Sau khi Lệ Liệt Nông rời đi, Hứa Qua tắm rửa rồi mặc quần áo vào. Cô vẫn mặc chiếc áo sơmi rộng thùng thình tối qua, sau đó sửa sang lại đống đồ đạc bị ném loạn trong phòng. Artenza của cô thích mọi thứ gọn gàng sạch sẽ. Cô vừa quét tước xong thì chủ nhân căn phòng đẩy cửa bước vào.
Cơm nước xong xuôi, Lệ Liệt Nông đưa bộ quần áo dính đầy nước nho của Hứa Qua tối qua ra trước mặt cô. Cho dù anh không nói nhưng ý đã rõ, thay quần áo xong em có thể đi được rồi.
Nhưng Hứa Qua vì được nghe câu hỏi “Anh mang đồ ăn lại đây cho em nhé?” nên bị chiều hư mất. Cô còn muốn vào thư phòng anh để xem những cuốn sách cổ đẹp đẽ nữa kia, hoặc chí ít cũng được ngó đông ngó tây, sờ sờ vài cái. Cô làm bộ không nhìn thấy bộ quần áo đã được gấp gọn sạch sẽ trước mặt.
Hẳn là bộ quần áo ngay ngắn trước mặt là thành quả của việc Lệ Liệt Nông đưa chúng tới bộ phận hậu cần trong tổ chức. Một nhóm người trong bộ phận ấy phụ trách nhiệm vụ xử lý trang phục, phụ kiện cho anh cũng như các đoàn đội.
Nhưng anh rất ít khi yêu cầu họ phải làm cái nọ cái kia ngoài trách nhiệm của nhóm ấy. Anh chỉ gặp họ khi phải chuẩn bị trang phục đi xã giao, tiếp khách và đi công tác nước ngoài mà thôi. Sinh hoạt bình thường của anh so với các thành viên trong 1942 không có gì khác biệt.
Hứa Qua biết vì sao Lệ Liệt Nông lại đưa quần áo của cô đến chỗ đó để giặt giũ. Đó là vì tất cả những nhân viên ở đó đều rất chuyên nghiệp, bọn họ không bao giờ hỏi những câu dư thừa, như vậy có thể tránh cho vị lãnh đạo này ít nhiều xấu hổ. Nếu mà là đưa đến một phòng giặt bình thường, khẳng định tin đồn sẽ bị mồm năm miệng mười bóp méo lan đi khắp nơi.
Artenza của cô cái gì cũng biết, không gì làm khó được anh, chỉ có tật hay xấu hổ là không sửa được. Điều này khiến Hứa Qua mừng rơn trong lòng.
Ý đồ của cô viết rõ trên mặt. Khi Hứa Qua sờ sờ nhìn nhìn bức tường trong phòng lần thứ n, Lệ Liệt Nông rút cuộc cũng hạ lệnh đuổi khách: “Anh còn có việc phải xử lý.”
Cô nhíu mày, xụ mặt, quay đầu lại trợn mắt nhìn anh: “Anh đang đuổi em đấy à?”
Hứa Qua nghĩ mánh khoé của mình chẳng có chút tác dụng nào, Lệ Liệt Nông cứ như vậy mà nhìn cô. Artenza cứ như vậy nhìn chằm chằm một người nghĩa là anh đang muốn nói: “Tôi không muốn nói nhiều!”
Cô giậm chân: “Lệ Liệt Nông, em là vợ chưa cưới của anh đấy. Vợ chưa cưới ở lại trong phòng hôn phu của mình không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Anh chưa bao giờ yêu cầu được ở lại trong phòng em cả.” Lệ Liệt Nông nhàn nhạt nói.
Hứa Qua nghĩ nếu không phải cô đã quen anh từ nhỏ, đã nhìn thấy anh được dạy bảo, rèn giũa thì nhất định câu nói vừa rồi của anh chính là cái tát đau nhất với cô.
Vì thế nên nhìn cô đi, cô không hề tức giận, thậm chí còn cười tươi rói nói với anh: “Cửa phòng em giờ giờ phút phút đều rộng mở vì anh đấy, anh Lệ ạ.”
