Về tới tổng đà bang, ta chỉ cảm thấy mệt chết đi.
Phía bên Ngân Nguyệt vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì. Bọn họ cũng không hề nhân cơ hội tấn công tổng bộ của chúng ta. Dường như, vì sự biến mất của người nọ, bầu không khí khắp Ngân Nguyệt đều trở nên trầm lặng.
Vẫn tiếp tục nhờ người theo dõi đám Cuồng Ca, ta thiết nghĩ, nếu hắn chuyển sinh, có lẽ sẽ liên lạc với bọn họ.
Về phần ta, phải tốn một khoảng thời gian khá dài, ta mới điều tra được mọi việc, tiền căn hậu quả rõ ràng.
Ta nhủ thầm: Người nọ chắc sẽ chẳng muốn gặp lại ta nữa rồi.
Tuy vậy, ta vẫn mãnh liệt khát cầu được gặp lại hắn dù chỉ một lần.
Cho dù chỉ để nói một lời xin lỗi cũng tốt.
Nhưng là… Một năm rồi lại một năm, người nọ vẫn chưa từng xuất hiện.
Sau lại, ta li hôn với Vân Mộng, để lại Đạp Sóng Mà Đi cho nàng, một thân một mình chuyển vào ở trong cửa hàng cũ của Trường Không ở kinh thành. Vì ta có một nửa quyền hạn của cửa hàng, nên khi Ngân Nguyệt bị phán thành phản tặc, hệ thống không thu hồi cửa hàng này, mà trực tiếp chuyển về dưới danh nghĩa của ta.
Ta đóng cửa cửa hàng, cực lực nâng niu từng món đồ hắn còn chưa kịp bán đi hoặc mới hoàn thành một nửa. Có đôi khi nhớ hắn quá, ta liền mang những thứ đó ra ngắm nghía, tưởng tượng lại bộ dáng hắn ngồi làm việc chăm chú giữa một đống tài liệu, y như hồi hắn còn ở bên ta. Chỉ cần ta mở miệng huyên thuyên, người nọ lại trừng mắt một cái, chê ta quấy nhiễu công việc của hắn.
Một ngày nọ, khi đang nằm phơi nắng trên chiếc ghế dài mà hắn hay nằm trước kia, một con bồ câu đột nhiên đậu trên tay ta. “Lão đại, Yến Trường Không xuất hiện rồi! Ở thành Ngân Nguyệt!”
Ghế dựa dưới mông ta chớp mắt bị đè gãy. Ta đau lòng nhìn thoáng qua thảm trạng của cái ghế kia: thật sự là quá bất cẩn rồi…
Ta cấp tốc ngồi xe ngựa trạm dịch tới thành Ngân Nguyệt.
Bộ dáng của hắn thay đổi, nhưng vẫn cứ làm ta thấy chói lóa.
Mọi người vây quanh, ngăn cách ta và người nọ. Hắn cũng chưa từng phát hiện trong đám người, ánh mắt ta nhìn thân ảnh hắn tham lam và khát vọng tới chừng nào.
Hắn không hề keo kiệt phân phát nụ cười cho những kẻ vây quanh, nhưng lại thủy chung không chịu đem đầu mày khóe mắt cong cong ấy hướng về trên người ta.
Đến hoàng cung, thằng nhãi Cuồng Ca kia ỷ vào được dung túng mà dám động thủ với hắn. Ta phẫn nộ xiết chặt nắm tay, lại không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn. Nhóm người đó là đoàn thể mà ta vĩnh viễn không thể chen vào.
Ta trú tại một khu nhà cách hoàng cung không xa. Mỗi ngày, ta đều đứng trên nóc nhà nhìn về phía cổng hoàng cung xa xa, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh của người nọ, dù chỉ là đuôi tóc hay một góc áo thôi cũng được.
Có lẽ là trời cao đã nghe thấy lời khẩn cầu của ta rồi, người nọ một mình xuất cung.
Mỗi động tác của hắn đều lén lút, rón rén, có chút buồn cười nhưng lại làm cho ta thấy muốn khóc.
Hắn đi về hướng Nhất Túy Lâu. Ta đoán rằng hắn muốn tới đó ăn cơm, liền đi trước một bước.
