Có người tự kỷ đến vậy sao !? Chuyện Huyền Lăng Thương không thích nàng ta, cả hoàng cung ai cũng biết, chỉ có nàng ta vẫn còn mặt dày mày dạn ở chỗ này mãi không chịu rời khỏi!
Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc oán thầm trong lòng, chỉ thấy ở cửa, một đạo bóng dáng cao to màu vàng, đã chiếu theo ánh nắng vàng rực rỡ, từ từ đi đến.
Chỉ thấy người đó đầu đội mũ ngọc, người mặc long bào, mặt đẹp như ngọc, như rồng như phượng, quanh thân tản mát ra một loại khí phách vương giả trời sinh, khiến người thần phục!
Cùng với nam nhân sải bước đi tới, Đồng Nhạc Nhạc và An Y Na lập tức vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.
"Nô tài khấu kiến Hoàng thượng."
"Thần nữ khấu kiến Hoàng thượng."
Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc bọn họ, nam nhân chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
"Bình thân!"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp khàn khàn, mang theo vài phần lạnh như băng.
Tuy nhiên, An Y Na lại không nghe ra giọng điệu lạnh như băng của nam nhân, giờ phút này, nàng đang đắm chìm trong vui sướng khi rốt cục cũng thấy được Huyền Lăng Thương.
Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ kia, càng không che dấu nổi vui sướng.
Hơn nữa vì muốn lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt nam nhân này, An Y Na giờ phút này nhất cử nhất động, đều là tao nhã vô cùng, một bộ hình mẫu tiểu thư khuê các.
Sau khi từ từ đứng lên, An Y Na liền duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, kia một đôi mắt quyến rũ câu hồn, làm ra vẻ ngượng ngùng thẹn thùng, nhìn chằm chằm vào Huyền Lăng Thương.
Dáng vẻ kia, phảng phất như mỏi mắt chờ mong, giống hệt thê tử rốt cục cũng đã ngóng chờ được phu quân.
Thấy ánh mắt tràn đầy hâm mộ của An Y Na, Huyền Lăng Thương chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn một phen, lập tức mở miệng nói.
Nghe được lời Huyền Lăng Thương, An Y Na đầu tiên là cúi đầu tạ ơn, lập tức, mới ngẩng gương mặt quyến rũ lên, nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.
"Thưa, đúng vậy, Hoàng thượng, An Y Na nghe nói hoàng gia sắp tổ chức cuộc đi săn mùa thu, An Y Na thỉnh cầu Hoàng thượng chấp thuận, mang An Y Na đi cùng!"
An Y Na mở miệng, nói xong lời cuối cùng, giọng điệu lộ vẻ cầu khẩn.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở một bên, trên mặt không khỏi sửng sốt.
Cuộc đi săn mùa thu của hoàng gia này, nàng cũng biết đến.
Bởi vì gần đây tất cả mọi người đều nghị luận chuyện này.
Nghe nói, tổ tiên Linh Nhạc Quốc, là ngồi trên lưng ngựa để gây dựng... giang sơn này.
Cho nên vì để hậu nhân không quên, cũng là tăng cường thân thể của hậu nhân, liền yêu cầu hàng năm hậu nhân đều phải tổ chức cuộc đi săn mùa thu một lần.
Nghe nói, phàm là trong cuộc đi săn mùa thu của hoàng gia, người săn được nhiều con mồi nhất, phần thưởng cũng có chút phong phú.
Cho nên vào lúc này hàng năm, trong triều có rất nhiều con cháu quan viên, con cháu hoàng gia, đều trong lần này đi săn mùa thu này của hoàng gia cố gắng săn được nhiều thú, mong lấy được sự ưu ái của hoàng thượng!
Chỉ tiếc, mặc dù Đồng Nhạc Nhạc cực kì chờ mong lầnhoàng gia đi săn mùa thu, chỉ là hàng năm hoàng gia đi săn mùa thu, đều là Lý Tường đi theo Huyền Lăng Thương. Có lẽ, lần hoàng gia đi săn mùa thu này, nàng chỉ có thể ở một mình cô độc trong hoàng cung.
Nghĩ tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc là bất đắc dĩ cùng mất mát, kia cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn, càng là có hơi trễ ra.
Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc mặt mày thất vọng cúi đầu xuống, lại hoàn toàn không biết, ánh mắt người nào đó, thỉnh thoảng rơi trên người nàng. Cho nên tự nhiên thần sắc trên mặt nàng, đã được nhìn thấy vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhìn thấy tiểu thái giám đứng ở một bên, mặt mày thất vọng, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy buồn cười.
Từ nhỏ sinh hoạt trong hoàng cung ngươi lừa ta gạt này, những người hắn thấy, mỗi một kẻ đều là trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Tất cả tâm tư, đều giấu dưới đáy lòng.
Muốn nói cái gì, đều quanh co lòng vòng, không chịu nói thẳng.
Tuy nhiên, tiểu thái giám trước mặt này lại ngoại lệ!
Hắn giống như một tờ giấy trắng, trong lòng nghĩ cái gì, đều sẽ biểu lộ hết trên mặt.
Kỳ thật mới vừa rồi, khi biết được An Y Na lại đến đây muốn gặp hắn, hắn cũng không muốn tới đây một chút nào.
Chỉ là từ Ngự Thư Phòng đi ra, thật xa liền thấy bên ngoài có mấy cung nữ thái giám, đang thậm thà thậm thụt nhìn về hướng bên này.
Thấy mấy cung nữ thái giám này, bình thường cùng tiểu thái giám này quan hệ rất tốt, trong lòng Huyền Lăng Thương mới nổi lên tò mò.
Hơn nữa, trong hoàng cung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chuyện gì, cũng không thể gạt được hắn.
Trong lòng biết cung nữ ở bên ngoài bị đánh, thiết thân thái giám hầu hạ hắn lại tự mình dâng trà, Huyền Lăng Thương nghĩ tới điều gì đó, mới tiến nơi này.
Giờ phút này, nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt này, khi nghe chuyện đi săn mùa thu, mặt mày mất mát, Huyền Lăng Thương lập tức hiểu rõ cái gì, huyết mâu sâu thẳm kia, không khỏi nhẹ nhàng lóe lên.
Đối với tâm tư Huyền Lăng Thương, An Y Na một điểm cũng không biết.
Giờ phút này, nàng ta đang mặt mày chờ mong nhìn nam nhân ngồi trước mặt.
Chỉ cảm thấy, nam nhân này, thật sự là nàng ta có mắt nhìn tốt.
Ngày mùa thu êm dịu, ánh mặt trời quyến rũ, khiến cho Thiên Điện rộng thoáng vô cùng.
Nam nhân lẳng lặng ngồi ở nơi này, quả nhiên là một người uy nghiêm vô hạn, lạnh lùng tuấn tú!
Cũng khiến cho nàng, thấy rất hâm mộ...
Chỉ là, liền lúc An Y Na lòng đầy yêu thương, lại thấy nam nhân ngồi trước mặt, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng chưa từng rơi trên người nàng.
Mà là rơi trên người tiểu thái giám đứng ở một bên.
Thấy vậy, An Y Na mày liễu cau lại một cái, mặt mày nghi hoặc.
Coi như thái giám này có dung mạo đẹp mắt, thì đã làm sao !? Còn không phải chỉ là một thái giám sao !? Có cái gì đẹp mắt !?
Liền lúc An Y Na trong lòng nghi hoặc, bên này Đồng Nhạc Nhạc đang đắm chìm trong cảm giác mất mát, phảng phất như nhận thấy một đạo ánh mắt nóng rực, đang rơi trên người nàng.
Cảm giác được điểm này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, hướng tới nơi phát ra ánh mắt nhìn lại.
Nhìn thấy, giờ phút này nam nhân đang cúi đầu xuống, đưa tay cầm ly trà đám cung nhân vừa mới dâng lên, ở nơi này lẳng lặng nhấm nháp.
Nhìn thấy nam nhân đang cúi đầu tao nhã nhấm nháp trà, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.
Mới vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được có một đạo ánh mắt đang nhìn nàng, chẳng lẽ là, cảm giác của nàng sai rồi sao !?
Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc trong lòng, An Y Na ngồi ở một bên, thấy Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời nàng ta lời, là trầm lặng không nói, giờ phút này, đang cầm ly trà lẳng lặng nhấm nháp.
Thấy vậy, trong lòng An Y Na không khỏi có hơi căng thẳng. Bởi vì, lần hoàng gia đi săn mùa thu, là thời điểm nàng định khoe mẽ.
