"Mẹ vì sao phải làm như vậy?" Bách Thành đẩy xe lăn ra bên ngoài, thứ nhất có thể để mẹ phơi ánh nắng mặt trời; thứ hai hắn có chút chuyện muốn nói riêng với mẹ, nhưng, làm sao mà biết lúc hắn đẩy bà ra đến đây, bà liền che che lấp lấp, cuối cùng còn dứt khoát gọi hắn đứng ở trước mặt bà, giúp bà chắn ánh nắng mặt trời.
Hắn nói cho cô nghe, cô phải sưởi nắng nhiều hơn, cô lại nói với hắn, phơi nhiều làn da sẽ bị đen, như vậy sẽ rất xấu a.
"Xấu! Mẹ đều đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao còn ham đẹp dữ vậy?"
"Hơn bốn mươi tuổi sẽ không thể thích làm đẹp hả!" Hữu An cảm thấy Bách Thành thật sự là tên con nít không hiểu chuyện. Thích chưng diện là không phân tuổi tác, huống chi người hơn bốn mươi tuổi là mẹ hắn, cũng không phải là cô, tóm lại cô chính là không muốn phơi nắng.
"A Bách."
"Dạ?"
"Con giúp mẹ vừa đẩy vừa chạy được không?"
"Vì sao phải làm vậy?"
"Bởi vì mẹ luôn luôn muốn thể nghiệm cảm giác ngồi trên xe lăn đua xe." Hữu An nói ra được cực kì thuận miệng.
Làm ơn đi, phải biết rằng ngồi đẩy xe lăn đua xe, đó rất mệt người a! Hắn mới mặc kệ. Bách Thành quả quyết cự tuyệt, huống chi hắn đẩy mẹ ra đây là có chính sự muốn nói.
"Mẹ, mẹ làm chi khắc nghiệt thế với bạn con, đối xử tệ với cô ấy như thế?" Bách Thành vẫn cảm thấy mẹ hắn từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, liền trở nên là lạ, trước kia mẹ hắn sẽ không giống hôm nay làm khó dễ người khác như vậy.
"Con nhìn ra được a!" Hữu An liền phát hoảng, bởi vì cô vẫn cảm thấy cô che giấu rất khá nha.
"Mẹ biểu hiện rõ ràng như vậy, mắt bị mù mới không nhìn ra được, mẹ nói đi, mẹ đối với cô ấy có điều gì bất mãn, mẹ nói với con, con mới biết để kêu cô ấy sửa."
Hắn mới biết để kêu cô ta sửa. Miệng Hữu An lúc mở lúc khép, hết cách học hắn nói chuyện. Rất ghê tởm a, hắn kêu cô ta sửa, nói giống như kiểu hai người bọn họ rất thân vậy.
Hừ!"Mẹ chán ghét cái kiểu cô ta nhìn con, con không biết là ánh mắt của cô bạn học của con giống hồ ly sao?" Cô dùng ngón lật mí mắt mình lên, đem con mắt của chính mình đóng vai thành bộ dáng hồ ly.
Bách Thành chán nản, tức giận nói: "Con chưa thấy qua ánh mắt hồ ly trông thế nào, cho nên không rõ, sẽ không đưa ra bình luận. Hơn nữa mẹ quản cô bạn con có vẻ ngoài trông thế nào làm chi? Cô ấy là tới chăm bệnh, chăm sóc mẹ, cũng không phải đến đảm đương chức con dâu."
"Con làm sao mà biết cô ấy không? Chậc." Hữu An thật muốn mắng hắn ngốc, mắng hắn ngu, ý đồ của cô bạn học cũ kia rõ ràng như vậy, Bách Thành còn ngốc thành cái bộ dáng kia, không biết người ta nhìn hắn chảy nước miếng.
"Con nhìn không ra cô bạn học của con muốn câu dẫn con sao?"
"Con biết cô ấy thích con." Hắn không ngốc, hắn có mắt, hắn có thể nhìn ra được chưa? Huống chi chuyện cô ấy thích hắn đã không còn là chuyện một sớm một chi nữa, năm ấy khi hắn tốt nghiệp, cô bạn từng lấy hết dũng khí thổ lộ cùng hắn, nhưng cô bạn đó không phải là kiểu con gái hắn thích, cho nên. . . . . .
"Mẹ, mẹ yên tâm, con đối với cô ấy không có tình cảm khác, cho nên mẹ không cần lo lắng con cưới một cô gái mẹ không thích về để ngược đãi mẹ." Nếu đây là điều mà mẹ lo lắng, vậy thì mẹ cứ yên tâm một trăm phần trăm đi.
"Vậy con đuổi việc cô ấy đi, mẹ không cần cô ta ở quanh quẩn trước mặt mẹ." Trên thực tế cô không muốn cô ta quanh quẩn ở trước mặt A Bách.
Cô bạn học đó cô nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không vừa mắt.
"Mẹ muốn đổi người chăm sóc." Hữu An ỷ vào thân phận hiện tại của bản thân, sống rất tùy hứng, cô nắm chắc Bách Thành nhất định sẽ nghe lời cô.
Quả nhiên, Bách Thành không nói hai lời, hôm đó đã kêu cô ta cuốn gói.
Bách Thành mặt khác tìm người khác đến, nhưng không hai ngày, mẹ hắn lại không vừa lòng.
Hắn hỏi mẹ mình nguyên nhân, cô nói trên người cô họ lý kia có một mùi khai.
"Mùi khai? Mùi khai gì, sao con không ngửi thấy?" Hơn nữa tương phản, hắn còn cảm thấy mỗi một lần hắn đi ngang bên người hộ lý kia, liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Hữu An nói: "Thì đó chính là mùi khai."
Cô gái chán ghét kia không có việc gì làm chi bôi xịt loại nước hoa nồng dữ vậy? Làm ơn đi, cô ta là tới làm công việc hộ lý hay là làm nữ tiếp thị hả.
Hữu An ngày đầu tiên liền phát hiện ra cô hộ lý có bộ dạng xinh đẹp kia hướng Bách Thành liếc mắt đưa tình, hữu ý vô ý câu dẫn hắn, cô nhìn rất không thích.
"Thay đổi người." Cô nói.
Thế là Bách Thành không nói hai lời đuổi việc cô hộ lý kia, sau đó, hắn lại tìm người mới, mẹ hắn lại chê bai người ta, thế là hắn lại tìm, mẹ lại chê, hắn lại tìm, mẹ lại chê. . . . . .
Bách Thành không đến thời gian một tháng ngắn ngủn thay đổi liên tục bốn hộ lý, Bách Thành cảm thấy tiếp tục như vậy căn bản không phải là biện pháp, hắn đều biến thành khách quen mặt ở trung tâm tìm hộ lý rồi, hắn thật sự không biết người có thể khiến mẹ hắn vừa lòng đến cùng là phải có đầy đủ điều kiện gì, cuối cùng hắn dứt khoát kêu mẹ kê khai ra điều kiện, hắn đi tuyển chọn.
"Mẹ nói đi, mẹ cảm thấy dạng người nào mới phù hợp yêu cầu của mẹ?"
"Mẹ không biết." Hữu An lại cảm thấy cô cực hiền hoà, cô trước kia ở chung cùng người khác, tất cả mọi người đều coi cô là bạn tốt, cho tới bây giờ không có người nào oán giận qua cô khó tính, khó hầu hạ.
"Nếu không, mẹ cứ nói ra một ví dụ để con tham khảo, như vậy con mới dễ giúp mẹ tìm lý." Bách Thành muốn mẹ nói thử xem, ở trong cuộc sống hằng ngày của bà, cô gái nào phù hợp với lý tưởng của bà, hắn nghĩ, chỉ cần tìm đúng kiểu người này chăm sóc mẹ, mẹ hẳn là sẽ không xoi mói họ nữa.
"Mẹ thích nhất ai a! Đó đương nhiên là bản thân mẹ. . . . . ." Á, không, không là chính cô, bởi vì cô hiện tại là mẹ Trần."Không có, mẹ là nói Hữu An ở cạnh nhà mình cũng không tệ a, cô gái đó tốt tính; thiện tâm lương thiện, đối với trưởng bối lại có lễ phép, nhưng không tùy tiện liếc mắt đưa tình câu dẫn đàn ông, mẹ thích nhất Hữu An rồi." Hữu An thừa dịp cơ hội này đem chính mình tâng bốc một chút. Mà Bách Thành khó thể tin nhìn mẹ, không phải hắn cảm thấy Hữu An không tốt, mà là Hữu An khi bọn hắn là hàng xóm với nhau hai mươi mấy năm, chính là tính hôm nay mẹ hắn đánh giá cô cao nhất.
Nhà họ Vu có bốn chị em mẹ luôn hài lòng nhất là cô chị cả Hữu Hi, bởi vì mẹ hắn cảm thấy Hữu Hi không đơn giản, sau khi cha mẹ đều mất đi liền gánh vác gawnhs nặng trong nhà, trong trong ngoài ngoài thu xếp, còn đem ba cô em gái dạy dỗ rất khá, thành thật mà nói, nếu như trong ba cô con gái còn lại của nhà họ Vu nếu phải chọn một người mẹ hắn không thích, thì phải là Hữu An rồi.
Mẹ luôn cảm thấy Hữu An cá tính rất giống con trai, ăn vận trang điểm rất trung tính, không có một chút bộ dáng của con gái, mà hôm nay mẹ thế nhưng cho rằng Hữu An là hình tượng cô gái mà bà thích nhất! Chuyển biến này cũng quá lớn đi!
"Con chỉ cần có thể tìm được cô gái giống Hữu An là được, mẹ sẽ không bới móc làm khó người ta đâu."
