Đêm xuống, Thanh Phong trại mở tiệc lớn, ta rốt cuộc được chiêm ngưỡng dung nhan trùm thổ phỉ của sơn trại một thời đứng đầu trong truyền thuyết – Tống Cách.
Người này mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn. Câu ngạn ngữ “Khanh bản giai nhân, nề hà vi tặc” (*) quả thực chính là vì hắn mà tạo ra.
“Đa tạ ngươi hai năm nay chiếu cố Nhị đệ nhà ta.” Tống Cách vừa nói vừa cầm một chén rượu tới mời ta.
Ta giơ tay cùng hắn cụng chén, nhấp một ngụm. Sơn trại này thế mà còn trữ Trúc Diệp Thanh ủ 30 năm rất ngon~
Tống Cách vừa đưa chén rượu lên tới miệng thì bên cạnh có người “khụ, khụ” húng hắng hai tiếng, liếc qua: là Biên Bất Vong.
Tống Cách ngượng ngùng bỏ chén xuống bàn, nhìn Liễu Phi đang ngồi đằng xa một cái, nhăn nhó nói: “Ta kiêng rượu chó.”
Đã thế ngươi còn mời rượu! -_-|||
Hai ngày sau, dưới núi lưu truyền một sự kiện động trời. Cốc Vũ Vãn Tình, bang chủ Thanh Phong Tà Dương, mang theo mười mấy thủ hạ tới Trường Hận Sơn khảo sát địa hình, ngược lại bị cả bầy sơn tặc từ mọi hang cùng ngõ hẻm xông tới hội đồng chết. Trong quá trình bang chủ bị “hấp diêm” tập thể, phần đông bang chúng của Thanh Phong Tà Dương sau khi biết chuyện đều chạy tới muốn phá vòng vây cứu viện nhưng không có kết quả. Càng đáng buồn hơn là vài giây trước khi Cốc Vũ Vãn Tình tắt thở, tổng bộ của Thanh Phong Tà Dương bị một đàn sơn tặc đông như kiến không biết từ đâu chui ra đánh úp. Vì phần đông bang chúng đều đi cứu Cốc Vũ Vãn Tình dẫn tới số người lưu thủ ở tổng bộ không thể chống đỡ thế tiến công của sơn tặc. Chỉ trong chớp mắt, cửa lớn đã bị phá, sơn tặc ùa vào đập phá. Tới lúc người của Thanh Phong Tà Dương hộc tốc chạy trở về giết chết được tên sơn tặc cuối cùng đang phá phách thì tổng bộ của bọn họ đã biến thành một mảnh phế tích. Thanh Phong Tà Dương sau biến cố nghiêm trọng như vậy thì đại thương nguyên khí, trong một khoảng thời gian ngắn hẳn là không còn sức gây chiến với Thanh Phong trại.
Tống Cách không hổ danh trùm thổ phỉ của sơn trại vang danh một thời, tài năng chỉ huy toàn cục quá tuyệt vời. Còn Liễu Phi, đúng là nhìn không ra, hắn tuy chỉ là một thợ may nhưng lại có khả năng lĩnh hội toàn bộ ý tứ của Tống Cách trong kế hoạch được đưa ra, thậm chí còn có thể bổ sung vào những điểm khuyết thiếu, rồi phân công từng phần cho từng đội, từng người rất hợp lý, chặt chẽ.
Đám người Thư Vân Phi tuy mỗi người đều có thế mạnh riêng nhưng lại không có được con mắt nhìn đại cục như Tống Cách cùng Liễu Phi. Thanh Phong trại nếu thiếu hai người bọn họ quả thực là không ổn.
Chờ mọi việc trong sơn trại vào guồng, ta liền từ chối khéo lời mời nhập bọn của Liễu Phi, dự tính quay trở về kinh thành xem cửa hàng. Đã vài ngày không ở đó giám sát, không biết hàng hóa đã bán hết chưa. Liễu Phi tự mình tiễn ta xuống tận chân núi, lại nhét vào tay ta một khối lệnh bài, có nó thì có thể tự do ra vào Thanh Phong trại.
Về cửa hàng, quả nhiên đã chẳng còn hàng hóa gì tồn kho, chỉ thấy nguyên, vật liệu thu thập được chất đống, kèm theo là hàng tá đơn đặt hàng. Nhìn mớ đơn đặt hàng chồng chất làm ta không khỏi kiên tưởng tới hòm mail tràn đầy thư thúc giục của các khách hàng trong hiện thực.
