Khuôn mặt nam nhân có chú nhăn nhó giống như vừa trải qua chuyện thật bi thương lớn hướng đến tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn có cặp mắt tròn xoe trong trẻo. Hắn nhỏ giọng như cầu khẩn vừa lảm nhảm với nàng vừa lôi kéo :
- Dược nhi, ta xin ngươi, ngươi xuống núi đi có được không,ngươi thấy đó mẫu thân ngươi cứ suốt ngày tìm ngươi chẳng quan tâm gì đến ta. Ngươi cũng đã mười tám tuổi rồi xuống núi học hỏi một chút thế giới bên ngoài, tốt nhất đi xa một chút. Lời nói hắn rít ra từ kẽ răng ánh mắt xẹt qua chút nguy hiểm.
- Tốt nhất là chưa tìm được phu quân thì không được trở về. Người ta nói con gái có phu quân sẽ quên mất cha mẹ như thế là tốt nhất, sẽ không ai dành thê tử với hắn. Phải nhanh chóng đá nha đầu phiền phức này ra khỏi cửa thì hắn và thê tử mới có những tháng ngày tiêu dao tự tại.
Quý Dược Dược cảm thấy buồn cười với phụ tính thân tính khí trẻ con, ghen tỵ cả với nữ nhi của mình. Phụ thân nàng có sở thích nghiên cứu các quái bệnh nên người đời gọi hắn là quỷ y, mẫu thân nàng là một thôn nữ của một nhà bán dược liệu. Bọn họ gặp nhau nhờ hái dược, dặt tên nàng là Dược Dược. Nàng từ nhỏ đã yêu dược thành sy,lại có khả năng chỉ cần là dược liệu trong vòng một trăm bước chân đổ lại là nàng có thể cảm nhận được. Mẫu thân dù cũng yêu thích dược liệu, phụ thân dù nghiên cứu sách thuốc thế nhưng bọn họ không có cái khả năng thiên phú như của nàng, cảm nhận được sự tồn tại từ dược vật xung quanh mình vì thế mà nàng thường bị phụ thân gọi là yêu dược(yêu tinh dược).
Cũng vì khả năng này của nàng mà phụ thân và mẫu thân thường hay cãi nhau. Phụ thân thì muốn nàng xuất sơn ra giang hồ lập tiếng tăm gom về những dược vật quý. Còn mẫu thân đương nhiên phản đối bà sợ giang hồ hiểm ác, sẽ nổi lòng tham khi thấy khả năng của nàng.
Ầm ĩ mấy năm trời đương nhiên là mẫu thân thắng, cũng vì việc đó mà mẫu thân cũng thường bám theo nàng nhiều hơn khiến phụ thân trở nên bất mãn. Nói gì mà nàng cản trở bọn họ khanh khanh trẫm trẫm nên thừa dịp mẫu thân không ở đá nàng xuất sơn. Nói gì thì nói dù bị đá khỏi nhà nhưng mà nàng cũng thực thích đi, vì thường được nghe Độc thúc thúc kể về giang hồ chuyện nên nàng rất muốn đi ngao du giang hồ nha. Tiện thể tìm kiếm mấy loại dược vật hiếm luôn, thảo dược trong cốc không còn là hứng thú của nàng nữa rồi. Ra khỏi Dược cốc của Ngũ quái sơn nàng nhìn đông ngó tay chẳng biết phải đi thế nào.
Ngồi ở bên đường tìm một nhánh cây rồi để nó dẫn đường, nhánh cây ngã về phía nào nàng liền đi hướng đó đi. Loanh quanh trong rừng bốn ngày cuối cùng nàng xuống núi cũng thành công(akiaki : đi cái kiểu này thì ra được khỏi rừng là nhờ may mắn thôi, quý vị đừng ai bắt chước nàng ta nha). Vỗ vỗ hành lý trong tay, cuối cùng nàng cũng có cơ hội xài ngân lượng phụ thân đưa nha.(akiaki :bị mất tiền mà còn hớn hở)
Vì luôn chẩn bị đuổi nàng bất cứ lúc nào nên phụ thân lén mẫu thân dạy qua cho nàng cách tiêu bạc và sống ở bên ngài. Nàng nhớ phụ thân có dặn phải tìm khách điếm để ở còn ăn thì tìm tửu lâu để ăn. Phụ thân cũng dạy nàng cách tiêu bạc, còn dặn tiêu hết bạc có thể làm đại phu để kiếm bạc. Phụ thân còn dạy nàng một ít võ công để phòng thân dù không thể đánh lại Độc thúc thúc cùng Phùng ca ca. Nhưng đánh không lại thì có gì phải sợ chứ vì cha nàng đã cố công tìm kiếm bộ kinh công tuyệt thế Truyền thụ cho nàng. Người nói nếu nàng đánh không lại người ta có thể bỏ chạy, ít nhất là không bị người ta đánh chết. Ngẫm lại thì có vẻ như cha nàng đã có ý định đuổi nàng ra khỏi nhà từ lâu lắm rồi thế nên mới bỏ nhiều công sức ra thế chứ.
