Đám cưới của nó hoành tráng hơn tôi tưởng, nó chẳng thèm đi nhà hàng gì, tổ chức luôn ở nhà của ba mẹ Huy. Cũng có lẽ vì tổ chứ ở đây nên nhà báo kéo nhau đến rất đông. Mọi người ngồi xuống hết, con gái tôi mặc váy trắng xách giỏ hoa chạy trước rồi chạy qua ngồi bên cạnh tôi. Có lẽ cái hình ảnh này đã lọt vào mắt hắn, sau tiệc, hắn theo tôi lên lầu trên và bắt chuyện.
– Con em à? – hắn hỏi.
– Ừm … – tôi gật đầu, chẳng nhìn hắn lấy nửa con mắt.
– Em cưới chồng rồi sao? – hắn tiếp tục.
– Không, vẫn còn độc thân anh à … – tôi nói, nhìn áng mây trắng trôi trên nền trời xanh, lòng lo lắng khấp khởi.
– Vậy ai là ba của đứa bé? – hắn hỏi, nhìn đứa trẻ con đang chạy lon ton dưới sân cùng nó và Huy.
– Gia đình anh sao rồi? – tôi hỏi, nhìn hắn, cố gắng cười với hắn và đổi chủ đề.
– Đừng có đánh trống lảng! Trả lời anh đi! – hắn nhìn tôi trân trân, nói như ra lệnh.
– Con của anh … – tôi nói – Em không giữ con để gây áp lực cho anh, con em em giữ thôi! Vợ con anh sao rồi?
– Đứa con đó không phải của anh … – hắn ngồi xuống cái ghế gần đó và bắt đầu kể – Hồi đó mang cô ta qua Úc, anh cũng cố nuôi dưỡng nó cho đến một ngày cô ta bỏ đi, dắt theo đứa con gái và mất biệt tăm biệt tích, để lại tờ giấy xét nghiệm cho anh.
– Sao đó thì sao? – tôi hỏi, ngồi bên cạnh hắn.
– Cô ta tổ chức đám cưới với bên đối thủ cạnh tranh của anh và cho đứa con cho một họ hàng nào đó nuôi – im lặng một lúc, hắn tiếp lời – Con gái tên gì hả em?
– Bé tên Nguyễn Ngọc Anh nhưng ở nhà mọi người hay gọi là Sơ-ri – tôi trả lời.
– Cho anh một cơ hội em nhé … – hắn hỏi.
– Này … Anh đang cầu hôn em đấy à? – tôi liếc nhìn hắn, hắn gật đầu – Cầu hôn thì làm cho đàng hoàng chứ, cứ lầm bà lầm bầm như cầu hồn người ta ấy, kinh chết đi được, ai mà thèm cưới anh!
– Chê à? Chờ tí! – hắn quỳ trước mặt, nắm lấy tay tôi – Trần Ngọc Khánh Thy, em có đồng ý lấy tôi làm chồng không?
– Uầy … Cầu hôn gì mà sát khí ùn ùn thế? – tôi bĩu môi rồi nói tiếp – Cười cái xem nào! – hắn nhìn tôi thế nào lại cười thật, tôi nhìn hắn gật gù – Tốt, răng cửa vẫn đàng hoàng, chưa sứt mẻ cái nào, có vẻ nghe lời vợ …
– Vậy em đồng ý hả?
– Chưa … – tôi nói làm hắn mất đà, suýt ôm hôn sàn nhà – Hứa với em là anh không có lăng nhăng nhá!
– Anh thề! – hắn nhìn tôi, mắt long lanh – Mà tại hồi đó tưởng mất em nên mới ….
– Stop! Anh thề thốt như người tốt thế mà không giữ là em cho anh ra ngoài đường ngủ đấy! – tôi nói, nhìn mặt hắn ngu ngơ nên tôi nhảy đè lên người hắn, ôm hắn một cái, tôi cảnh báo – Anh mà ngược đãi em em mách mẹ!
– Ai dám … Mà ba năm rồi em vẫn không nhẹ hơn tí nào nhỉ? Mà còn phẳng nữa! – hắn thừa cơ trêu ghẹo.
– Cái gì? Phẳng cái đầu anh ấy!
Hắn cười, tôi ngồi dậy, kéo hắn theo. Cả hai đứa tôi cùng xuống nhà, ba mẹ thì có vẻ hài lòng, ai cũng vui nhưng nó thì có phần dè chừng. Nó tiến đến bên hắn, nhìn hắn như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống hắn đến nơi.
