Trên bờ đê hẹp của đồng ruộng, anh bước đi thật chậm, đàu óc trống rỗng, không muốn suy nghĩ gì nhưng từng dòng hình ảnh lại theo trí nhớ mà hiện lên.
Con đường này, anh và cô từng dắt tay cùng đi qua. Anh học ở Bắc Thượng, gần một năm bị người nhà trêu là nhớ người yêu, cho nên mỗi lần trở về, chắc chắn sẽ gặp cô, kể chuyện cuộc sống, số lần càng ngày càng nhiều, bất tri bất giác đã không thể đếm trên đầu ngón tay.
Lần đầu tiên hôn cô, là ở cạnh gốc bàng kia, cả hai đều là lần đầu tiên, không biết cách chọn vị trí, cũng không biết thế nào là lãng mạn, cho nên nó qua rất nhanh, hai người căng thẳng đến mức không nói với nhau câu nào.
Mỗi lần hẹn hò xong, anh đưa cô về nhà sẽ đi qua con đường này, vòng lại một chút nữa chính là nhà cô…
Bước chân anh chậm một chút, xoay người quay lại.
Không được, con đường này sau này anh không nên tới nữa.
“Quan thúc thúc…” Tiếng gọi quen thuộc đó khiến anh ngừng bước chân, ngạc nhiên quay đầu.
“Tiểu Tinh?!” Sao cậu bé lại ở đây? Vậy Hạ Vịnh Tự…… Chưa kịp nghĩ nhiều đã nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.
“Quan thúc thúc, chờ cháu…” Bước chạy bịch bịch phía sau, kích động anh.
Quan Tử Tu nhắm mắt lại.“Tiểu Tinh, thúc cầu xin cháu đừng nói với mẹ cháu được không?”
Anh thực sự rất muốn cắt đứt, không muốn dậy dưa gì với cô nữa, nhưng vì sao dù anh có làm cách nào cũng không thoát khỏi cô?
“Cháu…… Nhưng mà…… Cháu không ở cùng mẹ……”
Bước đi của anh đột nhiên dừng lại, quay đầu trừng cậu bé.“Có ý gì?”
“Mẹ…… đem cháu về nơi này với ông ngoại, bà ngoại, bảo cháu thay mẹ làm bạn với ông bà…… Mẹ nói, mẹ có chuyện quan trọng, không biết khi nào mới có thể đón cháu về…… Quan thúc thúc, có phải mẹ không cần cháu nữa?”
Quan Tử Tu nghe được lửa giận phừng phừng.
Đúng là con người không có trách nhiệm! Đối với anh không nói làm gì, dù sao anh đã quen rồi, nhưng đứa trẻ là con của cô, có bản lĩnh sinh ra, chẳng lẽ không có bản lĩnh nuôi dưỡng?
Anh ngồi xuống, vòng cánh tay ôm lấy thân hình bé nhỏ kia, trầm mặc không nói.
“Cháu nghĩ là…… Mẹ ở cùng với thúc chứ……”
“Không có, thúc không biết mẹ cháu ở đâu cả.” Cũng không muốn biết, tất cả những thứ thuộc về cô anh không muốn hỏi tới nữa.
“Vậy…… không phải vì thúc không thích cháu, cho nên mẹ cháu mới mang chấu để ở đây sao? Quan thúc thúc…… hay là mẹ không cần cháu nữa…… Cháu không muốn trở về cô nhi viện……”
Cô nhi viện?!
Ba chữ này làm đầu anh chấn động một lúc. Tiểu Tinh từng ở cô nhi viện? Là từ đầu cô bỏ rơi nó, hay là…… Đứa con này không phải do cô sinh mà cô nhận nuôi?
Với hiểu biết của anh với cô, cô không có dũng khí làm ra chuyện sinh tử, sinh con còn chẳng dám chứ nói gì đến vứt bỏ?
Vì vậy…… Tiểu Tinh đúng là đứa trẻ nhận nuôi? Như vậy có thể giải thích vì sao cậu nhóc lại không có cảm giác an toàn như thế, lo lắng người yêu của mẹ không thích mình, lo lắng mẹ có gia đình mới sẽ vứt bỏ nó.
Đầu óc của cô hoàn toàn không có quan niệm tiền bạc, năng lực quản lý tài sản kém cỏi, nuôi sống mình còn khó, vậy tại sao lại nhận nuôi thêm một đứa trẻ tăng thêm gánh nặng cho mình? Hơn nữa lại là nhận nuôi một đứa bé…… cực kỳ giống anh như thế……
Quan Tử Tu vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt bé nhỏ tuấn tú kia. Đứa bé này, thực sự rất giống anh…… vậy có phải là vì cô muốn coi Tiểu Tinh như là đứa con chung cảu họ để có điểm tựa cho cuộc sống?
Hạ Vịnh Tự, rốt cuộc em còn điều gì giấu anh?
Anh thực sự không hiểu, rõ ràng tình cảm sâu nặng như vậy, vì sao cô không cần anh, không cần tương lai của họ?
