Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Lan gỡ thạch cao sớm ba ngày, nhanh chóng hoàn thành phân đoạn ghi hình trong studio của “Lật ngược giang sơn”.
Đạo diễn có yêu cầu rất cao đối với bộ phim này. Ông vốn theo đuổi tính chân thực trong từng thước phim, nên hậu kỳ không định sử dụng quá nhiều hiệu ứng. Kết quả, trận động đất thình lình xảy ra đã khiến fan các nhà cực kỳ bất mãn, nếu còn lôi diễn viên ra ngoài quay ngoại cảnh, chỉ sợ sẽ bị chửi tung đầu. Không còn cách nào, ông đành thỏa hiệp, tuyên bố những cảnh quay còn lại, một là cắt bỏ, hai là đổi thành quay trong studio.
Lúc trận động đất xảy ra, Mễ Khiết được Ninh Lan chăm sóc, giờ liền chủ động đi cùng cậu vài ngày, chủ yếu là phụ trách đưa đón và lo ăn uống. Quá trình quay chụp kết thúc, Ninh Lan tìm cô để thanh toán phí tổn, cô xua tay nói không cần, cậu kiên quyết trả nên chuyển sang hình thức phát lì xì cho cô. Nhưng Mễ Khiết vẫn không nhận, bất đắc dĩ nói ra sự thật: “Đồ ăn mấy hôm nay đều do cậu Tùy đặt, tôi không có công, không dám nhận lộc đâu.”
Ninh Lan gửi cho Tùy Ý đang quay “Thử thách đầu tiên của tình yêu” kỳ hai ở thành phố W xa xôi một tin nhắn cảm ơn, đồng thời đưa chi phí ăn uống trong mấy ngày qua vào tài khoản.
Lúc này, Tùy Ý đang làm việc.
Hắn vừa nhận được thông báo tham gia show vào tuần trước, vẫn là phân đoạn khách mời đặc biệt. Trương Phạm nói đây là công ty tranh thủ cho hắn, thứ nhất là để bồi thường vụ scandal, thứ hai là nhân cơ hội tuyên truyền cho bộ phim thần tượng vừa lên sóng. Chu kỳ ghi hình và phát sóng của “Thử thách đầu tiên của tình yêu” khá ngắn, tập đầu tiên sẽ được ra mắt vào nửa tháng nữa, hiển nhiên là một công cụ quảng bá vô cùng thích hợp.
Dù sao cũng là show của công ty, hơn nữa không phải ai cũng có thể tham gia, cơ hội chẳng dễ gì có được, Tùy Ý bèn nhận lời ngay.
Vốn tưởng những khách mời kỳ một sẽ không có mặt ở kỳ hai, nhưng đến ngày ekip công bố chính thức, Tùy Ý mới biết Kỷ Chi Nam là nhân tố thường trú của chương trình. Hợp đồng đã ký, vé máy bay đã đặt, tên đã lên dây không thể không bắn. Tùy Ý thầm nghĩ Kỷ Chi Nam đã không nhớ rõ mình, hai người lại cùng trong giới giải trí, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, cùng tham gia một show cũng là chuyện rất bình thường. Hắn tự nhủ phải đối đãi với đối phương như đồng nghiệp.
Tùy Ý đến thành phố W vào buổi tối. Ekip chương trình mời vài người ăn cơm. Mãi đến khi đối mặt với Kỷ Chi Nam, hắn mới xác định mình đã làm chuyện vô nghĩa. Kỷ Chi Nam kết hôn rồi, đối tượng của cậu có vẻ rất tốt, nụ cười trên môi cậu rạng rỡ hơn trước nhiều. Ngoài đôi chút mất mát, hắn lại thấy vui cho người nọ nhiều hơn.
Nguyện vọng lớn nhất của Tùy Ý ngày xưa chính là mau chóng lớn lên, trở thành một chỗ dựa vững chắc, bao bọc người hắn muốn bảo vệ. Giờ mẹ đã qua đời, Kỷ Chi Nam sống rất tốt, hắn không còn hoài niệm quá nhiều, cũng không cảm thấy khó lòng dứt bỏ.
Tùy Ý dùng thân phận đàn em trong nghề đứng lên mời rượu Kỷ Chi Nam. Người nọ thấy hắn, nụ cười giảm đi vài phần, song cũng không làm khó, khách sáo nói mấy câu xã giao kiểu “ra ngoài đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau” này nọ.