Lông mày ai đó nhăn tít lại: “Hứa Qua!”
“Artenza~”, cô tiếp tục mặt dày làm nũng: “Anh có biết tối qua anh làm em đau lắm không. Artenza, để em bước vài bước cho anh xem nhé.” Nói xong, Hứa Qua liền bước vài bước trước mặt anh.
Lời nói của cô không gian dối chút nào. Lúc nãy khi bước xuống từ giường, Hứa Qua không ít hơn hai lần hoài nghi liệu cô gái đang phải vừa đi vừa tìm chỗ vịn người bước ra đến cửa có phải là cô hay không.
Cô nhớ có một lần, nhóm cô gồm sáu người đột nhập vào phòng hành chính của chính phủ nước X, dưới tình huống khẩn cấp, bọn họ phải rút lui bằng đường khác. Khi cô thành công nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà bên cạnh cách nhau tầm hai mét rưỡi, cô quay lại nhìn năm người con lại, khuôn mặt họ đều tái mét, mồ hôi nổi thành hột.
Chân trái Hứa Qua vừa bước một bước thì cơ thể cô đã bị ai đó túm chặt.
Người túm chặt cô không nhìn cô. Lệ Liệt Nông không nhìn cô, anh không nhìn thấy khuôn mặt vì nhịn đau đã sớm ửng đỏ. Anh không nhìn khuôn mặt đau đớn ấy cố nặn một nụ cười thật tươi: “Artenza, em hứa trước tám giờ tối em sẽ rời đi. Em hứa em sẽ không sờ mó linh tinh.”
Tiếng ‘Ừ’ cực kì nhẹ phát ra từ mũi anh.
Hứa Qua cảm thấy vô cùng thoả mãn khi mặc áo sơmi rộng thùng thình của Lệ Liệt Nông. Cô ôm bộ quần áo của mình về phòng anh. Đầu cô úp vào đầu gối, cả người vui vẻ vì được nhận một chiếc thẻ bài đặc biệt.
Khi cô đang mơ mơ màng màng thì có người mở cửa bước vào, bước chân cực kì nhẹ nhàng. Toàn bộ 1942 không có ai dám tiến vào phòng lãnh đạo của họ mà không xin phép, nên người bước vào chỉ có mình Lệ Liệt Nông thôi.
Cô miễn cưỡng mở mắt, bên ngoài cửa sổ là bầu trời tối om. Bước chân nhẹ nhàng kia khiến Hứa Qua tò mò, tại sao Artenza không bật đèn lên?
Trong lúc cô vẫn đang nửa mê nửa tỉnh suy đoán, có một cái gì đó mềm mềm, hơi ẩm ướt, mát mát như là con cá da trơn đang dán lên má cô.
Cái gì thế nhỉ? Hứa Qua dần tỉnh lại, tay cô duỗi bắt lấy cảm giác đó. Có cái gì đó rơi xuống đất vang lên mấy tiếng động liên tiếp. Tay trái cô vung lên, bật người đến mở chiếc đèn đầu giường.
Căn phòng sáng lên.
Khi nhìn rõ tình huống trước mặt, Hứa Qua không biết mình nên khóc hay cười. Người bị cô đẩy ngã trên mặt đất là Isabel. Cô ta chắc đang mặc đồ của mẹ mình, còn khuôn mặt thì trang điểm dày cộp. Ha, đây là Isabel bé nhỏ đấy!
Giờ thì Hứa Qua cũng biết cái thứ ươn ướt trên mặt cô là gì rồi. Chính là cái đôi môi ch ảy nước dãi của cô ta muốn câu dẫn đàn ông đấy.
Mà người đàn ông đấy còn là người đàn ông của cô!
Còn có, dù cô đây chưa nổi bão, thế mà cái thứ con gái trơ trẽn, mặt gợi đòn kia còn dám bò dậy, lên án cô: “Tại sao cô lại ở trong phòng Artenza Part?”
Cô lười nhác bước từ trên giường xuống, lười nhác hỏi cô ta: “Cô nói xem?”
