Ta kết hôn. Vị hôn thê vẫn như cũ là đệ nhất mỹ nữ trong game. Nàng tên là Vân Mộng.
Người cũng như tên. Nàng mờ ảo như một đám mây, lại giống một giấc mộng không thể chạm tới.
Nửa năm trước, hệ thống đã đổi mới một lần, gia tăng tính năng dùng bồ câu đưa tin.
Ta liền gửi cho mỗi người trong danh sách hảo hữu một con bồ câu.
Trong phần đông bồ câu chỉ có một con duy nhất là do ta tự tay nuôi nấng, chính là con bồ câu gửi cho Yến Trường Không. Ngay cả bồ câu dùng để trao đổi qua lại cùng Vân Mộng cũng là nàng tặng cho ta.
Bồ câu của ta cuối cùng vào ngày cử hành hôn lễ thì bay trở về. Ta vội vàng lia mắt nhìn chân nó, thế mà lại không có gì?
Giờ khắc này, ta có điểm không tin nổi vào mắt mình.
Vì thế, ta lập tức đi tới trước cửa hội trường, ánh mắt đảo qua đám người tới lui tấp nập trên đường cái.
Hắn mang bộ dáng cà lơ phất phơ đi từ cuối phố tới. Thong thả bước tới trước cửa tửu lâu nhưng lại làm như không thấy ta đang đứng đó, người kia chỉ chăm chăm nhìn đám ngựa quý được cột dưới tàng cây đến chảy cả nước miếng.
Ta dở khóc dở cười, đoạn bước tới, vươn tay định vỗ vai hắn.
Ấy thế mà người nọ lại thoắt cái di chuyển cước bộ, linh hoạt tránh thoát, không hề giống phản ứng của một người chơi sinh hoạt thông thường.
“Chúc mừng, chúc mừng~” Lần này, hắn nhận ra ta ngay, cười tủm tỉm nói xong vài lời khách sáo. Không biết vì cái gì, trong lòng ta lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Ta không thể hiểu nổi chính mình bị làm sao nữa. Hắn không nhận ra ta thì ta mất hứng. Đến lúc hắn nhận ra ta rồi, ta vẫn thấy khó chịu.
“Hơn 2 năm không gặp, ngươi bận bịu chuyện gì thế?” Ta sốt sắng muốn biết hắn đã làm những gì trong 2 năm qua, như thể đã chuyển từ một người chơi sinh hoạt thành cao thủ võ lâm vậy.
“Chỉ là vài việc vặt vãnh thôi.” Hắn trả lời qua loa cho có, ánh mắt lại liếc nhìn cửa tửu lâu, tựa như rất không thích sự tiếp đón của ta. Trên vầng trán nọ dường như nổi rõ dòng chữ: “Ta vốn tới để ăn chùa”.
“Ờm.” Ta lên tiếng, trong lòng có chút mất hứng nhưng vẫn khách sáo nói: “Mời vào.”
Khuôn mặt tươi cười của hắn lập tức bừng sáng. Hắn khẩn trương đi vòng qua ta, thẳng tiến bên trong.
Ta tò mò đi theo hắn, thấy người nọ đi thẳng tới một bàn gần nhất, nhón một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. Quả nhiên, mục đích chính của hắn là tới ăn chùa.
Bỗng nhiên, trên miệng hắn vẽ ra nét cười hoài niệm, trong ánh mắt thoáng hiện cô đơn. Nhìn vào đôi mắt mông lung của hắn, trái tim ta như thắt lại một chút. Người nọ đang nhớ về ai?
“Ngươi thích điểm tâm ở nơi này thế hả?” Bồng bột đánh gãy dòng suy tư của hắn, ta không muốn nhìn thấy hắn lộ ra biểu tình như vậy khi tưởng niệm tới bất kì kẻ nào.
Hắn hồi thần, lại cười đến có chút chua xót: “Cũng không hẳn là như vậy. Chỉ là đột nhiên nhớ tới một vị cố nhân.”