"Được rồi, con sẽ nhờ trung tâm tìm người giúp xem có người phù hợp không, chính là đoạn thời gian này mẹ chịu khó con trai mẹ vụng về tay chân."
Tháng ngày không có hộ lý, cũng chỉ có hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau, Hữu An cũng không thấy có vấn đề gì, "Bởi vì mẹ cũng có lời muốn nói với con."
"Nói gì?" Bách Thành đẩy xe lăn đến chỗ có ánh nắng.
Hữu An lại trốn vào trong lòng hắn, không chịu sưởi nắng nói: "Đẩy mẹ đến chỗ tương đối mát mẻ đi, nơi này nóng chết người, mẹ mới không cần phơi ở đây."
Bách Thành thật sự chịu không nổi mẹ."Bác sĩ nói mẹ cần sưởi nắng nhiều hơn."
Mắt thấy hắn sẽ phát giận, Hữu An vội nói: "Được rồi, được rồi, nhưng chỉ phơi một chút thôi, chỉ một chút chút a." Cô là loại người nhìn thấy ánh nắng sẽ chết a, phơi nắng đến nỗi ánh mắt híp lại không mở ra được.
Hữu An muốn nhanh nhanh chóng đem hết những lời muốn nói nói hết cho hắn nghe, cô muốn khôi phục lại bộ dáng cũ lắm rồi, mới không muốn làm cả đời mẹ Trần a.
Hữu An bắt đầu từ chỗ "Sinh tử có mệnh" nói, khuyên răn hắn có một ngày nếu cô thật sự gặp bất trắc, hắn cũng đừng quá khổ sở, giảng giải những lời như vậy.
Cô muốn hắn ghi nhớ hắn phải kiên cường, còn nữa đừng quên ngay cả khi không còn mẹ nữa, trên đời này vẫn rất nhiều người yêu thương hắn, quan tâm hắn.
Bách Thành không biết mẹ sao lại nói với hắn những câu như thế, nhưng từng một lần cơ hồ muốn mất đi tình thân, Bách Thành cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là"Con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ" , cho nên điều này cũng chính là vì sao mấy ngày gần đây nhất, hắn mặc kệ mẹ cố tình gây sự cỡ nào, hắn đều sẽ thuận theo ý tứ mẹ làm, vì cũng là muốn để cho bản thân sau này không tiếc nuối cùng hối hận, những lời mẹ vừa nãy cũng làm Bách Thành không tự chủ được nghĩ đến Hữu An.
Lúc mẹ gặp chuyện không may, ở bên người hắn an ủi hắn, cho hắn sự cổ vũ chính là Hữu An, mà hắn lại bởi vì đợtnày bận bịu tìm hộ lý, mà một đoạn thời gian dài không nhìn thấy Hữu An rồi.
Hắn không đi tìm cô, thế nào cũng không thấy cô đến?
Chẳng lẽ là bởi vì ngày đó hắn đẩy cô một phen, cho nên Hữu An tức giận rồi? Nếu thật sự như vậy, hắn nhất định phải đi một chuyến đến nhà cô, cùng Hữu An nói tiếng xin lỗi, thời gian đó tâm tình hắn quá tệ, đến mực làm chuyện hồ đồ.
***
Bước vào nhà họ Vu tìm Hữu An, Bách Thành đương nhiên là nhảy từ cửa sổ đi vào, nhưng, hiện tại là tình huống gì, vì sao chị ba của Hữu An đối mặt với Hữu An nằm ở trên giường lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì? Bách Thành cảm thấy rất kì quái, tiếp một giây càng làm cho hắn nghẹn họng nhìn trân trối chuyện đã xảy ra.
Hữu An vốn nằm ở trên giường thế nhưng biến thành một chú heo nhỏ màu hồng rất đáng yêu!
"Chị ba! Chị đang làm gì? !" Chị ấy sao có thể đem Hữu An biến thành một con heo rồi hả ? !
Bách Thành hung hăng đi vào, ôm lấy chú heo huyền ảo trên giường kia, hai mắt trừng Hữu Vọng, quả thực coi Hữu Vọng như hung thủ giết người.
"Em nhìn thấy hết rồi hả?" Hữu Vọng liền phát hoảng, bởi vì ——chết tiệt, bí mật của bốn chị em nhà họ vu bị người ngoài phát hiện! Chị hai mà biết hậu quả còn có thể không bị chị ấy băm xác ra sao ? !
"Không sai, em đã nhìn thấy hết." Cho nên chị đừng nghĩ lại hạ độc thủ với Hữu An."Chị rốt cuộc là ai?" Hắn mặc dù đối mặt một đối thủ đáng sợ, nhưng vì bảo hộ Hữu An, Bách Thành vẫn nổi lên dũng khí đối mặt với bà chị yêu quái này. Chị ta làm sao có thể biết yêu pháp?
"Chị là chị ba nhà họ Vu đó thôi, chị còn có thể là ai." Hữu Vọng trợn trắng mắt, hét to chịu không nổi. Cô có thể hiểu lúc Bách Thành liếc thấy mình thi triển ma pháp xác định vững chắc không thể tiếp nhận, nhưng hắn đừng coi cô như là người xấu a.
Vì để Bách Thành tin phục nghe cô, thế là Hữu Vọng đem mọi chuyện của bốn chị em ở nhà toàn bộ nói cho Bách Thành nghe, dù sao cô đã sơ ý lơ là để cho Bách Thành nhìn thấy bí mật không thể cho người ngoài thấy được, hiện tại cô chỉ có thể cầu mong Bách Thành đứng ở lập trường của cô suy nghĩ, tuyệt đối không đem bí mật nhà mình mà hắn biết được nói cho chị hai nghe.
"Các chị là ma nữ?"
"Uhm."
"Hữu An cũng vậy?"
"Không sai."
"Em không tin." Tuy là tận mắt nhìn thấy Hữu An biến thành một đầu heo, nhưng ma nữ một chuyện khác, Bách Thành vẫn rất khó chấp nhận đây là sự thật.
Hữu Vọng đành phải lại làm mẫu một lần cho hắn xem."Đưa Hữu An cho chị."
"Không được." Hắn tuyệt không đem Hữu An giao cho một người con gái có lai lịch không rĩ ràng —— tuy rằng bộ dạng trước mắt của cô là bộ dáng của chị ba.
"Em không đem Hữu An giao cho chị, chị sao có thể đem cô ấy biến trở về."
"Em làm sao mà biết được sau khi em đem Hữu An giao cho chị, chị có đối với cô ấy bất lợi hay không, cậu phải làm thí nghiệm, vậy thì. . . . . . Lấy em làm vật thí nghiệm đi." Hắn xung phong nhận việc.
Hữu Vọng không nghĩ tới cậu nhóc con nhà họ Trần kia từ nhỏ đến lớn cùng Hữu An cãi nhau ầm ĩ, nhưng đến lúc nguy cấp, đứa ngốc kia vẫn là cực trân trọng Hữu An nhà cô.
Chỉ là ——"Em muốn làm vật thí nghiệm a?" Hữu Vọng có chút khó xử, bởi vì, "Chị nói trước nhá, pháp lực của ta là là kém cỏi nhất trong bốn chị em, chị thường thường thi triển sai phép thuật, điều kỳ quái nhất một lần đem bản thân biến thành con thỏ lại biến không trở về được bộ dáng như cũ, cuối cùng vẫn là dựa vào Hữu An đem chị biến trở về, nếu em thật sự muốn làm chuột bạch, vậy em phải có tâm lý chuẩn bị."
"Tâm lý chuẩn bị gì chứ?"
"Em có khả năng sẽ biến thành những vật khác."
"Nói thí dụ như Hữu An như vậy sao?" Cả đời là đầu heo huyền ảo! Bách Thành đem Hữu An ôm lấy, có thế phát hiện đầu heo này từ đầu đến cuối đều đang ngủ.
"Cô ấy vì sao cứ nhắm mắt suốt?"
"Đây là điều chị lo lắng, Hữu An từ một tháng trước liền hôn mê bất tỉnh, chị sợ cô là bị bệnh."
"Bị bệnh? Vậy chị còn không mau đưa cô ấy đi khám bác sĩ! Chị còn biến cô ấy thành một đầu heo làm chi?" Bách Thành vừa tức vừa gào to rống lên, hắn cảm thấy chị ba thật sự là không có đầu óc!
"Chị vốn cũng không phải muốn đem nó biến thành heo, là chị muốn đi vào trong đầu Hữu An, đi tìm linh hồn của nó." Nhưng cuối cùng cô chưa kịp tiến vào, đã đem Hữu An biến thành chú heo huyền ảo, cái này không thể trách cô a.
Bách Thành bị chị ba chọc tức đến vô lực, Hữu An sẽ có một ngày sẽ bị bà chị ngốc này ngộ sát mất thôi."Em mang cô ấy đi khám bác sĩ."
"Khám bác sĩ gì, bác sỹ thú y sao?"
Vấn đề của Hữu Vọng lại khiến Bách Thành đứng hình.
"Để ta trước tiên đem Hữu An biến trở bộ dáng cũ đã, sau đó chúng ta mới thảo luận tiếp được không hả?" Hữu Vọng cùng Bách Thành thương lượng. Chậc, thật không biết Hữu An là em gái của ai, làm ơn đi, đem Hữu An biến thành heo, cô so với hắn còn muốn khẩn trương hơn được không hả.
"Chị sẽ không làm cô ấy chết chứ?" Bách Thành có chút lo lắng.
Hữu Vọng cũng không dám cam đoan.
