Cơn đau sâu, gợi cảm ngấm vào cơ thể cô. Làn da cô nhạy cảm một cách kỳ lạ. Tấm ga trải giường ram ráp chạm vào người khiến cô muốn lăn lộn và duỗi chân tay. Cô he hé mắt nhìn.
Chắc chắn. Đây là phòng khách sạn. Ôi Chúa ơi. Nó không phải là giấc mơ. Đó là sự thực, tất cả. Từng giờ từng phút. Một cơn rùng mình nhẹ chạy qua người. Cô hít một hơi thật sâu và nghiêng người sang nhìn anh.
Connor đang đứng cạnh giường, nhìn xuống cô. Anh mặc mỗi chiếc quần jean. Đôi mắt anh có vẻ u ám, tối tăm. “Chào buổi sáng”, anh nói.
“Chào buổi sáng”, cô lặp lại. “Anh ngủ ngon chứ?”
Anh lắc đầu. Cô nhớ lại cuộc gọi kỳ lạ, khó hiểu đêm qua và nó đã khiến anh phiền muộn thế nào. Tất nhiên anh không ngủ, tội nghiệp, nhưng có lẽ tốt hơn nên tránh chủ đề đó. Chắc hẳn anh đã rất sợ hãi và lo lắng.
Cô ngồi dậy, kéo chăn lên che ngực. “Ai đó đã ở đây à? Em nghĩ mình nghe thấy vài giọng nói.”
Anh xòe tay ra. Một nắm đầy bao cao su. “Hóa ra có một máy bán hàng tự động cạnh phòng vệ sinh nam ở sảnh khách sạn. Lễ tân vừa mang chúng lên đây.”
Anh nói rất đơn giản, như mặc định rằng họ sẽ làm tình lần nữa, lần nữa và lần nữa. Cô đỏ mặt, co rúm lại tựa vào đầu giường.
Khuôn mặt anh cứng đờ. Anh ném đám bao cao su xuống cái bàn bên cạnh giường. “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi của một con thỏ như thế. Em không cần phải sợ. Anh sẽ không bao giờ ép buộc em.”
Ôi, Chúa lòng lành, anh ấy quá tự trọng và nhạy cảm, cô đã làm tổn thương cảm xúc mỏng manh của anh. Cô chộp lấy tay anh và kéo lại khi anh định quay đi. “Connor, đừng. Em chỉ xấu hổ, mệt mỏi và kiệt sức. Chỉ thế thôi.”
Nụ cười thận trọng, chậm rãi mở ra trên môi anh. “Thật đáng mừng”, anh nói. Anh đưa tay cô lên môi hôn. “Chúng được chấp nhận.”
Cô nhìn lên, lóa mắt vì vẻ đẹp của anh. Cuối cùng cô cũng xoay xở quay mặt đi, tập trung vào đống bao cao su. “Trời đất ơi”, cô ngây ra. “Anh yêu cầu bao nhiêu cái?”
“Anh cho là chúng ta sẽ cần mười hai cái trước khi tìm thấy được một hiệu thuốc khác”, anh nói. “Dựa trên chuyện xảy ra đêm qua.”
Cô trợn tròn mắt. “Mười hai? Connor, em sẽ phải tránh mặt anh chàng đó khi chúng ta trả phòng mất! Mười hai?”
“Xin lỗi.” Anh chớp mắt một cách vô tội. “Đừng lo lắng Erin. Chúng ta sẽ không sử dụng hết chúng trong sáng nay đâu. Anh chỉ là, em biết đấy… chuẩn bị sẵn thôi.”
Cô thu chân lên ngực, giấu mặt vào đó. “Đây là một vấn đề lớn với em”, cô nói. Anh quỳ xuống giường, bên cạnh cô. “Hãy là chính mình. Không giả tạo, đúng không? Chẳng phải chúng ta đã đồng ý như vậy đêm qua sao? Hãy tin anh. Còn bây giờ hãy tặng anh nụ hôn chào buổi sáng nào.”
Nụ cười ấm áp, trêu chọc của anh cực kỳ lôi cuốn. Cô bị hút về phía anh và môi họ gặp nhau. Mềm mại, thăm dò, dù chỉ diễn ra trong một phần tỉ đầu tiên của giây.
Một luồng năng lượng nhục dục gầm thét bên trong họ. Cô thấy mình quằn quại bên dưới anh, chiếc chăn bị kéo tuột khỏi cơ thể trần trụi của cô. Môi anh đang chuyển động trên môi cô trong một nụ hôn thô bạo, gợi cảm toan tính ném họ vào một cuộc mây mưa cuồng dại khác. Anh có thể lôi kéo cô một cách dễ đàng.
Cô đã phải nỗ lực rất nhiều để quay mặt đi. “Đủ rồi”, cô nài nỉ. “Em phải thu xếp. Phải tập trung. Đừng làm thế với em, Connor. Làm ơn.”
Anh ngồi trên gót chân. “Vậy thì hãy tập trung. Cứ tự nhiên.”
“Anh đang làm em xao lãng”, cô ngắt lời. Cô nhảy xuống từ phía bên kia giường. Một chiếc váy ngủ là giải pháp che thân nhanh nhất. Cô vội vàng giật nó ra khỏi va li một cách tuyệt vọng.
“Thôi nào. Anh xin lỗi.” Ánh mắt anh quét khắp người cô.
Cô kéo váy qua đầu và thả nó buông xuống. “Em phải tắm rửa và là quần áo. Em cũng phải làm gì đó với quần áo của anh nữa. Tình trạng của chúng thật khủng khiếp.”
Anh nhìn vẻ ngờ vực. “Có chuyện gì với quần áo của anh à?”
Cô lôi chiếc bàn là du lịch và cắm điện. “Bộ đồ anh hôm qua rất phù hợp cho buổi gặp mặt nếu em là chúng, nhưng dù sao anh cũng sẽ không đến nhà hàng, nên không có vấn đề gì nếu…”
“Khoan đã.” Anh nheo mắt. “Nói lại xem nào. Cái gì mà anh sẽ không đến nhà hàng?”
Cô cố nhấc cái va li lên giường và chuẩn bị tinh thần cho cuộc tranh cãi. Cô làm sao có thể dùng bữa trưa mang tính chất công việc với khách hàng trong khi Connor lởn vởn xung quang, căng thẳng và khó chịu. “Em đã tìm kiếm nhà hàng trên mạng trước khi đến đây”, cô nói. “Họ yêu cầu ăn mặc sang trọng. Em không thấy túi hành lý ở đây, nên đoán là anh không mang theo áo vét và cà vạt.”
