“Vẫn chưa tìm được sao? … tiếp tục tìm cho tôi”-“RỤP” tiếng cúp máy có phần nào đó cáu gắt. Ông Trung
ngả người ra phía sau mệt mỏi nhìn lên trần nhà. Đã 7 năm nay, Hiểu Quỳnh đã mất tích 7 năm . Suốt 7 năm trời ông Trung và Nam Dương tìm cô trong mỏi mòn. Mặc dù có nhiều người cho rằng cô đã chết nhưng ông Trung và Nam Dương vẫn luôn cho là cô còn sống bằng không sống phải tìm thấy người chết phải tìm thấy xác.
***7 năm trước****
-Nam Dương, đã xảy ra chuyện gì?-Ông Trung gấp gáp chạy tới phòng phẫu thuật.-Ba! Uyển Nhã bị tai nạn xe, xin ba hãy cứu lấy cô ấy, cô ấy vì cứu Hiểu Quỳnh lên mới ra nông nỗi này- Nam Dương giọng nói có phần gấp gáp.
-Vậy Hiểu Quỳnh đâu?
Câu hỏi của ông khiến Nam Dương sực tỉnh. Hiểu Quỳnh đâu? Em ấy đâu rồi?
-Ba! Xin ba hãy cứu Uyển Nhã- Nam Dương bỏ lại câu nói rồi gấp gáp chạy ra ngoài cũng không trả lời câu hỏi của ông Trung khiến ông Trung bắt đầu cảm thấy bất an.
Nam Dương chạy tới chỗ tai nạn xe lúc nãy để tìm Hiểu Quỳnh. Cậu mong rằng Hiểu Quỳnh vẫn sẽ đứng đó đợi cậu nhưng không…cô không ở đây. Nỗi lo lắng bắt đầu xâm chiếm vào tâm trí cậu. Sao cậu lại bất cẩn đến vậy, tại sao lại không nhớ tới Hiểu Quỳnh. Nhìn xung quanh một lượt không thấy ai Nam Dương lại tiếp tục chạy. Anh chạy đến con đường mà Hiểu Quỳnh đã đi nhưng có lẽ định mệnh đã sắp đặt. Đi đến ngã tư, một sự lựa chọn khó khăn của cậu. 4 con đường, đâu mới là nơi Hiểu Quỳnh đang đi đây. Cậu lưỡng lự một lúc rồi quyết định rẽ trái. Con đường đối diện với con đường của Hiểu Quỳnh.
Nam Dương đã tìm hết cả buổi đêm, mồ hôi cậu thấm ướt sũng. Cậu dừng chân nghỉ một lúc để lấy sức rồi lại chạy tiếp. Cậu chạy hết cả 4 con đường nhưng cũng không tìm được cô. Lúc này một suy nghĩ loé lên trong đầu cậu. Có lẽ Hiểu Quỳnh đã tự tìm đường về nhà rồi chăng? Không chần chừ cậu dồn hết sức lực cuối cùng chạy thật nhanh về nhà. Nhưng một lần nữa Nam Dương phải tuyệt vọng. Cửa nhà vẫn còn đang khoá, sao cậu có thể hồ đồ như vậy được. Hiểu Quỳnh làm gì có chìa khoá nhà. Nam Dương mệt mỏi ngồi trước cửa nhà nghỉ lấy lại sức. Cậu rút điện thoại ra “18 cuộc gọi nhớ” từ “Ba”.
Cậu mệt mỏi nhấn nút gọi lại. Chắc ba đã rất lo lắng.
…tút…tút…tút..
-Nam Dương con….
-Uyển Nhã sao rồi ba?- Nam Dương không để cho ông Trung lên tiếng. Bởi cậu biết câu nói đó của ông Trung là hỏi về Hiểu Quỳnh.
-Cô bé đó không sao nữa rồi nhưng tạm thời vẫn chưa tỉnh…Hiểu…
-Vậy có bị để lại triệu chứng gì không ba?
-Không có…nằm vài ngày nữa có thể xuất viện rồi nhưng còn Hiểu Quỳnh…- Trong lòng ông Trung giờ đang nóng như nửa đốt.
-Ba…
-CON ĐỪNG TRÁNH LÉ CÂU HỎI CỦA TA NỮA…có chuyện gì rồi Dương…Hiểu Quỳnh sao rồi?- Đến giờ thì ông Trung đã không thể giữ được bình tĩnh được nữa.-Ba…- giọng của Nam Dương có gì đó thay đổi, cổ họng cậu ghẹn ứ lại, tiếng nói có chút gì đó run rấy….cậu đang khóc.