– Anh mà làm chị tôi khóc là tôi sẽ BĂM, VẰN ANH LÀM CÁM HEO đấy, biết chưa? – nó nói, nhấn giọng từng chữ.
Sơ-ri nhìn hắn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu rồi quay sang kéo gấu váy mẹ hắn.
– Nội ơi, ai vậy nội? – Sơ-ri hỏi, mẹ hắn bế Sơ-ri lên âu yếm.
– Đây là ba con, con qua chào ba đi! – mẹ hắn cười.
Cũng khoảng vài tháng sau đó, tôi và hắn cũng tổ chức đám cưới. Nó, nhỏ, hắn, nhóc, Huy và tôi dọn vào ở chung, tiệm bánh của nó tất cả mọi người cùng làm bánh với nhau, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Sơ-ri cũng có bạn chơi cùng vì nhóc với nhỏ cũng có một đứa con trai, nó và Huy thì có một cặp sinh đôi một trai một gái. Thỉnh thoảng vào buổi tối, Chi có qua trông bọn trẻ con giúp khi tôi cùng mọi người xuống thế giới ngầm đánh nhau. Chị Aoki sinh được một cậu con trai và quay về Việt Nam, thỉnh thoảng chị cũng cùng anh Quân và con trai qua chơi cùng bọn trẻ con. Jun và Yumi sau khi cưới vẫn đối xử với nhau như không có gì xảy ra nên chuyện tình của hai người này không khác gì một trái bôm chậm nổ.
Mẹ tôi đôi lúc cũng đến thăm cháu, mang theo ít bánh kẹo ngọt cho các cháu. Tôi thì hay cùng mọi người ra khu biệt thự ngoại ô cùng bọn trẻ, cho bọn chúng chơi đùa thoải mái vì tôi biết tôi đang cho chúng một thứ mà tôi không được cảm nhận nhiều lúc nhỏ. Đó chính là sự quan tâm. Chúng tôi cùng nhau trồng một cây thông lớn không cách xa cây anh đào là mấy và luôn kể cho bọn trẻ nghe về cây chuyện của cây anh đào. Tôi biết rằng đâu đó trên bầu trời xanh, bố tôi cũng đang cười hạnh phúc như tôi, nó, nhóc, nhỏ, Huy, hắn và bọn trẻ con.
Tôi thích một cái kết có hậu nhưng … Đây chỉ mới là bắt đầu thôi mà …
—————–O The End O——————–
Từ tác giả:
Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ truyện của mình. Đặc biệt cảm ơn _Yasky_TimetS_ và Mon_TimetS.
– Con em à? – hắn hỏi.
– Ừm … – tôi gật đầu, chẳng nhìn hắn lấy nửa con mắt.
– Em cưới chồng rồi sao? – hắn tiếp tục.
– Không, vẫn còn độc thân anh à … – tôi nói, nhìn áng mây trắng trôi trên nền trời xanh, lòng lo lắng khấp khởi.
– Vậy ai là ba của đứa bé? – hắn hỏi, nhìn đứa trẻ con đang chạy lon ton dưới sân cùng nó và Huy.
– Gia đình anh sao rồi? – tôi hỏi, nhìn hắn, cố gắng cười với hắn và đổi chủ đề.
– Đừng có đánh trống lảng! Trả lời anh đi! – hắn nhìn tôi trân trân, nói như ra lệnh.
– Con của anh … – tôi nói – Em không giữ con để gây áp lực cho anh, con em em giữ thôi! Vợ con anh sao rồi?
– Đứa con đó không phải của anh … – hắn ngồi xuống cái ghế gần đó và bắt đầu kể – Hồi đó mang cô ta qua Úc, anh cũng cố nuôi dưỡng nó cho đến một ngày cô ta bỏ đi, dắt theo đứa con gái và mất biệt tăm biệt tích, để lại tờ giấy xét nghiệm cho anh.
– Sao đó thì sao? – tôi hỏi, ngồi bên cạnh hắn.
– Cô ta tổ chức đám cưới với bên đối thủ cạnh tranh của anh và cho đứa con cho một họ hàng nào đó nuôi – im lặng một lúc, hắn tiếp lời – Con gái tên gì hả em?
– Bé tên Nguyễn Ngọc Anh nhưng ở nhà mọi người hay gọi là Sơ-ri – tôi trả lời.
– Cho anh một cơ hội em nhé … – hắn hỏi.
