Nhờ phúc của Tiền Tiến Tiền Tiến, ta không kịp tham gia đợt Closed Beta của Hoàng Hôn, game mới phát hành của công ty Long Hành Thiên Hạ.
Vốn là khách VIP của Long Hành Thiên Hạ, ta có đặc quyền tham gia CB.
May là trước đợt Open Beta thì ta kịp tiêu diệt “con gián” luôn bám bính lấy ta không tha kia.
Luống cuống chân tay thoát khỏi Tung Hoành, ta nhanh chóng bắt tay vào xử lý những công việc cấp thiết.
Trên màn hình TV đang phát sóng buổi phỏng vấn trực tiếp với ta. Thực ra, người ngồi đối diện MC trong màn ảnh là thế thân của ta.
Xét thân phận của ta thì việc dùng thế thân thay mặt mình xuất hiện trong trường hợp công cộng là không thể không có, ai ai cũng biết nhưng không buồn nói ra.
Nguyên nhân thứ nhất là vì an toàn, mà thứ hai là do không có thời gian.
Thế ta vì sao lại có thời gian rảnh ngồi chơi game? Vì game do Long Hành Thiên Hạ khai phá thú vị hơn nhiều so với việc phải ngồi hàng giờ trong trường quay, bị MC soi mói những vẫn đề riêng tư.
Khi ta xử lý xong những công tác cấp thiết thì OB cũng cùng lúc bắt đầu.
Ta vội vã đăng nhập game, tạo một nhân vật gọi là Đạp Lãng, ngoại hình dĩ nhiên là anh tuấn, tiêu sái như mọi lần.
Người chơi mới chạy loạn khắp tân thủ thôn.
Ta dĩ nhiên sẽ không chen chúc cùng một chỗ tranh giành cái nguồn tài nguyên nghèo nàn trong thôn với đám ngươi chơi gà mờ đó. Thế là ta vượt qua ruộng đồng, xuyên qua rừng cây, đi qua cả Nam Sơn để tới địa vực vắng vẻ, hoang tàn của dã lang.
Chém, chém, rồi lại chém.
Lại nhờ phước tên Tiền Tiến Tiền Tiến nào đó, ta, vì không kịp tham gia đợt CB, lại không thích xem giới thiệu sơ lược của công ty game (ta đã chơi qua rất nhiều game của Long Hành Thiên Hạ, hệ thống quy luật cơ bản của mấy game đó đều từa tựa như nhau), không hề biết rằng ở Hoàng Hôn, khi lượng máu giảm xuống dưới 1/3 sẽ hôn mê. Cũng không biết miệng vết thương không chữa trị sẽ khép lại chậm hơn nhiều đến thế.
Vậy nên sau khi thân mật nếm trải một móng vuốt sắc ngọt của dã lang làm thanh máu đầy ặc biến thành “màng” máu mỏng mảnh, đầu ta lập tức trở nên váng vất.
Cố gắng chống đỡ từng trận mê muội ập tới, ta gấp gáp uống hết một lọ huyết dược thì thấy đỡ choáng váng hơn một chút. Nhưng chỉ vừa tranh thủ giải quyết con dã lang trước mắt mà tình trạng mê muội đã lại quay trở về. Vì thế, ta phát hiện ra sự thật “huy hoàng” về miệng vết thương không được chữa trị kịp thời sẽ không nhanh chóng lành lại được.
Khẩn cấp trốn khỏi khu vực dã lang, trên đường còn bị dã lang cào thêm vài phát, may là đều chỉ cào rách quần áo, không gây thương tích. Trên đường đi, miệng vết thương của ta không ngừng đổ máu, huyết dược trong bao quần áo cũng đã gần cạn kiệt. Đến lúc lết được về tới ngoại ô phía nam của Nam Sơn thì ta hầu như đã không trụ nổi nữa.
Ta thầm ca thán trong lòng: Đạp Lãng à, ngươi thật sự là oan muốn chết mà…
Sau đó, ta cảm thấy hai chân nhũn ra, cả thân người té ngã sóng soài trên mặt đất.
Ở đằng xa có một người chơi đang ngồi nghỉ trên tảng đá ven đường. Hắn nhìn thấy ta ngã xuống, còn ta nhìn thấy sự tham lam lóe lên trong mắt hắn.
Thuận theo tự nhiên, ta nhắm lại đôi mắt mệt mỏi. Thằng nhãi nhà ngươi, đại gia Đạp Lãng hiện giờ tâm trạng cực kì không tốt. Nếu ngươi dám tới đây cướp của thì ông đây sẽ liều chết dạy dỗ ngươi một bài! Tuy rằng trạng thái của ta không ổn chút nào, nhưng để đối phó với mấy tên vừa-nhìn-đã-thấy-yếu như ngươi thì vẫn dư dả!