“Tiểu Tinh, đừng sợ, cháu ngoan ngoãn, ở lại đây với ông bà ngoại, thúc thay cháu đi tìm mẹ, hỏi rõ ràng, xem có phải mẹ không cần cháu nữa không, nếu cô ấy thực sự không cần cũng không sao, thúc cần cháu.”
Phần 2
Lại một lần nữa đứng trước cửa nhà cô, tâm trạng Quan Tử Tu rối bời.
Đêm đó khi rời đi, anh từng nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ không bao giờ tới gần cô thêm một bước nào nữa, nhưng một lần lại một lần, anh luôn vì cô mà phá bỏ nguyên tắc, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay khiến tro tàn lại ẩn ẩn những ánh lửa nhỏ, giống như trái tim anh vì cô mà đập mạnh.
Có khi anh cũng đã tự hỏi mình cuộc đời này, rốt cuộc anh thiếu cô bao nhiêu, mà trả nợ cả đời vẫn chưa xong? ……
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh không quay đầu.
Người nọ tùy ý liếc mắt nhìn anh.“Tìm Tiểu Hạ sao? Cô ấy không ở đây.”
“Vậy xin hỏi… cô ấy ở đâu? Khi nào trở về?”
Người phụ nữ đang tìm chìa khóa mở cửa quay đầu lại, nhíu mày nhìn anh thật kỹ.“Cậu là Quan Tử Tu?” So với ảnh chụp, ngoài đời càng đẹp trai hơn, thật là nghiệp chướng, khó trách Tiểu Hạ làm thế nào cũng không quên được hắn ta.
“Chính tôi đây. Nếu chị biết cô ấy ở đâu, xin nói cho tôi biết, có một số việc, tôi phải tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng.”
Trịnh Minh Quyên lại nhìn anh lần nữa.“Vào nhà rồi nói.”
Bước vào trong phòng, Trịnh Minh Quyên rót cho anh một ly nước, nói:“dây là nhà tôi, cũng xem như nhà có chút tiết kiệm, kỳ thực không thiếu người muốn thuê nhà này, chỉ là trước đây khi tôi gặp cô bé đó, một cô gái rất trẻ mang thai một thân một mình, không nơi nương tựa, thật sự rất xót xa. Khi đó tôi cần người trông giúp cửa hàng, cô ấy vốn là đến xin việc, tôi kiên quyết cho cô ấy ở trên căn phòng phía trên, để tạm thời có chỗ ở an tâm dưỡng thai.”
Cô thực sự từng mang thai sao?!“Vậy…… Đứa bé đâu? Chẳng lẽ là Tiểu Tinh sao?”
“Tiểu Tinh? à, đó là bởi vì có người nói với cô ấy, mỗi ngôi sao, đều tiêu biểu cho một đoạn tình cảm lưu luyến trong cuộc sống, ngôi sao sáng nhất kia chính là tình yêu của họ. Lời nói lãng mạn ấy khiến cô liều mạng tin tưởng, cô ấy nhớ kĩ từng chi tiết một, khi nghe thấy tên Tiểu Tinh, nước mắt sẽ chảy ra đến mức không ngừng được, cảm thấy đó là món quà của ông trời cho cô, chỉ cần cô còn có một miếng cơm ăn, tuyệt đối muốn nuôi dưỡng đứa trẻ này.”
Quan Tử Tu cầm ly nước, ngẩn ngơ chăm chú nhìn hơi nóng ben trong, hai mắt hơi đỏ, đáy mắt một mảnh sương mù.“Tôi rất tin chị, nếu cô ấy chịu nói, tôi rất muốn nghe từng chút từng chút mọi chuyện của cô ấy trong sáu năm này, nói gì cũng được, chỉ cần cô ấy chịu nói. Nhưng cô ấy lại chưa bao giờ nói với tôi gì cả, để tôi suy đoán, để tôi hiểu lầm…… Tôi phải làm gì bây giờ?”
“Cô ấy không nói, cậu có thể tự tìm hiểu.” Trịnh Minh Quyên đem chìa khóa quăng cho anh.“Ngày hôm nay, căn nhà này giao cho cậu, nơi nào cậu cũng thể đến, có lẽ cậu sẽ có nhiều thu hoạch đó — à, đúng rồi! Cậu biết cô ấy có thói quen viết nhật ký chứ, tuy rằng đọc trộm nhật ký của người ta thức sự không tốt, nhưng mà con người cũng có ngoại lệ, không sao đâu……” Cô lầm bầm lầu bầu, thì thào đi ra cửa.
“Chị còn chưa nói cho tôi, Vịnh Tự ở đâu rồi? Vì sao lại đem Tiểu Tinh giao cho cha mẹ cô ấy chăm sóc?”
“À, đúng rồi! Tôi đến đây giúp cô ấy lấy quần áo để vào viện tắm rửa!” Cô gõ vào trán vài cái.“Nhưng cậu tới đây rồi, nhiệm vụ này giao cho cậu.”
Quan Tử Tu biến sắc.“Vì sao cô ấy nằm viện?”
