mình sắp thực hiện.
Thẩm Khinh Lãng tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn không nghĩ quá nhiều.
Ngay khi cậu định nói gì đó, thì nghe thấy Tịch Hoan bảo: “Hôm nay cảm ơn anh nhé, anh mệt rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Khinh Lãng nghi ngờ mà nhìn cô một cái.
Biểu cảm trên mặt Tịch Hoan không có vẻ gì là giả bộ, quan tâm đúng mực, mặt mày mỉm cười.
“Được.” Thẩm Khinh Lãng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, rời đi.
Chỉ là khi ra cửa, cậu vẫn cảm giác trong lòng hơi bất an.
Tịch Hoan nhìn biểu cảm ngây thơ mờ mịt trên mặt cậu, cuối cùng cũng hiểu cảm giác “Thể nghiệm khi có một bạn trai thẳng nam” trên Weibo là như thế nào.
Quá thẳng nam.
...
Thẩm Khinh Lãng cũng có chút buồn bực.
Sau khi sửa máy tính xong thì bắt đầu thấy có điểm không thích hợp, nhưng cụ thể ra sao thì cậu cũng không rõ ràng lắm.
Cả một buổi chiều cậu đều ngồi nhớ lại những lời của Tịch Hoan, nói chung cậu luôn cảm thấy lời nói có ẩn ý, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Mùa thu, trời tối rất sớm.
6 rưỡi, cậu gửi WeChat hẹn Tịch Hoan đi ăn cơm.
Tịch Hoan trả lời: “Em ăn rồi.”
Thẩm Khinh Lãng lại buồn bực.
Rõ ràng trước đó còn tốt, giờ ngay cả ăn cơm cũng không gọi cậu.
Thẩm Khinh Lãng hơi tủi thân, chỗ nào xảy ra vấn đề chứ.
Dường như từ sau khi Tịch Hoan từ ký túc xá của cậu về, mọi thứ không thích hợp, trong máy tính cậu không đặt gì mà.
Cậu trầm tư suy nghĩ, đưa mắt nhìn Trần Tuyết Dương ngâm nga bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Thẩm Khinh Lãng gọi: “Trần Tuyết Dương.”
Thình lình bị gọi đầy đủ tên, Trần Tuyết Dương cả kinh: “A, a làm sao vậy?”
Thẩm Khinh Lãng hỏi: “Có phải chiều thứ hai cậu dùng máy tính tớ không?”
Trần Tuyết Dương gật đầu: “Đúng vậy, tớ dùng để download mấy thứ, sao? Lúc ấy cậu đồng ý rồi mà.”
Trong nháy mắt Thẩm Khinh Lãng liền nghĩ đến mấy loại phim mà Trần Tuyết Dương chiếu trong ký túc xá trước đó, đứng bật dậy.
“Sao vậy sao vậy?”
Trần Tuyết Dương bị khuôn mặt vô cảm của cậu làm cho hoảng sợ, có chút mờ mịt.
Thẩm Khinh Lãng chất vấn: “Cậu download cái gì?”
Trần Tuyết Dương nhỏ giọng nói: “Thì mấy cái video ý.”
Thẩm Khinh Lãng truy hỏi: “Video gì?”
Trần Tuyết Dương lau trán, không thèm đếm xỉa: “Chính là video dạy một số động tác…”
Vừa nghe thấy thuật ngữ này, Thẩm Khinh Lãng liền cảm thấy mình đoán đúng rồi.
Cậu mở máy tính ra, tìm tòi trong hệ thống một phen, quả nhiên tìm được một folder mới.
Trần Tuyết Dương đi đến bên cạnh cậu, tức giận nói: “Không phải tớ chỉ download mấy bộ yoga thôi sao…”
Nhìn cái vẻ này, như thể cậu ta đã làm chuyện gì có lỗi lắm không bằng, vừa rồi thiếu chút nữa hù chết cậu ta.
Thẩm Khinh Lãng do dự: “Cậu chỉ download cái này?”
Trần Tuyết Dương trừng mắt, “Mấy cái này đã đủ cho tớ nhìn rồi được chưa hả thầy Thẩm.”
“Tự cậu sao lưu chưa?”
“Rồi rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Khinh Lãng bình tĩnh quay đầu, xoá folder đi, sau khi xác định không có video phim đặc biệt nào, mới yên lòng.
Chỉ là sự yên tâm này, đối với thay đổi của Tịch Hoan càng kỳ lạ.