Ta chưa từng thấy biểu tình như vậy hiện ra trên mặt hắn. Người nọ vẫn luôn là một bộ dáng hời hợt, không quan tâm bất kì ai, giống như chẳng có kẻ nào có thể làm hắn để mắt. Cũng chính vì thế, vào giờ phút này, ta chẳng thể thốt ra một lời nào.
Hắn lại đi vòng qua ta, xông thẳng vào phòng bếp ở phía sau.
Ta lẳng lặng đứng nơi bậc cửa nhìn người nọ ngơ ngác đứng trước một thanh niên đang tựa góc tường phơi nắng một cách lười biếng. Sau đó, hắn chìa tay ra: “Xin chào, ta gọi là Hạ Vũ.”
Thanh niên kia nghe xong lời hắn nói thì bỗng thay đổi sắc mặt, nhảy dựng lên ôm lấy hắn cười cợt hi hi ha ha.
Ta chợt hiểu ra. Người trẻ tuổi kia mới là bạn của hắn, cũng chính là người vừa rồi làm cho hắn hoài niệm sâu sắc. Còn ta, vốn chỉ là một người qua đường Giáp nhìn có chút quen mắt mà thôi.
Bước chân ngơ ngẩn trở về đại đường, ta máy móc tiếp đãi tân khách tới chúc mừng.
Có người đưa cho ta một chén rượu, ta thuận tay tiếp nhận rồi nốc cạn.
Lại có người kính rượu, ai đến ta cũng không hề cự tuyệt.
Không biết đã uống bao nhiêu, ta đột nhiên cảm thấy bụng âm ỉ đau.
Dò xét một chút, thanh máu thì đang tụt xuống với tốc độ chóng mặt, còn tầm mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Tinh thần hoảng hốt, tai ta ù đi, không còn nghe ra ai với ai. Lần này xem ra lành ít dữ nhiều.
Trong lòng ta chợt dâng lên thôi thúc muốn nhìn thấy Yến Trường Không. Người nọ hiện đang ở ngay trong sân sau của tửu lâu. Nếu ta chết, khuôn mặt cùng cái tên có chút quen thuộc này có lẽ cũng sẽ bị xóa bỏ khỏi kí ức của hắn. Về sau gặp lại, hắn khẳng định lại không nhận ra ta cho coi.
Trong đầu vừa toát ra ý niệm này, tinh thần ta như được chấn hưng một chút.
Những người xung quanh tháo bỏ nhân bì diện cụ, thật nhiều người quen đều biến thành kẻ địch.
Ta miễn cưỡng thúc đẩy chân khí, đón đỡ những đòn tấn công của vài sát thủ đang áp sát, phi thân qua cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài. Ta thấy hắn rồi! Người nọ đang đứng cạnh thanh niên lúc nãy ở giữa sân, khuôn mặt hiện lên vẻ sửng sốt.
Lòng đau xót, chút chân khí còn sót lại cuối cùng cũng tiêu tán, ta rơi xuống bên chân hắn. Nhấc khóe miệng vẽ lên nụ cười mang theo tia tuyệt vọng, thân mình vô lực của ta đổ rạp xuống mặt đất.
Trong cơn hỗn loạn, người nào đó cõng ta lên lưng. Tuy mí mắt nặng nề tới không thể hé ra, ta vẫn cảm nhận được, là hắn. Một viên đan dược bị nhét vào trong miệng, xúc cảm mềm mại này, là bàn tay thon dài trắng nõn của hắn. Ta hạnh phúc rơi vào hôn mê.
Tỉnh lại thì phát hiện hắn đang ghé vào trước ngực ta mà ngủ. Ta liền cứ như vậy đùa nghịch với hàng mi của hắn, đợi hắn thức dậy.
Hắn tỉnh dậy, vô tình nhét vào tay ta một tấm nhân bì diện cụ. “Đi thong thả~ Không tiễn!”
Ta phát cáu lên được, chào cũng không thèm, đùng đùng chạy ra khỏi phòng hắn.