Tùy Ý đặt ly rượu xuống, thầm nghĩ nên tìm cơ hội thích hợp thay Ninh Lan cảm ơn Kỷ Chi Nam. Hắn chu đáo thành quen, căn bản không nghĩ tới chuyện mình dùng thân phận gì để thay Ninh Lan ra mặt.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, toàn bộ khách mời của “Thử thách đầu tiên của tình yêu” kỳ hai đã bị đánh thức, đưa đến một trường học nào đó để quay những phân đoạn đầu tiên.
Tùy Ý không ngờ lại được phân cùng nhóm với Kỷ Chi Nam. Hai người đều hơi mất tự nhiên, may mà nửa đầu của trò chơi là tách ra đi tìm tài liệu và chìa khóa. Có được chìa khóa, tiến vào phòng học, tình tiết chính mới bắt đầu.
Hơn hai mươi bạn nhỏ ngồi ngoan trong phòng, chờ hai người tới dạy học.
Chương trình không đưa kịch bản cho khách mời, chỉ nói qua về chủ đề trước khi quay chụp. Tùy Ý và Kỷ Chi Nam đều tưởng phải dạy văn hóa, lúc nhìn thấy chiếc dương cầm gần bục giảng và chiếc kèn harmonica trong tay các bạn nhỏ mới ngớ người.
Kỷ Chi Nam sửng sốt trong giây lát, quay sang nói với Tùy Ý: “Cậu là ca sĩ đúng không? Cậu lên đi, tôi hỗ trợ.”
Đương nhiên Tùy Ý sẽ không từ chối. Hắn nắm vững căn bản nhạc lý, xem sách năm phút là biết cách thổi kèn, nhanh chóng bắt tay dạy bọn trẻ thổi một bài nhạc thiếu nhi. Kỷ Chi Nam cũng không nhàn rỗi, lấy kẻng tam giác() ra dạy bọn trẻ gõ nhịp. Một tiết âm nhạc diễn ra cực kỳ sinh động.
() Hình minh họa:
Cuối cùng đến đoạn kéo phiếu, ekip chương trình hiển nhiên đã chuẩn bị từ sớm, chẳng biết lấy đâu ra một cây vĩ cầm.
Trước khi ghi hình, Tùy Ý đã được báo trước, biết bọn họ sẽ dùng đến chiêu này. Không phải hắn chưa từng giãy dụa, nhưng vì bảo vệ Ninh Lan, hắn đã hứa với bố sẽ quay lại chơi đàn. Sớm hay muộn cũng giống nhau thôi, hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi, vì thế cũng không còn mất tự nhiên nữa mà thoải mái cầm đàn lên.
Hơn nữa, hắn vẫn nhớ chuyện hồi bé. Dù Kỷ Chi Nam đã quên, nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn luôn hy vọng có thể hợp tấu với người nọ một lần.
“Tôi cần một người đệm dương cầm.” Tùy Ý chỉnh dây đàn, quay sang nói với Kỷ Chi Nam: “Thầy Kỷ có thể giúp tôi đệm nhạc không?”
Kỷ Chi Nam hơi kinh ngạc, nhưng dù sao cũng đang ghi hình, cậu chỉ do dự một chút rồi mở nắp đàn lên, ngồi xuống ghế.
Khúc nhạc hợp tấu là “Love’s Greeting”, giai điệu du dương từ dây đàn và phím đàn chậm rãi tràn ra, hòa quyện với nhau cực kỳ êm ái. Tuy chưa hợp tác nhiều nhưng sự kết hợp của hai người lần này có thể coi là hoàn mỹ.
Những ngón tay của Tùy Ý chậm rãi lướt trên dây đàn. Không kéo một thời gian dài, vết chai trên ngón tay đã bị bào mòn gần hết, đầu ngón tay đè lên dây đàn cứng rắn có cảm giác hơi đau.
Hắn nhớ lại thời điểm mình học kéo khúc nhạc này, hình như là hồi tám, chín tuổi. Lúc ấy thầy không đồng ý cho hắn kéo những tác phẩm đơn giản thế này, nghiêm khắc yêu cầu hắn dành thời gian tập các khúc nhạc khó hơn để có tiến bộ vượt bậc.
Nhưng Tùy Ý lại rất thích khúc nhạc này, nói nhờ nó hắn mới cảm nhận được sự tuyệt vời của âm nhạc, dường như những nỗi niềm chôn chặt trong lòng khó có thể giãi bày được qua những nốt nhạc, bỗng có thể tràn ra một cách uyển chuyển, mượt mà.