Lại log out, ơn trời công việc tích lại không quá nhiều, chỉ mất nửa ngày đã thu xếp xong. Ta tranh thủ lượn diễn đàn. Bài viết đứng đầu còn đang nóng hổi: “Bang chủ bang phái đứng đầu Hoàng Hôn – Đạp Lãng kết hôn cùng Vân Mộng – người đẹp đứng đầu giang hồ”, thời gian tổ chức lễ cưới là hai ngày sau trong game. Những bài viết phía dưới đều nói về sự kiện Thanh Phong Tà Dương xuất sư vị tiệp. (*)
Cơm nước, tắm rửa xong xuôi, về lại game đã là năm ngày sau trong game. Ta vừa mở mắt đã thấy một con bồ câu trắng muốt đậu trên vai. Nghi hoặc mở ra mảnh giấy màu đỏ trên đùi nó: “Hai ngày nữa ta sẽ kết hôn, địa điểm tại Nhất Túy Lâu lớn nhất kinh thành. Nếu ngươi rảnh thì tới.” Thời điểm thư tới là hai ngày trước, ta nhìn lên mặt trời, may thật, giờ còn chưa tới giữa trưa, tiệc cưới hẳn là chưa chấm dứt. Dù sao ta cũng đang rảnh rỗi, Nhất Túy Lâu lại chỉ cách đây không xa, đi xem một chút cũng được.
Ta thả con bồ câu đi, thế coi như cho hắn biết ta đã nhận được tin.
Thong thả đi tới Nhất Túy Lâu, trước cửa khách khứa tấp nập, không ít ngựa quý được buộc ở một loạt đại thụ trước cửa tửu lâu. Ngựa là một loại phương tiện đi lại rất sang chảnh ở Hoàng Hôn. Nhìn mấy em ngựa to cao béo tốt uốn éo trước mắt làm ta nảy ra dự định sau khi ăn uống no đủ sẽ ra mã tràng phương bắc đi dạo tiêu cơm.
Bỗng cảm thấy phía sau lưng có người tới gần, hơn nữa còn xòe móng định đặt trên vai phải của ta (đậu trên vai trái đã có Tiểu Bạch), ta theo bản năng trốn tránh làm cho cái móng vuốt kia vồ hụt.
Quay đầu lại mới thấy, thì ra là tân lang, vì nãy có nhìn thấy ảnh chụp của hắn và Vân Mộng trên diễn đàn nên ta mới nhận ra nhanh như vậy.
“Chúc mừng, chúc mừng~” Đối diện với khuôn mặt xấu hổ của Đạp Lãng, ta vẫn thản nhiên liến thoắng.
Đạp Lãng gật đầu đáp trả, sau đó hỏi ta: “Hai năm rồi không gặp, ngươi bận bịu việc gì thế?”
“Chỉ là vài việc vặt vãnh mà thôi.” Ta đáp bừa, dù sao cũng chỉ là vài câu khách sáo.
“Ừm…” Hắn lên tiếng, rồi lại ngừng một chút mới nói: “Mời vào.”
Ta chỉ chờ mấy lời này, vẻ mặt hớn hở lách qua hắn đi vào tửu lâu.
Tiệc chính vẫn còn chưa bắt đầu, trên bàn chỉ có một ít điểm tâm cho các khách mời lót bụng.
Ta cầm một khối liên dong cao cho vào miệng. Hương vị này thật quen thuộc, làm ta không khỏi nhớ tới vị sư phụ trưởng ngự trù cung đình trong Thực Thần. Liên dong cao do hắn làm chính là vị này.
Nghĩ đến lão già ngày thường thì nhí nhố đùa cợt nhưng động tới nấu nướng lại tập trung cao độ, cẩn thận, tỉ mỉ kia, khóe miệng của ta không tự chủ được uốn thành một nụ cười.
“Ngươi thích điểm tâm ở nơi này thế sao?”
Giật mình thoát khỏi trạng thái ngẩn người thì thấy Đạp Lãng đứng lù lù trước mặt.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới một vị cố nhân.” Ta cười khổ lắc đầu. Game Thực Thần này sau khi ta ngừng chơi không lâu thì cũng đã bị đình chỉ hoạt động, số liệu về vị NPC sư phụ kia chắc cũng đã sớm bị cắt bỏ.