Bách Thành tức chết mất, "Chị hai đâu? Chị ấy đi đâu rồi hả ?" Bách Thành cảm thấy tìm chị hai đến đây thi triển pháp thuật còn tương đối tin cậy hơn.
"Chị hai không ở nhà, chị ấy gần đây đi tìm em út rồi, hơn nữa em tìm chị hai cũng vô dụng, bởi vì chị hai không thích chúng ta dùng ma pháp." Hữu Vọng nói dong dài , nhưng Bách Thành bắt được một ít trọng điểm, chị ấy nói, Hữu Lạc.
"Hữu Lạc? Nó bị làm sao?"
"Nó biến mình thành bộ dáng hai mươi tuổi, chị hai thật lo lắng nó."
"Có lầm hay không? Hữu Lạc biến thành bộ dáng hai mươi tuổi, nó ít nhất vẫn là hình người, đây có gì phải lo lắng ? Hữu An biến thành heo có nghiêm trọng không hả!" Bách Thành cảm thấy Hữu Hi bất công, chỉ quan tâm Hữu Lạc không quan tâm Hữu An. Hữu Vọng mới cảm thấy Bách Thành đối với chị hai có thành kiến."Chị hai lại không biết chuyện Hữu An biến thành heo, nếu chị hai đã biết, cũng nhất định sẽ lo lắng." Tựa như lần trước cô biến thành Tiểu Bạch Thỏ, chị hai còn không phải lo lắng rất lâu sao, còn nữa, "Em làm chi không tin tưởng chị như thế? Hữu An là em gái của chị, chị chẳng lẽ sẽ hại nó sao? Lấy ra ." Hữu Vọng đem Tiểu Trư đoạt lấy.
Cô cũng không tin năng lực cô sẽ kém như vậy, thực làm Hữu An chết.
Hữu Vọng hướng Tiểu Trư đọc chú ngữ, oanh một tiếng, Tiểu Trư biến trở về bộ dáng Hữu An.
"Thế nào?" Hữu Vọng biểu cảm rất kiêu ngạo, cô không làm hỏng chứ.
"Hữu An cái mũi thế nào lại dài như vậy?" Bách Thành chỉ vào cái mũi như mũi heo của Hữu An, á, trời ơi, thế này rất xấu nha.
"Chết tiệt, tại sao có thể như vậy?" Hữu Vọng tiến lên xem cẩn thận một chút, cô không ngừng kháp cái mũi Hữu An, đó là cái mũi heo hàng thật giá thật, muốn chết, tại sao có thể như vậy?
Hữu Vọng xém chút té xỉu, cô vội vội vàng vàng chạy đi tìm sách ma pháp giải quyết vấn đề.
Cô tổng cộng mất hai giờ đồng hồ thi triển pháp thuật, trong lúc này Hữu An biến thành các loại động vật, Bách Thành thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng, thẳng đến cuối cùng Hữu Vọng mặc dù đem Hữu An biến trở về bộ dáng vốn có, Bách Thành vẫn là không chớp mắt ngó Hữu An chằm chằm, nhìn tiếp một giây tiếp theo Hữu An có hoàn hảo như lúc ban đầu không, vẫn là bộ dáng này, mà không phỉa là tạp nham trộn lại của tất cả động vật.
Cuối cùng Bách Thành vẫn quyết định đưa Hữu An đi bệnh viện kiểm tra, như vậy hắn mới tương đối yên tâm.
"Vậy tốt chứ?" Hữu Vọng hỏi.
"Có gì không tốt?"
"Hữu An hiện tại không có nhịp tim đập, không hô hấp nha, so với đã chết không khác biệt, nếu đem Hữu An đưa đến bệnh viện, bác sĩ nhất định lập tức làm giấy khai tử cho chúng ta mang về nhà."
"Cái gì? ! Hữu An không hô hấp? !" Bách Thành vươn tay thử hơi thở của Hữu An, cô thật sự một chút hô hấp cũng không có, thoạt nhìn liền như đã chết không có gì khác biệt."Vậy chị làm sao mà biết Hữu An không chết?" Trong tâm Bách Thành căng thẳng, mặt xám như tro tàn, tay ôm Hữu An mà phát run.
Hắn thật sự có ý nghĩ muốn chết theo.
Trên cơ bản Hữu Vọng cảm thấy Bách Thành suy nghĩ nhiều quá rồi, hắn căn bản là đang tự dọa mình.
"Sẽ không đâu." Hữu An mới không phải đã chết a."Bởi vì Hữu An thường thường như vậy, chị chưa nói với em sao? Bốn chị em chúng ta có năng lực khác nhau, năng lực của Hữu An chính là có thể xông vào trong đầu người khác giám thị hành động của người đó, cho nên như chuyện này có thể coi như linh hồn lìa khỏi xác, huống chi nếu Hữu An thật sự đã chết, như vậy một tháng rồi, vì sao thi thể Hữu An sẽ không phát ra mùi thối rữa?"
Hữu Vọng nói có lý, đại bộ phận Bách Thành đều tán thành, nhưng qua lời Hữu Vọng vừa mới nói ra kia, có một câu nói làm đầu óc hắn lóe ra một tia sáng, là cái gì chứ? Bách Thành nheo mắt lại, đem những lời Hữu Vọng vừa mới nói ra rà soát lại một lần, Hữu Vọng nhắc tới năng lực của các chị em mình, Hữu An có năng lực xâm nhập vào đầu óc người khác, linh hồn Hữu An thường thường chu du bên ngoài, đây không phải có ý là Hữu An cô ấy. . . . . .
Bách Thành nghĩ đến chuyện giảo quyệt kia.
"Chị ba, Hữu An từ lúc nào bắt đầu hôn mê bất tỉnh ?"
"Tháng trước ngày mống hai." Cô nhớ được rất rõ ràng, bởi vì chính là ngày đó Hữu An đem cô đang ở trong bộ dạng Tiểu Bạch thỏ từ nhà ông chủ bạo long về, giúp cô biến trở về hình dạng người.
"Mồng hai? !" Đó không phải là ngày mẹ hắn giống như kỳ tích tỉnh lại!
Rất nhiều chuyện quái lạ dần dần trở nên rõ ràng, bao gồm mẹ hắn sau khi tỉnh lại có hành vi kỳ quái, còn có Hữu An vì sao đột nhiên hôn mê, hết thảy tựa hồ đều đã có đáp án, nhưng có chuyện hắn phải xác nhận một lần."Chị ba, năng lực của Hữu An chỉ có thể xâm nhập vào đầu óc người khác, không thể thay thế được người kia sao?"
"Không được."
"Chị xác định?"
"Xác định." Hữu Vọng thập phần chắc chắn.
Như vậy hắn vừa mới đắn đo lại không thể thành lập rồi.
"Nhưng trong cuốn sách ma pháp này có chú ngữ có thể cường hóa năng lực của Hữu An a." Cô vừa mới nhìn thấy, cô lật ra trang đó đưa cho hắn xem.
"Ây, tìm được." Đem sách đẩy qua để Bách Thành xem, nhưng phía trên văn tự Bách Thành xem không hiểu.
"Xem không hiểu không sao, bởi vì chúng ta có học qua, nhưng muốn phiên dịch cần một chút thời gian." Bởi vì cô đối với chuyện học tập luôn luôn không có hứng thú gì, cho nên Hữu Vọng rất rất nỗ lực mới dịch được.
Cô dịch ra một đoạn văn tự, Bách Thành phát hiện hắn không cần xem tiếp nữa, bởi vì vừa mới rồi hắn nhặt được một trang giấy trên mặt đất, phía trên phiên dịch giống hệt như Hữu Vọng phiên dịch, không sai lệch một chữ.
Nghi vấn được chứng thực, Bách Thành leo cửa sổ về nhà hắn, mà Hữu Vọng còn đang chỉ đầu ngón tay dò chữ trên sách, phiên dịch văn tự, căn bản không phát hiện Bách Thành đã sớm đi mất dạng rồi.
***
Bách Thành vừa về nhà liền đi tìm mẹ.
Mẹ hắn ở phòng khách xem tivi, xem phim thần tượng, mà không là xem hương thượng kịch trên kênh Dân Thị: mẹ hắn đang uống cola, mà không phải là ở uống trà nhân sâm.
Bách Thành càng nhìn càng cảm thấy mẹ hắn giống Hữu An, chỉ là Hữu An vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải thay thế một bà lão đi đứng không tiện? Như vậy đối với cô có lợi lộc gì sao? Hoặc là đối với hắn có lợi? Bách Thành không khỏi suy xét vấn đề này.
Hắn cân nhắc ý đồ của Hữu An, hồi tưởng mấy ngày này cô không ngừng cổ vũ hắn, thậm chí muốn hắn dũng cảm đối mặt với sinh mệnh. . . . . . Có phải là nguyên nhân này hay không, cho nên Hữu An mới biến thành mẹ hắn, vì chính là muốn cứu hắn?
Bách Thành nghĩ đến điểm này, ngực thấy nhói đau, trong lồng ngực bốc lên một loại cảm xúc kích động, đúng lúc này Hữu An đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, biểu cảm trên mặt kỳ dị .
"Con làm chi nhìn mẹ như thế? Trên mặt ta có mọc hoa sao?" Cô sờ sờ mặt.
Bách Thành nhịn không được bật cười.
Hắn làm sao có thể trì độn như vậy? Cùng Hữu An sống chung một tháng lại không phát hiện hành vi cử chỉ lời nói của mẹ quả thực so với Hữu An không có gì khác biệt, hai người họ căn bản chính là cùng một người.
"Trên mặt mẹ không có mọc hoa."