Hắn nối bộ giảm âm vào đàn, buổi tối trốn ra ban công luyện tập, rồi lại chạy tới bên giường bệnh của mẹ, kéo cho bà nghe. Mẹ vẫn luôn không tán thành chuyện hắn học đàn, nhưng nghe được giai điệu cảm động này, bà cũng nở nụ cười mừng rỡ.
Về sau, hắn còn muốn kéo cho thầy nghe, cảm ơn ông đã dốc lòng dạy dỗ hắn mười năm, nhưng cũng chỉ là muốn chứ không thật sự dám làm. Năm đó hắn sợ thầy trách mình lãng phí thời gian, giờ lại hoàn toàn mất đi khát vọng được diễn tấu cho đối phương.
Khúc nhạc trôi đến đoạn cuối, mong muốn hợp tấu được thỏa mãn chỉ khiến Tùy Ý thêm muộn phiền.
Khi kết thúc, hắn bỗng nhớ đến cặp mắt trong suốt vẫn luôn dõi theo mình của người nào đó, trong vài khoảnh khắc chúng như biết nói, lộ ra tất cả vui mừng và quyến luyến mà chủ nhân của chúng vẫn chẳng hề hay biết.
Tùy Ý không khỏi cong môi thành một nụ cười. Cảnh này vô tình được camera ghi lại.
Ngày mai còn phải quay thêm nửa ngày, trên đường trở về, Tùy Ý mới mở điện thoại ra xem, phát hiện Ninh Lan gửi tin nhắn đến: “Cảm ơn nhóm trưởng đã mời cơm mấy hôm nay, vất vả cho cậu rồi.”
Tùy Ý nhíu mày, mấy ngày nay, tần suất Ninh Lan nói “cảm ơn” hắn lại quay về giai đoạn hai người vừa bắt đầu mối quan hệ khó mở miệng này, thậm chí là nhiều hơn trước.
Người nọ cân nhắc từng câu từng chữ, cẩn thận đến mức nơm nớp lo sợ. Lúc ấy, Tùy Ý không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng trải qua một thời gian đối phương thân thiết nũng nịu với mình, giờ đột nhiên lại quay về như trước, hắn thật sự không quen.
Sau khi chương trình quay xong, Tùy Ý ngồi máy bay về thủ đô. Lúc hắn tới ký túc xá, các thành viên khác của AOW cũng vừa trở về từ công ty.
Gần đây mọi người đang chuẩn bị cho concert. Tuy cân nhắc đến thời gian của các fan còn là học sinh, công ty đã đẩy thời gian tổ chức từ tháng bảy sang cuối tháng tám, nhưng vẫn vô cùng gấp rút.
Concert sau khi debut đều vô cùng quan trọng đối với tất cả những người có giấc mơ đứng trên sân khấu. Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ còn từ chối một gameshow và một bộ phim vì buổi concert này. Cả nhóm AOW, chỉ có Tùy Ý vẫn chạy ngược chạy xuôi, mấy ngày nữa còn đi casting nam hai cho một bộ phim mới
Hôm nay luyện tập quá mệt, Cao Minh ngồi phịch xuống ghế sa lông, nghiêng đầu, kỳ quái nói: “Vẫn là nhóm trưởng sướng, fan nhiều, làm gì cũng có người ủng hộ. Chúng ta không được như thế, không liều mạng hát liều mạng nhảy, sẽ bị nói là không đủ năng lực chuyên môn, bị đuổi cút khỏi làng giải trí.”
Ninh Lan vào phòng bếp rót nước, lúc đi ra vừa hay nghe thấy, chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức vào phòng, coi như không biết mình lại bị Cao Minh dùng làm công cụ đả kích người khác.
Ngày xưa Vương Băng Dương còn nói giúp cậu vài câu, nhưng sau vụ “cướp vai”, cậu ta chẳng thèm nói nữa. Những lúc Phương Vũ không có mặt, Ninh Lan thường hai mặt thụ địch, rõ ràng không muốn chọc ai, nhưng lại luôn biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tùy Ý không quan tâm đến sự khiêu khích ấu trĩ của Cao Minh, bỏ lại một câu “tôi sẽ không kéo chân mọi người” rồi cũng quay người về phòng.
