Chuck Whitehead dừng xe ở một chỗ rộng rãi trên con đường vắng vẻ, cách Tháp Childress Ridge không xa. Ông tập trung vào những thứ không liên quan như dải nhựa màu mà Sở Lâm nghiệp quấn quanh các thân cây. Tay toát mồ hôi lạnh, ông liên tục có cảm giác muốn đi tiểu. Những sự việc xảy ra trong mười giờ qua lần lượt hiện lên trong đầu ông như một đoạn video lặp đi lặp lại, không bao giờ kết thúc, liên tục từ khi ông trở về nhà sau giờ làm việc ở phòng thí nghiệm ADN. Ông chào tạm biệt hộ tá chuyên chăm sóc bệnh nhân tại nhà, người đã chăm sóc Mariah – vợ ông – trong khi ông làm việc, đi lên lầu để thăm bà… và một khẩu súng dí vào cằm ông.
Người đàn ông cầm súng đã nói cho ông phải làm gì, và ông đã làm theo. Cho đến chi tiết cuối cùng. Ông đã giấu chứng cứ trong áo khoác. Ông có thể cho họ thấy. Ông đang rất hợp tác.
Ông tắt đèn pha để tiết kiệm ắc quy và bị bóng đêm gần như tuyệt đối làm kinh hãi. Những ngọn đồi bao quanh ông đen kịt, bầu trời chỉ sáng hơn tí xíu. Đêm nay quá nhiều mây.
Người đàn ông đó nói đây chính là nơi họ sẽ trả Mariah cho ông, nhưng làm thế nào họ đưa được một người yếu ớt như Mariah tới nơi hoang vắng này? Bà ấy cần thở ôxy và truyền moóc-phin từ hai tuần nay.
Nhưng ông ta bảo ông đến đây, vì vậy ông đã ở đây.
Không cảnh sát, người đàn ông đó nói. Chỉ cần báo cảnh sát một tiếng, Mariah sẽ chết.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đánh dấu bằng nhịp tim, bằng hơi thở khó nhọc của ông và bằng đồng hồ kỹ thuật số nhấp nháy trên bảng điều khiển. Ai đó gõ vào cửa xe. Ông nhảy dựng và hét lên.
Ông đã làm đúng theo những gì được yêu cầu, ông thầm nhắc nhở bản thân. Không ai có thể chê trách ông. Ông mở cửa và buộc mình phải đứng lên. Ánh đèn lờ mờ trong xe không đủ soi sáng thứ bên ngoài.
“Xin đóng cửa lại”, giọng nói mềm mại, học thức vang lên. Một người đứng tuổi. Tầng lớp thượng lưu, phát âm tiếng Anh giống người nước ngoài. Vẫn là người đã đến nhà ông. Người Nam Phi, có lẽ. Ông đóng cửa xe. Ông từng hẹn hò với một cô gái Nam Phi, não ông liên tưởng đến chuyện chẳng liên quan một cách điên rồ. Cô ấy tên là Angela. Cũng phát âm thế này. Một cô gái đáng yêu. Cuộc đời ông xẹt qua trước mắt. Một dấu hiệu xấu.
Mắt ông bắt đầu quen với bóng tối và nhận ra một thân hình màu đen cao gầy. Ông ta đang đeo thiết bị gì đó trên mắt.
“Anh là người Nam Phi à?”, câu hỏi bật ra và ông tự nguyền rủa bản thân. Ông có thể giết cả hai vợ chồng bằng những câu hỏi vô ích.
Người đàn ông im lặng. “Không, ông Whitehead”, cuối cùng ông ta lên tiếng. “Không phải. Bởi vì tôi không tồn tại. Ông hiểu chứ?”
“Vâng”, ông mau mắn đáp. “Tất nhiên.”
Người đàn ông tiến lại gần, chạm vào ông. Chuck co rúm người, nhận ra ông đang bị kiểm tra xem có mang theo vũ khí không. Một ý tưởng lố bịch làm sao. Ông và vũ khí. Ông ta hài lòng vì Chuck không có vũ khí và bắt đầu đi vào bóng đêm. “Đi theo tôi”, ông ta nói.
“Mariah ở đây à?”
Không có câu trả lời. Cánh cổng kêu cót két lúc ông ta mở ra. Bước chân lạo xạo trên sỏi. Chuck loạng choạng theo sau. Nếu không bắt kịp tiếng bước chân, ông sẽ mất Mariah mãi mãi. Dù sao ông cũng đã mất bà, nhưng không quá khủng khiếp, quá mơ hồ. Không giống thế này.
“Xin lỗi? Ừm, thưa ngài? Vui lòng chờ một chút. Tôi không nhìn thấy gì cả. Xin lỗi! Thưa ngài? Tôi không biết tên ngài…” Chuck vấp ngã, bàn tay trầy xước rớm máu, rồi lại đứng lên. Tiếng bước chân đều đều, lạo xạo đang dần xa. Ông buộc mình phải lảo đảo chạy theo.
“Ông có thể gọi tôi là Dobbs”, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Chuck đi theo giọng nói, xuyên qua bóng đêm, tiến về phía trước và rẽ phải. Ngài Dobbs. Cơn ác mộng của ông đã có một cái tên. Ngọn tháp lờ mờ trên đầu. Cây cối khiến bóng tối trở nên đậm đặc hơn. Ông vấp phải một cái cột, đập mặt vào đó và rên rỉ. Ông sẽ không bao giờ tìm được con đường này nữa nếu không có trợ giúp.
“Ông Whitehead?”
Giọng nói vang lên phía trước, bên trái ông. Dobbs hẳn có kính hồng ngoại để định hướng trong bóng tối đen như thạch tín này.
“Giơ tay trái lên. Ông sẽ tìm thấy một tấm gỗ. Lần theo nó và đi về hướng giọng nói của tôi.”
Giọng của Dobbs rất động viên và giúp đỡ. Ông nhận thấy mình rất biết ơn ông ta, giống như con chó liếm chân tay kẻ hành hạ nó. Ông dò dẫm xung quanh, chạm vào cái ván và thình lình ngã về phía trước.
Một đám mảnh bào vô tận và lộn xộn.
“Dừng lại ở đó. Đưa tay lên trước”, Dobbs ra lệnh. “Ông sẽ thấy các bậc thang. Leo Lên.”