Sau vài giây, có lẽ cô ta đã đoán được ra, mặt cô ta như bị ai đó làm tổn thương đến chết: “Hứa Qua, nhất định là cô c**ng bức Artenza Part.”
Hứa Qua nở nụ cười: “Isabel bé nhỏ à, cái thứ đó của đàn ông không phải dí súng vào là có thể cứng lên được đâu.”
“Cô…. Cô có ý gì?”
“Có ý gì ư?” Lúc này Hứa Qua mới nhớ ra những người phụ nữ phong tình ở thành cổ Jerusalem. Cô bắt chước giọng điệu bỡn cợt của họ, tay cô chọt nhẹ vào cái bộ ng ực của cô nàng kia. Thật là, đến áo ngực của mẹ mà cũng mặc trộm được, lại còn cả chỗ trang điểm khó coi kia nữa chứ, cô nói: “Chờ bao giờ chỗ này của cô thật sự phồng lên được cỡ này thì hẵng đến hỏi tôi vấn đề đó.”
Vừa dứt lời, Hứa Qua liền cảm thấy có gì đó sai sai. Tay cô không phải nên chạm vào chỗ phẳng lì sao? Không thể tin được là tay cô lại chạm được vào đồ thật, thậm chí nó còn nhún nhún, không hề nhỏ chút nào.
Cô rút tay, mẹ kiếp, mẹ của Isabel cho cô ta ăn cái gì vậy. Không ngờ một con nhóc mà lại phát d*c tốt như thế.
Cô lùi lại vài bước, Hứa Qua vì hành động vừa rồi của mình mà thẹn quá hoá giận.
Không không, con bé này đâu còn là con nhóc nữa. Cũng không biết từ khi nào, con nhóc chuyên rảnh một phát là dán vào người Lệ Liệt Nông đã dậy thì thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Giờ thì cô thiếu nữ này đã có dáng người yêu kiều, khuôn mặt hồng hồng, đáng yêu, hơn nữa… còn đầy sự hồn nhiên, ngây thơ.
Hồn nhiên. Từ này như một thanh kiếm đâm vào lòng cô.
Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất chính là: Bạn sẽ không bao giờ biết được giây tiếp theo, chuyện gì sẽ xảy ra.
Trên thảo nguyên phía Tây rộng mênh mang, Isabel thấp chỉ tới hông Susanna dựa vào thân cây mộc lan đã nói: “Mai sau lớn lên, em sẽ thành vợ của Tristan”. Câu nói ấy khiến người xem ai cũng phải bật cười, nhưng không ai đoán được cuối cùng Isabel bé nhỏ ấy thật sự kết hôn cùng Tristan.
Cô ôm cánh tay, thu lại nụ cười trên mặt. Coi Isabel như một kẻ địch, cô lạnh lùng nói: “Isabel bé nhỏ của tôi ơi, hẳn là cô còn giữ số điện thoại của Joana chứ? Cô có thể gọi điện cho cô ấy, hỏi xem chị cô giờ đang ở đâu?”
Chị Joana là quán quân cuộc thi sắc đẹp ở Mexico, nhưng cô ta có thân phận ngầm là một người móc nối quan hệ, phụ trách giật dây, móc nối các chính khách. Mấy tháng trước khi vụ việc vỡ lở, cô ta đã bị cảnh sát quốc tế bắt giữ, hiện tại phải ăn cơm trong nhà lao.
Quán quân cuộc thi sắc đẹp Mexico có khuôn mặt thanh tú thoát tục, thích giúp đỡ mọi người nhưng thực chất lại là người tham lam, cuồng ovngj.
Điều khiến Hứa Qua không thể chịu đựng được cô ta chính là cô ta liên tục đưa những em gái chưa đủ tuổi thành niên đến cho những tên chính khách kia. Cuối cùng, Hứa Qua thông qua một bên thứ ba giao nộp chỗ tư liệu mà cô thu thập được cho cảnh sát.
“Cô đã làm gì chị Joana?” Isabel nắm chặt tay lại. Joana chính là chị em thân thiết của Isabel.