Ninh Lan ngồi trên giường bôi thuốc cho mình. Vết tróc da ở đùi đã bắt đầu bong vảy, làn da trắng trắng hồng hồng, nhìn hơi đáng sợ.
Cậu bôi thuốc rất qua loa, tùy tiện quệt một phát rồi xỏ dép lê đi đi lại lại, cầm di động hỏi Tùy Ý: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Tùy Ý nhìn mắt cá chân còn sưng của người nọ, nuốt lại câu “muốn cơm cậu nấu”, sửa thành: “Nhẹ nhàng chút là được.”
Ninh Lan bên kia bấm di động, Tùy Ý bên này lấy một tuýp thuốc mỡ trong túi áo ra, sờ soạng một lúc lâu vẫn không biết làm sao để mở miếng kim loại hàn kín ở đầu ra. Khi quay show, cánh tay hắn vô tình bị xước một miếng nhỏ, thuốc mỡ là người của ekip đưa cho.
Tùy Ý cố tình tạo tiếng động lớn. Ninh Lan ngẩng đầu khỏi màn hình di động, thấy vậy bèn đi tới cầm tuýp thuốc trên tay hắn, quay ngược cái nắp lại, đâm một lỗ, thuốc mỡ bên trong lập tức tràn ra.
“% thuốc mỡ đều mở như vậy, không có thường thức à?” Dứt lời, Ninh Lan mới nhận ra giọng điệu của mình quá thân mật, cậu đưa thuốc cho người nọ rồi chuẩn bị rời đi.
Đã lâu Tùy Ý mới thấy người nọ kiêu ngạo trước mặt mình, lòng chợt cảm thấy thoải mái, duỗi tay ôm lưng cậu kéo về. Ninh Lan không đứng vững, đặt mông ngồi xuống đùi Tùy Ý.bg-ssp-{height:px}
“Giúp tôi bôi thuốc được không?” Tùy Ý hỏi.
Nếu là trước kia, Ninh Lan nhất định sẽ cười lăn cười bò, sau đó giả vờ cù nhột Tùy Ý. Cuối cùng hai người sẽ lăn lên giường, cơm chiều cũng có thể miễn luôn được.
Nhưng hiện giờ, tuy tim vẫn loạn nhịp, Ninh Lan lại không dám bộc lộ bất cứ cảm xúc gì.
Trong khoảng thời gian này, cậu không ngừng ám thị bản thân, khuyên mình không thể tưởng bở, không thể động lòng, cứ như làm thế sẽ thật sự tẩy não mình được. Kết quả ra sao cậu không biết, nhưng chí ít hiện giờ, cậu đã khống chế được bản thân, không miên man suy nghĩ, không nhìn những hành động thân mật ngẫu nhiên của Tùy Ý theo hướng lãng mạn, ngọt ngào nữa.
Ninh Lan cảm thấy như vậy rất tốt, dục tốc bất đạt, cứ chầm chậm như thế, chắc chắn cậu có thể rút trái tim mình ra trước lúc rời đi.
Dù vậy, Ninh Lan vẫn nhận lấy tuýp thuốc, nhẹ nhàng bôi cho người kia. Cậu vừa bôi vừa cúi đầu thổi nhẹ vết thương trên tay hắn, hàng mi cong dài khẽ rung động theo từng nhịp thổi, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Tùy Ý đột nhiên có chút ham muốn. Hắn nhớ Ninh Lan từng nói đã “quen” với những việc này, ai làm cậu quen? Cậu cũng sẽ thổi cho người đó như vậy à? Đã thổi bao nhiêu lần rồi?
Nghĩ thế, cánh tay đang đặt trên eo Ninh Lan của hắn bỗng dưng siết chặt. Ninh Lan ngẩng đầu, hỏi có phải hắn bị đau không, nhưng ánh mắt Tùy Ý lại bị hai lỗ nhỏ trên tai trái của cậu hấp dẫn. Nơi đó vốn có hai chiếc khuyên tai, giờ chỉ còn là hai chấm nhỏ nhạt màu gần như biến mất giữa làn da hồng hồng của vành tai.
Hắn không nhịn được giơ tay lên sờ.
Ninh Lan run nhẹ, nghiêng đầu né tránh, vệt đỏ nhanh chóng lan từ vành tai ra kín cả gương mặt và phần cổ.
Cuối cùng hai người vẫn lăn lên giường. Ninh Lan luôn chủ động trong chuyện này, hiện giờ cũng không ngoại lệ. Cậu nằm dưới thân Tùy Ý, cuống quýt cởi quần áo trên người hắn, sốt ruột đến mức kéo đứt một chiếc khuy.