“Phải hỏi cậu chứ!” Nói đến đây, nhịn không được đã muốn trừng anh.“Luôn làm người ta to bụng rồi vẫy vẫy ống tay áo chạy lấy người, hại cô ấy gặp bao nhiêu khổ cực cậu có biết không! Trước khi gặp lại cậu, cô ấy biết trong tử cung có một khối u, thỉnh thoảng lại rất đau đớn, cũng biết rằng đó là khối u ác tính, cũng biết là nó nguy hiểm đến tính mạng vì vậy cô ấy làm sao dám nói cho cậu biết? Vốn đã sắp xếp là vào viện kiểm tra, thực sự chuyện gì cũng đã làm xong rồi, thằng nhóc thì nhờ bố mẹ chăm sóc, ai biết sẽ gặp lại cậu, cô gái ngốc này rất tham lam được ở cùng cậu, muốn nhìn cậu nhiều hơn một chút, lại sợ cậu đến tìm mà không thấy cô ấy sẽ buồn. Vậy cho nên khá lắm, trở tay không kịp lại mang thai, bảo cô ấy bỏ đi, cô ấy thà chết cũng không chịu, liều mạng muốn giữ lại đứa con của cậu, tuần trước bị đau đến mất đi ý thức, bác sĩ không có cách nào, phải quyết định phẫu thuật, hiện tại người thì ở bệnh viện, không sao nữa rồi.”
Thật là ngốc nghếch! Chỉ là tiểu phôi thai chưa hình thành hình dáng, đáng để cô dùng mạng đi đổi sao?
Quan Tử Tu thở dài một hơi.“Cô ấy không sao là tốt rồi.”
“Nhưng không thể sinh em bé nữa.”
“Vì vậy?” Anh không hiểu hỏi lại.
Vì vậy? Trịnh Minh Quyên với phản ứng của anh vừa lòng nở nụ cười.“Không có vì vậy.”
Một người đàn ông coi trọng Tiểu Hạ hơn tất cả, không có vì vậy!
Phần 3
Trịnh Minh Quyên hy vọng anh biết thêm điều gì?
Đi một vòng từ trong ra ngoài, cuối cùng đứng trước chiếc giường từng cùng cô kích tình triền miên.
Tại đây trên chiếc giường này, bọn họ từng cùng nhau, từng có một đứa bé…… Mất đi rồi, anh không thể nói không thương tiếc, nhưng so với tính mạng của cô, muốn anh vứt bỏ tất cả, đều là đáng giá.
Ánh mắt anh dừng ở chiếc điện thoại trên đầu giường. Cô hôm đó… gọi điện thoại cho anh là muốn nói cái gì?
Khi anh muốn nghe, cô không chịu nói, đợi đến khi anh bị thương, nản lòng thoái chí cái gì nghe cũng không hiểu, cô mới liều mạng muốn nói cho anh, vận mệnh sao lại trêu người như vậy chứ?
Anh nhẹ nhàng thở dài, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường, đều là tạp chí, tùy ý mở một trang, bên trong tất cả đều là những bài viết liên quan tới anh, còn có chuyên mục anh viết, cẩn thận cất giữ như vậy, cô dùng cách này để quan tâm tới cuộc sống sáu năm qua của anh.
Cách đó một chút, là mấy tờ giấy ghi chú gì đó, bên trên có vài tấm ảnh họ từng chụp chung. Khi đó bọn họ còn rất trẻ, chưa từng vấp ngã gì, thường nghĩ tình yêu thật ngọt ngào, trong nụ cười kia là thoải mái vô ưu vô lo, cứ tưởng chỉ cần nắm chặt nhau thì chính là thiên trường địa cửu.
Anh rút một quyển sổ phía dưới ra, thoạt nhìn đã hơi cũ, anh tùy ý mở một trang ra…
Thật là không tốt, vì sao mình luôn nghĩ đến Tử Tu? Không phải đã không còn tình yêu sao? Vậy vì sao khi tách ra, trái tim lại đau như vậy, mình cảm thấy sắp ngạt thở rồi…
Dương Gia Chương luôn bảo mình ở bên hắn, nhưng mình không hề đồng ý, cũng chẳng biết mình đang chờ đợi gì, chỉ là không có cách nào đưa tay cho hắn. Có lẽ là vì vừa mới chia tay với Tử Tu, mình đã làm anh ấy đau khổ như vậy, nếu lập tức lao vào vòng ôm của một người khác, có lẽ anh ấy sẽ rất khó chịu…… Chắc là vì vậy.
Cho nên việc mình mãi nhớ anh ấy, là vì áy náy sao?
Đã chia tay một tháng rồi.
