Từ lần đầu tiên gặp mặt, vội vã đã qua mười năm, Hà Tân Vũ từ một thiếu nữ mười sáu xuân xanh biến thành một phụ nữ hai sáu tuổi.
Bốn năm đại học, người theo đuổi cô không ít, nhưng không một ai thành công, chỉ vì lòng cô đã bị đóng chiếm, không còn chỗ để đón nhận người khác, ngay cả khi Dương Kỳ Phong nhập ngũ, quan hệ này cũng không vì thế mà chấm dứt, mỗi khi anh nghỉ phép, cô lại chuẩn bị những món anh thích ăn nhất, đồ ăn để bù đắp thời gian anh cô đơn bên ngoài, dĩ nhiên bao gồm cả cô.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô thi đỗ vào cục thuế nhà nước, mọi người cũng không ngờ, cô lại có công việc ổn định như vậy, làm công chức xem ra khá thích hợp, có điều, sau khi khẳng định đẳng cấp, cô tự tặng mình một món quà, đó là phẫu thuật mắt bằng tia laser, hoàn toàn thoát khỏi cuộc đời mắt kính muội.
Về phần Dương Kỳ Phong, anh vừa xuất ngũ liền bước vào xí nghiệp gia tộc, không phải thực tập, mà là nhận chức quản lý, mọi người đều mở to mắt nhìn, trong mười một người con của chủ tịch, người nào có tiền đồ nhất, người nào... biết phá sản nhất?
Dương Kỳ Phong rất tự tin về mình, nhưng cũng tự tạo cho mình một áp lực rất lớn, công việc nặng nề rất nhiều, duy có thời gian nhàn nhã là chung sống với Hà Tân Vũ, bình thường cô ngoài đi làm và về nhà, khi rảnh đều đến chỗ anh, hai người cùng ăn cơm, cùng ngủ, làm chuyện người yêu mới có thể làm.
Trong thời gian hẹn hò bí mật, tình cảm che dấu ngược lại còn bùng cháy dữ dội hơn, nhưng duy chỉ trong gian phòng này thôi, một khi ra khỏi cửa, bọn họ chính là người xa lạ.
Thứ sáu, cục thuế nhà nước phía Bắc, phòng số 1, đồng nghiệp vừa chuyển công văn đến bên cạnh: “Tân Vũ, nhờ em.”
"Ok." Hà Tân Vũ gật đầu, hai tay nhảy múa trên bàn phím, nhiệm vụ công tác của bọn họ bao gồm thuế di sản, thuế quà tặng, thuế thu nhập, những vụ án đơn giản, mỗi ngày đều thụ lý trình báo, thẩm tra, trưng thu thuế và kiểm tra.
Những con số phiền phức, tư liệu đa dạng, nhưng cô thích công việc này, tất cả đều có phương pháp làm theo, để ý sẽ thấy, không phải bận tâm nhiều, thật là tốt.
“Giới thiệu đối tượng cho em được không? Cháu ngoại của hàng xóm chị, năm nay ba mươi tuổi, cũng là nhân viên công vụ, cực kỳ thích hợp với em đó.”
“Cám ơn, nhưng không cần đâu.” Hà Tân Vũ luôn trả lời như thế.
“Suy nghĩ lại nha.” Đồng nghiệp nhiệt tình còn chưa chịu buông tha.
“Thật có lỗi.” Cô không có lòng, không muốn làm lãng phí thời gian của người khác.
Gần tối, Hà Tân Vũ đi ra từ tòa cao ốc, di động vang lên, là Dương Kỳ Phong gọi, cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc “Mười giờ anh mới về nhà, em có thể đến đây không?”
“Ừ.” Thời gian còn rất nhiều, cô có thể đi mua đồ ăn trước, từ từ sắp xếp.
“Đừng vất vả nấu cơm, anh có bữa tiệc, ăn xong mới về.”
“Em biết rồi.” Dù sao anh nói thì nói, còn cô làm là việc của cô, cô bé nhát gan ngày xưa đã lớn rồi.
“Tối gặp.”
“Ừ. Tối gặp.” Đây là “Ước hẹn” của bọn họ, chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết, không biết còn được mấy ngày này hay chỉ vài phút vài giây, cô cố không nghĩ nhiều, liền sống thử, còn có thể yêu thì hãy yêu đi.
Mười giờ tối, Dương Kỳ Phong mở cửa, chỉ thấy người phụ nữ nằm trên ghế sô pha, trên bàn có một hộp giữ ấm, cô vẫn luôn làm đồ ăn anh thích, lời cô nói ngày xưa đã không còn thấy nữa, nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là luôn tốt với anh.
Anh đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn dung nhan say ngủ của người yêu, mấy năm qua cô càng ngày càng đẹp, sau khi bỏ kính, kết hợp với trang phục, không tính là tỏa ra hào quang, cũng là có vị tinh tế, tay anh vuốt những sợi tóc của cô, bức họa trước mắt này, có thể làm lắng đọng tạp niệm, thật ra anh không mong muốn nhiều, chỉ cần về nhà cảm thấy ấm áp thế này là đủ rồi.
Nhưng mà hoài bão về sự nghiệp, đấu tranh trong gia tộc, lại làm anh không thể vì vậy mà thỏa mãn, từ nhỏ anh đã mơ ước leo lên chỗ cao nhất, cho dù cái giá phải trả là sự cô độc.
“Ư...” cảm thấy có người chạm vào, Hà Tân Vũ từ từ mở mắt, “Anh đã về.”
Anh không đáp, ngồi vào cạnh cô, ôm cô lên đùi anh, cô cũng quen với hành động này, không muốn nói chuyện thì đừng nói gì, chỉ cần anh còn cần cô, như vậy thì cô sẽ ở bên cạnh anh. (Vô.....Ảnh..46...Các....https://qttp.wordpress.com/)
Yên lặng vài phút, anh mới mở miệng nói: “Sao lại làm cơm hộp (bento ^^)?”
“Tại em ăn không hết.”
“Mình em không cần nấu nhiều như vậy, không nghe lời đúng không?”
Anh không mắng cô không được, hiện tại cô không còn sợ anh nữa rồi.
“Ngày mai em ăn cũng được mà?” Làm cho anh ăn còn bị ăn chửi, tội gì phải thế chứ?
“Đương nhiên không được, đó là của anh.” Anh vén mái tóc dài của cô sang hai bên, cởi nút áo của cô, hôn lên lỗ tai, chiếc cổ và bả vai trắng nõn, “Tất cả đều là của anh.”
“Anh quá kiêu ngạo.” Cô vừa cười vừa trốn, nhưng không thể so đo với anh được, hay cứ để cho anh hôn đi.
Trước khi ăn cơm, Dương Kỳ Phong quyết định ăn người yêu trước. Từ đầu đến chân cũng không tha, từ lần đầu tiên của hai người đến nay, anh vẫn chưa ngán ăn người phụ nữ đáng yêu này, một lòng vì cô, phong cách ăn mặc bảo thủ của cô, cũng khiến cho bọn tội phạm phải trở nên dịu dàng hơn, giống như ông trời đặc biệt đặt làm cho anh, mỗi nơi trên cơ thể đều làm anh lưu luyến không quên.
“Kỳ Phong, thật là anh muốn ở đây sao...?” Cô nghĩ anh là một người đàn ông trưởng thành, thì ra vẫn thật buông thả.
Khóe miệng của anh gợi nên nét cười, “Trước kia chúng ta chỉ xem phim trong tv, giờ thì để tv xem chúng ta diễn.”
Cái gì? Mắt cô nhất thời nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy trên màn hình tinh thể lỏng rộng, phản chiếu hai bóng người đang triền miên, quả thật là để cho tv mở rộng tầm mắt.
Rất nhanh, âu phục màu đen, quần bó màu xám, áo mơ mi màu trắng...
Một đống quần áo sắc lạnh chồng chéo lên mặt đất, có của anh cũng có của cô, mà chủ nhân của quần áo cũng đè lên nhau, thật lâu không chịu tách ra.
Sau một trận mây mưa thất thường, cô nằm thở dốc trên ghế sô pha, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt trong suốt, từ khi đi làm anh không có nhiều thời gian vận động, trong phòng có đặt mấy chiếc máy tập thể hình, nhưng anh thích nhất là vận động trên cơ thể cô.
“Em khỏe không?” Anh hôn lên mặt cô, rất thích vẻ mặt lúc này của cô.
“Nghỉ một chút là tốt rồi.” Chẳng lẽ cô nói anh mạnh bao nhiêu? Mãnh liệt thế nào? Anh nhìn bộ dạng của cô là biết rồi. Aizz, đội viên đội bóng không dễ chọc a.
Anh ngồi dậy bổ sung thể lực, bưng hộp cơm chuyên dụng lên, vừa ăn vừa nói chuyện, “Hôm nay đi làm thế nào?”
“Cũng bình thường...” Cô hiểu mình muốn nói gì, bình thường kiên định, dù có chút buồn bực cũng phải tiếp nhận.
“Có thể ổn định công tác là tốt rồi, không giống anh, mỗi ngày đều chạy di chạy lại, mỗi việc đều phải quan tâm, bộ não luôn hoạt động hết công suất.” Cha với con còn nghiêm khắc hơn nhân viên, mấy anh chị trên anh cũng đều tử trận, từ trong ra ngoài, như thế nào anh cũng phải chống đỡ được.
“Không thì em giúp anh học bổ túc, anh cũng có thể thi tuyển nhân viên công vụ mà.” Thật ra cô hiểu hơn ai khác, sinh trong danh gia vọng tộc, Dương Kỳ Phong là nhân tài ưu tú nhất, cha anh cũng không phải người ngốc, tôi luyện trước mắt đều là vì thành công mai sau. (Vô.....Ảnh.....Các..47..https://qttp.wordpress.com/)
Đúng vậy, đều là vì ngày sau...... Cho dù ở thời khắc ấm áp này, chuyện ngày sau vẫn vướng mắc trong lòng cô, khi cuộc sống ly biệt phủ xuống....
“Tốt, chờ cha anh phát hiện anh thật ngu ngốc, đến khi đó anh phải tìm công việc mới.”
“Yên tâm, em sẽ chăm sóc anh.” Bọn họ cũng biết đây chỉ là đùa, anh nhất định kế thừa gia nghiệp, chọn danh môn khuê tú làm vợ, hai bên danh lợi cộng thêm quyền quý, tất cả chỗ tốt đều lấy hết.
Chậm một chút, hai người cùng nhau tắm, lau khô tóc cho nhau, rồi lại nằm lên giường, đây là đêm thứ sáu, bọn họ không nỡ ngủ ngay, ngoài hôn môi vẫn còn muốn nói chuyện, trong cuộc sống phồn hoa phù phiếm này, chỉ có đối phương để chia sẻ tâm sự.
Cô thấy anh chau mày, đưa tay muốn an ủi anh: “Anh có tâm sự?”
“Không có việc gì.”
“Nếu không có việc gì, không được chau mày, sẽ mau già.” Người ngoài đều nghĩ anh không có nhược điểm, chỉ có cô biết, anh là đứa bé hay gặp ác mộng, sở dĩ còn chưa đến khoa tâm thần khám, là vì anh cao ngạo lại tự đại, nếu bọn họ chưa từng gặp nhau, cô đoán anh sẽ chết sớm thôi.
“Ừ.” Anh hôn lên tay cô, đây là bàn tay yêu chiều anh nhất, cũng là bàn tay anh không muốn rời xa nhất, nếu buông ra, anh có thể sống thế nào đây?
Nên đối măt, dù sao cũng phải đối mặt, cho dù anh kéo qua đêm nay, qua ngày mai, ngày kia, ba ngày sau.... Sớm hay muộn anh cũng phải mở miệng, tự tay mình chấm dứt, anh và cô, mười năm này.
Sáng sớm thứ bảy, Hà Tân Vũ tỉnh trong nắng sớm, không vội xuống giường, Dương Kỳ Phong ôm cô từ sau lưng, đây là thói quen nhiều năm của anh, tựa hồ không thể nào có cảm giác an toàn.
Tối hôm qua bọn họ không nói chuyện nhiều lắm, lại hoan ái đến ba giờ sáng, không biết công việc của anh bận đến thế nào mà lại có nhiều sức lực như thế, làm cho cô chắc chắn rằng anh không hề có người phụ nữ khác, nhưng tính theo tuổi, anh đã hai mươi tám rồi, cô cũng hai mươi sáu, xem như độ tuổi thích hợp để kết hôn, anh cũng nên lo lắng đi, gia tộc cũng sẽ tạo áp lực bắt anh lập gia đình, đến lúc đó, cô sẽ ra đi.
Quay đầu, cô chỉnh lại cảm xúc, cho anh một nụ cười. “Buổi sáng muốn ăn gì?”
“Ăn em là tốt rồi.” (Vô.....Ảnh.....Các48....https://qttp.wordpress.com/)
“Anh không muốn sống à?” Gần đây nhiệt tình của anh làm cô sợ.
“Còn sống mệt chết đi, anh chỉ muốn dính chặt bên em thôi.” Anh vùi đầu vào ngực cô, cứ như vậy mà chết cũng không sao.
Cô vuốt tóc anh, tóc đen lại có mấy sợi trắng li ti, cô hiểu được mâu thuẫn trong lòng anh, nhưng chính anh không chịu buông tay, mâu thuẫn này sẽ theo anh cả đời, cô chỉ có thể dịu dàng an ủi anh, cho đến cái ngày định mệnh kia.
Anh ngẩng đầu, bỗng nhiên nói thành khẩn, “Chúng ta bỏ trốn được không?”
“Bỏ trốn đi đâu?” Đứa bé đáng thương này, muốn chạy trốn thực tế đây.
“Đến đâu cũng tốt, đến nơi không ai biết chúng ta, làm lại từ đầu.”
“Tốt, cuối tuần này chúng ta từ chức đi.” Cô nguyện theo anh đến chân trời góc biển, chỉ sợ anh không thể dứt bỏ, bọn họ đều biết đó là mơ, chỉ có thể nói chuyện, không thể thực hiện.
Nhìn ánh mắt chắc chắn của cô, anh lại ôm cô thật chặt, có một người yêu anh như vậy, rốt cục anh còn cảm thấy chưa đủ cái gì?
Chậm một chút, hai người ăn qua bữa sáng, bắt đầu tính xem hôm nay muốn làm gì, hẹn hò tại nhà, có thể xem phim, nghe nhạc, làm chút đồ ăn, cũng có thể không làm gì, chỉ là cảm giác sự tồn tại của nhau trong một không gian.
Ngay tại thời khắc bình thản này, anh lại phá hỏng tất cả: “Tân Vũ, anh có chuyện muốn nói với em.”
Cô gật gật đầu, tỏ vẻ đang nghe, thấy anh chau mày, nhất định có tâm sự, mới bằng lòng lắng nghe.
“Anh…. Quyết định sẽ đính hôn.”