Trần Tuyết Dương nhìn cậu như đang lâm vào chuyện gì sầu khổ lắm, nể tình bạn cùng phòng, chủ động hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu.
Trần Tuyết Dương suy đoán, dường như cậu cũng không có gì cần phải lo lắng, việc học thuận lợi, học sinh thì ngoan.
Cậu ta thuận miệng vừa hỏi: “Vấn đề tình cảm?”
Không ngờ Thẩm Khinh Lãng thành thật gật đầu.
Trần Tuyết Dương hơi trừng lớn mắt, vừa muốn cười, tâm trạng vui sướng khi người gặp họa suýt nữa nhảy ra ngoài.
Cẩu độc thân đang chờ đợi giờ khắc này!
Cậu ta bưng ghế lại, đảm đương vai trò người thầy tâm tình, nói: “Tới đây, nói cho thầy Trần tôi nghe, tôi nhất định sẽ phân loại nó rõ ràng cho em.”
Thẩm Khinh Lãng chỉ nói lặt nhặt dăm ba câu.
Trần Tuyết Dương nghe, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi mình bị chất vấn như vậy, hoá ra là nghi ngờ mình đã làm chuyện gì đó.
Con ngươi cậu ta đảo một vòng, vẫy tay: “Tớ có cách.”
Thẩm Khinh Lãng nhìn cậu ta đầy nghi ngờ.
Trần Tuyết Dương trừng mắt, “Cậu đừng không tin, chiêu này của tớ chắc chắn trăm phát trăm trúng, nếu không được thì lúc về cho cậu đánh tớ tớ tuyệt không phản kháng!”
Thẩm Khinh Lãng tạm thời tin.
Trần Tuyết Dương như phất lên hứng thú, nói dong dài lằng nhằng một hồi, nghe đến nỗi lỗ tai Thẩm Khinh Lãng phát đau.
Cuối cùng, cậu ta hưng phấn hỏi: “Nghe hiểu không nghe hiểu không?”
Thẩm Khinh Lãng mím môi, “Nghe hiểu.”
Trần Tuyết Dương đứng lên, vỗ bả vai cậu, “Tớ đã giao nhiệm vụ quan trọng nhất cho cậu, nhất định phải hoàn thành sứ mệnh.”
Thẩm Khinh Lãng: “…”
Trần Tuyết Dương chỉ điểm xong, vui vẻ rời đi.
Để lại Thẩm Khinh Lãng ngồi ở trên ghế, sắp xếp lại những gì cậu ta vừa nói, cân nhắc rốt cuộc việc này khả thi đến mức nào.
Nhưng thực sự thì độ hấp dẫn rất cao, cậu có chút ngo ngoe rục rịch.
———
Sau khi trả lời lại tin nhắn của Thẩm Khinh Lãng, Tịch Hoan liền cười kỳ quái.
Đại khái cô có thể đoán được phản ứng của cậu, nhưng đối phương không hỏi, nên cô tạm thời không nói, nếu thật sự không được, thì ngày mai cùng nhau vạch trần.
Đến lúc đó lại an ủi thật tốt.
Nghĩ như vậy, Tịch Hoan thản nhiên hơn không ít.
Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm, tâm tình khá tốt, chỉ là lúc sắp kết thúc có nghe thấy chút âm thanh vang lên bên ngoài.
Tịch Hoan tắt vòi hoa sen, cao giọng hỏi: “Ai?”
Bên ngoài yên tĩnh không có tiếng trả lời.
Tịch Hoan không thể không nghĩ đến chuyện mà Trần Văn Ngọc nói trước đó, rằng một nữ giáo viên thực tập ở vùng núi bị nhìn lén khi đang tắm.
Cô âm thầm khóa cửa phòng tắm lại.
Cũng may Tịch Hoan đã tắm xong, giờ cũng không có tâm trạng tiếp tục ngâm nữa, lau khô người rồi thay áo ngủ.
Suy nghĩ hồi lâu, cô vơ lấy cái chổi sắt trong phòng tắm mang theo ra ngoài.
Cửa ban công khép hờ, trong phòng cái gì cũng không có, giống như âm thanh mà cô nghe thấy là ngoài ý muốn.
Tịch Hoan bật đèn bàn, phòng không quá sáng.
Trên giường chăn vẫn ở đó, cô đang định ra ban công kiểm tra một chút, đột nhiên xoay đầu, đem ánh mắt đặt lại trên giường.
Chăn này… hình như phồng có chút không bình thường.
Tịch Hoan nhìn chằm chằm nó trong một phút, cuối cùng nghĩ tới một khả năng.