Ở trong núi bốn ngày nàng không lo thức ăn nha nhưng đi cả ngày trời mới có một tửu lâu. Vào tửu lâu nàng mới nhớ ra cha là chưa có dạy nàng dù có bạc nhưng làm thế nào để đổi bạc thành thức ăn đây. Nhìn tửu lâu chật đông người, mọi người trên ban rất nhiều thức ăn nhưng làm sao để có thức ăn trên bàn giống bọn họ căn bản nàng không biết chỉ biết ngồi chờ. Quán quá đông khách tiểu nhị ca cũng không nhìn thấy nàng bước vào . Hắn cứ đông người này gọi, tây người kia gọi nên cũng không rảnh để ý tời một góc bàn nhỏ khuất trong góc có một tiểu cô nương yên lặng ngồi đó. Nàng ngồi trong tửu lâu cũng không thấy nấm trái cây hay rau củ gì mà có thể để lại bạc rồi có thể ăn. Khi thật đói bụng đến không chịu đựng nữa nàng mới nhẹ nhàng đến bàn bên cạnh hỏi thăm một chút làm thế nào mới có thức ăn giống của hắn.
- Ách, Huynh đài này, ta vào quán nãy giờ nhưng mà không rõ phải làm sao để có được thức ăn giống ngươi, không biết ngươi có thể chỉ ta cách thức ? Đến giờ nàng mới để ý thấy người ngồi bàn bên cạnh nàng hắn là một người có dáng người cao lớn, khuôn mặt hắn không quá chói mắt như Phùng ca ca cũng không có sắc sảo họa thủy như cha nàng. Nhưng Ngũ quan tinh xảo, làn da rám nắng cùng một chút gió sương bên người khiến hắn có đậm chất nam nhân. Một loại người nàng chưa từng tiếp xúcqua trước giờ. (akiaki :đương nhiên trong sơn cốc móc đâu ra người mà tiếp xúc) Tuy là thế nhưng nàng không ghét cùng hắn nói chuyện mà còn có cảm giác rất thân thiết.
Vân Kinh Mạn trên đường đi thăm dò tin tức của quỷ y từ Độc Vương trên núi lãnh nam trở về hắn vừa đói vừa mệt nên dừng chân nghỉ tạm tại tửu lâu. Thế nhưng tiểu cô nương thôn dã ngây thơ này khiến hắn có chút buồn cười nha, nàng ta thực sự không biết cách gọi thức ăn sao ? Hắn đã quan sát nàng từ lúc nàng bước vào quán, nàng có vẻ đói, thế nhưng chưa từng mở miệng gọi thức ăn chỉ là đôi mắt thèm thuồng nhìn mọi người ăn thức ăn của họ. Hắn đã có chút nghi hoặc hay là nàng không có tiền, đang định gọi tiểu nhị mang cho nàng vài món thì nàng đã hướng hắn bắt chuyện.
- Cô nương là có tiền chứ ? Hắn nói ra nghi hoặc của mình rất nhỏ và có chút ngượng ngùng sợ làm nàng tức giận. Thế nhưng phản ứng của nàng không chút giận dỗi hay nổi nóng vì bị xem thường mà rất thật thà móc trong tay nải ra một túi to bạc :
- Có nha, ta có rất nhiều chỉ là ,… không biết thức ăn là đi lấy từ chỗ nào để dùng bạc đổi. Nhìn nàng để lộ tiền của mình ra trước bàn dân thiên hạ hắn có chút lo lắng cho nàng.
- Tiểu oa nhi này không phải mới trên núi xuống chứ. Hắn lầm bầm tự nói, tuy là hắn nói rất nhỏ thế nhưng nàng nghe thấy.
- Sao ngươi biết, ta đúng là trên núi xuống nha. Ách là bị cha, nương đuổi ra khỏi nhà… Nàng một bộ dáng hì hì thật thà nói mà không hề để ý bàn bên kia một nhóm người ánh mắt lóe sáng dị thường đang hướng đến nàng.
