Nghe giọng nói lắp bắp của cô ấy, La Lan gần như có thể nhìn thấy được cô gái đó đang cuộn rối dây điện thoại, cả mặt đỏ bừng, bộ dạng hoảng loạn hết cách.
“Có gì mà đáng nhưng nhị chứ?” La Lan điều chỉnh lại tư thế ngồi, ngồi thoải mái trên sô pha, vừa khuyên: “Cô Ngô, không phải tôi muốn nói cô, bộ dạng của cô cứ tiếp tục thế này là không được, cô nghĩ xem tuổi của cô đã không còn nhỏ nữa, tiếp tục chần chừ thì còn được bao nhiêu thời gian nữa? Càng huống hồ loại hàng như anh Lý này, kìa, không phải, ý tôi là đàn ông tốt như anh Lý ở xã hội bây giờ đã khó tìm được rồi.”
Cô rút trong túi điếu thuốc lá, dùng mặt giữ điện thoại, nói: “Hôm nay là bởi vì tôi thấy hai người rất phù hợp, cho nên mới muốn mẹ tôi, dì tôi, các cô dì nương tay với anh ấy, đừng giới thiệu cô gái khác cho anh ấy…”
Kì lạ, bật lửa đâu?
Cô tìm khắp nơi, cả buổi trời chẳng tìm được, miệng lại không quên tiếp tục thuyết phục cô Ngô đó. “Nhưng cô lại cho anh ấy leo cây hai lần rồi, nếu như ngày mai cô lại thất hẹn, vì nghĩ cho chữ tín cho nhà họ La, tôi chẳng còn cách nào mà ngăn cản đám cô ba bà sáu nhà tôi nữa.”
Ah hah, tìm thấy rồi!
Tìm thấy bật lửa trong túi quần, La Lan vừa châm thuốc vừa nói: “Hay là, nếu như cô thật sự không muốn đi, thì bây giờ cô hãy nói với tôi, cũng để tránh cho tôi và anh Lý ngày mai phải đi không một chuyến.”
Cô nói xong hút một hơi dài, sau đó chầm chậm nhả ra.
“Tôi…tôi…” Cô Ngô lắp bắp chừng chừ.
“Thế nào?” La Lan ép hỏi, điếu thuốc kẹp trên tay mới đưa vào miệng, cô còn chưa hút nữa, đột nhiên bị người khác lấy xuống.
“Làm cái” cô ngay người trong chốc lát, trừng mắt định mắng, kịp lúc nhớ đến cô đang nói chuyện với một cô gái nhát gan, đành phải che điện thoại lại, trừng mắt với tên Triệu Tử Long đang đứng trước mặt cô, mắng không thành tiếng: Anh làm gì vậy?
“Cô La, Cô…, Cô cho tôi suy nghĩ chút…”
“Nhưng đừng suy nghĩ quá lâu.” “ Cô nói với giọng điệu dịu dàng, nhưng trên mặt thì một chút dịu dàng cũng không có.
Cô trừng mắt đưa tay ra đòi lại điếu thuốc, mở miệng nói không thành tiếng: Trà thuốc lá lại cho tôi!
Triệu Tử Long lạnh lùng nhìn đôi chân thon dài đặt trên sô pha, lại tức giận bừng bừng với La Lan vô cùng xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt vô cảm tóm lấy điếu thuốc, động tác đơn giản chính xác dập tắt nó trong gạc tàn thuốc.
Cô tức đến mức muốn đưa chân đá anh ta, anh ta lại sớm đoán được dùng đầu gối trái chặn lại đầu gối của cô, bàn tay không bị thương thì nhanh chóng khống chế bàn tay nhỏ của cô đang muốn đẩy anh ta ra.
Sai rồi.
Buổi sáng ngày thứ hai lúc giờ, La Lan lập tức phát hiện cô thật sự quá sai lầm, đặc biệt là lúc bị anh ta đầu độc sau một tiếng đồng hồ trước máy tính.
Cái tên này không chỉ lớn lên giống tên khốn kiếp, anh ta vốn dĩ là tên khốn kiếp, không, không đúng, anh ta là kẻ biến thái.