Đủ rồi phải không? Vậy vì sao số lần nhớ tới anh ấy không hề ít đi? Ngược lại mỗi lần nhớ tới, trái tim rất đau, rất muốn khóc? Mình nhớ tới anh ấy, không biết vì sao, chỉ là nhớ rất nhiều. Nhớ khi anh ấy ôm mình ngọt ngào, ôn nhu hôn mình, còn cảm giác được ngủ ở trong lòng anh……
Lơ mơ đã phát hiện hình như sai lầm của mình đã cực kì nghiêm trọng…… Ở bên Dương Gia Chương đúng là rất tự tại và vui vẻ, nhưng khi tách ra lại chưa từng nhớ nhung gì; Khi ở bên Tử Tu, có áp lực, phải cẩn trọng dè dặt, có lẽ không vui vẻ lắm, nhưng khi tách ra, cho dù cố gắng muốn quên, lại vẫn luôn nhớ lại những khoảnh khắc bên nhau, kể cả là khi vui vẻ hay không…… Mình rốt cuộc là làm sao vậy?
Nếu đến cuối cùng lại phát hiện ra người mình yêu từ đầu đến cuối chỉ có một, vậy phải làm sao đây?
Mình dần dần đã hiểu ra, dường như tất cả đều là sai lầm!
Hạ Vịnh Tự, ngươi thật ngu ngốc, nếu không phải để ý Tử Tu, làm sao có thể lại để ý cảm nhận của người ngoài, lại nghĩ mình không xứng đáng với anh ấy? Nếu không có yêu, tại sao phải cẩn thận lấy lòng? Nếu không phải coi trọng như vậy, tại sao lại có áp lực…… Tất cả, không phải vì tình yêu sao?
Cho nên khi ở bên Dương Gia Chương mới có thể tự do tùy hừng, vì chỉ là bằng hữu, mình mới có thể tự tại, không có áp lực, bởi vì mình không suy nghĩ hắn đánh giá mình ra sao, lại càng không lo sẽ mất hắn.
Thời gian lâu như vậy cuối cùng cũng đã hiểu, nhưng hình như cũng đã quá muộn……
Một ngày, lại một ngày, bắt đầu sẽ là nhớ lại những chuyện trong quá khứ, sau đó sẽ càng nhớ nhung.
Càng nhớ, càng hiểu thêm; Càng hiểu thêm, trái tim lại càng đau.
Anh luôn nói, không thể làm cái này, không thể làm cái kia, tới bây giờ mình mới hiểu được suy nghĩ của anh ấy.
Anh nói:“Thi được làm học muội của anh.” Đó là bởi vì mình nói :“Rất nhớ anh.”Anh không đành lòng để mình ở nơi xa xôi mà thương nhớ anh.
Anh nói:“Có chuyện gì trong lòng không được giấu giếm anh.” Là vì anh lo lắng, sợ mình có chuyện buồn không nói ra, muốn gánh vác mọi chuyện cùng mình.
Anh muốn mình học xã hội, tuy rằng không có tương lai cho lắm, nhưng đó là thích hợp nhất với mình, bởi vì anh xác định anh sẽ luôn ở bên cạnh mình, tiếp nhận chăm sóc cả cuộc đời mình, cho nên việc có thể trở thành một người phụ nữ tài giỏi không là không hề quan trọng.
Nhớ lại mỗi chuyện, tại sao anh lại tự mình quyết định lại chẳng thèm để ý suy nghĩ của mình?
Thì ra, không phải anh thuận theo suy nghĩ của anh, mà là anh suy nghĩ luôn cho cả mình. Như vậy, tại sao lại nghĩ anh nắm trong tay mọi thứ chứ?
Anh muốn mình phải làm ra sao nhưng khi mình không làm được, anh cũng chỉ khẽ thở dài, chưa bao giờ trách mắng mình một câu, vì sao mình chỉ thấy ngang ngược, lại không thấy sự bao dung của anh?
Mấy hôm nay, cơ thể rất khó chịu, đêm đến lại rất nhớ Tử Tu, ngủ không ngon, buổi sáng tỉnh dậy lại đau đầu, không hề muốn ăn, miễn cưỡng ăn một chút lại nôn hết ra.
Việc này đã kéo dài hơn hai tuần rồi, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo mình đã mang thai!
Vừa mới nghe thấy điều đó, trong lòng rất chấn động. Nhớ tới đêm ngày sinh nhật đó, cũng nhớ tới đêm chia tay đó…… Mình cũng không thể xác định được đứa bé rốt cục là của ai.
Mình rất sợ…… nhỡ đứa bé không phải của Tử Tu, thì phải làm sao?
Chạy đi tìm Dương Gia Chương hỏi rõ ràng, hắn mới nói thật, đêm hôm đó ả hai đều đã say đến chết, vậy còn có thể làm gì chứ? Hắn nói như vậy, chỉ là muốn tranh thủ một chút cơ hội để mình ở bên cạnh hắn.
Đúng vậy! Hắn hiểu rõ tính cách mình, biết mình không có cách nào giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cho nên mình chia tay với Tử Tu cũng chỉ bởi một câu nói dối của hắn……
Cũng không hề tức giận mà mắng hắn, dù sao chuyện này cũng không phải mình hắn có lỗi, nếu mình kiên định hơn một chút thì mọi chuyện sẽ chẳng xảy ra như vậy? Là lỗi của mình oán trách ai được chứ.