"Vậy con làm gì cứ nhìn mẹ?" Cô một bên hỏi hắn, một bên lấy ra potato popca , cắn rột roạt, bánh vụn rơi xuống đầy nền nhà.
Bách Thành càng nhìn càng cảm thấy Hữu An đáng yêu, tại sao trước đây hắn không phát hiện ra sự lương thiện của cô, mặt tốt của cô?
Oh. . . . . . Kỳ thực cũng không phải hắn không phát hiện ra, mà là hắn không dám thừa nhận.
Hắn hồi nhỏ đã theo đuôi Hữu An, đối với thân phận là con một như hắn mà nói, Hữu An tồn tại có ý nghĩa như anh chị em ruột thịt, hắn vẫn luôn muốn cùng Hữu An duy trì một cục diện thế lực ngang nhau, thế là hắn thường thường ở trước mặt cô xây dựng nên một giả tượng, ví như hắn rất đa tình, mục đích của hắn là muốn để Hữu An cảm thấy hắn là một người đàn ông, mà không chỉ là một người anh em tốt của cô, hắn muốn duy trì tình bạn cả đời giữa họ, nhưng sự tình đi đến tình trạng này, lúc Hữu An đối với hắn quan tâm hy sinh vượt xa ngoài giới hạn mà hắn có thể chống đỡ, hắn nhịn không được muốn chiếm lấy cô.
Bất kể người cô thích là ai, hắn cũng muốn đem Hữu An giữ ở bên người, hắn muốn chăm sóc cô gái này cả đời. Bách Thành quyết định rồi.
"Mẹ, mẹ cảm thấy Hữu An như thế nào?"
"Hữu An? Cô ấy rất tốt a."
"Tốt thế nào?"
"Hữu An, con bé đó vừa nhu thuận lại hiểu chuyện, còn rất có nghĩa khí, gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ, giống như là Hoàng Dung trong tiểu thuyết Kim Dung." Hữu An rất tự sướng, đem bản thân mình ra so sánh với thần tượng.
"Nhưng Hữu An rất hung dữ."
"Nào có a? Hữu An đó gọi là “ căn cứ vào đạo lý mà tranh luận”, cái đó sao gọi là hung dữ a?"
"Nhưng Hữu An sẽ không biết nấu cơm."
"Con gái hiện đại biết kiếm tiền là tốt rồi, cần gì biết nấu cơm?"
"Con người vẫn phải ăn cơm mà."
"Muốn ăn cơm có thể ra bên ngoài ăn a, bên ngoài nhà hàng nhiều như vậy, muốn ăn cái gì thì mua cái đó, đây cũng rất tiện nghi a, ăn cơm không cần tự ra sức làm."
"Hữu An cô ấy không làm chuyện nhà, cũng lại thật thô lỗ, làm việc không dùng đến não, thường thường động tay chân còn nhanh hơn đầu óc, "Còn có. . . . . ."
"Còn có!" Hữu An nghe được mặt đều tái đã tái đi, bàn tay nhỏ bé của cô vỗ xuống mặt bàn."Trần Bách Thành, Vu Hữu An có chỗ nào chọc tới con, mà con muốn như vậy chửi bới cô ấy, gây tổn thương cho cô ấy?" Chẳng lẽ cô ở trong cảm nhận của hắn thật sự kém như vậy sao? Khiến hắn phê bình cô tới nỗi không có chỗ nào đúng hắn mới thấy vui vẻ hả.
"Không có, con chỉ là muốn đem khuyết điểm của Hữu An nhất nhất nói cho mẹ nghe thôi, để mẹ chuẩn bị tâm lý."
"Theo ý mẹ, những điều này căn bản không phải là khuyết điểm của Hữu An, là con quá xấu, rất hay soi mói Hữu An rồi." Hữu An vì chính mình mà cãi lại.
Ý, đúng rồi, cô vừa mới có phải đã bỏ sót cái gì? Vừa mới rồi Bách Thành có phải nói cái gì như để cô tâm lý chuẩn bị? ! khuyết điểm của cô sao lại khiến mẹ Trần soi mói, nhưng lại phải có tâm lý chuẩn bị? Chậc, làm quái gì vậy? Không hiểu.
Hữu An nhìn Bách Thành, định nghe hắn giải thích, nhưng hắn cố ý xem nhẹ nghi vấn trong mắt cô, còn truy vấn nói: "Vậy, theo như lời mẹ nói, mẹ rất hài lòng với Hữu An đúng không?"
"Đương nhiên." Cô đối với bản thân còn có thể có soi mói cái gì? Cô Vu Hữu An là một người con gái toàn mỹ a —— chính cô cho rằng là như vậy, thật ngại quá.
"Được, vậy con quyết định , con muốn cưới Hữu An."
"Không thành vấn đề." Hữu An cũng dứt khoát rành mạch đáp ứng, nhưng. . . . . . Đợi chút, hắn vừa mới nói cái gì? ! Hắn muốn kết hôn với cô? ! Có lầm hay không a? Hắn muốn kết hôn với cô? !
"Cậu vì sao muốn kết hôn với tớ?" Hữu An kêu to.
*( giống tiếng Anh, đại từ nhân xưng của tiếng Trung cũng chỉ như wo= I ; ni = you, không giống tiếng Việt mình)
Bách Thành cười sửa lại, "Mẹ, con không phải muốn kết hôn với mẹ, con là muốn kết hôn với Hữu An, " Tiếng kêu to vừa nãy của cô, Bách Thành càng thêm chắc chắn bản thân đã đoán đúng.
Tuy rằng hắn cũng cảm thấy Hữu An là một ma nữ rất khó tin, nhưng là hắn tận mắt nhìn thấy chị ba nhà họ Vu đem Hữu An biến thành các loại động vật, không đến phiên hắn không tin.
Tớ chính là Hữu An a! Hữu An gấp đến độ muốn hô to lên, nhưng hiện tại không thể làm như vậy. Đáng giận, đành phải đem cơn tức nhịn xuống trước, trước tiên hỏi một chút xem ý đồ của Bách Thành."Con vì sao muốn kết hôn với Hữu An?"
"Mẹ cũng đã nói đó thôi? Hữu An là một cô gái tốt, trăm năm khó gặp."
"Trăm năm khó gặp thì phải gả cho con a?" Làm ơn đi, cô cũng không phải không có người muốn, sao có thể"dễ dàng như bó rau" liền đem bản thân tự gả đi?
Hắn nói cưới, cô liền gả, coi cô như cái gì rồi hả ? Hừ.
"Con muốn cưới, Hữu An người ta cũng không chắc sẽ đồng ý muốn gả cho con a." Hữu An đến nước này có thể làm bộ làm tịch rồi, bởi vì —— cô hiện tại mới nghĩ đến, có người cầu hôn với cô, muốn kết hôn với cô nha, đây là một sự kiện làm người ta phấn chấn cỡ nào a? Chỉ là. . . . . . Đối tượng có chút không đúng, nếu người cầu hôn cô muốn cô lấy hắn là trưởng phòng Tưởng thì tốt biết bao nhiêu? Hữu An lâm vào trong ảo tưởng của chính mình.
"Hữu An không thể không gả cho con." Bách Thành lại dùng nước lạnh hắt tỉnh cô, muốn cô thức tỉnh, không được nằm mơ.
Hữu An từ trong mộng đẹp bỗng nhiên tỉnh lại, cô trừng lớn mắt với cậu con trai hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì hiện tại Hữu An đang hôn mê bất tỉnh, cho nên chuyện chung thân đại sự do hai chị gái cô ấy làm chủ, mà chị ba đã đồng ý đem Hữu An gả cho con rồi." Bách Thành đắc ý nói.
"Làm gì có chuyện đó a!" Mặt Hữu An suy sụp , không được, cô không tin, cô phải đi về hỏi chị ba, Hữu An đẩy xe lăn muốn đi tới đối diện, nhưng Bách Thành lại giữ chặt xe lăn của cô lại không cho cô đi.
"Trần Bách Thành!" Cô rống to.
"Sao ạ?"
" Buông ra !" Hữu An xuất ra vẻ uy nghiêm làm mẹ, nghiến răng nghiến lợi, mệnh lệnh gằn từng tiếng.
Bách Thành lại phớt lờ nhởn nhơ, căn bản không nghe lời mẹ hắn nói, bởi vì hắn biết người này căn bản không phải mẹ của hắn. Hắn không chỉ không buông tay, còn hỏi lại cô, "Mẹ muốn đi đâu?"
"Đi tới nhà đối diện hỏi Hữu Vọng, xem cô ta có phải thật sự cố ý đem Hữu An gả cho con hay không."
"Mẹ, mẹ không tin con? Con là con trai của mẹ mà!" Hắn lấy hai tay che vị trí trái tim, bày ra bộ dáng bị thương rất sâu.
Bộ dáng này của hắn thật sự là ngu xuẩn chết mất, cô mới mặc kệ hắn."Con cút ra, mẹ muốn về nhà."
"Mẹ, mẹ điên à? Đây là nhà của mẹ a!" Bách Thành cứ một câu lại một câu đi tranh cãi với Hữu An, Hữu An giận tím mặt, bằng không cô nhất định sẽ phát hiện ra sơ hở, sẽ phát hiện Bách Thành người luôn luôn kính trọng mẹ làm sao có thể mắng hắn mẹ" Điên" .
Hữu An tức chết mất, cãi ầm ỹ với Bách Thành đòi đi qua nhà họ Vu, mà Bách Thành quyết không để cô đi, bởi vì chuyện của hắn còn chưa làm thỏa đáng, chuyến đi này của Hữu An chẳng phải sẽ làm hỏng chuyện của hắn sao. . . . . .