Sự hoảng loạn làm đầu gối ông mềm oặt. Ông đang ngày càng đi xa chứ không phải đến gần hơn, tới bất kỳ nơi nào mà vợ ông có thể ở đó. “Mariah ở đây à?” Ông thấy mình như một chú cừu, kêu be be lặp lại câu hỏi ai oán.
“Trèo lên, ông Whitehead.” Giọng nói của Dobbs vang lên nhẹ nhàng và nhẫn tâm.
Ông trèo lên, lao thẳng vào bóng đêm phía trên, với bóng tối đang kéo ông xuống dưới. Các cơ bắp đau nhức của ông nỗ lực chống trả.
Ông căm ghét bản thân vì dễ dàng tuân lệnh hơn là căm ghét Dobbs đã đẩy ông vào hoàn cảnh này. Cao hơn, đến khi không thể cao hơn nữa. Không khí loãng hơn. Chuyển động xung quanh ông, cái lạnh thấm dần vào cổ.
“Ông đã lên đến một mặt sàn. Đưa chân ra, hướng hai giờ từ người ông.”
Dobbs ở ngay ông, trên bạc thang. Nếu buông tay, ông có thể kéo hắn xuống và giết chết hắn ta. Cả ông nữa, nhưng đó không phải là vấn đề.
Sau đó ông sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra với Mariah.
Ông dò dẫm bằng chân, tìm thấy cái sàn và lao mình lên đó, hy vọng nó đủ khả năng đỡ được trọng lượng của ông. Ông đáp xuống nặng nề như một bao đá lăn lộn và ri rỉ khóc.
Dobbs leo nốt bậc thang còn lại. “Ông có mang theo các tài liệu về công việc mình đã được đề nghị thực hiện không, ông Whitehead?”
Đề nghị. Thật là một cách gọi hay ho. Chuck cố đứng dậy, lục lọi trong áo khoác. “Tôi đã trích xuất từ mẫu máu đó”, ông nói. “Như ngài yêu cầu. Tôi chạy máy dò, nó có vẻ ổn, ADN vẫn chưa bị thoái hóa. Tôi cũng chuyển pellet tế bào vào tủ lạnh. Như ngài muốn. Tôi cũng lấy pellet tế bào cũ cho ngài đây.”
“Đặt pellet tế bào vào giấy tờ xuống sàn”, Dobbs nói. “Rồi bước mười bước về phía trước.”
Ông làm theo. Gió thổi vù vù qua tai. Ông cảm nhận một khoảng không rộng lớn ngay trước mặt. “Tôi đã in hết các kết quả kiểm tra”, ông tuyệt vọng. “Đã sửa tất cả các ghi chép lưu trên máy tính trong tập tin nhận dạng của Kurt Novak. Tôi có thể cho ngài thấy tôi…”
“Không bao giờ được thốt ra cái tên đó. Có ai thấy ông không?”
“Lúc nào cũng có vài sinh viên ở lại phòng thí nghiệm ban đêm để làm mẫu xét nghiệm gấp, nhưng họ luôn để mặc tôi một mình”, ông lắp bắp. “Mọi người đều làm thế, những ngày này. Gần đây tôi rất chán nản, chuyện với…”
“Câm mồm, ông Whitehead.”
Ông phải hỏi, một lần nữa. “Mariah ở đây à?”
Dobbs tặc lưỡi. “Ông thực sự nghĩ tôi là kẻ vô lương tâm đến nỗi đưa một phụ nữ ốm yếu tới chỗ như thế này à? Mariah tội nghiệp đến nói còn khó khăn thì làm sao có thể leo lên cái thang dựng đứng như thế này được. Nghĩ đi chứ.”
“Nhưng tôi… nhưng ngài đã nói…”
“Im đi. Tôi muốn kiểm tra những thứ này. Quay lưng lại đây.”
Ông chờ đợi. Một con cú kêu vang. Mariah rất yêu loài cú. Bà ấy có đôi mắt to, tròn giống hệt chúng. Lúc này đôi mắt ấy trở lên quá to lớn trên khuôn mặt teo tóp của bà.
“Rất tốt, ông Whitehead”, người đàn ông tỏ ra hài lòng. Tiếng giấy kêu sột soạt. “Đây chính xác là những thứ chúng tôi cần. Ông làm tốt lắm. Cảm ơn.”
“Không có gì”, ông tự động nói. “Còn… Mariah?” Hy vọng đã chết cứng, nhưng sự tò mò như thây ma lạnh cóng vẫn cố lê bước.
“À, Mariah. Chà, giờ này có lẽ bà ấy đã trở lại giường, trong ngôi nhà của ông. Tôi đưa bà ấy trở lại đó ngay lập tức sau khi xe ông rời khỏi phòng thí nghiệm. Tôi đã thay thế rất nhiều ống truyền moóc-phin để giúp bà ấy bớt đau đớn. Rồi tôi thấy thương hại và cho bà ấy thứ ông không thể cho bà ấy được.”
Bóng tối trở nên u ám hơn trong đôi mắt cay xè, nhắm chặt của ông. Ông lắc đầu, lẩm bẩm. “Không.”
“Thật đáng mừng”, giọng nói tiếp tục. “Lượng moóc-phin tăng dần trong khi bà ấy quan sát. Hơi thở yếu dần. Và cuối cùng yên lặng.”
“Không.” Ông run rẩy dưới sự trừng phạt của cảm giác tội lỗi phi lý. “Bà ấy không muốn thế. Bà ấy đã nói sẽ không bao giờ yêu cầu tôi làm chuyện đó.”
“Ai thèm quan tâm bà ấy muốn gì chứ? Chẳng ai trong chúng ta được phép lựa chọn.”
Hy vọng đã biến mất và nỗi sợ cũng tan theo. Lúc này Chuck vẫn đang nghe chỉ bởi vì ông không thể bịt tai được.
“Vì mọi chuyện xảy ra sẽ hết sức rõ ràng”, người đàn ông nhẹ nhàng nói. “Thông điệp trên máy tính, một dòng tin ngắn gọn về ý định đoàn tụ với người vợ yêu quý đã chết, đoạn tuyệt với thế giới đầy độc ác này, vân vân. Và bây giờ tôi sẽ cho ông quyền lựa chọn, ông Whitehead. Nếu ông muốn chết nhanh chóng thì hãy tiến thẳng hai bước về phía trước. Còn nếu ông thích chết từ từ, đau đớn thì tôi có thể thu xếp được. Rất đơn giản.”
