Lần này ngay cả Trầm Ngạn Hiên cũng cảm thấy xấu hổ. Bạch Y Hàm thì lập tức đỏ mặt, luống cuống xua tay, “Tôi, tôi và Ngạn Hiên không phải bạn trai bạn gái gì đâu, còn những chuyện kia đều là quá khứ rồi.” Cô ta không hề phủ nhận việc Diệp Tử từng chơi xấu mình.
An Kỳ Viễn tỏ vẻ thân thiết gõ lên trán Diệp Tử một cái, “Em mà cũng có lúc mặt dày mày dạn đi theo đuổi người khác à! Anh thật sự rất muốn thấy đấy, suốt ngày nhìn em yên tĩnh như nước, lục căn thanh tịnh không nhiễm khói lửa nhân gian, bọn anh đều cảm thấy em chỉ cần xuống tóc một cái là lập tức làm bạn thanh đăng cổ phật.”
Không biết vì sao An Tuấn Hách lại vô cùng hứng thú với Diệp Tử, phát hiện ra quan hệ thân mật giữa cô và An Kỳ Viễn thì càng hứng thú hơn, nghe vậy thì đầu tiên liếc mắt về phía Tần Nhã một cái, sau đó mới cười nói: “Anh họ, người mà anh nói và Diệp Tử mà em từng được nghe thật sự là một sao?”
An Kỳ Viễn nhíu mày, “Sao, em nghe nói Diệp Tử thế nào…”
Diệp Tử đột nhiên nắm lấy cánh tay anh ta, ánh mắt nửa cầu xin nửa hài hước, giọng nói còn có chút ngại ngùng, “Được rồi mà, đừng hỏi nữa, đừng có hỏi về đoạn lịch sử đen tối kia được không!”
Cô thờ ơ gọi thời gian kia là đoạn lịch sử đen tối, dáng vẻ tươi cười tự nhiên gạt bỏ nó nhưng không có vẻ gì là sợ hãi né tránh khiến cho Tần Nhã chẳng còn cớ gì chọc tức cô, đành cúi đầu ầm thầm giận dữ.
“Chúng ta đừng đứng đây nữa, trong sảnh toàn là các bô lão nói chuyện làm ăn thôi, chúng ta ở đây lại cản đường người khác, đi lên tầng trên uống rượu ca hát chút.” An Tuấn Hách là người duy nhất trong bọn họ có quan hệ thân cận với tiểu thư Lâm gia, đương nhiên không khách sáo, lập tức lôi kéo bọn họ lên phòng ở tầng trên. Ở trong đấy đều là thanh niên, có một chàng trai đang đệm đàn piano cho một cô gái che mặt khiêu vũ.
Bầu không khí trong này khá ưu nhã, trên ghế có vài người đang uống rượu oản tù tì, tiếng cãi nhau ầm mĩ.
Trầm Ngạn Hiên ghét nhất nơi ồn ào thế này, quét mắt một vòng thấy trong góc có vẻ yên tĩnh liền lập tức qua đấy.
“Ngạn Hiên.” Bạch Y Hàm gọi anh một tiếng, còn chưa kịp cất bước đi sang đã bị người khác quấn lấy. Một cô gái trẻ kéo cô ta sang chỗ khác nói chuyện riêng.
Diệp Tử cười khẽ, không ngại ngùng gì mà đi thẳng tới chỗ Trầm Ngạn Hiên, ngồi cạnh anh, đưa tay ra tỏ ý muốn một ly rượu.
Cô không nhận ra rằng sau khi cô tới, Trầm Ngạn Hiên cứng đờ người, ngồi thẳng lưng, ngón tay di chuyển vài vòng bên miệng ly, nhưng mặt thì vẫn không lộ cảm xúc.
“Gần đây anh vẫn ổn chứ?” Diệp Tử nhấp một ngụm rượu, giọng nói có chút hoài niệm.
Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc mà cô lên tiếng, trong đầu Trầm Ngạn Hiên đột nhiên vang lên tiếng khóc của cô ngày ấy, cô nói mình không cần anh nữa còn không được sao, tâm trạng anh chợt trở nên chua xót.
Anh không nói gì, Diệp Tử cũng không để ý mà cười, “Lâu thế không gặp nhau, anh vẫn lạnh lùng như cũ, ngồi cạnh anh chẳng khác nào ngồi cùng tảng băng cả.”
Trầm Ngạn Hiên quay người nhìn cô, vẫn tiếp tục trầm mặc.
“Sao vậy, còn chưa tu thành chính quả với Bạch Y Hàm sao?” Giọng nói của Diệp Tử rất dịu dàng, khác biệt một trời với dáng vẻ trong ký ức của anh, anh lại không nhịn được nhìn cô một lần.
