Con người thật buồn cười. Khi mọi thứ đang đúng quỹ đạo của nó thì lại tìm mọi cách phá vỡ đi cái quỹ đạo ấy. Còn khi mọi thứ đã trở nên lộn xộn như ý họ muốn rồi, thì họ lại cố gắng để đưa mọi thứ về lại vị trí ban đầu vốn có. Đi khắp dải ngân hà, cũng không tìm ra loài sinh vật “đặc biệt” như họ.
Vừa mới về đến nhà, Min Ah liền nhảy vào nhà tắm. Nước lạnh làm cô tỉnh táo hẳn lên. Lâu rồi, tinh thần cô mới tốt như vậy. Xong xuôi, nhìn đông hồ cũng còn khá sớm, thế là quyết định ra siêu thị mua đồ nấu canh cá diêu hồng.
Khoác thêm cái áo lạnh, xuống dưới lầu nảy ra ý đi bộ. Cũng bởi siêu thị cũng gần, chỉ mất 10 phút đi bộ, lấy cớ này để tranh thủ tập luyện thể thao luôn.
Dọc đường, có mấy người lướt qua cô, mỉm cười, gật đầu với cô, thì ra là cùng chung cư với mình…
Lựa ngang lựa dọc một hồi, thâu tóm được kha khá nguyên liệu, mỉm cười hài lòng bước ra quầy tính tiền. Ngang qua quầy gấu bông, thấy có con sói rất ư dễ thương, thuận tay với lấy bỏ vào giỏ.
Ai ngờ, cùng lúc ấy cũng có một cánh tay khác vươn ra nắm lấy “chú sói” đó. Cô quay lại nhìn, sững sờ mất mấy giây. “Chết tiệt! Sao tên “Mặt Cười” lại ở đây?” thầm chửi rủa mấy câu. Nghĩ đến lúc ở thang máy bị anh ta làm cho mất mặt, tuyệt đối lần này không thể tha!
- Xin lỗi? Cái này tôi đã lấy trước rồi...
Anh ta…chắc sẽ không…cười nữa chứ? Bỗng nhiên lại cảm thấy có chút sợ nụ cười đó của anh ta. Cô đủ tinh ý để hiểu rằng, nụ cười ấy chính là muốn nhắm về cô! “Đồ mặt dày!” – cô lại thầm chửi rủa.
- Tôi biết.
Cái gì? Tôi biết ư? Biết cái gì mới được? Rằng anh ta biết mình phải buông “chú sói” kia ra. Hay là anh ta…đã biết là đồ của cô nhưng lại cố tình muốn lấy?
Nhíu chặt hàng lông mày của mình, gằn từng tiếng: “Buông ra!” cô thật sự không hề muốn dính líu với bọn đàn ông, hơn nữa, đây lại là đang ở trong siêu thị, có biết bao ánh mắt nhìn về hướng này xem trò hay. Quá phiền phức!
- Nếu tôi không buông? – Rõ ràng là hắn ta cố tình muốn trêu ghẹo cô đây mà. Khóe miệng dâng lên đầy ý cười tà ác: “Được! Nếu anh không buông…vậy thì bổn cô nương cho anh.” tự thấy chưa đủ, liền dứt khoát bổ sung: “Là cho, không cần trả lại.”
Nói xong, hất mạnh “chú sói” ra, coi như trả cho hắn. Khóe môi anh lúc nãy vẫn còn giương giương đắc ý, cư nhiên bị một lời này của cô làm cho đông cứng. Đã nói rồi, cô nhất định là…không tầm thường
Quay người bỏ đi, sực nhớ mình vẫn còn việc phải làm, nhanh về, nhanh về thôi a~~
***
Ăn no căng bụng, hai mắt cứ díu lại, cố lết cái xác của mình về phòng ngủ, cứ thế mà ngủ ngon lành.
Nhưng ông trời nào có thương cô? Vừa mới thiu thiu, chuông điện thoại đã ồn ào liên hồi. Lười biếng thò tay ra khỏi chăn ấm, sờ soạng tìm điện thoại mà không thấy, bực mình lẩm bẩm: “Gã khùng nào giờ này còn phá đám giấc ngủ của bổn cô nương?”
Chuông reo mấy lần, thấy cô không phản ứng, liền thôi. Cô thở phào, trở mình ngủ tiếp.
Nằm một lát, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa. Bản thân cô vô cùng tò mò, cũng khuya rồi, vậy mà ai lại đi bấm chuông cửa như vậy, lại không có dấu hiệu dừng lại. Nghe kĩ hơn, thì ra đúng là chuông cửa nhà cô thật.
Chuyện đời vốn luôn là những điều ta không thể lường trước. Cũng như việc “Mặt Cười” xuất hiện lù lù trước của nhà cô vậy. Dụi mắt, nhìn lại. trong một buổi tối, cô và hắn lại có thể gặp nhau tận hai lần!