Chuck cười khan. Dobbs không có tí khái niệm nào về cái chết từ từ, đau đớn. Ông nhìn chằm chằm vào khoảng không bên dưới.
Ông cảm thấy mình nhẹ như không khí. Một cái vỏ rỗng. Nếu bước lên hai bước, ông có thể bay lượn như hạt giống hoa bồ công anh.
Nếu dũng cảm, may mắn và thông minh hơn thì có lẽ ông đã thoát khỏi cái bẫy này. Có vẻ mọi thứ đã được thu xếp cẩn thận để biến cái chết của ông thành một vụ tự tử. Tóm lại sẽ chẳng có gì được phơi bày nếu ông được tìm thấy trong tình trạng bị tra tấn và giết hại.
Ông không có gì để thương lượng với con quỷ này. Mọi nguồn lực của ông đã cạn kiệt. Tất cả lòng dũng cảm, sự may mắn và thông minh của ông đã biến mất trong vài tháng chăm sóc Mariah vừa qua.
Dobbs đã tính toán kỹ lưỡng khi chọn ông từ đám nhân viên phòng thí nghiệm ADN. Rất thông minh khi chọn một người không có gì để mất.
Trong suy nghĩ, ông đang rơi thẳng vào mắt con cú đen khổng lồ. Nó nhìn ông với thái độ bình tĩnh, thương hại.
Ông bước lên. Thế giới nghiêng ngả, không khí quất vào mặt ông. Ông rơi vào mắt con cú và hướng thẳng vào vòng tay đang chờ đợi của Mariah.
***
Connor liếc nhanh sang Erin với ánh mắt thận trọng lúc họ đi qua bảng chỉ dẫn đường rẽ vào khu nhà cô. “Anh muốn đưa em tới nhà anh hơn là về căn hộ của em”, anh nói. “Cửa chắc chắn hơn, khóa an toàn hơn. Giường cũng to hơn.”
“Em phải về nhà”, cô nói.
Anh thở dài. “Erin, anh…”
“Không, Connor.” Cô tập trung toàn bộ sức lực và nói một cách kiên quyết. “Cindy có thể gọi tới đó. Mẹ em cũng có thể gọi tới đó. Tonia, bạn em, đang mang con mèo của em về đó. Quần áo em cần cho công việc ngày mai cũng ở đó. Thẻ nhân viên, vé xe buýt, mọi thứ. Đưa em về nhà. Ngay bây giờ. Không bàn cãi nữa.”
Anh bật tín hiệu quay đầu xe. Cô âm thầm thở vào nhẹ nhõm. Anh lái xe lòng vòng, bỏ qua vài chỗ đậu xe tốt.
“Anh đang tìm con SUV màu đen à?”, cô hỏi.
Anh đột ngột phanh gấp khiên cô bị bắn mạnh về phía trước. Anh đậu xe mà không nói một tiếng nào.
Connor giật mạnh cái khóa bị hỏng ở cửa trước với tiếng lầm bầm ghê tởm. “Ai đó nên kiện chủ nhà ra tòa.”
“Ông ta sẽ ngắt đường nước nóng nếu anh khiến ông ta gặp rắc rối”, cô nói. “Em đã học được các để ông ta yên.”
Thang máy vẫn chưa sửa. Cô rất cảm kích vì có anh cùng bước lên cái cầu thang vang vọng. Ngay cả trong thời kỳ đẹp đẽ nhất thì tòa nhà đổ nát này cũng rất ảm đạm, nhưng vào giờ này trong đêm, với những biến động trong cuộc sống của cô gần đây, nó trở thành nơi cô độc, đáng sợ, không thể chịu đựng nổi.
Cô tìm kiếm chìa khóa trong túi xách. Connor giật lấy, đẩy nhẹ cô sát vào tường và rút súng ra.
Cô thở dài. Cảnh sát thường mắc chứng hoang tưởng. Cô nên biết thế vì đã được nuôi dạy bởi ông bố cảnh sát. Họ có lý do để làm thế và Connor còn giỏi hơn người xuất sắc nhất. Cô kiên nhẫn chờ đợi trong khi anh mở cửa, bật điện, bước vào. Một lát sau anh ra hiệu cho cô đi vào. “Tất cả đều ổn.”
“Cám ơn lòng hào hiệp của anh”, cô lẩm bẩm.
Mặt anh đanh lại bởi thái độ mỉa mai thoáng qua giọng nói của cô nhưng cô quá mệt mỏi, căng thẳng nên không quan tâm. Mặc kệ anh tự ái nếu anh muốn. Đêm nay cô cảm thấy bồn chồn, và khó chịu khác thường. Cô không muốn phải xoa dịu bất cứ ai.
Connor khóa và chốt cửa. “Erin”, anh gọi.
Cô cởi áo khoác, ném lên một chiếc ghế. “Sao?”
“Anh không thể để em một mình ở đây. Anh không làm thế được.”
Cô vươn vai, xoay xoay cái cổ cứng nhắc. Ánh mắt Connor lướt xuống dưới và gắn chặt vào ngực cô. Cô xoay tròn hai vai và rướn lưng. “Anh không thể sao?”, cô hỏi.
Mắt anh mê mải theo dõi từng cử động của cô. “Không”, anh nói. “Sau những gì anh nhìn thấy trên đường cao tốc. Nhất là với cái khóa vô giá trị và cái cửa sắp bung ra này. Nhưng dù em có khóa chắc chắn hơn thì anh cũng không làm thế.”
Cô chậm rãi vuốt tóc và hất mạnh. “Dù em có ở trong hầm an toàn của một ngân hàng cũng vậy? Hay được canh giữ bởi cả một trung đội Thủy quân lục chiến phải không?”
“Em bắt đầu hiểu rồi đấy.”
Cô hất giày khỏi chân. Một chiếc đập mạnh vào tường, văng ra giữa nhà, chiếc còn lại hạ trên đống tạp chí khảo cổ học. “Vậy thì đừng đi nữa”, cô nói.
Anh nheo mắt. “Anh nghĩ em đang căm thù anh.”
Giọng nói bấp bênh của anh làm trào lên nỗi sung sướng về quyền lực nữ tính trong cô. Anh cũng rất dễ dàng bị cô làm tổn thương. Cô liếc đồng hồ trên tay, tháo móc và ném nó lên mặt tủ quần áo. “Đã 3 giờ sáng rồi, Connor”, cô nói. “Em quá mệt mỏi để căm thù anh.”