Ít nhất mình đã biết, đứa bé thực sự là của Tử Tu, đời này mình có một người đàn ông như vậy đã là quá đủ rồi.
Rất nhớ Tử Tu……
Có loại xúc động muốn nói với anh rằng:“Chúng ta có con rồi, anh biết không? Tử Tu.”
Nhưng mình lại không dám, cũng không có dũng khí đi tìm anh, mỗi lần cầm điện thoại lây, bấm ra dãy số quen thuộc kia lại không thể nói gì…
… Em nói, anh luôn nắm mọi thứ của em trong tay, tùy tiện thay em quyết định, nhưng lúc này, là lựa chọn của chính em, bất kể kết quả tốt xấu thế nào, em tự làm tự chịu, không oán hận.
Anh đã nói như vậy, mỗi lần nhớ tới, trái tim sẽ rất đau.
Sai rồi, thực sự sai rồi, đầu tiên theo đuổi anh là mình quyết định, càng ngày mình càng sai lầm, mất đi người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời này, mình phải nói với anh thế nào đây?
… Cho tới bây giờ, sự dung túng của anh với em thật sự là sai lầm, không sao, nếu anh còn ở đây có thể giúp em giải quyết hậu quả, nhưng lúc này, anh không giải quyết được, cũng không có sức lực mà giải quyết. Là đúng hay sai, anh không biết, nếu em vui vẻ, anh chúc phúc cho em, còn nếu là sai lầm, cũng vĩnh viễn đừng đến nói với anh. Từ hôm nay trở đi, hai người hai hướng, tất cả mọi chuyện của em không còn liên quan đến anh nữa, anh cũng sẽ không can thiệp nữa.
Là mình làm cho mọi chuyện thành ra như vậy, là chính mình chia tay anh trước, vậy mình còn có thể nói gì với anh nữa?
Anh nói, đời này đừng xuất hiện trước mắt anh nữa. Anh ấy sẽ hận mình đến chết, anh ấy sẽ không tha thứ cho mình……
Tử Tu đã nói với mình, khi đó mình còn rất mơ hồ, còn không biết cách chăm sóc chính mình, nhưng là bây giờ đã làm mẹ, chuyện mình phải gánh vác cũng không chỉ là vì một người, mình không thể kém cỏi thế được!
Quyết định tạm nghỉ học, lập một kế hoạch thật tốt cho tương lai, nhưng sợ rằng đến khi sinh con ra gánh nặng lại càng lớn hơn.
Tử Tu, tuy rằng anh không ở bên cạnh em, nhưng là em sẽ không yếu đuối vô dụng như trước kia, chỉ biết khóc lóc và trốn tránh, em biết em như vậy làm cho anh rất khổ vì vậy em sẽ học cách lớn lên, học vì cách chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình, em biết em chính là gánh nặng lớn nhất của anh……
Mấy trang tiếp theo, đều là những đoạn ngắn, câu cú không hoàn chỉnh, chỉ là tùy hứng ghi lại quá trình phát triển của đứa con trong bụng, từng chút từng chút chia sẻ cùng anh.
…Nôn nghén rất nghiêm trọng, cái gì cũng không ăn được. Tử Tu, em rất nhớ anh, trước kia mỗi lần chịu ủy khuất, em đều trốn trong lòng anh khóc lóc và dựa dẫm……
… Cơ thể rất suy ngược, bác sĩ nói như vậy rất không tốt, đứa bé sẽ không an toàn. Tử Tu, em rất sợ.
… đứa bé có dấu hiệu lưu sản, em nằm trên giường, cử động cũng không dám cử động. Vì lưu lại đứa bé, bắt buộc chính mình phải ăn, ăn rồi, ói ra, lại ăn…… Thật là khó chịu. Con à, con ngoan một chút được không? Để mẹ sinh con ra, mẹ đã mất ba con, không thể lại mất thêm con nữa.
…Đứa bé cuối cùng cũng an toàn, em thở phào nhẹ nhõm.
…Đã biết giới tính của con rồi, là con trai đó, Tử Tu. Em hy vọng nó giống anh, thông minh lại xuất sắc, đừng giống em lại ngốc nghếch.
…Nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện đứa bé đang động đậy. Tử Tu, đứa nhỏ đá vào bụng em đó.
… Tử Tu, con chúng ta khỏe mạnh lắm, nó ở ta trong bụng rất hiếu động, em nghĩ nó sinh ra nhất định là một tên nhóc dư thừa sinh lực.
…hôm nay đi siêu âm ba chiều, bác sĩ nói con mình tốt lắm! Hai tháng nữa là có thể nhìn thấy con của chúng ta rồi, Tử Tu.
…Con ngoan, ông nội thường khen ba ba con thông minh, nói lần đầu tiên ba ba con đnahs cờ thắng ông nội khi đó mới có mười tuổi, thật lợi hại đúng không? Vì kỉ niệm chuyện này, ông nội con nói đứa cháu đầu tiên của ông muốn đặt tên là Tử Dịch, con đá bụng mẹ như vậy con cũng đồng ý phải không, tiểu Tử Dịch?