"Mẹ vì sao phải làm như vậy?" Bách Thành đẩy xe lăn ra bên ngoài, thứ nhất có thể để mẹ phơi ánh nắng mặt trời; thứ hai hắn có chút chuyện muốn nói riêng với mẹ, nhưng, làm sao mà biết lúc hắn đẩy bà ra đến đây, bà liền che che lấp lấp, cuối cùng còn dứt khoát gọi hắn đứng ở trước mặt bà, giúp bà chắn ánh nắng mặt trời.
Hắn nói cho cô nghe, cô phải sưởi nắng nhiều hơn, cô lại nói với hắn, phơi nhiều làn da sẽ bị đen, như vậy sẽ rất xấu a.
"Xấu! Mẹ đều đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao còn ham đẹp dữ vậy?"
"Hơn bốn mươi tuổi sẽ không thể thích làm đẹp hả!" Hữu An cảm thấy Bách Thành thật sự là tên con nít không hiểu chuyện. Thích chưng diện là không phân tuổi tác, huống chi người hơn bốn mươi tuổi là mẹ hắn, cũng không phải là cô, tóm lại cô chính là không muốn phơi nắng.
"A Bách."
"Dạ?"
"Con giúp mẹ vừa đẩy vừa chạy được không?"
"Vì sao phải làm vậy?"
"Bởi vì mẹ luôn luôn muốn thể nghiệm cảm giác ngồi trên xe lăn đua xe." Hữu An nói ra được cực kì thuận miệng.
Làm ơn đi, phải biết rằng ngồi đẩy xe lăn đua xe, đó rất mệt người a! Hắn mới mặc kệ. Bách Thành quả quyết cự tuyệt, huống chi hắn đẩy mẹ ra đây là có chính sự muốn nói.
"Mẹ, mẹ làm chi khắc nghiệt thế với bạn con, đối xử tệ với cô ấy như thế?" Bách Thành vẫn cảm thấy mẹ hắn từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, liền trở nên là lạ, trước kia mẹ hắn sẽ không giống hôm nay làm khó dễ người khác như vậy.
"Con nhìn ra được a!" Hữu An liền phát hoảng, bởi vì cô vẫn cảm thấy cô che giấu rất khá nha.
"Mẹ biểu hiện rõ ràng như vậy, mắt bị mù mới không nhìn ra được, mẹ nói đi, mẹ đối với cô ấy có điều gì bất mãn, mẹ nói với con, con mới biết để kêu cô ấy sửa."
Hắn mới biết để kêu cô ta sửa. Miệng Hữu An lúc mở lúc khép, hết cách học hắn nói chuyện. Rất ghê tởm a, hắn kêu cô ta sửa, nói giống như kiểu hai người bọn họ rất thân vậy.
Hừ!"Mẹ chán ghét cái kiểu cô ta nhìn con, con không biết là ánh mắt của cô bạn học của con giống hồ ly sao?" Cô dùng ngón lật mí mắt mình lên, đem con mắt của chính mình đóng vai thành bộ dáng hồ ly.
Bách Thành chán nản, tức giận nói: "Con chưa thấy qua ánh mắt hồ ly trông thế nào, cho nên không rõ, sẽ không đưa ra bình luận. Hơn nữa mẹ quản cô bạn con có vẻ ngoài trông thế nào làm chi? Cô ấy là tới chăm bệnh, chăm sóc mẹ, cũng không phải đến đảm đương chức con dâu."
"Con làm sao mà biết cô ấy không? Chậc." Hữu An thật muốn mắng hắn ngốc, mắng hắn ngu, ý đồ của cô bạn học cũ kia rõ ràng như vậy, Bách Thành còn ngốc thành cái bộ dáng kia, không biết người ta nhìn hắn chảy nước miếng.
"Con nhìn không ra cô bạn học của con muốn câu dẫn con sao?"
"Con biết cô ấy thích con." Hắn không ngốc, hắn có mắt, hắn có thể nhìn ra được chưa? Huống chi chuyện cô ấy thích hắn đã không còn là chuyện một sớm một chi nữa, năm ấy khi hắn tốt nghiệp, cô bạn từng lấy hết dũng khí thổ lộ cùng hắn, nhưng cô bạn đó không phải là kiểu con gái hắn thích, cho nên. . . . . .
"Mẹ, mẹ yên tâm, con đối với cô ấy không có tình cảm khác, cho nên mẹ không cần lo lắng con cưới một cô gái mẹ không thích về để ngược đãi mẹ." Nếu đây là điều mà mẹ lo lắng, vậy thì mẹ cứ yên tâm một trăm phần trăm đi.
"Vậy con đuổi việc cô ấy đi, mẹ không cần cô ta ở quanh quẩn trước mặt mẹ." Trên thực tế cô không muốn cô ta quanh quẩn ở trước mặt A Bách.
Cô bạn học đó cô nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không vừa mắt.
"Mẹ muốn đổi người chăm sóc." Hữu An ỷ vào thân phận hiện tại của bản thân, sống rất tùy hứng, cô nắm chắc Bách Thành nhất định sẽ nghe lời cô.
Quả nhiên, Bách Thành không nói hai lời, hôm đó đã kêu cô ta cuốn gói.
Bách Thành mặt khác tìm người khác đến, nhưng không hai ngày, mẹ hắn lại không vừa lòng.
Hắn hỏi mẹ mình nguyên nhân, cô nói trên người cô họ lý kia có một mùi khai.
"Mùi khai? Mùi khai gì, sao con không ngửi thấy?" Hơn nữa tương phản, hắn còn cảm thấy mỗi một lần hắn đi ngang bên người hộ lý kia, liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Hữu An nói: "Thì đó chính là mùi khai."
Cô gái chán ghét kia không có việc gì làm chi bôi xịt loại nước hoa nồng dữ vậy? Làm ơn đi, cô ta là tới làm công việc hộ lý hay là làm nữ tiếp thị hả.
Hữu An ngày đầu tiên liền phát hiện ra cô hộ lý có bộ dạng xinh đẹp kia hướng Bách Thành liếc mắt đưa tình, hữu ý vô ý câu dẫn hắn, cô nhìn rất không thích.
"Thay đổi người." Cô nói.
Thế là Bách Thành không nói hai lời đuổi việc cô hộ lý kia, sau đó, hắn lại tìm người mới, mẹ hắn lại chê bai người ta, thế là hắn lại tìm, mẹ lại chê, hắn lại tìm, mẹ lại chê. . . . . .
Bách Thành không đến thời gian một tháng ngắn ngủn thay đổi liên tục bốn hộ lý, Bách Thành cảm thấy tiếp tục như vậy căn bản không phải là biện pháp, hắn đều biến thành khách quen mặt ở trung tâm tìm hộ lý rồi, hắn thật sự không biết người có thể khiến mẹ hắn vừa lòng đến cùng là phải có đầy đủ điều kiện gì, cuối cùng hắn dứt khoát kêu mẹ kê khai ra điều kiện, hắn đi tuyển chọn.
"Mẹ nói đi, mẹ cảm thấy dạng người nào mới phù hợp yêu cầu của mẹ?"
"Mẹ không biết." Hữu An lại cảm thấy cô cực hiền hoà, cô trước kia ở chung cùng người khác, tất cả mọi người đều coi cô là bạn tốt, cho tới bây giờ không có người nào oán giận qua cô khó tính, khó hầu hạ.
"Nếu không, mẹ cứ nói ra một ví dụ để con tham khảo, như vậy con mới dễ giúp mẹ tìm lý." Bách Thành muốn mẹ nói thử xem, ở trong cuộc sống hằng ngày của bà, cô gái nào phù hợp với lý tưởng của bà, hắn nghĩ, chỉ cần tìm đúng kiểu người này chăm sóc mẹ, mẹ hẳn là sẽ không xoi mói họ nữa.
"Mẹ thích nhất ai a! Đó đương nhiên là bản thân mẹ. . . . . ." Á, không, không là chính cô, bởi vì cô hiện tại là mẹ Trần."Không có, mẹ là nói Hữu An ở cạnh nhà mình cũng không tệ a, cô gái đó tốt tính; thiện tâm lương thiện, đối với trưởng bối lại có lễ phép, nhưng không tùy tiện liếc mắt đưa tình câu dẫn đàn ông, mẹ thích nhất Hữu An rồi." Hữu An thừa dịp cơ hội này đem chính mình tâng bốc một chút. Mà Bách Thành khó thể tin nhìn mẹ, không phải hắn cảm thấy Hữu An không tốt, mà là Hữu An khi bọn hắn là hàng xóm với nhau hai mươi mấy năm, chính là tính hôm nay mẹ hắn đánh giá cô cao nhất.
Nhà họ Vu có bốn chị em mẹ luôn hài lòng nhất là cô chị cả Hữu Hi, bởi vì mẹ hắn cảm thấy Hữu Hi không đơn giản, sau khi cha mẹ đều mất đi liền gánh vác gawnhs nặng trong nhà, trong trong ngoài ngoài thu xếp, còn đem ba cô em gái dạy dỗ rất khá, thành thật mà nói, nếu như trong ba cô con gái còn lại của nhà họ Vu nếu phải chọn một người mẹ hắn không thích, thì phải là Hữu An rồi.
Mẹ luôn cảm thấy Hữu An cá tính rất giống con trai, ăn vận trang điểm rất trung tính, không có một chút bộ dáng của con gái, mà hôm nay mẹ thế nhưng cho rằng Hữu An là hình tượng cô gái mà bà thích nhất! Chuyển biến này cũng quá lớn đi!
"Con chỉ cần có thể tìm được cô gái giống Hữu An là được, mẹ sẽ không bới móc làm khó người ta đâu."