***
Kurt Novak và Georg Luksch không đáng để gã phải chịu nổi đau đớn, nhục nhã này. Bọn họ đã lợi dụng gã và ném gã đi. Gã có thể cảm nhận được nó.
Viên cảnh sát ném Martin vào buồng giam, cánh cửa sập lại vang rền. Gã quỳ sụp xuống, buồn nôn.
Đó là số phận gã, gã sẽ phải chịu đựng sự tra tấn tàn bạo, dã man trong quá trình thẩm vấn, nhưng gã đã sẵn sàng. Gã rất mạnh mẽ. Gã đã nói với cảnh sát chính xác theo những gì ông chủ gã ra lệnh. Gã đã chịu đựng sự tra tấn rồi mới khai báo, như được hướng dẫn. Gã đã cố gắng hếu sức chịu đựng trước khi phun ra địa điểm và thời gian cuối cùng hắn thấy Novak và Luksch. Gã đã tỏ ra tuyệt vọng, rất thuyết phục.
Rồi dù có bị đánh đập ra sao, gã vẫn lặp lại câu chuyện. Gã mạnh mẽ, nhưng chẳng có ai chứng kiến lòng trung thành của gã. Novak và Luksch sẽ không bao giờ hay biết hoặc quan tâm đến sự dũng cảm hy sinh của gã. Chẳng ai biết. Gã chắc chắn thế.
Gã như thứ đồ dùng một lần và chúng sẽ quẳng gã đi.
Ông chủ đã nói nếu gã đồng ý thực hiện việc này, thì bố mẹ và chú gã sẽ được tha, rằng hai triệu Euro sẽ chuyển khoản vào tài khoản bí mật cho gã ở một ngân hàng tại Zurich(1) sau khi gã được phóng thích. Gã sẽ nhanh chóng được thả. Họ bảo đã mua chuộc thẩm phán. Mọi chuyện sẽ được thu xếp chóng vánh, còn nhanh chóng hơn lần vừa rồi. Bọn ta cần anh, Martin. Vì thế bọn ta đã thu xếp để anh trốn thoát sang Mỹ cùng Novak và Luksch. Chỉ cần anh đủ mạnh mẽ. Đừng sợ hãi. Hãy can đảm, Martin. Anh sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
(1) Thành phố lớn nhất của Thụy Sĩ, nổi tiếng với các hoạt động tài chính lớn.
Phần thưởng. Gã bật cười nhưng cơn đau nơi xương sườn bị gãy ngăn gã lại. Gã co quắp trên nền xi măng lạnh cóng, từng chiếc răng lung lay. Gã bị gãy mấy cái. Một chiếc bên trái và toàn bộ răng cửa. Mồm đầy máu. Lưỡi gã chạm vào viên thuốc mềm họ đã hàn vào cái răng bị sâu của gã.
Một con chíp siêu nhỏ, họ nói thế. Vì thế bọn ta sẽ luôn luôn tìm được anh, giải cứu anh. Chỉ đề phòng thôi. Sẽ không gây ra nguy hiểm cho anh. Nó bảo vệ anh, Martin. Hãy tin bọn ta.
Gã kìm lại một tiếng cười khác, dùng lưỡi đẩy cái răng hàm đó. Hai triệu Euro có thể bù đắp rất nhiều thứ.
Nhưng không phải tất cả, một giọng nói thì thầm. Sáu tháng trong một nhà tù ở Mỹ và là đây. Gã co người lại, cuộn tròn trên nền gạch nồng nặc mùi nôn mửa và nước tiểu. Nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa đến khi gã chỉ bằng con búp bê của bọn trẻ với những quả bóng teo tóp như quả nho khô héo.
Quá nhỏ bé để được nhìn thấy bởi nhân viên của một ngân hàng ở Zurich.
Gã ấn lưỡi lên viên thuốc, băn khoăn không biết họ có thể nghe thấy gã không, nếu đó đúng là con chíp siêu nhỏ. Gã bắt đầu cười điên dại lần nữa, mặc cho những cơn đau thắt như bị dao đâm ở cơ hoành.
“Mẹ kiếp ông”, gã lẩm bẩm, nếu họ có thể nghe gã nói. Và rồi, như có sự thôi thúc mạnh mẽ. “Mẹ kiếp lũ khốn các người. Kurt Novak khốn kiếp, Georg Luksch khốn khiếp. Con mẹ các người, con bà các người. Mẹ kiếp tất cả.”
Rồi điều đó xảy ra tức khắc, như câu trả lời cho gã. Một tiếng bốp vang lên trong miệng gã, nóng rực. Một mùi vị hăng hắc, đắng ngắt và trái tim gã đông cứng trong ngực. Bị giữ chặt, giữa các nhịp đập.
Cơn đau dữ dội hơn nhưng gã không ngạc nhiên. Gã đã hiểu ra cả triệu điều trong khoảnh khắc trái tim gã ngừng đập. Lựa chọn đã đưa gã đến sàn xi măng hôi thối này. Nỗi buồn chán, sự tham lam và cơn giận âm ỉ đã gắn liền gã với đám giết người cặn bã. Rất nhiều chuyện ghê tởm gã đã làm cùng chúng, vì chúng. Nhiều lựa chọn khác xẹt qua đầu gã, những lựa chọn khác mà gã đã bỏ qua.
Gã có thể kết hôn cùng Sophie, buôn bán rượu cùng cháu gã. Những buổi sáng chủ nhật đi dạo trong quảng trường giữa làng với cậu con trai nhỏ bé trên vai, cô ấy đẩy xe nôi bên cạnh, và cô con gái mới sinh đang ngủ ngon lành dưới lớp chăn hồng. Một bữa trưa ngon miệng và rồi một cuộc làm tình lười biếng với vợ gã trong lúc bọn trẻ ngủ trưa. Một ván bài ở câu lạc bộ, uống bia cùng bạn bè khi đang theo dõi trận bóng trên tivi. Những đám cưới, những buổi lễ rửa tội, những đám tang.
Những lý do bình thường cho một cuộc sống lương thiện.
Gã nhìn nó quay tròn đến khi thời gian của gã chấm dứt. Nắm tay cứng như thép siết chặt và bóp nát trái tim gã, những lựa chọn có thể xảy ra và điều thực sự xảy ra đều bị dập tắt.