Người nọ vẫn như xưa, thích ăn chực.
Thế nhưng NPC tiểu nhị ở Nhất Túy Lâu lại không nhận ra hắn, nên hắn lập tức tối sầm mặt đi ra ngoài. Từng động tác, từng biểu tình đều quen thuộc tới làm cho lòng ta chua xót như vậy đấy.
“Chờ đã…” Ta lên tiếng.
Hắn bỏ chạy.
Hắn không muốn gặp ta.
Khi ta tỉnh táo lại thì thân người đã chắn trước mặt hắn rồi.
“Này, ngươi có để yên không thì bảo! Ta đã chết tới 2 lần rồi đó! Ở đâu ra loại người nhỏ mọn như ngươi chứ? Đừng quên, đây chính là Thanh Phong Ngân Nguyệt! Cẩn thận ta gọi người tới đánh ngươi à nha!” Hắn vẫn tiêu sái như trước, chẳng như ta, tự biến bản thân thành cái bộ dạng chật vật thế này.
“Xin lỗi…” Ta dồn hết dũng khí vào câu nói, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng nghe hắn trách cứ.
Hắn lại bình thản nói, lời nói không mang theo dù chỉ một chút oán hận: “Khụ… Nếu thế thì quên đi. Ta sẽ không làm khó ngươi. Mong là chúng ta không phải gặp lại nhau.”
Không cần phải gặp lại…
Vân đạm phong khinh, thì ra đây là cách ứng xử của hắn dành cho ta. Giây phút này, ta thà rằng hắn hận ta. Vì như vậy, ít nhất thì ta còn có một chỗ đứng trong lòng hắn, dù chỉ là một khoảng nho nhỏ.
Ta níu tay hắn.
“Có việc?” Giọng điệu quen thuộc, thản nhiên không mang chút kiên nhẫn nào cho người được hỏi.
“Ta biết ta sai rồi. Ngươi đừng thế…” Ta cất tiếng nhận sai, nỗi đau cào xé tim gan.
“Ngươi không sai. Đứng ở vị trí của ngươi mà nói, ngươi không hề làm sai điều gì.” Hắn vô tâm vô phế trả lời.
Nói xong, hắn đi vòng qua ta, chỉ lưu lại cho ta một bóng lưng, tựa như rất nhiều, rất nhiều lần trước đó.
‘Không thể để hắn đi như thế!’ – từ đáy lòng đã máu tươi đầm đìa, một thanh âm vang vọng.
Ta cứ thế bám sau lưng hắn thật lâu, thật lâu.
Rốt cuộc, hắn dừng bước: “Tóm lại thì ngươi có chuyện gì? Chúng ta lên kia nói chuyện, sau đó ngươi đừng bám theo ta nữa.”
Ta có vấn đề gì nhỉ?
Có lẽ là có, cũng có thể là không… Nhưng chỉ cần hắn đi đâu ta liền theo tới đó. Vì thế, khi hắn bước vào một quán trà, ta cũng vô thức đi theo.
Chúng ta ngồi mặt đối mặt, nhưng ánh mắt của hắn lại không hề nhìn thẳng vào ta. Hắn tao nhã nhấp một ngụm trà, bờ môi mỏng manh tạo thành một độ cong nhẹ gợi ta nhớ tới đã từng thừa dịp hắn ngủ mà trộm một nụ hôn.
“Nói đi, Đạp Lãng. Ngươi muốn gì?”
Khi tên của ta theo trong miệng hắn phát ra, ta chấn động một chút rồi nói theo bản năng: “Ta muốn mời ngươi cùng ta làm một nhiệm vụ.”
“Thiên lý truyền âm?”
Người nọ vẫn thông minh như thế.
“Được thôi.”
Ta vốn nghĩ hắn sẽ cự tuyệt, nên trong nháy mắt không thể tin nổi mình vừa nghe thấy cái gì. “Ngươi… Ngươi nói… ‘được’? Thật sao? Ngươi tha thứ cho ta rồi?”
“Ta vốn chưa từng trách ngươi.” Hắn cười đến vô cùng thoải mái. “Ta đã nói rồi. Đứng ở vị trí của ngươi mà nói, ngươi không hề làm sai điều gì.”
