Cô đưa tay lên, chạm vào đôi môi căng phồng. Cô đã bị lạc trong đôi mắt Connor. Đôi đồng tử như miệng giếng đen sâu hun hút, không bờ bến tiếp giáp với màu xanh của núi, của nước trong trẻo, tinh khiết. Cô không nói lên lời.
Anh giật mạnh cửa phía hành khách của con Cadillac. "Vào đi."
Dù sao thì chân cô cũng không thể đứng vững được nữa. Cô trượt vào ghế, mềm nhũn. Cánh cửa đóng sầm lại, dứt khoát. Connor ngồi vào ghế lái. Anh nhìn cô rồi nhìn ra xa, chà xát mặt mình. Có thể nghe rõ hơi thở hổn hển, ngắn, gấp gáp của cô trong chiếc xe yên tĩnh.
"Ôi, mẹ kiếp", anh lầm bầm. Rồi trườn về phía cô. Cô vồ lấy anh, vòng tay quanh cổ để anh không thể thay đổi ý định.
Họ ngả người trên chiếc ghế da trơn trượt, ghì chặt lấy nhau. Những tưởng tượng của cô không sát với thực tế sống động về con người anh. Anh quá mạnh mẽ và rắn chắc. Miệng anh dụ dỗ, rồi đòi hỏi. Cô mở miệng chào đón anh, nhấp nháp hương vị cà phê, thuốc lá cùng sự nóng bỏng của anh. Vị mặn của muối biển hòa với vị đàn ông. Lưỡi anh chạm nhẹ vào môi cô. Thăm dò. Rồi trượt mạnh vào trong.
Liệu anh có thể thõa mãn cô, tại đây, ngay bây giờ. Cô đọc thấy câu hỏi không lời trong mắt anh. Nếu cô không trả lời nhanh thì cơ thể cô sẽ lên tiếng, và cô sẽ thấy mình đang trở nên hoang dã, làm tình ngay tại bãi đỗ xe của sân bay.
Cô trượt khỏi người anh, vụng về leo sang chiếc ghế bên cạnh. Kéo mạnh váy xuống với những ngón tay run rẩy, vuốt thẳng tóc.
Anh ngả người vào thành ghế, nắm chặt tay, "Tôi xin lỗi", anh nói. "Tôi thề tôi không định làm thế."
"Không sao", cô thì thầm. "Không phải lỗi của anh."
Anh ném cho cô một cái nhìn châm biếm, khó hiểu. "Vậy thì lỗi của ai hả?"
Cô lắc đầu và nhìn chằm chằm vào lòng mình.
Anh khởi động xe. "Tôi không tới đây để lợi dụng em", anh thô lỗ. "Em cần được bảo vệ, Erin. Tôi không có lựa chọn nào khác, cả em cũng vậy. Nhưng tôi hứa sẽ không chạm vào em lần nữa."
"Luôn có những lựa chọn", Erin nói.
"Không phải lần này. Cài dây an toàn vào."
Giọng nói uy nghiêm đột ngột của anh khiến cô liên tưởng tới bố cô. Giọng nói là dấu hiệu cho thấy: Không thương lượng, không bàn cãi gì nữa.
Thật sai lầm khi nghĩ về bố. Cô thắt dây an toàn, thu mình trên ghế. Miệng sưng phồng. Cô nhìn trộm mình qua gương và hổn hển kinh hãi. Tóc cô xõa xuống, mặt đỏ bừng và cái miệng... Thậm chí trông nó không giống miệng cô.
Connor bật đài, chuyển kênh cho đến khi anh tìm thấy chương trình nhạc Blues(1) cổ điển. "Chuyển kênh nếu em muồn."
(1) Nhạc Blues có nguồn gốc từ những điệu hát của miền Tây châu Phi, được các nô lệ da đen mang sang Bắc Mỹ và dần trở nên phổ biến.
"Nghe được đấy." Đó là tất cả những gì cô có thể gắng gượng để nói với anh.
Cô chỉ ngồi đó, ép chặt hai đùi đang run rẩy quanh vùng nóng bỏng đau đớn. Quần lót của cô ẩm ướt. Cô muốn dừng lại ở khách sạn đầu tiên, kéo anh vào đó, và khiến anh kết thúc thứ anh mới bắt đầu. Cô muốn nhảy ra khỏi xe, gào thét. Cô bị cắt thành từng mảnh và mỗi mảnh lại muốn một thứ khác nhau.
Cô lén nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng dứt khoát của anh, hình ảnh hiện lên trong đầu khiến cô đỏ mặt. Cô quá chán ngán với cuộc sống độc thân. Cô đã gần hai mươi bảy tuổi, sống tự lập và đang vô cùng rối loạn. Sẽ không ai biết nếu cô làm gì đó điên rồ như làm tình với Connor McCloud.
Ít ra thì cô không phải là trinh nữ, dù khó có thể tính trường hợp của Bradley. Trớ trêu thay, lý do chính khiến cô bị hấp dẫn bởi Bradley ngay lần đầu gặp mặt là vì ngoại hình của anh ta có nhiều nét tương đồng với Connor. Anh ta cao, gầy, tóc vàng. Vừa tốt nghiệp trường Princeton và ngay lập tức được nhận vào khoa Luật, Đại học Harvard. Sắc sảo, dí dỏm, có thể làm cô cười. Anh ta đã thuyết phục cô rằng anh ta làm tình rất giỏi, và hoàn hảo để tháo gỡ gánh nặng trinh nữ của cô.
Ký ức này vẫn hiển hiện trong đầu dù cô tìm mọi cách xua nó đi. Cô hoàn toàn không có cảm giác gì khi kết thúc. Chỉ hoang mang về những nhận xét mang tính đánh giá của anh ta về cơ thể cô, còn trên giường thì chỉ có cảm giác khó chịu do bị xâm chiếm. Thôi thúc đẩy anh ta ra trỗi lên mạnh mẽ, và cô đã kiểm soát được. Dù sao cô cũng đã đồng ý. Bradley không đáng bị đối xử như thế.
Khách quan mà nói, từ lời khẳng định quả quyết đầy tự hào của Bradley cũng như trong các tiểu thuyết lãng mạn, kỹ năng làm tình của Bradley không tệ. Cuối cùng, một đêm anh ta đã nằm phịch xuống và nói nếu ngay cả anh ta cũng không thể khiến cô đạt đỉnh thì hẳn cô là một con chó nhỏ bị thương. Xin lỗi cưng. Hãy đối mặt với thực tế. Một tép thuốc kích thích có thể sẽ hữu ích. Em có muốn thử không?
Cô từ chối. Anh ta rời khỏi trường Harvard và không bao giờ gọi lại, để giúp cô khuây khỏa. Và mẹ cô đã rất thất vọng.
Biết được khả năng tình dục kém cỏi của mình khiến cô không đủ dũng cảm thử lại lần nữa. Cô co rúm lại mỗi khi nghĩ về rủi ro phải chịu cảm giác trống rỗng, xấu hổ của sự thất bại. Giải pháp dễ dàng hơn là vùi đầu vào nghiên cứu. Đó là thứ mà cô chắc chắn mình làm rất tốt.
Cô hầu như đã thuyết phục được bản thân rằng dù sống một mình thì cô vẫn ổn cho đến khi khám phá ra cái bẫy mà Connor rơi vào. Anh và Jesse đã bị Novak lừa bịp. Connor đang lên tàu thì nó bị nổ, hất anh vào hồ nước đóng băng ở phía Nam. Toàn thân anh bị bỏng, còn chân bị gãy nát. Ngay khi được tìm thấy và vớt lên anh đã bất tỉnh. Còn Jesse đã chết.
Sau đó cô phải đối mặt với sự thật, một cú đánh dữ dội, khủng khiếp. Cô đã yêu Connor McCloud. Cô thèm khát anh, và chỉ mình anh. Đến bệnh viện và đọc sách cho anh nghe không phải là thử thách khó khăn. Phần khó khăn chính là phải tạm biệt anh mỗi ngày, trong tĩnh mịch và yên lặng.
Rồi anh tỉnh lại, cô đã vui mừng đến phát điên, nhưng cô vẫn ngần ngại, không dám bày tỏ với anh. Có vẻ không công bằng khi ném những khao khát tuổi vị thành niên vào một người đàn ông còn đang bàng hoàng với cú sốc và nỗi thương tiếc, cùng những cơn đau thể chất nghiêm trọng. Từng tuần nối tiếp nhau trôi đi. Quyết tâm của cô nhạt dần. Rồi tuần trở thành tháng, và sự kiện ở núi Crystal xảy ra. Novak, Georg, bố, Connor cùng một cơn lốc xoáy của sự trả thù và phản bội đã xé nát cuộc đời cô thành từng mảnh vụng.
Cô đã cố hết sức để mọi chuyện lại phía sau, nhưng cô không lường được lại có cơ hội như này, để một lần biến những giấc mơ ướt át của cô về Connor thành hiện thực. Sẽ chẳng ai biết hết. Cô sẽ giữ chặt bí mật này cho riêng mình, quý giá và đau đớn như nhau. Chỉ một lần cô nàng bận rộn, nhạy cảm và thực tế Erin Riggs trở nên điên rồ, làm điều gì đó hoang dã và ngu xuẩn.
Cô lại lén nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh. Bắt gặp ánh mắt anh, cô vội vàng quay đi, mặt đỏ bừng.
Chỉ nụ hôn của Connor cũng khiến cô điên đảo hơn bất cứ điều gì Bradley đã làm.
Cuộc đời cô thật lạnh lẽo và ảm đạm. Còn hơi ấm của anh lại không thể cưỡng được.
Connor kiểm tra chỉ dẫn trước khi anh rời khỏi đường cao tốc. Ngày hôm nay anh hoàn toàn không thể tin tưởng bản thân, thậm chí ngay cả khi anh đã nhớ rõ ràng. Anh không chắc điều gì khiến anh sợ hãi hơn: Mất kiểm soát và nhảy bổ vào một người phụ nữ không chào đón mình hay phản ứng cuồng nhiệt của cô. Cô đã ôm anh, hôn anh. Tan chảy với anh, nóng bỏng và sẵn sàng như trong giấc mơ hoang dại nhất của anh.
