- Mà sao hôm nay Nguyệt Lam không đi về cùng cậu à? - Hắn hỏi khiến nó bất giác ngạc nhiên vì bỗng dưng hắn ta lại nhắc đến cô
- Ờ...... Nó thấy cậu đi với tôi nên nó không đi theo. - Ý đồ không đơn giản rồi liếc qua chỗ của hắn
Còn hắn thì thở dài cho mối tình đã qua
'' Chia tay rồi lại còn ra vẻ nữa chứ, đúng là chẳng giống đàn ông chút nào, đúng là mỏ nhọn, đúng là cái đồ ....@#$%^& " - Nó nghĩ thầm rồi chửi hẳn không thương tiếc (nói to thêm chút nữa đi bé)
- Mà sao hôm nay cậu tự dưng lại đi theo tôi - Nó hỏi -_-
- Tôi nói rồi mà -_-
- Nói gì? -_ -
- Tôi bảo là đi theo cậu để bảo vệ cậu khỏi mấy đám như sáng nay -_- , người ta có lòng tốt đã không ghi nhận thì thôi lại còn cáu kỉnh - Hắn nói rồi véo má nó một cái
- Tôi làm gì cậu chưa mà cậu véo má tôi như thế! Không biết đau à! - Nó ấm ức nói
- Tôi thích thế thì sao? - Hắn nói rồi cười nhăn nhở chọc tức nó
Về đến nhà nó, nó chào cậu cho gọi là có lòng biết ơn đối với kẻ sáng nay đã lấy lại cái điện thoại
" Chết tôi rồi! " - Nó vào phòng và thấy cái áo của cậu vẫn treo trên móc trong phòng nó đã khô sau trận gió đêm qua.
- Nhã ơi! Xuống ăn cơm đi con! - Mẹ nó gọi làm cho hồn nó từ trên chín tầng mây trở về với địa trần
- Vâng ạ! Con xuống ngay đây! - Nó nói vọng xuống
- Ây da! Em gái nhà ta cầm áo của ai thế kia! - Ông anh của nó từ Mỹ (đi du học) trở về lúc nào mà nó cũng không hay (tối hôm qua đi về muộn lại đòi gặp anh)
- Anh về từ lúc nào thế ạ? Sao em không biết? - Nó ngơ ngác hỏi
- Anh về mà không biết, đúng là đồ vô tâm mà, đi chơi cùng zai đến tối chưa về mà không quan tâm đến người anh trai đẹp trai lai láng này! - Anh nó nói
- Em đi chơi với ai thì kệ em chứ! Mà ai bảo anh là em đi chơi với zai cơ hả! - Nó chu mỏ lên nói
- Anh nhìn thấy! - Anh nó vừa nói vừa cười gian hehehe
- Anh....anh ..c..á...i.....- Nó đang cố tiêu hóa câu của anh trai và biện hộ cho mình
- Hai đứa có xuống ăn cơm không hả! Mẹ cho nhịn bây giờ đây nè! - Mẹ nó chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ vì tính lề mề của hai người ( lề mề đâu, đang "tâm sự" ý mà )
----------------------------------------------
Giới thiệu nhân vật:
Anh nó: Hoàng Minh, 17 tuổi, bằng nó (anh em sinh đôi với nó) qua Mỹ học và đã tốt nghiệp trường kinh doanh Stern ĐH New York ở Mỹ (level chém max cao) Ngoại hình: Đẹp trai, cao 1m85, da ngăm đen, mũi cao, tóc nâu (nước ngoài đc nhuộm tóc nha )
Chắc các bạn thắc mắc tại sao anh nó lại đi du học nước Mỹ mà trong khi đó nhà nó chẳng ai làm kinh doanh đúng không?
Thực ra nhà nó cũng là một tập đoàn lớn mạnh trong nước đứng sau tập đoàn YEO của nhà Thiên Bảo nhưng bố mẹ nó không cho nó biết sự thật về danh phận của mình vì sợ nó ăn chơi đua đòi giống như anh nó lúc trước (nhưng vì qua Mỹ học và bây giờ anh của nó đã trở thành một con người đẹp cả về thể xác lẫn học thức và tâm hồn).