“Chuyện thực ra cũng chẳng nghiêm trọng là mấy. Chúng ta dù gì cũng đâu đã thân thiết tới mức ấy. Có chuyện như vậy xảy ra, ngươi hẳn là nên tin tưởng thủ hạ và thê tử hơn thôi~”
“Vả lại, chúng ta quen biết mới hơn 100 ngày, ta đâu thể yêu cầu ngươi phải tin tưởng ta chứ.”
“Đó là tất nhiên~ Bạn bè thì càng nhiều càng tốt chứ~”
Hắn nói ra những lời này thật nhẹ nhàng, thật ôn hòa. Nhưng hắn nào có biết, từng câu từng chữ từ hắn như từng nhát dao cứa vào tim ta.
Hoàn toàn mất đi cảm giác, ta không thể ý thức được mình nói với hắn những gì nữa.
Bất chợt, xúc cảm ấm áp lan ra. Một đôi bàn tay áp vào hai má ta, kéo thần trí ta trở về. Ta mê mang nhìn hắn, không hiểu hắn còn muốn nói gì. Những lời hắn nói ra, có lẽ chỉ là vô tâm tùy tiện, nhưng ta lại khó có thể chấp nhận.
“Đùa với ngươi thôi, tên vô liêm sỉ này! Sao cứ tự xem nhẹ tầm quan trọng của bản thân thế hả? Nói cho ngươi biết, ngoại trừ Cuồng Ca, Tiễn Đa Đa, Lam Nhất Đao với một lô một lốc NPC này nọ, trong danh sách bạn bè của Yến Trường Không từ đầu đến cuối cũng chỉ có ngươi là người chơi thôi đó. Bọn Cuồng Ca, Tiễn Đa Đa với Lam Nhất Đao đều là bạn hữu lâu năm của ta trong mấy trò chơi cũ, giao tình tính ra cũng phải tới vài chục năm trong game. Có mỗi ngươi cái tên này, mới gặp có vài lần liền thêm bạn…” Nói càng về sau, hai gò má hắn chầm chậm ửng đỏ lên. Ta thề, đây là biểu tình đẹp nhất ta từng thấy từ trước tới nay.
Phía bên Ngân Nguyệt vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì. Bọn họ cũng không hề nhân cơ hội tấn công tổng bộ của chúng ta. Dường như, vì sự biến mất của người nọ, bầu không khí khắp Ngân Nguyệt đều trở nên trầm lặng.
Vẫn tiếp tục nhờ người theo dõi đám Cuồng Ca, ta thiết nghĩ, nếu hắn chuyển sinh, có lẽ sẽ liên lạc với bọn họ.
Về phần ta, phải tốn một khoảng thời gian khá dài, ta mới điều tra được mọi việc, tiền căn hậu quả rõ ràng.
Ta nhủ thầm: Người nọ chắc sẽ chẳng muốn gặp lại ta nữa rồi.
Tuy vậy, ta vẫn mãnh liệt khát cầu được gặp lại hắn dù chỉ một lần.
Cho dù chỉ để nói một lời xin lỗi cũng tốt.
Nhưng là… Một năm rồi lại một năm, người nọ vẫn chưa từng xuất hiện.
Sau lại, ta li hôn với Vân Mộng, để lại Đạp Sóng Mà Đi cho nàng, một thân một mình chuyển vào ở trong cửa hàng cũ của Trường Không ở kinh thành. Vì ta có một nửa quyền hạn của cửa hàng, nên khi Ngân Nguyệt bị phán thành phản tặc, hệ thống không thu hồi cửa hàng này, mà trực tiếp chuyển về dưới danh nghĩa của ta.
Ta đóng cửa cửa hàng, cực lực nâng niu từng món đồ hắn còn chưa kịp bán đi hoặc mới hoàn thành một nửa. Có đôi khi nhớ hắn quá, ta liền mang những thứ đó ra ngắm nghía, tưởng tượng lại bộ dáng hắn ngồi làm việc chăm chú giữa một đống tài liệu, y như hồi hắn còn ở bên ta. Chỉ cần ta mở miệng huyên thuyên, người nọ lại trừng mắt một cái, chê ta quấy nhiễu công việc của hắn.