Khuôn mặt nam nhân có chú nhăn nhó giống như vừa trải qua chuyện thật bi thương lớn hướng đến tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn có cặp mắt tròn xoe trong trẻo. Hắn nhỏ giọng như cầu khẩn vừa lảm nhảm với nàng vừa lôi kéo :
- Dược nhi, ta xin ngươi, ngươi xuống núi đi có được không,ngươi thấy đó mẫu thân ngươi cứ suốt ngày tìm ngươi chẳng quan tâm gì đến ta. Ngươi cũng đã mười tám tuổi rồi xuống núi học hỏi một chút thế giới bên ngoài, tốt nhất đi xa một chút. Lời nói hắn rít ra từ kẽ răng ánh mắt xẹt qua chút nguy hiểm.
- Tốt nhất là chưa tìm được phu quân thì không được trở về. Người ta nói con gái có phu quân sẽ quên mất cha mẹ như thế là tốt nhất, sẽ không ai dành thê tử với hắn. Phải nhanh chóng đá nha đầu phiền phức này ra khỏi cửa thì hắn và thê tử mới có những tháng ngày tiêu dao tự tại.
Quý Dược Dược cảm thấy buồn cười với phụ tính thân tính khí trẻ con, ghen tỵ cả với nữ nhi của mình. Phụ thân nàng có sở thích nghiên cứu các quái bệnh nên người đời gọi hắn là quỷ y, mẫu thân nàng là một thôn nữ của một nhà bán dược liệu. Bọn họ gặp nhau nhờ hái dược, dặt tên nàng là Dược Dược. Nàng từ nhỏ đã yêu dược thành sy,lại có khả năng chỉ cần là dược liệu trong vòng một trăm bước chân đổ lại là nàng có thể cảm nhận được. Mẫu thân dù cũng yêu thích dược liệu, phụ thân dù nghiên cứu sách thuốc thế nhưng bọn họ không có cái khả năng thiên phú như của nàng, cảm nhận được sự tồn tại từ dược vật xung quanh mình vì thế mà nàng thường bị phụ thân gọi là yêu dược(yêu tinh dược).
Cũng vì khả năng này của nàng mà phụ thân và mẫu thân thường hay cãi nhau. Phụ thân thì muốn nàng xuất sơn ra giang hồ lập tiếng tăm gom về những dược vật quý. Còn mẫu thân đương nhiên phản đối bà sợ giang hồ hiểm ác, sẽ nổi lòng tham khi thấy khả năng của nàng.
Ầm ĩ mấy năm trời đương nhiên là mẫu thân thắng, cũng vì việc đó mà mẫu thân cũng thường bám theo nàng nhiều hơn khiến phụ thân trở nên bất mãn. Nói gì mà nàng cản trở bọn họ khanh khanh trẫm trẫm nên thừa dịp mẫu thân không ở đá nàng xuất sơn. Nói gì thì nói dù bị đá khỏi nhà nhưng mà nàng cũng thực thích đi, vì thường được nghe Độc thúc thúc kể về giang hồ chuyện nên nàng rất muốn đi ngao du giang hồ nha. Tiện thể tìm kiếm mấy loại dược vật hiếm luôn, thảo dược trong cốc không còn là hứng thú của nàng nữa rồi. Ra khỏi Dược cốc của Ngũ quái sơn nàng nhìn đông ngó tay chẳng biết phải đi thế nào.
Ngồi ở bên đường tìm một nhánh cây rồi để nó dẫn đường, nhánh cây ngã về phía nào nàng liền đi hướng đó đi. Loanh quanh trong rừng bốn ngày cuối cùng nàng xuống núi cũng thành công(akiaki : đi cái kiểu này thì ra được khỏi rừng là nhờ may mắn thôi, quý vị đừng ai bắt chước nàng ta nha). Vỗ vỗ hành lý trong tay, cuối cùng nàng cũng có cơ hội xài ngân lượng phụ thân đưa nha.(akiaki :bị mất tiền mà còn hớn hở)
Vì luôn chẩn bị đuổi nàng bất cứ lúc nào nên phụ thân lén mẫu thân dạy qua cho nàng cách tiêu bạc và sống ở bên ngài. Nàng nhớ phụ thân có dặn phải tìm khách điếm để ở còn ăn thì tìm tửu lâu để ăn. Phụ thân cũng dạy nàng cách tiêu bạc, còn dặn tiêu hết bạc có thể làm đại phu để kiếm bạc. Phụ thân còn dạy nàng một ít võ công để phòng thân dù không thể đánh lại Độc thúc thúc cùng Phùng ca ca. Nhưng đánh không lại thì có gì phải sợ chứ vì cha nàng đã cố công tìm kiếm bộ kinh công tuyệt thế Truyền thụ cho nàng. Người nói nếu nàng đánh không lại người ta có thể bỏ chạy, ít nhất là không bị người ta đánh chết. Ngẫm lại thì có vẻ như cha nàng đã có ý định đuổi nàng ra khỏi nhà từ lâu lắm rồi thế nên mới bỏ nhiều công sức ra thế chứ.