Tùy Ý nhìn xuống cậu, trong mắt tràn đầy dục vọng, nói đùa: “Định đền tôi thế nào đây? Hửm?”
Ninh Lan dừng động tác, rụt tay về, đánh giá chiếc sơ mi trên người hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cái áo này bao nhiêu tiền?”
Tùy Ý ghét nhất nghe người nọ nhắc đến tiền, vì hắn có cảm giác đối phương nằm dưới thân mình hay lấy lòng mình cũng chỉ vì tiền mà thôi.
Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hắn cúi người cắn vào khuôn miệng toàn nói lung tung của Ninh Lan, hung hăng liếm mút khiến cậu chỉ có thể bật ra những tiếng rên mềm nhũn, không nói được câu nào khiến hắn không vui nữa.
Trước hôm Tùy Ý đi casting ở đoàn phim “Dạ tấu”, Ninh Lan một mình tới bệnh viện tái khám.
Bác sĩ xem phim X-quang, nói: “Phục hồi không tệ, nhưng vẫn không thể vận động mạnh quá, phải điều dưỡng tốt.”
Ninh Lan ngoài miệng vâng dạ nhưng thực ra lại không để trong lòng. Hơn một tháng nữa concert sẽ diễn ra, cậu cảm thấy cường độ luyện tập hiện giờ còn chưa đủ.
Rời khỏi bệnh viện, Ninh Lan rẽ vào một hiệu thuốc hỏi mua thuốc ngủ.
Thuốc ngủ Mễ Khiết mua lúc trước cậu đã uống hết. Sau khi từ trên núi về, cậu vẫn ngủ không ngon, đôi khi còn mở trợn mắt cả đêm, nhìn từng tia sáng ban mai len lỏi qua tấm rèm cửa vào phòng, xua tan bóng tối của đêm dài. Trong tai cậu thường vang lên những âm thanh sắc nhọn, như có thứ gì đó xuyên qua màng nhĩ, đâm thẳng vào đầu cậu, trắng trợn khuẩy đảo ở bên trong.
Bệnh này sẽ đỡ một cách khó hiểu khi cậu nằm trong lòng Tùy Ý, nhưng gần đây người kia phải tăng cường tập luyện và ghi hình gameshow, thời gian ngủ thậm chí được tính bằng giây, cậu không muốn làm ảnh hưởng đến những giây phút nghỉ ngơi ít ỏi của hắn.
Ninh Lan đoán có lẽ mình cần ôm cái gì đó để ngủ nên mang gấu bông fan tặng lên giường, từ sáng đến tối đều ôm ngủ, song bệnh tình vẫn không thuyên giảm.
Dược sĩ ở hiệu thuốc rất có trách nhiệm, hỏi cậu vì sao lại mất ngủ, đã mất ngủ bao lâu rồi, còn đề nghị cậu không nên uống thuốc bừa bãi mà hãy tới bệnh viện khám trước xem sao.
Ý thức tự vệ của Ninh Lan rất mạnh, cậu chẳng chịu nói gì, dược sĩ cũng bó tay, bán cho cậu một lọ Chlormezanone(), nhấn mạnh một ngày một viên, tuyệt đối không được uống nhiều.
() Một loại thuốc không chứa benzodiazepine được sử dụng trong điều trị lo âu. Nó đã được đề xuất để sử dụng trong điều trị co thắt cơ bắp.
Chưa đầy nửa tháng, Ninh Lan đã phải uống hai viên một ngày.
Hôm nay Tùy Ý lại rời thủ đô đi quay show. Ninh Lan tập xong thì trở về, uống thuốc rồi nằm xuống giường. Cậu cảm thấy mình đã nằm thật lâu, nhưng lúc mở mắt ra lại phát hiện mới qua nửa tiếng.
Cậu nhớ dược sĩ từng nói nếu không ngủ được thì đừng ép mình phải ngủ, có thể xuống giường hoạt động một chút, xem TV, thả lỏng tinh thần.
Vì thế, Ninh Lan mở điện thoại lướt Weibo, nhanh chóng nhìn thấy trailer của kỳ hai chương trình “Thử thách đầu tiên của tình yêu”. Mất ngủ lâu ngày khiến phản ứng của cậu trở nên chậm chạp, xem một lát mới nhận ra đây là show Tùy Ý tham gia, vì thế quyết định xem tiếp.