Hắn thực sự mò tới. Ta nghe được tiếng chân hắn dừng ở cạnh đầu ta.
Ta hơi hé mắt, đủ để thấy một bóng người mờ ảo đang ngồi xổm xuống.
Một ngón tay thon dài xuất hiện dưới mũi ta.
Xem ra hắn đã biết về quy định mới của hệ thống, nếu không sẽ không cẩn thận tới vậy.
Tiền Tiến Tiền Tiến chết tiệt!!! Chính là vì ngươi nên hôm nay ta mới gặp nạn thế này! Lại còn sắp bị một tên đần độn cướp sạch sẽ!!
Đáng ngạc nhiên là thằng ngu này, à không, người chơi này không hề nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Ngược lại, hắn còn quăng bỏ mấy khối quặng sắt trong túi ra, rồi cõng ta trên lưng đi về thôn.
Game mới mở không bao lâu mà hắn đã có thế một thân một mình khai thác được nhiều quặng như vậy. Xem ra người này cũng không ngu ngốc như ta nghĩ.
Từng chơi rất nhiều game, ta gặp qua rất nhiều người qua game mà lộ ra một khía cạnh về bản thân mà trong hiện thực họ không dám công khai, thực hiện những dục vọng mà trong hiện thực họ không dám thực hiện. Trong những dục vọng đó thì phổ biến nhất vẫn là lòng tham.
Rất hiếm khi gặp được một người tốt thế này – đây là ý tưởng cuối cùng của ta trước khi gục trên lưng hắn bất tỉnh nhân sự. (Editor: Nếu ổng mà biết anh nhà nghĩ gì trong lúc sàm sỡ cái xác ổng thì chắc một kiếm chém chết quá ¬_¬)
Khi tỉnh lại, ta thấy bản thân đã nằm trong dược điếm của tân thủ thôn rồi.
Ta mở mắt vừa kịp nhìn thấy người nọ mang vẻ mặt xót xa đặt một thỏi bạc vào tay NPC dược sư. Khuôn mặt quá đỗi bình thường, ấy thế mà khi làm ra biểu tình xót của lại rất đáng yêu.
Không muốn thấy thêm cái biểu tình vặn vẹo trên mặt hắn, ta thầm nghĩ: Chỉ một ngân tệ chứ mấy, ta trả ngươi là được chứ gì!
Thế nhưng, hắn thì không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một cái, cứ thế xoay người ra khỏi dược điếm, như thể vừa cứu vớt chó hoang, mèo nhỏ vậy.
Chẳng lẽ bộ dạng ta nhìn qua không giống một cao thủ sao? Nhìn xuống bộ “thời trang Cái Bang” trên người… Được rồi, ta thừa nhận, bộ dạng hiện tại của ta có hơi chật vật một chút.
“Ngươi! Chờ một chút!” Qua khóe mắt thấy được hắn chuẩn bị bước ra khỏi cửa đến nơi, ta theo bản năng gọi giật lại. Người có cơ hội cho ta báo ân quá ít, cho nên, mỗi một ân nhân của ta đều được thưởng rất dày.
Tuy nhiên, ta sốt sắng lớn tiếng giữ hắn lại như vậy phần lớn là do giận dỗi mà thôi. Chưa từng có ai ngó lơ ta như vậy.
Hắn xoay người lại, rất thiếu kiên nhẫn hỏi ta: “Có việc?” Biểu tình kia giống như thể ta là phiền toái mà hắn chỉ muốn khẩn cấp dứt bỏ. (Editor: *rung chuông* Hoàn~ toàn~ chính~ xác~:v)
“Ờm… Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” Trong lòng ta không hiểu sao lại bùng lên cảm giác phẫn nộ, dẫn tới lời nói cũng mang theo chút cứng nhắc, hoàn toàn không thấy sự cường thế ngày thường.
Hắn nở nụ cười, cười đến thực ấm áp, khóe mắt cong cong: “Không có gì.”
Toàn bộ tức giận trong lòng ta bị xóa sạch bởi nụ cười đó.
“Ngươi tên là gì? Chúng ta kết bạn đi! Ta gọi là Đạp Lãng.” Thấy hắn lại định xoay người đi mất, ta không kịp suy nghĩ xổ ra một tràng dài.
Đây là lần đầu tiên ta chủ động kết bạn với một người, mà người đó không phải là mỹ nữ.
