Mười phút, cô chỉ có mười phút hoạch định tính từ lúc chạy khỏi căn phòng của người đàn ông kia là phải thoát khỏi tòa nhà này trước khi hệ thống báo động rung lên, một khi đã hạ toàn lệnh giới nghiệm là xác suất chạy trốn thành công của cô sẽ càng thấp. Viện nghiên cứu này canh phòng quá mức cẩn mật, một con ruồi từ ngoài kia cũng khó lòng lọt vào huống chi là đi ra.
Hộc hộc.
Thu Dung đi mãi suốt từ nãy đến giờ mà vẫn tìm không thấy lối ra, giữa đường còn phải lẩn núp thì thời gian trôi qua lại càng nhanh. Viện nghiên cứu này lớn đến nỗi đi mãi một cái hành lang còn cảm thấy chừng muốn hết giờ, cứ kiểu này không sớm thì muộn cô sẽ bị bọn chúng tóm lại.
Bị tra tấn bởi phòng thí nghiệm là một khung cảnh đáng sợ đến mức nào, không cần tưởng tượng cũng đã muốn rởn tóc gáy rồi. Trước kia đi huấn luyện, thâm nhập vào căn cứ của một số gia tộc lớn, cô đã từng chứng kiến quá thú vui biến thái của những con người bề ngoài đạo mạo, bên trong thối rữa. Họ hành hạ kẻ khác như một trò chơi giải trí, họ xây nên những tầng hầm thí nghiệm phục vụ cho trò chơi dã man đó của họ. Chẳng thà bị tra tấn bằng hình cụ còn cảm thấy thoải mái hơn.
Đáng lẽ cô nên túm cổ lấy người đàn ông kia và hỏi lối ra, sao cô lại hoảng loạn đến quên cả điều sơ đẳng như vậy. Người đàn ông kia quá nguy hiểm đến mức cô không dám ở gần lâu, bởi căn phòng làm việc kia chẳng có lấy một chỗ bình thường.
Hơn nữa, cái cảm giác bị một người đàn ông nằm đè lên người còn đụng chạm thân mật làm cô thấy không hề thoải mái chút nào.
Có lẽ cô nên đứng lại và suy nghĩ xem mình đã bỏ sót điều gì đó rất quan trọng mà cô cứ lấn cấn trong đầu suốt từ nãy đến giờ.
Là thời điểm nào nhỉ?
Cô đã bỏ sót cái gì?
Thu Dung khẽ chau mày, mắt nhắm lại, đặt một tay lên tường từ từ nửa ngồi nửa quỳ xuống sàn nhà lạnh giá. Cô dường như cảm nhận được không khí xung quanh lại lạnh hơn một chút so với khi nãy, thường đêm lạnh hơn ngày, vậy hẳn ngoài kia đang là ban đêm, còn là khoảng hơn nửa đêm. Cô bình ổn nhịp thở để hồi tưởng lại tất cả những gì vừa diễn ra khi nãy.
Hình như mấu chốt là lúc gặp người đàn ông xa lạ kia, rõ ràng cô và anh cách nhau một cánh cửa điện từ, làm sao cô có thể nghe được tiếng bước chân anh từ xa? Căn phòng đó có kết cấu bảo mật vô cùng tốt, tường lại cách âm. Huống hồ tiếng bước chân nhỏ như vậy mà cô lại nghe rất rõ ràng.
Như vậy thì chỉ có thể lý giải rằng, thính giác của Thu Dung nghe được cả hạ âm, những loại âm thanh dưới ngưỡng nghe của một người bình thường.
Điều đó cũng có thể xảy ra được nữa sao?
Nhận ra một điều tưởng chừng như là không thể như vậy, Thu Dung liền mở bừng mắt, mông lung tập trung nhìn thẳng vào một điểm, cố gắng suy nghĩ về các khả năng giúp cô thoát khỏi đây nhờ khả năng trời phú này.
Bất chợt, Thu Dung lại nghe có tiếng người đang đến gần, cô lần mò vào một chỗ khuất để núp vào.
Chờ đến khi tiếng bước chân xa dần, Thu Dung liền từ từ bước ra, cảnh giác nhìn xung quanh.Vậy nếu đúng như cô suy nghĩ nãy giờ, thì cô nên đặt cược vào khả năng này một lần thử xem. Dựa trên phán đoán của cô, nơi nào có tiếng bước chân dồn dập chồng chéo lên nhau, thì nơi đó người làm viện tại viện nghiên cứu, họ tập trung tại một số căn phòng, nơi ấy thường đặt nhiều camera, né đi là ổn. Còn nơi nào có tiếng bước chân bình ổn rải rác, khả năng là của bảo vệ đi tuần khá cao, nơi ấy sẽ có ít camera quan sát hơn, thường là trung tâm hoặc những trọng điểm của viên nghiên cứu.