Hôm nay rốt cục đã đến, trong đầu cô trống rỗng, một hồi lâu mới hoàn hồn, thực ra cô nghĩ sẽ không đến sớm như vậy, nghĩ vẫn còn ba, năm năm nữa, bình thường bọn họ luôn tránh đề tài này, trong lòng cô luôn tự chuẩn bị câu trả lời, nhưng đến khi thật sự nghe được vẫn bị chấn động mạnh mẽ.
Từ tối qua đến sáng nay, người đàn ông kia cứ dán lấy cô, lai còn hỏi rất nhiều câu ngu ngốc, giống như không có cô thì không được, thì ra trong đầu đang nghĩ đến chia tay, lúc này cô mới thấy rõ sự thật, tình yêu của bọn họ không phải không tồn tại, nhưng đời người không chỉ có tình yêu, với đàn ông mà nói thì còn nhiều việc quan trọng hơn thế.
Anh coi trọng sự nghiệp, anh muốn danh tiếng, anh đến chỗ nào cũng phải… “Em có nghe anh nói không?” Bộ dáng xuất thần của cô, làm anh không thể không ưu tư.
“À, chúc mừng.” Vì thời khắc này, cô đã sớm tập đi tập lại, sẽ không để anh khó xử.
“Em thật bình tĩnh.” Anh thất thần, chẳng lẽ người lưu luyến không rời chỉ có mình anh?
Cô cười khổ một chút, không bình tĩnh thì muốn thế nào? Nếu cô khóc lớn, hay ôm đùi anh van xin đừng chia tay? Tốt hơn nên lưu lại cho anh ấn tượng tốt đi, cô cũng có tự tôn mà.
“Đối phương là người thế nào?”
“Cha anh chọn, mẹ cũng đồng ý, là bọn họ dự định trước, mới giới thiệu cho anh biết.”
“Ra thế.” Có thể để cả cha mẹ đồng ý, chắc hẳn là lựa chọn tốt nhất, từ bên ngoài, gia thế, tài học cũng bị bắt bẻ, bởi vậy, người con gái đó có thể giúp đỡ anh rất nhiều, người người đều hâm mộ anh, sùng bái anh.
“Xin lỗi, anh…”
Cô cắt ngang lời anh: “Anh không cần xin lỗi, anh đã thành thật với em, em cũng chuẩn bị tâm lý rồi.”
“Tân Vũ…” Cô càng bình tĩnh, anh càng khó chịu, tình nguyện bị cô mắng, thậm chí là đánh, có khi còn dễ chịu hơn thế này.
Cô mở ví của mình, lấy chìa khóa, đặt lên trên bàn. “Cái này trả lại anh, yên tâm, lần này em không có chìa khóa dự phòng.”
Trả lại chìa khóa, trả lại không gian, trả lại sự trói buộc lẫn nhau, bọn họ vẫn có thể nhớ lại, ai cũng một đi không trở lại, kiếp này vô duyên, nhưng kiếp sau anh sẽ càng trân trọng cô hơn? (Vô..49...Ảnh.....Các....https://qttp.wordpress.com/)
“Em không cần như vậy!” Những năm gần đây, bọn họ là duy nhất của nhau, cô sao có thể biểu hiện tự nhiên như thế?
“Em có nó hay không, không còn quan trọng nữa, cảm ơn anh đã chăm sóc em đến nay.” Cô khom lưng chào anh, cảm tạ anh đã cho cô tình yêu này, con người khi còn sống, dù là vô tình, ít nhất cũng từng yêu một lần.
“Chờ một chút.” Thấy cô xoay người, anh ôm cô từ sau lưng. “Đừng đi sớm như vậy, hãy cho anh một chút thời gian.”
Cô đã chuẩn bị tâm lý, anh lại khó có thể dứt bỏ, rõ ràng là chính mình quyết định, nhưng anh mâu thuẫn, anh giãy giụa, anh thống khổ, cô có thể nào không có cảm giác? Có thể nào nói đi là đi?
“Anh muốn làm gì?” Cô cởi cúc áo trước ngực, khiêu khích hỏi: “Còn muốn làm sao?”
Cô cố ý hiểu sai anh, anh muốn giải thích lại không tìm được lời nói thích hợp: “Anh không có ý này, anh chỉ muốn… chỉ…”
“Ngoài thân thể này, em không có gì để đưa cho anh cả.” Lòng đã vỡ tan, anh còn muốn đạp nát sao?
“Chẳng lẽ em không hề luyến tiếc chút nào?”
“Em không có, cho dù có, em cũng cố để mình không có.”
“Tân Vũ…” Anh ôm cô vào lòng, hít mùi hương của cô lần cuối. “Anh sẽ nhớ em, anh sẽ rất nhớ em.”
“Tốt nhất là không, vì anh và vợ anh, tốt nhất anh nên quên em đi.”
“Em cũng sẽ quên anh?” Anh không tin, cô không thể quên được anh.
“Em sẽ thường nhớ đến anh, nhưng coi như anh đã chết, đã là người của thế giới bên kia.” Cô dùng hết sức đẩy anh ra, đây không phải là nơi cô có thể lưu luyến.
Anh á khẩu không trả lời được, nhìn cô xoay người rời đi, mới mấy phút đồng hồ, nét mặt của cô từ dịu dàng chuyển sang lạnh lùng, chẳng lẽ mọi phụ nữ đều biến hóa như vậy sao? Nhưng nếu không phải anh tàn nhẫn, sao cô có thể trở nên thế?
Anh tin cô thương anh, đúng như anh yêu cô, hai người yêu nhau lại không thể gần nhau, tất cả chỉ vì lòng tham của anh.
Đời này anh nợ cô nhiều lắm, kiếp sau nếu gặp lại thì sẽ thế nào? Anh vùi mặt vào tay, không tìm thấy đáp án, không tìm thấy đường ra.
Đón thang máy xuống tầng, Hà Tân Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa, ai cũng nhìn không ra cô đang thất tình, cô dùng âm lượng chỉ mình cô nghe được, ngâm một ca khúc “…Thành phố này là sa mạc phồn hoa, chỉ thích hợp với đám mây đẹp đẽ, mọi người đi trên đường, kiếm tìm hạnh phúc rơi xuống, nhưng tình yêu chỉ là truyền thuyết, không nở hoa, không kết quả….”
Dù vui mừng hay đau khổ, từng tờ lịch vẫn bị xé đi, chia tay hơn một tháng, Hà Tân Vũ phát hiện mình vẫn còn sống, hơn nữa cũng sống không tệ, cùng mẹ và em gái xem ti vi, buổi tối đúng mười giờ đi ngủ, cuối tuần mua đồ ăn và quét dọn, thật ra thời gian trôi qua cũng nhanh.
Ngoài việc mơ lại vài việc đặc biệt trong quá khứ, tỉnh lại trên mặt ướt đẫm, mặt ngoài cô vẫn rất bình thường.
Thời gian đi làm, đồng nghiệp nhiệt tình lại muốn làm mai: “Giới thiệu đối tượng cho em được không?”
“Không…” Thực ra muốn từ chối, bỗng nhiên xuất hiện ý niệm trong đầu, Hà Tân Vũ gật đầu nói: “Dạ, làm phiền chị.”
“Ừ.” Hà Tân Vũ quyết định, cô nên bước ra từ lúc trước, có nhiều bạn bè không có gì là không tốt.
Hiện tại lúc này, Dương Kỳ Phong chắc là đang chuẩn bị tiệc đính hôn, ngày đó sẽ rất tráng lệ, những nhà doanh nghiệp quyền thế đến chúc mừng, giới truyền thông cũng không thể buông tha tin tức này, cô quyết định ngày đó sẽ ở nhà tổng vệ sinh, phải làm mình thật mệt mỏi thì mới có thể ngủ ngon.
“Tân Vũ, sao em đột nhiên lại muốn vậy?” Đồng nghiệp nhiệt tình hỏi hai ba năm nay, lần đầu tiên nghe được câu trả lời khẳng định, khó tránh khỏi tò mò.
“Muốn là muốn, em còn cảm thấy hơi muộn à.” Cô cười khổ một chút, mười năm cũng không phải uổng phí, cô đã yêu thật lòng, không làm thất vọng lòng mình, mỗi mối quan hệ đều phải đi đến sinh ly tử biệt, chỉ là không tránh khỏi bùi ngùi, với Dương Kỳ Phong mà nói, cuối cùng cô vẫn không bằng người kia.
“Em muốn thì tốt, chị có số rồi đây.”
Rất nhanh, đồng nghiệp nhiệt tình đã thu xếp xong, buổi gặp mặt là cuối tuần, đối tượng cũng là nhân viên công vụ, hơn cô hai tuổi, tốt nghiệp trường đại học quốc lập, là con thứ trong nhà, cha mẹ ở phía nam, điều kiện mọi mặt đều tốt.
Đồng nghiệp làm mai ngồi mấy phút rồi rời chỗ, để lại hai vị đương sự có thời gian riêng tư, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
“Ngại quá, lần đầu gặp mặt không biết nên nói chuyện gì nữa,” Lạc Vĩnh Huy đẩy gọng kính trên đỉnh mũi, đây là thói quen khi bất an của anh.
“Không sao.” Cô cũng không phải người có kinh nghiệm. Lần này cũng đã muộn lắm rồi, giữ lại không phải tốt hơn sao?
“Hà tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao lại còn độc thân?”
“Có lẽ duyên phận chưa tới.” Quá khứ là có duyên không phận, từ nay trở đi, cô sẽ tìm kiếm mối lương duyên chân chính.
“Anh cũng tin vào duyên phận.” Lạc Vĩnh Huy không nói nên vui sướng trong lòng, Hà tiểu thư là đối tượng lý tưởng của anh, tính tình dịu dàng, khí chất thanh lịch, nếu có thể kết giao thuận lợi, thật muốn lấy cô về nhà làm vợ.
Bữa ăn không tính là quá nhàm chán, nhưng có nói có cười, cuối cùng Lạc Vĩnh Huy lái xe đưa cô về nhà, đẩy gọng kính, không chắc chắn hỏi: “Chúng ta có thể gặp lại không?”
“Ừ.” Cô gật đầu. “Hôm nay cảm ơn anh, lần sau để em mời.”
Bình tĩnh mà xem xét, anh Lạc cũng không tệ, tài ăn nói bình thường, thái độ thành thực, nếu muốn kết hôn, có thể nói là đối tượng lý tưởng.
“Cám ơn.” Nụ cười ấm áp xuất hiện trên mặt anh, bắt đầu đã thành công một nửa.
“Ngủ ngon.” Hà Tân Vũ xuống xe, mở cửa nhà trọ, lên tầng ba, vừa vào cửa đã thấy em gái ngồi trên ghế, vừa ăn vừa đọc truyện, em gái mình thật giống trẻ con mà.
“Sao hôm nay chị về muộn vậy?” Hà Thiến Văn ngẩng đầu, tám giờ cũng qua rồi, chín giờ cũng qua rồi, cô đành phải đọc truyện tranh.
“Ừ, chị đi ăn cơm với bạn.” Hà Tân Vũ thả túi xuống, thuận miệng nói: “Mẹ đâu?”
“Đang tắm.” Hà Thiến Văn tò mò hỏi: “Chị ăn cơm với ai? Vừa mới có người lái xe đưa chị về?”
Em gái đúng là con quỷ tinh ranh, lần đầu tiên đã bị cô phát hiện, Hà Tân Vũ vội vàng xin: “Bạn bè bình thường, đừng có xiên xẹo gì với mẹ.”
“Đã biết. Chờ chị tuyên bố rồi nói.” Hà Thiến Văn thích trinh thám, nhưng không phải là phóng viên tạp chí, bỗng nhiên cô nhớ ra một việc. “Đúng rồi, chị không đi làm bảo mẫu cho cún nữa à?”
Nói đến cún, Hà Tân Vũ lại buồn cười, nếu Dương Kỳ Phong biết mình bị so sánh với chó, không biết sẽ có cảm tưởng gì? Nhưng anh vĩnh viễn không biết, bởi vì họ sẽ không gặp lại nữa.
“Chủ chuyển nhà, chị không được thuê nữa.” Thực ra cô muốn nói con cún đã chết, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không nên ác như vậy, chia tay rồi thì nên khoan dung, cô vốn hi vọng anh bình an mà.
“Công việc này làm cũng đã lâu, chắc chị cũng có tình cảm với nó chứ nhỉ.”
Hà Tân Vũ cười hoài niệm, mới chỉ một tháng, nhưng dường như đã rất nhiều năm trôi qua, “Đúng vậy, cún con không có cảm giác an toàn, không có ai ở bên sẽ kêu ăng ẳng, không ăn cũng không ngủ.”
“Nuôi chó cũng như nuôi em bé, phải dùng cả cơ thể và tâm trí chú ý.” Cho nên Hà Thiến Văn sẽ không nuôi thú cưng, cũng không muốn nuôi em bé, tự dưng rước phiền vào người làm gì, tự do thoải mái mới là đạo lý làm người.
Hà Thu Mỹ đi ra từ phòng tắm, bà đã thay áo ngủ, vắt khăn mặt trên vai, “Tân Vũ đã về rồi, có muốn ăn gì không?”
“Không, con ăn no rồi, mẹ sấy tóc đi, nếu không sẽ nhức đầu đấy.” Hà Tân Vũ lấy máy sấy cho mẹ, Hà Thiến Văn lập tức theo vào.
“Đúng rồi đó, mẹ làm y tá, nhưng lại không quan tâm gì đến sức khỏe của mình.”
“Hai đứa con đáng yêu của mẹ.” Hà Thu Mỹ cười giận dỗi, cái cảm giác được quan tâm này cũng thật tốt.
Đêm đã khuya, Hà gia đã tắt đèn, trong lúc ngủ mê, Hà Tân Vũ lại nhớ đến ngày trước, ban ngày dường như không có việc gì, nhưng ban đêm lại nhớ đến Dương Kỳ Phong, người đàn ông này thật khó dây dưa, đến khi nào mới thôi thiếu nợ anh…
Sau khi Hà Tân Vũ rời đi, mỗi tuần người giúp việc lại đến quét dọn hai lần, Dương Kỳ Phong vẫn giữ chỗ ở sạch sẽ, công việc của anh cũng tiến triển thuận lợi, mỗi người đều chúc mừng anh được mối duyên tốt, địa vị của mẹ ở nhà cũng tăng lên, trong mắt cha anh cũng xuất hiện một tia ấm áp.
Sau khi chia tay đều là chuyện tốt, trừ việc tối anh không ngủ được, ban ngày ăn không ngon, tất cả đều tốt lắm. (Vô.....Ảnh..51...Các....https://qttp.wordpress.com/)
“Chủ nhiệm, hộp cơm của anh.” Thời gian nghỉ trưa, thư ký đưa đến một hộp cơm, một ly hồng trà.
“Cảm ơn.” Trừ phi có xã giao, nếu không anh thường giải quyết cơm trưa trong văn phòng, vừa làm việc vừa ăn cơm, vô cùng không tốt, phương thức anh đối đãi với mình cho đến bây giờ vẫn vậy, bao gồm cả mối tình bí mật của anh.