B/N: má….. sao con M thế hả con ơi TT A TT M thế này là vì bị mụ dì ghẻ hành cho quen xác rồi phải không phải không TT A TT *cắn khăn*
Người cũng như tên. Nàng mờ ảo như một đám mây, lại giống một giấc mộng không thể chạm tới.
Nửa năm trước, hệ thống đã đổi mới một lần, gia tăng tính năng dùng bồ câu đưa tin.
Ta liền gửi cho mỗi người trong danh sách hảo hữu một con bồ câu.
Trong phần đông bồ câu chỉ có một con duy nhất là do ta tự tay nuôi nấng, chính là con bồ câu gửi cho Yến Trường Không. Ngay cả bồ câu dùng để trao đổi qua lại cùng Vân Mộng cũng là nàng tặng cho ta.
Bồ câu của ta cuối cùng vào ngày cử hành hôn lễ thì bay trở về. Ta vội vàng lia mắt nhìn chân nó, thế mà lại không có gì?
Giờ khắc này, ta có điểm không tin nổi vào mắt mình.
Vì thế, ta lập tức đi tới trước cửa hội trường, ánh mắt đảo qua đám người tới lui tấp nập trên đường cái.
Hắn mang bộ dáng cà lơ phất phơ đi từ cuối phố tới. Thong thả bước tới trước cửa tửu lâu nhưng lại làm như không thấy ta đang đứng đó, người kia chỉ chăm chăm nhìn đám ngựa quý được cột dưới tàng cây đến chảy cả nước miếng.
Ta dở khóc dở cười, đoạn bước tới, vươn tay định vỗ vai hắn.
Ấy thế mà người nọ lại thoắt cái di chuyển cước bộ, linh hoạt tránh thoát, không hề giống phản ứng của một người chơi sinh hoạt thông thường.
“Chúc mừng, chúc mừng~” Lần này, hắn nhận ra ta ngay, cười tủm tỉm nói xong vài lời khách sáo. Không biết vì cái gì, trong lòng ta lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Ta không thể hiểu nổi chính mình bị làm sao nữa. Hắn không nhận ra ta thì ta mất hứng. Đến lúc hắn nhận ra ta rồi, ta vẫn thấy khó chịu.
“Hơn 2 năm không gặp, ngươi bận bịu chuyện gì thế?” Ta sốt sắng muốn biết hắn đã làm những gì trong 2 năm qua, như thể đã chuyển từ một người chơi sinh hoạt thành cao thủ võ lâm vậy.
“Chỉ là vài việc vặt vãnh thôi.” Hắn trả lời qua loa cho có, ánh mắt lại liếc nhìn cửa tửu lâu, tựa như rất không thích sự tiếp đón của ta. Trên vầng trán nọ dường như nổi rõ dòng chữ: “Ta vốn tới để ăn chùa”.
“Ờm.” Ta lên tiếng, trong lòng có chút mất hứng nhưng vẫn khách sáo nói: “Mời vào.”
Khuôn mặt tươi cười của hắn lập tức bừng sáng. Hắn khẩn trương đi vòng qua ta, thẳng tiến bên trong.
Ta tò mò đi theo hắn, thấy người nọ đi thẳng tới một bàn gần nhất, nhón một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. Quả nhiên, mục đích chính của hắn là tới ăn chùa.
Bỗng nhiên, trên miệng hắn vẽ ra nét cười hoài niệm, trong ánh mắt thoáng hiện cô đơn. Nhìn vào đôi mắt mông lung của hắn, trái tim ta như thắt lại một chút. Người nọ đang nhớ về ai?
“Ngươi thích điểm tâm ở nơi này thế hả?” Bồng bột đánh gãy dòng suy tư của hắn, ta không muốn nhìn thấy hắn lộ ra biểu tình như vậy khi tưởng niệm tới bất kì kẻ nào.
Hắn hồi thần, lại cười đến có chút chua xót: “Cũng không hẳn là như vậy. Chỉ là đột nhiên nhớ tới một vị cố nhân.”