Đi theo bảo vệ cô sẽ dễ dàng tìm được lối ra hơn. Thông thường khu vực dành cho bảo vệ sẽ được bố trí ngoài cùng của một tòa nhà.
Nghĩ là làm, cô tập trung hết sức tìm kiếm một âm thanh đơn điệu trong vô số các âm thanh hỗn tạp truyền vào tai mình. Thế giới âm thanh vẽ lên trong đầu Thu Dung vô số cảnh vật mà cô không ngờ đến. Sau khi đã xác định vị trí âm thanh xuất phát từ đâu, cô nhanh chân theo dấu nó, vì nếu để bảo vệ bước qua khỏi cánh cửa bảo mật là xem như Thu Dung mắc kẹt.
Nhìn thấy bóng một bảo vệ của tòa nhà đang đi tuần, Thu Dung áp sát tấn công từ phía sau, leo lên người hắn một tay kề cây bút vào cổ, một tay bóp chặt huyết quản của hắn, lạnh lùng nói: "Im lặng. Xoay người lại mở cửa."
Tên bảo vệ khẽ run lên trước giọng nói đe dọa đó, hắn ngoan ngoãn đưa thẻ từ lên rồi nhập mật khẩu mở cửa.
"Dẫn tôi ra ngoài. Đừng có la lên đấy."
Hắn khẽ gật đầu, hiển nhiên không dám hó hé.
Sau khi thoát khỏi hành lang ma quái, Thu Dung khẽ thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp đánh ngất tên bảo vệ trực tuần không nương tay để xông thẳng ra ngoài.
Từ xa cô nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài bờ tường ngăn cách không gian yên ắng bên trong viện nghiên cứu với thế giới ngoài kia, khẳng định cho phỏng đoán của cô là đúng.
Mọi chuyện tưởng chừng sẽ suông sẻ nếu Thu Dung không đụng phải người không nên đụng mặt.
Huỳnh Tưởng Minh xem lại đoạn băng ghi hình lần thứ ba, ánh mắt tinh tường không bỏ sót bất kỳ một chi tiết khác thường nào xuất hiện.
Khoảnh khắc đứa trẻ chạy một cách vô định hướng trong viện nghiên cứu, thậm chí càng chạy càng lạc sâu vào trong, anh đã bật cười thích thú trước khoảnh khắc đi lạc đáng yêu ấy.
Vậy mà Thu Dung ngay sau đó không làm anh thất vọng, sự bình tĩnh ngồi xuống nhắm mắt lại tập trung phát huy toàn bộ các giác quan ngoài thị giác của mình để thoát khỏi nguy khốn. Huỳnh Tưởng Minh lại một lần nữa phải nhìn nhận khách quan về sự nhạy bén của cô.
Một sự nhạy bén k phải của trời sinh mà là trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc. Nếu anh đoán không lầm thì khả năng hoàn toàn sẽ là như vậy.
Nếu chương trình cải tạo thể chất mang đến một viên ngọc thô chưa được mài giũa, nói cách khác chỉ đơn giản mang đến một con người có thể chất phi thường, vậy thì điều đang diễn ra trc mắt anh phải lý giải như thế nào đây?
Trước đây đứa trẻ này chưa từng biểu hiện gì khác ngoài sự sợ hãi và nhút nhát, chính điều đó đã khiến nó khao khát được sống hơn bao giờ hết. Còn bây giờ lại là một viễn cảnh hoàn toàn khác.
Huỳnh Tưởng Minh bật một cửa sổ khác trên màn hình máy tính, nói với người bên kia: "Ban lệnh phong toả toàn viện nghiên cứu khẩn cấp, nội bất xuất, ngoại bất nhập."
"Nhưng thưa ngài, có tin báo đến đoàn người của Lâm gia chủ đang tiến vào đặc khu. Chúng ta ban lệnh như vậy thì không thỏa đáng lắm ạ." Lần thứ hai trong ngày thấy anh ban bố lệnh mà không có nguyên do, người thi hành cũng bắt đầu e ngại.
"Vậy à..." Huỳnh Tưởng Minh nhịp nhịp đầu ngón tay nghiền ngẫm: "Huỷ lệnh, chuyển báo động sang chế độ chờ."