“Được thôi. Ta là Yến Trường Không.” Hắn thế mà lại đồng ý, sau đó lại chực chờ tẩu thoát.
“Chờ đã, ngươi định đi đâu?” Hắn vì cớ gì lại làm như e sợ trốn không kịp như vậy nhỉ? Làm ta trông giống như cái loại vô liêm sỉ chuyên quấn lấy cao thủ đòi tiền, đòi trang bị, đòi người ta mang đi luyện cấp >_<;
“Đi thu mua quặng sắt. Ta muốn làm nhiệm vụ học nghề rèn.” Hắn không buồn quay đầu mà vẫy vẫy tay. Ta giờ mới nhớ tới mấy khối quặng sắt bị vứt trên mặt đất lúc trước, giờ này nếu không phải đã bị hệ thống quét mất thì hẳn cũng đã bị người khác nhặt mất rồi. Thì ra người đó là người chơi sinh hoạt. Ta thì luôn đi theo con đường võ nghệ. Xem ra chúng ta không cùng đường rồi… Trong lòng bỗng có chút thất vọng, ta theo phản xạ “Ồ” một tiếng.
“Chờ đã.” NPC đại phu đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng giữ hắn lại. Ta giật mình nghĩ: Nhiệm vụ ẩn?
Sau một trận hoa mắt đã thấy người vừa đi mất đứng trước mặt vị NPC đại phu kia, ý cười dâng lên tới tận chân mày khóe mắt. “Nếu cần ta giúp đỡ việc gì, xin ngài cứ nói~” Cùng sự lãnh đạm vừa nãy cứ như thể hai người khác nhau. Hắn quả nhiên nghĩ ta là loại người vô sỉ quấn lấy cao thủ đòi tiền, đòi trang bị, đòi dẫn đi luyện cấp đây mà. Nhìn theo hắn nhiệt tình nắm tay đại phu, trong lòng ta nghẹn lại một cục hờn dỗi thật lớn, không nhổ ra thì không thể thoải mái.
Nhưng, hai kẻ đang hào hứng trò chuyện kia đã hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của ta, đang cười cười nói nói tiêu sái đi về hướng hậu viện. Tới lúc ta từ buồn khổ và đả kích hồi phục mới phát hiện, thỏi bạc nắm trong tay định trả hắn cuối cùng vẫn chưa hề được cho đi.
Vốn là khách VIP của Long Hành Thiên Hạ, ta có đặc quyền tham gia CB.
May là trước đợt Open Beta thì ta kịp tiêu diệt “con gián” luôn bám bính lấy ta không tha kia.
Luống cuống chân tay thoát khỏi Tung Hoành, ta nhanh chóng bắt tay vào xử lý những công việc cấp thiết.
Trên màn hình TV đang phát sóng buổi phỏng vấn trực tiếp với ta. Thực ra, người ngồi đối diện MC trong màn ảnh là thế thân của ta.
Xét thân phận của ta thì việc dùng thế thân thay mặt mình xuất hiện trong trường hợp công cộng là không thể không có, ai ai cũng biết nhưng không buồn nói ra.
Nguyên nhân thứ nhất là vì an toàn, mà thứ hai là do không có thời gian.
Thế ta vì sao lại có thời gian rảnh ngồi chơi game? Vì game do Long Hành Thiên Hạ khai phá thú vị hơn nhiều so với việc phải ngồi hàng giờ trong trường quay, bị MC soi mói những vẫn đề riêng tư.
Khi ta xử lý xong những công tác cấp thiết thì OB cũng cùng lúc bắt đầu.
Ta vội vã đăng nhập game, tạo một nhân vật gọi là Đạp Lãng, ngoại hình dĩ nhiên là anh tuấn, tiêu sái như mọi lần.
Người chơi mới chạy loạn khắp tân thủ thôn.
Ta dĩ nhiên sẽ không chen chúc cùng một chỗ tranh giành cái nguồn tài nguyên nghèo nàn trong thôn với đám ngươi chơi gà mờ đó. Thế là ta vượt qua ruộng đồng, xuyên qua rừng cây, đi qua cả Nam Sơn để tới địa vực vắng vẻ, hoang tàn của dã lang.
Chém, chém, rồi lại chém.
Lại nhờ phước tên Tiền Tiến Tiền Tiến nào đó, ta, vì không kịp tham gia đợt CB, lại không thích xem giới thiệu sơ lược của công ty game (ta đã chơi qua rất nhiều game của Long Hành Thiên Hạ, hệ thống quy luật cơ bản của mấy game đó đều từa tựa như nhau), không hề biết rằng ở Hoàng Hôn, khi lượng máu giảm xuống dưới 1/3 sẽ hôn mê. Cũng không biết miệng vết thương không chữa trị sẽ khép lại chậm hơn nhiều đến thế.