Hộp cơm Nhật kia có chút hào nhoáng, anh lại không có nửa điểm hấp dẫn, nếu là Hà Tân Vũ làm, anh nhất định giải quyết trong ba phút, nhưng sao cô phải làm cho anh chứ?
Lấy di động ra, anh tìm mấy bức ảnh, đều là ảnh chụp Hà Tân Vũ đang ngủ say, bọn họ chưa từng chụp chung, không giống đôi tình nhân bình thường hay đi dạo phố, chụp ảnh chung làm kỷ niệm, chỉ có khi cô ngủ, anh mới chụp được những bức ảnh này.
Đời này, anh chỉ có thể dùng những bức ảnh này để nhớ đến cô sao? Anh hối hận, anh nên ghi hình mỗi khi ở chung, lưu lại hình ảnh dịu dàng của cô, có lẽ trong lòng bây giờ sẽ không trống rỗng như vậy.
Bỗng nhiên, ảnh chụp thay thế bởi cuộc gọi đến, tiếng di động vang lên, người gọi là mẹ anh, anh liền nghe máy:
“Mẹ.”
“Lễ đính hôn ngày mai không có vấn đề gì chứ? Còn phải chuẩn bị gì không?” Bà hai của Dương gia rất cao hứng, sinh hai gái một trai, đối với hôn sự của con đương nhiên rất quan tâm, chỉ sợ có sơ xuất gì.
“Đều sắp xếp ổn thỏa rồi.” Mọi việc đều do nhà gái xử lý, anh chỉ cần đến đúng giờ làm nam nhân vật chính. (Vô.....Ảnh...52..Các....https://qttp.wordpress.com/)
“Ba con rất vui, con đừng để ông ấy thất vọng.”
“Con biết rồi.” Quá khứ anh và cha khi thì căng thẳng khi thì xa cách, vì hôn sự này mà hòa hợp hơn rất nhiều, anh cũng biết cha đã già rồi, con cái thành đạt cũng chỉ có anh, quan hệ về sau đương nhiên ngày càng gắn bó.
“Hôm nay tan sớm một chút, lái xe cẩn thận.” Đã bao năm từ lần tai nạn kia, bà rất sợ, đến mức hồn vía lên mây, từ đó về sau mỗi lần nói chuyện đều phải nhắc nhở anh.
“Vâng, mai gặp lại.” Đóng di động, anh miễn cưỡng ăn mấy miếng cơm, nhưng thật sự nuốt không trôi, đàng phải lãng phí vậy.
Nhìn quanh bốn phía, anh đang đợi trong phòng làm việc, cha anh đang định thăng chức tổng giám đốc cho anh, đó là tương đương với chủ tịch, cũng có nghĩa anh sẽ là người thừa kế gia tộc, tất cả mọi người sẽ phải ngước lên nhìn anh.
Anh sắp đạt được giấc mơ, nhưng vì sao cái gì anh cũng ăn không vô, cứ như vậy chỉ sợ sẽ chết sớm mất. Chỉ có một thứ duy nhất có thể trấn an anh là người phụ nữ kia, nhưng lại bị anh đẩy ra xa, xa như vậy mà lại gần đến thế, trước sau vẫn luôn ở trong lòng anh.
Nếu như đây là thành công, không phải anh đã làm rất tốt sao?
Sau khi tan làm, Dương Kỳ Phong định nghe lời mẹ, về sớm một chút, nhưng khi mở cửa xe, lại đến đầu ngõ nhà Hà Tân Vũ, anh không biết anh đang đợi cái gì, chỉ biết rằng anh không thể rời đi!
Khi người trong lòng của anh xuất hiện, lại bước xuống từ xe một người đàn ông khác, hai tay anh nắm chặt bánh lái, không thể tin được vào mắt mình, chẳng lẽ tình cảm mười năm nói quên là có thể quên, cô đã lập tức có người bảo vệ.
Từ cửa kính nhìn ra, Hà Tân Vũ vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông kia, chờ xe kia lái đi rồi, cô mới chuẩn bị mở cửa nhà trọ.
Dương Kỳ Phong không cần suy nghĩ đã đi xuống xe gọi: “Tân Vũ.”
Tiếng nói kia làm Hà Tân Vũ ngừng tay, từ từ quay đầu: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh muốn nói chuyện với em.”
“Đã muộn rồi.” Từ ngày anh không giữ cô lại, tất cả đã muộn rồi.
“Chỉ một chút thời gian thôi.”
“Ngày mai anh phải đính hôn.” Cô phải nhắc nhở anh việc này, đừng quên chính anh quyết định, tốt xấu gì cũng phải tự mình gánh vác.
“Anh biết, chỉ cần cho anh hai mươi phút thôi, mười phút cũng được.” Dĩ vãng, cô đã mất bao thời gian nấu cơm cho anh, ăn cơm cùng anh, hiện tại chỉ mười phút cũng không thể cho anh sao?
“Được rồi.” Coi như cô nợ anh, một lần cuối cùng, hãy nói xong tất cả đi.
Tìm một quán cà phê gần đó, bọn họ ngồi xuống tự gọi đồ uống, chờ phục vụ mang cà phê và hồng trà đến xong, không khí giữa hai người là im lặng.
Hà Tân Vũ không thích cảm giác này, không phải bọn họ tránh công khai gặp mặt à, giờ không cần kiêng dù nữa sao? Anh là người thừa kế gia tộc, ngày mai anh sẽ đính hôn, anh có lo lắng đến hậu quả của ngày hôm nay không?
“Em không thể về nhà quá muộn, có chuyện gì anh nói nhanh đi.”
“Anh… Anh thấy người đàn ông kia đưa em về.” Dương Kỳ Phong hi vọng giọng nói của mình không quá chua xót,
“Ừ, là đồng nghiệp giới thiệu cho em.” Cô thản nhiên thừa nhận không kiêng kỵ, như là đang nói chuyện phiếm. “Em không còn nhỏ nữa, nên tính cho tương lai thôi.”
Nghe chính miệng cô nói, anh cơ hồ không thể phản bác được: “Em thật sự thích anh ta?”
“Anh có thể đính hôn với cô gái kia, sao em không thể thích người khác?” Đây là thiên lý sao, anh còn có thể nói ra những lời nói đó?
“Anh không có ý này.” (Vô.....Ảnh...53..Các....https://qttp.wordpress.com/)
“Vài năm trước khi chúng ta chia tay, anh cũng khuyên em nên để ý đến những người đàn ông khác, còn nói đụng vào một người đàn ông không tốt, không có nghĩa là tất cả đều không tốt, giờ anh lại không khích lệ em nữa à?”
Dương Kỳ Phong nhớ rõ chuyện năm đó, quả thật, khi đó anh thầm nghĩ cho cô tự do, để cô theo đuổi hạnh phúc, nhưng vì sao giờ anh lại không thể dứt bỏ được? Những năm gần đây cô trưởng thành rất nhiều, anh lại thoái hóa không ít, càng trở nên ích kỷ sao? Vẫn luôn ỷ lại vào cô, càng không thể không có cô?
“Nhưng về sau…. Em lại trở về tìm anh.” Chẳng lẽ cô không còn thương anh?
“Đúng vậy, thực ra em có thể tiếp tục quan hệ của chúng ta, ít nhất chúng ta đều độc thân, cho dù bị phát hiện, cùng lắm thì em không có đạo đức thôi, nhưng anh sẽ đính hôn, chẳng lẽ em còn quay đầu tìm anh? Nếu mẹ biết em phá hoại gia đình người khác, em sẽ làm bà thất vọng biết nhường nào? Em gái em còn chưa kết hôn, loại phụ nữ hư hỏng này có thể làm tấm gương cho nó sao? Em làm cho đơn vị nhà nước, em nên đối mặt như thế nào với đồng nghiệp và cấp trên?”
Tốt nhất anh không nên một chân đứng hai thuyền, sau khi kết hôn còn muốn gặp cô bên ngoài, cô nhất định sẽ đổ cà phê vào mặt anh, dù anh có bị phỏng cũng mặc kệ.
“Em… nói chuyện không cần hăm dọa như vậy.” Mất ngủ một tháng, đầu óc anh hoảng loạn, lời nói của cô thì trở nên sắc bén, khiến anh phải tháo chạy, cô vốn không phải như thế, cô yêu chiều anh còn không kịp, sao giờ lại lãnh khốc vô tình như thế?
“Anh không muốn nghe, em không nói, em đi trước.”
“Tân Vũ.” Dưới tính thế cấp bách, anh cầm tay cô, quên mất rằng nếu có người bắt gặp thì phải làm sao?
Ăn ý nhiều năm, cô nhận ra anh đang luống cuống, vì vậy kìm giọng nói: “Anh có cuộc sống của anh, em có lựa chọn của em, em chúc phúc cho anh, xin anh hãy chúc phúc cho em, được không?”
“Anh không làm được.” Anh không muốn buông tay, anh không muốn.
“Em có thể, anh cũng có thể.” Đừng để cô phải dỗ anh như dỗ một đứa trẻ nữa, có biết cô đã quá mệt mỏi rồi không? Cô không phải là thánh nhân, cô chỉ là một người phụ nữ, người phụ nữ dễ bị tổn thương.
Anh vẫn đứng im bất động, đôi mắt bất lực nhìn cô, giống như cô muốn anh đi chết, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đẩy anh ra. “Ngày mai anh đính hôn, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi, em sẽ không xuất hiện.”
“Chúng ta còn có thể gặp lại không?”
“Đương nhiên, tình cờ gặp lại trên đường, có thể mỉm cười với em, để em biết anh vẫn tốt, đạt được điều anh muốn.”
Toàn thân anh run lên, không dám tưởng tượng bức họa trước mắt, làm sao anh có thể mỉm cười? Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh sợ chính mình sẽ ôm cô thật chặt, ngay trên đường hôn cô, một nụ hôn thật sâu…
“Bảo trọng.” Cô mỉm cười ưu thương, rồi lập tức xoay người rời đi, hôm nay phải để anh nhìn theo bóng dáng cô, để anh nhớ rõ sự dũng cảm này của cô.
Không thể quay đầu, vì ánh mắt đã nhạt nhòa, vì thế gian này đã mưa tầm tã, mà cơ hội trở lại cũng không còn như trước, cách xa lắm rồi……
Từ lần đầu tiên gặp mặt, vội vã đã qua mười năm, Hà Tân Vũ từ một thiếu nữ mười sáu xuân xanh biến thành một phụ nữ hai sáu tuổi.
Bốn năm đại học, người theo đuổi cô không ít, nhưng không một ai thành công, chỉ vì lòng cô đã bị đóng chiếm, không còn chỗ để đón nhận người khác, ngay cả khi Dương Kỳ Phong nhập ngũ, quan hệ này cũng không vì thế mà chấm dứt, mỗi khi anh nghỉ phép, cô lại chuẩn bị những món anh thích ăn nhất, đồ ăn để bù đắp thời gian anh cô đơn bên ngoài, dĩ nhiên bao gồm cả cô.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô thi đỗ vào cục thuế nhà nước, mọi người cũng không ngờ, cô lại có công việc ổn định như vậy, làm công chức xem ra khá thích hợp, có điều, sau khi khẳng định đẳng cấp, cô tự tặng mình một món quà, đó là phẫu thuật mắt bằng tia laser, hoàn toàn thoát khỏi cuộc đời mắt kính muội.
Về phần Dương Kỳ Phong, anh vừa xuất ngũ liền bước vào xí nghiệp gia tộc, không phải thực tập, mà là nhận chức quản lý, mọi người đều mở to mắt nhìn, trong mười một người con của chủ tịch, người nào có tiền đồ nhất, người nào... biết phá sản nhất?
Dương Kỳ Phong rất tự tin về mình, nhưng cũng tự tạo cho mình một áp lực rất lớn, công việc nặng nề rất nhiều, duy có thời gian nhàn nhã là chung sống với Hà Tân Vũ, bình thường cô ngoài đi làm và về nhà, khi rảnh đều đến chỗ anh, hai người cùng ăn cơm, cùng ngủ, làm chuyện người yêu mới có thể làm.
Trong thời gian hẹn hò bí mật, tình cảm che dấu ngược lại còn bùng cháy dữ dội hơn, nhưng duy chỉ trong gian phòng này thôi, một khi ra khỏi cửa, bọn họ chính là người xa lạ.
Thứ sáu, cục thuế nhà nước phía Bắc, phòng số , đồng nghiệp vừa chuyển công văn đến bên cạnh: “Tân Vũ, nhờ em.”
"Ok." Hà Tân Vũ gật đầu, hai tay nhảy múa trên bàn phím, nhiệm vụ công tác của bọn họ bao gồm thuế di sản, thuế quà tặng, thuế thu nhập, những vụ án đơn giản, mỗi ngày đều thụ lý trình báo, thẩm tra, trưng thu thuế và kiểm tra.
Những con số phiền phức, tư liệu đa dạng, nhưng cô thích công việc này, tất cả đều có phương pháp làm theo, để ý sẽ thấy, không phải bận tâm nhiều, thật là tốt.
“Giới thiệu đối tượng cho em được không? Cháu ngoại của hàng xóm chị, năm nay ba mươi tuổi, cũng là nhân viên công vụ, cực kỳ thích hợp với em đó.”
“Cám ơn, nhưng không cần đâu.” Hà Tân Vũ luôn trả lời như thế.
“Suy nghĩ lại nha.” Đồng nghiệp nhiệt tình còn chưa chịu buông tha.
“Thật có lỗi.” Cô không có lòng, không muốn làm lãng phí thời gian của người khác.
Gần tối, Hà Tân Vũ đi ra từ tòa cao ốc, di động vang lên, là Dương Kỳ Phong gọi, cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc “Mười giờ anh mới về nhà, em có thể đến đây không?”
“Ừ.” Thời gian còn rất nhiều, cô có thể đi mua đồ ăn trước, từ từ sắp xếp.
“Đừng vất vả nấu cơm, anh có bữa tiệc, ăn xong mới về.”
“Em biết rồi.” Dù sao anh nói thì nói, còn cô làm là việc của cô, cô bé nhát gan ngày xưa đã lớn rồi.
“Tối gặp.”
“Ừ. Tối gặp.” Đây là “Ước hẹn” của bọn họ, chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết, không biết còn được mấy ngày này hay chỉ vài phút vài giây, cô cố không nghĩ nhiều, liền sống thử, còn có thể yêu thì hãy yêu đi.
Mười giờ tối, Dương Kỳ Phong mở cửa, chỉ thấy người phụ nữ nằm trên ghế sô pha, trên bàn có một hộp giữ ấm, cô vẫn luôn làm đồ ăn anh thích, lời cô nói ngày xưa đã không còn thấy nữa, nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là luôn tốt với anh.
Anh đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn dung nhan say ngủ của người yêu, mấy năm qua cô càng ngày càng đẹp, sau khi bỏ kính, kết hợp với trang phục, không tính là tỏa ra hào quang, cũng là có vị tinh tế, tay anh vuốt những sợi tóc của cô, bức họa trước mắt này, có thể làm lắng đọng tạp niệm, thật ra anh không mong muốn nhiều, chỉ cần về nhà cảm thấy ấm áp thế này là đủ rồi.