Không phải là Thẩm Khinh Lãng lén trốn trong đó đấy chứ?
Chẳng lẽ kích thích mình mang đến hôm nay quá lớn, khiến cậu không chịu nổi, cho nên nửa đêm lén tới chất vấn?
Tịch Hoan đi đến cửa ban công, xoay người quả nhiên nhìn thấy giày trên mặt đất.
Là một đôi dép lê màu hồng…
Loại dép này, ngoài Thẩm Khinh Lãng, Tịch Hoan thật sự không thể nghĩ được sẽ có người thứ hai ở đây đi nó.
Tịch Hoan đặt cái chổi dựa vào ven tường, chậm rãi đi đến mép giường.
Gần như cùng lúc đó, chăn bỗng nhiên bị xốc lên, Thẩm Khinh Lãng từ bên trong trồi ra, kéo cô về phía trước.
Tịch Hoan còn chưa kịp phản ứng lại, dưới chân vấp một cái, ngã về phía trước, đột nhiên không kịp phòng ngừa va vào lòng Thẩm Khinh Lãng.
Ngay sau đó, chăn bị che qua đầu, trước mắt là một màu đen.
Tịch Hoan bị một người một chăn đè ở trên giường.
Cô sững sờ, theo bản năng dùng tay đẩy ra, chỉ chạm được vào lồng ngực vững chắc và kiên cố của Thẩm Khinh Lãng.
Tịch Hoan vụng trộm vuốt một cái.
Thẩm Khinh Lãng đắp kín chăn, nơi tối đen không thấy rõ mặt người đối diện, nhưng cậu lại biết rõ.
Lần đầu tiên cậu làm hành động to gan như vậy.
Khi nhịp tim đối phương truyền tới trên người cậu, rõ ràng, kích thích.
Trong đầu Thẩm Khinh Lãng cho Trần Tuyết Dương một ngón cái.
Tay cậu không tự chủ được mà chà xát chăn, trầm giọng hỏi: “Hôm nay em… giận à?”
Đại não Tịch Hoan nhất thời chết máy, nói không ra lời.
Bọn họ cách nhau cực gần, tiếng hít thở phả thẳng vào trên mặt, ngứa.
Hơi thở hai người quấn quít với nhau.
Tịch Hoan che dấu mà ho khan một tiếng, “Không, em không tức giận, em có gì mà phải giận.”
Cô mới không thừa nhận, cô tức giận vô cớ.
“Em nói rất đúng công thức hoá.” Ngụ ý không cần nói cũng biết, cậu không tin.
Tịch Hoan: “…”
Cô tỉ mỉ nghĩ lại, những gì mình vừa nói đúng là không đáng tin, phải nói chân thật một chút.
Nghĩ đến đây, trên mặt truyền đến cảm xúc mềm mại.
Giống như gà con mổ thóc, không nhẹ không nặng, ngừng lại một chút, nhưng vẫn không thấy giảm bớt, như đang xác định vị trí.
Tịch Hoan động đậy, ánh sáng xuyên qua lớp chăn bông, có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Trong bóng tối đột nhiên chỉ còn tiếng hít thở của từng người, cô hỏi: “Vừa rồi anh hôn trộm em à?”
Không ai trả lời.
Hình như ngây thơ quá mức, thế này không được.
Tịch Hoan không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười khẽ, âm cuối nâng lên, có vẻ chọc người.
Cô vươn tay, vờ như quá tối không nhìn thấy, tuỳ tiện sờ loạn vài cái trên ngực Thẩm Khinh Lãng, cuối cùng dừng ở một chỗ.
Sau đó nhẹ giọng nói: “Tim anh đập thật nhanh đó.”
Loại giọng điệu này là hấp dẫn nhất, Thẩm Khinh Lãng ngay cả không nhìn thấy người, cũng biết dáng vẻ người dưới thân là như thế nào.
Tịch Hoan nghe được một tiếng nhấp nhô trầm thấp.
Cô còn ngại không đủ, tay hơi dời lên trên, lướt qua xương quai xanh, lướt lên cổ, chạm vào yết hầu đang nổi lên.
Tịch Hoan ngừng lại.
Thẩm Khinh Lãng nhẹ nhàng thở ra.
Tịch Hoan lại đột nhiên nâng ngón trỏ, nhẹ nhàng lướt một vòng trên yết hầu, xoa nhẹ bộ móng được chau chuốt cẩn thận lên đó.
Giống như xoa lên đầu quả tim.
Cái này đòi mạng quá rồi.