Vọng Hi không hề ngờ được, ngày quan trọng ấy chính là ngày lưu lại những tiếc nuối trong lòng cô.
Môn tiếng Anh là môn thi cuối cùng trong kì thi đại học, cô phát huy ổn định.
Vọng Hi cầm túi dự thi ra khỏi trường học, liếc mắt một cái đã thấy mẹ cô đang đứng chờ ở cửa.
"Mẹ!" Cô vui vẻ bước đến, "Con cảm thấy kì thi..."
"Tiểu Hi." Mẹ ngắt lời cô.
Vọng Hi sửng sốt, thấy vẻ mặt mẹ có chút khổ sở, mẹ cô che miệng, mắt đỏ bừng, bà nghẹn ngào nói: "Tiểu Hi, cùng mẹ rời khỏi nơi này đi."
Vọng Hi sững người tại chỗ.
Gia đình Vọng Hi là gia đình đơn thân, từ nhỏ cô đã đi theo mẹ sống ở thành phố này mười mấy năm. Bố cô đã qua đời từ lâu, mấy năm nay tất cả đều là mẹ cô ngậm đắng nuốt cay nuôi cô nên người.
Cách đây không lâu, chủ nợ của bố cô đến cửa đòi món nợ mà bố cô đã vay trước khi qua đời, bắt mẹ cô phải trả hàng chục vạn.
Mẹ Vọng Hi chỉ riêng nuôi cô đi học cũng đã khó khăn, mấy năm nay đều không có tiền tiết kiệm, lấy đâu ra tiền trả nợ.
Trong lúc Vọng Hi ở trường chiến đấu với kỳ thi đại học, mẹ cô làm việc ở tiệm cắt tóc đã bị làm phiền không ít lần.
Bà ấy thật sự không chịu nổi nữa, muốn đưa Vọng Hi rời khỏi thành phố này.
"Tiểu Hi, chúng ta đi thôi..."
Suy nghĩ trong đầu Vọng Hi đã trở nên rối loạn, cô chỉ có thể yên lặng gật đầu: "Vâng ạ."
Tối hôm đó Vọng Hi và mẹ thu dọn đồ một cách nhanh chóng rồi lập tức đi đến ga tàu hỏa.
Lúc ở sân ga, Vọng Hi rút điện thoại ra khỏi túi, nhìn thoáng qua một lần rồi vứt vào thùng rác ở nhà ga.
Khi ngồi trên xe lửa, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Nhìn tàu hỏa chạy ra khỏi thành phố, đi đến một nơi khác.
Vọng Hi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang thay đổi rất nhanh, cô mím môi nói hai từ.
Mẹ cô ngồi ở đối diện nhận ra cô đang nói gì đó liền hỏi: "Tiểu Hi, con vừa nói gì hả?"
Nói xong, một lúc lâu sau Vọng Hi mới quay lại nhìn bà, cô bỗng dưng cười rộ lên: "Không có gì ạ, con chỉ tạm biệt thành phố này thôi, nói tạm biệt nó."
Không có từ biệt, không có thổ lộ, không đưa được lưu bút cho cậu ấy viết, không nói được với cậu ấy một câu "Tốt nghiệp vui vẻ", càng không thể cùng cậu ấy xây dựng kế hoạch trong tương lai.
Thật ra cũng không có gì bất ngờ, chữ "thích" này, cô sẽ không bao giờ nói ra miệng được.
Vọng Hi và Tiêu Trì, từ đây sẽ không gặp lại.
- Hết chương 7 -
Môn tiếng Anh là môn thi cuối cùng trong kì thi đại học, cô phát huy ổn định.
Vọng Hi cầm túi dự thi ra khỏi trường học, liếc mắt một cái đã thấy mẹ cô đang đứng chờ ở cửa.
"Mẹ!" Cô vui vẻ bước đến, "Con cảm thấy kì thi..."
"Tiểu Hi." Mẹ ngắt lời cô.
Vọng Hi sửng sốt, thấy vẻ mặt mẹ có chút khổ sở, mẹ cô che miệng, mắt đỏ bừng, bà nghẹn ngào nói: "Tiểu Hi, cùng mẹ rời khỏi nơi này đi."
Vọng Hi sững người tại chỗ.
Gia đình Vọng Hi là gia đình đơn thân, từ nhỏ cô đã đi theo mẹ sống ở thành phố này mười mấy năm. Bố cô đã qua đời từ lâu, mấy năm nay tất cả đều là mẹ cô ngậm đắng nuốt cay nuôi cô nên người.
Cách đây không lâu, chủ nợ của bố cô đến cửa đòi món nợ mà bố cô đã vay trước khi qua đời, bắt mẹ cô phải trả hàng chục vạn.
Mẹ Vọng Hi chỉ riêng nuôi cô đi học cũng đã khó khăn, mấy năm nay đều không có tiền tiết kiệm, lấy đâu ra tiền trả nợ.
Trong lúc Vọng Hi ở trường chiến đấu với kỳ thi đại học, mẹ cô làm việc ở tiệm cắt tóc đã bị làm phiền không ít lần.
Bà ấy thật sự không chịu nổi nữa, muốn đưa Vọng Hi rời khỏi thành phố này.
"Tiểu Hi, chúng ta đi thôi..."
Suy nghĩ trong đầu Vọng Hi đã trở nên rối loạn, cô chỉ có thể yên lặng gật đầu: "Vâng ạ."
Tối hôm đó Vọng Hi và mẹ thu dọn đồ một cách nhanh chóng rồi lập tức đi đến ga tàu hỏa.
Lúc ở sân ga, Vọng Hi rút điện thoại ra khỏi túi, nhìn thoáng qua một lần rồi vứt vào thùng rác ở nhà ga.
Khi ngồi trên xe lửa, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Nhìn tàu hỏa chạy ra khỏi thành phố, đi đến một nơi khác.
Vọng Hi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang thay đổi rất nhanh, cô mím môi nói hai từ.
Mẹ cô ngồi ở đối diện nhận ra cô đang nói gì đó liền hỏi: "Tiểu Hi, con vừa nói gì hả?"
Nói xong, một lúc lâu sau Vọng Hi mới quay lại nhìn bà, cô bỗng dưng cười rộ lên: "Không có gì ạ, con chỉ tạm biệt thành phố này thôi, nói tạm biệt nó."
Không có từ biệt, không có thổ lộ, không đưa được lưu bút cho cậu ấy viết, không nói được với cậu ấy một câu "Tốt nghiệp vui vẻ", càng không thể cùng cậu ấy xây dựng kế hoạch trong tương lai.
Thật ra cũng không có gì bất ngờ, chữ "thích" này, cô sẽ không bao giờ nói ra miệng được.
Vọng Hi và Tiêu Trì, từ đây sẽ không gặp lại.
- Hết chương 7 -