“Ồ.” Hai người lại yên lặng mắt to trừng mắt nhỏ.
Ta xoay người từ cửa sau của đại sảnh đi vào hậu viện của tửu lâu, túm lấy một tên tiểu nhị đang bận bịu chạy qua chạy lại hỏi: “Điểm tâm của nhà các người là do ai làm?”
Tiểu nhị sửng sốt còn không kịp trả lời thì bên cạnh truyền tới thanh âm biếng nhác: “Là ta, có vấn đề gì?”
Quay đầu về phía tiếng nói phát ra, ta đối diện với một người trẻ tuổi đang cười tủm tỉm tựa lưng vào tường, trong miệng ngậm một cọng cỏ, trông giống một tên lưu manh hơn là đầu bếp.
Hình bóng của lão già kia trong nháy mắt trùng khớp với người trước mặt. Ông già kia khi không nấu nướng cũng rất thích híp mắt tựa vào tường phơi nắng, cái miệng móm mém không được vài cái răng nhai nhai một miếng cam thảo.
“Xin chào, ta gọi là Hạ Vũ.” Ta dò hỏi. Hạ Vũ là tên của ta trong game Thực Thần.
Mắt người trẻ tuổi lập tức mở to. Sau đó, hắn nhảy dựng lên, phun ra cỏ khô trong miệng, chỉ thẳng mũi ta mắng to: “Thằng ranh xấu xa, ngươi giỏi lắm! Dám nói dối sư phụ, làm ta mất công tìm ngươi bao nhiêu năm nay… Hừ!”
Ta còn nghe thấy được tiếng hắn bẻ các đốt ngón tay răng rắc.
“Việc này không thể trách ta nha~ Ta log out không bao lâu thì Thực Thần ngừng hoạt động. Ta không cố ý bội ước mà. Nhưng sư phụ, ngươi sao lại chạy sang Hoàng Hôn? Một phần số liệu của Hoàng Hôn là khai thác trực tiếp từ Thực Thần sao?” Ta kinh ngạc hỏi.
Người kia khinh bỉ nhìn ta: “Không phải. Thực Thần là do công ty chúng ta dùng vốn riêng khai phá, mục đích chính là để huấn luyện nhân viên, thuận tiện khai quật những tài năng nấu nướng triển vọng. Ta qua đó phát hiện ra ngươi, vất vả mất hai mươi năm trời đào tạo, thế mà ngươi lại dám đối xử với ta như vậy à?? Vừa cho phép ngươi log out ngươi liền chạy mất dạng. Ta ở trong game đợi ngươi suốt một năm đó! Còn dám nói “Chỉ log out một chút”? Sau đó, ta đợi ngươi tới phát ngán, cảm thấy game cũng chẳng còn ý nghĩa gì, mà ta cũng chẳng còn hơi sức đâu tốn thêm hai mươi năm nữa bồi dưỡng người khác nên mới đình chỉ hoạt động của game đó. Ta còn kì công đăng tin tìm ngươi trên bảng tin liên bang!! Thằng ranh uống nước không nhớ nguồn nhà ngươi!!!!!” Hắn càng nói càng tức giận, giơ tay hung hăng cốc đầu ta u vài cục.
“Tỷ lệ giữa thời gian trong Thực Thần và thời gian hiện thực là 9:1. Ngài đợi ta một năm trong game cũng chỉ là không quá một tháng trong hiện thực thôi mà. Ta còn phải làm việc kiếm ăn. Hồi đó ngài nhốt ta trong game 20 năm, tương đương với hơn 2 năm trong hiện thực, đơn đặt hàng của khách đã xếp thành núi. Khi ta ngày đêm không ngủ xử lý xong đơn hàng tồn đọng thì Thực Thần đã ngừng hoạt động rồi. Thế mới nói ta thực sự không cố ý nha…” Ta vội vàng giải thích.
Chú thích:
*Khanh bản giai nhân, nề hà vi tặc: là người tài mạo vẹn toàn nhưng lại theo/làm giặc cỏ.
*xuất sư vị tiệp: xuất quân nhưng không kịp báo tin thắng trận. Xuất phát từ một câu thơ trong bài Thục tướng của Đỗ Phủ:
“Xuất sư vị tiệp thân tiên tử
Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”
(Nghĩa: Xuất quân, chưa báo tin thắng trận thì người đã chết, Khiến cho nước mắt anh hùng thấm đẫm vạt áo.)