"Được rồi, con sẽ nhờ trung tâm tìm người giúp xem có người phù hợp không, chính là đoạn thời gian này mẹ chịu khó con trai mẹ vụng về tay chân."
Tháng ngày không có hộ lý, cũng chỉ có hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau, Hữu An cũng không thấy có vấn đề gì, "Bởi vì mẹ cũng có lời muốn nói với con."
"Nói gì?" Bách Thành đẩy xe lăn đến chỗ có ánh nắng.
Hữu An lại trốn vào trong lòng hắn, không chịu sưởi nắng nói: "Đẩy mẹ đến chỗ tương đối mát mẻ đi, nơi này nóng chết người, mẹ mới không cần phơi ở đây."
Bách Thành thật sự chịu không nổi mẹ."Bác sĩ nói mẹ cần sưởi nắng nhiều hơn."
Mắt thấy hắn sẽ phát giận, Hữu An vội nói: "Được rồi, được rồi, nhưng chỉ phơi một chút thôi, chỉ một chút chút a." Cô là loại người nhìn thấy ánh nắng sẽ chết a, phơi nắng đến nỗi ánh mắt híp lại không mở ra được.
Hữu An muốn nhanh nhanh chóng đem hết những lời muốn nói nói hết cho hắn nghe, cô muốn khôi phục lại bộ dáng cũ lắm rồi, mới không muốn làm cả đời mẹ Trần a.
Hữu An bắt đầu từ chỗ "Sinh tử có mệnh" nói, khuyên răn hắn có một ngày nếu cô thật sự gặp bất trắc, hắn cũng đừng quá khổ sở, giảng giải những lời như vậy.
Cô muốn hắn ghi nhớ hắn phải kiên cường, còn nữa đừng quên ngay cả khi không còn mẹ nữa, trên đời này vẫn rất nhiều người yêu thương hắn, quan tâm hắn.
Bách Thành không biết mẹ sao lại nói với hắn những câu như thế, nhưng từng một lần cơ hồ muốn mất đi tình thân, Bách Thành cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là"Con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ" , cho nên điều này cũng chính là vì sao mấy ngày gần đây nhất, hắn mặc kệ mẹ cố tình gây sự cỡ nào, hắn đều sẽ thuận theo ý tứ mẹ làm, vì cũng là muốn để cho bản thân sau này không tiếc nuối cùng hối hận, những lời mẹ vừa nãy cũng làm Bách Thành không tự chủ được nghĩ đến Hữu An.
Lúc mẹ gặp chuyện không may, ở bên người hắn an ủi hắn, cho hắn sự cổ vũ chính là Hữu An, mà hắn lại bởi vì đợtnày bận bịu tìm hộ lý, mà một đoạn thời gian dài không nhìn thấy Hữu An rồi.
Hắn không đi tìm cô, thế nào cũng không thấy cô đến?
Chẳng lẽ là bởi vì ngày đó hắn đẩy cô một phen, cho nên Hữu An tức giận rồi? Nếu thật sự như vậy, hắn nhất định phải đi một chuyến đến nhà cô, cùng Hữu An nói tiếng xin lỗi, thời gian đó tâm tình hắn quá tệ, đến mực làm chuyện hồ đồ.
Bước vào nhà họ Vu tìm Hữu An, Bách Thành đương nhiên là nhảy từ cửa sổ đi vào, nhưng, hiện tại là tình huống gì, vì sao chị ba của Hữu An đối mặt với Hữu An nằm ở trên giường lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì? Bách Thành cảm thấy rất kì quái, tiếp một giây càng làm cho hắn nghẹn họng nhìn trân trối chuyện đã xảy ra.
Hữu An vốn nằm ở trên giường thế nhưng biến thành một chú heo nhỏ màu hồng rất đáng yêu!
"Chị ba! Chị đang làm gì? !" Chị ấy sao có thể đem Hữu An biến thành một con heo rồi hả ? !
Bách Thành hung hăng đi vào, ôm lấy chú heo huyền ảo trên giường kia, hai mắt trừng Hữu Vọng, quả thực coi Hữu Vọng như hung thủ giết người.
"Em nhìn thấy hết rồi hả?" Hữu Vọng liền phát hoảng, bởi vì ——chết tiệt, bí mật của bốn chị em nhà họ vu bị người ngoài phát hiện! Chị hai mà biết hậu quả còn có thể không bị chị ấy băm xác ra sao ? !
"Không sai, em đã nhìn thấy hết." Cho nên chị đừng nghĩ lại hạ độc thủ với Hữu An."Chị rốt cuộc là ai?" Hắn mặc dù đối mặt một đối thủ đáng sợ, nhưng vì bảo hộ Hữu An, Bách Thành vẫn nổi lên dũng khí đối mặt với bà chị yêu quái này. Chị ta làm sao có thể biết yêu pháp?
"Chị là chị ba nhà họ Vu đó thôi, chị còn có thể là ai." Hữu Vọng trợn trắng mắt, hét to chịu không nổi. Cô có thể hiểu lúc Bách Thành liếc thấy mình thi triển ma pháp xác định vững chắc không thể tiếp nhận, nhưng hắn đừng coi cô như là người xấu a.
Vì để Bách Thành tin phục nghe cô, thế là Hữu Vọng đem mọi chuyện của bốn chị em ở nhà toàn bộ nói cho Bách Thành nghe, dù sao cô đã sơ ý lơ là để cho Bách Thành nhìn thấy bí mật không thể cho người ngoài thấy được, hiện tại cô chỉ có thể cầu mong Bách Thành đứng ở lập trường của cô suy nghĩ, tuyệt đối không đem bí mật nhà mình mà hắn biết được nói cho chị hai nghe.
"Các chị là ma nữ?"
"Uhm."
"Hữu An cũng vậy?"
"Không sai."
"Em không tin." Tuy là tận mắt nhìn thấy Hữu An biến thành một đầu heo, nhưng ma nữ một chuyện khác, Bách Thành vẫn rất khó chấp nhận đây là sự thật.
Hữu Vọng đành phải lại làm mẫu một lần cho hắn xem."Đưa Hữu An cho chị."
"Không được." Hắn tuyệt không đem Hữu An giao cho một người con gái có lai lịch không rĩ ràng —— tuy rằng bộ dạng trước mắt của cô là bộ dáng của chị ba.
"Em không đem Hữu An giao cho chị, chị sao có thể đem cô ấy biến trở về."
"Em làm sao mà biết được sau khi em đem Hữu An giao cho chị, chị có đối với cô ấy bất lợi hay không, cậu phải làm thí nghiệm, vậy thì. . . . . . Lấy em làm vật thí nghiệm đi." Hắn xung phong nhận việc.
Hữu Vọng không nghĩ tới cậu nhóc con nhà họ Trần kia từ nhỏ đến lớn cùng Hữu An cãi nhau ầm ĩ, nhưng đến lúc nguy cấp, đứa ngốc kia vẫn là cực trân trọng Hữu An nhà cô.
Chỉ là ——"Em muốn làm vật thí nghiệm a?" Hữu Vọng có chút khó xử, bởi vì, "Chị nói trước nhá, pháp lực của ta là là kém cỏi nhất trong bốn chị em, chị thường thường thi triển sai phép thuật, điều kỳ quái nhất một lần đem bản thân biến thành con thỏ lại biến không trở về được bộ dáng như cũ, cuối cùng vẫn là dựa vào Hữu An đem chị biến trở về, nếu em thật sự muốn làm chuột bạch, vậy em phải có tâm lý chuẩn bị."
"Tâm lý chuẩn bị gì chứ?"
"Em có khả năng sẽ biến thành những vật khác."
"Nói thí dụ như Hữu An như vậy sao?" Cả đời là đầu heo huyền ảo! Bách Thành đem Hữu An ôm lấy, có thế phát hiện đầu heo này từ đầu đến cuối đều đang ngủ.
"Cô ấy vì sao cứ nhắm mắt suốt?"
"Đây là điều chị lo lắng, Hữu An từ một tháng trước liền hôn mê bất tỉnh, chị sợ cô là bị bệnh."
"Bị bệnh? Vậy chị còn không mau đưa cô ấy đi khám bác sĩ! Chị còn biến cô ấy thành một đầu heo làm chi?" Bách Thành vừa tức vừa gào to rống lên, hắn cảm thấy chị ba thật sự là không có đầu óc!
"Chị vốn cũng không phải muốn đem nó biến thành heo, là chị muốn đi vào trong đầu Hữu An, đi tìm linh hồn của nó." Nhưng cuối cùng cô chưa kịp tiến vào, đã đem Hữu An biến thành chú heo huyền ảo, cái này không thể trách cô a.
Bách Thành bị chị ba chọc tức đến vô lực, Hữu An sẽ có một ngày sẽ bị bà chị ngốc này ngộ sát mất thôi."Em mang cô ấy đi khám bác sĩ."
"Khám bác sĩ gì, bác sỹ thú y sao?"
Vấn đề của Hữu Vọng lại khiến Bách Thành đứng hình.
"Để ta trước tiên đem Hữu An biến trở bộ dáng cũ đã, sau đó chúng ta mới thảo luận tiếp được không hả?" Hữu Vọng cùng Bách Thành thương lượng. Chậc, thật không biết Hữu An là em gái của ai, làm ơn đi, đem Hữu An biến thành heo, cô so với hắn còn muốn khẩn trương hơn được không hả.
"Chị sẽ không làm cô ấy chết chứ?" Bách Thành có chút lo lắng.
Hữu Vọng cũng không dám cam đoan.