Bảo vệ cô là điều anh tâm niệm. Quyến rũ cô là không thể chấp nhận được. Kết quả, cô sẽ căm ghét anh và anh xứng đáng bị như thế. Cho dù anh không có khả năng tự lừa dối mình. Anh có thể nhìn nhận, đánh giá qua con mắt của Nick. Anh đã đến căn hộ của một cô gái độc thân, dễ bị tổn thương đêm qua, nói với cô ấy là có một tên khốn xấu xa đang truy đuổi cô. Rồi anh bắt cóc, ép buộc, tịch thu va li của cô ấy, còn đâm lưỡi vào tận họng, mơn trớn ngực và tốc váy cô ấy lên. Chỉ trong nháy mắt anh đã đẩy cô ấy ngã ngửa ra mui xe, tấn công cô trước mặt Chúa cùng tất cả mọi người.
Một kiểu anh hùng khốn khiếp.
Cô đã vội vàng tránh xa anh, co người lại trên ghế càng xa càng tốt, tay cô che giấu đôi môi đỏ rực. Có lẽ đang lo sợ liệu anh có nhảy vào cô như một con thú hoang không.
"Kia rồi", anh nói.
Khuôn mặt cô lại tái nhợt, trừ vệt màu hồng nhàn nhạt trên gò má mịn màng. Cô chỉ gật đầu rồi ngay lập tức quay đi.
Anh lái xe vào bãi đậu chật kín của khách sạn Crow's Nest Inn. Đó là một noi giản dị, bao quanh bởi đám đá cuội xám xịt vì mưa gió. Mỗi phòng đều có ban công nhìn ra biển. Anh đã ở đây vài lần trong những đợt công tác và rát thích. "Nó không được đẹp đẽ như khu nghỉ dưỡng của gã triệu phú kia", anh nói với cô. "Nhưng ít nhất em có quyền chủ động."
Cô bước ra khỏi xe. "Anh được chủ động chứ không phải tôi, Connor."
Giọng nói kiêu ngạo của cô đã chọc tức anh. "Em cho rằng tôi dàn xếp chuyện này hả Erin?" Anh gay gắt.
Không hiểu sao cô lại coi thường anh cho dù anh cao hơn cô một cái đầu. "Tôi không thể tin rằng Claude Mueller lại có bất kỳ mối liên hệ nào với Novak. Tôi đã tới tư vấn cho ông ta bốn lần. Lần nào cũng được đối xử rất lịch sự và tôn trọng. Hơn bất kỳ ai thời gian gần đây."
"Như tôi hả?" Anh gặng hỏi.
"Phải, như anh", cô kiêu căng đáp trả. "Tôi không yêu cầu anh giúp đỡ. Lý do duy nhất tôi cho phép anh ép buộc tôi là vì tôi thành thật cảm kích sự quan tâm của anh và..."
"Lạ thật, cám ơn", anh gầm gừ.
"... Và tôi tin rằng nó rất chân thành, dù hoàn toàn không cần thiết..."
"Không cần thiết, buồn cười nhỉ!"
"... Và tôi yêu cầu anh dừng la hét ngay. Thật đáng xấu hổ."
Anh liếc ra xung quanh. Cô nói đúng. Mọi người đang trố mắt nhìn.
Thử thách tự kiểm soát tiếp theo của anh xuất hiện dưới hình dạng nhân viên đăng ký phòng, một đứa trẻ lóng ngóng, đang tuổi dậy thì và quá nhiệt tình quảng cáo với bài diễn văn dài ngoằng.
"Một phòng đôi là rất hiếm, nhưng kiểu phòng Trăng mật thì vẫn đang trống. Nó có một giường cỡ lớn và bồn sục Jacuzzi", cậu ta nhấn mạnh. "Nó đắt hơn phòng đôi thông thường mười đô la và chúng tôi cung cấp một..."
Connor quất mạnh hai tờ năm mươi đô la xuống. "Cho phòng có hai giường", anh nói cộc lốc. "Không hút thuốc."
Trán thằng nhóc nhăn tít, bối rối. "Nhưng phòng Trăng mật chỉ đắt hơn có mười đô la. Ngài không muốn có bồn sục Jacuzzi à?"
Anh mường tượng ra cảnh Erin nằm trong bồn Jacuzzi, mái tóc đen nhánh của cô xõa ra như chiếc lá hoa huệ tây. Rồi cô đứng lên với đám mây hơi nước mềm mại, tóc cô dính vào tất cả đường cong trên cơ thể hồng hào của cô, những hạt nước đọng trên da cô lóng lánh, ngực cô...
"Không, tôi không muốn cái bồn tắm Jacuzzi chết tiệt đấy”, anh gầm gừ.
Thằng nhóc lùi xa bàn quầy bởi giọng nói đáng sợ của anh.
Erin theo anh vào thang máy sau khi anh đã điền hết các thông tin vào bản đăng ký. Mắt cô cụp xuống, hàng lông mi in bóng hình quạt lên má cô. Không thể biết cô đang nghĩ gì khiến anh phát điên.
Đó là một căn phòng đẹp đẽ, rộng rãi, thơm tho với một cửa sổ rất lớn để ngắm cảnh cùng ban công nhìn thẳng ra bãi biển. Anh chốt cửa lại và gắn một trong những cái chuông báo động mà Seth đưa cho lên cánh cửa. Erin lững thững ra cửa sổ, chăm chú nhìn xuống từng con sóng vỗ vào bờ cát trắng xóa.
Anh nhìn chằm chằm vào lưng cô. Cô có tư thế cao ngạo với đầu và lung thẳng đứng, tao nhã. Giống một nàng công chúa. Một vài lọn tóc bóng mượt lay động dưới cằm. Cả người anh căng cứng vì ham muốn.
Không thể tin được nụ hôn mê mẩn ở bãi đỗ xe lại thực sự xảy ra. Ở đây, khi nhìn đăm đăm vào hình bóng thẳng đứng màu đen của cô nổi bật trên nên đại dương xám xịt, anh có cảm giác ký ức đó dường như chỉ là giấc mơ.
“Ừm, xin lỗi vì em phải ở chung phòng với tôi”, anh cộc cằn. “Nhưng nếu định bảo vậ em, tôi phải...”
“Tất nhiên”, cô cắt ngang, lạnh lùng, điềm tĩnh.
Anh lúng túng. “Coi kìa. Tôi thực sự không có ý định lợi dụng tình huống này. Chuyện xảy ra ở sân bay, chỉ vì tôi, ờ... Bị mất kiểm soát. Nhưng sẽ không xảy ra nữa đâu.”
“Được rồi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Cô ném cho anh một nụ cười nhẹ khinh miệt, giống như cái vỗ nhẹ lên đầu một một con chó quá cuồng nhiệt để giúp nó bình tĩnh lại. Cô lại hướng ra cửa sổ.
Dứt khoát kết thúc chủ đề này.
Anh nghiền răng. Có vẻ quá dễ dàng để quay lại Seattle. Lúc này anh cảm thấy như đang đi trên một sợi dây vắt ngang qua dòng dung nham sôi sục.
Anh cần một điếu thuốc. Anh ngồi xuống giường, lôi gói thuốc được giấu kỹ ra. Cô quan sát anh cuốn thuốc với vẻ mặt thất vọng.
“Đây là phòng không hút thuốc”, cô nhắc nhở.
“Phải, tôi biết. Tôi sẽ hút ngoài ban công”, anh bảo cô.
Cặp lông mày đen mượt của cô nhíu sát vào nhau. “Trời đang mưa”, cô nói. “Và anh phải biết là chúng có hại với anh.”
Anh lầu bầu, kéo chốt cánh cửa trượt. Làn gió từ đại dương đập vào anh như một cái tát. Áo choàng căng phồng, bay phần phật quanh chân anh. Khả năng không thể châm được một điếu thuốc trong các điều kiện thế này là một thách thức đáng hoan nghênh.
Bất cứ thứ gì giúp anh quên đi cách cô cho anh thấy anh không quan trọng như anh tưởng. Chỉ cần thêm một cái nhìn mang phong thái của một nàng công chúa vương giả, quyền uy từ cô là anh sẵn sàng ngồi, nằm, lăn và cầu xin.
Khốn kiếp, không được suy diễn. Anh gần như cười phá lên.
Mọi thứ trong cuộc sống đều chưa bao giờ dễ dàng.
Erin vòng tay quanh người, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Connor khum tay che gió, châm lại điếu thuốc sau vài lần thất bại. Anh dùng thân mình che kín cái ban công lộng gió lúc hút thuốc, quắc mắt nhìn sang phải rồi sang trái như thể lo ngại bị tấn công từ mọi phía.
Ôi, Chúa ơi, anh quá đẹp trai. Mọi thứ thuộc về anh đều rất gợi cảm. Thậm chí ngay cả cách anh hút thuốc cũng vô cùng lôi cuốn dù cô rất không thích khói thuốc. Cô muốn xem loại kem đánh răng anh dùng, muốn hít hà mùi mồ hôi trên áo, lấy cắp bức anh trong bằng lái xe của anh. Cô bị điên mất rồi.
Nhưng anh lại không muốn lợi dụng tình huống này.
Chà, vậy thì quá tệ cho anh. Cô sẽ phải tự mình lợi dụng hoàn cảnh này. Anh chỉ có một mình. Phó mặc cho cô định đoạt. Nếu nụ hôn trong xe biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào, thì có lẽ anh cũng sẽ không phản đối quá kịch liệt chuyện bị lạm dụng tình dục. Các bạn cô nói đàn ông thường không từ chối bao giờ.
Ôi Chúa ơi, đầu óc quay cuồng, cô ngồi cứng đơ trên giường.
Làm sao cô có thể bình tĩnh đây? Cô sợ gần chết. Bradley đã nói rằng cô lạnh lẽo như ngọn núi băng ở Greenland. Nhưng lãnh cảm có nghĩa là không muốn tình dục và không đúng với trường hợp của cô. Cô thèm muốn Connor đến tuyệt vọng, cô bị đóng băng vì sợ hãi.