Một ngày nọ, khi đang nằm phơi nắng trên chiếc ghế dài mà hắn hay nằm trước kia, một con bồ câu đột nhiên đậu trên tay ta. “Lão đại, Yến Trường Không xuất hiện rồi! Ở thành Ngân Nguyệt!”
Ghế dựa dưới mông ta chớp mắt bị đè gãy. Ta đau lòng nhìn thoáng qua thảm trạng của cái ghế kia: thật sự là quá bất cẩn rồi…
Ta cấp tốc ngồi xe ngựa trạm dịch tới thành Ngân Nguyệt.
Bộ dáng của hắn thay đổi, nhưng vẫn cứ làm ta thấy chói lóa.
Mọi người vây quanh, ngăn cách ta và người nọ. Hắn cũng chưa từng phát hiện trong đám người, ánh mắt ta nhìn thân ảnh hắn tham lam và khát vọng tới chừng nào.
Hắn không hề keo kiệt phân phát nụ cười cho những kẻ vây quanh, nhưng lại thủy chung không chịu đem đầu mày khóe mắt cong cong ấy hướng về trên người ta.
Đến hoàng cung, thằng nhãi Cuồng Ca kia ỷ vào được dung túng mà dám động thủ với hắn. Ta phẫn nộ xiết chặt nắm tay, lại không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn. Nhóm người đó là đoàn thể mà ta vĩnh viễn không thể chen vào.
Ta trú tại một khu nhà cách hoàng cung không xa. Mỗi ngày, ta đều đứng trên nóc nhà nhìn về phía cổng hoàng cung xa xa, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh của người nọ, dù chỉ là đuôi tóc hay một góc áo thôi cũng được.
Có lẽ là trời cao đã nghe thấy lời khẩn cầu của ta rồi, người nọ một mình xuất cung.
Mỗi động tác của hắn đều lén lút, rón rén, có chút buồn cười nhưng lại làm cho ta thấy muốn khóc.
Hắn đi về hướng Nhất Túy Lâu. Ta đoán rằng hắn muốn tới đó ăn cơm, liền đi trước một bước.
Người nọ vẫn như xưa, thích ăn chực.
Thế nhưng NPC tiểu nhị ở Nhất Túy Lâu lại không nhận ra hắn, nên hắn lập tức tối sầm mặt đi ra ngoài. Từng động tác, từng biểu tình đều quen thuộc tới làm cho lòng ta chua xót như vậy đấy.
“Chờ đã…” Ta lên tiếng.
Hắn bỏ chạy.
Hắn không muốn gặp ta.
Khi ta tỉnh táo lại thì thân người đã chắn trước mặt hắn rồi.
“Này, ngươi có để yên không thì bảo! Ta đã chết tới 2 lần rồi đó! Ở đâu ra loại người nhỏ mọn như ngươi chứ? Đừng quên, đây chính là Thanh Phong Ngân Nguyệt! Cẩn thận ta gọi người tới đánh ngươi à nha!” Hắn vẫn tiêu sái như trước, chẳng như ta, tự biến bản thân thành cái bộ dạng chật vật thế này.
“Xin lỗi…” Ta dồn hết dũng khí vào câu nói, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng nghe hắn trách cứ.
Hắn lại bình thản nói, lời nói không mang theo dù chỉ một chút oán hận: “Khụ… Nếu thế thì quên đi. Ta sẽ không làm khó ngươi. Mong là chúng ta không phải gặp lại nhau.”
Không cần phải gặp lại…
Vân đạm phong khinh, thì ra đây là cách ứng xử của hắn dành cho ta. Giây phút này, ta thà rằng hắn hận ta. Vì như vậy, ít nhất thì ta còn có một chỗ đứng trong lòng hắn, dù chỉ là một khoảng nho nhỏ.
Ta níu tay hắn.
“Có việc?” Giọng điệu quen thuộc, thản nhiên không mang chút kiên nhẫn nào cho người được hỏi.
“Ta biết ta sai rồi. Ngươi đừng thế…” Ta cất tiếng nhận sai, nỗi đau cào xé tim gan.
“Ngươi không sai. Đứng ở vị trí của ngươi mà nói, ngươi không hề làm sai điều gì.” Hắn vô tâm vô phế trả lời.