Phải biết rằng, nàng ta cỡi ngựa bắn cung cũng không kém, nàng ta cũng biết, người Linh Nhạc Quốc giỏi về cỡi ngựa bắn cung, rất coi trọng hội cưỡi ngựa bắn cung.
Nếu như đến lúc đó, nàng ta tại cuộc đi săn mùa thu hoàng gia nơi đó biểu hiện xuất sắc, khẳng định sẽ khiến nam nhân trước mắt này chú ý.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết, là nàng ta có thể đi theo lần đi săn mùa thu này của hoàng gia!
Mặc dù, chỉ là một con tiểu súc sinh thôi, lại làm cho An Y Na cảm thấy thèm muốn ghen ghét hận!
Lại nhìn thấy nó được Huyền Lăng Thương tuấn tú sủng ái và đối xử dịu dàng, trong lòng càng thêm hâm mộ.
Nếu như một ngày kia, đế vương tuấn tú này cũng có thể dùng ánh mắt dịu dàng như vậy sủng ái nàng, thì thật là tốt . . .
Trong lòng vô cùng chờ mong, An Y Na nhìn đế vương phía trên ghế, càng thề nhất định phải có được...
Nam nhân này, An Y Na nàng nhất định phải chiếm được!
Bằng mọi giá không chừa thủ đoạn nào. . .
. . .
Trong lúc yến hội huyên náo, bởi vì Đồng Nhạc Nhạc mới vừa rồi quậy phá mà cảm thấy mệt nên củng nằm yên trong lòng Huyền Lăng Thương
Còn đối với các loại lòng dạ rối bời của những người khác , không biết phải như thế nào. Huyền Lăng Thương sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ cho người thay đổi cái bàn trước mặt rồi lạnh giọng nói một câu 'Yến hội tiếp tục' .
Vì vậy, yến hội vốn tạm dừng, lại lần nữa bắt đầu náo nhiệt .
Mọi người vừa uống rượu vừa nhảy múa vừa nói chuyện , nhìn một màn này dường như không có phát sinh sự tình gì .
Chỉ là, ánh mắt Huyền Lăng Thương chung thủy ngắm nhìn tiểu điêu nhi chơi đùa . Cũng không một chút liếc nhìn An Y Na trên đại điện .
Cho đến khi yến hội kết thúc, Huyền Lăng Thương tuyên bố bữa tiệc kết thúc, mọi người ai về nhà đó.
Đương nhiên, sứ giả Vân Quốc từ Vân Quốc ngàn dặm xa xôi mà đến, hoàng cung tự có thu xếp nơi ở cho bọn họ.
Có điều những việc lặt vặt này, tự nhiên không cần Đồng Nhạc Nhạc quan tâm.
Xem ca múa trongthời gian dài như vậy , Đồng Nhạc Nhạc cũng là đã ăn no nên thấy mệt mỏi. Giờ phút này, nàng đang ở trong lòng Huyền Lăng Thương không ngừng vươn móng vuốt ngáp dài.
Nhìn thấy vẻ mặt tiểu điêu nhi trong lòng có hơi mệt mỏi, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng ôm nàng đi đến ôn tuyền bên kia, tắm rửa thay quần áo.
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng tắm sạch,cuối cùng liền rung rung lắc lắc bọt nước trên người , để cho Huyền Lăng Thương ôn nhu giúp nàng. Sau khi lau sạch Huyền Lăng Thương ôm Đồng Nhạc Nhạc đang mơ màng lên giường nghĩ .
Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc nửa ngủ nửa tỉnh ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng đập cửa.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng run run lỗ tai, không để ý đến.
Cho đến khi thị vệ đi vào thông báo.
Coi như thị vệ kia đã đè thấp âm lượng, nhưng nàng là Phượng Hoàng Điêu tai thính trời sinh , dù là âm thanh rất nhỏ nàng cũng có thể nghe được.
Vì vậy, những lời thị vệ kia nói, cũng làkhông sót từ nào lọt vào tai Đồng Nhạc Nhạc nàng.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Vân Quốc đệ nhất mỹ nữ An Y Na đến đây cầu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng có muốn gặp không !?"
"An Y Na! ?"
Nghe được những lời người mới đến đã nói, Huyền Lăng Thương chỉ là nhàn nhạt mở miệng, lời nói mang nghi hoặc, hiển nhiên không biết là nhân vật nào.
