Hoàng đế giá lâm một cái thôn nhỏ tự nhiên khiến cho oanh động rất lớn, An Đế là thản nhiên mà chống đỡ, nhưng là Trình Phong thật sự phiền não.
Trình Phong bực bội tới cầu kiến An Đế, hạ nhân tự nhiên không dám ngăn trở.
An Đế nhìn đến Trình Phong thế nhưng tự mình xuất môn nghênh đón.
Trình Phong giữ chặt y tụ ( ống tay áo ) của An Đế đem hắn kéo vào trong phòng khách. Khép cửa phòng lại.
An Đế ôm lấy Trình Phong liền muốn ôn tồn.
“Phong nhi ngươi cũng nhớ trẫm sao? Trẫm cũng rất nhớ ngươi.”
“Bệ hạ, trời vẫn sáng kìa? Xin ngài đứng đắn chút.”
Vừa nghe khẩu khí bực bội này, chỉnh đốn ngữ điệu đoan chính, An Đế biết Tiểu Phong nhi của hắn lại phát giận .
“Trẫm lại làm sai cái gì?” An Đế rất là vô tội.
“Bệ hạ hoàng giá rời đi quốc đô là có đại sự gì a?”
“Trẫm tới đón ngươi.” An Đế nột nột nói.
“Bệ hạ từ khai nước tới nay, hoàng đế rời đi quốc đô là vì tế tổ, vì ngự giá thân chinh, bệ hạ này tính cái gì?”
“Trẫm tới đón ngươi, không nghĩ nhiều như vậy.”
“Bệ hạ! Những cựu thần kia lại muốn nói Trình Phong ta quyến rũ hoàng đế bại hoại bản quốc, ngài làm sao lại. . . . . . ?”
“Trẫm là có việc vui vội vã nói cho ngươi biết.”
An Đế tiến lên kéo tay Trình Phong muốn y ngồi xuống nói sau, nhưng là Trình Phong đột nhiên quỳ xuống.
“Thỉnh bệ hạ ban thưởng tội.”
“Phong nhi, ngươi có tội gì a?”
“Trình Phong tự lấy hoàng giá ra ngoài, ấn đại luật phải chém hai chân, thỉnh bệ hạ trị tội.”
“Cái kia? Hạ nhân đã nói với ta, ta còn muốn thưởng ngươi kia, ngươi vì lo lắng bệnh của mẫu thân không tiếc phạm quốc pháp có thể thấy được ngươi hiếu đạo làm đầu, là một tấm gương mẫu mực.”
An Đế đem Trình Phong ôm lên, đặt ở trên ghế rồi ôm y vào trong lòng.
“Trẫm vội vã gặp ngươi là muốn cùng ngươi nói, hoàng lăng của trẫm đã muốn thiết kế tốt lắm, trẫm muốn người theo bên trong mộ thất của mình làm cái tiểu thất lưu cho ngươi, chờ chúng ta trăm năm về sau là có thể gần bên nhau không cần phân ra.”
“A! ?”
( không thể nào, ngay cả sau khi hắn chết đều dự định tốt lắm. )
Trình Phong tránh ra cái ôm của An Đế trốn đi, người nhàm chán làm chuyện nhàm chán, cũng không hỏi một chút ý kiến của y luôn tự tiện tác chủ, ít nhiều Trình Phong y không tham lam, nếu y thoáng động cân não quyết không là phúc của người trong thiên hạ, hoàng đế như vậy thật muốn cấp chút giáo huấn .
“Phong nhi, ngươi đừng đi a? Trẫm lại nói sai gì rồi sao?”
An Đế trở thành hoàng đế tối không uy nghiêm trong sử sách Ngạo Long đế quốc tới nay, nhưng hắn lại là hoàng đế sống vui vẻ nhất trong các triều đại.
Có lẽ trăm năm ngàn năm về sau hậu nhân nhìn thấy trong mộ thất của đế vương còn có một tiểu mộ thất, trăm ngàn đừng tưởng rằng bên trong là người tuẫn táng theo, cái kia khả năng chính là địa phương An Đế của chúng ta cùng tiểu khanh khanh của hắn yên giấc.