Ta chưa từng thấy biểu tình như vậy hiện ra trên mặt hắn. Người nọ vẫn luôn là một bộ dáng hời hợt, không quan tâm bất kì ai, giống như chẳng có kẻ nào có thể làm hắn để mắt. Cũng chính vì thế, vào giờ phút này, ta chẳng thể thốt ra một lời nào.
Hắn lại đi vòng qua ta, xông thẳng vào phòng bếp ở phía sau.
Ta lẳng lặng đứng nơi bậc cửa nhìn người nọ ngơ ngác đứng trước một thanh niên đang tựa góc tường phơi nắng một cách lười biếng. Sau đó, hắn chìa tay ra: “Xin chào, ta gọi là Hạ Vũ.”
Thanh niên kia nghe xong lời hắn nói thì bỗng thay đổi sắc mặt, nhảy dựng lên ôm lấy hắn cười cợt hi hi ha ha.
Ta chợt hiểu ra. Người trẻ tuổi kia mới là bạn của hắn, cũng chính là người vừa rồi làm cho hắn hoài niệm sâu sắc. Còn ta, vốn chỉ là một người qua đường Giáp nhìn có chút quen mắt mà thôi.
Bước chân ngơ ngẩn trở về đại đường, ta máy móc tiếp đãi tân khách tới chúc mừng.
Có người đưa cho ta một chén rượu, ta thuận tay tiếp nhận rồi nốc cạn.
Lại có người kính rượu, ai đến ta cũng không hề cự tuyệt.
Không biết đã uống bao nhiêu, ta đột nhiên cảm thấy bụng âm ỉ đau.
Dò xét một chút, thanh máu thì đang tụt xuống với tốc độ chóng mặt, còn tầm mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Tinh thần hoảng hốt, tai ta ù đi, không còn nghe ra ai với ai. Lần này xem ra lành ít dữ nhiều.
Trong lòng ta chợt dâng lên thôi thúc muốn nhìn thấy Yến Trường Không. Người nọ hiện đang ở ngay trong sân sau của tửu lâu. Nếu ta chết, khuôn mặt cùng cái tên có chút quen thuộc này có lẽ cũng sẽ bị xóa bỏ khỏi kí ức của hắn. Về sau gặp lại, hắn khẳng định lại không nhận ra ta cho coi.
Trong đầu vừa toát ra ý niệm này, tinh thần ta như được chấn hưng một chút.
Những người xung quanh tháo bỏ nhân bì diện cụ, thật nhiều người quen đều biến thành kẻ địch.
Ta miễn cưỡng thúc đẩy chân khí, đón đỡ những đòn tấn công của vài sát thủ đang áp sát, phi thân qua cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài. Ta thấy hắn rồi! Người nọ đang đứng cạnh thanh niên lúc nãy ở giữa sân, khuôn mặt hiện lên vẻ sửng sốt.
Lòng đau xót, chút chân khí còn sót lại cuối cùng cũng tiêu tán, ta rơi xuống bên chân hắn. Nhấc khóe miệng vẽ lên nụ cười mang theo tia tuyệt vọng, thân mình vô lực của ta đổ rạp xuống mặt đất.
Trong cơn hỗn loạn, người nào đó cõng ta lên lưng. Tuy mí mắt nặng nề tới không thể hé ra, ta vẫn cảm nhận được, là hắn. Một viên đan dược bị nhét vào trong miệng, xúc cảm mềm mại này, là bàn tay thon dài trắng nõn của hắn. Ta hạnh phúc rơi vào hôn mê.
Tỉnh lại thì phát hiện hắn đang ghé vào trước ngực ta mà ngủ. Ta liền cứ như vậy đùa nghịch với hàng mi của hắn, đợi hắn thức dậy.
Hắn tỉnh dậy, vô tình nhét vào tay ta một tấm nhân bì diện cụ. “Đi thong thả~ Không tiễn!”
Ta phát cáu lên được, chào cũng không thèm, đùng đùng chạy ra khỏi phòng hắn.
B/N: má….. sao con M thế hả con ơi TT A TT M thế này là vì bị mụ dì ghẻ hành cho quen xác rồi phải không phải không TT A TT *cắn khăn*