Nhưng một lần nữa, nghĩa đen của từ lãnh cảm có phải là như thế không? Lạnh lẽo. Nguyên nhân là gì không quan trọng, kết quả vẫn như nhau. Có lẽ cả hai đều tồn tại trong sự tuyệt vọng đau đớn.
Ánh mắt chạm vào cuốn sổ ghi chú cài bên ngoài túi xách khiến cô giật mình khó chịu. Cô nên tận dụng khoảnh khắc được ở một mình để kiểm soát một số thiệt hại. Cô mở sổ ghi chú, nhấn số gọi khu nghỉ dưỡng Silver Fork, đề nghị nối máy cho Nigel Dobbs.
“Xin chào?” Giọngnói nhanh nhẹn, khinh khỉnh của Dobbs vang lên.
“Ngải Dobbs phải không? Erin Riggs đây.”
“Cô Riggs! Rốt cuộc! Chúng tôi đang rất lo lắng cho cô.”
“Tôi rất cảm kích sự quan tâm của ngài và hết sức xin lỗi vì tôi không có cơ hội gọi điện và...” Giọng cô nhỏ dần. Connor đẩy cái cửa trượt kêu rầm một tiếng, hiên ngang bước vào, để mặc cửa vẫn mở. Anh đứng sừng sững chỉ cách một inch trước mặt cô, nhìn trừng trừng. Luồng hơi lạnh, mùi muối ẩm ướt cuộn xoáy quanh anh.
“Alô! Alô! Cô Riggs, cô còn đó không?”
“À vâng, tôi đây. Thứ lỗi cho tôi. Chắc tại kết nối kém thôi”, cô hấp tấp lên tiếng. “À, tôi rất xin lỗi. Tôi, ừm...”
“Cô ổn chứ? Cô gặp rắc rối gì à?”
Ôi, ngài không tưởng tượng nổi đâu. “Không có gì”, cô quả quyết. “Tôi rất ổn.”
“Cô cần ai tới đó đón cô không?”
“Không, cám ơn ngài.Đó chính là lý do tôi gọi điện cho ngài. Tôi rất muốn xin lỗi vì đã không thông báo cho ngài kịp thời để báo lái xe không phải tới sân bay Fortland nữa. Tôi đã thay đổi kế hoạch và...”
“Nói với họ là bạn trai em đi cùng”, Connor nói.
Cô nhìn anh chằm chằm, im bặt.
Tiếng thở dài thiếu kiên nhẫn của Dobbs vang lên rõ ràng. “Cô Riggs. Cô định thông báo vài điểm về sự thay đổi kế hoạch của cô phải không?”
Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Bạn... Bạn trai tôi đi cùng.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. “Tôi hiểu.”
"Anh ấy gặp tôi ở Portland, lái xe đưa tôi đi và chúng tôi đã đăng ký phòng ở một khách sạn khác, vì thế tối..."
"Vậy tôi đoán cô không thể ăn tối cùng ngài Mueller rồi. Ông ấy sẽ rất thất vọng. Thời gian của ngài Mueller rất eo hẹp."
"Nhưng tôi không được biết ngài Mueller sẽ tới khách sạn tối nay", cô ấp úng. "Tôi nghĩ ông ấy sẽ tới lúc nửa đêm."
"Ông ấy đã thay đổi kế hoạch khi nhận được email của cô." Dobbs lạnh lùng. "Ông ấy đang trên đường tới đây trưa nay. Thật đáng tiếc, hừm!"
Erin nhắm mắt và thầm thì một lời nguyền rủa câm lặng. "Vậy thì, ừm, có thể tôi..."
"Không." Giọng Dobbs nghiêm khắc, uy hiếp. "Không đời nào. Không ăn tối với hắn ta tối nay. Quên chuyện đó đi."
Nigel ho khan. "E hèm. Có lẽ tốt nhất cô nên giải quyết ổn thỏa vấn đề cá nhân của mình. Tôi sẽ bảo ngài Mueller về sự thay đổi kế hoạch của cô lúc ông ấy tới."
"Cám ơn ngài", cô khổ sở.
"Và nếu ngài Mueller mạo hiểm tiếp tục sử dụng dịch vụ chuyên nghiệp của cô, tôi sẽ coi là một ân huệ to lớn nếu cô thông báo trước với chúng tôi về những thay đổi của cô. Ngài Mueller đã đi chuyến bay sớm từ Paris tới đây chỉ để có thời gian dùng bữa tối với con. Nếu cô gọi sớm hơn thì tôi đã có thể thông báo cho cô rồi."
"Ôi Chúa ơi", cô lẩm bẩm. "Tôi vô cùng xin lỗi."
"Tôi sẽ cho xe tới đón cô vào sáng mai. Địa chỉ chỗ cô ở là gì?"
Cô dò tìm ở tập giấy ghi số điện thoại. "Chờ một chút, nó có ghi trên tập..."
Cô khẽ kêu lên khi Connor giật chiếc điện thoại từ tay cô và bịt kín ống nghe. "Không được cho địa chỉ", anh nói.
"Connor!" Cô nhào tới giật lại điện thoại.
Anh giơ ra xa khỏi tầm với của cô. "Sáng mai tôi sẽ đưa em tới đó. Em mở miệng nói cho hắn ta địa chỉ, tôi sẽ giật đứt dây điện thoại." Anh quấn dây quanh ngón tay và nheo mắt. "Đồng ý đi, Erin. Cho tôi thấy là chúng ta đã hiểu rõ nhau đi."
Cô gật đầu. Anh đưa lại điện thoại cho cô. "Ngài Dobbs. Tôi không muốn làm phiền tài xế của ngài..."
"Đó không phải là làm phiền, cô Riggs."
"Thật sao, vậy thì tốt. Chúng tôi sẽ tự lái xe tới khu nghỉ dưỡng."
"Nếu cô quyết định thế. Khi nào chúng tôi được tiếp đón cô? Có lẽ mười một giờ là phù hợp. Như thế ngài Mueller sẽ có thời gian nghỉ ngơi."
"Mười một giờ là ổn", cô đáp. "Và vui lòng chuyển lời xin lỗi của tôi tới ngài Mueller. Tôi thực sự không có ý..."
"Vâng, vâng, tất nhiên rồi, Dobbs nhiệt tình. "Chúc buổi tối vui vẻ."
Erin cúp máy. Cô cảm thấy phát ốm. Dạ dày cô quặn lại, bất an. Cô ấn chặt bàn tay run rẩy lên nó.
Cô hít một hơi sau, rùng mình, đứng dậy đối mặt với anh. "Connor", cô nói. "Anh còn quá cả hoang tưởng đấy. Đó là khách hàng giá trị nhất của tôi, Anh đang cố hủy hoại tôi phải không?"
Anh nhún vai. "Em đang định nói cho hắn ta số điện thoại. Nó sẽ làm mất hết lợi thế khách sạn này mang lại cho em."
Cô hùng hổ đi về phía cửa, đóng sập nó lại. "Và anh có quyền gì bắt tôi phải nói anh là bạn trai của tôi?"
"Khiến mọi người bớt chú ý hơn nếu nói tôi là vệ sĩ của em. Hợp lý hóa lý do tại sao tôi bám dính lấy em, lừ mắt với bất kỳ gã nào sán lại gần em. Đó là hành động ghen tuông thông thường của một gã bạn trai. Hầu hết phụ nữ đều phải lòng một trong số đám thất bại ấy và phải đưa ra một lệnh cấm với anh ta."
"Tôi chưa bao giờ làm thế", cô bất bình.
"Đừng lo lắng Erin. Tôi đã làm cảnh sát chìm chín năm, Tôi diễn xuất rất tốt. Em không bắt buộc phải ngủ với tôi để chuyện đó có vẻ thuyết phục hơn."
Quai hàm cô chùng xuống vì lời nói thô lỗ của anh. "Ồ! Cảm ơn Connor! Nhận xét sâu sắc đó khiến tôi an tâm lắm đấy!"
"Tôi không định trấn an em", anh vặn lại.
"Chết tiệt, rõ ràng là như thế!" Cô hét lên. "Anh có biết tôi cảm thấy tệ thế nào không? Mueller đã bay chuyến sớm hơn từ Paris chỉ để gặp tôi tối nay!"
"Ồ, Lạy Chúa, không." Vẻ mặt anh vờ tỏ ra đau khổ một cách đầy biếm họa. "Gã tỉ phú thất vọng, ăn món trứng cá muối một mình trong ánh nến lung linh. Tội nghiệp Claude. Em đang làm trái tim tôi tan nát."
Cô hất cằm lên. "Vậy sao." Rồi chộp lấy va li. "Tôi thật sai lầm khi chiều theo ý anh. Anh không có chút tôn trọng nào với công việc của tôi, và hoàn toàn bị điên. Tôi sẽ rời khỏi... Ối!"
Anh giật phắt cô lại. "Em sẽ không đi đâu hết."
"Có, tôi sẽ đi." Cô lùi lại nhưng anh đã túm chặt vai cô. "Tôi đạ chịu đựng anh đủ... Connor!" Thế giới nghiêng ngả, quay tròn, và cô hạ cánh trên giường rồi nảy lên. Cú nảy dừng lại khi anh đè lên cô, ghìm chặt cô dưới thân hình to lớn, vững chắc của mình.
"Không", anh nói điềm tĩnh như thể nằm trên cô không phải là việc gì to tát. "Em sẽ không đi đâu hết, Erin."
Cô buộc mình phải im lặng. Tim cô đập thình thịch, và cô chắc chắn anh có thể cảm nhận được nó đập mạnh vào ngực anh. Cô vật lộn dưới sức nặng rắn chắc của anh, và hành động đó lại có vẻ... gợi cảm.
Cô nằm im lìm. "Connor. Đừng", cô thì thầm.