Vậy nên sau khi thân mật nếm trải một móng vuốt sắc ngọt của dã lang làm thanh máu đầy ặc biến thành “màng” máu mỏng mảnh, đầu ta lập tức trở nên váng vất.
Cố gắng chống đỡ từng trận mê muội ập tới, ta gấp gáp uống hết một lọ huyết dược thì thấy đỡ choáng váng hơn một chút. Nhưng chỉ vừa tranh thủ giải quyết con dã lang trước mắt mà tình trạng mê muội đã lại quay trở về. Vì thế, ta phát hiện ra sự thật “huy hoàng” về miệng vết thương không được chữa trị kịp thời sẽ không nhanh chóng lành lại được.
Khẩn cấp trốn khỏi khu vực dã lang, trên đường còn bị dã lang cào thêm vài phát, may là đều chỉ cào rách quần áo, không gây thương tích. Trên đường đi, miệng vết thương của ta không ngừng đổ máu, huyết dược trong bao quần áo cũng đã gần cạn kiệt. Đến lúc lết được về tới ngoại ô phía nam của Nam Sơn thì ta hầu như đã không trụ nổi nữa.
Ta thầm ca thán trong lòng: Đạp Lãng à, ngươi thật sự là oan muốn chết mà…
Sau đó, ta cảm thấy hai chân nhũn ra, cả thân người té ngã sóng soài trên mặt đất.
Ở đằng xa có một người chơi đang ngồi nghỉ trên tảng đá ven đường. Hắn nhìn thấy ta ngã xuống, còn ta nhìn thấy sự tham lam lóe lên trong mắt hắn.
Thuận theo tự nhiên, ta nhắm lại đôi mắt mệt mỏi. Thằng nhãi nhà ngươi, đại gia Đạp Lãng hiện giờ tâm trạng cực kì không tốt. Nếu ngươi dám tới đây cướp của thì ông đây sẽ liều chết dạy dỗ ngươi một bài! Tuy rằng trạng thái của ta không ổn chút nào, nhưng để đối phó với mấy tên vừa-nhìn-đã-thấy-yếu như ngươi thì vẫn dư dả!
Hắn thực sự mò tới. Ta nghe được tiếng chân hắn dừng ở cạnh đầu ta.
Ta hơi hé mắt, đủ để thấy một bóng người mờ ảo đang ngồi xổm xuống.
Một ngón tay thon dài xuất hiện dưới mũi ta.
Xem ra hắn đã biết về quy định mới của hệ thống, nếu không sẽ không cẩn thận tới vậy.
Tiền Tiến Tiền Tiến chết tiệt!!! Chính là vì ngươi nên hôm nay ta mới gặp nạn thế này! Lại còn sắp bị một tên đần độn cướp sạch sẽ!!
Đáng ngạc nhiên là thằng ngu này, à không, người chơi này không hề nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Ngược lại, hắn còn quăng bỏ mấy khối quặng sắt trong túi ra, rồi cõng ta trên lưng đi về thôn.
Game mới mở không bao lâu mà hắn đã có thế một thân một mình khai thác được nhiều quặng như vậy. Xem ra người này cũng không ngu ngốc như ta nghĩ.
Từng chơi rất nhiều game, ta gặp qua rất nhiều người qua game mà lộ ra một khía cạnh về bản thân mà trong hiện thực họ không dám công khai, thực hiện những dục vọng mà trong hiện thực họ không dám thực hiện. Trong những dục vọng đó thì phổ biến nhất vẫn là lòng tham.
Rất hiếm khi gặp được một người tốt thế này – đây là ý tưởng cuối cùng của ta trước khi gục trên lưng hắn bất tỉnh nhân sự. (Editor: Nếu ổng mà biết anh nhà nghĩ gì trong lúc sàm sỡ cái xác ổng thì chắc một kiếm chém chết quá ¬_¬)
Khi tỉnh lại, ta thấy bản thân đã nằm trong dược điếm của tân thủ thôn rồi.
Ta mở mắt vừa kịp nhìn thấy người nọ mang vẻ mặt xót xa đặt một thỏi bạc vào tay NPC dược sư. Khuôn mặt quá đỗi bình thường, ấy thế mà khi làm ra biểu tình xót của lại rất đáng yêu.