…Bụng to rồi, cả ngày ở nhà cũng chẳng đi được tới đâu, em bắt đầu học đan len, con còn nhỏ chưa dùng tới, cho nên này cái khăn quàng cổ này là em đan cho anh đó, Tử Tu.
Mấy cái khăn quàng cổ được xếp ngay ngắn chỉnh tề bên cạnh những tờ giấy ghi chú đó, anh đếm đếm, vừa đủ sáu cái, cô mỗi năm đều đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ, bởi vì anh đã từng nói đời này anh chỉ dùng khăn quàng cổ cô đan, nhưng mà cô alij không biết đưa cho anh thế nào.
Ba giờ sáng, không lý do gì lại bừng tỉnh dậy, không biết vì sao, trong lòng ẩn ẩn bất an, giống như có chuyện gì sắp xảy ra.
Theo thói quen sờ lên bụng, cục cưng không có động tĩnh gì, em sợ lắm…… CÓ cảm giác không đúng. Cục cưng luôn luôn hiếu động, chưa bao giờ an tĩnh lâu như vậy, em sợ lắm, nửa đêm chạy tới bệnh viện, phải xác định không có chuyện gì, em mới có thể an tâm……
Tiếp theo, vài tờ giấy sau đó chữ viết bị nước làm cho nhòe đi, mơ hồ có thể nhận ra, khi cô viết những chữ này cảm xúc không ổn định, thương tâm đến mức khó viết thành chữ.
Tử Tu, con của chúng ta đã không còn nữa rồi, bác sĩ nói, cuống rốn vòng qua gáy, khi em phát hiện ra thì đã không thể cứu được nữa……
Tử Tu, anh có trách em không? Em thật không tốt, ngay cả một đứa con cũng không bảo vệ được……
Đứa bé đã 9 tháng rồi, rõ ràng không lâu nữa, có thể ôm nó, hôn nó, nói cho nó biết mẹ nó thương nó như thế nào…… Vậy mà chỉ một chút, nó đã biến thành lạnh lẽo như vậy không có dấu hiệu sống sót……
Tử Tu, anh biết không? Tử Dịch của chúng ta rất giống anh, nó đã có hình thù, là một tiểu sinh mệnh hoàn chỉnh…… Nếu nó có thể được sinh ra thì thật tốt phải không?
Em không thể ngủ được, mỗi đêm đều nghe thấy đứa nhỏ khóc kêu mẹ.
Em mất anh rồi, cũng mất Tử Dịch rồi, hai người quan trọng nhất trong cuộc đời em, tất cả đều mất rồi, em thực sự không biết tương lai phải làm thế nào, em đã không còn phương hướng nữa.
Hôm nay, em lại đi thăm mộ của Tử Dịch, mỗi lần đi em đều mang một bó hoa bách hợp thuần khiết nhất, bởi vì nó là thiên sứ của em, còn chưa có tới kịp đến với cuộc đời, chưa nhiễm hồng trần đã vội vàng rời đi.
Trịnh tỉ đã biết, mắng em rất nhiều, hỏi xem bản thân em bây giờ còn ra bộ dáng gì nữa.
Bộ dáng gì nữa em cũng không rõ, đã lâu lắm lâu lắm rồi, em không nghiêm túc nhìn kỹ mình trong gương. Hẳn là rất tệ, em nghĩ vậy.
Nếu không gặp bác sĩ tâm lý, có lẽ em đã bị điên từ lâu rồi; Nếu không dùng thuốc, em căn bản không có cách nào ngủ được, ngày tháng cứ vậy trôi đi, nhưng có gì khác sao? Thực sự không tốt.
Trịnh tỉ hôm nay mang em ra khỏi cửa, em không biết cô ấy muốn dẫn em đi tới nơi nào, cũng không muốn quan tâm, mặc kệ cô ấy kéo đi. Sau đó, chúng em đến một cô nhi viện, một bàn tay nhỏ bé mềm yếu nắm lấy tay em, cậu bé đó có một đôi mắt rất sáng, dùng giọng nói mềm yếu, non nớt hỏi em:“Cháu có thể gọi dì là mẹ không?”
Em lặng ngắt tại chỗ, trong đầu có một cơn chấn động mãnh liệt, khuôn mặt đó rất giống anh.
Cậu bé đó tên là Tiểu Tinh, gần được hai tuổi, trùng hợp là sinh nhật của nó, cũng chính là tháng Tử Dịch qua đời.
Cậu bé đó là ông trời bồi thường cho em sao? Là tiểu Tử Dịch thương xót mẹ nó khổ sở, mỗi ngày rơi lệ thương nhớ nó, cho nên trở về giúp em đúng không?
Mặc kệ có phải hay không, em rất muốn đứa trẻ này, em muốn bảo vệ nó, đem tất cả những gì đã làm cho Tử Dịch mà cho nó……
Một tầng nước mắt khiến mắt anh mơ hồ, Quan Tử Tu gập quyển sổ lại, nghẹn ngào không thể đọc nữa.