------------------------------------------------
Hai anh em nhà nó ăn cơm cùng bố mẹ mà cứ như không có bố mẹ ở đây í, nghịch như hai đứa giặc cỏ và đây là ví dụ
Nó đang gắp miếng này thì anh nó cũng thọc đũa vào miếng thịt đó
- Anh làm gì thế hả??? Miếng này em gắp trước rồi!!!!! Không biết đâu nhá!!!! - Nó chu cái mỏ của mình lên hét vào mặt anh nó khiến mưa tuyết cứ bắn như đúng rồi í ( mất hình tượng con gái quá cơ )
- Anh cũng muốn ăn món này cơ thì sao nào? Món đặt trên bàn này cho mình em ăn à? - Anh nó điềm tĩnh nói cộng thêm cái nhìn đểu khiến nó càng ức chế
- Không biết đâu đưa cho em miếng đấy ngon nhất mà cho một người không có tâm hồn ăn uống như anh ăn thì còn gì mà gọi là thưởng thức ẩm thực nữa
- Em tưởng chỉ có mình em biết thưởng thức nghệ thuật của ẩm thực thôi à hả? - Anh nó cãi lại
- Hai đứa này thôi đi ngay không hả? Lớn rồi mà cứ như trẻ con thế hả? Anh nó vừa mới đi qua Mỹ về đấy! Lâu lâu mới được ăn cơm mẹ nấu thôi thì con nhường cho nó một bữa đi! - Bố nó ngồi nhìn hai anh em nhà nó tranh giành với nhau mà không chịu được phải lên tiếng can ngăn, còn không thì không biết bao giờ cả nhà mới được ăn cơm ngon lành đây nữa haizzzzzz
- Ơ từ hôm qua đến bây giờ thì mới lắm hả bố! Ai bảo tối hôm qua lúc về không chịu ăn đến bây giờ lại tranh nhau với con. Hứ! Chẳng xứng đáng làm anh của con gì cả!!! - Nó nói trong lòng vẫn không khỏi ấm ức
- Hôm qua anh ấy về muộn mà cũng ăn trên máy bay rồi nên không đói, bảo không ăn nữa đi thẳng lên phòng nghỉ. - Bố nó ôn tồn nói
- Ơ, thế tối qua mấy giờ anh ấy về hả bố? - Nó ngơ ngác hỏi
- 9h30' thưa tiểu thư! Lúc đấy em còn ......... hehe - Anh nó nhấn mạnh khiến nó giật mình (bắn trúng tim đen rồi nha haha)
- Anh có thích chết không hả? - Nó kéo áo anh nó rồi nghiến răng nói nhỏ
- Quà đâu? - Anh nó chìa tay ra nói
- Quà giề ? - Nó vênh mặt ra vẻ nói (bề ngoài thì vênh mặt còn ở trong thì ướt quần từ bao giờ rồi í)
- Hối lộ chứ giề nữa. Nghĩ gì mà anh *lấy tay khóa miệng* mà bỏ qua dễ dàng như vậy - Anh nó nói
- What? Đòi hỏi thế nhỉ? - Nó càng ngày càng ức chế anh nó và hình như nó đang lột xác từ cô nàng dễ thương chuyển thành con sư tử Hà Đông (t/g: Đúng là con gái có khác , nóng tính thì như nữ quái luôn. Đáng sợ quá đi cơ!!!!!! Kim Nhã : Tác giả cũng là con gái á nha -_- //// t.g : Ờ nhỉ nhưng ta không thể sánh được bằng Kim Nhã đâu, ác như mà í! //// Kim Nhã: Ngươi nói cái gì cơ hả?? //// t/g: Dạ không có gì đâu ạ! *Chạyyyyyyyy*)
- Cái gì mà hai đứa cứ thủ tha thủ thỉ thế hả. Hối lộ hối liếc gì ở đây thế - Bố nó vì chuyện của hai đứa mà không thể ngồi đọc báo được yên bình mà phải ngăn thảm họa đang chuẩn bị diễn ra
- Anh í bắt nạt con bố ạ! - Nó phụng phịu nói
- Minh! Làm gì mà để em nó thét lên như thế
- Con có nói gì đâu. À con kể cho bố nghe chuyện này hay cực luôn í ... * cười đểu liếc sang nó * - Nó chạy lại bịt mồm anh nó
- Không có gì đâu bố ạ! - Nó cười trừ rồi đáp
- Muốn gì nói nhanh lên! - Nó phải chịu thua người anh trai đểu cáng của mình
- Tí nữa nói cho. - Anh nháy mắt với nó một cái khiến máu trong người nó đang sôi ùng ục mà chẳng làm được gì cả