Người này mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn. Câu ngạn ngữ “Khanh bản giai nhân, nề hà vi tặc” (*) quả thực chính là vì hắn mà tạo ra.
“Đa tạ ngươi hai năm nay chiếu cố Nhị đệ nhà ta.” Tống Cách vừa nói vừa cầm một chén rượu tới mời ta.
Ta giơ tay cùng hắn cụng chén, nhấp một ngụm. Sơn trại này thế mà còn trữ Trúc Diệp Thanh ủ 30 năm rất ngon~
Tống Cách vừa đưa chén rượu lên tới miệng thì bên cạnh có người “khụ, khụ” húng hắng hai tiếng, liếc qua: là Biên Bất Vong.
Tống Cách ngượng ngùng bỏ chén xuống bàn, nhìn Liễu Phi đang ngồi đằng xa một cái, nhăn nhó nói: “Ta kiêng rượu chó.”
Đã thế ngươi còn mời rượu! -_-|||
Hai ngày sau, dưới núi lưu truyền một sự kiện động trời. Cốc Vũ Vãn Tình, bang chủ Thanh Phong Tà Dương, mang theo mười mấy thủ hạ tới Trường Hận Sơn khảo sát địa hình, ngược lại bị cả bầy sơn tặc từ mọi hang cùng ngõ hẻm xông tới hội đồng chết. Trong quá trình bang chủ bị “hấp diêm” tập thể, phần đông bang chúng của Thanh Phong Tà Dương sau khi biết chuyện đều chạy tới muốn phá vòng vây cứu viện nhưng không có kết quả. Càng đáng buồn hơn là vài giây trước khi Cốc Vũ Vãn Tình tắt thở, tổng bộ của Thanh Phong Tà Dương bị một đàn sơn tặc đông như kiến không biết từ đâu chui ra đánh úp. Vì phần đông bang chúng đều đi cứu Cốc Vũ Vãn Tình dẫn tới số người lưu thủ ở tổng bộ không thể chống đỡ thế tiến công của sơn tặc. Chỉ trong chớp mắt, cửa lớn đã bị phá, sơn tặc ùa vào đập phá. Tới lúc người của Thanh Phong Tà Dương hộc tốc chạy trở về giết chết được tên sơn tặc cuối cùng đang phá phách thì tổng bộ của bọn họ đã biến thành một mảnh phế tích. Thanh Phong Tà Dương sau biến cố nghiêm trọng như vậy thì đại thương nguyên khí, trong một khoảng thời gian ngắn hẳn là không còn sức gây chiến với Thanh Phong trại.
Tống Cách không hổ danh trùm thổ phỉ của sơn trại vang danh một thời, tài năng chỉ huy toàn cục quá tuyệt vời. Còn Liễu Phi, đúng là nhìn không ra, hắn tuy chỉ là một thợ may nhưng lại có khả năng lĩnh hội toàn bộ ý tứ của Tống Cách trong kế hoạch được đưa ra, thậm chí còn có thể bổ sung vào những điểm khuyết thiếu, rồi phân công từng phần cho từng đội, từng người rất hợp lý, chặt chẽ.
Đám người Thư Vân Phi tuy mỗi người đều có thế mạnh riêng nhưng lại không có được con mắt nhìn đại cục như Tống Cách cùng Liễu Phi. Thanh Phong trại nếu thiếu hai người bọn họ quả thực là không ổn.
Chờ mọi việc trong sơn trại vào guồng, ta liền từ chối khéo lời mời nhập bọn của Liễu Phi, dự tính quay trở về kinh thành xem cửa hàng. Đã vài ngày không ở đó giám sát, không biết hàng hóa đã bán hết chưa. Liễu Phi tự mình tiễn ta xuống tận chân núi, lại nhét vào tay ta một khối lệnh bài, có nó thì có thể tự do ra vào Thanh Phong trại.
Về cửa hàng, quả nhiên đã chẳng còn hàng hóa gì tồn kho, chỉ thấy nguyên, vật liệu thu thập được chất đống, kèm theo là hàng tá đơn đặt hàng. Nhìn mớ đơn đặt hàng chồng chất làm ta không khỏi kiên tưởng tới hòm mail tràn đầy thư thúc giục của các khách hàng trong hiện thực.