Anh vẫn muốn kiểm nghiệm một số điều nữa.
Dĩ nhiên sẽ có người thay anh làm điều đó.
"Vâng, thưa ngài."
Thế giới này tự cổ chí kim đã được chia năm xẻ bảy ra thành các vùng lãnh thổ có đánh dấu chủ quyền hẳn hoi, còn được người người thường gọi là các đế quốc hùng cường. Mỗi một quốc gia như vậy, ngoại trừ bộ máy nhà nước đứng đầu ra thì đều chịu sự chi phối một phần bởi quyền lực của các gia tộc. Mà mỗi một gia tộc không khác gì một cơ quan điều hành nhỏ lẽ của cả một xã hội thực quyền, là nơi xuất thân của những con người ưu tú từ tầng lớp thượng lưu đứng trên vạn người.
Thành phố Q, trung tâm kinh tế, hành chính, thương mại, chính trị lớn nhất thế giới, được biết đến như là nơi tụ hội của các đại gia tộc hằng năm trên toàn thế giới. Một thành phố hoa lệ, nhộn nhịp, nơi xuất phát của những câu chuyện ly kỳ được truyền miệng từ đời này sang đời khác, nối nhau không dứt.
Viện nghiên cứu Trung Ương.
Sùng sục, sùng sục.
Tiếng kim loại vang lên khố khốc trong không khí hòa cùng tiếng hóa chất sôi sùng sục đánh sâu vào tiềm thức của người đang nằm trên chiếc giường trắng tinh, trong một căn phòng bốn bề dát kính trong suốt.
Thu Dung mở mí mắt nặng trĩu sau một giấc ngủ dài tưởng chừng cả một đời người, đầu óc cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ, hơi thở dồn dập do thiếu oxy. Ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào đôi mắt cô đau xót, cô khẽ chau mày khó chịu.
Đây là đâu?
Thu Dung muốn ngồi dậy nhưng tay chân không chịu sự điều khiển của chính mình, toàn thân hoàn toàn không cảm nhận được gì. Tứ chi của cô bị trói hờ vào bốn góc chiếc giường đơn.
Cô vẫn còn sống?
Cô bị bọn chúng bắt lại rồi sao?
Sự tuyệt vọng không cách nào che dấu trên gương mặt mỏi mệt, từ bao giờ mà chuyện chết cũng trở nên khó khăn. Kế tiếp sẽ như thế nào cô không dám tưởng tượng nữa.
Bỗng một đoạn đối thoại kỳ lạ truyền đến bên tai.
"Báo cáo giáo sư, đây là bản báo cáo sớm nhất từ phòng phân tích, đợt cải tạo thể chất này thành công ngoài mong đợi. Thử nghiệm lần thứ trên cơ thể nữ ở giai đoạn cuối cùng hoàn toàn đạt chỉ tiêu, hiệu suất làm việc của cơ chế nội tại hoàn hảo không có sơ sót nào. Cơ thể đang làm việc khỏe mạnh hơn người bình thường." Thu Dung nghe tiếng ai đó nói chuyện với nhau, sau đó toàn là thuật ngữ chuyên môn khiến cô lùng bùng lỗ tai.
Mấy người đó đang nói cái gì vậy?
"Tốt lắm. Chết lâm sàng sau một thời gian mà có thể đạt kết quả mỹ mãn như vậy. Suýt chút nữa nóng vội mà mất vật báu trong tay rồi." Lại là giọng nói già cỗi: "Không uổng công đã chờ đợi suốt năm mươi năm qua."
"Đúng vậy, thưa giáo sư, cho đến bây giờ chúng ta mới chỉ thực nghiệm cải tạo thể chất thành công trên cơ thể nam, chứ chưa từng có một cơ thể nữ nào vượt qua được sự biến đổi cấu trúc. Xác suất thành công còn khá thấp, tuy nhiên điều làm tôi bất ngờ là cơ thể nữ lại đạt chỉ số cao nhất trước giờ. Tất cả đều không phụ lòng mong đợi của giáo sư.""Tốt lắm, cậu làm tốt lắm." Giáo sư già gật gù: "Thông báo kết quả với gia chủ nhà họ Lâm, đưa ra cái giá thật tốt cho đợt này kèm đề xuất các thiết bị hiện đại tôi cần cho các cuộc thí nghiệm tới."
"Vâng, thưa giáo sư."
Nhận thấy họ quay lại nhìn cô một lần nữa thì Thu Dung vội nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh.
Nghe họ nói vậy, có vẻ như cô đang ở trong một trung tâm thí nghiệm nào đó.
