Duyên tận tình tan, chuyện gì đến thì cũng phải đến, yêu nhau đậm sâu để rồi giờ đường ai nấy bước. Nhưng dù sao, vẫn phải tiếp tục sống…
Nhanh thật, mới đây mà đã sắp đến ngày kỉ niệm của anh và cô rồi. Còn nhớ, cứ đến ngày này, anh và cô lại cùng nhau đi chơi, sau đó về nhà ăn những món ăn cô nấu, thật hạnh phúc không gì bằng. Anh vẫn hay đùa
“ở Seoul bây giờ, con gái mà biết nấu ăn quả thật không tầm thường chút nào. Tài nghệ lại không ngừng tiến bộ, khâm phục khâm phục.”
Cô chỉ cười “Quá khen, chỉ là chút tài hèn mọn, đâu có gì ghê gớm.”
Lúc đó, cô cứ nghĩ sẽ mãi như thế này, nào ngờ…
Thứ bảy, cô được tan ca sớm, vậy là quyết định đi siêu thị mua ít đồ về nấu ăn, cũng coi như là kỉ niệm ngày đặc biệt.
Vừa về đến nhà thì điện thoại reo, là của Gu Reum – cô bạn thân tù thời đại học của cô.
“Chuyện gì? Hay lại gây chuyện rồi muốn nhờ vả bản cô nương giúp đỡ đây?”
“Ấy, không không! Mình chỉ muốn hỏi là cậu có rảnh không, xíu tụi mình đi đến quán bar giải khuây.”
Giọng cô thoáng buồn “Ồ, vậy à. Xin lỗi, hôm nay không được, mình không có hứng, với lại mình đã định nấu ăn ở nhà rồi, tuyệt đối không hủy được. Cậu cứ đi vui vẻ nha.”
Cúp máy xong, cô đi vào bếp. Chợt, điện thoại lại reo, vẫn là Gu Reum.
“Này, vậy mình đến nhà cậu nha, mình cũng muốn thử những món cậu nấu. Được không?”
Vốn định ăn một mình, nhưng giờ Gu Reum nói vậy cô đành đồng ý “OK.”
Chỉ một loáng, thức ăn đã được dọn ra. Hơi nóng thức ăn bốc lên khiến con người ta không thể nào kiềm chế.
Ngồi xuống, Gu Reum hồn nhiên “Bắt đầu!”
Loáng một lúc, thức ăn đã sắp hết, quả thật là khâm phục khả năng ăn uống của Gu Reum mà. Có thể coi đây là một tài năng của quốc gia, nếu không được phát hiện và bảo tồn thì có nguy cơ bị mai một theo thời gian mất.
“Aaa… No chết mất thôi, tại sao vậy hả Min Ah? Cậu muốn mình thành một con heo hay sao đây?”
Cô ngơ ngác “Mình có làm gì đâu?”
Mồm Gu Reum vẫn ngồm ngoàm nốt miếng bánh gạo cay, vừa phàn nàn “Cậu cứ nấu ngon như vậy chẳng phải là muốn nhồi mình thành con heo sao?”
“Ồ… Vậy thì thôi, tôi không dám ép. Khách đã không muốn ăn thì chủ nhà tôi cũng nên dọn dẹp chứ nhỉ?” Vừa nói, cô vừa thu dọn đống bát đĩa.
Gu Reum vội vàng “Ấy ấy, đùa tí thôi mà. Ăn chứ, phải ăn, heo cũng được, cậu cứ để đấy, mình ăn xong rồi mình dọn cho.” Nói xong còn nhe răng cười làm hai cái má lúm lộ rõ tăng thêm vẻ đáng yêu của cô nữa chứ.
Nghe vậy gật đầu rồi đi ra ngoài phòng khách. Nhà cô cũng không giàu, chỉ là có dư giả chút đỉnh, cũng là do anh và cô thật sự đã rất chăm chỉ làm việc. “Lại nghĩ về anh rồi.” Cô cười, nhưng nụ cười chưa lên đến mắt đã tiêu tan, chỉ để lại đường cong hình cánh cung trên môi.
Sống ở chung cư nên cũng hơi bất tiện. Đi thẳng ra ban công, ngắm nhìn thành phố buổi tối, đường thì đông đúc xe cộ. Dưới tòa nhà cô sống có mấy người vẫn hay đi bộ vào giờ này.