Lại log out, ơn trời công việc tích lại không quá nhiều, chỉ mất nửa ngày đã thu xếp xong. Ta tranh thủ lượn diễn đàn. Bài viết đứng đầu còn đang nóng hổi: “Bang chủ bang phái đứng đầu Hoàng Hôn – Đạp Lãng kết hôn cùng Vân Mộng – người đẹp đứng đầu giang hồ”, thời gian tổ chức lễ cưới là hai ngày sau trong game. Những bài viết phía dưới đều nói về sự kiện Thanh Phong Tà Dương xuất sư vị tiệp. (*)
Cơm nước, tắm rửa xong xuôi, về lại game đã là năm ngày sau trong game. Ta vừa mở mắt đã thấy một con bồ câu trắng muốt đậu trên vai. Nghi hoặc mở ra mảnh giấy màu đỏ trên đùi nó: “Hai ngày nữa ta sẽ kết hôn, địa điểm tại Nhất Túy Lâu lớn nhất kinh thành. Nếu ngươi rảnh thì tới.” Thời điểm thư tới là hai ngày trước, ta nhìn lên mặt trời, may thật, giờ còn chưa tới giữa trưa, tiệc cưới hẳn là chưa chấm dứt. Dù sao ta cũng đang rảnh rỗi, Nhất Túy Lâu lại chỉ cách đây không xa, đi xem một chút cũng được.
Ta thả con bồ câu đi, thế coi như cho hắn biết ta đã nhận được tin.
Thong thả đi tới Nhất Túy Lâu, trước cửa khách khứa tấp nập, không ít ngựa quý được buộc ở một loạt đại thụ trước cửa tửu lâu. Ngựa là một loại phương tiện đi lại rất sang chảnh ở Hoàng Hôn. Nhìn mấy em ngựa to cao béo tốt uốn éo trước mắt làm ta nảy ra dự định sau khi ăn uống no đủ sẽ ra mã tràng phương bắc đi dạo tiêu cơm.
Bỗng cảm thấy phía sau lưng có người tới gần, hơn nữa còn xòe móng định đặt trên vai phải của ta (đậu trên vai trái đã có Tiểu Bạch), ta theo bản năng trốn tránh làm cho cái móng vuốt kia vồ hụt.
Quay đầu lại mới thấy, thì ra là tân lang, vì nãy có nhìn thấy ảnh chụp của hắn và Vân Mộng trên diễn đàn nên ta mới nhận ra nhanh như vậy.
“Chúc mừng, chúc mừng~” Đối diện với khuôn mặt xấu hổ của Đạp Lãng, ta vẫn thản nhiên liến thoắng.
Đạp Lãng gật đầu đáp trả, sau đó hỏi ta: “Hai năm rồi không gặp, ngươi bận bịu việc gì thế?”
“Chỉ là vài việc vặt vãnh mà thôi.” Ta đáp bừa, dù sao cũng chỉ là vài câu khách sáo.
“Ừm…” Hắn lên tiếng, rồi lại ngừng một chút mới nói: “Mời vào.”
Ta chỉ chờ mấy lời này, vẻ mặt hớn hở lách qua hắn đi vào tửu lâu.
Tiệc chính vẫn còn chưa bắt đầu, trên bàn chỉ có một ít điểm tâm cho các khách mời lót bụng.
Ta cầm một khối liên dong cao cho vào miệng. Hương vị này thật quen thuộc, làm ta không khỏi nhớ tới vị sư phụ trưởng ngự trù cung đình trong Thực Thần. Liên dong cao do hắn làm chính là vị này.
Nghĩ đến lão già ngày thường thì nhí nhố đùa cợt nhưng động tới nấu nướng lại tập trung cao độ, cẩn thận, tỉ mỉ kia, khóe miệng của ta không tự chủ được uốn thành một nụ cười.
“Ngươi thích điểm tâm ở nơi này thế sao?”
Giật mình thoát khỏi trạng thái ngẩn người thì thấy Đạp Lãng đứng lù lù trước mặt.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới một vị cố nhân.” Ta cười khổ lắc đầu. Game Thực Thần này sau khi ta ngừng chơi không lâu thì cũng đã bị đình chỉ hoạt động, số liệu về vị NPC sư phụ kia chắc cũng đã sớm bị cắt bỏ.
“Ồ.” Hai người lại yên lặng mắt to trừng mắt nhỏ.
