Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Hai người lại đi về phía trước một đoạn, ánh đèn sau đoạn đường kia đã trở lại bình thường.
Sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, Lâm Chiết Hạ vuốt mái tóc đang xõa xuống của mình, sau đó men theo ánh sáng, không nhịn được lại nhìn cổ tay Trì Diệu được chiếc dây buộc tóc màu đen bao quanh.
Chiếc dây này rất giống với chiếc dây cô từng sử dụng hồi trung học.
Kiểu dáng bình thường, đã đeo hơn một tháng nên nó có hơi giãn ra một chút, cho nên bây giờ đeo trên cổ tay thiếu niên vừa vặn thích hợp.
Màu đen, một vòng tròn rất mỏng.
Giống như, muốn nói với mọi người rằng cậu đã bị cô trói lại.
“…” Lâm Chiết Hạ theo chủ nghĩa có qua có lại, vừa đi vừa hỏi, “Vậy có phải em cũng phải có gì đó đóng dấu hay không?”
“Em muốn cái gì?” Trì Diệu nắm tay cô hỏi.
Lâm Chiết Hạ lảng tránh vấn đề: “Làm sao em biết được, chuyện này phải hỏi anh chứ?”
Trì Diệu dùng ngữ khí lãnh đạm nhất, thốt ra những lời khác người nhất: “Hôn một cái có được tính không?”
“……”
Lâm Chiết Hạ: “Coi như em chưa hỏi đi.”
Lại đi một đoạn, Lâm Chiết Hạ suy nghĩ một chút, Trì Diệu có thứ gì đó có thể lấy ra đóng dấu cho cô không.
Lâm Chiết Hạ: “Vừa nhìn đã biết là đồ của nam sinh…Tốt nhất là có thể mang theo bên mình…Hình như có thật đấy, anh cảm thấy bắt đầu từ ngày mai em đi tới đâu cũng mang theo chiếc bật lửa của anh thì sao?”
Lần này người trầm mặc đổi thành Trì Diệu.
Cậu trả lời một câu tương tự như ban nãy cô đã nói: “Coi như anh không nghe thấy gì.”
Lâm Chiết Hạ: “Ồ.”
Cô nói thêm, “Có vẻ như thứ đó có chút không phù hợp.”
Lâm Chiết Hạ đứng ở dưới tầng kí túc xá nói với anh “Tạm biệt”, nhưng lời “Tạm biệt” vừa nói xong, bàn tay vốn định buông ra của Trì Diệu lại đột nhiên siết chặt: “Đừng nhúc nhích, lại ôm một chút nữa.”
–
Lâm Chiết Hạ trở lại ký túc xá, Lam Tiểu Tuyết liếc mắt một cái đã nhìn thấu: “Hẹn hò rồi sao?”
Lâm Chiết Hạ ngượng ngùng “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Sao cậu biết?”
Lam Tiểu Tuyết lắc lư điện thoại di động: “Cậu hơi bị đánh giá thấp sức ảnh hưởng của anh trai cậu ở trường học rồi đấy, hai người vừa mới ở dưới lầu ôm nhau, trên ký túc xá của chúng ta đã có người khóc lóc kêu gào thất tình rồi đó.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Cũng không cần phải vậy chứ.
“Cũng quá nhanh rồi.” Lam Tiểu Tuyết lại nói, “Tớ còn tưởng rằng có thể để cậu ấy theo đuổi cậu một tháng nữa.”
Lâm Chiết Hạ: “…Một tháng, hơi dài.”
Lam Tiểu Tuyết rất hiểu cô: “Cậu cứ chiều cậu ấy đi.”
Lâm Chiết Hạ không tiếp tục nói chuyện nữa, chủ yếu là vì ngượng ngùng, cô cầm đồ lên chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng lập tức hình ảnh vừa rồi lại hiện lên.
Cô nghĩ, phản ứng vừa rồi của cô có phải là rất ngốc nghếch hay không.
Cô có hành động kỳ lạ gì không?
Trì Diệu thoạt nhìn có vẻ thong dong hơn cô rất nhiều…
Phía bên kia.
Trì Diệu “thong dong” trở về phòng, anh đi ra ban công hóng gió một lúc lâu mới át được vàng tai ửng hồng khô nóng.
Trước đó, bạn cùng phòng đã tìm đến: “Cậu đã ở đâu vậy?”
Trì Diệu: “Sao vậy?”
“Có thể giúp tôi xin phương thức liên lạc của một người được không, ở lớp chúng ta, tôi sợ cô ấy từ chối tôi.”
“Bản thân muốn,” Trì Diệu nói, “Không có miệng nói sao?”
Bạn cùng phòng cũng không tức giận: “Cậu thật lạnh lùng, thật tàn nhẫn.”