Chuck Whitehead dừng xe ở một chỗ rộng rãi trên con đường vắng vẻ, cách Tháp Childress Ridge không xa. Ông tập trung vào những thứ không liên quan như dải nhựa màu mà Sở Lâm nghiệp quấn quanh các thân cây. Tay toát mồ hôi lạnh, ông liên tục có cảm giác muốn đi tiểu. Những sự việc xảy ra trong mười giờ qua lần lượt hiện lên trong đầu ông như một đoạn video lặp đi lặp lại, không bao giờ kết thúc, liên tục từ khi ông trở về nhà sau giờ làm việc ở phòng thí nghiệm ADN. Ông chào tạm biệt hộ tá chuyên chăm sóc bệnh nhân tại nhà, người đã chăm sóc Mariah – vợ ông – trong khi ông làm việc, đi lên lầu để thăm bà… và một khẩu súng dí vào cằm ông.
Người đàn ông cầm súng đã nói cho ông phải làm gì, và ông đã làm theo. Cho đến chi tiết cuối cùng. Ông đã giấu chứng cứ trong áo khoác. Ông có thể cho họ thấy. Ông đang rất hợp tác.
Ông tắt đèn pha để tiết kiệm ắc quy và bị bóng đêm gần như tuyệt đối làm kinh hãi. Những ngọn đồi bao quanh ông đen kịt, bầu trời chỉ sáng hơn tí xíu. Đêm nay quá nhiều mây.
Người đàn ông đó nói đây chính là nơi họ sẽ trả Mariah cho ông, nhưng làm thế nào họ đưa được một người yếu ớt như Mariah tới nơi hoang vắng này? Bà ấy cần thở ôxy và truyền moóc-phin từ hai tuần nay.
Nhưng ông ta bảo ông đến đây, vì vậy ông đã ở đây.
Không cảnh sát, người đàn ông đó nói. Chỉ cần báo cảnh sát một tiếng, Mariah sẽ chết.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đánh dấu bằng nhịp tim, bằng hơi thở khó nhọc của ông và bằng đồng hồ kỹ thuật số nhấp nháy trên bảng điều khiển. Ai đó gõ vào cửa xe. Ông nhảy dựng và hét lên.
Ông đã làm đúng theo những gì được yêu cầu, ông thầm nhắc nhở bản thân. Không ai có thể chê trách ông. Ông mở cửa và buộc mình phải đứng lên. Ánh đèn lờ mờ trong xe không đủ soi sáng thứ bên ngoài.
“Xin đóng cửa lại”, giọng nói mềm mại, học thức vang lên. Một người đứng tuổi. Tầng lớp thượng lưu, phát âm tiếng Anh giống người nước ngoài. Vẫn là người đã đến nhà ông. Người Nam Phi, có lẽ. Ông đóng cửa xe. Ông từng hẹn hò với một cô gái Nam Phi, não ông liên tưởng đến chuyện chẳng liên quan một cách điên rồ. Cô ấy tên là Angela. Cũng phát âm thế này. Một cô gái đáng yêu. Cuộc đời ông xẹt qua trước mắt. Một dấu hiệu xấu.
Mắt ông bắt đầu quen với bóng tối và nhận ra một thân hình màu đen cao gầy. Ông ta đang đeo thiết bị gì đó trên mắt.
“Anh là người Nam Phi à?”, câu hỏi bật ra và ông tự nguyền rủa bản thân. Ông có thể giết cả hai vợ chồng bằng những câu hỏi vô ích.
Người đàn ông im lặng. “Không, ông Whitehead”, cuối cùng ông ta lên tiếng. “Không phải. Bởi vì tôi không tồn tại. Ông hiểu chứ?”
“Vâng”, ông mau mắn đáp. “Tất nhiên.”
Người đàn ông tiến lại gần, chạm vào ông. Chuck co rúm người, nhận ra ông đang bị kiểm tra xem có mang theo vũ khí không. Một ý tưởng lố bịch làm sao. Ông và vũ khí. Ông ta hài lòng vì Chuck không có vũ khí và bắt đầu đi vào bóng đêm. “Đi theo tôi”, ông ta nói.
“Mariah ở đây à?”
Không có câu trả lời. Cánh cổng kêu cót két lúc ông ta mở ra. Bước chân lạo xạo trên sỏi. Chuck loạng choạng theo sau. Nếu không bắt kịp tiếng bước chân, ông sẽ mất Mariah mãi mãi. Dù sao ông cũng đã mất bà, nhưng không quá khủng khiếp, quá mơ hồ. Không giống thế này.
“Xin lỗi? Ừm, thưa ngài? Vui lòng chờ một chút. Tôi không nhìn thấy gì cả. Xin lỗi! Thưa ngài? Tôi không biết tên ngài…” Chuck vấp ngã, bàn tay trầy xước rớm máu, rồi lại đứng lên. Tiếng bước chân đều đều, lạo xạo đang dần xa. Ông buộc mình phải lảo đảo chạy theo.
“Ông có thể gọi tôi là Dobbs”, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Chuck đi theo giọng nói, xuyên qua bóng đêm, tiến về phía trước và rẽ phải. Ngài Dobbs. Cơn ác mộng của ông đã có một cái tên. Ngọn tháp lờ mờ trên đầu. Cây cối khiến bóng tối trở nên đậm đặc hơn. Ông vấp phải một cái cột, đập mặt vào đó và rên rỉ. Ông sẽ không bao giờ tìm được con đường này nữa nếu không có trợ giúp.
“Ông Whitehead?”
Giọng nói vang lên phía trước, bên trái ông. Dobbs hẳn có kính hồng ngoại để định hướng trong bóng tối đen như thạch tín này.
“Giơ tay trái lên. Ông sẽ tìm thấy một tấm gỗ. Lần theo nó và đi về hướng giọng nói của tôi.”
Giọng của Dobbs rất động viên và giúp đỡ. Ông nhận thấy mình rất biết ơn ông ta, giống như con chó liếm chân tay kẻ hành hạ nó. Ông dò dẫm xung quanh, chạm vào cái ván và thình lình ngã về phía trước.
Một đám mảnh bào vô tận và lộn xộn.
“Dừng lại ở đó. Đưa tay lên trước”, Dobbs ra lệnh. “Ông sẽ thấy các bậc thang. Leo Lên.”