Ta xoay người từ cửa sau của đại sảnh đi vào hậu viện của tửu lâu, túm lấy một tên tiểu nhị đang bận bịu chạy qua chạy lại hỏi: “Điểm tâm của nhà các người là do ai làm?”
Tiểu nhị sửng sốt còn không kịp trả lời thì bên cạnh truyền tới thanh âm biếng nhác: “Là ta, có vấn đề gì?”
Quay đầu về phía tiếng nói phát ra, ta đối diện với một người trẻ tuổi đang cười tủm tỉm tựa lưng vào tường, trong miệng ngậm một cọng cỏ, trông giống một tên lưu manh hơn là đầu bếp.
Hình bóng của lão già kia trong nháy mắt trùng khớp với người trước mặt. Ông già kia khi không nấu nướng cũng rất thích híp mắt tựa vào tường phơi nắng, cái miệng móm mém không được vài cái răng nhai nhai một miếng cam thảo.
“Xin chào, ta gọi là Hạ Vũ.” Ta dò hỏi. Hạ Vũ là tên của ta trong game Thực Thần.
Mắt người trẻ tuổi lập tức mở to. Sau đó, hắn nhảy dựng lên, phun ra cỏ khô trong miệng, chỉ thẳng mũi ta mắng to: “Thằng ranh xấu xa, ngươi giỏi lắm! Dám nói dối sư phụ, làm ta mất công tìm ngươi bao nhiêu năm nay… Hừ!”
Ta còn nghe thấy được tiếng hắn bẻ các đốt ngón tay răng rắc.
“Việc này không thể trách ta nha~ Ta log out không bao lâu thì Thực Thần ngừng hoạt động. Ta không cố ý bội ước mà. Nhưng sư phụ, ngươi sao lại chạy sang Hoàng Hôn? Một phần số liệu của Hoàng Hôn là khai thác trực tiếp từ Thực Thần sao?” Ta kinh ngạc hỏi.
Người kia khinh bỉ nhìn ta: “Không phải. Thực Thần là do công ty chúng ta dùng vốn riêng khai phá, mục đích chính là để huấn luyện nhân viên, thuận tiện khai quật những tài năng nấu nướng triển vọng. Ta qua đó phát hiện ra ngươi, vất vả mất hai mươi năm trời đào tạo, thế mà ngươi lại dám đối xử với ta như vậy à?? Vừa cho phép ngươi log out ngươi liền chạy mất dạng. Ta ở trong game đợi ngươi suốt một năm đó! Còn dám nói “Chỉ log out một chút”? Sau đó, ta đợi ngươi tới phát ngán, cảm thấy game cũng chẳng còn ý nghĩa gì, mà ta cũng chẳng còn hơi sức đâu tốn thêm hai mươi năm nữa bồi dưỡng người khác nên mới đình chỉ hoạt động của game đó. Ta còn kì công đăng tin tìm ngươi trên bảng tin liên bang!! Thằng ranh uống nước không nhớ nguồn nhà ngươi!!!!!” Hắn càng nói càng tức giận, giơ tay hung hăng cốc đầu ta u vài cục.
“Tỷ lệ giữa thời gian trong Thực Thần và thời gian hiện thực là 9:1. Ngài đợi ta một năm trong game cũng chỉ là không quá một tháng trong hiện thực thôi mà. Ta còn phải làm việc kiếm ăn. Hồi đó ngài nhốt ta trong game 20 năm, tương đương với hơn 2 năm trong hiện thực, đơn đặt hàng của khách đã xếp thành núi. Khi ta ngày đêm không ngủ xử lý xong đơn hàng tồn đọng thì Thực Thần đã ngừng hoạt động rồi. Thế mới nói ta thực sự không cố ý nha…” Ta vội vàng giải thích.
Chú thích:
*Khanh bản giai nhân, nề hà vi tặc: là người tài mạo vẹn toàn nhưng lại theo/làm giặc cỏ.
*xuất sư vị tiệp: xuất quân nhưng không kịp báo tin thắng trận. Xuất phát từ một câu thơ trong bài Thục tướng của Đỗ Phủ:
“Xuất sư vị tiệp thân tiên tử
Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”
(Nghĩa: Xuất quân, chưa báo tin thắng trận thì người đã chết, Khiến cho nước mắt anh hùng thấm đẫm vạt áo.)