“Em sẽ không đi đâu mà không có anh đi cùng, Erin.” Giọng anh lạnh lùng và sắt đá. “Anh nghĩ chúng ta đã thống nhất rồi.”
“Đừng ngốc như thế.” Cô đặt chiếc khăn tắm sạch lên bàn rồi phủ quần áo lên. “Em đã thu xếp ăn trưa cùng Mueller trước khi anh xen vào. Không có gì xảy ra với em trong một nhà hàng bốn sao đông đúc được. Và anh đã hứa sẽ không cản trở…”
“Chờ một phút. Xin chào. Trái đất gọi Erin. Chúng ta hãy gạt thực tế lúc này anh đang là vệ sĩ của em sang một bên. Hay phớt lờ cuộc gọi đêm qua. Hoặc giả sử những chi tiết tầm thường không phải là vấn đề. Sau những gì đã xảy ra giữa hai chúng ta, em vẫn tiếp tục lên kế hoạch ăn trưa cùng thằng cha triệu phú chết tiệt đó trong khi anh thơ thẩn bên ngoài hành lang như một thằng điên sao?”
Cô há hốc mồm nhìn anh, kinh hãi. “Connor, có lý một chút. Em chưa bao giờ gặp người đàn ông đó. Không có lý do gì để anh ghen tuông cả, đó hoàn toàn là vì công việc. Không phải vì anh, hay Mueller, hay…”
“Chết tiệt, sao lại không? Em đã đi sai nước cờ rồi, em yêu. Sau một đêm trên giường với anh, em có thể quên bữa trưa ngon lành, riêng tư, lãng mạn với người đàn ông khác. Chỉ là… chiết tiệt… quên nó đi.”
Cơn thịnh nộ thể hiện sự chiếm hữu của anh như một luồng gió táp vào mặt cô. Anh tiến về phía cô. Cô lùi lại. Bức tường đã chặn dường lui của cô. “Dừng lại. Connor”, cô nói. “Anh đang khiến em lo lắng đấy.”
“Tốt. Hãy lo lắng đi. Anh cũng cảm thấy như vậy và không phiền nếu có người cùng tâm trạng đâu.”
“Connor, em…”
“Anh không cho phép em ra khỏi tầm nhìn của mình. Nếu em cần đi vệ sinh thì anh cũng sẽ đi theo em. Anh cực kỳ nghiêm túc. Em hiểu chưa? Cuối cùng chúng ta đã nói chuyện được với nhau chưa?”
Anh ghìm cô vào tường, ép ngực anh vào ngực cô. Cô hếch cằm lên. “Anh đang cư xử như một kẻ thô bạo”, cô buộc tội.
“Anh không đóng kịch”, anh nói. “Không giả tạo, em nhớ chứ?”
“Như thế là không công bằng!” Cô gắt gỏng. “Em không bị hăm dọa đâu! Chỉ vì chúng ta qua đêm cùng nhau không có nghĩa là anh có quyền…”
“Anh không đe dọa em, Erin. Anh chỉ đang mô tả trước cho em.”
Anh chặn lời phản đối của cô bằng nụ hôn mạnh mẽ. Cô vùng vẫy nhưng anh chỉ nuốt lấy sự phản kháng bị bóp nghẹt của cô và di chuyển bàn tay to khỏe khắp người cô. Ôi, làm ơn. Lố bịch làm sao. Cố gắng bảo vệ tuyên bố của mình bằng sức mạnh thể chất tàn bạo, sự thô lỗ, ngạo mạn…
Và tất cả xảy ra cùng lúc, cơn giận đã phản bội cô, đem toàn bộ sức nóng của nó truyền sang cơn đói khát bùng cháy bên trong cô. Cô rùng mình trong vòng tay anh.
Anh giật mạnh phần cổ rộng của chiếc vày ngủ qua vai, làm lộ ngực cô, rồi trói tay cô ra sau bằng dây vải cotton trắng viền đăng ten. Anh quay lưng cô về phía mình, ghìm chặt cô vào ngực. Một khoảng khắc ngắn ngủi của sự đấu tranh vô ích, hai chân cô chới với và rồi anh đã ở trên giường, còn cô đang ngồi trong lòng anh, đối diện với cái gương to. Anh kéo váy lên quá eo cô.
Mắt họ gặp nhau trong gương. Cô rất ngoan ngoãn trong vòng tay anh. Lẽ ra cô nên nổi điên. Cô nên nói thẳng vào mặt anh rằng đây chỉ là màn phô trương sức mạnh, gã đàn ông rác rưởi như anh không có tí ấn tượng nào với cô hết. Nhưng những lời nói đó không thoát ra được. Cô không thốt lên lời, dù cảm giác râm ran và rối rắm cứ cuộn lên. Cô đang thích thú.
Không, còn tệ hơn thế. Cô cực kỳ thích thú. Cô rung chuyển trong tay anh. Khuôn mặt đỏ rực, hơi thở nặng nề, hỗn loạn, hai mắt mở to. Cô không thể giấu anh được. Anh biết rõ điều này. Cô nhìn thấy ánh mắt chiến thắng của anh, sự chiếm hữu trong cách anh rúc vào cổ cô. Tự tin vào quyền lực của mình đối với cô.
Chúa ơi, thật khủng khiếp. Cô đã bị phần tiềm thức bị đàn áp của mình bắt cóc, cơ thể cô bị sử dụng bởi một người đàn bà phóng đãng, không có nhân phẩm, kẻ luôn bị kích thích bởi những hành vi xấu xa.
Cô nhắm nghiền mắt để không phải nhìn anh. “Tại sao anh lại làm thế với em?”, cô gặng hỏi. “Tại sao anh lại tra tấn em như thế?”
Anh hôn cổ cô, gã khốn quyến rũ. “Tất cả điếu anh muốn là khiến em tan chảy,” anh ngân nga. “Hãy trải nghiệm nó, Erin. Thật tuyệt nếu cho phép anh làm em ngây ngất. Anh không coi thường em chút nào vì chuyện đó.”
“Nó không tốt cho cái tôi to lớn cùa anh”, cô nổi cáu.
Anh lắc đầu cười. “Chúng ta sẽ quan tâm đến cái tôi to lớn của anh vào lúc khác. Chẳng hạn như sau khi anh làm em đạt đỉnh. Rồi sau đó em sẽ cho anh biết anh là thằng khốn áp đặt như thế nào. Bất cứ điều gì em muốn.”
Cô hất đầu ra sau, tựa vào vai anh và lắc đầu bối rồi. “Không ổn với em”, cô nói. “Em không phải loại người phục tùng.”