Nhưng mà hoài bão về sự nghiệp, đấu tranh trong gia tộc, lại làm anh không thể vì vậy mà thỏa mãn, từ nhỏ anh đã mơ ước leo lên chỗ cao nhất, cho dù cái giá phải trả là sự cô độc.
“Ư...” cảm thấy có người chạm vào, Hà Tân Vũ từ từ mở mắt, “Anh đã về.”
Anh không đáp, ngồi vào cạnh cô, ôm cô lên đùi anh, cô cũng quen với hành động này, không muốn nói chuyện thì đừng nói gì, chỉ cần anh còn cần cô, như vậy thì cô sẽ ở bên cạnh anh. (Vô.....Ảnh.....Các.... )
Yên lặng vài phút, anh mới mở miệng nói: “Sao lại làm cơm hộp (bento ^^)?”
“Tại em ăn không hết.”
“Mình em không cần nấu nhiều như vậy, không nghe lời đúng không?”
Anh không mắng cô không được, hiện tại cô không còn sợ anh nữa rồi.
“Ngày mai em ăn cũng được mà?” Làm cho anh ăn còn bị ăn chửi, tội gì phải thế chứ?
“Đương nhiên không được, đó là của anh.” Anh vén mái tóc dài của cô sang hai bên, cởi nút áo của cô, hôn lên lỗ tai, chiếc cổ và bả vai trắng nõn, “Tất cả đều là của anh.”
“Anh quá kiêu ngạo.” Cô vừa cười vừa trốn, nhưng không thể so đo với anh được, hay cứ để cho anh hôn đi.
Trước khi ăn cơm, Dương Kỳ Phong quyết định ăn người yêu trước. Từ đầu đến chân cũng không tha, từ lần đầu tiên của hai người đến nay, anh vẫn chưa ngán ăn người phụ nữ đáng yêu này, một lòng vì cô, phong cách ăn mặc bảo thủ của cô, cũng khiến cho bọn tội phạm phải trở nên dịu dàng hơn, giống như ông trời đặc biệt đặt làm cho anh, mỗi nơi trên cơ thể đều làm anh lưu luyến không quên.
“Kỳ Phong, thật là anh muốn ở đây sao...?” Cô nghĩ anh là một người đàn ông trưởng thành, thì ra vẫn thật buông thả.
Khóe miệng của anh gợi nên nét cười, “Trước kia chúng ta chỉ xem phim trong tv, giờ thì để tv xem chúng ta diễn.”
Cái gì? Mắt cô nhất thời nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy trên màn hình tinh thể lỏng rộng, phản chiếu hai bóng người đang triền miên, quả thật là để cho tv mở rộng tầm mắt.
Rất nhanh, âu phục màu đen, quần bó màu xám, áo mơ mi màu trắng...
Một đống quần áo sắc lạnh chồng chéo lên mặt đất, có của anh cũng có của cô, mà chủ nhân của quần áo cũng đè lên nhau, thật lâu không chịu tách ra.
Sau một trận mây mưa thất thường, cô nằm thở dốc trên ghế sô pha, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt trong suốt, từ khi đi làm anh không có nhiều thời gian vận động, trong phòng có đặt mấy chiếc máy tập thể hình, nhưng anh thích nhất là vận động trên cơ thể cô.
“Em khỏe không?” Anh hôn lên mặt cô, rất thích vẻ mặt lúc này của cô.
“Nghỉ một chút là tốt rồi.” Chẳng lẽ cô nói anh mạnh bao nhiêu? Mãnh liệt thế nào? Anh nhìn bộ dạng của cô là biết rồi. Aizz, đội viên đội bóng không dễ chọc a.
Anh ngồi dậy bổ sung thể lực, bưng hộp cơm chuyên dụng lên, vừa ăn vừa nói chuyện, “Hôm nay đi làm thế nào?”
“Cũng bình thường...” Cô hiểu mình muốn nói gì, bình thường kiên định, dù có chút buồn bực cũng phải tiếp nhận.
“Có thể ổn định công tác là tốt rồi, không giống anh, mỗi ngày đều chạy di chạy lại, mỗi việc đều phải quan tâm, bộ não luôn hoạt động hết công suất.” Cha với con còn nghiêm khắc hơn nhân viên, mấy anh chị trên anh cũng đều tử trận, từ trong ra ngoài, như thế nào anh cũng phải chống đỡ được.
“Không thì em giúp anh học bổ túc, anh cũng có thể thi tuyển nhân viên công vụ mà.” Thật ra cô hiểu hơn ai khác, sinh trong danh gia vọng tộc, Dương Kỳ Phong là nhân tài ưu tú nhất, cha anh cũng không phải người ngốc, tôi luyện trước mắt đều là vì thành công mai sau. (Vô.....Ảnh.....Các.... )
Đúng vậy, đều là vì ngày sau...... Cho dù ở thời khắc ấm áp này, chuyện ngày sau vẫn vướng mắc trong lòng cô, khi cuộc sống ly biệt phủ xuống....
“Tốt, chờ cha anh phát hiện anh thật ngu ngốc, đến khi đó anh phải tìm công việc mới.”
“Yên tâm, em sẽ chăm sóc anh.” Bọn họ cũng biết đây chỉ là đùa, anh nhất định kế thừa gia nghiệp, chọn danh môn khuê tú làm vợ, hai bên danh lợi cộng thêm quyền quý, tất cả chỗ tốt đều lấy hết.
Chậm một chút, hai người cùng nhau tắm, lau khô tóc cho nhau, rồi lại nằm lên giường, đây là đêm thứ sáu, bọn họ không nỡ ngủ ngay, ngoài hôn môi vẫn còn muốn nói chuyện, trong cuộc sống phồn hoa phù phiếm này, chỉ có đối phương để chia sẻ tâm sự.
Cô thấy anh chau mày, đưa tay muốn an ủi anh: “Anh có tâm sự?”
“Không có việc gì.”
“Nếu không có việc gì, không được chau mày, sẽ mau già.” Người ngoài đều nghĩ anh không có nhược điểm, chỉ có cô biết, anh là đứa bé hay gặp ác mộng, sở dĩ còn chưa đến khoa tâm thần khám, là vì anh cao ngạo lại tự đại, nếu bọn họ chưa từng gặp nhau, cô đoán anh sẽ chết sớm thôi.
“Ừ.” Anh hôn lên tay cô, đây là bàn tay yêu chiều anh nhất, cũng là bàn tay anh không muốn rời xa nhất, nếu buông ra, anh có thể sống thế nào đây?
Nên đối măt, dù sao cũng phải đối mặt, cho dù anh kéo qua đêm nay, qua ngày mai, ngày kia, ba ngày sau.... Sớm hay muộn anh cũng phải mở miệng, tự tay mình chấm dứt, anh và cô, mười năm này.
Sáng sớm thứ bảy, Hà Tân Vũ tỉnh trong nắng sớm, không vội xuống giường, Dương Kỳ Phong ôm cô từ sau lưng, đây là thói quen nhiều năm của anh, tựa hồ không thể nào có cảm giác an toàn.
Tối hôm qua bọn họ không nói chuyện nhiều lắm, lại hoan ái đến ba giờ sáng, không biết công việc của anh bận đến thế nào mà lại có nhiều sức lực như thế, làm cho cô chắc chắn rằng anh không hề có người phụ nữ khác, nhưng tính theo tuổi, anh đã hai mươi tám rồi, cô cũng hai mươi sáu, xem như độ tuổi thích hợp để kết hôn, anh cũng nên lo lắng đi, gia tộc cũng sẽ tạo áp lực bắt anh lập gia đình, đến lúc đó, cô sẽ ra đi.
Quay đầu, cô chỉnh lại cảm xúc, cho anh một nụ cười. “Buổi sáng muốn ăn gì?”
“Ăn em là tốt rồi.” (Vô.....Ảnh.....Các.... )
“Anh không muốn sống à?” Gần đây nhiệt tình của anh làm cô sợ.
“Còn sống mệt chết đi, anh chỉ muốn dính chặt bên em thôi.” Anh vùi đầu vào ngực cô, cứ như vậy mà chết cũng không sao.
Cô vuốt tóc anh, tóc đen lại có mấy sợi trắng li ti, cô hiểu được mâu thuẫn trong lòng anh, nhưng chính anh không chịu buông tay, mâu thuẫn này sẽ theo anh cả đời, cô chỉ có thể dịu dàng an ủi anh, cho đến cái ngày định mệnh kia.
Anh ngẩng đầu, bỗng nhiên nói thành khẩn, “Chúng ta bỏ trốn được không?”
“Bỏ trốn đi đâu?” Đứa bé đáng thương này, muốn chạy trốn thực tế đây.
“Đến đâu cũng tốt, đến nơi không ai biết chúng ta, làm lại từ đầu.”
“Tốt, cuối tuần này chúng ta từ chức đi.” Cô nguyện theo anh đến chân trời góc biển, chỉ sợ anh không thể dứt bỏ, bọn họ đều biết đó là mơ, chỉ có thể nói chuyện, không thể thực hiện.
Nhìn ánh mắt chắc chắn của cô, anh lại ôm cô thật chặt, có một người yêu anh như vậy, rốt cục anh còn cảm thấy chưa đủ cái gì?
Chậm một chút, hai người ăn qua bữa sáng, bắt đầu tính xem hôm nay muốn làm gì, hẹn hò tại nhà, có thể xem phim, nghe nhạc, làm chút đồ ăn, cũng có thể không làm gì, chỉ là cảm giác sự tồn tại của nhau trong một không gian.
Ngay tại thời khắc bình thản này, anh lại phá hỏng tất cả: “Tân Vũ, anh có chuyện muốn nói với em.”
Cô gật gật đầu, tỏ vẻ đang nghe, thấy anh chau mày, nhất định có tâm sự, mới bằng lòng lắng nghe.
“Anh…. Quyết định sẽ đính hôn.”
Hôm nay rốt cục đã đến, trong đầu cô trống rỗng, một hồi lâu mới hoàn hồn, thực ra cô nghĩ sẽ không đến sớm như vậy, nghĩ vẫn còn ba, năm năm nữa, bình thường bọn họ luôn tránh đề tài này, trong lòng cô luôn tự chuẩn bị câu trả lời, nhưng đến khi thật sự nghe được vẫn bị chấn động mạnh mẽ.
Từ tối qua đến sáng nay, người đàn ông kia cứ dán lấy cô, lai còn hỏi rất nhiều câu ngu ngốc, giống như không có cô thì không được, thì ra trong đầu đang nghĩ đến chia tay, lúc này cô mới thấy rõ sự thật, tình yêu của bọn họ không phải không tồn tại, nhưng đời người không chỉ có tình yêu, với đàn ông mà nói thì còn nhiều việc quan trọng hơn thế.
Anh coi trọng sự nghiệp, anh muốn danh tiếng, anh đến chỗ nào cũng phải… “Em có nghe anh nói không?” Bộ dáng xuất thần của cô, làm anh không thể không ưu tư.
“À, chúc mừng.” Vì thời khắc này, cô đã sớm tập đi tập lại, sẽ không để anh khó xử.
“Em thật bình tĩnh.” Anh thất thần, chẳng lẽ người lưu luyến không rời chỉ có mình anh?
Cô cười khổ một chút, không bình tĩnh thì muốn thế nào? Nếu cô khóc lớn, hay ôm đùi anh van xin đừng chia tay? Tốt hơn nên lưu lại cho anh ấn tượng tốt đi, cô cũng có tự tôn mà.
“Đối phương là người thế nào?”
“Cha anh chọn, mẹ cũng đồng ý, là bọn họ dự định trước, mới giới thiệu cho anh biết.”
“Ra thế.” Có thể để cả cha mẹ đồng ý, chắc hẳn là lựa chọn tốt nhất, từ bên ngoài, gia thế, tài học cũng bị bắt bẻ, bởi vậy, người con gái đó có thể giúp đỡ anh rất nhiều, người người đều hâm mộ anh, sùng bái anh.
“Xin lỗi, anh…”
Cô cắt ngang lời anh: “Anh không cần xin lỗi, anh đã thành thật với em, em cũng chuẩn bị tâm lý rồi.”
“Tân Vũ…” Cô càng bình tĩnh, anh càng khó chịu, tình nguyện bị cô mắng, thậm chí là đánh, có khi còn dễ chịu hơn thế này.
Cô mở ví của mình, lấy chìa khóa, đặt lên trên bàn. “Cái này trả lại anh, yên tâm, lần này em không có chìa khóa dự phòng.”
Trả lại chìa khóa, trả lại không gian, trả lại sự trói buộc lẫn nhau, bọn họ vẫn có thể nhớ lại, ai cũng một đi không trở lại, kiếp này vô duyên, nhưng kiếp sau anh sẽ càng trân trọng cô hơn? (Vô.....Ảnh.....Các.... )
“Em không cần như vậy!” Những năm gần đây, bọn họ là duy nhất của nhau, cô sao có thể biểu hiện tự nhiên như thế?
“Em có nó hay không, không còn quan trọng nữa, cảm ơn anh đã chăm sóc em đến nay.” Cô khom lưng chào anh, cảm tạ anh đã cho cô tình yêu này, con người khi còn sống, dù là vô tình, ít nhất cũng từng yêu một lần.
“Chờ một chút.” Thấy cô xoay người, anh ôm cô từ sau lưng. “Đừng đi sớm như vậy, hãy cho anh một chút thời gian.”
Cô đã chuẩn bị tâm lý, anh lại khó có thể dứt bỏ, rõ ràng là chính mình quyết định, nhưng anh mâu thuẫn, anh giãy giụa, anh thống khổ, cô có thể nào không có cảm giác? Có thể nào nói đi là đi?
“Anh muốn làm gì?” Cô cởi cúc áo trước ngực, khiêu khích hỏi: “Còn muốn làm sao?”
Cô cố ý hiểu sai anh, anh muốn giải thích lại không tìm được lời nói thích hợp: “Anh không có ý này, anh chỉ muốn… chỉ…”
“Ngoài thân thể này, em không có gì để đưa cho anh cả.” Lòng đã vỡ tan, anh còn muốn đạp nát sao?
“Chẳng lẽ em không hề luyến tiếc chút nào?”
“Em không có, cho dù có, em cũng cố để mình không có.”
“Tân Vũ…” Anh ôm cô vào lòng, hít mùi hương của cô lần cuối. “Anh sẽ nhớ em, anh sẽ rất nhớ em.”
“Tốt nhất là không, vì anh và vợ anh, tốt nhất anh nên quên em đi.”
“Em cũng sẽ quên anh?” Anh không tin, cô không thể quên được anh.
“Em sẽ thường nhớ đến anh, nhưng coi như anh đã chết, đã là người của thế giới bên kia.” Cô dùng hết sức đẩy anh ra, đây không phải là nơi cô có thể lưu luyến.
Anh á khẩu không trả lời được, nhìn cô xoay người rời đi, mới mấy phút đồng hồ, nét mặt của cô từ dịu dàng chuyển sang lạnh lùng, chẳng lẽ mọi phụ nữ đều biến hóa như vậy sao? Nhưng nếu không phải anh tàn nhẫn, sao cô có thể trở nên thế?