“Cô đến trễ rồi.”
Đúng chín giờ, cô vừa có mặt địa điểm mà hôm qua anh ta đưa cho, vừa mở cửa thì bị khuôn mặt lãnh khốc trắng bệch của anh ta dọa, anh ta nói xong câu đó với vẻ mặt không chút cảm xúc, cô chỉ muốn giải thích nguyên nhân mình đến trễ, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm mà xoay người đi vào phòng.
La Lan thấy vậy, cắn răng chịu đựng, nếu không phải bởi vì tiền bồi thường ngày hôm đó, cô nhất định sẽ xoay người bỏ đi!
Đi theo phía sau anh ta vào cửa, cô với anh ta đi qua phòng khách, đến phòng làm việc của anh ta, chỉ thấy bản thảo nháp đã đầy trên đất, các bức tường trên mặt đất được lấp đầy bởi đủ loại tạp chí và sách.
“Cô dùng cái vi tính trên bàn đó, tài liệu tôi đã mở sẳn rồi, tiếp tục từ đoạn ‘Chuông cửa vang lên, Tuấn Vỹ đứng dậy mở cửa’”. Anh ta ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, không nói gì nữa cầm ly trà nhẹ hớp một ngụm rồi bắt đầu đọc ra kịch bản.
La Lan nhíu mày, bản thân muốn nói gì lại nhịn xuống, bởi vì lười biếng nói chuyện với anh ta, thế là ngồi xuống ghế, đặt balo bên cạnh bàn, trên màn hình tìm được câu mà anh ta nói, sau đó bắt đầu làm việc.
Ai biết được, tốc độ anh ta nói quá nhanh, cô vốn dĩ không theo kịp, mấy lần phải ngừng lại hỏi anh ta, đổi chỉ nhận được sự châm chọc của anh ta, làm đến nỗi cô sắp điên lên.
Cô mới đánh được một câu, anh ta đã đọc đến mười câu, nhân vật trong tay cô chỉ mới cùng bạn ăn cơm, trong miệng anh ta đã lên giường đi ngủ rồi.
“Trong lòng Tuấn Vỹ buồn bực, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến sự hiểu lầm của Chỉ Duyên đối với anh ta. Anh ta trằn trọc,làm thế nào cũng không ngủ được”
“Đợi một chút, sau buồn bực là gì?” La Lan gõ chữ lách cách, La Lan nhíu mày ngay cả đầu cũng không quay lại hỏi.
Triệu Tử Long híp mắt, không nhẫn nại nói: “Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến sự hiểu lầm của Chỉ Duyên đối với anh ta.”
La Lan nhanh chóng đánh máy lại câu này, tai lại nghe thấy anh ta tiếp tục nói đến tình tiết bên dưới, cô tăng tốc gõ bàn phím, nhưng không lâu thì đã thấy anh ta lại rất nhanh nói đến phia trước rất xa. Cô đành phải cứng cả da đầu lại hỏi: “Đợi chút, Tuấn Vỹ lái xe đến dưới lầu nhà Chỉ Duyên, sau đó thì sao?”
Anh ta nghe vậy, chau mày lườm cô, lạnh giọng nói: “Anh ta đứng dưới lầu chần chừ không đi, chỉ ngước đầu nhìn vào ánh đèn từ trong nhà Chỉ Duyên tỏa ra.”
La Lan cố gắng tiếp tục, hơn nữa nghe tốc độ nói của người đàn ông phía sau chưa giảm lại tiếp tục nói, cô gấp gáp bảo ngừng.
“Đợi một lát! Lúc nãy anh nói tới đâu rồi?”
“Tuấn Vỹ ngước đầu nhìn vào ánh đèn từ trong nhà Chỉ Duyên tỏa ra!” giọng điệu hung dữ anh ta lườm cô nói: “Cô La, cảm phiền động tác của cô nhanh một chút, cái này người ta buổi trưa phải đến lấy đó.”
Nghe vậy, La Lan nhịn không được xoay đầu không vui trả lời: “Này, anh tưởng tôi là máy ghi âm sao? Hễ nói là có à!”