Anh ôm gọn khuôn mặt cô trong đôi tay to lớn. "Novak nên bị tiêu diệt khi chúng ta có cơ hội. Georg cũng thế. Tôi nên giết hắn, nhưng tôi đã để pháp luật trừng trị hắn. Đó là quyết định ngu ngốc, bởi vì có vô số cái hố mục ruỗng trong cả hệ thống. Jesse bị rơi vào một trong những cái hố đó và bị giết chết. Tôi rơi vào hố khác. Tôi đã sống trong đường tơ kẽ tóc, một may mắn tình cờ. Một cái hố khác giúp Novak và Georg trốn thoát. Em có hiểu không?"
Cô gật đầu rất nhẹ.
"Tôi sẽ không để em rơi vào một trong số chúng, Erin. Tôi sẽ không bỏ em một mình. Tôi sẽ không biến mất. Hiểu chưa?"
Cô cố hít một hơi thở mỏng manh. "Tôi không thở được."
Anh chống khuỷu tay xuống, vẫn đè lên cô. "Để tôi kể cho em vài điều về Kurt Novak."
Cô lắc đầu. "Làm ơn, đừng. Tôi không muốn nghĩ về..."
"Tệ thật. Nhìn tôi đi."
Cô nhăn mặt, rồi từ từ, miễn cưỡng nhìn anh.
"Bố hắn là một ông trùm tiếng tăm trong các băng đảng ở Đông Âu. Có lẽ là một trong những người giàu có nhất thế giới. Ông ta đã thu xếp cho con trai mình tới học ở Mỹ. Tôi đoán ý định của ông ta là dọn bước cho hắn đi đúng luật, mở rộng cơ sở quyền lực, nhưng Kurt, chà, hắn lại là một gã hài hước. Những sự việc kỳ lạ bắt đầu xảy ra ở ký túc xá. Đỉnh điểm là một cô gái bị bóp cổ đến chết trong khi đang quan hệ tình dục."
Erin nhắm nghiền mắt. "Connor, tôi không..."
"May mắn cho anh chàng Kurt của chúng ta, cô gái đó không giàu có, cũng chẳng phải là con của một chính trị gia hay một viên tướng. Mẹ cô ta chỉ là một thủ thư góa bụa, không đủ nguồn lực để theo một cuộc chiến lớn. Hoặc có lẽ cũng chẳng phải may mắn, có thể Kurt đã suy nghĩ kỹ lưỡng, ở cái tuổi mười chín. Sự việc bị bưng bít và chìm đi, Kurt bị lôi về châu Âu, sửa chữa lỗi lầm trên các sườn núi trượt tuyết ở dãy Alps1.
Cô quay mặt đi nhưng bàn tay anh đã buộc cô phải quay lại đến khi cô nhìn vào mắt anh lần nữa. "Nhìn tôi khi tôi đang nói chuyện với em, Erin."
Dãy núi Anpơ, là dãy núi dài nhất châu Âu, chạy qua các nước Áo, Ý, Slovenia, Thụy Sĩ, Đức, Pháp.
Sao anh dám ra lệnh cho cô chứ. Cô muốn nói gì đó thật chua ngoa để anh hiểu rõ vị trí của mình, nhưng ánh mắt dữ dội của anh khiến đầu óc cô trống rỗng.
"Em có biết, khi một con chó bình thường luôn ngoan ngoãn, bắt đầu đuổi bắt cừu và hạ gục một con, con chó ấy sẽ không bao giờ dừng lại không? Nó không thể quên cảm giác rùng mình và mùi máu tươi trong miệng."
"Không. Tôi không muốn biết", cô thì thầm.
"Chà, sao lại không? Em là một cô gái thành thị. Nhưng dù sao con chó cũng có lý do. Nó chỉ quay lại bản chất mà thiên nhiên định sẵn cho nó. Còn Novak, hắn khám phá ra niềm đam mê thực sự trong đời hắn vào đêm hôm đó. Giết hại phụ nữ trẻ là thú vui xa xỉ của hắn, giống như một loại ma túy thượng hạng. Hay sưu tầm cổ vật Celtic vô giá."
Cô lắc đầu. "Không thể nào, Connor. Mueller là..."
"Em có biết tại sao tôi phát cáu lên không? Xin em đấy, Erin. Nói cho tôi ít nhất là một người biết hắn ta. Tôi đang hết sức mơ hồ. Một gã phóng đãng luôn có hứng thú với những cô gái trẻ xinh đẹp và hắn biết rõ tên em. Hãy nói là tôi có quyền lo lắng cho em!"
Giọng nói khẩn khoản tuyệt vọng của anh khiến cô muốn ôm chặt lấy anh và đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào chỉ để anh cảm thấy khá hơn. Cô dừng lại kịp thời, vô tình bật ra tiếng cười lo lắng. "Tôi không đáng ước vọng thế. Novak có thể tìm được người đẹp hơn tôi nhiều."
Anh hoài nghi. "Hả?"
"Cindy có nhan sắc, Erin có bộ não", cô lảm nhảm. "Mẹ tôi thường nói vậy. Bà không ám chỉ Cindy ngu ngốc hay tôi xấu xí. Bà có ý tốt. Luôn có ý tốt."
Anh cau mày. "Em đang đùa hả? Hãy nói là em đang đùa đi."
Cô cắn môi, ánh mắt cô trượt khỏi anh.
"Chúa ơi", anh nói. "Em đẹp tuyệt. em phải biết điều đó chứ."
Mặt cô bỗng đỏ bừng. "Làm ơn, đừng lố bịch thế."
"Tôi không phải là kẻ lố bịch." Anh thay đổi vị trí để chân anh nằm giữa chân cô. Váy cô bị kéo gần như tới tận mông.
"Connor." Cô dừng lại và cố giữ giọng bình tĩnh. "Đừng nói thêm gì về Novak nữa. Tôi không muốn nhắc đi nhắc lại về bạo lực và cái ác. Tôi đang cố gắng suy nghĩ tích cực. Tôi không muốn biết."
"Em không thể chạy trốn sự thật."
Cô đẩy mạnh vào ngực anh. "Tôi phải đối mặt quá đủ với sự thật ấu xa rồi!"
"Em không thể khắng định thế nào là đủ", anh nói. "Không ai trong chúng ta có thể khẳng định. Em không thể kiểm soát được. Không bao giờ."
"Tôi sẽ thử", cô cáu kỉnh.
"Chắc chắn, em có thể thử. Nhưng em sẽ tự làm mình đau đớn."
Sự trống trải trong đôi mắt anh khiến những điều cô muốn nói chợt tan biến. Ngực cô nặng trĩu như thể vừa chạy một quãng đường dài.
"Làm ơn, Erin." Giọng anh nhỏ, xúc động. "Tôi sẽ cố cư xử tốt. Tôi sẽ không hủy hoại cuộc sống của em. Chỉ cần đóng kịch cùng tôi. Hãy để tôi làm việc của tôi."
Tất cả sự che chở mạnh mẽ này đều là dành cho cô. Trái tim cô xoắn lại vì khao khát.
Connor đã đối mặt với rất nhiều sự thật nghiệt ngã, nhưng anh vẫn chiến đấu. Vẫn dũng cảm và cố gắng làm điều đúng đắn. Cô muốn ôm chặt lấy anh và nói, Ồ vâng. Hãy che chở em khỏi cái thế giới xấu xa rộng lớn này. Và trong khi anh làm thế, hãy hôn em một cách điên cuồng. Vì Chúa, đừng dừng lại.
Cô tập hợp tất cả mảnh vụn tự kiềm chế ít ỏi còn lại. "Ừm, có lẽ tôi có thể sáng suốt hơn nếu anh không nằm lên tôi, ép tôi xẹp lép và làm nhàu bộ đồ của tôi. Anh không phiền chứ?"
Nét mặt căng thẳng, anh lập tức nhấc người ra khỏi cô.
Cô đá văng đôi giày vẫn đang dính chặt vào chân, ngồi dậy, quỳ gối trên giường. Connor gập người trên mép giường, quay lưng về phía cô. Âm thầm chờ đợi.
Giấc mơ vụt hiện ra trong đầu cô: Cách anh bám sát cô với sự kiên nhẫn cứng đầu giống thế này. Không rời mắt khỏi cô, không bỏ cuộc. Cô muốn chồm lên bờ vai rộng lớn và ôm chầm lấy anh.
Quyết định chợt xuất hiện, đột ngột, không thể thu hồi. "Được rồi", cô nói.
Anh quay đầu lại, ánh mắt đề phòng. "Được cái gì?"
"Được, anh có thể làm việc của anh. Nếu anh nghiêm túc về việc cố gắng không hủy hoại cuộc sống của tôi. Và, ừm, cám ơn anh vì đã bận tâm."
Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu. "Không có gì."
Ánh mắt anh trượt xuống thân hình cô. Hơi nóng lại bùng lên giữa hai chân, cô phải ép chặt hai đùi, cố gắng vuốt thẳng tóc ra sau. Áo cô nhàu nát. Anh nhìn cô vuốt thẳng áo, khuy áo rồi đến nếp gấp với niềm đam mê mãnh liệt. Sự im lặng càng kéo dài, càng khiến nó trở nên ý nghĩa hơn.
"Vậy", cô nở một nụ cười vui vẻ, kiểu chúng-ta-đi-thôi, nhưng lại chẳng biết có đạt được mục đích không. "Giờ thì sao?"
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. "Em đói hả?"
Cô gặp quá nhiều chuyện nên không có thời gian nghĩ tới thức ăn, nhưng cả ngày hôm nay cô chỉ ăn đúng một cái bánh cuộn hồ đào. "Tôi muốn ăn gì đó", cô thừa nhận.
"Chúng ta xuống nhà hàng bên dưới nhé. Đồ biển ở đó ngon tuyệt."
"Được. Tôi sẽ, ừm, chỉ vào nhà tắm thay đồ một lát."
Cô quá luống cuống để lấy đúng thứ mình cần dưới ánh mắt chăm chú của anh nên đành lôi cả va li vào nhà tắm. Cô đóng nắp bồn cầu, ngồi lên đó, run rẩy gấp đôi với sự kết hợp âm thầm giữa tiếng cười và nước mắt.
Điều đó là không thể, lên kế hoạch quyến rũ anh trong tình cảnh này.