“Tất nhiên em không phải”, anh xoa dịu. “Và cảm ơn Chúa vì điều dó. Em là một nàng công chúa xinh đẹp, uy quyền và em khiến anh phát điên. Nào cho anh bày tỏ sự ngưỡng mộ với vẻ đẹp phi thường của em đi nào.”
Trong giấc mơ của ngươi, cô bạn, cô thầm nghĩ. Trong khi đó người đàn bà phóng đãng đã điều khiển cơ thể cô tuân phục anh, dang rộng hai chân cô. Mở rộng cơ thể cho anh chiêm ngưỡng, mơn trớn và đùa nghịch.
Cô nhìn chằm chằm vào gương, kinh ngạc. Người đàn bà mà cô thấy trong gương là một người hoàn toàn khác.
Tư thế của cô vô cùng quyến rũ. Thậm chí là gợi tình. Hai cánh tay trói phía sau, mặt đỏ bừng, ngực vương ra căng cứng. Cánh tay cuồn cuộn của Connor giữ chặt ngang eo cô. Cánh tay còn lại đang vuốt ve, khám phá cho đến khi cô rơi vào từng đợt run rẩy, rên rỉ điên cuồng.
Connor đời thực cứng rắn, dữ dội và khó hiểu hơn rất nhiều trong giấc mơ của cô. Cuồng nhiệt và đòi hỏi, nhưng cũng rất dịu dàng, khéo léo một cách tàn nhẫn. Và sự thèm muốn của anh khiến cô rất kích động. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra bất kỳ thứ gì giống như vậy. Cô không thể tưởng tượng nổi.
Cố siết chặt quanh anh, quằn quại chống lại bàn tay đang chuyển động vào ra của anh. Luồng áp lực tăng dần và phình to trong cô đến khi trở thành sự tra tấn tuyệt vời. Cô hét lên khi sự căng thẳng cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Lúc mở mắt ra cô thấy mình vẫn đang nằm dài trong lòng anh. Anh giữ cơ thể mềm oặt của cô an toàn trong khi âu yếm và mơn trớn cô như anh đang vuốt ve một chú mèo con.
Cô quay khuôn mặt đỏ rực sang phía anh. Anh trao cho cô một nụ hôn dài triền miên, mỉm cười nhìn vào mắt cô. Rất tự mãn và hài lòng với chính mình.
Cô leo ra khỏi lòng anh, gỡ tay và hất chiếc váy ngủ ra. Mong muốn được che giấu cơ thể của cô đã hoàn toàn bay biến. Cô nhìn chiếc váy và nói. “Anh đã làm rách nó.”
“Anh xin lỗi, em có sửa được không?”
“Em nghĩ là có. Nó bị rách theo đường may. Không vấn đề gì.” Cô ném nó về phía va li và nhìn xuống anh. Cả phần dười của cô ẩm ướt nhưng cô không cảm thấy xấu hổ. Cô chụp lấy tay anh, bàn tay đã đem lại sự sung sướng cho cô và đưa vào miệng thưởng thức. Thưởng thức hương vị của chính mình.
Anh mở to mắt. “Oa, Chúa ơi, Erin. Anh nhớ là em đã nói mình rất mệt mỏi. Em nói là mình không muốn.”
Luồng nhiệt nóng rực đã đốt cháy mặt cô. “Em ổn.”
“Ổn không có nghĩa là đủ khỏe. Em có muốn anh làm tình với em không?”, anh gặng hỏi. “Không vòng vo. Không chơi trò chơi với anh.”
Cô cười rộ trên mặt anh. “Ồ, anh là người giỏi nói về trò chơi mà.”
“Chỉ cần nói”, anh gầm gừ. “Anh muốn nghe những lời đó.”
Cô lôi ra một cái bao cao su từ trên bàn cạnh giường và cắn rách lớp vỏ. “Cởi quần ra, Connor. Như thế đã đủ rõ ràng chưa?”
Anh gật đầu, đứng bật dậy mở chốt thắt lưng. “Em được chấp nhận.”
Khi anh bước ra khỏi quần, đứng trước mặt cô. Chết tiệt, anh nên cảm thấy tội lỗi mới phải. Anh đã xảo quyệt lôi kéo cô vào chuyện này. Cô đã bị đau đớn, vì anh. Nhưng anh không cưỡng được. Cô có ánh nhìn hoang dại, rực rỡ của nữ thần tình yêu khiến anh phải quỳ gối khuất phục.
Anh quăng cô xuống giường, và lập tức đè lên cơ thể mềm mại, uốn éo, nóng bỏng của cô. “Em có đau không?”
“Em không sao”, cô gắt nhẹ.
“Anh không hỏi em có sao không.” Anh gầm mạnh từng từ. “Anh hỏi em có đau không?”
“Có, nhưng em không quan tâm. Vì thế đừng dừng lại hoặc em sẽ phải giết anh đấy!”
Anh không thể nhịn cười. “Anh sẽ rất nhẹ nhàng”, anh hứa hẹn. Rồi nhẹ nhàng đẩy mình trên những cánh hoa nhạy cảm của cô. “Hãy nói cho anh nếu anh làm em đâu nhé.”
“Nếu em không muốn nhẹ nhàng thì sao?”, cô hỏi. “Thôi lo lắng vớ vẩn đi! Anh đang khiến em phát điên đấy.”
Anh bật cười thành tiếng. “Ôi, Chúa ơi, anh yêu con người phóng đãng, nhẫn tâm, tham lam vô độ trong em quá.”
Anh len mình vào trong cô, mạnh mẽ và kiềm chế. Cô quá mỏng manh với anh. Cô có thể mắng nhiếc anh bằng tất cả những gì cô muốn, nhưng anh không dám mạo hiềm làm tổn thương cô.
Sự hung hăng vừa gay gắt, vừa ngọt ngào giống hệt con mèo cái của cô khiến anh bị thiêu đốt bởi ham muốn. Anh chuyển hướng và đâm tới giữa những tiếng gào thét điên cuồng của con người bên trong anh, kẻ muốn được làm tình với cô đến kiệt sức và cơn rùng mình nhẹ khiến anh muốn khóc.
Chúa thứ lỗi. Đó là tất cả những gì anh cần.
Anh rút ra, thở dốc khi cô siết chặt quanh anh, rồi đâm vào thậm chí còn sâu hơn, cố gắng tìm kiếm một nhịp điệu dâng trào, uyển chuyển. Thật tuyệt vời. Anh có thể làm thế này cả ngày lẫn đêm. Trong suốt phần đời còn lại.
Thình lình một ý tưởng hiện ra trong đầu. Anh rút ra, im lìm ngay phía trên cô. “Anh sẽ không để em một mình với Mueller”, anh nói.