Đợi tiếng bước chân của hai người đi xa để lại một mình cô nằm đó dưới ánh sáng dịu nhẹ. Thu Dung mới bắt đầu vận dụng thủ pháp trước kia mình học được thoát khỏi vòng trói lỏng lẻo. Cổ tay cổ chân cô xuất hiện những lằn đỏ bỏng rát tựa như đã từng chống cự xô xát rất kịch liệt.
Thế nhưng sao tay chân cô lại nhỏ hơn bình thường thế này?
Mái tóc bạch kim đổ dài xuống lưng, Thu Dung cầm một lọn tóc của mình lên nhìn với ánh mắt không thể tin được.
Cái gì thế này?
Thu Dung vội vã leo xuống giường, bàn chân trần đặt xuống sàn nhà lạnh lẽo khiến cô bất giác rùng mình, cô vẫn cảm thấy mình chưa hoàn toàn kiểm soát được cơ thể, không biết bọn họ đã làm gì với cô nữa.
Trên người cô mặc một chiếc đầm trắng đơn giản mỏng manh, cơ thể nhỏ gầy hơn mức bình thường. Thu Dung bước chân đi tới bên tấm kính trong suốt, vô tình thấy hình dáng mờ ảo của mình phản chiếu qua bóng gương cô bỗng giật mình chạy đi tìm một thứ gì đó để trông mình rõ hơn.
Mái tóc này, gương mặt này thật xa lạ. Kể cả cơ thể nhỏ nhắn như một đứa trẻ này không phải là của cô.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Mắt ngọc mày ngài, trong mắt xám xịt vô hồn, đôi môi đỏ hồng chúm chím, gương mặt non nớt sáng trong như thiên sứ lại non nớt tựa một đứa trẻ trái hẳn với tuổi thật đã ngoài hai mươi mấy của cô đã khiến Thu Dung càng khẳng định mình không nhìn lầm.
Rõ ràng đây không phải cơ thể của cô.
Giật mình tỉnh khỏi hiện thực kỳ lạ này, Thu Dung nhìn bốn bề xung quanh với vẻ ngơ ngác.
Tuy nhiên Thu Dung đủ tỉnh táo để biết tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra trên người mình không quan trọng bằng tận dụng cơ hội để thoát khỏi đây trước rồi tính tiếp.
Nghĩ là làm, dựa vào kinh nghiệm luôn đề phòng trong mọi tình huống. Thu Dung đưa mắt lần dò các khu vực có thể gắn bộ cảm biến để vô hiệu hóa và đi sát chân tường để né góc chiếu tới của các camera. Nhẹ nhàng rời đi mà không kinh động đến bất kỳ ai.
Dọc đường gặp người qua kẻ lại, cô liền lợi dụng thân thể nhỏ bé lẩn núp đi. Sau khi dễ dàng thoát khỏi khu vực phòng thí nghiệm, cô liền lần dò tìm một phòng điều khiển trung tâm để tìm xem lối ra ở đâu. Bỗng hành lang xuất hiện quá nhiều người, không biết phải trốn đâu cô liền lẻn đại vào một căn phòng làm việc để cửa hờ không đóng, lại không có người, tạm thời ẩn mình đi.
Không may cho Thu Dung, cánh cửa điện tử nhanh chóng đóng sập lại, phải có mật mã mới có thể ra ngoài được. Dù cô có làm cách nào cũng không thể thoát ra, nếu nhập mã sai quá ba lần, phòng này sẽ mở chế độ tự hủy."Chết tiệt." Thu Dung biết tức giận cũng không thể làm gì, đây lại là cánh cửa duy nhất hướng ra ngoài, vậy thì phải chờ có người đi vào trong thì cô mới ra ngoài được.
Thu Dung quay người lại nhìn căn phòng, dưới ánh đèn mập mờ, cô nhận ra đây lại là căn phòng thí nghiệm khác trưng bày rất nhiều mẫu vật kỳ quái. Có điều trang thiết bị ở đây trông có vẻ tối tân hơn rất nhiều so với khu vực trung tâm hồi nãy, trên bàn làm việc bày biện cực kỳ đơn giản khiến cô không thể thu thập được gì nhiều về chủ nhân của căn phòng này.
Nhìn những mẫu vật trưng bày trên rất nhiều kệ xếp từng lớp từng lớp, cô lạnh hết sống lưng, trông những cái hủ đó chứa một phần cơ thể người được ướp tẩm trong dung dịch để giữ độ tươi mới. Dù đã quen với cảnh tượng ghê rợn của những năm tháng giết người không ghê tay, Thu Dung cũng không muốn nhìn lâu. Trên tường thì dán đầy các bức ảnh máu me phanh thây mổ xẻ các kiểu và các bài báo khoa học nằm cạnh bên.