“Tôi làm gì cô ta thì cô không cần biết. Cô chỉ cần biết hậu quả là được. Giờ chị Joana của cô đang bóc lịch trong trại giam rồi. Mà chính là những cái trại giam kinh khủng trong lời cánh báo chí đó.” Cô nhún vai: “Cô ta cũng xui xẻo, ai bảo đi thích Artenza.”
Cô cong lưng, nhìn khuôn mặt tái mét của Isabel: “Còn có, tốt nhất cô nên giữ cái ý nghĩ ‘tôi muốn lấy Artenza Part’ vào trong bụng đi. Về sau gặp anh ấy thì ngoan ngoãn gọi là ngài Lệ.”
Hứa Qua nói chậm rãi, thậm chí còn làm thêm vài cử động đủ để hù Isabel sợ chết khiếp, chỉ cần một bước nữa thôi là cô sẽ thành công. Ngón tay cô nhẹ nhàng cọ má cô ả rồi từ từ rời xuống phía dưới, khiến ngón tay cô như có như không chạm vào điểm nào đó trên cổ cô ta. Bọn nhỏ đứa nào cũng cho rằng cổ là nơi yếu ớt nhất của cơ thể.
Khi còn nhỏ, Hứa Qua cũng từng cho rằng nơi khiến người ta dễ chết nhất là cổ.
Ngón tay chạm nhẹ vào cổ đã thành công khơi dậy sự sợ hãi của Isabel: “Nếu cô còn dám còn chút tâm tư nào với Artenza, người xui xẻo tiếp theo chính là cô đó.”
Cô mỉm cười: “Đương nhiên, còn có cả mẹ cô nữa.”
Cô ả sợ đến trắng mặt, bỏ một câu: “Hứa Qua, cô đúng là mụ điên.” rồi xoay người chạy mất. Cô ta chạy vài bước liền khóc ‘oa’ lên, vừa khóc vừa gọi ‘Artenza Part’, gọi ‘Artenza Part’ xong lại hấp tấp đổi thành ‘ngài Lệ’.
Hoá ra Lệ Liệt Nông đã đứng ở cửa phòng từ nãy. Khuôn mặt bất mãn của anh cho thấy anh đã nhìn thấy hết quá trình cô đe doạn Isabel.
Xem ra Hứa Qua không còn có thể mơ nghe được câu “Anh mang đồ ăn lại đây cho em nhé?” từ Lệ Liệt Nông nữa.
Cô xoay eo, xoa xoa khuôn mặt của mình. Khi cô đang thư giãn khuôn mặt thì cô ả kia nói với Lệ Liệt Nông: “Em hứa, những lời Hứa Qua mới nói với em chỉ là trêu đùa thôi.”, sau đó cô ta rời đi.
Lệ Liệt Nông đi đến trước cửa sổ, đứng bên cạnh cô. Hứa Qua đứng dựa lưng vào tường.
Là Hứa Qua mở lời trước: “Lệ Liệt Nông, anh đừng gọi là ‘Isabel bé nhỏ’ nữa.”
Im lặng.
“Em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ.” Lệ Liệt Nông đáp cô như vậy.
“Lệ Liệt Nông, anh nên cảm ơn em, nếu vừa rồi người nằm trên giường là anh, nói như vậy thì chỗ nước miếng kia là của anh hết đấy.” Hứa Qua bắt chước cái giọng điệu nhàn nhạt của Lệ Liệt Nông: “Anh cũng nhìn thấy trang điểm của con bé vừa rồi đấy. Hơn nữa con bé còn biết đàn ông và đàn bà ngủ với nhau để ân ái, anh còn cho rằng đó chỉ là một đứa trẻ không?”
Im lặng.
Tuy anh chưa nói gì nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh như viết dòng chữ: “Anh không muốn lãng phí thời giờ nói chuyện về vấn đề này với em.”
Hứa Qua gật đầu, nhặt quần áo của mình lên. Cô đi vài bước rồi dừng lại, nhìn chân mình, cô nói: “Lệ Liệt Nông, nếu hành động và lời nói của em làm anh thấy phiền, anh có thể cầu nguyện chăm chỉ, cầu sao cho em sớm mỏi mệt vì cứ phải sống như thế này. Nếu thật sự có ngày đó, em sẽ không làm những điều như bây giờ nữa.”