Khi Trầm Ngạn Hiên đang nhìn cô, đồng thời Diệp Tử cũng nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt khác sau lưng cô. Cô không cần quay đầu cũng biết đó là ai, liền cười xấu xa. Cô vừa cười vừa khoác tay lên người Trầm Ngạn hiên, thân thể hơi nghiêng về phía trước nhưng vẫn duy trì một khoảng cách, “Trở ngại lớn nhất là em đã không sinh sự trước mặt hai người nữa mà sao còn chưa theo đuổi được vậy?”
Trầm Ngạn Hiên nhíu mày, cuối cùng chịu mở miệng, “Anh không theo đuổi cô ấy.”
Diệp Tử phì cười, “Đương nhiên là em biết thế, em đang hỏi là sao cô ấy còn chưa tóm được anh?” Theo nguyên tác, nếu không có sự ‘hỗ trợ’ của Diệp Tử thì quan hệ của hai người này vẫn luôn mập mờ.
Trầm Ngạn Hiên cúi đầu uống một ngụm rượu, không nói nữa. Người từng theo đuổi anh bao lâu nay lại dùng thái độ không để ý chút nào nói về quan hệ giữa anh và một cô gái khác, là ai thì cũng sẽ thấy khó chịu thôi, tuy rằng anh từng bực bội vì sự dây dưa của cô.
Có điều không đợi anh khó chịu quá lâu thì cũng cảm nhận được ánh mắt mắt thất thần của Diệp Tử bay qua mặt mình. Trầm Ngạn Hiên mím môi, có chút không vui vì cô quá trực tiếp, cô nhìn càng lâu thì sắc mặt anh càng sa sầm xuống.
“Em…” Lời trách cứ còn chưa nói ra, Trầm Ngạn Hiên đã lập tức ý thức được điều gì. Diệp Tử quay về phía anh nhưng ánh mắt lại nhìn ra đằng sau anh, sâu thẳm mê mang, có một loại tâm tình không thể nào nói rõ.
Trầm Ngạn Hiên quay đầu lại theo bản năng, thấy được cô gái khiêu vũ theo tiếng dương cầm. Tiếng đàn dừng lại, cô gái tươi cười xoay một vòng, thân thể cao gầy mạn diệu, chỉ xoay một cái cũng vô cùng ưu nhã mê người. Hình như đám đông đang đặt tiền cược xem cô ấy có thể xoay bao nhiêu vòng, bắt đầu ồn ào lên, trầm trồ khen ngợi.
Trầm Ngạn Hiên lại nhìn về phía Diệp Tử, dường như có thể thấy được chút gì trong đáy mắt cô, vài phần hoài niệm bi thương. Anh chỉ liếc một cái rồi cúi đầu xuống, đáy lòng lại nóng bỏng đau nhức, giống như bị tâm tình trong mắt Diệp Tử làm tổn thương.
“Em…” Anh không nhịn được lên tiếng.
“Sao?” Diệp Tử tỉnh táo lại, quay đầu nhìn anh, Trầm Ngạn Hiên còn chưa nói thêm thì dường như cô đã nhận ra điều gì, nhẹ nhàng cười, “Trước khi ra nước ngoài, lần cuối gặp hai người hình như là trong viện nhỉ!”
Lòng Trầm Ngạn Hiên khẽ rung động, mặt lạnh không nói gì.
“Xin lỗi.” Cô đột nhiên nói xin lỗi, vô cùng thành khẩn, “Lúc ấy em quá kích động, nhiều năm nay cũng không liên lạc với anh nên không có cơ hội nói xin lỗi anh.”
Trầm Ngạn Hiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy cô cụp mắt xuống, bên môi thấp thoáng nụ cười như có như không nhưng lại khiến anh cảm thấy đau thương.
Giọng cô ấm áp mềm mại, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt đã hòa tan chút buồn bã kia, “Trước đây cứ quấn quít làm phiền anh, còn làm nhiều việc ngu xuẩn như thế nữa, lần này em muốn nói xin lỗi anh. Thật sự xin lỗi vì đã để lại cho anh năm năm hồi ức chẳng có gì tốt đẹp.”
Trầm Ngạn Hiên há miệng nhưng không biết nên nói gì. Câu xin lỗi mà anh nên nói vẫn bị giấu trong lòng, giờ cô lại dễ dàng nói ra khiến anh cảm thấy khó xử.
Hình như Diệp Tử vẫn còn áy náy vì những việc mình đã làm, có chút bất an nhìn mặt anh, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói: “Không nói là có ý gì, chứng tỏ anh vẫn vô cùng ghét em sao, vậy nên không muốn để ý tới em nữa?”