Sự hoảng loạn làm đầu gối ông mềm oặt. Ông đang ngày càng đi xa chứ không phải đến gần hơn, tới bất kỳ nơi nào mà vợ ông có thể ở đó. “Mariah ở đây à?” Ông thấy mình như một chú cừu, kêu be be lặp lại câu hỏi ai oán.
“Trèo lên, ông Whitehead.” Giọng nói của Dobbs vang lên nhẹ nhàng và nhẫn tâm.
Ông trèo lên, lao thẳng vào bóng đêm phía trên, với bóng tối đang kéo ông xuống dưới. Các cơ bắp đau nhức của ông nỗ lực chống trả.
Ông căm ghét bản thân vì dễ dàng tuân lệnh hơn là căm ghét Dobbs đã đẩy ông vào hoàn cảnh này. Cao hơn, đến khi không thể cao hơn nữa. Không khí loãng hơn. Chuyển động xung quanh ông, cái lạnh thấm dần vào cổ.
“Ông đã lên đến một mặt sàn. Đưa chân ra, hướng hai giờ từ người ông.”
Dobbs ở ngay ông, trên bạc thang. Nếu buông tay, ông có thể kéo hắn xuống và giết chết hắn ta. Cả ông nữa, nhưng đó không phải là vấn đề.
Sau đó ông sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra với Mariah.
Ông dò dẫm bằng chân, tìm thấy cái sàn và lao mình lên đó, hy vọng nó đủ khả năng đỡ được trọng lượng của ông. Ông đáp xuống nặng nề như một bao đá lăn lộn và ri rỉ khóc.
Dobbs leo nốt bậc thang còn lại. “Ông có mang theo các tài liệu về công việc mình đã được đề nghị thực hiện không, ông Whitehead?”
Đề nghị. Thật là một cách gọi hay ho. Chuck cố đứng dậy, lục lọi trong áo khoác. “Tôi đã trích xuất từ mẫu máu đó”, ông nói. “Như ngài yêu cầu. Tôi chạy máy dò, nó có vẻ ổn, ADN vẫn chưa bị thoái hóa. Tôi cũng chuyển pellet tế bào vào tủ lạnh. Như ngài muốn. Tôi cũng lấy pellet tế bào cũ cho ngài đây.”
“Đặt pellet tế bào vào giấy tờ xuống sàn”, Dobbs nói. “Rồi bước mười bước về phía trước.”
Ông làm theo. Gió thổi vù vù qua tai. Ông cảm nhận một khoảng không rộng lớn ngay trước mặt. “Tôi đã in hết các kết quả kiểm tra”, ông tuyệt vọng. “Đã sửa tất cả các ghi chép lưu trên máy tính trong tập tin nhận dạng của Kurt Novak. Tôi có thể cho ngài thấy tôi…”
“Không bao giờ được thốt ra cái tên đó. Có ai thấy ông không?”
“Lúc nào cũng có vài sinh viên ở lại phòng thí nghiệm ban đêm để làm mẫu xét nghiệm gấp, nhưng họ luôn để mặc tôi một mình”, ông lắp bắp. “Mọi người đều làm thế, những ngày này. Gần đây tôi rất chán nản, chuyện với…”
“Câm mồm, ông Whitehead.”
Ông phải hỏi, một lần nữa. “Mariah ở đây à?”
Dobbs tặc lưỡi. “Ông thực sự nghĩ tôi là kẻ vô lương tâm đến nỗi đưa một phụ nữ ốm yếu tới chỗ như thế này à? Mariah tội nghiệp đến nói còn khó khăn thì làm sao có thể leo lên cái thang dựng đứng như thế này được. Nghĩ đi chứ.”
“Nhưng tôi… nhưng ngài đã nói…”
“Im đi. Tôi muốn kiểm tra những thứ này. Quay lưng lại đây.”
Ông chờ đợi. Một con cú kêu vang. Mariah rất yêu loài cú. Bà ấy có đôi mắt to, tròn giống hệt chúng. Lúc này đôi mắt ấy trở lên quá to lớn trên khuôn mặt teo tóp của bà.
“Rất tốt, ông Whitehead”, người đàn ông tỏ ra hài lòng. Tiếng giấy kêu sột soạt. “Đây chính xác là những thứ chúng tôi cần. Ông làm tốt lắm. Cảm ơn.”
“Không có gì”, ông tự động nói. “Còn… Mariah?” Hy vọng đã chết cứng, nhưng sự tò mò như thây ma lạnh cóng vẫn cố lê bước.
“À, Mariah. Chà, giờ này có lẽ bà ấy đã trở lại giường, trong ngôi nhà của ông. Tôi đưa bà ấy trở lại đó ngay lập tức sau khi xe ông rời khỏi phòng thí nghiệm. Tôi đã thay thế rất nhiều ống truyền moóc-phin để giúp bà ấy bớt đau đớn. Rồi tôi thấy thương hại và cho bà ấy thứ ông không thể cho bà ấy được.”
Bóng tối trở nên u ám hơn trong đôi mắt cay xè, nhắm chặt của ông. Ông lắc đầu, lẩm bẩm. “Không.”
“Thật đáng mừng”, giọng nói tiếp tục. “Lượng moóc-phin tăng dần trong khi bà ấy quan sát. Hơi thở yếu dần. Và cuối cùng yên lặng.”
“Không.” Ông run rẩy dưới sự trừng phạt của cảm giác tội lỗi phi lý. “Bà ấy không muốn thế. Bà ấy đã nói sẽ không bao giờ yêu cầu tôi làm chuyện đó.”
“Ai thèm quan tâm bà ấy muốn gì chứ? Chẳng ai trong chúng ta được phép lựa chọn.”
Hy vọng đã biến mất và nỗi sợ cũng tan theo. Lúc này Chuck vẫn đang nghe chỉ bởi vì ông không thể bịt tai được.
“Vì mọi chuyện xảy ra sẽ hết sức rõ ràng”, người đàn ông nhẹ nhàng nói. “Thông điệp trên máy tính, một dòng tin ngắn gọn về ý định đoàn tụ với người vợ yêu quý đã chết, đoạn tuyệt với thế giới đầy độc ác này, vân vân. Và bây giờ tôi sẽ cho ông quyền lựa chọn, ông Whitehead. Nếu ông muốn chết nhanh chóng thì hãy tiến thẳng hai bước về phía trước. Còn nếu ông thích chết từ từ, đau đớn thì tôi có thể thu xếp được. Rất đơn giản.”