Anh tin cô thương anh, đúng như anh yêu cô, hai người yêu nhau lại không thể gần nhau, tất cả chỉ vì lòng tham của anh.
Đời này anh nợ cô nhiều lắm, kiếp sau nếu gặp lại thì sẽ thế nào? Anh vùi mặt vào tay, không tìm thấy đáp án, không tìm thấy đường ra.
Đón thang máy xuống tầng, Hà Tân Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa, ai cũng nhìn không ra cô đang thất tình, cô dùng âm lượng chỉ mình cô nghe được, ngâm một ca khúc “…Thành phố này là sa mạc phồn hoa, chỉ thích hợp với đám mây đẹp đẽ, mọi người đi trên đường, kiếm tìm hạnh phúc rơi xuống, nhưng tình yêu chỉ là truyền thuyết, không nở hoa, không kết quả….”
Dù vui mừng hay đau khổ, từng tờ lịch vẫn bị xé đi, chia tay hơn một tháng, Hà Tân Vũ phát hiện mình vẫn còn sống, hơn nữa cũng sống không tệ, cùng mẹ và em gái xem ti vi, buổi tối đúng mười giờ đi ngủ, cuối tuần mua đồ ăn và quét dọn, thật ra thời gian trôi qua cũng nhanh.
Ngoài việc mơ lại vài việc đặc biệt trong quá khứ, tỉnh lại trên mặt ướt đẫm, mặt ngoài cô vẫn rất bình thường.
Thời gian đi làm, đồng nghiệp nhiệt tình lại muốn làm mai: “Giới thiệu đối tượng cho em được không?”
“Không…” Thực ra muốn từ chối, bỗng nhiên xuất hiện ý niệm trong đầu, Hà Tân Vũ gật đầu nói: “Dạ, làm phiền chị.”
“Thật sao?” (Vô.....Ảnh.....Các.... )
“Ừ.” Hà Tân Vũ quyết định, cô nên bước ra từ lúc trước, có nhiều bạn bè không có gì là không tốt.
Hiện tại lúc này, Dương Kỳ Phong chắc là đang chuẩn bị tiệc đính hôn, ngày đó sẽ rất tráng lệ, những nhà doanh nghiệp quyền thế đến chúc mừng, giới truyền thông cũng không thể buông tha tin tức này, cô quyết định ngày đó sẽ ở nhà tổng vệ sinh, phải làm mình thật mệt mỏi thì mới có thể ngủ ngon.
“Tân Vũ, sao em đột nhiên lại muốn vậy?” Đồng nghiệp nhiệt tình hỏi hai ba năm nay, lần đầu tiên nghe được câu trả lời khẳng định, khó tránh khỏi tò mò.
“Muốn là muốn, em còn cảm thấy hơi muộn à.” Cô cười khổ một chút, mười năm cũng không phải uổng phí, cô đã yêu thật lòng, không làm thất vọng lòng mình, mỗi mối quan hệ đều phải đi đến sinh ly tử biệt, chỉ là không tránh khỏi bùi ngùi, với Dương Kỳ Phong mà nói, cuối cùng cô vẫn không bằng người kia.
“Em muốn thì tốt, chị có số rồi đây.”
Rất nhanh, đồng nghiệp nhiệt tình đã thu xếp xong, buổi gặp mặt là cuối tuần, đối tượng cũng là nhân viên công vụ, hơn cô hai tuổi, tốt nghiệp trường đại học quốc lập, là con thứ trong nhà, cha mẹ ở phía nam, điều kiện mọi mặt đều tốt.
Đồng nghiệp làm mai ngồi mấy phút rồi rời chỗ, để lại hai vị đương sự có thời gian riêng tư, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
“Ngại quá, lần đầu gặp mặt không biết nên nói chuyện gì nữa,” Lạc Vĩnh Huy đẩy gọng kính trên đỉnh mũi, đây là thói quen khi bất an của anh.
“Không sao.” Cô cũng không phải người có kinh nghiệm. Lần này cũng đã muộn lắm rồi, giữ lại không phải tốt hơn sao?
“Hà tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao lại còn độc thân?”
“Có lẽ duyên phận chưa tới.” Quá khứ là có duyên không phận, từ nay trở đi, cô sẽ tìm kiếm mối lương duyên chân chính.
“Anh cũng tin vào duyên phận.” Lạc Vĩnh Huy không nói nên vui sướng trong lòng, Hà tiểu thư là đối tượng lý tưởng của anh, tính tình dịu dàng, khí chất thanh lịch, nếu có thể kết giao thuận lợi, thật muốn lấy cô về nhà làm vợ.
Bữa ăn không tính là quá nhàm chán, nhưng có nói có cười, cuối cùng Lạc Vĩnh Huy lái xe đưa cô về nhà, đẩy gọng kính, không chắc chắn hỏi: “Chúng ta có thể gặp lại không?”
“Ừ.” Cô gật đầu. “Hôm nay cảm ơn anh, lần sau để em mời.”
Bình tĩnh mà xem xét, anh Lạc cũng không tệ, tài ăn nói bình thường, thái độ thành thực, nếu muốn kết hôn, có thể nói là đối tượng lý tưởng.
“Cám ơn.” Nụ cười ấm áp xuất hiện trên mặt anh, bắt đầu đã thành công một nửa.
“Ngủ ngon.” Hà Tân Vũ xuống xe, mở cửa nhà trọ, lên tầng ba, vừa vào cửa đã thấy em gái ngồi trên ghế, vừa ăn vừa đọc truyện, em gái mình thật giống trẻ con mà.
“Sao hôm nay chị về muộn vậy?” Hà Thiến Văn ngẩng đầu, tám giờ cũng qua rồi, chín giờ cũng qua rồi, cô đành phải đọc truyện tranh.
“Ừ, chị đi ăn cơm với bạn.” Hà Tân Vũ thả túi xuống, thuận miệng nói: “Mẹ đâu?”
“Đang tắm.” Hà Thiến Văn tò mò hỏi: “Chị ăn cơm với ai? Vừa mới có người lái xe đưa chị về?”
Em gái đúng là con quỷ tinh ranh, lần đầu tiên đã bị cô phát hiện, Hà Tân Vũ vội vàng xin: “Bạn bè bình thường, đừng có xiên xẹo gì với mẹ.”
“Đã biết. Chờ chị tuyên bố rồi nói.” Hà Thiến Văn thích trinh thám, nhưng không phải là phóng viên tạp chí, bỗng nhiên cô nhớ ra một việc. “Đúng rồi, chị không đi làm bảo mẫu cho cún nữa à?”
Nói đến cún, Hà Tân Vũ lại buồn cười, nếu Dương Kỳ Phong biết mình bị so sánh với chó, không biết sẽ có cảm tưởng gì? Nhưng anh vĩnh viễn không biết, bởi vì họ sẽ không gặp lại nữa.
“Chủ chuyển nhà, chị không được thuê nữa.” Thực ra cô muốn nói con cún đã chết, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không nên ác như vậy, chia tay rồi thì nên khoan dung, cô vốn hi vọng anh bình an mà.
“Công việc này làm cũng đã lâu, chắc chị cũng có tình cảm với nó chứ nhỉ.”
Hà Tân Vũ cười hoài niệm, mới chỉ một tháng, nhưng dường như đã rất nhiều năm trôi qua, “Đúng vậy, cún con không có cảm giác an toàn, không có ai ở bên sẽ kêu ăng ẳng, không ăn cũng không ngủ.”
“Nuôi chó cũng như nuôi em bé, phải dùng cả cơ thể và tâm trí chú ý.” Cho nên Hà Thiến Văn sẽ không nuôi thú cưng, cũng không muốn nuôi em bé, tự dưng rước phiền vào người làm gì, tự do thoải mái mới là đạo lý làm người.
Hà Thu Mỹ đi ra từ phòng tắm, bà đã thay áo ngủ, vắt khăn mặt trên vai, “Tân Vũ đã về rồi, có muốn ăn gì không?”
“Không, con ăn no rồi, mẹ sấy tóc đi, nếu không sẽ nhức đầu đấy.” Hà Tân Vũ lấy máy sấy cho mẹ, Hà Thiến Văn lập tức theo vào.
“Đúng rồi đó, mẹ làm y tá, nhưng lại không quan tâm gì đến sức khỏe của mình.”
“Hai đứa con đáng yêu của mẹ.” Hà Thu Mỹ cười giận dỗi, cái cảm giác được quan tâm này cũng thật tốt.
Đêm đã khuya, Hà gia đã tắt đèn, trong lúc ngủ mê, Hà Tân Vũ lại nhớ đến ngày trước, ban ngày dường như không có việc gì, nhưng ban đêm lại nhớ đến Dương Kỳ Phong, người đàn ông này thật khó dây dưa, đến khi nào mới thôi thiếu nợ anh…
Sau khi Hà Tân Vũ rời đi, mỗi tuần người giúp việc lại đến quét dọn hai lần, Dương Kỳ Phong vẫn giữ chỗ ở sạch sẽ, công việc của anh cũng tiến triển thuận lợi, mỗi người đều chúc mừng anh được mối duyên tốt, địa vị của mẹ ở nhà cũng tăng lên, trong mắt cha anh cũng xuất hiện một tia ấm áp.
Sau khi chia tay đều là chuyện tốt, trừ việc tối anh không ngủ được, ban ngày ăn không ngon, tất cả đều tốt lắm. (Vô.....Ảnh.....Các.... )
“Chủ nhiệm, hộp cơm của anh.” Thời gian nghỉ trưa, thư ký đưa đến một hộp cơm, một ly hồng trà.
“Cảm ơn.” Trừ phi có xã giao, nếu không anh thường giải quyết cơm trưa trong văn phòng, vừa làm việc vừa ăn cơm, vô cùng không tốt, phương thức anh đối đãi với mình cho đến bây giờ vẫn vậy, bao gồm cả mối tình bí mật của anh.
Hộp cơm Nhật kia có chút hào nhoáng, anh lại không có nửa điểm hấp dẫn, nếu là Hà Tân Vũ làm, anh nhất định giải quyết trong ba phút, nhưng sao cô phải làm cho anh chứ?
Lấy di động ra, anh tìm mấy bức ảnh, đều là ảnh chụp Hà Tân Vũ đang ngủ say, bọn họ chưa từng chụp chung, không giống đôi tình nhân bình thường hay đi dạo phố, chụp ảnh chung làm kỷ niệm, chỉ có khi cô ngủ, anh mới chụp được những bức ảnh này.
Đời này, anh chỉ có thể dùng những bức ảnh này để nhớ đến cô sao? Anh hối hận, anh nên ghi hình mỗi khi ở chung, lưu lại hình ảnh dịu dàng của cô, có lẽ trong lòng bây giờ sẽ không trống rỗng như vậy.
Bỗng nhiên, ảnh chụp thay thế bởi cuộc gọi đến, tiếng di động vang lên, người gọi là mẹ anh, anh liền nghe máy:
“Mẹ.”
“Lễ đính hôn ngày mai không có vấn đề gì chứ? Còn phải chuẩn bị gì không?” Bà hai của Dương gia rất cao hứng, sinh hai gái một trai, đối với hôn sự của con đương nhiên rất quan tâm, chỉ sợ có sơ xuất gì.
“Đều sắp xếp ổn thỏa rồi.” Mọi việc đều do nhà gái xử lý, anh chỉ cần đến đúng giờ làm nam nhân vật chính. (Vô.....Ảnh.....Các.... )
“Ba con rất vui, con đừng để ông ấy thất vọng.”
“Con biết rồi.” Quá khứ anh và cha khi thì căng thẳng khi thì xa cách, vì hôn sự này mà hòa hợp hơn rất nhiều, anh cũng biết cha đã già rồi, con cái thành đạt cũng chỉ có anh, quan hệ về sau đương nhiên ngày càng gắn bó.
“Hôm nay tan sớm một chút, lái xe cẩn thận.” Đã bao năm từ lần tai nạn kia, bà rất sợ, đến mức hồn vía lên mây, từ đó về sau mỗi lần nói chuyện đều phải nhắc nhở anh.
“Vâng, mai gặp lại.” Đóng di động, anh miễn cưỡng ăn mấy miếng cơm, nhưng thật sự nuốt không trôi, đàng phải lãng phí vậy.
Nhìn quanh bốn phía, anh đang đợi trong phòng làm việc, cha anh đang định thăng chức tổng giám đốc cho anh, đó là tương đương với chủ tịch, cũng có nghĩa anh sẽ là người thừa kế gia tộc, tất cả mọi người sẽ phải ngước lên nhìn anh.
Anh sắp đạt được giấc mơ, nhưng vì sao cái gì anh cũng ăn không vô, cứ như vậy chỉ sợ sẽ chết sớm mất. Chỉ có một thứ duy nhất có thể trấn an anh là người phụ nữ kia, nhưng lại bị anh đẩy ra xa, xa như vậy mà lại gần đến thế, trước sau vẫn luôn ở trong lòng anh.
Nếu như đây là thành công, không phải anh đã làm rất tốt sao?
Sau khi tan làm, Dương Kỳ Phong định nghe lời mẹ, về sớm một chút, nhưng khi mở cửa xe, lại đến đầu ngõ nhà Hà Tân Vũ, anh không biết anh đang đợi cái gì, chỉ biết rằng anh không thể rời đi!
Khi người trong lòng của anh xuất hiện, lại bước xuống từ xe một người đàn ông khác, hai tay anh nắm chặt bánh lái, không thể tin được vào mắt mình, chẳng lẽ tình cảm mười năm nói quên là có thể quên, cô đã lập tức có người bảo vệ.
Từ cửa kính nhìn ra, Hà Tân Vũ vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông kia, chờ xe kia lái đi rồi, cô mới chuẩn bị mở cửa nhà trọ.
Dương Kỳ Phong không cần suy nghĩ đã đi xuống xe gọi: “Tân Vũ.”
Tiếng nói kia làm Hà Tân Vũ ngừng tay, từ từ quay đầu: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh muốn nói chuyện với em.”
“Đã muộn rồi.” Từ ngày anh không giữ cô lại, tất cả đã muộn rồi.
“Chỉ một chút thời gian thôi.”
“Ngày mai anh phải đính hôn.” Cô phải nhắc nhở anh việc này, đừng quên chính anh quyết định, tốt xấu gì cũng phải tự mình gánh vác.
“Anh biết, chỉ cần cho anh hai mươi phút thôi, mười phút cũng được.” Dĩ vãng, cô đã mất bao thời gian nấu cơm cho anh, ăn cơm cùng anh, hiện tại chỉ mười phút cũng không thể cho anh sao?
“Được rồi.” Coi như cô nợ anh, một lần cuối cùng, hãy nói xong tất cả đi.
Tìm một quán cà phê gần đó, bọn họ ngồi xuống tự gọi đồ uống, chờ phục vụ mang cà phê và hồng trà đến xong, không khí giữa hai người là im lặng.