Anh chưa bao giờ biết, sáu năm nay cô có nhiều đau khổ như vậy, những cái đau khổ này, đều là vì chịu đựng vì anh, cô cũng không hề đề cập tới……
Một tờ, lại một tờ nữa, anh xem đứt quãng, đó chính là cuộc sống sáu năm qua của cô. Ba quyển sổ thật dày, anh chăm chú đọc từng hàng chữ, mặc kệ trời tối đi, lại sáng lên.
Tầm mắt anh dừng lại ở trang giấy cuối cùng …
Ta biết lần này anh thực sự là rất hận em, cho nên mới kiên quyết rời đi như vậy, nhưng anh hãy nghe em nói những lời này đã.
Xin lỗi anh, Tử Tu, em vô cùng yêu anh, nếu có thể, em thực sự rất muốn nói với anh rằng, anh là giấc mơ đẹp nhất trong đời em, những năm tháng ở bên anh tốt đẹp đến mức mỗi lần nhớ tới trái tim em lại khẽ đau.
Em không biết tình trạng của chính em như thế nào nữa, trước mắt em có thể nghĩ chỉ là toàn tâm toàn ý bảo vệ đứa trẻ đó, tương lai sẽ thế nào, em không dám nghĩ đến. Tử Tinh em để cho cha mẹ chăm sóc, đứa bé này sẽ thay thế đứa con gái bất hiếu này làm bạn với họ, tất cả mọi chuyện em cũng đã yên tâm, duy nhất không bỏ xuống được, chỉ còn anh.
Em thực sự rất sợ, chính mình sẽ phá hủy hạnh phúc của anh, em đã làm lãng phí sáu năm của anh, cuộc đời con người không có nhiều năm tháng hoàng kim để có thể lãng phí. Nếu anh đọc được, nếu anh còn muốn nghe em nói, vậy thì Tử Tu, em muốn nói cho anh, anh là người đàn ông duy nhất trên đời em dùng cả trái tim để yêu thương, cho tới bây giờ em cũng không hề muốn làm tổn thương trái tim anh, cũng xin anh, đừng mất đi lòng tin với tình yêu, được không? Em không muốn anh vì oán hận em mà trốn tránh tình cảm.
Nếu có thể, em thức sự rất hy vọng có thể nghe chính miệng anh nói với em một câu:“Bé con, anh tha thứ cho em……”
Vĩ thanh
Vết thương từng trận đau đớn nhức buốt, cô khẽ kêu, nhíu mày thức dậy.
Theo bản năng, cô dùng tay sờ lên cổ một chút, nơi đó cất dấu thứ duy nhất có thể an ủi cô.
Lòng bàn tay chỉ là một mảnh hư không, cô hoảng hốt sờ soạng tìm kiếm, làm động đến miệng vết thương, đau đến mức không kêu ra tiếng.
“Tìm cái này?” Một thân ảnh ở phía trước cửa sổ đổ bóng xuống nền nhà, cô khẽ mở to mắt, đầu tiên là chú ý tới ánh sáng phản chiếu qua chiếc nhẫn, sau đó mới nhìn rõ người bên cửa sổ.
Anh, đến đòi lại lời hứa hẹn và tình yêu của anh sao? Hận…ngay cả kỷ vật cuối cùng cũng không thể để lại cho cô?
Cô nắm tay, bắt buộc chính mình rụt tay về. Cái đó vốn là của anh, anh có quyền đòi về.
Quan Tử Tu bước trầm ổn về phía cô, cởi bỏ dây chuyền, lấy chiếc nhẫn xuống, đeo vào ngón tay cô.
Cô vô cùng ngạc nhiên, chăm chú nhìn ngón áp út, lâu lắm mới phục hồi tinh thần.“Tử Tu, anh…”
“Anh có tới nhà em, cũng đã đọc nhật ký em viết mấy năm nay.”
Cô cúi đầu, nói không ra lời.
“Chuyện đó anh có quyền biết, em sao lại giấu giếm anh.”
Anh đến, là để chỉ trích cô?
Cô nhắm mắt, nói nhỏ:“Thực xin lỗi.” Cô chỉ là không muốn làm cho anh khổ sở, anh trọng tình cảm như vậy, nói anh rơi lệ, cô biết anh sẽ rơi.
“Vừa nãy, anh đi tới nghĩa trang, thăm con của chúng ta, cũng nói với nó vài lời. Trước khi em tỉnh lại, anh đứng ở đó, suy nghĩ rất nhiều việc, bao gồm của những chuyện đã qua của chúng ta, và tất cả mọi chuyện xảy ra anh đều nghiêm túc nghĩ tới. Sai lầm của em chính là không nên tự gánh vác mọi việc, anh cũng có trách nhiệm. Anh đã sai vì quá tự tin, không nghiêm túc lắng nghe, để thông hiểu nỗi bất an của em. Anh sai vì cái gì anh cũng biết, nhưng lại chưa từng nói với em rằng em quan trọng với anh thế nào, làm cho em hiểu lầm. Anh sai vì đã quá kiêu ngạo, khi em bất an lo sợ, không dùng tay ôm lấy em, mà lại buông tay đẩy em ra xa, trơ mắt nhìn em phạm sai lầm, anh nghĩ, khi đó em nhất định thực hy vọng anh có thể giữ em lại, em cũng rất muốn anh nói – anh tha thứ cho em.”