Bách Thành tức chết mất, "Chị hai đâu? Chị ấy đi đâu rồi hả ?" Bách Thành cảm thấy tìm chị hai đến đây thi triển pháp thuật còn tương đối tin cậy hơn.
"Chị hai không ở nhà, chị ấy gần đây đi tìm em út rồi, hơn nữa em tìm chị hai cũng vô dụng, bởi vì chị hai không thích chúng ta dùng ma pháp." Hữu Vọng nói dong dài , nhưng Bách Thành bắt được một ít trọng điểm, chị ấy nói, Hữu Lạc.
"Hữu Lạc? Nó bị làm sao?"
"Nó biến mình thành bộ dáng hai mươi tuổi, chị hai thật lo lắng nó."
"Có lầm hay không? Hữu Lạc biến thành bộ dáng hai mươi tuổi, nó ít nhất vẫn là hình người, đây có gì phải lo lắng ? Hữu An biến thành heo có nghiêm trọng không hả!" Bách Thành cảm thấy Hữu Hi bất công, chỉ quan tâm Hữu Lạc không quan tâm Hữu An. Hữu Vọng mới cảm thấy Bách Thành đối với chị hai có thành kiến."Chị hai lại không biết chuyện Hữu An biến thành heo, nếu chị hai đã biết, cũng nhất định sẽ lo lắng." Tựa như lần trước cô biến thành Tiểu Bạch Thỏ, chị hai còn không phải lo lắng rất lâu sao, còn nữa, "Em làm chi không tin tưởng chị như thế? Hữu An là em gái của chị, chị chẳng lẽ sẽ hại nó sao? Lấy ra ." Hữu Vọng đem Tiểu Trư đoạt lấy.
Cô cũng không tin năng lực cô sẽ kém như vậy, thực làm Hữu An chết.
Hữu Vọng hướng Tiểu Trư đọc chú ngữ, oanh một tiếng, Tiểu Trư biến trở về bộ dáng Hữu An.
"Thế nào?" Hữu Vọng biểu cảm rất kiêu ngạo, cô không làm hỏng chứ.
"Hữu An cái mũi thế nào lại dài như vậy?" Bách Thành chỉ vào cái mũi như mũi heo của Hữu An, á, trời ơi, thế này rất xấu nha.
"Chết tiệt, tại sao có thể như vậy?" Hữu Vọng tiến lên xem cẩn thận một chút, cô không ngừng kháp cái mũi Hữu An, đó là cái mũi heo hàng thật giá thật, muốn chết, tại sao có thể như vậy?
Hữu Vọng xém chút té xỉu, cô vội vội vàng vàng chạy đi tìm sách ma pháp giải quyết vấn đề.
Cô tổng cộng mất hai giờ đồng hồ thi triển pháp thuật, trong lúc này Hữu An biến thành các loại động vật, Bách Thành thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng, thẳng đến cuối cùng Hữu Vọng mặc dù đem Hữu An biến trở về bộ dáng vốn có, Bách Thành vẫn là không chớp mắt ngó Hữu An chằm chằm, nhìn tiếp một giây tiếp theo Hữu An có hoàn hảo như lúc ban đầu không, vẫn là bộ dáng này, mà không phỉa là tạp nham trộn lại của tất cả động vật.
Cuối cùng Bách Thành vẫn quyết định đưa Hữu An đi bệnh viện kiểm tra, như vậy hắn mới tương đối yên tâm.
"Vậy tốt chứ?" Hữu Vọng hỏi.
"Có gì không tốt?"
"Hữu An hiện tại không có nhịp tim đập, không hô hấp nha, so với đã chết không khác biệt, nếu đem Hữu An đưa đến bệnh viện, bác sĩ nhất định lập tức làm giấy khai tử cho chúng ta mang về nhà."
"Cái gì? ! Hữu An không hô hấp? !" Bách Thành vươn tay thử hơi thở của Hữu An, cô thật sự một chút hô hấp cũng không có, thoạt nhìn liền như đã chết không có gì khác biệt."Vậy chị làm sao mà biết Hữu An không chết?" Trong tâm Bách Thành căng thẳng, mặt xám như tro tàn, tay ôm Hữu An mà phát run.
Hắn thật sự có ý nghĩ muốn chết theo.
Trên cơ bản Hữu Vọng cảm thấy Bách Thành suy nghĩ nhiều quá rồi, hắn căn bản là đang tự dọa mình.
"Sẽ không đâu." Hữu An mới không phải đã chết a."Bởi vì Hữu An thường thường như vậy, chị chưa nói với em sao? Bốn chị em chúng ta có năng lực khác nhau, năng lực của Hữu An chính là có thể xông vào trong đầu người khác giám thị hành động của người đó, cho nên như chuyện này có thể coi như linh hồn lìa khỏi xác, huống chi nếu Hữu An thật sự đã chết, như vậy một tháng rồi, vì sao thi thể Hữu An sẽ không phát ra mùi thối rữa?"
Hữu Vọng nói có lý, đại bộ phận Bách Thành đều tán thành, nhưng qua lời Hữu Vọng vừa mới nói ra kia, có một câu nói làm đầu óc hắn lóe ra một tia sáng, là cái gì chứ? Bách Thành nheo mắt lại, đem những lời Hữu Vọng vừa mới nói ra rà soát lại một lần, Hữu Vọng nhắc tới năng lực của các chị em mình, Hữu An có năng lực xâm nhập vào đầu óc người khác, linh hồn Hữu An thường thường chu du bên ngoài, đây không phải có ý là Hữu An cô ấy. . . . . .
Bách Thành nghĩ đến chuyện giảo quyệt kia.
"Chị ba, Hữu An từ lúc nào bắt đầu hôn mê bất tỉnh ?"
"Tháng trước ngày mống hai." Cô nhớ được rất rõ ràng, bởi vì chính là ngày đó Hữu An đem cô đang ở trong bộ dạng Tiểu Bạch thỏ từ nhà ông chủ bạo long về, giúp cô biến trở về hình dạng người.
"Mồng hai? !" Đó không phải là ngày mẹ hắn giống như kỳ tích tỉnh lại!
Rất nhiều chuyện quái lạ dần dần trở nên rõ ràng, bao gồm mẹ hắn sau khi tỉnh lại có hành vi kỳ quái, còn có Hữu An vì sao đột nhiên hôn mê, hết thảy tựa hồ đều đã có đáp án, nhưng có chuyện hắn phải xác nhận một lần."Chị ba, năng lực của Hữu An chỉ có thể xâm nhập vào đầu óc người khác, không thể thay thế được người kia sao?"
"Không được."
"Chị xác định?"
"Xác định." Hữu Vọng thập phần chắc chắn.
Như vậy hắn vừa mới đắn đo lại không thể thành lập rồi.
"Nhưng trong cuốn sách ma pháp này có chú ngữ có thể cường hóa năng lực của Hữu An a." Cô vừa mới nhìn thấy, cô lật ra trang đó đưa cho hắn xem.
"Ây, tìm được." Đem sách đẩy qua để Bách Thành xem, nhưng phía trên văn tự Bách Thành xem không hiểu.
"Xem không hiểu không sao, bởi vì chúng ta có học qua, nhưng muốn phiên dịch cần một chút thời gian." Bởi vì cô đối với chuyện học tập luôn luôn không có hứng thú gì, cho nên Hữu Vọng rất rất nỗ lực mới dịch được.
Cô dịch ra một đoạn văn tự, Bách Thành phát hiện hắn không cần xem tiếp nữa, bởi vì vừa mới rồi hắn nhặt được một trang giấy trên mặt đất, phía trên phiên dịch giống hệt như Hữu Vọng phiên dịch, không sai lệch một chữ.
Nghi vấn được chứng thực, Bách Thành leo cửa sổ về nhà hắn, mà Hữu Vọng còn đang chỉ đầu ngón tay dò chữ trên sách, phiên dịch văn tự, căn bản không phát hiện Bách Thành đã sớm đi mất dạng rồi.
Bách Thành vừa về nhà liền đi tìm mẹ.
Mẹ hắn ở phòng khách xem tivi, xem phim thần tượng, mà không là xem hương thượng kịch trên kênh Dân Thị: mẹ hắn đang uống cola, mà không phải là ở uống trà nhân sâm.
Bách Thành càng nhìn càng cảm thấy mẹ hắn giống Hữu An, chỉ là Hữu An vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải thay thế một bà lão đi đứng không tiện? Như vậy đối với cô có lợi lộc gì sao? Hoặc là đối với hắn có lợi? Bách Thành không khỏi suy xét vấn đề này.
Hắn cân nhắc ý đồ của Hữu An, hồi tưởng mấy ngày này cô không ngừng cổ vũ hắn, thậm chí muốn hắn dũng cảm đối mặt với sinh mệnh. . . . . . Có phải là nguyên nhân này hay không, cho nên Hữu An mới biến thành mẹ hắn, vì chính là muốn cứu hắn?
Bách Thành nghĩ đến điểm này, ngực thấy nhói đau, trong lồng ngực bốc lên một loại cảm xúc kích động, đúng lúc này Hữu An đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, biểu cảm trên mặt kỳ dị .
"Con làm chi nhìn mẹ như thế? Trên mặt ta có mọc hoa sao?" Cô sờ sờ mặt.
Bách Thành nhịn không được bật cười.
Hắn làm sao có thể trì độn như vậy? Cùng Hữu An sống chung một tháng lại không phát hiện hành vi cử chỉ lời nói của mẹ quả thực so với Hữu An không có gì khác biệt, hai người họ căn bản chính là cùng một người.
"Trên mặt mẹ không có mọc hoa."