“Nếu ngày đó thật sự tới, anh… sẽ vĩnh viễn mất em.”
Cơm nước xong xuôi, Lệ Liệt Nông đưa bộ quần áo dính đầy nước nho của Hứa Qua tối qua ra trước mặt cô. Cho dù anh không nói nhưng ý đã rõ, thay quần áo xong em có thể đi được rồi.
Nhưng Hứa Qua vì được nghe câu hỏi “Anh mang đồ ăn lại đây cho em nhé?” nên bị chiều hư mất. Cô còn muốn vào thư phòng anh để xem những cuốn sách cổ đẹp đẽ nữa kia, hoặc chí ít cũng được ngó đông ngó tây, sờ sờ vài cái. Cô làm bộ không nhìn thấy bộ quần áo đã được gấp gọn sạch sẽ trước mặt.
Hẳn là bộ quần áo ngay ngắn trước mặt là thành quả của việc Lệ Liệt Nông đưa chúng tới bộ phận hậu cần trong tổ chức. Một nhóm người trong bộ phận ấy phụ trách nhiệm vụ xử lý trang phục, phụ kiện cho anh cũng như các đoàn đội.
Nhưng anh rất ít khi yêu cầu họ phải làm cái nọ cái kia ngoài trách nhiệm của nhóm ấy. Anh chỉ gặp họ khi phải chuẩn bị trang phục đi xã giao, tiếp khách và đi công tác nước ngoài mà thôi. Sinh hoạt bình thường của anh so với các thành viên trong 1942 không có gì khác biệt.
Hứa Qua biết vì sao Lệ Liệt Nông lại đưa quần áo của cô đến chỗ đó để giặt giũ. Đó là vì tất cả những nhân viên ở đó đều rất chuyên nghiệp, bọn họ không bao giờ hỏi những câu dư thừa, như vậy có thể tránh cho vị lãnh đạo này ít nhiều xấu hổ. Nếu mà là đưa đến một phòng giặt bình thường, khẳng định tin đồn sẽ bị mồm năm miệng mười bóp méo lan đi khắp nơi.
Artenza của cô cái gì cũng biết, không gì làm khó được anh, chỉ có tật hay xấu hổ là không sửa được. Điều này khiến Hứa Qua mừng rơn trong lòng.
Ý đồ của cô viết rõ trên mặt. Khi Hứa Qua sờ sờ nhìn nhìn bức tường trong phòng lần thứ n, Lệ Liệt Nông rút cuộc cũng hạ lệnh đuổi khách: “Anh còn có việc phải xử lý.”
Cô nhíu mày, xụ mặt, quay đầu lại trợn mắt nhìn anh: “Anh đang đuổi em đấy à?”
Hứa Qua nghĩ mánh khoé của mình chẳng có chút tác dụng nào, Lệ Liệt Nông cứ như vậy mà nhìn cô. Artenza cứ như vậy nhìn chằm chằm một người nghĩa là anh đang muốn nói: “Tôi không muốn nói nhiều!”
Cô giậm chân: “Lệ Liệt Nông, em là vợ chưa cưới của anh đấy. Vợ chưa cưới ở lại trong phòng hôn phu của mình không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Anh chưa bao giờ yêu cầu được ở lại trong phòng em cả.” Lệ Liệt Nông nhàn nhạt nói.
Hứa Qua nghĩ nếu không phải cô đã quen anh từ nhỏ, đã nhìn thấy anh được dạy bảo, rèn giũa thì nhất định câu nói vừa rồi của anh chính là cái tát đau nhất với cô.
Vì thế nên nhìn cô đi, cô không hề tức giận, thậm chí còn cười tươi rói nói với anh: “Cửa phòng em giờ giờ phút phút đều rộng mở vì anh đấy, anh Lệ ạ.”
Lông mày ai đó nhăn tít lại: “Hứa Qua!”