“Tôi không có vọng tưởng tốc độ đánh chữ của cô có thể theo kịp, nhưng cô chậm chạp cũng có phần hơi quá mức rồi!” Anh ta đứng lên, đi đến bên cạnh cô, chỉ vào câu chữ trên màn hình mà không nhẫn nại phê bình cực đoan.
“Nam nhân vật chính của tôi đã vào cửa rồi, cô lại đánh là ở dưới lầu!”
“Còn nữa, phân cảnh chỗ này của cô còn chưa đánh đến!”
“Chữ buồn bực cũng đánh sai chữ, là bộ chữ túc không phải bộ chữ hỏa!”
“Chết tiệt, tôi mời một sinh viên trình độ đọc chữ tốt cũng hơn cô! Cô không có đi học à!”
La Lan nghe anh ta vừa chỉ lỗi sai vừa sửa lại, nhưng càng nghe trong lòng cô càng bực tức, lúc cô nghe được câu nói cuối cùng của anh ta, lửa giận trong lòng lập tức như núi lửa ngàn năm bộc phát.
Đùng một tiếng
Chỉ thấy trên bàn hai tay cô nắm chặt, cả người thịnh nộ đứng dậy,quay đầu lại lửa giận tỏa ra đến ba trợn chỉ tay thẳng vào anh ta, mắng: “Triệu Tử Long, anh đừng cho rằng đi học được mấy năm thì cảm thấy mình quá giỏi giang! nói cái gì tôi không đi học? anh cho là mình đánh chữ sẽ không có sai sót sao? Từ lúc tôi vào nhà, thở cũng chưa kịp, anh thì bày ra cái bộ mặt vênh váo hung hăng, quăng ra một tràn rồi một tràn câu, không ngừng một tí nào, anh tưởng tôi là siêu nhân chắc? Anh đã giỏi giang như vậy thì từ mình làm đi!”
Triệu Tử Long vừa nghe, ánh mắt gian tà trừng cô, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ từng câu: “Cô tưởng là tôi không muốn tự mình làm sao? Nếu không phải cô đụng gãy tay tôi, tôi chết tiệt mới phải chịu đựng một người không có lễ phép ngu ngốc như cô sao?”
“Tôi là người ngu ngốc?!” La Lan tức đến nỗi đưa tay đẩy anh ta, trừng mắt kêu oa oa nói: “Tôi là phụ nữ ngu ngốc, vậy anh là gì? Thiên thần vạn năng sao? Nhìn cái gương mặt xấu xa của anh, tướng quân Triệu Tử Long thời Tam quốc dưới lòng đất mà có biết, anh ta và anh có cùng họ cùng tên, nhất định sẽ đau khổ rơi lệ không cam lòng mà từ dưới mộ nhảy ra!”
“Vậy sao? Gương mặt hung ác này của tôi, so với cô bên ngoài hào nhoáng chỉ có da thịt đẹp đẽ, trong đầu toàn cỏ còn tốt hơn nhiều!” Anh ta nói xong xì mũi khinh bỉ, lại hơi liếc nhìn ngực của cô nói: “Những người phụ nữ khác ngực to không não, đầu óc người ta trống không thì ít nhất vẫn còn có ngực, tôi thật cảm thấy đau lòng cho cô.”
“Có lầm không? Tôi không có ngực?!” La Lan trừng to mắt, một lúc sau, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ gì, ngẩng đầu ưỡn ngực, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay lớn của anh ta đặt lên ngực của mình, tức giận khàn giọng nói: “Tôi không có ngực?! Vậy cái này gọi là gì, đồng bằng lớn nước Mỹ sao? Biết cái này gọi là gì không? Đây gọi là núi Thánh Mẫu!”
Cô hổn hển nắm lấy tay anh ta vỗ vào ngực anh ta hai cái, hai mắt đầy lửa giận gào lên: “Đây mới gọi là đồng bằng lớn nước Mỹ!”
“Hiểu không? Núi Thánh Mẫu!” Tay của hai người đặt lại trên ngực của cô.
“Đồng bằng lớn nước Mỹ!” Tay của hai người lại lần nữa bị cô đặt về trên lồng ngực của anh.