– Này … Anh đang cầu hôn em đấy à? – tôi liếc nhìn hắn, hắn gật đầu – Cầu hôn thì làm cho đàng hoàng chứ, cứ lầm bà lầm bầm như cầu hồn người ta ấy, kinh chết đi được, ai mà thèm cưới anh!
– Chê à? Chờ tí! – hắn quỳ trước mặt, nắm lấy tay tôi – Trần Ngọc Khánh Thy, em có đồng ý lấy tôi làm chồng không?
– Uầy … Cầu hôn gì mà sát khí ùn ùn thế? – tôi bĩu môi rồi nói tiếp – Cười cái xem nào! – hắn nhìn tôi thế nào lại cười thật, tôi nhìn hắn gật gù – Tốt, răng cửa vẫn đàng hoàng, chưa sứt mẻ cái nào, có vẻ nghe lời vợ …
– Vậy em đồng ý hả?
– Chưa … – tôi nói làm hắn mất đà, suýt ôm hôn sàn nhà – Hứa với em là anh không có lăng nhăng nhá!
– Anh thề! – hắn nhìn tôi, mắt long lanh – Mà tại hồi đó tưởng mất em nên mới ….
– Stop! Anh thề thốt như người tốt thế mà không giữ là em cho anh ra ngoài đường ngủ đấy! – tôi nói, nhìn mặt hắn ngu ngơ nên tôi nhảy đè lên người hắn, ôm hắn một cái, tôi cảnh báo – Anh mà ngược đãi em em mách mẹ!
– Ai dám … Mà ba năm rồi em vẫn không nhẹ hơn tí nào nhỉ? Mà còn phẳng nữa! – hắn thừa cơ trêu ghẹo.
– Cái gì? Phẳng cái đầu anh ấy!
Hắn cười, tôi ngồi dậy, kéo hắn theo. Cả hai đứa tôi cùng xuống nhà, ba mẹ thì có vẻ hài lòng, ai cũng vui nhưng nó thì có phần dè chừng. Nó tiến đến bên hắn, nhìn hắn như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống hắn đến nơi.
– Anh mà làm chị tôi khóc là tôi sẽ BĂM, VẰN ANH LÀM CÁM HEO đấy, biết chưa? – nó nói, nhấn giọng từng chữ.
Sơ-ri nhìn hắn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu rồi quay sang kéo gấu váy mẹ hắn.
– Nội ơi, ai vậy nội? – Sơ-ri hỏi, mẹ hắn bế Sơ-ri lên âu yếm.
– Đây là ba con, con qua chào ba đi! – mẹ hắn cười.
Cũng khoảng vài tháng sau đó, tôi và hắn cũng tổ chức đám cưới. Nó, nhỏ, hắn, nhóc, Huy và tôi dọn vào ở chung, tiệm bánh của nó tất cả mọi người cùng làm bánh với nhau, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Sơ-ri cũng có bạn chơi cùng vì nhóc với nhỏ cũng có một đứa con trai, nó và Huy thì có một cặp sinh đôi một trai một gái. Thỉnh thoảng vào buổi tối, Chi có qua trông bọn trẻ con giúp khi tôi cùng mọi người xuống thế giới ngầm đánh nhau. Chị Aoki sinh được một cậu con trai và quay về Việt Nam, thỉnh thoảng chị cũng cùng anh Quân và con trai qua chơi cùng bọn trẻ con. Jun và Yumi sau khi cưới vẫn đối xử với nhau như không có gì xảy ra nên chuyện tình của hai người này không khác gì một trái bôm chậm nổ.
Mẹ tôi đôi lúc cũng đến thăm cháu, mang theo ít bánh kẹo ngọt cho các cháu. Tôi thì hay cùng mọi người ra khu biệt thự ngoại ô cùng bọn trẻ, cho bọn chúng chơi đùa thoải mái vì tôi biết tôi đang cho chúng một thứ mà tôi không được cảm nhận nhiều lúc nhỏ. Đó chính là sự quan tâm. Chúng tôi cùng nhau trồng một cây thông lớn không cách xa cây anh đào là mấy và luôn kể cho bọn trẻ nghe về cây chuyện của cây anh đào. Tôi biết rằng đâu đó trên bầu trời xanh, bố tôi cũng đang cười hạnh phúc như tôi, nó, nhóc, nhỏ, Huy, hắn và bọn trẻ con.
Tôi thích một cái kết có hậu nhưng … Đây chỉ mới là bắt đầu thôi mà …
—————–O The End O——————–
Từ tác giả:
Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ truyện của mình. Đặc biệt cảm ơn _Yasky_TimetS_ và Mon_TimetS.