“Artenza~”, cô tiếp tục mặt dày làm nũng: “Anh có biết tối qua anh làm em đau lắm không. Artenza, để em bước vài bước cho anh xem nhé.” Nói xong, Hứa Qua liền bước vài bước trước mặt anh.
Lời nói của cô không gian dối chút nào. Lúc nãy khi bước xuống từ giường, Hứa Qua không ít hơn hai lần hoài nghi liệu cô gái đang phải vừa đi vừa tìm chỗ vịn người bước ra đến cửa có phải là cô hay không.
Cô nhớ có một lần, nhóm cô gồm sáu người đột nhập vào phòng hành chính của chính phủ nước X, dưới tình huống khẩn cấp, bọn họ phải rút lui bằng đường khác. Khi cô thành công nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà bên cạnh cách nhau tầm hai mét rưỡi, cô quay lại nhìn năm người con lại, khuôn mặt họ đều tái mét, mồ hôi nổi thành hột.
Chân trái Hứa Qua vừa bước một bước thì cơ thể cô đã bị ai đó túm chặt.
Người túm chặt cô không nhìn cô. Lệ Liệt Nông không nhìn cô, anh không nhìn thấy khuôn mặt vì nhịn đau đã sớm ửng đỏ. Anh không nhìn khuôn mặt đau đớn ấy cố nặn một nụ cười thật tươi: “Artenza, em hứa trước tám giờ tối em sẽ rời đi. Em hứa em sẽ không sờ mó linh tinh.”
Tiếng ‘Ừ’ cực kì nhẹ phát ra từ mũi anh.
Hứa Qua cảm thấy vô cùng thoả mãn khi mặc áo sơmi rộng thùng thình của Lệ Liệt Nông. Cô ôm bộ quần áo của mình về phòng anh. Đầu cô úp vào đầu gối, cả người vui vẻ vì được nhận một chiếc thẻ bài đặc biệt.
Khi cô đang mơ mơ màng màng thì có người mở cửa bước vào, bước chân cực kì nhẹ nhàng. Toàn bộ 1942 không có ai dám tiến vào phòng lãnh đạo của họ mà không xin phép, nên người bước vào chỉ có mình Lệ Liệt Nông thôi.
Cô miễn cưỡng mở mắt, bên ngoài cửa sổ là bầu trời tối om. Bước chân nhẹ nhàng kia khiến Hứa Qua tò mò, tại sao Artenza không bật đèn lên?
Trong lúc cô vẫn đang nửa mê nửa tỉnh suy đoán, có một cái gì đó mềm mềm, hơi ẩm ướt, mát mát như là con cá da trơn đang dán lên má cô.
Cái gì thế nhỉ? Hứa Qua dần tỉnh lại, tay cô duỗi bắt lấy cảm giác đó. Có cái gì đó rơi xuống đất vang lên mấy tiếng động liên tiếp. Tay trái cô vung lên, bật người đến mở chiếc đèn đầu giường.
Căn phòng sáng lên.
Khi nhìn rõ tình huống trước mặt, Hứa Qua không biết mình nên khóc hay cười. Người bị cô đẩy ngã trên mặt đất là Isabel. Cô ta chắc đang mặc đồ của mẹ mình, còn khuôn mặt thì trang điểm dày cộp. Ha, đây là Isabel bé nhỏ đấy!
Giờ thì Hứa Qua cũng biết cái thứ ươn ướt trên mặt cô là gì rồi. Chính là cái đôi môi ch ảy nước dãi của cô ta muốn câu dẫn đàn ông đấy.
Mà người đàn ông đấy còn là người đàn ông của cô!
Còn có, dù cô đây chưa nổi bão, thế mà cái thứ con gái trơ trẽn, mặt gợi đòn kia còn dám bò dậy, lên án cô: “Tại sao cô lại ở trong phòng Artenza Part?”
Cô lười nhác bước từ trên giường xuống, lười nhác hỏi cô ta: “Cô nói xem?”
Sau vài giây, có lẽ cô ta đã đoán được ra, mặt cô ta như bị ai đó làm tổn thương đến chết: “Hứa Qua, nhất định là cô c**ng bức Artenza Part.”