Cô không biết mình đã lạc vào cái nơi quỷ quái nào nữa, chủ nhân của căn phòng trông cũng không được bình thường cho lắm. Hoặc dây thần kinh quá khoẻ đến mức ham thích mấy thứ ghê tởm này.
Trên bức tường trắng dán đầy hình ảnh, có một, hai bức chụp một đứa trẻ trông khá giống cơ thể cô hiện tại đang nằm trong lồng kính, trên mặt gắng mặt nạ thở, sống như một người thực vật. Bên cạnh không có một chú thích nào giống các bức ảnh khác nên cô không tra ra được gì nhiều.
Cơ thể của đứa trẻ này là một vật nghiên cứu, đây là nơi nào mà có thể ngang nhiên tiến hành thí nghiệm trên người sống như vậy. Không chỉ riêng cô là bị đem ra làm thí nghiệm, mà đã từng có rất nhiều người đi trước trở thành thất bại của khoa học. Đại đa số đều là trẻ con được nuôi từ nhỏ đến lớn y như những con chuột bạch.
Bỗng cô nghe được tiếng bước chân cách bên kia cánh cửa từ rất xa, nghe nhịp điệu thì là đang hướng về căn phòng này.
Thu Dung vội vớ lấy cây bút trên bàn để phòng thân.
Tiếng bước chân vững chãi mỗi lúc một gần, tiếng gõ mật khẩu vang lên tít tít.
Cô lách mình núp sau cánh cửa, chờ người đó hoàn toàn đứng ở trong phòng.
Cánh cửa đóng sập kêu tít một cái.
Soạt.
Người đó bỗng đứng khựng lại, cảm nhận được một vật nhọn đặt trên xương cụt của mình. Nếu bị đâm anh chắc chắn sẽ bị liệt nửa người. Bởi vì anh quay lưng về phía cô nên cô không hề nhìn thấy sát khí hiện lên trong đôi mắt khát máu ấy.
"Đứng yên."
Giọng nói ngân vang nhẹ nhàng trong căn phòng trống, nghe xao xuyến lòng người.
Theo phỏng đoán của Huỳnh Tưởng Minh, người đứng đằng sau anh thấp hơn anh rất nhiều, bằng chứng là nếu có thể đặt hung khí thì nên đặt ở cổ chứ không phải là tận cùng cột sống, động tác lại linh hoạt nhanh nhẹn. Là sát thủ cũng sẽ không lựa chọn một địa điểm bất tiện như phòng thí nghiệm riêng chứ.
Tưởng Minh nghĩ mãi vẫn không ra nguyên do gì mà người này lại xuất hiện ở đây.
"Mở cửa. Không được xoay người lại."
A ra là thế, anh nheo mắt cười khẽ. Một con mèo nhỏ đi lạc. Xui xẻo cho cô đi lạc đâu không lạc, lại lạc ngay trúng phòng của anh. Cũng do anh đóng cửa không cẩn thận bẫy được một con mèo.
Nhưng anh đang rất tò mò, sao có thể để con mèo đi lạc mà anh chưa được thấy mặt đi được.
Huỳnh Tưởng Minh hơi nhấc hai tay cao lên đầu tỏ ý định đầu hàng, bỗng anh đá chân ra sau phản công.
Thu Dung thấy anh bất ngờ đánh trả liền lùi lại ra sau vài bước để đỡ, hai người giao thủ với nhau chưa quá ba chiêu anh liền vật ngã cô xuống bàn làm việc. Nhanh chóng dùng cravat trói chặt tay cô lại.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, Huỳnh Tưởng Minh đè cô dưới thân mình, mái tóc bạch kim trải dài trên bàn làm việc của anh, tôn lên nước da trắng ngần.
Một cảnh tượng khiến cho một người vốn không ham sắc dục và đã từng mổ xẻ rất nhiều cơ thể khác giới cũng phải xuýt xoa.
"Em..."
Đứa trẻ mà ngày ngày Tưởng Minh được nhìn ngắm qua khung tủ kính trong phòng thí nghiệm nay hiện ra trước mắt anh bằng xương bằng thịt. Sống động như thế, đẹp đẽ như thế.
Nỗi vui thích đã ngủ yên trong lòng anh bỗng chốc bùng lên, chỉ bởi vì đứa trẻ xinh đẹp trước mắt này.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.