“Núi Thánh Mẫu! Đồng bằng lớn nước Mỹ! Núi Thánh Mẫu! Đồng bằng lớn nước Mỹ…”
Tay của họ theo cùng giọng nói tức giận của cô mà di chuyển ở trước ngực, cô nói một lần thì nắm tay anh chạm vào ngực của mình một lần, rồi chạm vào ngực của anh, mỗi lần nói thì chuyển một lần, cuối cùng cô rốt cuộc cầm tay anh đặt lên bộ ngực tròn trịa xinh đẹp của mình thì dừng lại, gào to: “Tôi không có ngực à? Đây không phải là ngực chứ là gì? Bánh bao sao? Mắt chó của anh mù rồi à! Anh mới không có có ngực đó.”
Anh đơ cả người, hai mí mắt dài nhỏ trước giờ luôn điềm tĩnh mở to, khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn cô, tay của anh vẫn đang bị cô nắm lấy, đặt trên bộ ngực xinh đẹp bởi vì tức giận mà nhấp nhô lên xuống.
La Lan tức giận đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ, thấy anh ta không có phản ứng, mới đột nhiên phát hiện lúc nãy mình đã nắm lấy tay anh ta làm cái việc tốt cỡ nào, cô nhất thời cũng đơ cả người, nhưng bởi vì vấn đề thể diện, cô chỉ vừa giận dữ vừa xấu hổ vừa quẫn bách ai oán trừng mắt với anh ta, không chịu yếu thế buông tay trước.
Trong phòng bầu không khí yên tĩnh, trái tim của cô dưới bàn tay của anh đập mạnh.
Hai người trợn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của La lan ngày càng đỏ, điều kì quái là lúc này nhận ra rằng bàn tay to lớn giống băng lạnh của anh ta vậy mà nhiệt độ bỏng người.
Sau một hồi lâu, cổ họng của anh mới bình tĩnh, mặt không biểu cảm rút tay lại, nói: “Này! Uhm…Tôi nghĩ cô nói cũng rất rõ rang rồi.”
Nói xong, anh đi về ghế của mình ngồi xuống, bộ dạng không có gì, lại cầm ly trà lên uống một ngụm, nhìn La Lan đứng ngay đơ bất động, lời nói bình thường: “Bây giờ, chúng ta có thể tiếp tục làm việc rồi phải không?”
“Đương nhiên là được.” Cô đầy xấu hổ cùng quẫn bách trả lời, cố gắng khiến giọng nói của mình thật bình tĩnh, sau đó quay lại đối diện với máy tính, kéo ghế lại ngồi xuống, lại đặt hai bàn tay ban nãy làm cái việc ngu ngốc kia lên trên bàn phím, bắt đầu vừa nghe vừa gõ bàn phím lần nữa.
Trời ơi, quá mất mặt, quả thật quá mất mặt rồi!
Cô thật muốn ngay lập tức đụng đầu chết quách cho xong!
Mười hai giờ trưa, thời gian ăn cơm.
Thật hiếm có, cái tên này vậy mà còn nhớ tới giờ ăn cơm, cô còn tưởng anh ta sẽ đầu độc cô cho đến lúc hoàn thành công việc hôm nay mới thôi.
Sau việc làm ngu ngốc mà tự dưng cô làm với anh ta, cũng may anh ta không gây thêm phiền phức cho cô, tuy rằng đối với tốc độ đánh máy rề rà của cô có phần khó chịu, nhưng anh ta chưa có mở miệng thúc giục cô thêm, chỉ là lúc đợi cô đánh máy thì không ngừng gõ nhẹ ghế, ngồi trước máy tính đánh chữ La Lan mỗi lần nghe thấy âm thanh cạch cạch thì cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Mỗi lần cô muốn quay lại bảo anh ta dừng việc tạo ra âm thanh tuy rằng không lớn nhưng làm người ta thấy phiền, nhưng vừa nghĩ đến việc ngu xuẩn lúc nãy mình làm, cô lại cảm thấy gò má nóng lên, không dám quay đầu nhìn anh ta; thế là cô lại ở trong cái áp lực vô hình đó bị đầu độc cả buổi sang.
