Chưa đến duyên, dù có đi tìm cũng không thấy, dù có cố yêu cũng không thể. Nhưng duyên…một khi đã đến rồi thì có muốn tránh cũng không được.
“Tại sao anh cứ rắc rối thế nhỉ? Nếu như anh biến mất khỏi cuộc đời của tôi thì tốt biết mấy!” cô gào lên và ngay lập tức hối hận, quạy lại thì đã không còn thấy anh. Anh…đã đi rồi.
Anh, cùng với con mô-tô của mình phóng như điên trên đường. “Tại sao?...Tại sao?” câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Anh đã làm gì sai? Anh và cô đã yêu nhau tám năm, đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống này. Bây giờ chỉ đơn giản là anh muốn cùng cô kết hôn, cùng cô xây dựng tổ ấm cho 2 người, vậy mà cô lại cảm thấy khó khăn là thế nào? Chẳng lẽ tình cảm bấy lâu nay của anh và cô vẫn chưa đủ lớn để tiến đến hôn nhân sao? Hay là cô chưa muốn kết hôn bây giờ? “Vậy không là bây giờ thì là bao giờ?” – anh đã lỡ quát lên như vậy với cô…và...chính lúc cô thốt ra những lời đó, anh đã cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm, anh nghĩ rằng hình như cô không còn yêu anh! Lòng càng phẫn nộ, anh tăng tốc và anh đã không để ý thấy đèn báo hiệu đã chuyển sang đèn đỏ, anh cứ thế phóng qua và: “Rầm!”. Anh đã đâm phải chiếc xe tải với tốc độ của mình là 80km/h.
“Ai đó gọi cấp cứu đi!”
“Hình như anh ta không còn thở nữa!”
“Gọi điện cho người nhà anh ta đi”
“A lô!....”
30 phút sau, xe cấp cứu tới đưa anh đi và cũng đưa anh đi mãi mãi…
Còn cô, khi nhận được cuộc gọi của anh, cô vội vàng nghe máy, định sẽ xin lỗi anh nhưng giọng nói lại là một người đàn ông khác, ông ta nói anh gặp tai nạn, đang rất nguy kịch. Lúc đó, cô không thể tin vào tai mình, cô hỏi lại “Không thể nào, chắc anh nhầm ai rồi?”. Người đàn ông kia quát lên “Nhầm thế nào mà nhầm? Tôi lấy điện thoại từ trong túi quần của anh ta thì nhầm thế nào được? Cô mau đến bệnh viện A đi, xe cấp cứu dưa anh ta đi rồi đấy!” chiếc điện thoại rơi xuống sàn, cô luôn tự trấn an “Không phải anh, không phải anh đâu…”, cô lao ra ngoài, gọi taxi đến bệnh viện A.
Đến nơi, ánh sáng bệnh viện làm cô lóa mắt, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi làm cô khó chịu. Chạy đến quầy tiếp tân, cô vội vã hỏi: “Cho hỏi có bệnh nhân nào gặp tai nạn vừa được đưa vào cấp cứu không ạ?” – “Gặp tai nạn ư?... Có, đó là một bệnh nhân nam, anh ta bị thương rất nặng, hiện đang được cấp cứu thưa cô. Cô là…” chưa để cô nhân viên dứt lời cô đã hỏi tiếp: “Vậy phòng cấp cứu ở đâu vậy cô?”, cô nhân viên vẫn nhẹ nhàng: “Dạ đi thẳng lối này, rẽ phải.” – “Cảm ơn”. Cô vội vàng chạy đến phòng cấp cứu thì thấy gia đình của anh đều đang ở đó, lần này thì chắc không thể nhầm được nữa rồi. Đúng, đứng là anh đang ở trong căn phòng đó, đúng là anh bị tai nạn và cô biết ai là người khiến anh như vậy – chính cô! Cô chính là người đã khiến anh gặp tai nạn. Nếu lúc đó, cô không nói năng thiếu suy nghĩ thì sự việc đã không đến nước này!
Cô bước đến bên cạnh mẹ anh, mẹ anh thấy cô liền khóc: “Min Ah à, cháu đến rồi đó sao? Cô lo quá, nhỡ thằng Tae Oh nhà cô không qua khỏi thì cô biết làm thế nào đây?”