Thị vệ thấy vậy, lập tức một mực cung kính nói:
"An Y Na chính là Hồng Y nữ tử mới rồi hiến vũ ở đại điện!"
"A, là cô ta "
Huyền Lăng Thương chỉ lẩm bẩm một tiếng, trên mặt thần sắc không thay đổi, thản nhiên , làm cho người ta không đoán ratâm tư của hắn.
Thị vệ thấy vậy, lập tức dè dặt hỏi :
"Như vậy Hoàng thượng, có muốn truyền nàng vào hay không?"
Nghe người mới đến bẩm báo , Đồng Nhạc Nhạc vốn buồn ngủ giờ phút này lại cơ hồ tĩnh táo. Nàng ngẫm nghĩ mới vừa rồi đại điện thượng nhảy múa Hồng Y nữ tử, muốn tới thấy Huyền Lăng Thương! Giờ phút này, đã đêm đã khuya, nếu như có chuyện gì, không thể chờ điểm tâm sáng ngày mai sao! ?
Lại chínhlà lựa chọn lúc này đến. . .
Đồng Nhạc Nhạc mặc dù không có gặp gỡ nhiều bạn trai, nhưng cũng không phải kẻ ngu, chuyện như vậy ám chỉ cái gì, làm sao mà nàng không biết! ?
Nghĩ đến, An Y Na là nữ nhân, tính toán tìm đến Huyền Lăng Thương lúc nữa đem đương nhiên là định hiến thân . . .
Nghĩ đến đây,Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại lúc An Y Na kia đang nhảy múa hồn xiêu phách lạc đôi mắt quyến rũ liền nhìn chằm chằm vào Huyền Lăng Thương.
Hơn nữa, Huyền Lăng Thương cũng từng để ánh mắt rơi trên người An Y Na, cũng không biết hắn có lại giống như những nam nhân bình thường khác, không kìm được bịmỹ nữ mê hoặc chăng! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc này một cảm giác không thích thú gì . . .
Cũng không biết, Huyền Lăng Thương hiện tại có muốn gặp An Y Na kia hay không .
Nếu như thực sự như nàng nghĩ. . .
Không biết như thế nào, nghĩ đến đây thì nội tâm Đồng Nhạc Nhạc liền phi thường phi thường không thoải mái, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Thương càng không che dấu nổi căng thẳng và bất an.
Trong lòng càng là không ngừng cầu khẩnHuyền Lăng Thương, ngàn vạn lần không nên gặp nàng ta, ngàn vạn lần không nên gặp . . .
Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc không ngừng cần khẩn trong lòng, không ngờ lại nghe được tiếng Huyền Lăng Thương truyền đến :
"Uh, đưa nàng vào đây đi!"
Vừa nghe những lời này không chỉ có Đồng Nhạc Nhạc ngây dại, mà ngay cả thị vệ kia cũng là ngây ngẩn cả người.
Trong cả hoàng cung, ai không biết được đương kim Thánh thượng không gần nữ sắc. Trước kia cho dù Thái Hậu nương nương hao hết tâm tư như thế nào , cũng không có thể toại nguyện khiến cho Hoàng thượng tuyển phi.
Thế mà , mỹ nữ Vân Quốc cầu kiến vào lúc này, mục đích mọi người đều biết rõ ràng trong lòng lại được hoàng thượng lại cho vào gặp.
Nghĩ tới đây, thị vệ đang sửng sốt lập tức liền hiểu rõ. Cuối cùng vẫn là anh hùng khó qua ãi mỹ nhân a...
Có điều, Vân Quốc đệ nhất mỹ nữ, dung nhan cũng thật sự xinh đẹp, cũng khó trách đương kim Thánh thượng sẽ động lòng. . .
Mang theo tâm tư như vậy , thị vệ lập tức lui về phía sau rời khỏi.
Cùng với thị vệ rời khỏi, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này tâm phảng phất trong nháy mắt rơi xuống vực sâu vạn trượng , không thấy đáy vực.
Đôi mắt càng là trừng to như quả chuông đồng, không dám tin vào mắt , trong lòng phi thường đau buồn. . .
Huyền Lăng Thương hắn, thật sự triệu kiếnAn Y Na kia! ? ?