Nhìn cũng đủ rồi, choáng cũng choáng rồi. Cô nghĩ bản thân mình cần phải lịch sự một chút, khách đến nhà, cô không thể lỗ mãng đuổi đi ngay được. Cố rặn ra một nụ cười méo mó:
- Anh là đêm hôm lặn lội đến đây, chẳng biết là có gì muốn nói chăng? Thiết nghĩ, bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, lần sau nếu có việc xin mời đến sớm một tí, vừa vặn không làm phiền người khác. Ngược lại, chắc chắn sẽ được tiép đón nồng nhiệt là đằng khác!
Anh hoàn toàn biết là mình đang làm phiền cô, vậy nên đã hao tổn tâm tư, cố thức đến tận giờ này chính là để trả thù lúc nãy việc ở siêu thị. Cũng không nghĩ tới, cô không sợ hãi mà lại còn bình tĩnh như vậy.
Đây là cô buộc anh thay đổi kế hoạch, vốn định chỉ phá giấc ngủ của cô thồi, nhưng giờ lại thấy có chút hứng thú với con người này. Nghĩ vậy chứ không nói ra. Anh nhìn cô chuyên chú, sau cùng thốt ra một câu: “Tôi say rồi!” Sau đó đổ gục ngay xuống dưới chân cô.
- Chết tiệt. Cái quái gì thế này? – Cô lẩm bẩm.
- Này anh kia! Này! Có nghe thấy gì không? – Cô cao giọng.
Im lặng…
Khẽ nhếch mép: “Được thôi. Vậy chuyện anh nói là thế này đây hả? Quả là sở thích khác thường nha~ Tôi không làm phiền nữa, cứ tự nhiên thư giãn, tôi sẽ không thu phí đâu.”
“Rầm” cánh cửa đóng lại. Anh từ từ ngồi dậy, khuôn mặt khó coi: “Hừ. Cô cứ chờ xem.”
Lúc đó, trong nhà, cô tuy nói cương quyết, nhưng thật ra cũng có chút không yên tâm. Dù sao cũng là con người, cô không thể thấy chết mà không cứu được. “Biết đâu anh ta say thật thì sao?”, “Không! Hắn ta lại muốn lừa mình lần nữa.”…Cuối cùng, vẫn không đành lòng, phải ra mở cửa.
- Này tên kia! Dậy vào nhà đi! Anh muốn nằm đấy đến khi nào nữa hả? Sao anh lại nặng thế hả? Có nghe thấy tôi nói gì không?...
Vừa nói, vừa kéo lê “Mặt Cười” vào nhà. Khóe miệng anh cười cười đầy ma mị, thầm nghĩ: “Cô xong rồi!”
Con người thật buồn cười. Khi mọi thứ đang đúng quỹ đạo của nó thì lại tìm mọi cách phá vỡ đi cái quỹ đạo ấy. Còn khi mọi thứ đã trở nên lộn xộn như ý họ muốn rồi, thì họ lại cố gắng để đưa mọi thứ về lại vị trí ban đầu vốn có. Đi khắp dải ngân hà, cũng không tìm ra loài sinh vật “đặc biệt” như họ.
Vừa mới về đến nhà, Min Ah liền nhảy vào nhà tắm. Nước lạnh làm cô tỉnh táo hẳn lên. Lâu rồi, tinh thần cô mới tốt như vậy. Xong xuôi, nhìn đông hồ cũng còn khá sớm, thế là quyết định ra siêu thị mua đồ nấu canh cá diêu hồng.
Khoác thêm cái áo lạnh, xuống dưới lầu nảy ra ý đi bộ. Cũng bởi siêu thị cũng gần, chỉ mất phút đi bộ, lấy cớ này để tranh thủ tập luyện thể thao luôn.
Dọc đường, có mấy người lướt qua cô, mỉm cười, gật đầu với cô, thì ra là cùng chung cư với mình…
Lựa ngang lựa dọc một hồi, thâu tóm được kha khá nguyên liệu, mỉm cười hài lòng bước ra quầy tính tiền. Ngang qua quầy gấu bông, thấy có con sói rất ư dễ thương, thuận tay với lấy bỏ vào giỏ.
Ai ngờ, cùng lúc ấy cũng có một cánh tay khác vươn ra nắm lấy “chú sói” đó. Cô quay lại nhìn, sững sờ mất mấy giây. “Chết tiệt! Sao tên “Mặt Cười” lại ở đây?” thầm chửi rủa mấy câu. Nghĩ đến lúc ở thang máy bị anh ta làm cho mất mặt, tuyệt đối lần này không thể tha!
- Xin lỗi? Cái này tôi đã lấy trước rồi...
Anh ta…chắc sẽ không…cười nữa chứ? Bỗng nhiên lại cảm thấy có chút sợ nụ cười đó của anh ta. Cô đủ tinh ý để hiểu rằng, nụ cười ấy chính là muốn nhắm về cô! “Đồ mặt dày!” – cô lại thầm chửi rủa.
- Tôi biết.
Cái gì? Tôi biết ư? Biết cái gì mới được? Rằng anh ta biết mình phải buông “chú sói” kia ra. Hay là anh ta…đã biết là đồ của cô nhưng lại cố tình muốn lấy?