Hà Tân Vũ không thích cảm giác này, không phải bọn họ tránh công khai gặp mặt à, giờ không cần kiêng dù nữa sao? Anh là người thừa kế gia tộc, ngày mai anh sẽ đính hôn, anh có lo lắng đến hậu quả của ngày hôm nay không?
“Em không thể về nhà quá muộn, có chuyện gì anh nói nhanh đi.”
“Anh… Anh thấy người đàn ông kia đưa em về.” Dương Kỳ Phong hi vọng giọng nói của mình không quá chua xót,
“Ừ, là đồng nghiệp giới thiệu cho em.” Cô thản nhiên thừa nhận không kiêng kỵ, như là đang nói chuyện phiếm. “Em không còn nhỏ nữa, nên tính cho tương lai thôi.”
Nghe chính miệng cô nói, anh cơ hồ không thể phản bác được: “Em thật sự thích anh ta?”
“Anh có thể đính hôn với cô gái kia, sao em không thể thích người khác?” Đây là thiên lý sao, anh còn có thể nói ra những lời nói đó?
“Anh không có ý này.” (Vô.....Ảnh.....Các.... )
“Vài năm trước khi chúng ta chia tay, anh cũng khuyên em nên để ý đến những người đàn ông khác, còn nói đụng vào một người đàn ông không tốt, không có nghĩa là tất cả đều không tốt, giờ anh lại không khích lệ em nữa à?”
Dương Kỳ Phong nhớ rõ chuyện năm đó, quả thật, khi đó anh thầm nghĩ cho cô tự do, để cô theo đuổi hạnh phúc, nhưng vì sao giờ anh lại không thể dứt bỏ được? Những năm gần đây cô trưởng thành rất nhiều, anh lại thoái hóa không ít, càng trở nên ích kỷ sao? Vẫn luôn ỷ lại vào cô, càng không thể không có cô?
“Nhưng về sau…. Em lại trở về tìm anh.” Chẳng lẽ cô không còn thương anh?
“Đúng vậy, thực ra em có thể tiếp tục quan hệ của chúng ta, ít nhất chúng ta đều độc thân, cho dù bị phát hiện, cùng lắm thì em không có đạo đức thôi, nhưng anh sẽ đính hôn, chẳng lẽ em còn quay đầu tìm anh? Nếu mẹ biết em phá hoại gia đình người khác, em sẽ làm bà thất vọng biết nhường nào? Em gái em còn chưa kết hôn, loại phụ nữ hư hỏng này có thể làm tấm gương cho nó sao? Em làm cho đơn vị nhà nước, em nên đối mặt như thế nào với đồng nghiệp và cấp trên?”
Tốt nhất anh không nên một chân đứng hai thuyền, sau khi kết hôn còn muốn gặp cô bên ngoài, cô nhất định sẽ đổ cà phê vào mặt anh, dù anh có bị phỏng cũng mặc kệ.
“Em… nói chuyện không cần hăm dọa như vậy.” Mất ngủ một tháng, đầu óc anh hoảng loạn, lời nói của cô thì trở nên sắc bén, khiến anh phải tháo chạy, cô vốn không phải như thế, cô yêu chiều anh còn không kịp, sao giờ lại lãnh khốc vô tình như thế?
“Anh không muốn nghe, em không nói, em đi trước.”
“Tân Vũ.” Dưới tính thế cấp bách, anh cầm tay cô, quên mất rằng nếu có người bắt gặp thì phải làm sao?
Ăn ý nhiều năm, cô nhận ra anh đang luống cuống, vì vậy kìm giọng nói: “Anh có cuộc sống của anh, em có lựa chọn của em, em chúc phúc cho anh, xin anh hãy chúc phúc cho em, được không?”
“Anh không làm được.” Anh không muốn buông tay, anh không muốn.
“Em có thể, anh cũng có thể.” Đừng để cô phải dỗ anh như dỗ một đứa trẻ nữa, có biết cô đã quá mệt mỏi rồi không? Cô không phải là thánh nhân, cô chỉ là một người phụ nữ, người phụ nữ dễ bị tổn thương.
Anh vẫn đứng im bất động, đôi mắt bất lực nhìn cô, giống như cô muốn anh đi chết, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đẩy anh ra. “Ngày mai anh đính hôn, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi, em sẽ không xuất hiện.”
“Chúng ta còn có thể gặp lại không?”
“Đương nhiên, tình cờ gặp lại trên đường, có thể mỉm cười với em, để em biết anh vẫn tốt, đạt được điều anh muốn.”
Toàn thân anh run lên, không dám tưởng tượng bức họa trước mắt, làm sao anh có thể mỉm cười? Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh sợ chính mình sẽ ôm cô thật chặt, ngay trên đường hôn cô, một nụ hôn thật sâu…
“Bảo trọng.” Cô mỉm cười ưu thương, rồi lập tức xoay người rời đi, hôm nay phải để anh nhìn theo bóng dáng cô, để anh nhớ rõ sự dũng cảm này của cô.
Không thể quay đầu, vì ánh mắt đã nhạt nhòa, vì thế gian này đã mưa tầm tã, mà cơ hội trở lại cũng không còn như trước, cách xa lắm rồi……
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ lần đầu tiên gặp mặt, vội vã đã qua mười năm, Hà Tân Vũ từ một thiếu nữ mười sáu xuân xanh biến thành một phụ nữ hai sáu tuổi.
Bốn năm đại học, người theo đuổi cô không ít, nhưng không một ai thành công, chỉ vì lòng cô đã bị đóng chiếm, không còn chỗ để đón nhận người khác, ngay cả khi Dương Kỳ Phong nhập ngũ, quan hệ này cũng không vì thế mà chấm dứt, mỗi khi anh nghỉ phép, cô lại chuẩn bị những món anh thích ăn nhất, đồ ăn để bù đắp thời gian anh cô đơn bên ngoài, dĩ nhiên bao gồm cả cô.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô thi đỗ vào cục thuế nhà nước, mọi người cũng không ngờ, cô lại có công việc ổn định như vậy, làm công chức xem ra khá thích hợp, có điều, sau khi khẳng định đẳng cấp, cô tự tặng mình một món quà, đó là phẫu thuật mắt bằng tia laser, hoàn toàn thoát khỏi cuộc đời mắt kính muội.
Về phần Dương Kỳ Phong, anh vừa xuất ngũ liền bước vào xí nghiệp gia tộc, không phải thực tập, mà là nhận chức quản lý, mọi người đều mở to mắt nhìn, trong mười một người con của chủ tịch, người nào có tiền đồ nhất, người nào... biết phá sản nhất?
Dương Kỳ Phong rất tự tin về mình, nhưng cũng tự tạo cho mình một áp lực rất lớn, công việc nặng nề rất nhiều, duy có thời gian nhàn nhã là chung sống với Hà Tân Vũ, bình thường cô ngoài đi làm và về nhà, khi rảnh đều đến chỗ anh, hai người cùng ăn cơm, cùng ngủ, làm chuyện người yêu mới có thể làm.
Trong thời gian hẹn hò bí mật, tình cảm che dấu ngược lại còn bùng cháy dữ dội hơn, nhưng duy chỉ trong gian phòng này thôi, một khi ra khỏi cửa, bọn họ chính là người xa lạ.
Thứ sáu, cục thuế nhà nước phía Bắc, phòng số 1, đồng nghiệp vừa chuyển công văn đến bên cạnh: “Tân Vũ, nhờ em.”
"Ok." Hà Tân Vũ gật đầu, hai tay nhảy múa trên bàn phím, nhiệm vụ công tác của bọn họ bao gồm thuế di sản, thuế quà tặng, thuế thu nhập, những vụ án đơn giản, mỗi ngày đều thụ lý trình báo, thẩm tra, trưng thu thuế và kiểm tra.
Những con số phiền phức, tư liệu đa dạng, nhưng cô thích công việc này, tất cả đều có phương pháp làm theo, để ý sẽ thấy, không phải bận tâm nhiều, thật là tốt.
“Giới thiệu đối tượng cho em được không? Cháu ngoại của hàng xóm chị, năm nay ba mươi tuổi, cũng là nhân viên công vụ, cực kỳ thích hợp với em đó.”
“Cám ơn, nhưng không cần đâu.” Hà Tân Vũ luôn trả lời như thế.
“Suy nghĩ lại nha.” Đồng nghiệp nhiệt tình còn chưa chịu buông tha.
“Thật có lỗi.” Cô không có lòng, không muốn làm lãng phí thời gian của người khác.
Gần tối, Hà Tân Vũ đi ra từ tòa cao ốc, di động vang lên, là Dương Kỳ Phong gọi, cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc “Mười giờ anh mới về nhà, em có thể đến đây không?”
“Ừ.” Thời gian còn rất nhiều, cô có thể đi mua đồ ăn trước, từ từ sắp xếp.
“Đừng vất vả nấu cơm, anh có bữa tiệc, ăn xong mới về.”
“Em biết rồi.” Dù sao anh nói thì nói, còn cô làm là việc của cô, cô bé nhát gan ngày xưa đã lớn rồi.
“Tối gặp.”
“Ừ. Tối gặp.” Đây là “Ước hẹn” của bọn họ, chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết, không biết còn được mấy ngày này hay chỉ vài phút vài giây, cô cố không nghĩ nhiều, liền sống thử, còn có thể yêu thì hãy yêu đi.
Mười giờ tối, Dương Kỳ Phong mở cửa, chỉ thấy người phụ nữ nằm trên ghế sô pha, trên bàn có một hộp giữ ấm, cô vẫn luôn làm đồ ăn anh thích, lời cô nói ngày xưa đã không còn thấy nữa, nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là luôn tốt với anh.
Anh đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn dung nhan say ngủ của người yêu, mấy năm qua cô càng ngày càng đẹp, sau khi bỏ kính, kết hợp với trang phục, không tính là tỏa ra hào quang, cũng là có vị tinh tế, tay anh vuốt những sợi tóc của cô, bức họa trước mắt này, có thể làm lắng đọng tạp niệm, thật ra anh không mong muốn nhiều, chỉ cần về nhà cảm thấy ấm áp thế này là đủ rồi.
Nhưng mà hoài bão về sự nghiệp, đấu tranh trong gia tộc, lại làm anh không thể vì vậy mà thỏa mãn, từ nhỏ anh đã mơ ước leo lên chỗ cao nhất, cho dù cái giá phải trả là sự cô độc.
“Ư...” cảm thấy có người chạm vào, Hà Tân Vũ từ từ mở mắt, “Anh đã về.”
Anh không đáp, ngồi vào cạnh cô, ôm cô lên đùi anh, cô cũng quen với hành động này, không muốn nói chuyện thì đừng nói gì, chỉ cần anh còn cần cô, như vậy thì cô sẽ ở bên cạnh anh. (Vô.....Ảnh..46...Các....https://qttp.wordpress.com/)
Yên lặng vài phút, anh mới mở miệng nói: “Sao lại làm cơm hộp (bento ^^)?”
“Tại em ăn không hết.”
“Mình em không cần nấu nhiều như vậy, không nghe lời đúng không?”
Anh không mắng cô không được, hiện tại cô không còn sợ anh nữa rồi.
“Ngày mai em ăn cũng được mà?” Làm cho anh ăn còn bị ăn chửi, tội gì phải thế chứ?
“Đương nhiên không được, đó là của anh.” Anh vén mái tóc dài của cô sang hai bên, cởi nút áo của cô, hôn lên lỗ tai, chiếc cổ và bả vai trắng nõn, “Tất cả đều là của anh.”
“Anh quá kiêu ngạo.” Cô vừa cười vừa trốn, nhưng không thể so đo với anh được, hay cứ để cho anh hôn đi.
Trước khi ăn cơm, Dương Kỳ Phong quyết định ăn người yêu trước. Từ đầu đến chân cũng không tha, từ lần đầu tiên của hai người đến nay, anh vẫn chưa ngán ăn người phụ nữ đáng yêu này, một lòng vì cô, phong cách ăn mặc bảo thủ của cô, cũng khiến cho bọn tội phạm phải trở nên dịu dàng hơn, giống như ông trời đặc biệt đặt làm cho anh, mỗi nơi trên cơ thể đều làm anh lưu luyến không quên.
“Kỳ Phong, thật là anh muốn ở đây sao...?” Cô nghĩ anh là một người đàn ông trưởng thành, thì ra vẫn thật buông thả.
Khóe miệng của anh gợi nên nét cười, “Trước kia chúng ta chỉ xem phim trong tv, giờ thì để tv xem chúng ta diễn.”
Cái gì? Mắt cô nhất thời nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy trên màn hình tinh thể lỏng rộng, phản chiếu hai bóng người đang triền miên, quả thật là để cho tv mở rộng tầm mắt.
Rất nhanh, âu phục màu đen, quần bó màu xám, áo mơ mi màu trắng...
Một đống quần áo sắc lạnh chồng chéo lên mặt đất, có của anh cũng có của cô, mà chủ nhân của quần áo cũng đè lên nhau, thật lâu không chịu tách ra.
Sau một trận mây mưa thất thường, cô nằm thở dốc trên ghế sô pha, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt trong suốt, từ khi đi làm anh không có nhiều thời gian vận động, trong phòng có đặt mấy chiếc máy tập thể hình, nhưng anh thích nhất là vận động trên cơ thể cô.
“Em khỏe không?” Anh hôn lên mặt cô, rất thích vẻ mặt lúc này của cô.
“Nghỉ một chút là tốt rồi.” Chẳng lẽ cô nói anh mạnh bao nhiêu? Mãnh liệt thế nào? Anh nhìn bộ dạng của cô là biết rồi. Aizz, đội viên đội bóng không dễ chọc a.
Anh ngồi dậy bổ sung thể lực, bưng hộp cơm chuyên dụng lên, vừa ăn vừa nói chuyện, “Hôm nay đi làm thế nào?”
“Cũng bình thường...” Cô hiểu mình muốn nói gì, bình thường kiên định, dù có chút buồn bực cũng phải tiếp nhận.
“Có thể ổn định công tác là tốt rồi, không giống anh, mỗi ngày đều chạy di chạy lại, mỗi việc đều phải quan tâm, bộ não luôn hoạt động hết công suất.” Cha với con còn nghiêm khắc hơn nhân viên, mấy anh chị trên anh cũng đều tử trận, từ trong ra ngoài, như thế nào anh cũng phải chống đỡ được.
“Không thì em giúp anh học bổ túc, anh cũng có thể thi tuyển nhân viên công vụ mà.” Thật ra cô hiểu hơn ai khác, sinh trong danh gia vọng tộc, Dương Kỳ Phong là nhân tài ưu tú nhất, cha anh cũng không phải người ngốc, tôi luyện trước mắt đều là vì thành công mai sau. (Vô.....Ảnh.....Các..47..https://qttp.wordpress.com/)
Đúng vậy, đều là vì ngày sau...... Cho dù ở thời khắc ấm áp này, chuyện ngày sau vẫn vướng mắc trong lòng cô, khi cuộc sống ly biệt phủ xuống....
“Tốt, chờ cha anh phát hiện anh thật ngu ngốc, đến khi đó anh phải tìm công việc mới.”