Cái tình huống nhưvậy cứ tiếp diễn đến lúc Lâm Thượng Nhân mang theo ba hộp cơm, hoảng sợ cho đến lúc đúng mười hai giờ chuông cửa vang lên mới thôi.
Triệu Tử Long đi mở cửa, đem một trong ba hộp cơm cho cô, mặt không cảm xúc nói: “Ăn cơm”
“Ăn cơm?” Khuôn mặt kinh ngạc của cô khi nhìn thấy trên tay anh mang hộp cơm lớn đến, giống như không ngờ rằng anh bảo Tiểu Lâm chuẩn bị cho cô.
“Sao vậy, cô không cần?” Anh lạnh lùng nói, điệu bộ như muốn thu lại hộp cơm trong tay.
“Đương nhiên cần!” cô đưa tay lấy hộp cơm về, muốn cô phụ giúp, anh ta quan tâm bữa cơm của cô vốn dĩ nên làm mà.
“Đừng ăn ở phòng làm việc, đóng nguồn điện máy, đến phòng khách ăn.” Anh thuận tay ném cho cô một chai nước, lạnh lùng nói: “Cô có thể nghỉ ngơi đến một giờ, một giờ chúng ta tiếp tục.”
Nói xong, anh ta liền cầm hộp cơm của mình, đi lên trên lầu.
La Lan tắt nguồn máy tính lấy cơm hộp và nước uống, đi đến phòng khách liền thấy anh chàng vua khẩn trương ngày hôm qua đang ngồi trên sô pha ăn cơm hộp.
“Hi!” Anh ta giơ tay chào hỏi cô
“Hi.” Cô không nhiệt tình đáp lại một tiếng
“Buổi sáng thích ứng như thế nào?”
“Không như thế nào cả.”Cô không vui trả lời, ngồi xuống ghế sô pha, mở hộp cơm ra,, tách đôi đũa ra ăn cơm.
“Oh” Anh ta đáp lại một tiếng, cúi đầu giải quyết cơm trưa của mình, nhưng không được bao lâu lại nhịn không được hiếu kì liếc nhìn cô gái bên cạnh một cái, lo lắng hỏi: “Tiến độ của hai người như thế nào?”
Cô trầm mặc, trừng mắt với anh ta: “Rất chậm”
Nói xong, cô bực mình cắn một miếng đùi gà thật mạnh.
“Ah, oh.” Anh ta miệng mở to, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng khí thấy sắc mặt không tốt của cô, lập tức ngậm miệng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Rất nhanh đã giải quyết xong cơm trưa, La Lan đem hộp cơm dơ ném vào thùng rác trong nhà bếp, hơn nữa phát hiện một đầu khác của nhà bếp lại có một ban công.
Cô đẩy rèm cửa đi ra ngoài, chỉ thấy ánh nhìn ra ngọn núi xa cùng nụ cười, ở gần thì sao, bởi vì gần đây không có nhà cao tầng gì, cho nên tầm nhìn cực tốt, một cơn gió thổi đến, thoái mái đến nỗi có thể khiến ấm ức trong lòng hầu như biến mất.
Nghe nói cái nhà cao mười chín, hai mươi tầng này đều là của cái tên đó, diện tích tầng mười chin tương đối lớn, tầng hai mươi thì hơi thụt vào một chút, nên từ nơi này nhìn lên vẫn nhìn được tường của tầng hai mươi.
Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua cánh rừng vào lá cây, có chút chói mắt, La Lan nhìn lên lầu, nhìn thấy một vài bông hoa từ phía trên xung quanh tường mọc ra vài cành lá, hình thành bóng cây lác đác cho ban công tầng dưới.
Cô híp mắt lại, quay đầu, tìm một bóng cây không có ánh nắng mặt trời nào, dựa vào vách tường, móc ra một gói Virginia (thuốc lá dành cho nữ), châm một điếu, bắt đầu phà ra khói thuốc.
Sau khi ăn cơm hút một điếu thuốc, vui sướng như thần tiên!