Cô bắt đầu phản đối, nhưng anh giữ mặt cô và hôn thật sâu. “Thỏa thuận nhé. Anh sẽ cho em thứ em muốn, còn em phải đồng ý với anh. Hãy gật đầu nếu chúng ta đã hiểu rõ ý nhau.”
Cô lắc đầu. “Thế là không công bằng. Anh không thể ra điều kiện…”
“Ồ có chứ, anh có thể. Và anh sẽ làm thế”, anh khẳng định. “Anh sẽ làm.”
Cô nhìn sâu vào mắt anh, ôm chặt anh trong sự thất vọng không che giấu. Nhưng anh cứ trêu chọc, không cho cô những gì cô khao khát.
Cô ngả đầu ra sau và rít lên qua hàm răng nghiến chặt, cào cấu vào vai anh. “Khốn kiếp, Connor…”
“Chúng ta đã thỏa thuận xong, phải không?”
“Phải, hãy làm đi! Ngay lập tức!”
Anh hành động ngay, trao cho cô mọi thứ anh có, mọi thứ thuộc về anh. Nó còn đi xa hơn anh dự định, xa hơn cả những gì anh từng mơ đến. Nó cuốn họ lên cao, cao mãi.
Đam mê kết nối họ với nhau. Cả hai đều hiểu rõ sự thật ẩn sâu trong trái tim người kia. Không thể che giấu điều gì, không thể giữ lại thứ gì. Không ranh giới, không phân chia. Chỉ là một.
Họ quằn quại cùng nhau ở trung tâm của một ngôi sao đang bùng cháy.
Hồi lâu sau, anh lăn khỏi người cô và nằm ngửa xuống giường. Anh rùng mình vì mồ hôi túa ra, lạnh cóng. Thật lạ lùng. Anh gần như không dám nhìn vào mắt cô.
“Chà”, cô thầm thì. “Anh không làm gì nửa chừng nhỉ?”
“Không bao giờ. Trong suốt cuộc đời”, anh đáp. “Tốt hơn là hãy làm quen với chuyện đó.”
Họ rơi vào sự im lặng ngại ngùng. Không một lời về Mueller. Không một lời về thỏa thuận kỳ lạ, ép buộc mà anh đưa ra với cô. Và tất nhiên cũng không thảo luận về… về chuyện đó. Nó có thể là bất cứ thứ chết tiệt gì. Hòa hợp về tâm hồn. Có vẻ giống quan điểm của trào lưu duy linh New Age(1) vớ vẩn những năm 80. Tốt hơn hết là không nên dùng lời nói để diễn tả nó. Chỉ có sự khôn ngoan của những phần cơ thể liên quan mới có thể hiểu được.
(1) New Age còn được gọi là Tân thế hệ, là một trào lưu tâm linh phổ biến những năm 1980s.
Erin ra khỏi giường. Cô không quay mặt về phía anh. “Em phải chuẩn bị sẵn sàng”, cô ngập ngừng. “Em cần tắm.”
Họ đều cần thời gian khôi phục, nên anh chờ đến lượt mình và tắm rửa sau khi cô đã xong xuôi. Khi anh bước ra, Erin đang bận rộn thu dọn chiếc giường thứ hai. Chiếc thứ nhất đã phẳng phiu và rất gọn gàng.
Anh nhìn cô, sủng sốt. “Sao em lại dọn giường?”
“Em không thể chịu đựng được nếu giường đệm lộn xộn.” Giọng cô cộc cằn và phòng thủ. “Và em cần không gian để thu xếp lại bản thân. Đây, dùng lược của em và làm ơn chải tóc anh đi. Không giật, không gãy tóc.”
Anh mặc chiếc quần âu và ngồi xuống quan sát mọi thứ đang diễn ra. Erin đang lăng xăng xung quanh trong bộ đồ lót. Cô lờ tịt anh trong lúc là quần áo, rồi đặt bộ vét của cô xuống giường và giơ tay ra, hống hách. “Sơ mi của anh, nào.”
Anh nhòm ngó khắp sàn cho đến khi tìm thấy và đưa cho cô. “Trông em cực kỳ gợi cảm lúc là quần áo”, anh nói với cô.
Cô khịt mũi. “Nếu anh còn trân trọng cuộc sống thì đừng bao giờ nói với em điều gì ngu ngốc như thế. Anh có biết có một cái khuy bị sút ra không?”
“Không”, anh đáp. “Chẳng bao giờ để ý. Chưa từng nghĩ tới.”
Cô đặt bàn là xuống, lục tìm trong túi vật dụng, lần này cô lôi ra hộp kim chỉ to. Cô lấy mấy cuộn chỉ ra so với màu áo của anh, cau mày lo lắng. “Em có chỉ màu nâu sẫm, màu trắng nhưng cái áo này rất giống màu bột yến mạch”, cô tỏ ra phiền muộn. “Cái phù hợp nhất là màu be, em nghĩ mình có vài cuộn ở đâu đây.” Cô đổ hết cả hộp lên giường và bắt đầu tìm kiếm.
Anh há hốc mồm với cảnh tượng trước mắt. “Anh chưa bao giờ nghĩ về em như thế này.”
Cô nheo mắt. “Như nào?”
“Phân biệt chi li giữa màu nâu và màu be. Anh chưa từng tưởng tượng là em quá, ừm…”
Cô giơ cái kim lên. “Nếu anh còn nói năng lộn xộn nữa, em sẽ đâm cái kim này sâu mấy phân vào tay anh đấy.”
Anh thật trọng lùi lại một bước. “Thế chứng ám ảnh cưỡng chế thì sao?”
“Em thích nghĩ mình là người chú trọng tiểu tiết hơn”, cô nghiêm trang nói. “Cởi quần ra nào. Em muốn khâu lại đường chỉ bị rách phía sau, rồi là nữa. Trông tệ quá.”
“Chú trọng tiểu tiết hả?” Anh vừa nói vừa lột quần ra. “Kiểm tra anh đi, Erin. Anh có vài chi tiết muốn em xem xét.”
Cô nhìn theo, trông hết sức ngây thơ và kêu lên. Phần đàn ông của anh đã căng cứng, nhấp nhô trước mặt cô, ngay tầm mắt. “Connor, làm ơn! Sáng nay anh đã cưỡng ép em hai lần! Anh không bao giờ thỏa mãn à?”
“Một lần”, anh nói. “Hai lần với em. Nhưng chỉ một lần với anh thôi.”
“Nào giờ thì ai chi li hơn?”, cô chanh chua. “Anh cũng cưỡng ép em suốt cả đêm.”