“Yên tâm, em sẽ chăm sóc anh.” Bọn họ cũng biết đây chỉ là đùa, anh nhất định kế thừa gia nghiệp, chọn danh môn khuê tú làm vợ, hai bên danh lợi cộng thêm quyền quý, tất cả chỗ tốt đều lấy hết.
Chậm một chút, hai người cùng nhau tắm, lau khô tóc cho nhau, rồi lại nằm lên giường, đây là đêm thứ sáu, bọn họ không nỡ ngủ ngay, ngoài hôn môi vẫn còn muốn nói chuyện, trong cuộc sống phồn hoa phù phiếm này, chỉ có đối phương để chia sẻ tâm sự.
Cô thấy anh chau mày, đưa tay muốn an ủi anh: “Anh có tâm sự?”
“Không có việc gì.”
“Nếu không có việc gì, không được chau mày, sẽ mau già.” Người ngoài đều nghĩ anh không có nhược điểm, chỉ có cô biết, anh là đứa bé hay gặp ác mộng, sở dĩ còn chưa đến khoa tâm thần khám, là vì anh cao ngạo lại tự đại, nếu bọn họ chưa từng gặp nhau, cô đoán anh sẽ chết sớm thôi.
“Ừ.” Anh hôn lên tay cô, đây là bàn tay yêu chiều anh nhất, cũng là bàn tay anh không muốn rời xa nhất, nếu buông ra, anh có thể sống thế nào đây?
Nên đối măt, dù sao cũng phải đối mặt, cho dù anh kéo qua đêm nay, qua ngày mai, ngày kia, ba ngày sau.... Sớm hay muộn anh cũng phải mở miệng, tự tay mình chấm dứt, anh và cô, mười năm này.
Sáng sớm thứ bảy, Hà Tân Vũ tỉnh trong nắng sớm, không vội xuống giường, Dương Kỳ Phong ôm cô từ sau lưng, đây là thói quen nhiều năm của anh, tựa hồ không thể nào có cảm giác an toàn.
Tối hôm qua bọn họ không nói chuyện nhiều lắm, lại hoan ái đến ba giờ sáng, không biết công việc của anh bận đến thế nào mà lại có nhiều sức lực như thế, làm cho cô chắc chắn rằng anh không hề có người phụ nữ khác, nhưng tính theo tuổi, anh đã hai mươi tám rồi, cô cũng hai mươi sáu, xem như độ tuổi thích hợp để kết hôn, anh cũng nên lo lắng đi, gia tộc cũng sẽ tạo áp lực bắt anh lập gia đình, đến lúc đó, cô sẽ ra đi.
Quay đầu, cô chỉnh lại cảm xúc, cho anh một nụ cười. “Buổi sáng muốn ăn gì?”
“Ăn em là tốt rồi.” (Vô.....Ảnh.....Các48....https://qttp.wordpress.com/)
“Anh không muốn sống à?” Gần đây nhiệt tình của anh làm cô sợ.
“Còn sống mệt chết đi, anh chỉ muốn dính chặt bên em thôi.” Anh vùi đầu vào ngực cô, cứ như vậy mà chết cũng không sao.
Cô vuốt tóc anh, tóc đen lại có mấy sợi trắng li ti, cô hiểu được mâu thuẫn trong lòng anh, nhưng chính anh không chịu buông tay, mâu thuẫn này sẽ theo anh cả đời, cô chỉ có thể dịu dàng an ủi anh, cho đến cái ngày định mệnh kia.
Anh ngẩng đầu, bỗng nhiên nói thành khẩn, “Chúng ta bỏ trốn được không?”
“Bỏ trốn đi đâu?” Đứa bé đáng thương này, muốn chạy trốn thực tế đây.
“Đến đâu cũng tốt, đến nơi không ai biết chúng ta, làm lại từ đầu.”
“Tốt, cuối tuần này chúng ta từ chức đi.” Cô nguyện theo anh đến chân trời góc biển, chỉ sợ anh không thể dứt bỏ, bọn họ đều biết đó là mơ, chỉ có thể nói chuyện, không thể thực hiện.
Nhìn ánh mắt chắc chắn của cô, anh lại ôm cô thật chặt, có một người yêu anh như vậy, rốt cục anh còn cảm thấy chưa đủ cái gì?
Chậm một chút, hai người ăn qua bữa sáng, bắt đầu tính xem hôm nay muốn làm gì, hẹn hò tại nhà, có thể xem phim, nghe nhạc, làm chút đồ ăn, cũng có thể không làm gì, chỉ là cảm giác sự tồn tại của nhau trong một không gian.
Ngay tại thời khắc bình thản này, anh lại phá hỏng tất cả: “Tân Vũ, anh có chuyện muốn nói với em.”
Cô gật gật đầu, tỏ vẻ đang nghe, thấy anh chau mày, nhất định có tâm sự, mới bằng lòng lắng nghe.
“Anh…. Quyết định sẽ đính hôn.”
Hôm nay rốt cục đã đến, trong đầu cô trống rỗng, một hồi lâu mới hoàn hồn, thực ra cô nghĩ sẽ không đến sớm như vậy, nghĩ vẫn còn ba, năm năm nữa, bình thường bọn họ luôn tránh đề tài này, trong lòng cô luôn tự chuẩn bị câu trả lời, nhưng đến khi thật sự nghe được vẫn bị chấn động mạnh mẽ.
Từ tối qua đến sáng nay, người đàn ông kia cứ dán lấy cô, lai còn hỏi rất nhiều câu ngu ngốc, giống như không có cô thì không được, thì ra trong đầu đang nghĩ đến chia tay, lúc này cô mới thấy rõ sự thật, tình yêu của bọn họ không phải không tồn tại, nhưng đời người không chỉ có tình yêu, với đàn ông mà nói thì còn nhiều việc quan trọng hơn thế.
Anh coi trọng sự nghiệp, anh muốn danh tiếng, anh đến chỗ nào cũng phải… “Em có nghe anh nói không?” Bộ dáng xuất thần của cô, làm anh không thể không ưu tư.
“À, chúc mừng.” Vì thời khắc này, cô đã sớm tập đi tập lại, sẽ không để anh khó xử.
“Em thật bình tĩnh.” Anh thất thần, chẳng lẽ người lưu luyến không rời chỉ có mình anh?
Cô cười khổ một chút, không bình tĩnh thì muốn thế nào? Nếu cô khóc lớn, hay ôm đùi anh van xin đừng chia tay? Tốt hơn nên lưu lại cho anh ấn tượng tốt đi, cô cũng có tự tôn mà.
“Đối phương là người thế nào?”
“Cha anh chọn, mẹ cũng đồng ý, là bọn họ dự định trước, mới giới thiệu cho anh biết.”
“Ra thế.” Có thể để cả cha mẹ đồng ý, chắc hẳn là lựa chọn tốt nhất, từ bên ngoài, gia thế, tài học cũng bị bắt bẻ, bởi vậy, người con gái đó có thể giúp đỡ anh rất nhiều, người người đều hâm mộ anh, sùng bái anh.
“Xin lỗi, anh…”
Cô cắt ngang lời anh: “Anh không cần xin lỗi, anh đã thành thật với em, em cũng chuẩn bị tâm lý rồi.”
“Tân Vũ…” Cô càng bình tĩnh, anh càng khó chịu, tình nguyện bị cô mắng, thậm chí là đánh, có khi còn dễ chịu hơn thế này.
Cô mở ví của mình, lấy chìa khóa, đặt lên trên bàn. “Cái này trả lại anh, yên tâm, lần này em không có chìa khóa dự phòng.”
Trả lại chìa khóa, trả lại không gian, trả lại sự trói buộc lẫn nhau, bọn họ vẫn có thể nhớ lại, ai cũng một đi không trở lại, kiếp này vô duyên, nhưng kiếp sau anh sẽ càng trân trọng cô hơn? (Vô..49...Ảnh.....Các....https://qttp.wordpress.com/)
“Em không cần như vậy!” Những năm gần đây, bọn họ là duy nhất của nhau, cô sao có thể biểu hiện tự nhiên như thế?
“Em có nó hay không, không còn quan trọng nữa, cảm ơn anh đã chăm sóc em đến nay.” Cô khom lưng chào anh, cảm tạ anh đã cho cô tình yêu này, con người khi còn sống, dù là vô tình, ít nhất cũng từng yêu một lần.
“Chờ một chút.” Thấy cô xoay người, anh ôm cô từ sau lưng. “Đừng đi sớm như vậy, hãy cho anh một chút thời gian.”
Cô đã chuẩn bị tâm lý, anh lại khó có thể dứt bỏ, rõ ràng là chính mình quyết định, nhưng anh mâu thuẫn, anh giãy giụa, anh thống khổ, cô có thể nào không có cảm giác? Có thể nào nói đi là đi?
“Anh muốn làm gì?” Cô cởi cúc áo trước ngực, khiêu khích hỏi: “Còn muốn làm sao?”
Cô cố ý hiểu sai anh, anh muốn giải thích lại không tìm được lời nói thích hợp: “Anh không có ý này, anh chỉ muốn… chỉ…”
“Ngoài thân thể này, em không có gì để đưa cho anh cả.” Lòng đã vỡ tan, anh còn muốn đạp nát sao?
“Chẳng lẽ em không hề luyến tiếc chút nào?”
“Em không có, cho dù có, em cũng cố để mình không có.”
“Tân Vũ…” Anh ôm cô vào lòng, hít mùi hương của cô lần cuối. “Anh sẽ nhớ em, anh sẽ rất nhớ em.”
“Tốt nhất là không, vì anh và vợ anh, tốt nhất anh nên quên em đi.”
“Em cũng sẽ quên anh?” Anh không tin, cô không thể quên được anh.
“Em sẽ thường nhớ đến anh, nhưng coi như anh đã chết, đã là người của thế giới bên kia.” Cô dùng hết sức đẩy anh ra, đây không phải là nơi cô có thể lưu luyến.
Anh á khẩu không trả lời được, nhìn cô xoay người rời đi, mới mấy phút đồng hồ, nét mặt của cô từ dịu dàng chuyển sang lạnh lùng, chẳng lẽ mọi phụ nữ đều biến hóa như vậy sao? Nhưng nếu không phải anh tàn nhẫn, sao cô có thể trở nên thế?
Anh tin cô thương anh, đúng như anh yêu cô, hai người yêu nhau lại không thể gần nhau, tất cả chỉ vì lòng tham của anh.
Đời này anh nợ cô nhiều lắm, kiếp sau nếu gặp lại thì sẽ thế nào? Anh vùi mặt vào tay, không tìm thấy đáp án, không tìm thấy đường ra.
Đón thang máy xuống tầng, Hà Tân Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa, ai cũng nhìn không ra cô đang thất tình, cô dùng âm lượng chỉ mình cô nghe được, ngâm một ca khúc “…Thành phố này là sa mạc phồn hoa, chỉ thích hợp với đám mây đẹp đẽ, mọi người đi trên đường, kiếm tìm hạnh phúc rơi xuống, nhưng tình yêu chỉ là truyền thuyết, không nở hoa, không kết quả….”
Dù vui mừng hay đau khổ, từng tờ lịch vẫn bị xé đi, chia tay hơn một tháng, Hà Tân Vũ phát hiện mình vẫn còn sống, hơn nữa cũng sống không tệ, cùng mẹ và em gái xem ti vi, buổi tối đúng mười giờ đi ngủ, cuối tuần mua đồ ăn và quét dọn, thật ra thời gian trôi qua cũng nhanh.
Ngoài việc mơ lại vài việc đặc biệt trong quá khứ, tỉnh lại trên mặt ướt đẫm, mặt ngoài cô vẫn rất bình thường.
Thời gian đi làm, đồng nghiệp nhiệt tình lại muốn làm mai: “Giới thiệu đối tượng cho em được không?”
“Không…” Thực ra muốn từ chối, bỗng nhiên xuất hiện ý niệm trong đầu, Hà Tân Vũ gật đầu nói: “Dạ, làm phiền chị.”
“Ừ.” Hà Tân Vũ quyết định, cô nên bước ra từ lúc trước, có nhiều bạn bè không có gì là không tốt.
Hiện tại lúc này, Dương Kỳ Phong chắc là đang chuẩn bị tiệc đính hôn, ngày đó sẽ rất tráng lệ, những nhà doanh nghiệp quyền thế đến chúc mừng, giới truyền thông cũng không thể buông tha tin tức này, cô quyết định ngày đó sẽ ở nhà tổng vệ sinh, phải làm mình thật mệt mỏi thì mới có thể ngủ ngon.
“Tân Vũ, sao em đột nhiên lại muốn vậy?” Đồng nghiệp nhiệt tình hỏi hai ba năm nay, lần đầu tiên nghe được câu trả lời khẳng định, khó tránh khỏi tò mò.
“Muốn là muốn, em còn cảm thấy hơi muộn à.” Cô cười khổ một chút, mười năm cũng không phải uổng phí, cô đã yêu thật lòng, không làm thất vọng lòng mình, mỗi mối quan hệ đều phải đi đến sinh ly tử biệt, chỉ là không tránh khỏi bùi ngùi, với Dương Kỳ Phong mà nói, cuối cùng cô vẫn không bằng người kia.
“Em muốn thì tốt, chị có số rồi đây.”
Rất nhanh, đồng nghiệp nhiệt tình đã thu xếp xong, buổi gặp mặt là cuối tuần, đối tượng cũng là nhân viên công vụ, hơn cô hai tuổi, tốt nghiệp trường đại học quốc lập, là con thứ trong nhà, cha mẹ ở phía nam, điều kiện mọi mặt đều tốt.
Đồng nghiệp làm mai ngồi mấy phút rồi rời chỗ, để lại hai vị đương sự có thời gian riêng tư, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
“Ngại quá, lần đầu gặp mặt không biết nên nói chuyện gì nữa,” Lạc Vĩnh Huy đẩy gọng kính trên đỉnh mũi, đây là thói quen khi bất an của anh.
“Không sao.” Cô cũng không phải người có kinh nghiệm. Lần này cũng đã muộn lắm rồi, giữ lại không phải tốt hơn sao?
“Hà tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao lại còn độc thân?”
“Có lẽ duyên phận chưa tới.” Quá khứ là có duyên không phận, từ nay trở đi, cô sẽ tìm kiếm mối lương duyên chân chính.
“Anh cũng tin vào duyên phận.” Lạc Vĩnh Huy không nói nên vui sướng trong lòng, Hà tiểu thư là đối tượng lý tưởng của anh, tính tình dịu dàng, khí chất thanh lịch, nếu có thể kết giao thuận lợi, thật muốn lấy cô về nhà làm vợ.
Bữa ăn không tính là quá nhàm chán, nhưng có nói có cười, cuối cùng Lạc Vĩnh Huy lái xe đưa cô về nhà, đẩy gọng kính, không chắc chắn hỏi: “Chúng ta có thể gặp lại không?”
“Ừ.” Cô gật đầu. “Hôm nay cảm ơn anh, lần sau để em mời.”
Bình tĩnh mà xem xét, anh Lạc cũng không tệ, tài ăn nói bình thường, thái độ thành thực, nếu muốn kết hôn, có thể nói là đối tượng lý tưởng.