Cô đưa tay lên, chạm vào đôi môi căng phồng. Cô đã bị lạc trong đôi mắt Connor. Đôi đồng tử như miệng giếng đen sâu hun hút, không bờ bến tiếp giáp với màu xanh của núi, của nước trong trẻo, tinh khiết. Cô không nói lên lời.
Anh giật mạnh cửa phía hành khách của con Cadillac. "Vào đi."
Dù sao thì chân cô cũng không thể đứng vững được nữa. Cô trượt vào ghế, mềm nhũn. Cánh cửa đóng sầm lại, dứt khoát. Connor ngồi vào ghế lái. Anh nhìn cô rồi nhìn ra xa, chà xát mặt mình. Có thể nghe rõ hơi thở hổn hển, ngắn, gấp gáp của cô trong chiếc xe yên tĩnh.
"Ôi, mẹ kiếp", anh lầm bầm. Rồi trườn về phía cô. Cô vồ lấy anh, vòng tay quanh cổ để anh không thể thay đổi ý định.
Họ ngả người trên chiếc ghế da trơn trượt, ghì chặt lấy nhau. Những tưởng tượng của cô không sát với thực tế sống động về con người anh. Anh quá mạnh mẽ và rắn chắc. Miệng anh dụ dỗ, rồi đòi hỏi. Cô mở miệng chào đón anh, nhấp nháp hương vị cà phê, thuốc lá cùng sự nóng bỏng của anh. Vị mặn của muối biển hòa với vị đàn ông. Lưỡi anh chạm nhẹ vào môi cô. Thăm dò. Rồi trượt mạnh vào trong.
Liệu anh có thể thõa mãn cô, tại đây, ngay bây giờ. Cô đọc thấy câu hỏi không lời trong mắt anh. Nếu cô không trả lời nhanh thì cơ thể cô sẽ lên tiếng, và cô sẽ thấy mình đang trở nên hoang dã, làm tình ngay tại bãi đỗ xe của sân bay.
Cô trượt khỏi người anh, vụng về leo sang chiếc ghế bên cạnh. Kéo mạnh váy xuống với những ngón tay run rẩy, vuốt thẳng tóc.
Anh ngả người vào thành ghế, nắm chặt tay, "Tôi xin lỗi", anh nói. "Tôi thề tôi không định làm thế."
"Không sao", cô thì thầm. "Không phải lỗi của anh."
Anh ném cho cô một cái nhìn châm biếm, khó hiểu. "Vậy thì lỗi của ai hả?"
Cô lắc đầu và nhìn chằm chằm vào lòng mình.
Anh khởi động xe. "Tôi không tới đây để lợi dụng em", anh thô lỗ. "Em cần được bảo vệ, Erin. Tôi không có lựa chọn nào khác, cả em cũng vậy. Nhưng tôi hứa sẽ không chạm vào em lần nữa."
"Luôn có những lựa chọn", Erin nói.
"Không phải lần này. Cài dây an toàn vào."
Giọng nói uy nghiêm đột ngột của anh khiến cô liên tưởng tới bố cô. Giọng nói là dấu hiệu cho thấy: Không thương lượng, không bàn cãi gì nữa.
Thật sai lầm khi nghĩ về bố. Cô thắt dây an toàn, thu mình trên ghế. Miệng sưng phồng. Cô nhìn trộm mình qua gương và hổn hển kinh hãi. Tóc cô xõa xuống, mặt đỏ bừng và cái miệng... Thậm chí trông nó không giống miệng cô.
Connor bật đài, chuyển kênh cho đến khi anh tìm thấy chương trình nhạc Blues() cổ điển. "Chuyển kênh nếu em muồn."
() Nhạc Blues có nguồn gốc từ những điệu hát của miền Tây châu Phi, được các nô lệ da đen mang sang Bắc Mỹ và dần trở nên phổ biến.
"Nghe được đấy." Đó là tất cả những gì cô có thể gắng gượng để nói với anh.
Cô chỉ ngồi đó, ép chặt hai đùi đang run rẩy quanh vùng nóng bỏng đau đớn. Quần lót của cô ẩm ướt. Cô muốn dừng lại ở khách sạn đầu tiên, kéo anh vào đó, và khiến anh kết thúc thứ anh mới bắt đầu. Cô muốn nhảy ra khỏi xe, gào thét. Cô bị cắt thành từng mảnh và mỗi mảnh lại muốn một thứ khác nhau.
Cô lén nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng dứt khoát của anh, hình ảnh hiện lên trong đầu khiến cô đỏ mặt. Cô quá chán ngán với cuộc sống độc thân. Cô đã gần hai mươi bảy tuổi, sống tự lập và đang vô cùng rối loạn. Sẽ không ai biết nếu cô làm gì đó điên rồ như làm tình với Connor McCloud.
Ít ra thì cô không phải là trinh nữ, dù khó có thể tính trường hợp của Bradley. Trớ trêu thay, lý do chính khiến cô bị hấp dẫn bởi Bradley ngay lần đầu gặp mặt là vì ngoại hình của anh ta có nhiều nét tương đồng với Connor. Anh ta cao, gầy, tóc vàng. Vừa tốt nghiệp trường Princeton và ngay lập tức được nhận vào khoa Luật, Đại học Harvard. Sắc sảo, dí dỏm, có thể làm cô cười. Anh ta đã thuyết phục cô rằng anh ta làm tình rất giỏi, và hoàn hảo để tháo gỡ gánh nặng trinh nữ của cô.
Ký ức này vẫn hiển hiện trong đầu dù cô tìm mọi cách xua nó đi. Cô hoàn toàn không có cảm giác gì khi kết thúc. Chỉ hoang mang về những nhận xét mang tính đánh giá của anh ta về cơ thể cô, còn trên giường thì chỉ có cảm giác khó chịu do bị xâm chiếm. Thôi thúc đẩy anh ta ra trỗi lên mạnh mẽ, và cô đã kiểm soát được. Dù sao cô cũng đã đồng ý. Bradley không đáng bị đối xử như thế.
Khách quan mà nói, từ lời khẳng định quả quyết đầy tự hào của Bradley cũng như trong các tiểu thuyết lãng mạn, kỹ năng làm tình của Bradley không tệ. Cuối cùng, một đêm anh ta đã nằm phịch xuống và nói nếu ngay cả anh ta cũng không thể khiến cô đạt đỉnh thì hẳn cô là một con chó nhỏ bị thương. Xin lỗi cưng. Hãy đối mặt với thực tế. Một tép thuốc kích thích có thể sẽ hữu ích. Em có muốn thử không?
Cô từ chối. Anh ta rời khỏi trường Harvard và không bao giờ gọi lại, để giúp cô khuây khỏa. Và mẹ cô đã rất thất vọng.
Biết được khả năng tình dục kém cỏi của mình khiến cô không đủ dũng cảm thử lại lần nữa. Cô co rúm lại mỗi khi nghĩ về rủi ro phải chịu cảm giác trống rỗng, xấu hổ của sự thất bại. Giải pháp dễ dàng hơn là vùi đầu vào nghiên cứu. Đó là thứ mà cô chắc chắn mình làm rất tốt.
Cô hầu như đã thuyết phục được bản thân rằng dù sống một mình thì cô vẫn ổn cho đến khi khám phá ra cái bẫy mà Connor rơi vào. Anh và Jesse đã bị Novak lừa bịp. Connor đang lên tàu thì nó bị nổ, hất anh vào hồ nước đóng băng ở phía Nam. Toàn thân anh bị bỏng, còn chân bị gãy nát. Ngay khi được tìm thấy và vớt lên anh đã bất tỉnh. Còn Jesse đã chết.
Sau đó cô phải đối mặt với sự thật, một cú đánh dữ dội, khủng khiếp. Cô đã yêu Connor McCloud. Cô thèm khát anh, và chỉ mình anh. Đến bệnh viện và đọc sách cho anh nghe không phải là thử thách khó khăn. Phần khó khăn chính là phải tạm biệt anh mỗi ngày, trong tĩnh mịch và yên lặng.
Rồi anh tỉnh lại, cô đã vui mừng đến phát điên, nhưng cô vẫn ngần ngại, không dám bày tỏ với anh. Có vẻ không công bằng khi ném những khao khát tuổi vị thành niên vào một người đàn ông còn đang bàng hoàng với cú sốc và nỗi thương tiếc, cùng những cơn đau thể chất nghiêm trọng. Từng tuần nối tiếp nhau trôi đi. Quyết tâm của cô nhạt dần. Rồi tuần trở thành tháng, và sự kiện ở núi Crystal xảy ra. Novak, Georg, bố, Connor cùng một cơn lốc xoáy của sự trả thù và phản bội đã xé nát cuộc đời cô thành từng mảnh vụng.
Cô đã cố hết sức để mọi chuyện lại phía sau, nhưng cô không lường được lại có cơ hội như này, để một lần biến những giấc mơ ướt át của cô về Connor thành hiện thực. Sẽ chẳng ai biết hết. Cô sẽ giữ chặt bí mật này cho riêng mình, quý giá và đau đớn như nhau. Chỉ một lần cô nàng bận rộn, nhạy cảm và thực tế Erin Riggs trở nên điên rồ, làm điều gì đó hoang dã và ngu xuẩn.
Cô lại lén nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh. Bắt gặp ánh mắt anh, cô vội vàng quay đi, mặt đỏ bừng.
Chỉ nụ hôn của Connor cũng khiến cô điên đảo hơn bất cứ điều gì Bradley đã làm.
Cuộc đời cô thật lạnh lẽo và ảm đạm. Còn hơi ấm của anh lại không thể cưỡng được.
Connor kiểm tra chỉ dẫn trước khi anh rời khỏi đường cao tốc. Ngày hôm nay anh hoàn toàn không thể tin tưởng bản thân, thậm chí ngay cả khi anh đã nhớ rõ ràng. Anh không chắc điều gì khiến anh sợ hãi hơn: Mất kiểm soát và nhảy bổ vào một người phụ nữ không chào đón mình hay phản ứng cuồng nhiệt của cô. Cô đã ôm anh, hôn anh. Tan chảy với anh, nóng bỏng và sẵn sàng như trong giấc mơ hoang dại nhất của anh.