Anh dựa vào cửa ban công, nhìn khuôn mặt mình qua gương, cùng với tác phong ngày xưa của mình, căn bản không nghĩ tới bản thân cũng sẽ có ngày căng thẳng, thậm chí căng thẳng đến đỏ ửng tai.
Nhưng người anh đối mặt không phải ai khác, mà là Lâm Chiết Hạ.
Trước kia hình thức ở chung giữa hai người là từ khi còn nhỏ cô đã luôn muốn tìm anh để đánh nhau.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Chiết Hạ, đã cảm thấy cô gái này có bệnh.
Lần đầu tiên gặp nhau, hai người không ai chịu nhượng bộ…
Về sau, phần lớn là vì che giấu, che giấu chuyện thầm mến cô, nên luôn nói trái với lòng mình, luôn bày ra dáng vẻ ‘Tôi không quan tâm đến cậu’.
Trước khi xa nhau, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày phương thức ở chung với Lâm Chiết Hạ sẽ thay đổi.
Anh có thể nói “thích” với cô, có thể nói thẳng ra rằng mình muốn ôm cô.
Cuối cùng Trì Diệu cúi đầu, bình tĩnh lại, sau khi đóng cửa ban công ký túc xá đã đến giờ tắt đèn.
Căn phòng rơi vào bóng tối, mọi người còn đang nói chuyện phiếm, nội dung trò chuyện xoay quanh chuyện vừa rồi muốn nhờ Trì Diệu giúp đỡ.
“Ngày mai tôi phải nói gì đây? Xin chào, cậu có thể cho tôi xin thông tin liên lạc của bạn được không? Như vậy có quá hời hợt hay không, không làm nổi bật được nét đặc biệt của tôi.”
“Cậu còn muốn đặc biệt…cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Hiếm khi tôi chủ động một lần,” Người bạn cùng phòng kia nói, “Dù sao cũng phải để lại ấn tượng sâu sắc chứ, như vậy mới có thể đặt nền móng vững chắc cho sự phát triển sau này.”
Mấy người tán gẫu, cuối cùng có người nói: “Nhưng cậu tìm bọn tôi nói chuyện cũng vô dụng thôi, toàn bộ ký túc xá của chúng ta đều độc thân, chẳng lẽ tập hợp đủ bốn người độc thân thì sẽ triệu hồi thần long cho cậu được sao?”
Người bạn cùng phòng kia suy nghĩ: “Tôi cảm thấy cậu nói cũng đúng.”
Tất cả bọn họ trong phòng này đều độc thân.
Ban đầu bởi vì một người họ Trì nào đó không có việc gì lại cho bọn họ xem một tấm ảnh cũ, trên ảnh chụp là anh và một bạn nữ sinh, khiến bọn họ mặc định cô bạn này chính là bạn gái của Trì Diệu.
Nhưng sau đó bất ngờ ăn cơm cùng mấy người bạn cùng phòng của cô bạn kia, mới phát hiện ra hình như không phải như họ suy đoán…
Vừa dứt lời, trong phòng ngủ truyền đến một tiếng “lạch cạch”.
Đèn bàn bật sáng.
Người có tính cách “tệ” nhất phòng bọn họ, cũng là người được yêu thích nhất, đang lạnh lùng ngồi bên cạnh đèn bàn.
Có bạn cùng phòng thò đầu nhìn xuống bàn học phía dưới: “Anh Diệu, tắt đèn rồi, cậu không ngủ sao?”
Nói xong, bạn cùng phòng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Bởi vì nếu là người bình thường bật đèn bàn lên, nơi đèn chiếu đến hẳn là mặt bàn hoặc sách vở, nhưng sau khi Trì Diệu mở đèn bàn, không biết có phải là cậu cố ý hay không, ánh sáng tụ lại ở cổ tay.
“……”
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có người hỏi: “… Anh Diệu, trên cổ tay cậu có cái gì vậy?”
Lúc này Trì Diệu mới chậm rãi động một chút, cậu xoa xoa các khớp xương ngón tay, bâng quơ nói: “Cũng không có gì.”
“Bạn gái cho,” Bây giờ ở trước mặt người khác cậu không còn dang vẻ khẩn trương không biết phải làm sao như vừa rồi nữa, cả người tùy ý, “Quên không nói, hôm nay tôi hết độc thân rồi.”
Toàn bộ ba người bạn còn lại trong phòng: “……”
–
Lâm Chiết Hạ cũng không rõ bên Trì Diệu đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết tối nay cô không ngủ được.
Cô lăn qua lăn lại trên giường lúc lâu, không nhịn được mà mở vòng bạn bè lên xem.