Không muốn thấy thêm cái biểu tình vặn vẹo trên mặt hắn, ta thầm nghĩ: Chỉ một ngân tệ chứ mấy, ta trả ngươi là được chứ gì!
Thế nhưng, hắn thì không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một cái, cứ thế xoay người ra khỏi dược điếm, như thể vừa cứu vớt chó hoang, mèo nhỏ vậy.
Chẳng lẽ bộ dạng ta nhìn qua không giống một cao thủ sao? Nhìn xuống bộ “thời trang Cái Bang” trên người… Được rồi, ta thừa nhận, bộ dạng hiện tại của ta có hơi chật vật một chút.
“Ngươi! Chờ một chút!” Qua khóe mắt thấy được hắn chuẩn bị bước ra khỏi cửa đến nơi, ta theo bản năng gọi giật lại. Người có cơ hội cho ta báo ân quá ít, cho nên, mỗi một ân nhân của ta đều được thưởng rất dày.
Tuy nhiên, ta sốt sắng lớn tiếng giữ hắn lại như vậy phần lớn là do giận dỗi mà thôi. Chưa từng có ai ngó lơ ta như vậy.
Hắn xoay người lại, rất thiếu kiên nhẫn hỏi ta: “Có việc?” Biểu tình kia giống như thể ta là phiền toái mà hắn chỉ muốn khẩn cấp dứt bỏ. (Editor: *rung chuông* Hoàn~ toàn~ chính~ xác~:v)
“Ờm… Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” Trong lòng ta không hiểu sao lại bùng lên cảm giác phẫn nộ, dẫn tới lời nói cũng mang theo chút cứng nhắc, hoàn toàn không thấy sự cường thế ngày thường.
Hắn nở nụ cười, cười đến thực ấm áp, khóe mắt cong cong: “Không có gì.”
Toàn bộ tức giận trong lòng ta bị xóa sạch bởi nụ cười đó.
“Ngươi tên là gì? Chúng ta kết bạn đi! Ta gọi là Đạp Lãng.” Thấy hắn lại định xoay người đi mất, ta không kịp suy nghĩ xổ ra một tràng dài.
Đây là lần đầu tiên ta chủ động kết bạn với một người, mà người đó không phải là mỹ nữ.
“Được thôi. Ta là Yến Trường Không.” Hắn thế mà lại đồng ý, sau đó lại chực chờ tẩu thoát.
“Chờ đã, ngươi định đi đâu?” Hắn vì cớ gì lại làm như e sợ trốn không kịp như vậy nhỉ? Làm ta trông giống như cái loại vô liêm sỉ chuyên quấn lấy cao thủ đòi tiền, đòi trang bị, đòi người ta mang đi luyện cấp >_<;
“Đi thu mua quặng sắt. Ta muốn làm nhiệm vụ học nghề rèn.” Hắn không buồn quay đầu mà vẫy vẫy tay. Ta giờ mới nhớ tới mấy khối quặng sắt bị vứt trên mặt đất lúc trước, giờ này nếu không phải đã bị hệ thống quét mất thì hẳn cũng đã bị người khác nhặt mất rồi. Thì ra người đó là người chơi sinh hoạt. Ta thì luôn đi theo con đường võ nghệ. Xem ra chúng ta không cùng đường rồi… Trong lòng bỗng có chút thất vọng, ta theo phản xạ “Ồ” một tiếng.
“Chờ đã.” NPC đại phu đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng giữ hắn lại. Ta giật mình nghĩ: Nhiệm vụ ẩn?
Sau một trận hoa mắt đã thấy người vừa đi mất đứng trước mặt vị NPC đại phu kia, ý cười dâng lên tới tận chân mày khóe mắt. “Nếu cần ta giúp đỡ việc gì, xin ngài cứ nói~” Cùng sự lãnh đạm vừa nãy cứ như thể hai người khác nhau. Hắn quả nhiên nghĩ ta là loại người vô sỉ quấn lấy cao thủ đòi tiền, đòi trang bị, đòi dẫn đi luyện cấp đây mà. Nhìn theo hắn nhiệt tình nắm tay đại phu, trong lòng ta nghẹn lại một cục hờn dỗi thật lớn, không nhổ ra thì không thể thoải mái.
Nhưng, hai kẻ đang hào hứng trò chuyện kia đã hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của ta, đang cười cười nói nói tiêu sái đi về hướng hậu viện. Tới lúc ta từ buồn khổ và đả kích hồi phục mới phát hiện, thỏi bạc nắm trong tay định trả hắn cuối cùng vẫn chưa hề được cho đi.