"Vậy con làm gì cứ nhìn mẹ?" Cô một bên hỏi hắn, một bên lấy ra potato popca , cắn rột roạt, bánh vụn rơi xuống đầy nền nhà.
Bách Thành càng nhìn càng cảm thấy Hữu An đáng yêu, tại sao trước đây hắn không phát hiện ra sự lương thiện của cô, mặt tốt của cô?
Oh. . . . . . Kỳ thực cũng không phải hắn không phát hiện ra, mà là hắn không dám thừa nhận.
Hắn hồi nhỏ đã theo đuôi Hữu An, đối với thân phận là con một như hắn mà nói, Hữu An tồn tại có ý nghĩa như anh chị em ruột thịt, hắn vẫn luôn muốn cùng Hữu An duy trì một cục diện thế lực ngang nhau, thế là hắn thường thường ở trước mặt cô xây dựng nên một giả tượng, ví như hắn rất đa tình, mục đích của hắn là muốn để Hữu An cảm thấy hắn là một người đàn ông, mà không chỉ là một người anh em tốt của cô, hắn muốn duy trì tình bạn cả đời giữa họ, nhưng sự tình đi đến tình trạng này, lúc Hữu An đối với hắn quan tâm hy sinh vượt xa ngoài giới hạn mà hắn có thể chống đỡ, hắn nhịn không được muốn chiếm lấy cô.
Bất kể người cô thích là ai, hắn cũng muốn đem Hữu An giữ ở bên người, hắn muốn chăm sóc cô gái này cả đời. Bách Thành quyết định rồi.
"Mẹ, mẹ cảm thấy Hữu An như thế nào?"
"Hữu An? Cô ấy rất tốt a."
"Tốt thế nào?"
"Hữu An, con bé đó vừa nhu thuận lại hiểu chuyện, còn rất có nghĩa khí, gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ, giống như là Hoàng Dung trong tiểu thuyết Kim Dung." Hữu An rất tự sướng, đem bản thân mình ra so sánh với thần tượng.
"Nhưng Hữu An rất hung dữ."
"Nào có a? Hữu An đó gọi là “ căn cứ vào đạo lý mà tranh luận”, cái đó sao gọi là hung dữ a?"
"Nhưng Hữu An sẽ không biết nấu cơm."
"Con gái hiện đại biết kiếm tiền là tốt rồi, cần gì biết nấu cơm?"
"Con người vẫn phải ăn cơm mà."
"Muốn ăn cơm có thể ra bên ngoài ăn a, bên ngoài nhà hàng nhiều như vậy, muốn ăn cái gì thì mua cái đó, đây cũng rất tiện nghi a, ăn cơm không cần tự ra sức làm."
"Hữu An cô ấy không làm chuyện nhà, cũng lại thật thô lỗ, làm việc không dùng đến não, thường thường động tay chân còn nhanh hơn đầu óc, "Còn có. . . . . ."
"Còn có!" Hữu An nghe được mặt đều tái đã tái đi, bàn tay nhỏ bé của cô vỗ xuống mặt bàn."Trần Bách Thành, Vu Hữu An có chỗ nào chọc tới con, mà con muốn như vậy chửi bới cô ấy, gây tổn thương cho cô ấy?" Chẳng lẽ cô ở trong cảm nhận của hắn thật sự kém như vậy sao? Khiến hắn phê bình cô tới nỗi không có chỗ nào đúng hắn mới thấy vui vẻ hả.
"Không có, con chỉ là muốn đem khuyết điểm của Hữu An nhất nhất nói cho mẹ nghe thôi, để mẹ chuẩn bị tâm lý."
"Theo ý mẹ, những điều này căn bản không phải là khuyết điểm của Hữu An, là con quá xấu, rất hay soi mói Hữu An rồi." Hữu An vì chính mình mà cãi lại.
Ý, đúng rồi, cô vừa mới có phải đã bỏ sót cái gì? Vừa mới rồi Bách Thành có phải nói cái gì như để cô tâm lý chuẩn bị? ! khuyết điểm của cô sao lại khiến mẹ Trần soi mói, nhưng lại phải có tâm lý chuẩn bị? Chậc, làm quái gì vậy? Không hiểu.
Hữu An nhìn Bách Thành, định nghe hắn giải thích, nhưng hắn cố ý xem nhẹ nghi vấn trong mắt cô, còn truy vấn nói: "Vậy, theo như lời mẹ nói, mẹ rất hài lòng với Hữu An đúng không?"
"Đương nhiên." Cô đối với bản thân còn có thể có soi mói cái gì? Cô Vu Hữu An là một người con gái toàn mỹ a —— chính cô cho rằng là như vậy, thật ngại quá.
"Được, vậy con quyết định , con muốn cưới Hữu An."
"Không thành vấn đề." Hữu An cũng dứt khoát rành mạch đáp ứng, nhưng. . . . . . Đợi chút, hắn vừa mới nói cái gì? ! Hắn muốn kết hôn với cô? ! Có lầm hay không a? Hắn muốn kết hôn với cô? !
"Cậu vì sao muốn kết hôn với tớ?" Hữu An kêu to.
( giống tiếng Anh, đại từ nhân xưng của tiếng Trung cũng chỉ như wo= I ; ni = you, không giống tiếng Việt mình)
Bách Thành cười sửa lại, "Mẹ, con không phải muốn kết hôn với mẹ, con là muốn kết hôn với Hữu An, " Tiếng kêu to vừa nãy của cô, Bách Thành càng thêm chắc chắn bản thân đã đoán đúng.
Tuy rằng hắn cũng cảm thấy Hữu An là một ma nữ rất khó tin, nhưng là hắn tận mắt nhìn thấy chị ba nhà họ Vu đem Hữu An biến thành các loại động vật, không đến phiên hắn không tin.
Tớ chính là Hữu An a! Hữu An gấp đến độ muốn hô to lên, nhưng hiện tại không thể làm như vậy. Đáng giận, đành phải đem cơn tức nhịn xuống trước, trước tiên hỏi một chút xem ý đồ của Bách Thành."Con vì sao muốn kết hôn với Hữu An?"
"Mẹ cũng đã nói đó thôi? Hữu An là một cô gái tốt, trăm năm khó gặp."
"Trăm năm khó gặp thì phải gả cho con a?" Làm ơn đi, cô cũng không phải không có người muốn, sao có thể"dễ dàng như bó rau" liền đem bản thân tự gả đi?
Hắn nói cưới, cô liền gả, coi cô như cái gì rồi hả ? Hừ.
"Con muốn cưới, Hữu An người ta cũng không chắc sẽ đồng ý muốn gả cho con a." Hữu An đến nước này có thể làm bộ làm tịch rồi, bởi vì —— cô hiện tại mới nghĩ đến, có người cầu hôn với cô, muốn kết hôn với cô nha, đây là một sự kiện làm người ta phấn chấn cỡ nào a? Chỉ là. . . . . . Đối tượng có chút không đúng, nếu người cầu hôn cô muốn cô lấy hắn là trưởng phòng Tưởng thì tốt biết bao nhiêu? Hữu An lâm vào trong ảo tưởng của chính mình.
"Hữu An không thể không gả cho con." Bách Thành lại dùng nước lạnh hắt tỉnh cô, muốn cô thức tỉnh, không được nằm mơ.
Hữu An từ trong mộng đẹp bỗng nhiên tỉnh lại, cô trừng lớn mắt với cậu con trai hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì hiện tại Hữu An đang hôn mê bất tỉnh, cho nên chuyện chung thân đại sự do hai chị gái cô ấy làm chủ, mà chị ba đã đồng ý đem Hữu An gả cho con rồi." Bách Thành đắc ý nói.
"Làm gì có chuyện đó a!" Mặt Hữu An suy sụp , không được, cô không tin, cô phải đi về hỏi chị ba, Hữu An đẩy xe lăn muốn đi tới đối diện, nhưng Bách Thành lại giữ chặt xe lăn của cô lại không cho cô đi.
"Trần Bách Thành!" Cô rống to.
"Sao ạ?"
" Buông ra !" Hữu An xuất ra vẻ uy nghiêm làm mẹ, nghiến răng nghiến lợi, mệnh lệnh gằn từng tiếng.
Bách Thành lại phớt lờ nhởn nhơ, căn bản không nghe lời mẹ hắn nói, bởi vì hắn biết người này căn bản không phải mẹ của hắn. Hắn không chỉ không buông tay, còn hỏi lại cô, "Mẹ muốn đi đâu?"
"Đi tới nhà đối diện hỏi Hữu Vọng, xem cô ta có phải thật sự cố ý đem Hữu An gả cho con hay không."
"Mẹ, mẹ không tin con? Con là con trai của mẹ mà!" Hắn lấy hai tay che vị trí trái tim, bày ra bộ dáng bị thương rất sâu.
Bộ dáng này của hắn thật sự là ngu xuẩn chết mất, cô mới mặc kệ hắn."Con cút ra, mẹ muốn về nhà."
"Mẹ, mẹ điên à? Đây là nhà của mẹ a!" Bách Thành cứ một câu lại một câu đi tranh cãi với Hữu An, Hữu An giận tím mặt, bằng không cô nhất định sẽ phát hiện ra sơ hở, sẽ phát hiện Bách Thành người luôn luôn kính trọng mẹ làm sao có thể mắng hắn mẹ" Điên" .
Hữu An tức chết mất, cãi ầm ỹ với Bách Thành đòi đi qua nhà họ Vu, mà Bách Thành quyết không để cô đi, bởi vì chuyện của hắn còn chưa làm thỏa đáng, chuyến đi này của Hữu An chẳng phải sẽ làm hỏng chuyện của hắn sao. . . . . .