Vòng bạn bè của Trì Diệu vẫn trống không, chỉ có một câu thông báo đột ngột, nhưng khi Lâm Chiết Hạ load lại, phát hiện ra phía dưới avatar của anh không còn trống không nữa, đã có thêm một dòng ngắn gọn.
[Đã có bạn gái, không làm phiền.]
Lâm Chiết Hạ rời khỏi vòng bạn bè của anh, lại xem lại trang của mình.
Vòng bạn bè của cô thực sự không nhiều.
Thỉnh thoảng đi chơi với bạn bè, cô sẽ đăng một số hình ảnh ăn uống. Cái gần đây nhất là ảnh cô kéo vali đứng ở cổng đại học Liên Vân kèm theo một câu: Nhập học.
Nhưng thứ cô muốn xem không phải những thứ này, cô không ngừng trượt về phía trước, cuối cùng trượt đến hơn một năm trước.
Thời gian cũng theo ngón tay trượt của cô, được kéo trở lại năm đó.
[. /Hình ảnh.]
[Cơn gió đêm hạ /Hình ảnh.]
Cả hai đều là ảnh cô đăng từ thời trung học, tất cả đều được cài chế độ riêng tư.
Đã từng muốn làm nhưng không dám làm, sau đó giấc mơ trở thành hiện thực, hóa ra là cảm giác lúc này.
Lâm Chiết Hạ nhìn hai hình ảnh trong vòng bạn bè đã lâu, sau đó thoát ra, mở tên lưu của Trì Diệu.
Cô xóa hai chữ [Trì Mỗ], nghiêm túc và trịnh trọng gõ: Bạn trai.
Không phải từ [Người mình thích] mà cô muốn đặt lúc trước, mà là [Bạn trai].
–
Ngày hôm sau.
Lâm Chiết Hạ ngủ không ngon giấc, dụi mắt thật lâu ở trong phòng.
“Anh trai cậu đang ở phía dưới chờ đó, cậu không đi xuống à?” Trước khi đi đến căng tin, Lam Tiểu Tuyết hỏi.
Lâm Chiết Hạ: “Tớ…chờ đã, tớ phải tìm một cái kẹp tóc. Các cậu cứ đến căng tin trước đi.”
Cô có hơi xấu hổ.
Dù sao lúc trước gặp mặt Trì Diệu, cho dù cô vụng trộm thích anh, hai người cũng chỉ mang thân phận bạn bè thân thiết.
Nhưng lần gặp nhau hôm nay thì khác.
Là quan hệ yêu đương.
Chuyện yêu đương, căn bản cô không có kinh nghiệm gì, ngẫm lại cũng cảm thấy thật không thể tin được.
Đợi một lát nữa gặp Trì Diệu, cô phải nói hay làm như thế nào đây.
Lâm Chiết Hạ rất muốn biểu hiện thật tốt, nhưng rất nhiều chuyện luôn dễ phản tác dụng, lúc cô xuống lầu đã nhìn thấy Trì Diệu, cười gượng với anh một tiếng, sau đó nói: “Trì Diệu, anh xem hôm nay có phải mặt trời rất tròn hay không?”
Trì Diệu nhìn cô.
Lâm Chiết Hạ tiếp tục phát huy: “Chào buổi sáng, một đêm không gặp, anh vẫn đẹp trai như ngày hôm qua.”
“……”
Rõ ràng ngày hôm qua mới chỉ là lần thứ hai nắm tay, vậy mà trông Trì Diệu đã như một thói quen, đưa tay qua nắm lấy tay cô, nói: “Bạn gái, cho em vài phút.”
“?”
“Mang não theo rồi hẵng nói chuyện.”
“……”
Trì Diệu nói những lời này lại khiến Lâm Chiết Hạ cảm thấy càng thêm thân thiết, hơn nữa phía trước những lời này còn có từ “bạn gái” làm tiền tố, nhưng ngoài miệng cô vẫn cố ý nói: “Theo đuổi thành công xong hôm nay lại bắt đầu châm biếm em.”
Trì Diệu khẽ cười một tiếng: “Cái này không được gọi là châm biếm.”
“Đây gọi là lời khuyên chân thành cho bạn gái.”
“……”
Trì Diệu vẫn mãi là cái tên “không muốn làm người” kia.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, rất nhanh sau đó Lâm Chiết Hạ đã thoải mái trở lại: “Em cảm thấy hôm qua mình thật thiếu suy nghĩ, chuyện có bạn trai không phải chuyện nhỏ, em có thể suy nghĩ lại một chút hay không?”
Trì Diệu trả lời cô: “Em đừng có mơ.”
Anh nói thêm, “Hôm qua anh đã cho em thời gian để suy nghĩ, bây giờ không không cho phép thay đổi lại.”