“Anh ấy sẽ không sao đâu cô ơi, cô phải mạnh mẽ lên chứ.” Nói đến đây, mắt cô nhòe ướt, cô vội quay mặt đi vì không muốn mẹ anh thấy mình khóc.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ bước ra ngoài. Thấy vậy mẹ anh liền chạy đến và hỏi dồn: “Con trai tôi sao rồi hả bác sĩ? Nó không sao chứ? Nó vẫn khỏe mạnh phải không? Bác sĩ nói gì đi chứ, tại sao lại cứ im lặng như vậy?”
“Mọi người phải hết sức bình tĩnh mới được.”
“Bác sĩ làm ơn hãy nói cho chúng tôi biết đi, Tae Oh nhà chúng tôi sao rồi?”
“Cậu nhà đã không qua khỏi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vì mất máu quá nhiều nên…mong ông bà thứ lỗi!” nói rồi bác sĩ đi khỏi đó.
Anh đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu lạnh lẽo rồi. Cô lại gần anh, khẽ vuốt khuôn mặt đã lạnh của anh: “Này! Đừng có đùa nữa, dậy đi anh à. Ở đây lạnh lắm, dậy đi về với em đi. Em không thích đùa như vậy đâu, em đau lắm! Chẳng phải anh đã nói anh sẽ không thể chịu nổi nếu em khóc hay sao? Vậy bây giờ anh làm em khóc rồi đấy. Dậy đi, em xin lỗi mà, em không cố ý đâu. Anh định biến mất khỏi cuộc đời em như vậy à? Dậy đi, về rồi chúng ta sẽ kêt hôn, không phải anh muốn vậy sao? Em đồng ý…em đồng ý mà!” cô gào lên trong tuyệt vọng. Cô biết, anh đã đi rồi, bỏ cô lại một mình trên thế gian này…cô đơn…lạc lõng.
Chỉ vì lời nói ngu ngốc của cô đã khiến cho cô mất anh mãi mãi! Giờ, có hối hận cũng không được.
Chưa đến duyên, dù có đi tìm cũng không thấy, dù có cố yêu cũng không thể. Nhưng duyên…một khi đã đến rồi thì có muốn tránh cũng không được.
“Tại sao anh cứ rắc rối thế nhỉ? Nếu như anh biến mất khỏi cuộc đời của tôi thì tốt biết mấy!” cô gào lên và ngay lập tức hối hận, quạy lại thì đã không còn thấy anh. Anh…đã đi rồi.
Anh, cùng với con mô-tô của mình phóng như điên trên đường. “Tại sao?...Tại sao?” câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Anh đã làm gì sai? Anh và cô đã yêu nhau tám năm, đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống này. Bây giờ chỉ đơn giản là anh muốn cùng cô kết hôn, cùng cô xây dựng tổ ấm cho người, vậy mà cô lại cảm thấy khó khăn là thế nào? Chẳng lẽ tình cảm bấy lâu nay của anh và cô vẫn chưa đủ lớn để tiến đến hôn nhân sao? Hay là cô chưa muốn kết hôn bây giờ? “Vậy không là bây giờ thì là bao giờ?” – anh đã lỡ quát lên như vậy với cô…và...chính lúc cô thốt ra những lời đó, anh đã cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm, anh nghĩ rằng hình như cô không còn yêu anh! Lòng càng phẫn nộ, anh tăng tốc và anh đã không để ý thấy đèn báo hiệu đã chuyển sang đèn đỏ, anh cứ thế phóng qua và: “Rầm!”. Anh đã đâm phải chiếc xe tải với tốc độ của mình là km/h.
“Ai đó gọi cấp cứu đi!”
“Hình như anh ta không còn thở nữa!”