“Vẫn chưa đủ”, anh nói. “Anh không bao giờ cảm thấy đủ với em.”
Cô mím môi. “Em thừa hiểu, Connor. Anh rất mừng nếu em bị trễ cuộc hẹn sáng nay phải không? Hoặc em không tham gia. Như thế là phù hợp nhất với mong muốn của anh.”
“Anh không quan tâm đến cuộc hẹn của em, cưng ạ.”
Cô cương quyết quay đầu đi. “Những mánh khóe của anh quá đủ rồi. Lúc này em đang trong chế độ làm việc, và nếu anh coi trọng bộ phận quý giá đang rập rình trước mặt em thì nên quấn khăn tắm quanh nó, rồi đưa quần cho em. Ngay lập tức.”
Anh nhăn nhó. “Chà. Chế độ làm việc của em kéo dài bao lâu?”
“Đến khi công việc này kết thúc”, cô mạnh mẽ nói. “Bây giờ, việc của em là làm cho anh trông thật chỉn chu. Khi tới khu nghỉ dưỡng, em sẽ là chuyên gia về các cổ vật Celtic.” Cô chĩa ngón tay về phía ngực anh, anh lùi lại, cảnh giác với cây kim của cô. “Còn việc của anh là cư xử lịch sự, kín đáo và không nói bất cứ câu nào làm ảnh hưởng xấu tới em trong khi em đang làm việc của mình. Hiểu chưa?”
Quai hàm anh nghiến chặt. “Việc của anh là bảo vệ em, Erin.”
Cô giật lấy chiếc quần khỏi tay anh. “Vậy thì làm ơn bảo vệ em một cách lịch sự và kín đáo.”
“Chế độ làm việc của em thật đáng ghét”, anh càu nhàu. “Anh thích em ở chế độ cô mèo cái nóng bỏng cơ.”
Cô đằng hắng, khâu đường chỉ bị rách ở quần anh rất nhanh chóng, chuyên nghiệp. “Không phải là quá xấu. Không che giấu, Connor. Đó là bản chất của em, vì thế hãy lo đối phó với nó. Vui lòng quấn khăn quanh người anh đi.”
“Có vấn đề gì à, Erin?”, anh giễu cợt. “Có bộ phận nào của anh làm em mất tập trung à?”
Anh liền lảng ra xa khi cô chụp lấy cái kéo. Cô mỉm cười ngọt ngào và cắt tua chỉ. “Bình tĩnh nào. Và đừng cho là em sửa quần áo của anh bởi vì em đang thực hiện vai trò nội trợ chán ngắt nhé. Em phải phải khiến anh trông bảnh bao hơn vì lợi ích của em thôi. Hiểu chưa?”
“Rõ, thưa Quý bà”, anh ngoan ngoãn.
Cô nhìn anh trừng trừng. “Anh thấy buồn cười lắm sao?”
“Khỉ thật, không. Không trong lúc em đang cầm kéo.”
Erin lẩm bẩm khi cô lục lọi đống kim chỉ. Và khuôn mặt rạng rỡ khi cô giơ lên cuộn chỉ. “Màu be.”
Anh cố nhịn cười. “Anh rất mừng cho em, cưng ạ.”
Anh đã sẵn sàng ngay khi cô đưa quần áo cho anh nhưng quá trình chuẩn bị phức tạp của Erin chỉ mới bắt đầu. Anh theo cô vào nhà tắm để xem, bất chấp phản đối của cô. Cách bóp các tuýp nhỏ bôi lên mặt mình, rồi dùng chổi và cọ thật quyến rũ, nữ tính và hấp dẫn. Đẹp nhất là mái tóc. Cô chải đến khi bóng mượt, hất lên, cuốn lại thành nếp. Rồi giữ chặt từng lọn bằng kẹp tóc. Thành quả là phép lạ chết tiệt của kỹ thuật.
Cuối cùng họ cũng sẵn sàng lên đường. Connor tháo các thiết bị báo động ra, nhét vào va li. Anh bước ra ngoài hành lang, nhìn cả hai phía rồi mới ra hiệu cho cô đi theo. Cô bước tới, sửa một lọn tóc bị rẽ ngôi nhầm và bẻ lại cổ áo cho anh.
Anh cứng người. “Sao? Trông anh không ổn à?”
Cô dùng đầu ngón tay vuốt cằm và nếp nhăn giữa hai lông mày của anh. “Trông anh rất đẹp trai”, cô dịu dàng nói.
Anh nhìn cô đắm đuối và quên hết mọi ngôn từ.
Cuối cùng khi thoát ra khỏi trạng thái u mê, anh ra hiệu cho cô đi trước dọc theo hành lang. Cô liếc nhìn chân anh lúc anh bước tới cạnh cô. “Anh có vẻ khập khiễng hơn lúc trước. Anh ổn chứ?”
Anh ấn nút thang máy. “Cái chân vô dụng của anh không quen với tư thế làm tình hoang dại trong phòng tắm.”
“Ồ”, cô thì thầm. “Xin lỗi.”
“Đáng giá mà”, anh nói lúc thang máy mở ra. “Hãy tin anh.”
***
“Từ đây đến khu nghỉ dưỡng Silver Fork bao xa?”, cô hỏi.
Anh chuẩn bị tinh thần cho các rắc rối. “Khoảng bốn mươi phút.”
“Ôi Chúa ơi!” Cô nhìn đồng hồ trên tay. “Chúng ta bị muộn mất! Em không biết chúng ta cách bao xa! Sao anh không nói cho em?”
“Để làm gì?” Anh mở cửa cho cô. “Họ vẫn sống nếu em đến muộn vài phút, Erin.”
“Anh thực sự đang cố phá hoại em phải không?”
Sự lãnh lẽo chờ đợi lúc anh bước vào xe là lỗi chết tiệt của anh, anh biết trước nhưng đó vẫn là một rào càn lớn. Anh đã hủy hoại sự cân bằng họ tìm thấy. Bốn mươi phút lạnh lùng khi anh lướt qua những khúc quanh của con đường cao tốc ven biển là quá nhiều để kiểm nghiệm động cơ của anh. Nhưng khi tới cánh cổng sắt phô trương của khu nghỉ dưỡng, anh vẫn chưa ngã ngũ là anh có cố tình làm cô bị muộn hay không. Ôi trời. Có vần đề to tát chết tiệt gì đâu. Họ muộn có mười bảy phút.
Erin nhảy ra khỏi xe ngay khi vừa dừng lại. Connor leo ra, nhanh chóng bước theo, chộp lấy tay cô. “Này. Đừng đi nhanh thế.”