Hứa Qua nở nụ cười: “Isabel bé nhỏ à, cái thứ đó của đàn ông không phải dí súng vào là có thể cứng lên được đâu.”
“Cô…. Cô có ý gì?”
“Có ý gì ư?” Lúc này Hứa Qua mới nhớ ra những người phụ nữ phong tình ở thành cổ Jerusalem. Cô bắt chước giọng điệu bỡn cợt của họ, tay cô chọt nhẹ vào cái bộ ng ực của cô nàng kia. Thật là, đến áo ngực của mẹ mà cũng mặc trộm được, lại còn cả chỗ trang điểm khó coi kia nữa chứ, cô nói: “Chờ bao giờ chỗ này của cô thật sự phồng lên được cỡ này thì hẵng đến hỏi tôi vấn đề đó.”
Vừa dứt lời, Hứa Qua liền cảm thấy có gì đó sai sai. Tay cô không phải nên chạm vào chỗ phẳng lì sao? Không thể tin được là tay cô lại chạm được vào đồ thật, thậm chí nó còn nhún nhún, không hề nhỏ chút nào.
Cô rút tay, mẹ kiếp, mẹ của Isabel cho cô ta ăn cái gì vậy. Không ngờ một con nhóc mà lại phát d*c tốt như thế.
Cô lùi lại vài bước, Hứa Qua vì hành động vừa rồi của mình mà thẹn quá hoá giận.
Không không, con bé này đâu còn là con nhóc nữa. Cũng không biết từ khi nào, con nhóc chuyên rảnh một phát là dán vào người Lệ Liệt Nông đã dậy thì thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Giờ thì cô thiếu nữ này đã có dáng người yêu kiều, khuôn mặt hồng hồng, đáng yêu, hơn nữa… còn đầy sự hồn nhiên, ngây thơ.
Hồn nhiên. Từ này như một thanh kiếm đâm vào lòng cô.
Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất chính là: Bạn sẽ không bao giờ biết được giây tiếp theo, chuyện gì sẽ xảy ra.
Trên thảo nguyên phía Tây rộng mênh mang, Isabel thấp chỉ tới hông Susanna dựa vào thân cây mộc lan đã nói: “Mai sau lớn lên, em sẽ thành vợ của Tristan”. Câu nói ấy khiến người xem ai cũng phải bật cười, nhưng không ai đoán được cuối cùng Isabel bé nhỏ ấy thật sự kết hôn cùng Tristan.
Cô ôm cánh tay, thu lại nụ cười trên mặt. Coi Isabel như một kẻ địch, cô lạnh lùng nói: “Isabel bé nhỏ của tôi ơi, hẳn là cô còn giữ số điện thoại của Joana chứ? Cô có thể gọi điện cho cô ấy, hỏi xem chị cô giờ đang ở đâu?”
Chị Joana là quán quân cuộc thi sắc đẹp ở Mexico, nhưng cô ta có thân phận ngầm là một người móc nối quan hệ, phụ trách giật dây, móc nối các chính khách. Mấy tháng trước khi vụ việc vỡ lở, cô ta đã bị cảnh sát quốc tế bắt giữ, hiện tại phải ăn cơm trong nhà lao.
Quán quân cuộc thi sắc đẹp Mexico có khuôn mặt thanh tú thoát tục, thích giúp đỡ mọi người nhưng thực chất lại là người tham lam, cuồng ovngj.
Điều khiến Hứa Qua không thể chịu đựng được cô ta chính là cô ta liên tục đưa những em gái chưa đủ tuổi thành niên đến cho những tên chính khách kia. Cuối cùng, Hứa Qua thông qua một bên thứ ba giao nộp chỗ tư liệu mà cô thu thập được cho cảnh sát.
“Cô đã làm gì chị Joana?” Isabel nắm chặt tay lại. Joana chính là chị em thân thiết của Isabel.
“Tôi làm gì cô ta thì cô không cần biết. Cô chỉ cần biết hậu quả là được. Giờ chị Joana của cô đang bóc lịch trong trại giam rồi. Mà chính là những cái trại giam kinh khủng trong lời cánh báo chí đó.” Cô nhún vai: “Cô ta cũng xui xẻo, ai bảo đi thích Artenza.”