Ở trong núi bốn ngày nàng không lo thức ăn nha nhưng đi cả ngày trời mới có một tửu lâu. Vào tửu lâu nàng mới nhớ ra cha là chưa có dạy nàng dù có bạc nhưng làm thế nào để đổi bạc thành thức ăn đây. Nhìn tửu lâu chật đông người, mọi người trên ban rất nhiều thức ăn nhưng làm sao để có thức ăn trên bàn giống bọn họ căn bản nàng không biết chỉ biết ngồi chờ. Quán quá đông khách tiểu nhị ca cũng không nhìn thấy nàng bước vào . Hắn cứ đông người này gọi, tây người kia gọi nên cũng không rảnh để ý tời một góc bàn nhỏ khuất trong góc có một tiểu cô nương yên lặng ngồi đó. Nàng ngồi trong tửu lâu cũng không thấy nấm trái cây hay rau củ gì mà có thể để lại bạc rồi có thể ăn. Khi thật đói bụng đến không chịu đựng nữa nàng mới nhẹ nhàng đến bàn bên cạnh hỏi thăm một chút làm thế nào mới có thức ăn giống của hắn.
- Ách, Huynh đài này, ta vào quán nãy giờ nhưng mà không rõ phải làm sao để có được thức ăn giống ngươi, không biết ngươi có thể chỉ ta cách thức ? Đến giờ nàng mới để ý thấy người ngồi bàn bên cạnh nàng hắn là một người có dáng người cao lớn, khuôn mặt hắn không quá chói mắt như Phùng ca ca cũng không có sắc sảo họa thủy như cha nàng. Nhưng Ngũ quan tinh xảo, làn da rám nắng cùng một chút gió sương bên người khiến hắn có đậm chất nam nhân. Một loại người nàng chưa từng tiếp xúcqua trước giờ. (akiaki :đương nhiên trong sơn cốc móc đâu ra người mà tiếp xúc) Tuy là thế nhưng nàng không ghét cùng hắn nói chuyện mà còn có cảm giác rất thân thiết.
Vân Kinh Mạn trên đường đi thăm dò tin tức của quỷ y từ Độc Vương trên núi lãnh nam trở về hắn vừa đói vừa mệt nên dừng chân nghỉ tạm tại tửu lâu. Thế nhưng tiểu cô nương thôn dã ngây thơ này khiến hắn có chút buồn cười nha, nàng ta thực sự không biết cách gọi thức ăn sao ? Hắn đã quan sát nàng từ lúc nàng bước vào quán, nàng có vẻ đói, thế nhưng chưa từng mở miệng gọi thức ăn chỉ là đôi mắt thèm thuồng nhìn mọi người ăn thức ăn của họ. Hắn đã có chút nghi hoặc hay là nàng không có tiền, đang định gọi tiểu nhị mang cho nàng vài món thì nàng đã hướng hắn bắt chuyện.
- Cô nương là có tiền chứ ? Hắn nói ra nghi hoặc của mình rất nhỏ và có chút ngượng ngùng sợ làm nàng tức giận. Thế nhưng phản ứng của nàng không chút giận dỗi hay nổi nóng vì bị xem thường mà rất thật thà móc trong tay nải ra một túi to bạc :
- Có nha, ta có rất nhiều chỉ là ,… không biết thức ăn là đi lấy từ chỗ nào để dùng bạc đổi. Nhìn nàng để lộ tiền của mình ra trước bàn dân thiên hạ hắn có chút lo lắng cho nàng.
- Tiểu oa nhi này không phải mới trên núi xuống chứ. Hắn lầm bầm tự nói, tuy là hắn nói rất nhỏ thế nhưng nàng nghe thấy.
- Sao ngươi biết, ta đúng là trên núi xuống nha. Ách là bị cha, nương đuổi ra khỏi nhà… Nàng một bộ dáng hì hì thật thà nói mà không hề để ý bàn bên kia một nhóm người ánh mắt lóe sáng dị thường đang hướng đến nàng.