“Em đang rất tức giận với anh”, cô rít lên. “Đừng chạm vào em.”
“Nên nhớ lúc này em đang là vị hôn thê của anh. Đừng chống lại anh, Erin, vì anh chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ gì về mình đâu. Và anh sẽ không ngần ngại gây khó khăn cho em nếu nó phù hợp với mục đích của anh.”
“Anh là kẻ độc đoán, thô lỗ.” Cô giật mạnh tay ra.
Anh quàng tay qua vai, áp má cô vào mặt anh. “Nếu em muốn tranh cãi, thì chúng ta hãy trở vào trong xe”, anh đề nghị. “Anh không quan tâm em muộn thế nào. Chúng ta có thể đậu xe ở phía sau những cồn cát này, vào ghế sau và thảo luận. Anh rất thích cách chúng ta xử lý những bất đồng. Anh còn sẵn sàng cho cả cuộc tranh cãi khác nữa.”
“Sao anh dám dọa dẫm em bằng tình dục chứ”, cô rít lên. “Đó là một trỏ lừa bẩn thỉu, khó chịu!”
Anh giữ cô ở tư thế hoàn hảo và mỉm cười. Cô kiễng chân lên và nhìn chằm chằm như thể đang đối mặt với một con báo. Anh ấy đã cương cứng, vì Chúa. “Chúa ơi, em rất đẹp lúc tức giận.”
“Biến đi. Anh thực sự muốn chết phải không?”
“Anh không chọc tức em”, anh nói. “Anh chỉ nói sự thật. Em cao khoảng ba mét. Em là một nữ tướng Amazon. Một người đàn ông nhỏ bé hơn nên cúi gằm mặt xuống đất lắp bắp như lúc này.”
Môi Erin giật giật bất chấp bản thân cô. “Lắp bắp!”
“Ít nhất là thế”, anh cam doan với cô.
Cô hất đầu, bước lên thềm. “Em không bị thuyết phục bởi lời tâng bốc rẽ tiền đó đâu”, cô thông báo.
Anh vội vã chạy theo. “Làm thế nào thuyết phục được em hả Erin? Bốn tiếng làm tình liên tục bằng miệng thì sao?”
“Đồ con lợn”, cô lầm bầm đáp lại.
Anh leo lên kịp lúc để mở cửa cho cô. “Ụt ịt.”
Một người đàn ông và một phụ nữ đang đứng đợi khi Connor và Erin bước vào sảnh. Người đàn ông tầm năm mươi tuổi, gầy gò, nhăn nheo trong bộ vét màu xám đắt tiền. Mái tóc hoa râm, mắt xám, nước da xám. Gã khiến Connor rùng mình. Gã màu xám nở nụ cười chào đón ngắn gọn, mím chặt với Erin. Ánh mắt vụt trở nên lạnh lùng khi lướt qua Connor lúc gã bắt tay Erin. “Cô Riggs. Tạ ơn Chúa. Chúng tôi đã bắt đầu lo lắng.”
Người phụ nữ với mái tóc đỏ rực ấn tượng, bước về phía họ với nụ cười tươi rói. Cô ta có đôi mắt màu ngọc lục bảo rạng rỡ, làn da hoàn mỹ, thân hình khêu gợi. Và diện bộ vét màu xanh lạnh, bó sát, trông có vẻ đắt tiền.
Erin bắt tay cô nàng tóc đỏ. “Tôi vô cùng xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi.” Cô ra hiệu về phía Connor. “Đây là hôn… à, đây là Connor McCloud. Connor, đây là ngài Nigel Dobbs và Tamara Julian.”
Connor gật đầu, giơ tay ra.
Dobbs thận trọng bắt lấy. “À, rất vui được làm quen với anh.” Giọng gã như thể thật sự không quen biết anh.
“Rất vui lòng, cảm ơn.” Connor đáp
“Xin chào, anh Connor McCloud”, Tamara lên tiếng, giọng khàn khàn.
Tamara Julian giữ chặt tay anh khi anh cố gắng rút lại. Đôi mắt ngọc lục bảo rạng rỡ của cô ta lướt khắp người anh với vẻ đánh giá thẳng thắn, đầy nữ tính.
Đây là sự phiền hà không cần thiết. Anh lại giật mạnh tay, lần này anh xoay xở để rút tay về. Anh nhìn Erin. “Nào. Tốt nhất em nên tiến hành kiểm tra những đồ tạo tác kia đi, cưng. Chúng ta sẽ phải lái xe cả đoạn đường dài để trở về Seattle đấy.”
Cô nghiêng người, ném cho anh một cái nhìn cảnh cáo. “Sẽ kéo dài đến khi kết thúc, anh biết rõ mà. Đêm qua ngài Mueller đến nơi an toàn chứ?”
“Khi tôi thông báo rằng cô không thể dùng bữa tối cùng thì ông ấy đã thay đổi kế hoạch”, Dobbs lên tiếng. “Ông ấy sẽ gặp cô sau, trong tuần này khi ghé qua Seattle. Nếu nán lại, ông ấy sẽ phải rất vội vã để kịp thời gian bay đi Hongkong.”
Connor thở ra một hơi mà không nhận ra mình đã nín thở hồi lâu.
“Vâng tôi hiểu.” Erin đáp vẻ khuất phục. “Tôi nghĩ là hợp lý, dù rất lấy làm tiếc là tôi không được gặp ngài ấy hôm nay.”
“Xấu hổ quái gì”, Connor chen vào. “Có gì tệ lắm đâu.”
Nigel Dobbs ném cho anh cái nhìn lạnh lẽo. “Thực ra là có đấy.”
“Hai người nên ở đây đêm qua”, Tamara nói. “Có hai người bữa tối hẳn là rất vui.”
“Chúng tôi muốn được ở trong tổ ấm tình yêu như thường lệ”, Connor đáp. “Tôi không thể rời xa cô gái xinh đẹp này.” Anh vòng tay quanh người Erin và siết nhẹ. “Tôi sẽ chết vì buồn bã nếu rời xa cô ấy.”
Tamara nhướn cặp lông mày màu sẫm được cắt tỉa hoàn hảo. “Ngọt ngào làm sao”, cô ta nói. “Một mẫu hôn phu tuyệt vời.”
“Tôi đang cố”, Connor đáp.
“Hãy cố gắng”, Tamara nói.
“E hèm. Chúng ta bắt đầu chứ?” Dobbs lạnh lùng. “Vui lòng đi theo tôi.”
Erin kéo mạnh tay anh nhưng Connor như bị đóng băng tại chỗ, nhìn Tamara chằm chằm. “Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?”, anh hỏi.