Bảo vệ cô là điều anh tâm niệm. Quyến rũ cô là không thể chấp nhận được. Kết quả, cô sẽ căm ghét anh và anh xứng đáng bị như thế. Cho dù anh không có khả năng tự lừa dối mình. Anh có thể nhìn nhận, đánh giá qua con mắt của Nick. Anh đã đến căn hộ của một cô gái độc thân, dễ bị tổn thương đêm qua, nói với cô ấy là có một tên khốn xấu xa đang truy đuổi cô. Rồi anh bắt cóc, ép buộc, tịch thu va li của cô ấy, còn đâm lưỡi vào tận họng, mơn trớn ngực và tốc váy cô ấy lên. Chỉ trong nháy mắt anh đã đẩy cô ấy ngã ngửa ra mui xe, tấn công cô trước mặt Chúa cùng tất cả mọi người.
Một kiểu anh hùng khốn khiếp.
Cô đã vội vàng tránh xa anh, co người lại trên ghế càng xa càng tốt, tay cô che giấu đôi môi đỏ rực. Có lẽ đang lo sợ liệu anh có nhảy vào cô như một con thú hoang không.
"Kia rồi", anh nói.
Khuôn mặt cô lại tái nhợt, trừ vệt màu hồng nhàn nhạt trên gò má mịn màng. Cô chỉ gật đầu rồi ngay lập tức quay đi.
Anh lái xe vào bãi đậu chật kín của khách sạn Crow's Nest Inn. Đó là một noi giản dị, bao quanh bởi đám đá cuội xám xịt vì mưa gió. Mỗi phòng đều có ban công nhìn ra biển. Anh đã ở đây vài lần trong những đợt công tác và rát thích. "Nó không được đẹp đẽ như khu nghỉ dưỡng của gã triệu phú kia", anh nói với cô. "Nhưng ít nhất em có quyền chủ động."
Cô bước ra khỏi xe. "Anh được chủ động chứ không phải tôi, Connor."
Giọng nói kiêu ngạo của cô đã chọc tức anh. "Em cho rằng tôi dàn xếp chuyện này hả Erin?" Anh gay gắt.
Không hiểu sao cô lại coi thường anh cho dù anh cao hơn cô một cái đầu. "Tôi không thể tin rằng Claude Mueller lại có bất kỳ mối liên hệ nào với Novak. Tôi đã tới tư vấn cho ông ta bốn lần. Lần nào cũng được đối xử rất lịch sự và tôn trọng. Hơn bất kỳ ai thời gian gần đây."
"Như tôi hả?" Anh gặng hỏi.
"Phải, như anh", cô kiêu căng đáp trả. "Tôi không yêu cầu anh giúp đỡ. Lý do duy nhất tôi cho phép anh ép buộc tôi là vì tôi thành thật cảm kích sự quan tâm của anh và..."
"Lạ thật, cám ơn", anh gầm gừ.
"... Và tôi tin rằng nó rất chân thành, dù hoàn toàn không cần thiết..."
"Không cần thiết, buồn cười nhỉ!"
"... Và tôi yêu cầu anh dừng la hét ngay. Thật đáng xấu hổ."
Anh liếc ra xung quanh. Cô nói đúng. Mọi người đang trố mắt nhìn.
Thử thách tự kiểm soát tiếp theo của anh xuất hiện dưới hình dạng nhân viên đăng ký phòng, một đứa trẻ lóng ngóng, đang tuổi dậy thì và quá nhiệt tình quảng cáo với bài diễn văn dài ngoằng.
"Một phòng đôi là rất hiếm, nhưng kiểu phòng Trăng mật thì vẫn đang trống. Nó có một giường cỡ lớn và bồn sục Jacuzzi", cậu ta nhấn mạnh. "Nó đắt hơn phòng đôi thông thường mười đô la và chúng tôi cung cấp một..."
Connor quất mạnh hai tờ năm mươi đô la xuống. "Cho phòng có hai giường", anh nói cộc lốc. "Không hút thuốc."
Trán thằng nhóc nhăn tít, bối rối. "Nhưng phòng Trăng mật chỉ đắt hơn có mười đô la. Ngài không muốn có bồn sục Jacuzzi à?"
Anh mường tượng ra cảnh Erin nằm trong bồn Jacuzzi, mái tóc đen nhánh của cô xõa ra như chiếc lá hoa huệ tây. Rồi cô đứng lên với đám mây hơi nước mềm mại, tóc cô dính vào tất cả đường cong trên cơ thể hồng hào của cô, những hạt nước đọng trên da cô lóng lánh, ngực cô...
"Không, tôi không muốn cái bồn tắm Jacuzzi chết tiệt đấy”, anh gầm gừ.
Thằng nhóc lùi xa bàn quầy bởi giọng nói đáng sợ của anh.
Erin theo anh vào thang máy sau khi anh đã điền hết các thông tin vào bản đăng ký. Mắt cô cụp xuống, hàng lông mi in bóng hình quạt lên má cô. Không thể biết cô đang nghĩ gì khiến anh phát điên.
Đó là một căn phòng đẹp đẽ, rộng rãi, thơm tho với một cửa sổ rất lớn để ngắm cảnh cùng ban công nhìn thẳng ra bãi biển. Anh chốt cửa lại và gắn một trong những cái chuông báo động mà Seth đưa cho lên cánh cửa. Erin lững thững ra cửa sổ, chăm chú nhìn xuống từng con sóng vỗ vào bờ cát trắng xóa.
Anh nhìn chằm chằm vào lưng cô. Cô có tư thế cao ngạo với đầu và lung thẳng đứng, tao nhã. Giống một nàng công chúa. Một vài lọn tóc bóng mượt lay động dưới cằm. Cả người anh căng cứng vì ham muốn.
Không thể tin được nụ hôn mê mẩn ở bãi đỗ xe lại thực sự xảy ra. Ở đây, khi nhìn đăm đăm vào hình bóng thẳng đứng màu đen của cô nổi bật trên nên đại dương xám xịt, anh có cảm giác ký ức đó dường như chỉ là giấc mơ.
“Ừm, xin lỗi vì em phải ở chung phòng với tôi”, anh cộc cằn. “Nhưng nếu định bảo vậ em, tôi phải...”
“Tất nhiên”, cô cắt ngang, lạnh lùng, điềm tĩnh.
Anh lúng túng. “Coi kìa. Tôi thực sự không có ý định lợi dụng tình huống này. Chuyện xảy ra ở sân bay, chỉ vì tôi, ờ... Bị mất kiểm soát. Nhưng sẽ không xảy ra nữa đâu.”
“Được rồi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Cô ném cho anh một nụ cười nhẹ khinh miệt, giống như cái vỗ nhẹ lên đầu một một con chó quá cuồng nhiệt để giúp nó bình tĩnh lại. Cô lại hướng ra cửa sổ.
Dứt khoát kết thúc chủ đề này.
Anh nghiền răng. Có vẻ quá dễ dàng để quay lại Seattle. Lúc này anh cảm thấy như đang đi trên một sợi dây vắt ngang qua dòng dung nham sôi sục.
Anh cần một điếu thuốc. Anh ngồi xuống giường, lôi gói thuốc được giấu kỹ ra. Cô quan sát anh cuốn thuốc với vẻ mặt thất vọng.
“Đây là phòng không hút thuốc”, cô nhắc nhở.
“Phải, tôi biết. Tôi sẽ hút ngoài ban công”, anh bảo cô.
Cặp lông mày đen mượt của cô nhíu sát vào nhau. “Trời đang mưa”, cô nói. “Và anh phải biết là chúng có hại với anh.”
Anh lầu bầu, kéo chốt cánh cửa trượt. Làn gió từ đại dương đập vào anh như một cái tát. Áo choàng căng phồng, bay phần phật quanh chân anh. Khả năng không thể châm được một điếu thuốc trong các điều kiện thế này là một thách thức đáng hoan nghênh.
Bất cứ thứ gì giúp anh quên đi cách cô cho anh thấy anh không quan trọng như anh tưởng. Chỉ cần thêm một cái nhìn mang phong thái của một nàng công chúa vương giả, quyền uy từ cô là anh sẵn sàng ngồi, nằm, lăn và cầu xin.
Khốn kiếp, không được suy diễn. Anh gần như cười phá lên.
Mọi thứ trong cuộc sống đều chưa bao giờ dễ dàng.
Erin vòng tay quanh người, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Connor khum tay che gió, châm lại điếu thuốc sau vài lần thất bại. Anh dùng thân mình che kín cái ban công lộng gió lúc hút thuốc, quắc mắt nhìn sang phải rồi sang trái như thể lo ngại bị tấn công từ mọi phía.
Ôi, Chúa ơi, anh quá đẹp trai. Mọi thứ thuộc về anh đều rất gợi cảm. Thậm chí ngay cả cách anh hút thuốc cũng vô cùng lôi cuốn dù cô rất không thích khói thuốc. Cô muốn xem loại kem đánh răng anh dùng, muốn hít hà mùi mồ hôi trên áo, lấy cắp bức anh trong bằng lái xe của anh. Cô bị điên mất rồi.
Nhưng anh lại không muốn lợi dụng tình huống này.
Chà, vậy thì quá tệ cho anh. Cô sẽ phải tự mình lợi dụng hoàn cảnh này. Anh chỉ có một mình. Phó mặc cho cô định đoạt. Nếu nụ hôn trong xe biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào, thì có lẽ anh cũng sẽ không phản đối quá kịch liệt chuyện bị lạm dụng tình dục. Các bạn cô nói đàn ông thường không từ chối bao giờ.
Ôi Chúa ơi, đầu óc quay cuồng, cô ngồi cứng đơ trên giường.
Làm sao cô có thể bình tĩnh đây? Cô sợ gần chết. Bradley đã nói rằng cô lạnh lẽo như ngọn núi băng ở Greenland. Nhưng lãnh cảm có nghĩa là không muốn tình dục và không đúng với trường hợp của cô. Cô thèm muốn Connor đến tuyệt vọng, cô bị đóng băng vì sợ hãi.