“Gọi điện cho người nhà anh ta đi”
“A lô!....”
phút sau, xe cấp cứu tới đưa anh đi và cũng đưa anh đi mãi mãi…
Còn cô, khi nhận được cuộc gọi của anh, cô vội vàng nghe máy, định sẽ xin lỗi anh nhưng giọng nói lại là một người đàn ông khác, ông ta nói anh gặp tai nạn, đang rất nguy kịch. Lúc đó, cô không thể tin vào tai mình, cô hỏi lại “Không thể nào, chắc anh nhầm ai rồi?”. Người đàn ông kia quát lên “Nhầm thế nào mà nhầm? Tôi lấy điện thoại từ trong túi quần của anh ta thì nhầm thế nào được? Cô mau đến bệnh viện A đi, xe cấp cứu dưa anh ta đi rồi đấy!” chiếc điện thoại rơi xuống sàn, cô luôn tự trấn an “Không phải anh, không phải anh đâu…”, cô lao ra ngoài, gọi taxi đến bệnh viện A.
Đến nơi, ánh sáng bệnh viện làm cô lóa mắt, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi làm cô khó chịu. Chạy đến quầy tiếp tân, cô vội vã hỏi: “Cho hỏi có bệnh nhân nào gặp tai nạn vừa được đưa vào cấp cứu không ạ?” – “Gặp tai nạn ư?... Có, đó là một bệnh nhân nam, anh ta bị thương rất nặng, hiện đang được cấp cứu thưa cô. Cô là…” chưa để cô nhân viên dứt lời cô đã hỏi tiếp: “Vậy phòng cấp cứu ở đâu vậy cô?”, cô nhân viên vẫn nhẹ nhàng: “Dạ đi thẳng lối này, rẽ phải.” – “Cảm ơn”. Cô vội vàng chạy đến phòng cấp cứu thì thấy gia đình của anh đều đang ở đó, lần này thì chắc không thể nhầm được nữa rồi. Đúng, đứng là anh đang ở trong căn phòng đó, đúng là anh bị tai nạn và cô biết ai là người khiến anh như vậy – chính cô! Cô chính là người đã khiến anh gặp tai nạn. Nếu lúc đó, cô không nói năng thiếu suy nghĩ thì sự việc đã không đến nước này!
Cô bước đến bên cạnh mẹ anh, mẹ anh thấy cô liền khóc: “Min Ah à, cháu đến rồi đó sao? Cô lo quá, nhỡ thằng Tae Oh nhà cô không qua khỏi thì cô biết làm thế nào đây?”
“Anh ấy sẽ không sao đâu cô ơi, cô phải mạnh mẽ lên chứ.” Nói đến đây, mắt cô nhòe ướt, cô vội quay mặt đi vì không muốn mẹ anh thấy mình khóc.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ bước ra ngoài. Thấy vậy mẹ anh liền chạy đến và hỏi dồn: “Con trai tôi sao rồi hả bác sĩ? Nó không sao chứ? Nó vẫn khỏe mạnh phải không? Bác sĩ nói gì đi chứ, tại sao lại cứ im lặng như vậy?”
“Mọi người phải hết sức bình tĩnh mới được.”
“Bác sĩ làm ơn hãy nói cho chúng tôi biết đi, Tae Oh nhà chúng tôi sao rồi?”
“Cậu nhà đã không qua khỏi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vì mất máu quá nhiều nên…mong ông bà thứ lỗi!” nói rồi bác sĩ đi khỏi đó.
Anh đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu lạnh lẽo rồi. Cô lại gần anh, khẽ vuốt khuôn mặt đã lạnh của anh: “Này! Đừng có đùa nữa, dậy đi anh à. Ở đây lạnh lắm, dậy đi về với em đi. Em không thích đùa như vậy đâu, em đau lắm! Chẳng phải anh đã nói anh sẽ không thể chịu nổi nếu em khóc hay sao? Vậy bây giờ anh làm em khóc rồi đấy. Dậy đi, em xin lỗi mà, em không cố ý đâu. Anh định biến mất khỏi cuộc đời em như vậy à? Dậy đi, về rồi chúng ta sẽ kêt hôn, không phải anh muốn vậy sao? Em đồng ý…em đồng ý mà!” cô gào lên trong tuyệt vọng. Cô biết, anh đã đi rồi, bỏ cô lại một mình trên thế gian này…cô đơn…lạc lõng.
Chỉ vì lời nói ngu ngốc của cô đã khiến cho cô mất anh mãi mãi! Giờ, có hối hận cũng không được.