Nụ cười của cô ta chói lóa, rộng mở. “Nếu anh đã hỏi thì câu trả lời là chưa”, cô ta kêu khe khẽ và đặt tay lên ngực anh, đẩy mạnh. “Hãy tin tôi, ngài McCloud. Nếu chúng ta đã gặp thì chắc chắn anh sẽ nhớ.”
Connor theo sau họ đi dọc hành lang. Vì lí do nào đó Erin lại bắt đầu bực mình với anh, nhưng chết tiệt, sao cô lại thường xuyên như thế. Anh đành phải làm quen dần và không để nó ảnh hưởng đến sự tập trung của anh. Có điều gì đó khiến anh băn khoăn về cô nàng tóc đỏ này.
Anh đã thấy cô ta ở đâu đó. Cảm giác gai gai người là một dấu hiệu đáng tin cậy. Nhưng Tamara nói cũng rất có lý theo đúng nghĩa đen. Bên cạnh trí nhớ phi thường, anh cũng hoàn toàn là một gã đàn ông bằng xương bằng thịt. Không lý nào anh có thể quên một gương mặt hay thân hình như vậy.
Nhưng cái gì? Ở đâu? Như thế nào? Mẹ kiếp.
Anh nhìn chằm chằm sau lưng Tamara khi cô ta đẫn đầu đoàn, gót giày gõ đều đều xuống sàn gạch. Anh cố tình không tập trung ánh mắt hay suy nghĩ mà ném nó vào tấm lưới trong đầu, quay cuồng trong những kết mối mơ hồ, sắp thành hình, những kí ức. Chúng lóe lên như những con cá bạc với tốc độ như ánh chớp. Màu sắc chiếc áo khoác ngoài của cô ta tan ra, hòa lẫn giống như bọt sóng biển. Mô hình mơ hồ bắt đầu xuất hiên. Anh sắp túm được nó, nắm lấy…
Cú huých bằng khuỷu tay đau điếng vào xương sườn làm anh choàng tỉnh. “Ối!”, anh càu nhàu. “Cái quái gì thế?”
Mặt Erin đỏ bừng, cái miệng hồng hồng xinh xắn mím chặt thành một đường tức tối. “Làm ơn, anh có thể bớt nhìn hau háu như thế một chút không?”
Câu nói dần ngấm vào anh. Nhìn hau háu, Tamara. Ánh mắt ngây dại lúc anh ngụp lặn trong suy nghĩ có lẽ đã hướng thẳng vào mông Tamara.
Chà. Thật tuyệt vời. Erin đang ghen.
Tâm trạng phơi phới. Anh xoa xoa chỗ đau trên sườn, cười toe toét. “Xin lỗi, em yêu.”
“Anh là kẻ đê tiện, thô bỉ, em sẽ bắt anh phải trả giá.”
Anh nhào tới và đặt nụ hôn lên môi cô trước khi cô kịp tránh. “Anh không thể chờ được, cưng.”
Nếu Tamara Julian và Nigel Dobbs có nghe lén được cuộc trò chuyện thì thầm của hai người thì họ cũng không biểu hiện gì. Connor mò mẫm trong đầu tìm kiếm lại mô hình non yếu, mới đang thành hình. Nhưng chỉ tốn công vô ích, nó đã biến mất từ lâu, và tâm trí vừa mới mờ ra của anh lúc này đã đóng im ỉm như một con trai. Khốn kiếp. Sẽ chẳng ích gì nếu cứ đập phá xung quanh và làm mất sự tập trung của anh. Có lẽ tốt hơn hết anh nên để nó trôi qua, hi vọng sẽ nảy ra trong một số thời điểm phân tâm sau này, chẳng hạn như khi đi trên đường cao tốc hoặc đang tắm.
Dù rất tức tối nhưng cũng rất đáng vì anh biết mình có khả năng khiến Erin Riggs ghen tuông. Tự mãn làm sao.
Dobbs và Tamara dừng lại trước một cánh cửa chạm khắc to lớn. Dobbs mở khóa, ra hiệu mời họ vào. Họ bước vào căn phòng có một bàn gỗ dài lấp lánh, trên mặt bàn bày vài ô vải nhung đen. Mỗi ô đặt một vật bên trên.
“Cô Julian đã chuẩn bị sẵn sàng các thông tin về nguồn gốc hiện vật cho cô rồi”, Dobbs nói.
Connor cảm thấy sự thay đổi trong sự chú ý của Erin như anh có thể cảm nhận được sự biến đổi đáng kể của nhiệt độ. Cô lôi máy ghi âm khỏi túi xách, đi dọc theo chiều dài chiếc bàn. Liếc nhanh, bao quát toàn bộ các ô vuông, anh nhận thấy có một cái khiên đồng dát ngọc, một cái vạc bằng bạc có hình chạm nổi, một mũ trụ đồng có con chim với phong cách nghệ thuật kỳ lạ đậu trên đỉnh, một loạt vòng cổ, vòng tay và trâm cài bằng vàng sáng bóng. “Kiểm tra”, Erin lơ đãng nói. “Kiểm tra”, giọng nói ngọt ngào, trầm trầm của cô phát ra từ máy ghi âm.
Anh còn lại một mình trong căn phòng đó cùng Dobbs và Tamara. Erin đang ở một nơi rất xa xôi, tất cả sức lực, sự chú ý của cô đều tập trung vào một tiêu điểm sắc bén.
Anh không thích thế chút nào. Cô đã quên mất sự tồn tại của anh. Cô như đang cách xa anh hàng ngàn dặm, hàng ngàn năm. Đôi mắt cô sáng lên cùng sự tập trung tinh thần cao độ mà anh không tài nào hiểu nổi. Nếu bây giờ anh có ôm lấy cô nàng tóc đỏ và trao cho cô ta nụ hôn kiểu Pháp thì chắc chắn Erin cũng không hay biết.
Thậm chí chú trọng tiểu tiết cũng bắt đầu không phù hợp để mô tả cô.
Erin ngồi xuống chiếc ghế có bánh lăn và dịch vào gần hiện vật đầu tiên, chiếc khiên đồng. Cô lật nhanh qua tài liệu trong tập hồ sơ và bắt đầu nhẹ nhàng nói vào máy ghi âm. “…Khiên có hình chữ nhật, thuôn hai đầu, được làm vào thế kỷ I trước Công nguyên, tráng men màu đỏ, nạm hồng ngọc, thạch anh tím… phong cách hoa lá… thuộc đảo Anh quốc… kiểu trang trí đường lượn…”
Anh đã sớm quen với tính cách cực kỳ tập trung, không bị tác động của cô. Lúc này anh lại là người ghen tị. Với một loạt các cổ vật. Thảm hại làm sao.