“Không phải thế.” Anh lập tức phủ nhận.
Diệp Tử thoải mái cười lên, nhìn anh một cách nghiêm túc, “Vậy thì tốt.”
An Kỳ Viễn tỏ vẻ thân thiết gõ lên trán Diệp Tử một cái, “Em mà cũng có lúc mặt dày mày dạn đi theo đuổi người khác à! Anh thật sự rất muốn thấy đấy, suốt ngày nhìn em yên tĩnh như nước, lục căn thanh tịnh không nhiễm khói lửa nhân gian, bọn anh đều cảm thấy em chỉ cần xuống tóc một cái là lập tức làm bạn thanh đăng cổ phật.”
Không biết vì sao An Tuấn Hách lại vô cùng hứng thú với Diệp Tử, phát hiện ra quan hệ thân mật giữa cô và An Kỳ Viễn thì càng hứng thú hơn, nghe vậy thì đầu tiên liếc mắt về phía Tần Nhã một cái, sau đó mới cười nói: “Anh họ, người mà anh nói và Diệp Tử mà em từng được nghe thật sự là một sao?”
An Kỳ Viễn nhíu mày, “Sao, em nghe nói Diệp Tử thế nào…”
Diệp Tử đột nhiên nắm lấy cánh tay anh ta, ánh mắt nửa cầu xin nửa hài hước, giọng nói còn có chút ngại ngùng, “Được rồi mà, đừng hỏi nữa, đừng có hỏi về đoạn lịch sử đen tối kia được không!”
Cô thờ ơ gọi thời gian kia là đoạn lịch sử đen tối, dáng vẻ tươi cười tự nhiên gạt bỏ nó nhưng không có vẻ gì là sợ hãi né tránh khiến cho Tần Nhã chẳng còn cớ gì chọc tức cô, đành cúi đầu ầm thầm giận dữ.
“Chúng ta đừng đứng đây nữa, trong sảnh toàn là các bô lão nói chuyện làm ăn thôi, chúng ta ở đây lại cản đường người khác, đi lên tầng trên uống rượu ca hát chút.” An Tuấn Hách là người duy nhất trong bọn họ có quan hệ thân cận với tiểu thư Lâm gia, đương nhiên không khách sáo, lập tức lôi kéo bọn họ lên phòng ở tầng trên. Ở trong đấy đều là thanh niên, có một chàng trai đang đệm đàn piano cho một cô gái che mặt khiêu vũ.
Bầu không khí trong này khá ưu nhã, trên ghế có vài người đang uống rượu oản tù tì, tiếng cãi nhau ầm mĩ.
Trầm Ngạn Hiên ghét nhất nơi ồn ào thế này, quét mắt một vòng thấy trong góc có vẻ yên tĩnh liền lập tức qua đấy.
“Ngạn Hiên.” Bạch Y Hàm gọi anh một tiếng, còn chưa kịp cất bước đi sang đã bị người khác quấn lấy. Một cô gái trẻ kéo cô ta sang chỗ khác nói chuyện riêng.
Diệp Tử cười khẽ, không ngại ngùng gì mà đi thẳng tới chỗ Trầm Ngạn Hiên, ngồi cạnh anh, đưa tay ra tỏ ý muốn một ly rượu.
Cô không nhận ra rằng sau khi cô tới, Trầm Ngạn Hiên cứng đờ người, ngồi thẳng lưng, ngón tay di chuyển vài vòng bên miệng ly, nhưng mặt thì vẫn không lộ cảm xúc.
“Gần đây anh vẫn ổn chứ?” Diệp Tử nhấp một ngụm rượu, giọng nói có chút hoài niệm.
Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc mà cô lên tiếng, trong đầu Trầm Ngạn Hiên đột nhiên vang lên tiếng khóc của cô ngày ấy, cô nói mình không cần anh nữa còn không được sao, tâm trạng anh chợt trở nên chua xót.
Anh không nói gì, Diệp Tử cũng không để ý mà cười, “Lâu thế không gặp nhau, anh vẫn lạnh lùng như cũ, ngồi cạnh anh chẳng khác nào ngồi cùng tảng băng cả.”
Trầm Ngạn Hiên quay người nhìn cô, vẫn tiếp tục trầm mặc.
“Sao vậy, còn chưa tu thành chính quả với Bạch Y Hàm sao?” Giọng nói của Diệp Tử rất dịu dàng, khác biệt một trời với dáng vẻ trong ký ức của anh, anh lại không nhịn được nhìn cô một lần.