“Cám ơn.” Nụ cười ấm áp xuất hiện trên mặt anh, bắt đầu đã thành công một nửa.
“Ngủ ngon.” Hà Tân Vũ xuống xe, mở cửa nhà trọ, lên tầng ba, vừa vào cửa đã thấy em gái ngồi trên ghế, vừa ăn vừa đọc truyện, em gái mình thật giống trẻ con mà.
“Sao hôm nay chị về muộn vậy?” Hà Thiến Văn ngẩng đầu, tám giờ cũng qua rồi, chín giờ cũng qua rồi, cô đành phải đọc truyện tranh.
“Ừ, chị đi ăn cơm với bạn.” Hà Tân Vũ thả túi xuống, thuận miệng nói: “Mẹ đâu?”
“Đang tắm.” Hà Thiến Văn tò mò hỏi: “Chị ăn cơm với ai? Vừa mới có người lái xe đưa chị về?”
Em gái đúng là con quỷ tinh ranh, lần đầu tiên đã bị cô phát hiện, Hà Tân Vũ vội vàng xin: “Bạn bè bình thường, đừng có xiên xẹo gì với mẹ.”
“Đã biết. Chờ chị tuyên bố rồi nói.” Hà Thiến Văn thích trinh thám, nhưng không phải là phóng viên tạp chí, bỗng nhiên cô nhớ ra một việc. “Đúng rồi, chị không đi làm bảo mẫu cho cún nữa à?”
Nói đến cún, Hà Tân Vũ lại buồn cười, nếu Dương Kỳ Phong biết mình bị so sánh với chó, không biết sẽ có cảm tưởng gì? Nhưng anh vĩnh viễn không biết, bởi vì họ sẽ không gặp lại nữa.
“Chủ chuyển nhà, chị không được thuê nữa.” Thực ra cô muốn nói con cún đã chết, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không nên ác như vậy, chia tay rồi thì nên khoan dung, cô vốn hi vọng anh bình an mà.
“Công việc này làm cũng đã lâu, chắc chị cũng có tình cảm với nó chứ nhỉ.”
Hà Tân Vũ cười hoài niệm, mới chỉ một tháng, nhưng dường như đã rất nhiều năm trôi qua, “Đúng vậy, cún con không có cảm giác an toàn, không có ai ở bên sẽ kêu ăng ẳng, không ăn cũng không ngủ.”
“Nuôi chó cũng như nuôi em bé, phải dùng cả cơ thể và tâm trí chú ý.” Cho nên Hà Thiến Văn sẽ không nuôi thú cưng, cũng không muốn nuôi em bé, tự dưng rước phiền vào người làm gì, tự do thoải mái mới là đạo lý làm người.
Hà Thu Mỹ đi ra từ phòng tắm, bà đã thay áo ngủ, vắt khăn mặt trên vai, “Tân Vũ đã về rồi, có muốn ăn gì không?”
“Không, con ăn no rồi, mẹ sấy tóc đi, nếu không sẽ nhức đầu đấy.” Hà Tân Vũ lấy máy sấy cho mẹ, Hà Thiến Văn lập tức theo vào.
“Đúng rồi đó, mẹ làm y tá, nhưng lại không quan tâm gì đến sức khỏe của mình.”
“Hai đứa con đáng yêu của mẹ.” Hà Thu Mỹ cười giận dỗi, cái cảm giác được quan tâm này cũng thật tốt.
Đêm đã khuya, Hà gia đã tắt đèn, trong lúc ngủ mê, Hà Tân Vũ lại nhớ đến ngày trước, ban ngày dường như không có việc gì, nhưng ban đêm lại nhớ đến Dương Kỳ Phong, người đàn ông này thật khó dây dưa, đến khi nào mới thôi thiếu nợ anh…
Sau khi Hà Tân Vũ rời đi, mỗi tuần người giúp việc lại đến quét dọn hai lần, Dương Kỳ Phong vẫn giữ chỗ ở sạch sẽ, công việc của anh cũng tiến triển thuận lợi, mỗi người đều chúc mừng anh được mối duyên tốt, địa vị của mẹ ở nhà cũng tăng lên, trong mắt cha anh cũng xuất hiện một tia ấm áp.
Sau khi chia tay đều là chuyện tốt, trừ việc tối anh không ngủ được, ban ngày ăn không ngon, tất cả đều tốt lắm. (Vô.....Ảnh..51...Các....https://qttp.wordpress.com/)
“Chủ nhiệm, hộp cơm của anh.” Thời gian nghỉ trưa, thư ký đưa đến một hộp cơm, một ly hồng trà.
“Cảm ơn.” Trừ phi có xã giao, nếu không anh thường giải quyết cơm trưa trong văn phòng, vừa làm việc vừa ăn cơm, vô cùng không tốt, phương thức anh đối đãi với mình cho đến bây giờ vẫn vậy, bao gồm cả mối tình bí mật của anh.
Hộp cơm Nhật kia có chút hào nhoáng, anh lại không có nửa điểm hấp dẫn, nếu là Hà Tân Vũ làm, anh nhất định giải quyết trong ba phút, nhưng sao cô phải làm cho anh chứ?
Lấy di động ra, anh tìm mấy bức ảnh, đều là ảnh chụp Hà Tân Vũ đang ngủ say, bọn họ chưa từng chụp chung, không giống đôi tình nhân bình thường hay đi dạo phố, chụp ảnh chung làm kỷ niệm, chỉ có khi cô ngủ, anh mới chụp được những bức ảnh này.
Đời này, anh chỉ có thể dùng những bức ảnh này để nhớ đến cô sao? Anh hối hận, anh nên ghi hình mỗi khi ở chung, lưu lại hình ảnh dịu dàng của cô, có lẽ trong lòng bây giờ sẽ không trống rỗng như vậy.
Bỗng nhiên, ảnh chụp thay thế bởi cuộc gọi đến, tiếng di động vang lên, người gọi là mẹ anh, anh liền nghe máy:
“Mẹ.”
“Lễ đính hôn ngày mai không có vấn đề gì chứ? Còn phải chuẩn bị gì không?” Bà hai của Dương gia rất cao hứng, sinh hai gái một trai, đối với hôn sự của con đương nhiên rất quan tâm, chỉ sợ có sơ xuất gì.
“Đều sắp xếp ổn thỏa rồi.” Mọi việc đều do nhà gái xử lý, anh chỉ cần đến đúng giờ làm nam nhân vật chính. (Vô.....Ảnh...52..Các....https://qttp.wordpress.com/)
“Ba con rất vui, con đừng để ông ấy thất vọng.”
“Con biết rồi.” Quá khứ anh và cha khi thì căng thẳng khi thì xa cách, vì hôn sự này mà hòa hợp hơn rất nhiều, anh cũng biết cha đã già rồi, con cái thành đạt cũng chỉ có anh, quan hệ về sau đương nhiên ngày càng gắn bó.
“Hôm nay tan sớm một chút, lái xe cẩn thận.” Đã bao năm từ lần tai nạn kia, bà rất sợ, đến mức hồn vía lên mây, từ đó về sau mỗi lần nói chuyện đều phải nhắc nhở anh.
“Vâng, mai gặp lại.” Đóng di động, anh miễn cưỡng ăn mấy miếng cơm, nhưng thật sự nuốt không trôi, đàng phải lãng phí vậy.
Nhìn quanh bốn phía, anh đang đợi trong phòng làm việc, cha anh đang định thăng chức tổng giám đốc cho anh, đó là tương đương với chủ tịch, cũng có nghĩa anh sẽ là người thừa kế gia tộc, tất cả mọi người sẽ phải ngước lên nhìn anh.
Anh sắp đạt được giấc mơ, nhưng vì sao cái gì anh cũng ăn không vô, cứ như vậy chỉ sợ sẽ chết sớm mất. Chỉ có một thứ duy nhất có thể trấn an anh là người phụ nữ kia, nhưng lại bị anh đẩy ra xa, xa như vậy mà lại gần đến thế, trước sau vẫn luôn ở trong lòng anh.
Nếu như đây là thành công, không phải anh đã làm rất tốt sao?
Sau khi tan làm, Dương Kỳ Phong định nghe lời mẹ, về sớm một chút, nhưng khi mở cửa xe, lại đến đầu ngõ nhà Hà Tân Vũ, anh không biết anh đang đợi cái gì, chỉ biết rằng anh không thể rời đi!
Khi người trong lòng của anh xuất hiện, lại bước xuống từ xe một người đàn ông khác, hai tay anh nắm chặt bánh lái, không thể tin được vào mắt mình, chẳng lẽ tình cảm mười năm nói quên là có thể quên, cô đã lập tức có người bảo vệ.
Từ cửa kính nhìn ra, Hà Tân Vũ vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông kia, chờ xe kia lái đi rồi, cô mới chuẩn bị mở cửa nhà trọ.
Dương Kỳ Phong không cần suy nghĩ đã đi xuống xe gọi: “Tân Vũ.”
Tiếng nói kia làm Hà Tân Vũ ngừng tay, từ từ quay đầu: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh muốn nói chuyện với em.”
“Đã muộn rồi.” Từ ngày anh không giữ cô lại, tất cả đã muộn rồi.
“Chỉ một chút thời gian thôi.”
“Ngày mai anh phải đính hôn.” Cô phải nhắc nhở anh việc này, đừng quên chính anh quyết định, tốt xấu gì cũng phải tự mình gánh vác.
“Anh biết, chỉ cần cho anh hai mươi phút thôi, mười phút cũng được.” Dĩ vãng, cô đã mất bao thời gian nấu cơm cho anh, ăn cơm cùng anh, hiện tại chỉ mười phút cũng không thể cho anh sao?
“Được rồi.” Coi như cô nợ anh, một lần cuối cùng, hãy nói xong tất cả đi.
Tìm một quán cà phê gần đó, bọn họ ngồi xuống tự gọi đồ uống, chờ phục vụ mang cà phê và hồng trà đến xong, không khí giữa hai người là im lặng.
Hà Tân Vũ không thích cảm giác này, không phải bọn họ tránh công khai gặp mặt à, giờ không cần kiêng dù nữa sao? Anh là người thừa kế gia tộc, ngày mai anh sẽ đính hôn, anh có lo lắng đến hậu quả của ngày hôm nay không?
“Em không thể về nhà quá muộn, có chuyện gì anh nói nhanh đi.”
“Anh… Anh thấy người đàn ông kia đưa em về.” Dương Kỳ Phong hi vọng giọng nói của mình không quá chua xót,
“Ừ, là đồng nghiệp giới thiệu cho em.” Cô thản nhiên thừa nhận không kiêng kỵ, như là đang nói chuyện phiếm. “Em không còn nhỏ nữa, nên tính cho tương lai thôi.”
Nghe chính miệng cô nói, anh cơ hồ không thể phản bác được: “Em thật sự thích anh ta?”
“Anh có thể đính hôn với cô gái kia, sao em không thể thích người khác?” Đây là thiên lý sao, anh còn có thể nói ra những lời nói đó?
“Anh không có ý này.” (Vô.....Ảnh...53..Các....https://qttp.wordpress.com/)
“Vài năm trước khi chúng ta chia tay, anh cũng khuyên em nên để ý đến những người đàn ông khác, còn nói đụng vào một người đàn ông không tốt, không có nghĩa là tất cả đều không tốt, giờ anh lại không khích lệ em nữa à?”
Dương Kỳ Phong nhớ rõ chuyện năm đó, quả thật, khi đó anh thầm nghĩ cho cô tự do, để cô theo đuổi hạnh phúc, nhưng vì sao giờ anh lại không thể dứt bỏ được? Những năm gần đây cô trưởng thành rất nhiều, anh lại thoái hóa không ít, càng trở nên ích kỷ sao? Vẫn luôn ỷ lại vào cô, càng không thể không có cô?
“Nhưng về sau…. Em lại trở về tìm anh.” Chẳng lẽ cô không còn thương anh?
“Đúng vậy, thực ra em có thể tiếp tục quan hệ của chúng ta, ít nhất chúng ta đều độc thân, cho dù bị phát hiện, cùng lắm thì em không có đạo đức thôi, nhưng anh sẽ đính hôn, chẳng lẽ em còn quay đầu tìm anh? Nếu mẹ biết em phá hoại gia đình người khác, em sẽ làm bà thất vọng biết nhường nào? Em gái em còn chưa kết hôn, loại phụ nữ hư hỏng này có thể làm tấm gương cho nó sao? Em làm cho đơn vị nhà nước, em nên đối mặt như thế nào với đồng nghiệp và cấp trên?”
Tốt nhất anh không nên một chân đứng hai thuyền, sau khi kết hôn còn muốn gặp cô bên ngoài, cô nhất định sẽ đổ cà phê vào mặt anh, dù anh có bị phỏng cũng mặc kệ.
“Em… nói chuyện không cần hăm dọa như vậy.” Mất ngủ một tháng, đầu óc anh hoảng loạn, lời nói của cô thì trở nên sắc bén, khiến anh phải tháo chạy, cô vốn không phải như thế, cô yêu chiều anh còn không kịp, sao giờ lại lãnh khốc vô tình như thế?
“Anh không muốn nghe, em không nói, em đi trước.”
“Tân Vũ.” Dưới tính thế cấp bách, anh cầm tay cô, quên mất rằng nếu có người bắt gặp thì phải làm sao?
Ăn ý nhiều năm, cô nhận ra anh đang luống cuống, vì vậy kìm giọng nói: “Anh có cuộc sống của anh, em có lựa chọn của em, em chúc phúc cho anh, xin anh hãy chúc phúc cho em, được không?”
“Anh không làm được.” Anh không muốn buông tay, anh không muốn.
“Em có thể, anh cũng có thể.” Đừng để cô phải dỗ anh như dỗ một đứa trẻ nữa, có biết cô đã quá mệt mỏi rồi không? Cô không phải là thánh nhân, cô chỉ là một người phụ nữ, người phụ nữ dễ bị tổn thương.
Anh vẫn đứng im bất động, đôi mắt bất lực nhìn cô, giống như cô muốn anh đi chết, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đẩy anh ra. “Ngày mai anh đính hôn, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi, em sẽ không xuất hiện.”
“Chúng ta còn có thể gặp lại không?”
“Đương nhiên, tình cờ gặp lại trên đường, có thể mỉm cười với em, để em biết anh vẫn tốt, đạt được điều anh muốn.”
Toàn thân anh run lên, không dám tưởng tượng bức họa trước mắt, làm sao anh có thể mỉm cười? Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh sợ chính mình sẽ ôm cô thật chặt, ngay trên đường hôn cô, một nụ hôn thật sâu…
“Bảo trọng.” Cô mỉm cười ưu thương, rồi lập tức xoay người rời đi, hôm nay phải để anh nhìn theo bóng dáng cô, để anh nhớ rõ sự dũng cảm này của cô.
Không thể quay đầu, vì ánh mắt đã nhạt nhòa, vì thế gian này đã mưa tầm tã, mà cơ hội trở lại cũng không còn như trước, cách xa lắm rồi……