Cả ba người quan sát cô một lúc. Dobbs bắn cho anh một cái nhìn ranh mãnh. “Cô ấy rất kỳ lạ phải không? Khả năng tập trung phi thường. Có vẻ thế giới bên ngoài không tồn tại với cô ấy. Giống như bị thôi miên vậy.”
Anh nghiến chặt răng trước cái giọng điệu trịch thượng, tự mãn của gã. Gã thật may mắn vì có thể nắm giữ một vài phần cuộc sống của Erin mà Connor không tham gia vào được. “Ấn tượng”, anh lầm bầm.
“Ngài Mueller rất háo hức được quan sát lúc cô ấy đang làm việc.”
“Tội nghiệp”, Connor đáp. “Ông ta thật thiếu may mắn.”
Hai mắt Dobbs nheo lại thành một dường trắng xanh tái nhợt. “Tôi cho là anh chưa bao giờ có cơ hội được xem cô Riggs làm việc.”
Connor nhe răng cười. “Với tôi đây là lần đầu tiên. Vô cùng thích thú.”
“Một cô gái trẻ đáng chú ý. Rồi anh sẽ khám phá ra.” Nếu anh tình cờ có cơ hội với một cô gái cao quý như thế thì chắc hẳn cô ấy đã kéo anh ra khỏi tầng lớp cặn bã của xã hội là hàm ý nhạo báng rất rõ ràng trong câu nói này.
“Luôn háo hức khám phá cả đời”, Connor nghiến răng đáp lại.
“Đúng thế”, Dobbs thích thú. “Mong là anh may mắn.”
“Thật may mắn là cô ấy có thể làm anh ngạc nhiên.” Chất giọng khàn khàn, lôi cuốn của Tamara vang lên. “Hay anh không thích những điều bất ngờ, McCloud?”
“Còn phụ thuộc điều bất ngờ đó là gì”, Connor bảo cô ta.
“Bất ngờ là yếu tố mang lại đam mê mới mẻ. Anh có thể khiến cô ấy ngạc nhiên không, McCloud? Đã bao giờ anh thử làm thế chưa?”
Nigel Dobbs kêu lên một tiếng sửng sốt. “Cô Julian, nếu cô không phiền! Đừng làm khách của chúng ta lúng túng với những ý kiến cá nhân không thích hợp như thế!”
Tamara bật ra một tiếng cười khàn khàn. “Vài thứ cho tôi thấy là ngài McCloud không dễ dàng bị lúng túng.”
Anh nhận thấy ánh nhìn chăm chọc cay độc trong đôi mắt màu ngọc lục bảo của cô ta và chú ý hai điều. Thứ nhất, cô ta không chút nao núng, rất lạ lùng và đáng khen ngợi. Hầu hết mọi người đều nhanh chóng quay đi khi anh ném cho họ cái nhìn chết chóc.
Rồi họ quay lưng đi.
Thứ hai, màu mắt của cô ta là giả. Anh sẽ trả giá cao để được biết màu mắt ban đầu. Kiểu màu nhạt như xanh nước biển hoặc xám, hay xanh lá cây không thể mang lại ánh mắt rạng rỡ và trong sáng như thế.
Con cá bạc lóe lên trên nền xanh thăm thẳm với tốc độ nhanh như chớp của suy nghĩ. Quá mau lẹ nên anh không thể chộp được.
Anh nhớ lại cảm giác sững sờ của Erin lúc anh túm lấy cô ở sân bay. Hay của anh khi cô trần truồng bước ra từ phòng tắm.
Phải, họ biết cách gây bất ngờ cho nhau. Chẳng có vấn đề gì ở đây cả.
“Tôi không dễ dàng bối rối”, anh nói với cô ta. “Nhưng cách tôi làm bạn gái mình ngạc nhiên chẳng liên quan quái gì đến ai khác, trừ tôi.”
Mắt cô ta mở to rồi trở lại bình thường. Một sự im lặng khó xử. “Tôi, à… xin lỗi”, cô ta lẩm bẩm.
“Không sao”, anh ném cho cô ta nụ cười kiểu cảnh sát không cảm xúc, khó hiểu.
Cô ta chớp chớp mi một cách quyến rũ. “Tôi không có ý xúc phạm anh.”
“Không khó chịu”, anh nói. “Không xấu hổ. Chỉ là sự thực thôi.”
Cô ta khoanh tay trước bộ ngực nở nang ấn tượng của mình, lấy lại vẻ điềm tĩnh lúc trước. “Thẳng thắn như vậy thật đáng kinh ngạc.”
“Tôi nghĩ cô thích bất ngờ.”
Miệng cô ta cong thành nụ cười tán thưởng. “Chính xác.”
Dobbs đằng hắng rất to. “Cô Julian. Nếu cô vui lòng. Cô có thể tiếp đãi anh McCloud trong khi cô Riggs bận rộn ở đây không?”, Dobbs nói. “Hãy mời anh ấy một tách cà phê ở quầy bar hoặc cho anh ấy thấy quang cảnh từ hiên nhà. Chúng ta không muốn anh ấy buồn chán hay sốt ruột.”
“Có vẻ đó là một ý kiến tuyệt vời”, Tamara nồng nhiệt đáp lại. “Cô Riggs luôn cần khá nhiều thời gian để thực hiện kiểm…”
“Đúng đấy, Connor”, Erin xen vào.
Họ giật mình, quay lại. Chất giọng ngân vang, quyền quý của cô luôn khuấy động luồng nhiệt nóng rực trong anh. “Đi đi. Em không muốn làm anh buồn chán với những cổ vật Cellic thời Đồ sắt này. Hãy để cô Julian mời anh cà phê. Đây là cơ hội tuyệt vời để hai người thảo luận về những nơi mà cả hai có thể đã gặp gỡ.”
Đôi mắt màu nâu mã não của Erin bừng cháy. Cô muốn ngắt đầu anh ra. Dù đang chú tâm làm việc, cô vẫn dõi theo anh, ghi nhớ hết những điều anh nói. Về bản chất, đó là một lời khen ngợi mỉa mai.
Nụ cười toe toét, ngớ ngẩn hiện trên môi anh. Tất cả đều nhìn anh, chờ đợi màn kịch vui tiếp theo. Anh nện mông xuống ghế, khoanh tay trước ngực. “Anh không thể tưởng tượng thứ gì lại hấp dẫn hơn đám cổ vật kia, em yêu.” Anh nói. “Anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội được chiêm ngưỡng chúng bằng bất cứ giá nào.”