Chuck cười khan. Dobbs không có tí khái niệm nào về cái chết từ từ, đau đớn. Ông nhìn chằm chằm vào khoảng không bên dưới.
Ông cảm thấy mình nhẹ như không khí. Một cái vỏ rỗng. Nếu bước lên hai bước, ông có thể bay lượn như hạt giống hoa bồ công anh.
Nếu dũng cảm, may mắn và thông minh hơn thì có lẽ ông đã thoát khỏi cái bẫy này. Có vẻ mọi thứ đã được thu xếp cẩn thận để biến cái chết của ông thành một vụ tự tử. Tóm lại sẽ chẳng có gì được phơi bày nếu ông được tìm thấy trong tình trạng bị tra tấn và giết hại.
Ông không có gì để thương lượng với con quỷ này. Mọi nguồn lực của ông đã cạn kiệt. Tất cả lòng dũng cảm, sự may mắn và thông minh của ông đã biến mất trong vài tháng chăm sóc Mariah vừa qua.
Dobbs đã tính toán kỹ lưỡng khi chọn ông từ đám nhân viên phòng thí nghiệm ADN. Rất thông minh khi chọn một người không có gì để mất.
Trong suy nghĩ, ông đang rơi thẳng vào mắt con cú đen khổng lồ. Nó nhìn ông với thái độ bình tĩnh, thương hại.
Ông bước lên. Thế giới nghiêng ngả, không khí quất vào mặt ông. Ông rơi vào mắt con cú và hướng thẳng vào vòng tay đang chờ đợi của Mariah.
Connor liếc nhanh sang Erin với ánh mắt thận trọng lúc họ đi qua bảng chỉ dẫn đường rẽ vào khu nhà cô. “Anh muốn đưa em tới nhà anh hơn là về căn hộ của em”, anh nói. “Cửa chắc chắn hơn, khóa an toàn hơn. Giường cũng to hơn.”
“Em phải về nhà”, cô nói.
Anh thở dài. “Erin, anh…”
“Không, Connor.” Cô tập trung toàn bộ sức lực và nói một cách kiên quyết. “Cindy có thể gọi tới đó. Mẹ em cũng có thể gọi tới đó. Tonia, bạn em, đang mang con mèo của em về đó. Quần áo em cần cho công việc ngày mai cũng ở đó. Thẻ nhân viên, vé xe buýt, mọi thứ. Đưa em về nhà. Ngay bây giờ. Không bàn cãi nữa.”
Anh bật tín hiệu quay đầu xe. Cô âm thầm thở vào nhẹ nhõm. Anh lái xe lòng vòng, bỏ qua vài chỗ đậu xe tốt.
“Anh đang tìm con SUV màu đen à?”, cô hỏi.
Anh đột ngột phanh gấp khiên cô bị bắn mạnh về phía trước. Anh đậu xe mà không nói một tiếng nào.
Connor giật mạnh cái khóa bị hỏng ở cửa trước với tiếng lầm bầm ghê tởm. “Ai đó nên kiện chủ nhà ra tòa.”
“Ông ta sẽ ngắt đường nước nóng nếu anh khiến ông ta gặp rắc rối”, cô nói. “Em đã học được các để ông ta yên.”
Thang máy vẫn chưa sửa. Cô rất cảm kích vì có anh cùng bước lên cái cầu thang vang vọng. Ngay cả trong thời kỳ đẹp đẽ nhất thì tòa nhà đổ nát này cũng rất ảm đạm, nhưng vào giờ này trong đêm, với những biến động trong cuộc sống của cô gần đây, nó trở thành nơi cô độc, đáng sợ, không thể chịu đựng nổi.
Cô tìm kiếm chìa khóa trong túi xách. Connor giật lấy, đẩy nhẹ cô sát vào tường và rút súng ra.
Cô thở dài. Cảnh sát thường mắc chứng hoang tưởng. Cô nên biết thế vì đã được nuôi dạy bởi ông bố cảnh sát. Họ có lý do để làm thế và Connor còn giỏi hơn người xuất sắc nhất. Cô kiên nhẫn chờ đợi trong khi anh mở cửa, bật điện, bước vào. Một lát sau anh ra hiệu cho cô đi vào. “Tất cả đều ổn.”
“Cám ơn lòng hào hiệp của anh”, cô lẩm bẩm.
Mặt anh đanh lại bởi thái độ mỉa mai thoáng qua giọng nói của cô nhưng cô quá mệt mỏi, căng thẳng nên không quan tâm. Mặc kệ anh tự ái nếu anh muốn. Đêm nay cô cảm thấy bồn chồn, và khó chịu khác thường. Cô không muốn phải xoa dịu bất cứ ai.
Connor khóa và chốt cửa. “Erin”, anh gọi.
Cô cởi áo khoác, ném lên một chiếc ghế. “Sao?”
“Anh không thể để em một mình ở đây. Anh không làm thế được.”
Cô vươn vai, xoay xoay cái cổ cứng nhắc. Ánh mắt Connor lướt xuống dưới và gắn chặt vào ngực cô. Cô xoay tròn hai vai và rướn lưng. “Anh không thể sao?”, cô hỏi.
Mắt anh mê mải theo dõi từng cử động của cô. “Không”, anh nói. “Sau những gì anh nhìn thấy trên đường cao tốc. Nhất là với cái khóa vô giá trị và cái cửa sắp bung ra này. Nhưng dù em có khóa chắc chắn hơn thì anh cũng không làm thế.”
Cô chậm rãi vuốt tóc và hất mạnh. “Dù em có ở trong hầm an toàn của một ngân hàng cũng vậy? Hay được canh giữ bởi cả một trung đội Thủy quân lục chiến phải không?”
“Em bắt đầu hiểu rồi đấy.”
Cô hất giày khỏi chân. Một chiếc đập mạnh vào tường, văng ra giữa nhà, chiếc còn lại hạ trên đống tạp chí khảo cổ học. “Vậy thì đừng đi nữa”, cô nói.
Anh nheo mắt. “Anh nghĩ em đang căm thù anh.”
Giọng nói bấp bênh của anh làm trào lên nỗi sung sướng về quyền lực nữ tính trong cô. Anh cũng rất dễ dàng bị cô làm tổn thương. Cô liếc đồng hồ trên tay, tháo móc và ném nó lên mặt tủ quần áo. “Đã giờ sáng rồi, Connor”, cô nói. “Em quá mệt mỏi để căm thù anh.”