( toàn văn hoàn )
Hoàng đế giá lâm một cái thôn nhỏ tự nhiên khiến cho oanh động rất lớn, An Đế là thản nhiên mà chống đỡ, nhưng là Trình Phong thật sự phiền não.
Trình Phong bực bội tới cầu kiến An Đế, hạ nhân tự nhiên không dám ngăn trở.
An Đế nhìn đến Trình Phong thế nhưng tự mình xuất môn nghênh đón.
Trình Phong giữ chặt y tụ ( ống tay áo ) của An Đế đem hắn kéo vào trong phòng khách. Khép cửa phòng lại.
An Đế ôm lấy Trình Phong liền muốn ôn tồn.
“Phong nhi ngươi cũng nhớ trẫm sao? Trẫm cũng rất nhớ ngươi.”
“Bệ hạ, trời vẫn sáng kìa? Xin ngài đứng đắn chút.”
Vừa nghe khẩu khí bực bội này, chỉnh đốn ngữ điệu đoan chính, An Đế biết Tiểu Phong nhi của hắn lại phát giận .
“Trẫm lại làm sai cái gì?” An Đế rất là vô tội.
“Bệ hạ hoàng giá rời đi quốc đô là có đại sự gì a?”
“Trẫm tới đón ngươi.” An Đế nột nột nói.
“Bệ hạ từ khai nước tới nay, hoàng đế rời đi quốc đô là vì tế tổ, vì ngự giá thân chinh, bệ hạ này tính cái gì?”
“Trẫm tới đón ngươi, không nghĩ nhiều như vậy.”
“Bệ hạ! Những cựu thần kia lại muốn nói Trình Phong ta quyến rũ hoàng đế bại hoại bản quốc, ngài làm sao lại. . . . . . ?”
“Trẫm là có việc vui vội vã nói cho ngươi biết.”
An Đế tiến lên kéo tay Trình Phong muốn y ngồi xuống nói sau, nhưng là Trình Phong đột nhiên quỳ xuống.
“Thỉnh bệ hạ ban thưởng tội.”
“Phong nhi, ngươi có tội gì a?”
“Trình Phong tự lấy hoàng giá ra ngoài, ấn đại luật phải chém hai chân, thỉnh bệ hạ trị tội.”
“Cái kia? Hạ nhân đã nói với ta, ta còn muốn thưởng ngươi kia, ngươi vì lo lắng bệnh của mẫu thân không tiếc phạm quốc pháp có thể thấy được ngươi hiếu đạo làm đầu, là một tấm gương mẫu mực.”
An Đế đem Trình Phong ôm lên, đặt ở trên ghế rồi ôm y vào trong lòng.
“Trẫm vội vã gặp ngươi là muốn cùng ngươi nói, hoàng lăng của trẫm đã muốn thiết kế tốt lắm, trẫm muốn người theo bên trong mộ thất của mình làm cái tiểu thất lưu cho ngươi, chờ chúng ta trăm năm về sau là có thể gần bên nhau không cần phân ra.”
“A! ?”
( không thể nào, ngay cả sau khi hắn chết đều dự định tốt lắm. )
Trình Phong tránh ra cái ôm của An Đế trốn đi, người nhàm chán làm chuyện nhàm chán, cũng không hỏi một chút ý kiến của y luôn tự tiện tác chủ, ít nhiều Trình Phong y không tham lam, nếu y thoáng động cân não quyết không là phúc của người trong thiên hạ, hoàng đế như vậy thật muốn cấp chút giáo huấn .
“Phong nhi, ngươi đừng đi a? Trẫm lại nói sai gì rồi sao?”
An Đế trở thành hoàng đế tối không uy nghiêm trong sử sách Ngạo Long đế quốc tới nay, nhưng hắn lại là hoàng đế sống vui vẻ nhất trong các triều đại.
Có lẽ trăm năm ngàn năm về sau hậu nhân nhìn thấy trong mộ thất của đế vương còn có một tiểu mộ thất, trăm ngàn đừng tưởng rằng bên trong là người tuẫn táng theo, cái kia khả năng chính là địa phương An Đế của chúng ta cùng tiểu khanh khanh của hắn yên giấc.
( toàn văn hoàn )