Nhíu chặt hàng lông mày của mình, gằn từng tiếng: “Buông ra!” cô thật sự không hề muốn dính líu với bọn đàn ông, hơn nữa, đây lại là đang ở trong siêu thị, có biết bao ánh mắt nhìn về hướng này xem trò hay. Quá phiền phức!
- Nếu tôi không buông? – Rõ ràng là hắn ta cố tình muốn trêu ghẹo cô đây mà. Khóe miệng dâng lên đầy ý cười tà ác: “Được! Nếu anh không buông…vậy thì bổn cô nương cho anh.” tự thấy chưa đủ, liền dứt khoát bổ sung: “Là cho, không cần trả lại.”
Nói xong, hất mạnh “chú sói” ra, coi như trả cho hắn. Khóe môi anh lúc nãy vẫn còn giương giương đắc ý, cư nhiên bị một lời này của cô làm cho đông cứng. Đã nói rồi, cô nhất định là…không tầm thường
Quay người bỏ đi, sực nhớ mình vẫn còn việc phải làm, nhanh về, nhanh về thôi a~~
Ăn no căng bụng, hai mắt cứ díu lại, cố lết cái xác của mình về phòng ngủ, cứ thế mà ngủ ngon lành.
Nhưng ông trời nào có thương cô? Vừa mới thiu thiu, chuông điện thoại đã ồn ào liên hồi. Lười biếng thò tay ra khỏi chăn ấm, sờ soạng tìm điện thoại mà không thấy, bực mình lẩm bẩm: “Gã khùng nào giờ này còn phá đám giấc ngủ của bổn cô nương?”
Chuông reo mấy lần, thấy cô không phản ứng, liền thôi. Cô thở phào, trở mình ngủ tiếp.
Nằm một lát, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa. Bản thân cô vô cùng tò mò, cũng khuya rồi, vậy mà ai lại đi bấm chuông cửa như vậy, lại không có dấu hiệu dừng lại. Nghe kĩ hơn, thì ra đúng là chuông cửa nhà cô thật.
Chuyện đời vốn luôn là những điều ta không thể lường trước. Cũng như việc “Mặt Cười” xuất hiện lù lù trước của nhà cô vậy. Dụi mắt, nhìn lại. trong một buổi tối, cô và hắn lại có thể gặp nhau tận hai lần!
Nhìn cũng đủ rồi, choáng cũng choáng rồi. Cô nghĩ bản thân mình cần phải lịch sự một chút, khách đến nhà, cô không thể lỗ mãng đuổi đi ngay được. Cố rặn ra một nụ cười méo mó:
- Anh là đêm hôm lặn lội đến đây, chẳng biết là có gì muốn nói chăng? Thiết nghĩ, bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, lần sau nếu có việc xin mời đến sớm một tí, vừa vặn không làm phiền người khác. Ngược lại, chắc chắn sẽ được tiép đón nồng nhiệt là đằng khác!
Anh hoàn toàn biết là mình đang làm phiền cô, vậy nên đã hao tổn tâm tư, cố thức đến tận giờ này chính là để trả thù lúc nãy việc ở siêu thị. Cũng không nghĩ tới, cô không sợ hãi mà lại còn bình tĩnh như vậy.
Đây là cô buộc anh thay đổi kế hoạch, vốn định chỉ phá giấc ngủ của cô thồi, nhưng giờ lại thấy có chút hứng thú với con người này. Nghĩ vậy chứ không nói ra. Anh nhìn cô chuyên chú, sau cùng thốt ra một câu: “Tôi say rồi!” Sau đó đổ gục ngay xuống dưới chân cô.
- Chết tiệt. Cái quái gì thế này? – Cô lẩm bẩm.
- Này anh kia! Này! Có nghe thấy gì không? – Cô cao giọng.
Im lặng…
Khẽ nhếch mép: “Được thôi. Vậy chuyện anh nói là thế này đây hả? Quả là sở thích khác thường nha~ Tôi không làm phiền nữa, cứ tự nhiên thư giãn, tôi sẽ không thu phí đâu.”
“Rầm” cánh cửa đóng lại. Anh từ từ ngồi dậy, khuôn mặt khó coi: “Hừ. Cô cứ chờ xem.”
Lúc đó, trong nhà, cô tuy nói cương quyết, nhưng thật ra cũng có chút không yên tâm. Dù sao cũng là con người, cô không thể thấy chết mà không cứu được. “Biết đâu anh ta say thật thì sao?”, “Không! Hắn ta lại muốn lừa mình lần nữa.”…Cuối cùng, vẫn không đành lòng, phải ra mở cửa.
- Này tên kia! Dậy vào nhà đi! Anh muốn nằm đấy đến khi nào nữa hả? Sao anh lại nặng thế hả? Có nghe thấy tôi nói gì không?...
Vừa nói, vừa kéo lê “Mặt Cười” vào nhà. Khóe miệng anh cười cười đầy ma mị, thầm nghĩ: “Cô xong rồi!”