Nói xong, hắn đi vòng qua ta, chỉ lưu lại cho ta một bóng lưng, tựa như rất nhiều, rất nhiều lần trước đó.
‘Không thể để hắn đi như thế!’ – từ đáy lòng đã máu tươi đầm đìa, một thanh âm vang vọng.
Ta cứ thế bám sau lưng hắn thật lâu, thật lâu.
Rốt cuộc, hắn dừng bước: “Tóm lại thì ngươi có chuyện gì? Chúng ta lên kia nói chuyện, sau đó ngươi đừng bám theo ta nữa.”
Ta có vấn đề gì nhỉ?
Có lẽ là có, cũng có thể là không… Nhưng chỉ cần hắn đi đâu ta liền theo tới đó. Vì thế, khi hắn bước vào một quán trà, ta cũng vô thức đi theo.
Chúng ta ngồi mặt đối mặt, nhưng ánh mắt của hắn lại không hề nhìn thẳng vào ta. Hắn tao nhã nhấp một ngụm trà, bờ môi mỏng manh tạo thành một độ cong nhẹ gợi ta nhớ tới đã từng thừa dịp hắn ngủ mà trộm một nụ hôn.
“Nói đi, Đạp Lãng. Ngươi muốn gì?”
Khi tên của ta theo trong miệng hắn phát ra, ta chấn động một chút rồi nói theo bản năng: “Ta muốn mời ngươi cùng ta làm một nhiệm vụ.”
“Thiên lý truyền âm?”
Người nọ vẫn thông minh như thế.
“Được thôi.”
Ta vốn nghĩ hắn sẽ cự tuyệt, nên trong nháy mắt không thể tin nổi mình vừa nghe thấy cái gì. “Ngươi… Ngươi nói… ‘được’? Thật sao? Ngươi tha thứ cho ta rồi?”
“Ta vốn chưa từng trách ngươi.” Hắn cười đến vô cùng thoải mái. “Ta đã nói rồi. Đứng ở vị trí của ngươi mà nói, ngươi không hề làm sai điều gì.”
“Chuyện thực ra cũng chẳng nghiêm trọng là mấy. Chúng ta dù gì cũng đâu đã thân thiết tới mức ấy. Có chuyện như vậy xảy ra, ngươi hẳn là nên tin tưởng thủ hạ và thê tử hơn thôi~”
“Vả lại, chúng ta quen biết mới hơn 100 ngày, ta đâu thể yêu cầu ngươi phải tin tưởng ta chứ.”
“Đó là tất nhiên~ Bạn bè thì càng nhiều càng tốt chứ~”
Hắn nói ra những lời này thật nhẹ nhàng, thật ôn hòa. Nhưng hắn nào có biết, từng câu từng chữ từ hắn như từng nhát dao cứa vào tim ta.
Hoàn toàn mất đi cảm giác, ta không thể ý thức được mình nói với hắn những gì nữa.
Bất chợt, xúc cảm ấm áp lan ra. Một đôi bàn tay áp vào hai má ta, kéo thần trí ta trở về. Ta mê mang nhìn hắn, không hiểu hắn còn muốn nói gì. Những lời hắn nói ra, có lẽ chỉ là vô tâm tùy tiện, nhưng ta lại khó có thể chấp nhận.
“Đùa với ngươi thôi, tên vô liêm sỉ này! Sao cứ tự xem nhẹ tầm quan trọng của bản thân thế hả? Nói cho ngươi biết, ngoại trừ Cuồng Ca, Tiễn Đa Đa, Lam Nhất Đao với một lô một lốc NPC này nọ, trong danh sách bạn bè của Yến Trường Không từ đầu đến cuối cũng chỉ có ngươi là người chơi thôi đó. Bọn Cuồng Ca, Tiễn Đa Đa với Lam Nhất Đao đều là bạn hữu lâu năm của ta trong mấy trò chơi cũ, giao tình tính ra cũng phải tới vài chục năm trong game. Có mỗi ngươi cái tên này, mới gặp có vài lần liền thêm bạn…” Nói càng về sau, hai gò má hắn chầm chậm ửng đỏ lên. Ta thề, đây là biểu tình đẹp nhất ta từng thấy từ trước tới nay.