Trong lúc ăn sáng, hai người mặt đối mặt, Lâm Chiết Hạ yêu cầu: “Anh có thể mắng em một câu được không?”
Trì Diệu nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái: “Yêu đương với anh, cũng không đến mức tâm lý trở nên bin thái chứ?”
Lâm Chiết Hạ: “…Không, không phải.”
Chỉ là cô có hơi lo lắng.
“Dù sao thì anh cứ mắng em vài câu đi.”
Trì Diệu rót dấm cho cô xong, cũng không tiếp tục tranh luận với cô, anh ngước mắt lên: “Ngốc?”
Lâm Chiết Hạ: “Quá ôn nhu, hung dữ một chút nữa.”
“Đồ ngốc.”
“…Cái này cũng được.”
“Bệnh thần kinh.”
“Được rồi.” Ngày đầu tiên làm bạn gái, Lâm Chiết Hạ thỏa mãn nói, “Câu này mang tới cảm giác rất chân thật.”
“……”
Kỳ huấn luyện quân sự sắp kết thúc, Lâm Chiết Hạ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với anh về lịch học của học kỳ một: “Ngành học của anh có nhiều môn quá, may mà em thi không đậu.”
Trì Diệu không nói gì, nghe cô nói một lát về chương trình giảng dạy và chuyện ở ký túc xá, bỗng nhiên anh nói: “Tuần sau có mấy bộ phim điện ảnh được công chiếu.”
Lâm Chiết Hạ: “Hả?”
Trì Diệu: “Có muốn đi xem không?”
Cô vừa mới thoải mái được một chút, nghe đến đây, lại có chút khẩn trương: “Cái này được coi là…hẹn hò sao?”
“Bằng không thì coi là cái gì,” Trì Diệu dựa vào phía sau, lạnh lùng nói, “Cùng bạn gái đi xem phim, chẳng lẽ là tình đồng đội.”
“……”
“Vậy để em xem trước trailer,” Vừa lúc Lâm Chiết Hạ cũng đã ăn xong, buông đũa xuống, mở điện thoại ra, “Cùng nhau chọn đi.”
Cô nói, theo thói quen bấm vào WeChat.
Chờ tới lúc cô phản ứng lại, tầm mắt của Trì Diệu đã dừng lại trên màn hình điện thoại di động của cô.
Wechat không có vấn đề gì.
Nội dung trò chuyện của cô với người khác cũng không có gì để xem.
Chỉ là…
Trên Wechat có lên lưu lại tối qua cô đã sửa cho Trì Diệu.
Bên cạnh hình ảnh đầu mèo, hai chữ “Bạn trai” đặc biệt nổi bật.
“……”
Mặc dù, anh thực sự là bạn trai của cô.
Nhưng cô còn chưa thương lượng với Trì Diệu, đã chủ động đổi tên, lại bất ngờ bị người trong cuộc nhìn thấy, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ: “Em, cái đó, tối qua cảm thấy…bây giờ chúng ta đã xác nhận mối quan hệ, lưu tên cũng không thể quá xa cách được, vì thế đã tiện tay sửa lại.”
Nói xong, cô dùng tay che màn hình điện thoại.
“Anh đừng nhìn.”
Ngược lại Trì Diệu không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cổ tay anh vẫn đeo chiếc dây cột tóc màu đen, bàn tay kia mở wechat của mình ra, ở trước mặt cô đổi hai chữ “Bảo bối” thành “Bạn gái” cho tương xứng với cô.
“Hóa ra em thích cách gọi này,” Anh nói, “Anh sẽ thay đổi nó.”
“……”
Chuyện đổi tên đôi tại chỗ như thế này có sức tấn công quá lớn, Lâm Chiết Hạ chỉ muốn tìm một cái hố mà chui vào.
Cô tránh tầm mắt kia, không nhìn màn hình điện thoại di động của anh, Trì Diệu cong ngón tay gõ lên mặt bàn, nhắc nhở cô ngước mắt lên.
“Sao vậy?”
“Ghim nick của bạn trai em lên đầu tiên đi.”
Lâm Chiết Hạ: “Hả? ”
Cô không có thói quen ghim tài khoản, chủ yếu là vì tần suất liên lạc giữa cô và Trì Diệu từ trước đến nay đều rất cao, không cần ghim lên đầu thì anh cũng luôn là tài khoản hiện lên đầu tiên.
Cô tìm thấy tùy chọn “ghim”, còn thuận miệng hỏi trước khi đánh dấu: “Vậy em có được ghim lên đầu không?”
Căng tin rất ồn ào, người đến người đi, thật sự rất ầm ĩ.
Nhưng giọng nói của Trì Diệu vẫn vô cùng rõ ràng.
“Em vẫn luôn là người ở vị trí đầu tiên.”
- -----oOo------