Nhưng một lần nữa, nghĩa đen của từ lãnh cảm có phải là như thế không? Lạnh lẽo. Nguyên nhân là gì không quan trọng, kết quả vẫn như nhau. Có lẽ cả hai đều tồn tại trong sự tuyệt vọng đau đớn.
Ánh mắt chạm vào cuốn sổ ghi chú cài bên ngoài túi xách khiến cô giật mình khó chịu. Cô nên tận dụng khoảnh khắc được ở một mình để kiểm soát một số thiệt hại. Cô mở sổ ghi chú, nhấn số gọi khu nghỉ dưỡng Silver Fork, đề nghị nối máy cho Nigel Dobbs.
“Xin chào?” Giọngnói nhanh nhẹn, khinh khỉnh của Dobbs vang lên.
“Ngải Dobbs phải không? Erin Riggs đây.”
“Cô Riggs! Rốt cuộc! Chúng tôi đang rất lo lắng cho cô.”
“Tôi rất cảm kích sự quan tâm của ngài và hết sức xin lỗi vì tôi không có cơ hội gọi điện và...” Giọng cô nhỏ dần. Connor đẩy cái cửa trượt kêu rầm một tiếng, hiên ngang bước vào, để mặc cửa vẫn mở. Anh đứng sừng sững chỉ cách một inch trước mặt cô, nhìn trừng trừng. Luồng hơi lạnh, mùi muối ẩm ướt cuộn xoáy quanh anh.
“Alô! Alô! Cô Riggs, cô còn đó không?”
“À vâng, tôi đây. Thứ lỗi cho tôi. Chắc tại kết nối kém thôi”, cô hấp tấp lên tiếng. “À, tôi rất xin lỗi. Tôi, ừm...”
“Cô ổn chứ? Cô gặp rắc rối gì à?”
Ôi, ngài không tưởng tượng nổi đâu. “Không có gì”, cô quả quyết. “Tôi rất ổn.”
“Cô cần ai tới đó đón cô không?”
“Không, cám ơn ngài.Đó chính là lý do tôi gọi điện cho ngài. Tôi rất muốn xin lỗi vì đã không thông báo cho ngài kịp thời để báo lái xe không phải tới sân bay Fortland nữa. Tôi đã thay đổi kế hoạch và...”
“Nói với họ là bạn trai em đi cùng”, Connor nói.
Cô nhìn anh chằm chằm, im bặt.
Tiếng thở dài thiếu kiên nhẫn của Dobbs vang lên rõ ràng. “Cô Riggs. Cô định thông báo vài điểm về sự thay đổi kế hoạch của cô phải không?”
Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Bạn... Bạn trai tôi đi cùng.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. “Tôi hiểu.”
"Anh ấy gặp tôi ở Portland, lái xe đưa tôi đi và chúng tôi đã đăng ký phòng ở một khách sạn khác, vì thế tối..."
"Vậy tôi đoán cô không thể ăn tối cùng ngài Mueller rồi. Ông ấy sẽ rất thất vọng. Thời gian của ngài Mueller rất eo hẹp."
"Nhưng tôi không được biết ngài Mueller sẽ tới khách sạn tối nay", cô ấp úng. "Tôi nghĩ ông ấy sẽ tới lúc nửa đêm."
"Ông ấy đã thay đổi kế hoạch khi nhận được email của cô." Dobbs lạnh lùng. "Ông ấy đang trên đường tới đây trưa nay. Thật đáng tiếc, hừm!"
Erin nhắm mắt và thầm thì một lời nguyền rủa câm lặng. "Vậy thì, ừm, có thể tôi..."
"Không." Giọng Dobbs nghiêm khắc, uy hiếp. "Không đời nào. Không ăn tối với hắn ta tối nay. Quên chuyện đó đi."
Nigel ho khan. "E hèm. Có lẽ tốt nhất cô nên giải quyết ổn thỏa vấn đề cá nhân của mình. Tôi sẽ bảo ngài Mueller về sự thay đổi kế hoạch của cô lúc ông ấy tới."
"Cám ơn ngài", cô khổ sở.
"Và nếu ngài Mueller mạo hiểm tiếp tục sử dụng dịch vụ chuyên nghiệp của cô, tôi sẽ coi là một ân huệ to lớn nếu cô thông báo trước với chúng tôi về những thay đổi của cô. Ngài Mueller đã đi chuyến bay sớm từ Paris tới đây chỉ để có thời gian dùng bữa tối với con. Nếu cô gọi sớm hơn thì tôi đã có thể thông báo cho cô rồi."
"Ôi Chúa ơi", cô lẩm bẩm. "Tôi vô cùng xin lỗi."
"Tôi sẽ cho xe tới đón cô vào sáng mai. Địa chỉ chỗ cô ở là gì?"
Cô dò tìm ở tập giấy ghi số điện thoại. "Chờ một chút, nó có ghi trên tập..."
Cô khẽ kêu lên khi Connor giật chiếc điện thoại từ tay cô và bịt kín ống nghe. "Không được cho địa chỉ", anh nói.
"Connor!" Cô nhào tới giật lại điện thoại.
Anh giơ ra xa khỏi tầm với của cô. "Sáng mai tôi sẽ đưa em tới đó. Em mở miệng nói cho hắn ta địa chỉ, tôi sẽ giật đứt dây điện thoại." Anh quấn dây quanh ngón tay và nheo mắt. "Đồng ý đi, Erin. Cho tôi thấy là chúng ta đã hiểu rõ nhau đi."
Cô gật đầu. Anh đưa lại điện thoại cho cô. "Ngài Dobbs. Tôi không muốn làm phiền tài xế của ngài..."
"Đó không phải là làm phiền, cô Riggs."
"Thật sao, vậy thì tốt. Chúng tôi sẽ tự lái xe tới khu nghỉ dưỡng."
"Nếu cô quyết định thế. Khi nào chúng tôi được tiếp đón cô? Có lẽ mười một giờ là phù hợp. Như thế ngài Mueller sẽ có thời gian nghỉ ngơi."
"Mười một giờ là ổn", cô đáp. "Và vui lòng chuyển lời xin lỗi của tôi tới ngài Mueller. Tôi thực sự không có ý..."
"Vâng, vâng, tất nhiên rồi, Dobbs nhiệt tình. "Chúc buổi tối vui vẻ."
Erin cúp máy. Cô cảm thấy phát ốm. Dạ dày cô quặn lại, bất an. Cô ấn chặt bàn tay run rẩy lên nó.
Cô hít một hơi sau, rùng mình, đứng dậy đối mặt với anh. "Connor", cô nói. "Anh còn quá cả hoang tưởng đấy. Đó là khách hàng giá trị nhất của tôi, Anh đang cố hủy hoại tôi phải không?"
Anh nhún vai. "Em đang định nói cho hắn ta số điện thoại. Nó sẽ làm mất hết lợi thế khách sạn này mang lại cho em."
Cô hùng hổ đi về phía cửa, đóng sập nó lại. "Và anh có quyền gì bắt tôi phải nói anh là bạn trai của tôi?"
"Khiến mọi người bớt chú ý hơn nếu nói tôi là vệ sĩ của em. Hợp lý hóa lý do tại sao tôi bám dính lấy em, lừ mắt với bất kỳ gã nào sán lại gần em. Đó là hành động ghen tuông thông thường của một gã bạn trai. Hầu hết phụ nữ đều phải lòng một trong số đám thất bại ấy và phải đưa ra một lệnh cấm với anh ta."
"Tôi chưa bao giờ làm thế", cô bất bình.
"Đừng lo lắng Erin. Tôi đã làm cảnh sát chìm chín năm, Tôi diễn xuất rất tốt. Em không bắt buộc phải ngủ với tôi để chuyện đó có vẻ thuyết phục hơn."
Quai hàm cô chùng xuống vì lời nói thô lỗ của anh. "Ồ! Cảm ơn Connor! Nhận xét sâu sắc đó khiến tôi an tâm lắm đấy!"
"Tôi không định trấn an em", anh vặn lại.
"Chết tiệt, rõ ràng là như thế!" Cô hét lên. "Anh có biết tôi cảm thấy tệ thế nào không? Mueller đã bay chuyến sớm hơn từ Paris chỉ để gặp tôi tối nay!"
"Ồ, Lạy Chúa, không." Vẻ mặt anh vờ tỏ ra đau khổ một cách đầy biếm họa. "Gã tỉ phú thất vọng, ăn món trứng cá muối một mình trong ánh nến lung linh. Tội nghiệp Claude. Em đang làm trái tim tôi tan nát."
Cô hất cằm lên. "Vậy sao." Rồi chộp lấy va li. "Tôi thật sai lầm khi chiều theo ý anh. Anh không có chút tôn trọng nào với công việc của tôi, và hoàn toàn bị điên. Tôi sẽ rời khỏi... Ối!"
Anh giật phắt cô lại. "Em sẽ không đi đâu hết."
"Có, tôi sẽ đi." Cô lùi lại nhưng anh đã túm chặt vai cô. "Tôi đạ chịu đựng anh đủ... Connor!" Thế giới nghiêng ngả, quay tròn, và cô hạ cánh trên giường rồi nảy lên. Cú nảy dừng lại khi anh đè lên cô, ghìm chặt cô dưới thân hình to lớn, vững chắc của mình.
"Không", anh nói điềm tĩnh như thể nằm trên cô không phải là việc gì to tát. "Em sẽ không đi đâu hết, Erin."
Cô buộc mình phải im lặng. Tim cô đập thình thịch, và cô chắc chắn anh có thể cảm nhận được nó đập mạnh vào ngực anh. Cô vật lộn dưới sức nặng rắn chắc của anh, và hành động đó lại có vẻ... gợi cảm.
Cô nằm im lìm. "Connor. Đừng", cô thì thầm.