Kurt Novak và Georg Luksch không đáng để gã phải chịu nổi đau đớn, nhục nhã này. Bọn họ đã lợi dụng gã và ném gã đi. Gã có thể cảm nhận được nó.
Viên cảnh sát ném Martin vào buồng giam, cánh cửa sập lại vang rền. Gã quỳ sụp xuống, buồn nôn.
Đó là số phận gã, gã sẽ phải chịu đựng sự tra tấn tàn bạo, dã man trong quá trình thẩm vấn, nhưng gã đã sẵn sàng. Gã rất mạnh mẽ. Gã đã nói với cảnh sát chính xác theo những gì ông chủ gã ra lệnh. Gã đã chịu đựng sự tra tấn rồi mới khai báo, như được hướng dẫn. Gã đã cố gắng hếu sức chịu đựng trước khi phun ra địa điểm và thời gian cuối cùng hắn thấy Novak và Luksch. Gã đã tỏ ra tuyệt vọng, rất thuyết phục.
Rồi dù có bị đánh đập ra sao, gã vẫn lặp lại câu chuyện. Gã mạnh mẽ, nhưng chẳng có ai chứng kiến lòng trung thành của gã. Novak và Luksch sẽ không bao giờ hay biết hoặc quan tâm đến sự dũng cảm hy sinh của gã. Chẳng ai biết. Gã chắc chắn thế.
Gã như thứ đồ dùng một lần và chúng sẽ quẳng gã đi.
Ông chủ đã nói nếu gã đồng ý thực hiện việc này, thì bố mẹ và chú gã sẽ được tha, rằng hai triệu Euro sẽ chuyển khoản vào tài khoản bí mật cho gã ở một ngân hàng tại Zurich() sau khi gã được phóng thích. Gã sẽ nhanh chóng được thả. Họ bảo đã mua chuộc thẩm phán. Mọi chuyện sẽ được thu xếp chóng vánh, còn nhanh chóng hơn lần vừa rồi. Bọn ta cần anh, Martin. Vì thế bọn ta đã thu xếp để anh trốn thoát sang Mỹ cùng Novak và Luksch. Chỉ cần anh đủ mạnh mẽ. Đừng sợ hãi. Hãy can đảm, Martin. Anh sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
() Thành phố lớn nhất của Thụy Sĩ, nổi tiếng với các hoạt động tài chính lớn.
Phần thưởng. Gã bật cười nhưng cơn đau nơi xương sườn bị gãy ngăn gã lại. Gã co quắp trên nền xi măng lạnh cóng, từng chiếc răng lung lay. Gã bị gãy mấy cái. Một chiếc bên trái và toàn bộ răng cửa. Mồm đầy máu. Lưỡi gã chạm vào viên thuốc mềm họ đã hàn vào cái răng bị sâu của gã.
Một con chíp siêu nhỏ, họ nói thế. Vì thế bọn ta sẽ luôn luôn tìm được anh, giải cứu anh. Chỉ đề phòng thôi. Sẽ không gây ra nguy hiểm cho anh. Nó bảo vệ anh, Martin. Hãy tin bọn ta.
Gã kìm lại một tiếng cười khác, dùng lưỡi đẩy cái răng hàm đó. Hai triệu Euro có thể bù đắp rất nhiều thứ.
Nhưng không phải tất cả, một giọng nói thì thầm. Sáu tháng trong một nhà tù ở Mỹ và là đây. Gã co người lại, cuộn tròn trên nền gạch nồng nặc mùi nôn mửa và nước tiểu. Nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa đến khi gã chỉ bằng con búp bê của bọn trẻ với những quả bóng teo tóp như quả nho khô héo.
Quá nhỏ bé để được nhìn thấy bởi nhân viên của một ngân hàng ở Zurich.
Gã ấn lưỡi lên viên thuốc, băn khoăn không biết họ có thể nghe thấy gã không, nếu đó đúng là con chíp siêu nhỏ. Gã bắt đầu cười điên dại lần nữa, mặc cho những cơn đau thắt như bị dao đâm ở cơ hoành.
“Mẹ kiếp ông”, gã lẩm bẩm, nếu họ có thể nghe gã nói. Và rồi, như có sự thôi thúc mạnh mẽ. “Mẹ kiếp lũ khốn các người. Kurt Novak khốn kiếp, Georg Luksch khốn khiếp. Con mẹ các người, con bà các người. Mẹ kiếp tất cả.”
Rồi điều đó xảy ra tức khắc, như câu trả lời cho gã. Một tiếng bốp vang lên trong miệng gã, nóng rực. Một mùi vị hăng hắc, đắng ngắt và trái tim gã đông cứng trong ngực. Bị giữ chặt, giữa các nhịp đập.
Cơn đau dữ dội hơn nhưng gã không ngạc nhiên. Gã đã hiểu ra cả triệu điều trong khoảnh khắc trái tim gã ngừng đập. Lựa chọn đã đưa gã đến sàn xi măng hôi thối này. Nỗi buồn chán, sự tham lam và cơn giận âm ỉ đã gắn liền gã với đám giết người cặn bã. Rất nhiều chuyện ghê tởm gã đã làm cùng chúng, vì chúng. Nhiều lựa chọn khác xẹt qua đầu gã, những lựa chọn khác mà gã đã bỏ qua.
Gã có thể kết hôn cùng Sophie, buôn bán rượu cùng cháu gã. Những buổi sáng chủ nhật đi dạo trong quảng trường giữa làng với cậu con trai nhỏ bé trên vai, cô ấy đẩy xe nôi bên cạnh, và cô con gái mới sinh đang ngủ ngon lành dưới lớp chăn hồng. Một bữa trưa ngon miệng và rồi một cuộc làm tình lười biếng với vợ gã trong lúc bọn trẻ ngủ trưa. Một ván bài ở câu lạc bộ, uống bia cùng bạn bè khi đang theo dõi trận bóng trên tivi. Những đám cưới, những buổi lễ rửa tội, những đám tang.
Những lý do bình thường cho một cuộc sống lương thiện.
Gã nhìn nó quay tròn đến khi thời gian của gã chấm dứt. Nắm tay cứng như thép siết chặt và bóp nát trái tim gã, những lựa chọn có thể xảy ra và điều thực sự xảy ra đều bị dập tắt.