Chợt bật cười khi nghĩ đến sau này mình cũng đi bộ, sở dĩ vì cô chưa bao giờ đi bộ cả. Nụ cười lịm tắt ngay khi cô bắt gặp hình ảnh của anh ấy!
Không thể lầm được, dù phòng mà cô đang sống ở tầng năm.
Cái dáng đi đó.
Cái đôi tay chắp ở sau lưng khi đi đó.
Và cả cách bước đi giống như đang nhảy thì đúng không thể lầm vào ai được.
Ngay lập tức cô chạy như bay xuống dưới dù là có thang máy.
Cô không thể chờ đợi thêm được nữa, cô lao ra ngoài nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai cả.
Không có, cô đã lầm rồi. Đi quanh tìm kiếm, cố xóa đi sự thật rằng anh đã rời xa mãi mãi nhưng không thể.
Cô thẫn thờ đi lên nhà. Mở cửa bước vào, tiến thẳng vào phòng mình. Gu Reum có hỏi thăm đủ kiểu nhưng cô vẫn không nói gì.
Cuối cùng cô khẽ nói “Thôi, mình không sao đâu, cậu về đi. Mình muốn ở một mình.”
“Được rồi, vậy có chuyện gì thì nhớ gọi cho mình đấy nhé. Mình về đây.” Rồi quay người bước ra cửa.
Chỉ khi nghe tiếng cửa đã đóng sầm, cô mới từ từ thả lỏng người. Một dòng nước mắt lăn dài trên gò má, thế là nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô đau khổ, dằng xé, tự hỏi lúc nãy mình đã tìm cái gì cơ chứ.
Dẫu biết rằng anh thật sự đã không còn, nhưng sao cô vẫn cứ luôn tìm kiếm bóng hình ấy, cô không thể quên được.
Sau cùng, cô cũng ngủ thiếp đi, không biết cô đã mơ thấy gì mà đôi mỗi khẽ nở một nụ cười.
Quả là một ngày kỉ niệm buồn~
Duyên tận tình tan, chuyện gì đến thì cũng phải đến, yêu nhau đậm sâu để rồi giờ đường ai nấy bước. Nhưng dù sao, vẫn phải tiếp tục sống…
Nhanh thật, mới đây mà đã sắp đến ngày kỉ niệm của anh và cô rồi. Còn nhớ, cứ đến ngày này, anh và cô lại cùng nhau đi chơi, sau đó về nhà ăn những món ăn cô nấu, thật hạnh phúc không gì bằng. Anh vẫn hay đùa
“ở Seoul bây giờ, con gái mà biết nấu ăn quả thật không tầm thường chút nào. Tài nghệ lại không ngừng tiến bộ, khâm phục khâm phục.”
Cô chỉ cười “Quá khen, chỉ là chút tài hèn mọn, đâu có gì ghê gớm.”
Lúc đó, cô cứ nghĩ sẽ mãi như thế này, nào ngờ…
Thứ bảy, cô được tan ca sớm, vậy là quyết định đi siêu thị mua ít đồ về nấu ăn, cũng coi như là kỉ niệm ngày đặc biệt.
Vừa về đến nhà thì điện thoại reo, là của Gu Reum – cô bạn thân tù thời đại học của cô.
“Chuyện gì? Hay lại gây chuyện rồi muốn nhờ vả bản cô nương giúp đỡ đây?”
“Ấy, không không! Mình chỉ muốn hỏi là cậu có rảnh không, xíu tụi mình đi đến quán bar giải khuây.”
Giọng cô thoáng buồn “Ồ, vậy à. Xin lỗi, hôm nay không được, mình không có hứng, với lại mình đã định nấu ăn ở nhà rồi, tuyệt đối không hủy được. Cậu cứ đi vui vẻ nha.”
Cúp máy xong, cô đi vào bếp. Chợt, điện thoại lại reo, vẫn là Gu Reum.
“Này, vậy mình đến nhà cậu nha, mình cũng muốn thử những món cậu nấu. Được không?”
Vốn định ăn một mình, nhưng giờ Gu Reum nói vậy cô đành đồng ý “OK.”