Cô cong lưng, nhìn khuôn mặt tái mét của Isabel: “Còn có, tốt nhất cô nên giữ cái ý nghĩ ‘tôi muốn lấy Artenza Part’ vào trong bụng đi. Về sau gặp anh ấy thì ngoan ngoãn gọi là ngài Lệ.”
Hứa Qua nói chậm rãi, thậm chí còn làm thêm vài cử động đủ để hù Isabel sợ chết khiếp, chỉ cần một bước nữa thôi là cô sẽ thành công. Ngón tay cô nhẹ nhàng cọ má cô ả rồi từ từ rời xuống phía dưới, khiến ngón tay cô như có như không chạm vào điểm nào đó trên cổ cô ta. Bọn nhỏ đứa nào cũng cho rằng cổ là nơi yếu ớt nhất của cơ thể.
Khi còn nhỏ, Hứa Qua cũng từng cho rằng nơi khiến người ta dễ chết nhất là cổ.
Ngón tay chạm nhẹ vào cổ đã thành công khơi dậy sự sợ hãi của Isabel: “Nếu cô còn dám còn chút tâm tư nào với Artenza, người xui xẻo tiếp theo chính là cô đó.”
Cô mỉm cười: “Đương nhiên, còn có cả mẹ cô nữa.”
Cô ả sợ đến trắng mặt, bỏ một câu: “Hứa Qua, cô đúng là mụ điên.” rồi xoay người chạy mất. Cô ta chạy vài bước liền khóc ‘oa’ lên, vừa khóc vừa gọi ‘Artenza Part’, gọi ‘Artenza Part’ xong lại hấp tấp đổi thành ‘ngài Lệ’.
Hoá ra Lệ Liệt Nông đã đứng ở cửa phòng từ nãy. Khuôn mặt bất mãn của anh cho thấy anh đã nhìn thấy hết quá trình cô đe doạn Isabel.
Xem ra Hứa Qua không còn có thể mơ nghe được câu “Anh mang đồ ăn lại đây cho em nhé?” từ Lệ Liệt Nông nữa.
Cô xoay eo, xoa xoa khuôn mặt của mình. Khi cô đang thư giãn khuôn mặt thì cô ả kia nói với Lệ Liệt Nông: “Em hứa, những lời Hứa Qua mới nói với em chỉ là trêu đùa thôi.”, sau đó cô ta rời đi.
Lệ Liệt Nông đi đến trước cửa sổ, đứng bên cạnh cô. Hứa Qua đứng dựa lưng vào tường.
Là Hứa Qua mở lời trước: “Lệ Liệt Nông, anh đừng gọi là ‘Isabel bé nhỏ’ nữa.”
Im lặng.
“Em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ.” Lệ Liệt Nông đáp cô như vậy.
“Lệ Liệt Nông, anh nên cảm ơn em, nếu vừa rồi người nằm trên giường là anh, nói như vậy thì chỗ nước miếng kia là của anh hết đấy.” Hứa Qua bắt chước cái giọng điệu nhàn nhạt của Lệ Liệt Nông: “Anh cũng nhìn thấy trang điểm của con bé vừa rồi đấy. Hơn nữa con bé còn biết đàn ông và đàn bà ngủ với nhau để ân ái, anh còn cho rằng đó chỉ là một đứa trẻ không?”
Im lặng.
Tuy anh chưa nói gì nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh như viết dòng chữ: “Anh không muốn lãng phí thời giờ nói chuyện về vấn đề này với em.”
Hứa Qua gật đầu, nhặt quần áo của mình lên. Cô đi vài bước rồi dừng lại, nhìn chân mình, cô nói: “Lệ Liệt Nông, nếu hành động và lời nói của em làm anh thấy phiền, anh có thể cầu nguyện chăm chỉ, cầu sao cho em sớm mỏi mệt vì cứ phải sống như thế này. Nếu thật sự có ngày đó, em sẽ không làm những điều như bây giờ nữa.”
“Nếu ngày đó thật sự tới, anh… sẽ vĩnh viễn mất em.”