-Nam Dương con khóc sao?- Ông Trung đã phát hiện ra đươc điểm khác thường của Nam Dương.-Ba…phải làm sao đây…con phải làm sao… đây? …- Nam Dương đã khóc trước ba mình, cuối cùng cậu cũng được khóc sau bao giờ kim nén.
-Hiểu Quỳnh đâu?
-Hiểu Quỳnh… mất tích rồi ba…con đã tìm cả ngày trời… nhưng …không thấy ?...giờ con phải làm gì đây ba…nếu Hiểu Quỳnh xảy ra chuyện thì con biết sống sao?- Trong giọng nói của Nam Dương có thể biết được anh đang sơ hãi đến mức nào.
-Con bình tĩnh lại đi NAM DƯƠNG, con trai không được yếu đuối đến vậy…giờ con đang ở đâu ta đến ngay..
Cúp máy xong ông Trung vội vàng phóng xe về, mặc dù ông nói Nam Dương phải bình tĩnh nhưng chính ông cũng đang mất bình tĩnh. Ông không thể để Hiểu Quỳnh xảy ra chuyện được.
................................
-Nam Dương!- Ông Trung vừa xuống xe vội chạy nhanh tới chỗ Nam Dương.
-Ba- nhìn thấy ba nên Nam Dương cũng bớt đi được phần nào nỗi sợ trong lòng .
-Đã báo cảnh sát chưa?
-Chưa ba.
Ông Trung không nói gì vội rút điện thoại ra.
-Tôi muốn báo tìm trẻ lạc.
-Được 24h chưa bác
-Cũng sắp rồi
-Được…chúng cháu sẽ huy động ngay.
…………………….
Cúp máy xong Nam Dương cùng ông Trung vào nhà đợi chờ tin từ phía cảnh sát. Ngồi chờ mà hai người cảm giác như ngồi trên đống lửa sốt ruột không thôi.
....................
Mọi người đã tìm Hiểu Quỳnh cả đêm cho đến 6 giờ sáng nhưng cũng không có tin tức gì của cô. Nam Dương và ông Trung đều rất lo lắng. Hiểu Quỳnh, con bé có thể đi đâu được cơ chứ? Có lẽ nào....Nam Dương và ông Trung đều quay lại nhìn nhau, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng, không phải Hiểu Quỳnh bị bắt cóc rồi chứ? Mặc dù không muốn nhưng không thể không nghĩ đến được. Ông Trung định chạy tới chỗ cảnh sát Trương thì cậu ấy đã tới trước.
-Chú Trung! chúng cháu đã tìm khắp thành phố này rồi nhưng cũng không có tin tức gì, có khi nào người thân của cô bé đã đón đi rồi không?
-Không thể nào, Hiểu Quỳnh không có người thân....chỉ có ông bà nội già cả rồi chắc chắn sẽ không thể đưa Hiểu Quỳnh đi được.
Nghe xong, cảnh sát Trương bỗng rơi vào trạng thái im lặng, đôi mắt anh khẽ giật.
-Cảnh sát Trương!không phải có chuyện gì rồi chứ....Hiểu Quỳnh...chẳng lẽ đã bị bắt cóc?
Cảnh sát Trương ngẩng mặt lên nhìn ông Trung.
-Cháu có nghĩ đến trường hợp đó nhưng...cầu mong là không phải...nếu không....
-Nếu không sao?- Nam Dương sốt ruột tột cùng chạy nhanh tới phía cảnh sát Trương, đáy mắt thoát ẩn chút tức giận.
-Nếu không...e là cô bé đang găp nguy hiểm.
-ANH NÓi RÕ MỘT CHÚT KHÔNG ĐƯỢC SAO?- Nam Dương túm lấy cổ áo cảnh sát Trương hét lớn.
-Nam Dương! con bình tĩnh chút đi được không?- Ông Trung vội ra khuyên can con trai mình nếu không có thể sẽ xảy ra xung đột.
-Ba! em gái con, Hiểu Quỳnh giờ còn chưa biết sống chết ra sao, ba nói con bình tĩnh sao đây?
-Chú và em bình tĩnh nghe cháu nói đã, Hiểu Quỳnh có thể...chỉ là có thể...đang nằm trong hang ổ của bọn chuyên bắt cóc trẻ con để bán sang nước ngoài ...nhưng chú yên tâm, bọn cháu đang bắt tay vào điều tra...sẽ có kết quả sớm thôi.
Nghe xong, ông Trung và Nam Dương như lặng người đi. Nam Dương bắt đầu tự trách mình vì đã không bảo vệ được cô. Cậu tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn khiến ông Trung và cảnh sát Trương giật mình nhìn cậu. Không nói gì cậu chạy một mạch lên phòng. Mặc cho bàn tay đang bắt đầu chảy máu.