Khi Trầm Ngạn Hiên đang nhìn cô, đồng thời Diệp Tử cũng nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt khác sau lưng cô. Cô không cần quay đầu cũng biết đó là ai, liền cười xấu xa. Cô vừa cười vừa khoác tay lên người Trầm Ngạn hiên, thân thể hơi nghiêng về phía trước nhưng vẫn duy trì một khoảng cách, “Trở ngại lớn nhất là em đã không sinh sự trước mặt hai người nữa mà sao còn chưa theo đuổi được vậy?”
Trầm Ngạn Hiên nhíu mày, cuối cùng chịu mở miệng, “Anh không theo đuổi cô ấy.”
Diệp Tử phì cười, “Đương nhiên là em biết thế, em đang hỏi là sao cô ấy còn chưa tóm được anh?” Theo nguyên tác, nếu không có sự ‘hỗ trợ’ của Diệp Tử thì quan hệ của hai người này vẫn luôn mập mờ.
Trầm Ngạn Hiên cúi đầu uống một ngụm rượu, không nói nữa. Người từng theo đuổi anh bao lâu nay lại dùng thái độ không để ý chút nào nói về quan hệ giữa anh và một cô gái khác, là ai thì cũng sẽ thấy khó chịu thôi, tuy rằng anh từng bực bội vì sự dây dưa của cô.
Có điều không đợi anh khó chịu quá lâu thì cũng cảm nhận được ánh mắt mắt thất thần của Diệp Tử bay qua mặt mình. Trầm Ngạn Hiên mím môi, có chút không vui vì cô quá trực tiếp, cô nhìn càng lâu thì sắc mặt anh càng sa sầm xuống.
“Em…” Lời trách cứ còn chưa nói ra, Trầm Ngạn Hiên đã lập tức ý thức được điều gì. Diệp Tử quay về phía anh nhưng ánh mắt lại nhìn ra đằng sau anh, sâu thẳm mê mang, có một loại tâm tình không thể nào nói rõ.
Trầm Ngạn Hiên quay đầu lại theo bản năng, thấy được cô gái khiêu vũ theo tiếng dương cầm. Tiếng đàn dừng lại, cô gái tươi cười xoay một vòng, thân thể cao gầy mạn diệu, chỉ xoay một cái cũng vô cùng ưu nhã mê người. Hình như đám đông đang đặt tiền cược xem cô ấy có thể xoay bao nhiêu vòng, bắt đầu ồn ào lên, trầm trồ khen ngợi.
Trầm Ngạn Hiên lại nhìn về phía Diệp Tử, dường như có thể thấy được chút gì trong đáy mắt cô, vài phần hoài niệm bi thương. Anh chỉ liếc một cái rồi cúi đầu xuống, đáy lòng lại nóng bỏng đau nhức, giống như bị tâm tình trong mắt Diệp Tử làm tổn thương.
“Em…” Anh không nhịn được lên tiếng.
“Sao?” Diệp Tử tỉnh táo lại, quay đầu nhìn anh, Trầm Ngạn Hiên còn chưa nói thêm thì dường như cô đã nhận ra điều gì, nhẹ nhàng cười, “Trước khi ra nước ngoài, lần cuối gặp hai người hình như là trong viện nhỉ!”
Lòng Trầm Ngạn Hiên khẽ rung động, mặt lạnh không nói gì.
“Xin lỗi.” Cô đột nhiên nói xin lỗi, vô cùng thành khẩn, “Lúc ấy em quá kích động, nhiều năm nay cũng không liên lạc với anh nên không có cơ hội nói xin lỗi anh.”
Trầm Ngạn Hiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy cô cụp mắt xuống, bên môi thấp thoáng nụ cười như có như không nhưng lại khiến anh cảm thấy đau thương.
Giọng cô ấm áp mềm mại, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt đã hòa tan chút buồn bã kia, “Trước đây cứ quấn quít làm phiền anh, còn làm nhiều việc ngu xuẩn như thế nữa, lần này em muốn nói xin lỗi anh. Thật sự xin lỗi vì đã để lại cho anh năm năm hồi ức chẳng có gì tốt đẹp.”
Trầm Ngạn Hiên há miệng nhưng không biết nên nói gì. Câu xin lỗi mà anh nên nói vẫn bị giấu trong lòng, giờ cô lại dễ dàng nói ra khiến anh cảm thấy khó xử.
Hình như Diệp Tử vẫn còn áy náy vì những việc mình đã làm, có chút bất an nhìn mặt anh, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói: “Không nói là có ý gì, chứng tỏ anh vẫn vô cùng ghét em sao, vậy nên không muốn để ý tới em nữa?”
“Không phải thế.” Anh lập tức phủ nhận.
Diệp Tử thoải mái cười lên, nhìn anh một cách nghiêm túc, “Vậy thì tốt.”