Anh ôm gọn khuôn mặt cô trong đôi tay to lớn. "Novak nên bị tiêu diệt khi chúng ta có cơ hội. Georg cũng thế. Tôi nên giết hắn, nhưng tôi đã để pháp luật trừng trị hắn. Đó là quyết định ngu ngốc, bởi vì có vô số cái hố mục ruỗng trong cả hệ thống. Jesse bị rơi vào một trong những cái hố đó và bị giết chết. Tôi rơi vào hố khác. Tôi đã sống trong đường tơ kẽ tóc, một may mắn tình cờ. Một cái hố khác giúp Novak và Georg trốn thoát. Em có hiểu không?"
Cô gật đầu rất nhẹ.
"Tôi sẽ không để em rơi vào một trong số chúng, Erin. Tôi sẽ không bỏ em một mình. Tôi sẽ không biến mất. Hiểu chưa?"
Cô cố hít một hơi thở mỏng manh. "Tôi không thở được."
Anh chống khuỷu tay xuống, vẫn đè lên cô. "Để tôi kể cho em vài điều về Kurt Novak."
Cô lắc đầu. "Làm ơn, đừng. Tôi không muốn nghĩ về..."
"Tệ thật. Nhìn tôi đi."
Cô nhăn mặt, rồi từ từ, miễn cưỡng nhìn anh.
"Bố hắn là một ông trùm tiếng tăm trong các băng đảng ở Đông Âu. Có lẽ là một trong những người giàu có nhất thế giới. Ông ta đã thu xếp cho con trai mình tới học ở Mỹ. Tôi đoán ý định của ông ta là dọn bước cho hắn đi đúng luật, mở rộng cơ sở quyền lực, nhưng Kurt, chà, hắn lại là một gã hài hước. Những sự việc kỳ lạ bắt đầu xảy ra ở ký túc xá. Đỉnh điểm là một cô gái bị bóp cổ đến chết trong khi đang quan hệ tình dục."
Erin nhắm nghiền mắt. "Connor, tôi không..."
"May mắn cho anh chàng Kurt của chúng ta, cô gái đó không giàu có, cũng chẳng phải là con của một chính trị gia hay một viên tướng. Mẹ cô ta chỉ là một thủ thư góa bụa, không đủ nguồn lực để theo một cuộc chiến lớn. Hoặc có lẽ cũng chẳng phải may mắn, có thể Kurt đã suy nghĩ kỹ lưỡng, ở cái tuổi mười chín. Sự việc bị bưng bít và chìm đi, Kurt bị lôi về châu Âu, sửa chữa lỗi lầm trên các sườn núi trượt tuyết ở dãy Alps.
Cô quay mặt đi nhưng bàn tay anh đã buộc cô phải quay lại đến khi cô nhìn vào mắt anh lần nữa. "Nhìn tôi khi tôi đang nói chuyện với em, Erin."
Dãy núi Anpơ, là dãy núi dài nhất châu Âu, chạy qua các nước Áo, Ý, Slovenia, Thụy Sĩ, Đức, Pháp.
Sao anh dám ra lệnh cho cô chứ. Cô muốn nói gì đó thật chua ngoa để anh hiểu rõ vị trí của mình, nhưng ánh mắt dữ dội của anh khiến đầu óc cô trống rỗng.
"Em có biết, khi một con chó bình thường luôn ngoan ngoãn, bắt đầu đuổi bắt cừu và hạ gục một con, con chó ấy sẽ không bao giờ dừng lại không? Nó không thể quên cảm giác rùng mình và mùi máu tươi trong miệng."
"Không. Tôi không muốn biết", cô thì thầm.
"Chà, sao lại không? Em là một cô gái thành thị. Nhưng dù sao con chó cũng có lý do. Nó chỉ quay lại bản chất mà thiên nhiên định sẵn cho nó. Còn Novak, hắn khám phá ra niềm đam mê thực sự trong đời hắn vào đêm hôm đó. Giết hại phụ nữ trẻ là thú vui xa xỉ của hắn, giống như một loại ma túy thượng hạng. Hay sưu tầm cổ vật Celtic vô giá."
Cô lắc đầu. "Không thể nào, Connor. Mueller là..."
"Em có biết tại sao tôi phát cáu lên không? Xin em đấy, Erin. Nói cho tôi ít nhất là một người biết hắn ta. Tôi đang hết sức mơ hồ. Một gã phóng đãng luôn có hứng thú với những cô gái trẻ xinh đẹp và hắn biết rõ tên em. Hãy nói là tôi có quyền lo lắng cho em!"
Giọng nói khẩn khoản tuyệt vọng của anh khiến cô muốn ôm chặt lấy anh và đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào chỉ để anh cảm thấy khá hơn. Cô dừng lại kịp thời, vô tình bật ra tiếng cười lo lắng. "Tôi không đáng ước vọng thế. Novak có thể tìm được người đẹp hơn tôi nhiều."
Anh hoài nghi. "Hả?"
"Cindy có nhan sắc, Erin có bộ não", cô lảm nhảm. "Mẹ tôi thường nói vậy. Bà không ám chỉ Cindy ngu ngốc hay tôi xấu xí. Bà có ý tốt. Luôn có ý tốt."
Anh cau mày. "Em đang đùa hả? Hãy nói là em đang đùa đi."
Cô cắn môi, ánh mắt cô trượt khỏi anh.
"Chúa ơi", anh nói. "Em đẹp tuyệt. em phải biết điều đó chứ."
Mặt cô bỗng đỏ bừng. "Làm ơn, đừng lố bịch thế."
"Tôi không phải là kẻ lố bịch." Anh thay đổi vị trí để chân anh nằm giữa chân cô. Váy cô bị kéo gần như tới tận mông.
"Connor." Cô dừng lại và cố giữ giọng bình tĩnh. "Đừng nói thêm gì về Novak nữa. Tôi không muốn nhắc đi nhắc lại về bạo lực và cái ác. Tôi đang cố gắng suy nghĩ tích cực. Tôi không muốn biết."
"Em không thể chạy trốn sự thật."
Cô đẩy mạnh vào ngực anh. "Tôi phải đối mặt quá đủ với sự thật ấu xa rồi!"
"Em không thể khắng định thế nào là đủ", anh nói. "Không ai trong chúng ta có thể khẳng định. Em không thể kiểm soát được. Không bao giờ."
"Tôi sẽ thử", cô cáu kỉnh.
"Chắc chắn, em có thể thử. Nhưng em sẽ tự làm mình đau đớn."
Sự trống trải trong đôi mắt anh khiến những điều cô muốn nói chợt tan biến. Ngực cô nặng trĩu như thể vừa chạy một quãng đường dài.
"Làm ơn, Erin." Giọng anh nhỏ, xúc động. "Tôi sẽ cố cư xử tốt. Tôi sẽ không hủy hoại cuộc sống của em. Chỉ cần đóng kịch cùng tôi. Hãy để tôi làm việc của tôi."
Tất cả sự che chở mạnh mẽ này đều là dành cho cô. Trái tim cô xoắn lại vì khao khát.
Connor đã đối mặt với rất nhiều sự thật nghiệt ngã, nhưng anh vẫn chiến đấu. Vẫn dũng cảm và cố gắng làm điều đúng đắn. Cô muốn ôm chặt lấy anh và nói, Ồ vâng. Hãy che chở em khỏi cái thế giới xấu xa rộng lớn này. Và trong khi anh làm thế, hãy hôn em một cách điên cuồng. Vì Chúa, đừng dừng lại.
Cô tập hợp tất cả mảnh vụn tự kiềm chế ít ỏi còn lại. "Ừm, có lẽ tôi có thể sáng suốt hơn nếu anh không nằm lên tôi, ép tôi xẹp lép và làm nhàu bộ đồ của tôi. Anh không phiền chứ?"
Nét mặt căng thẳng, anh lập tức nhấc người ra khỏi cô.
Cô đá văng đôi giày vẫn đang dính chặt vào chân, ngồi dậy, quỳ gối trên giường. Connor gập người trên mép giường, quay lưng về phía cô. Âm thầm chờ đợi.
Giấc mơ vụt hiện ra trong đầu cô: Cách anh bám sát cô với sự kiên nhẫn cứng đầu giống thế này. Không rời mắt khỏi cô, không bỏ cuộc. Cô muốn chồm lên bờ vai rộng lớn và ôm chầm lấy anh.
Quyết định chợt xuất hiện, đột ngột, không thể thu hồi. "Được rồi", cô nói.
Anh quay đầu lại, ánh mắt đề phòng. "Được cái gì?"
"Được, anh có thể làm việc của anh. Nếu anh nghiêm túc về việc cố gắng không hủy hoại cuộc sống của tôi. Và, ừm, cám ơn anh vì đã bận tâm."
Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu. "Không có gì."
Ánh mắt anh trượt xuống thân hình cô. Hơi nóng lại bùng lên giữa hai chân, cô phải ép chặt hai đùi, cố gắng vuốt thẳng tóc ra sau. Áo cô nhàu nát. Anh nhìn cô vuốt thẳng áo, khuy áo rồi đến nếp gấp với niềm đam mê mãnh liệt. Sự im lặng càng kéo dài, càng khiến nó trở nên ý nghĩa hơn.
"Vậy", cô nở một nụ cười vui vẻ, kiểu chúng-ta-đi-thôi, nhưng lại chẳng biết có đạt được mục đích không. "Giờ thì sao?"
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. "Em đói hả?"
Cô gặp quá nhiều chuyện nên không có thời gian nghĩ tới thức ăn, nhưng cả ngày hôm nay cô chỉ ăn đúng một cái bánh cuộn hồ đào. "Tôi muốn ăn gì đó", cô thừa nhận.
"Chúng ta xuống nhà hàng bên dưới nhé. Đồ biển ở đó ngon tuyệt."
"Được. Tôi sẽ, ừm, chỉ vào nhà tắm thay đồ một lát."
Cô quá luống cuống để lấy đúng thứ mình cần dưới ánh mắt chăm chú của anh nên đành lôi cả va li vào nhà tắm. Cô đóng nắp bồn cầu, ngồi lên đó, run rẩy gấp đôi với sự kết hợp âm thầm giữa tiếng cười và nước mắt.
Điều đó là không thể, lên kế hoạch quyến rũ anh trong tình cảnh này.