Trailer dài tổng cộng phút, Tùy Ý chiếm ít nhất một nửa thời lượng lên hình.
Xuất hiện cùng hắn còn có một người khác nữa.
Ekip chương trình cắt ghép rất nhiều cảnh quay của hai người bọn họ, nào là cùng nhau xông pha, cùng nhau vượt qua thử thách, nửa phút cuối còn có cảnh hai người hợp tấu.
Máy quay chuyển động độ quanh bọn họ. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ đổ xuống cả hai, một người chơi piano, một người kéo vĩ cầm. Bấm nút tạm dừng ở bất cứ khoảnh khắc nào cũng có thể tạo thành một bức tranh ngọt ngào và tĩnh lặng.
Cuối cùng Ninh Lan cũng nhìn thấy Tùy Ý kéo đàn ở cự li gần. Tiếng đàn của người kia dễ nghe đúng như tưởng tượng của cậu, cách đối phương cầm cây vĩ cũng vô cùng đẹp mắt. Khóe miệng hơi cong và ánh mắt dịu dàng như nước của hắn đều thể hiện sự vui sướng sâu trong tâm hồn.
Chung sân khấu với người trong lòng, có thể không vui à?
Ninh Lan hít sâu một hơi rồi chầm chậm thở ra bằng miệng. Cậu thở bụng mấy lần mới ổn định được nhịp tim đang hỗn loạn của mình.
Cậu cho rằng mình đã giấu rất kỹ, kỹ đến mức bản thân cũng sắp chẳng e ngại gì nữa. Cậu tin bản thân có thể thản nhiên quay đầu.
Mỗi đêm thức trắng nhấm nháp cô đơn, thực ra cậu chẳng nghĩ ngợi gì hết, đầu óc thường trống rỗng, hệt như dùng giấy trắng phủ lên những đau đớn vì khát vọng không thành và bản tính bướng bỉnh đến hèn mọn của mình.
Nhưng tờ giấy kia quá mong manh, vừa đâm đã thủng, tựa như hiện giờ. Cậu quá rối trí, quá lo lắng, khi thì nghĩ Tùy Ý đang làm gì, lúc lại trăn trở nếu cứ mãi không ngủ được thì phải làm sao?
Cậu phải làm gì đó để thoát khỏi tình trạng bức bối trầm trọng này.
Trong phần bình luận, Ninh Lan thấy một chủ đề, thì ra Tùy Ý và Kỷ Chi Nam đã có CP rồi. Chủ đề này rất hot, chỉ với một chút tư liệu mà đám fan đã cắt được không ít video. Trong số đó có một video tên “Tuyệt phối”, cắt ghép rất đẹp, dưới hiệu ứng quay chậm, ai cũng sẽ cảm thấy bọn họ rất đẹp đôi.
Ninh Lan xem vài lần, chia sẻ vào tin nhắn cho Kỷ Chi Nam. Đồ tốt như vậy, cậu đâu thể thưởng thức một mình.
Làm xong chuyện này, cậu còn thấy chưa đủ, đứng dậy lấy cây vĩ cất trong tủ quần áo ra, lại đi tìm con dao khắc cắm trong ống bút trên bàn, khắc vài đường ở phần gốc.
Cây vĩ cong lại mỏng, cậu khắc thật gian nan, không cẩn thận cắt đứt dây đàn, còn cứa đứt luôn cả tay mình.
Ninh Lan kinh ngạc nhìn máu đỏ chảy dài trên ngón tay, đến chuyện định khắc gì cũng tự nhiên quên mất.
Cho nên, không thể kéo đàn, tuyệt đối sẽ không kéo đàn gì đó, tất cả đều là giả. Chỉ cần người trong lòng đứng ngay trước mặt, chẳng cần ai trăm phương nghìn kế khẩn cầu, hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện cầm đàn lên.
Cũng chỉ có ý nguyện bộc phát từ sâu thẳm nội tâm mới có thể tấu được khúc nhạc êm tai như vậy.
Tai Ninh Lan vẫn quanh quẩn giai điệu của “Love’s greeting”. Âm thanh ấy không ngừng vang vọng, chẳng có dấu hiệu ngừng lại.
Cậu cất cây vĩ đi, nằm xuống giường, nhét năm, sáu con gấu bông nhỏ vào ngực, ôm chặt lấy chúng, đầu gối co lên, chậm rãi cuộn mình.