Chỉ một loáng, thức ăn đã được dọn ra. Hơi nóng thức ăn bốc lên khiến con người ta không thể nào kiềm chế.
Ngồi xuống, Gu Reum hồn nhiên “Bắt đầu!”
Loáng một lúc, thức ăn đã sắp hết, quả thật là khâm phục khả năng ăn uống của Gu Reum mà. Có thể coi đây là một tài năng của quốc gia, nếu không được phát hiện và bảo tồn thì có nguy cơ bị mai một theo thời gian mất.
“Aaa… No chết mất thôi, tại sao vậy hả Min Ah? Cậu muốn mình thành một con heo hay sao đây?”
Cô ngơ ngác “Mình có làm gì đâu?”
Mồm Gu Reum vẫn ngồm ngoàm nốt miếng bánh gạo cay, vừa phàn nàn “Cậu cứ nấu ngon như vậy chẳng phải là muốn nhồi mình thành con heo sao?”
“Ồ… Vậy thì thôi, tôi không dám ép. Khách đã không muốn ăn thì chủ nhà tôi cũng nên dọn dẹp chứ nhỉ?” Vừa nói, cô vừa thu dọn đống bát đĩa.
Gu Reum vội vàng “Ấy ấy, đùa tí thôi mà. Ăn chứ, phải ăn, heo cũng được, cậu cứ để đấy, mình ăn xong rồi mình dọn cho.” Nói xong còn nhe răng cười làm hai cái má lúm lộ rõ tăng thêm vẻ đáng yêu của cô nữa chứ.
Nghe vậy gật đầu rồi đi ra ngoài phòng khách. Nhà cô cũng không giàu, chỉ là có dư giả chút đỉnh, cũng là do anh và cô thật sự đã rất chăm chỉ làm việc. “Lại nghĩ về anh rồi.” Cô cười, nhưng nụ cười chưa lên đến mắt đã tiêu tan, chỉ để lại đường cong hình cánh cung trên môi.
Sống ở chung cư nên cũng hơi bất tiện. Đi thẳng ra ban công, ngắm nhìn thành phố buổi tối, đường thì đông đúc xe cộ. Dưới tòa nhà cô sống có mấy người vẫn hay đi bộ vào giờ này.
Chợt bật cười khi nghĩ đến sau này mình cũng đi bộ, sở dĩ vì cô chưa bao giờ đi bộ cả. Nụ cười lịm tắt ngay khi cô bắt gặp hình ảnh của anh ấy!
Không thể lầm được, dù phòng mà cô đang sống ở tầng năm.
Cái dáng đi đó.
Cái đôi tay chắp ở sau lưng khi đi đó.
Và cả cách bước đi giống như đang nhảy thì đúng không thể lầm vào ai được.
Ngay lập tức cô chạy như bay xuống dưới dù là có thang máy.
Cô không thể chờ đợi thêm được nữa, cô lao ra ngoài nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai cả.
Không có, cô đã lầm rồi. Đi quanh tìm kiếm, cố xóa đi sự thật rằng anh đã rời xa mãi mãi nhưng không thể.
Cô thẫn thờ đi lên nhà. Mở cửa bước vào, tiến thẳng vào phòng mình. Gu Reum có hỏi thăm đủ kiểu nhưng cô vẫn không nói gì.
Cuối cùng cô khẽ nói “Thôi, mình không sao đâu, cậu về đi. Mình muốn ở một mình.”
“Được rồi, vậy có chuyện gì thì nhớ gọi cho mình đấy nhé. Mình về đây.” Rồi quay người bước ra cửa.
Chỉ khi nghe tiếng cửa đã đóng sầm, cô mới từ từ thả lỏng người. Một dòng nước mắt lăn dài trên gò má, thế là nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô đau khổ, dằng xé, tự hỏi lúc nãy mình đã tìm cái gì cơ chứ.
Dẫu biết rằng anh thật sự đã không còn, nhưng sao cô vẫn cứ luôn tìm kiếm bóng hình ấy, cô không thể quên được.
Sau cùng, cô cũng ngủ thiếp đi, không biết cô đã mơ thấy gì mà đôi mỗi khẽ nở một nụ cười.
Quả là một ngày kỉ niệm buồn~