Nước mắt chậm rãi chảy ra khỏi khóe mắt, ngưng tụ thành giọt, rơi xuống. Cô nghẹn ngào, không thể nói gì.
Anh nâng tay, dùng hai ngón nhẹ nhàng gạt nước mắt của cô.“Cho nên, tuy rằng đã muộn mất sáu năm, nhưng bé con, anh tha thứ cho em, đừng khóc nữa.”
Cô chỉ biết khóc, nói không ra lời.
“Còn nữa, xin lỗi. Anh chưa từng nghe ý kiến của em đã quyết định tất cả cho em, vì vậy, bây giờ anh muốn nghiêm túc hỏi em một câu… bé con, em muốn gì? Chỉ cần em nói ra, anh sẽ đáp ứng.”
“Em, em……” Cô muốn cái gì, cô có thể nói sao? Cô còn có thể nói sao?
Anh dường như hiểu được sự khó xử của cô, từng chữ nói:“em có biết, anh nói với con điều gì không? Anh nói, từ hôm nay trở đi, ba ba sẽ ở bên cạnh mẹ, sẽ không để mẹ cô đơn khóc lóc, con không cần lo lắng cho mẹ nữa. bé con, vẫn không nói nên lời sao? Vậy để cho anh quyết định giúp em một lần … quay lại với anh, được không? Nắm chặt tay anh, đừng dễ dàng nói tạm biệt.”
“Em…… Không thể…… Anh biết không…… Em không thể……”
Anh cúi đầu, hôn môi cô.
“Không thể cũng không sao, nếu em vẫn chỉ muốn là tình một đêm, vậy thì cứ là tình một đêm đi, sau khi em xuất viện, muốn mấy đêm cũng được, chỉ cần em ở bên anh là tốt rồi.” Nếu cô nhẫn tâm chỉ muốn anh là đối tượng tình một đêm.
“Em không có ý đó!” Sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích:“Bác sĩ không nói cho anh sao? Em không thể sinh con nữa, cho nên……”
“Cái này quan trọng sao? Thứ nhất, anh cũng không phải con một, trong nhà không có áp lực, không sinh cũng sẽ không có ai nói gì cả; Thứ hai, chúng ta có Tiểu Tinh, nó là một đứa con rất hiếu thuận, như vậy còn chưa đủ sao?”
“Nhưng mà…… Như vậy đối với anh không công bằng……” Anh vĩnh viễn cũng không được đứa con của chính mình. Cô đau lòng vì anh hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng.
“Không có gì là không công bằng cả, chỉ cần em còn yêu anh, muốn ở lại bên anh, những cái khác, đều không quan trọng.”
“Em rất yêu anh, luôn luôn yêu anh!” Cô không do dự nữa, vội vàng mà kiên định nói.
“Anh biết.” Anh ôn nhu cười, vươn tay về phía cô.“Trở về, được không?”
Lần này, cô không chần chờ nữa, kiên định đặt tay vào lòng bàn tay anh, để cho anh nắm chặt.
“Bé con, em muốn về nhà, đúng không?” Anh giống như đang trầm tư gì đó, hỏi nhỏ.
Cô lắc đầu.“Anh ở đâu, em ở đó.”
“Anh biết em không phù hợp với cuộc sống thành thị, bước đi nặng nề, áp lực cạnh tranh…… Hoàn cảnh như vậy không hợp với tính cách giản dị của em, anh nghĩ qua, nếu em muốn về Vân Lâm, vậy chúng ta trở về.”
“Nhưng công việc của anh……” Ở nơi nông thôn đó, rất ủy khuất cho anh.
“Cho tới nay, mục tiêu cố gắng của anh, không phải để có thành tựu đặc biệt hơn người nào cả, chỉ là muốn cho em một chỗ dựa ấm áp yên tĩnh nhất mà thôi, cho nên, đừng lo lắng cho anh, anh đến làm việc ở bệnh viện nào cũng có thể sinh tồn, chỉ cần em nghĩ xem thế nào là tốt nhất cho mình, chờ em suy nghĩ kỹ, anh có thể chuyển công tác.”
“Em…… Nhớ nhà……” Cô rốt cục cũng thổ lộ tiếng lòng.
“Được, chúng ta về nhà nào.” Nắm tay cô thật chặt.“Kỳ thực, em đã sai rồi, vinh quang của anh, kiêu ngạo của anh, mục tiêu và tâm huyết cả đời của anh, không ở hai tay này, mà là hai tay phía dưới của người này, em hiểu không, bé con?”
Cho nên ngày nào đó, khi cô nắm chặt anh rơi nước mắt, vì anh mà thương cảm lo lắng, anh ngước lại sẽ thấy yên lòng, bởi vì cái quan trọng nhất, đã nằm trong bàn tay anh.
Toàn văn hoàn