Huyền Lăng Thương hắn, là thích thú với An Y Na kia sao ! ? ? ?
Nàng nên làm cái gì bây giờ! ? Nên làm cái gì bây giờ! ?
Vừa nghĩ tới Huyền Lăng Thương để cho An Y Na kia vào. Huyền Lăng Thương và nàng ta sẽ mây mưa đến quên cả trời đất, trái tim Đồng Nhạc Nhạc liền thắt lại một cái. Đau quá , thậy cay đắng chua xót.
Có lẽ, nàng hiện tại nên rời khỏi nơi này, chừa không gian riêng cho bọn họ....
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc tâm như vực sâu, mặt mày buồn bã, lập tức nhảy từ long sàng xuống, tính toán rời khỏi cái nơithương tâm này....
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Có người tự kỷ đến vậy sao !? Chuyện Huyền Lăng Thương không thích nàng ta, cả hoàng cung ai cũng biết, chỉ có nàng ta vẫn còn mặt dày mày dạn ở chỗ này mãi không chịu rời khỏi!
Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc oán thầm trong lòng, chỉ thấy ở cửa, một đạo bóng dáng cao to màu vàng, đã chiếu theo ánh nắng vàng rực rỡ, từ từ đi đến.
Chỉ thấy người đó đầu đội mũ ngọc, người mặc long bào, mặt đẹp như ngọc, như rồng như phượng, quanh thân tản mát ra một loại khí phách vương giả trời sinh, khiến người thần phục!
Cùng với nam nhân sải bước đi tới, Đồng Nhạc Nhạc và An Y Na lập tức vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.
"Nô tài khấu kiến Hoàng thượng."
"Thần nữ khấu kiến Hoàng thượng."
Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc bọn họ, nam nhân chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
"Bình thân!"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp khàn khàn, mang theo vài phần lạnh như băng.
Tuy nhiên, An Y Na lại không nghe ra giọng điệu lạnh như băng của nam nhân, giờ phút này, nàng đang đắm chìm trong vui sướng khi rốt cục cũng thấy được Huyền Lăng Thương.
Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ kia, càng không che dấu nổi vui sướng.
Hơn nữa vì muốn lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt nam nhân này, An Y Na giờ phút này nhất cử nhất động, đều là tao nhã vô cùng, một bộ hình mẫu tiểu thư khuê các.
Sau khi từ từ đứng lên, An Y Na liền duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, kia một đôi mắt quyến rũ câu hồn, làm ra vẻ ngượng ngùng thẹn thùng, nhìn chằm chằm vào Huyền Lăng Thương.
Dáng vẻ kia, phảng phất như mỏi mắt chờ mong, giống hệt thê tử rốt cục cũng đã ngóng chờ được phu quân.
Thấy ánh mắt tràn đầy hâm mộ của An Y Na, Huyền Lăng Thương chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn một phen, lập tức mở miệng nói.
Nghe được lời Huyền Lăng Thương, An Y Na đầu tiên là cúi đầu tạ ơn, lập tức, mới ngẩng gương mặt quyến rũ lên, nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.
"Thưa, đúng vậy, Hoàng thượng, An Y Na nghe nói hoàng gia sắp tổ chức cuộc đi săn mùa thu, An Y Na thỉnh cầu Hoàng thượng chấp thuận, mang An Y Na đi cùng!"
An Y Na mở miệng, nói xong lời cuối cùng, giọng điệu lộ vẻ cầu khẩn.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở một bên, trên mặt không khỏi sửng sốt.
Cuộc đi săn mùa thu của hoàng gia này, nàng cũng biết đến.
Bởi vì gần đây tất cả mọi người đều nghị luận chuyện này.
Nghe nói, tổ tiên Linh Nhạc Quốc, là ngồi trên lưng ngựa để gây dựng... giang sơn này.
Cho nên vì để hậu nhân không quên, cũng là tăng cường thân thể của hậu nhân, liền yêu cầu hàng năm hậu nhân đều phải tổ chức cuộc đi săn mùa thu một lần.
Nghe nói, phàm là trong cuộc đi săn mùa thu của hoàng gia, người săn được nhiều con mồi nhất, phần thưởng cũng có chút phong phú.
Cho nên vào lúc này hàng năm, trong triều có rất nhiều con cháu quan viên, con cháu hoàng gia, đều trong lần này đi săn mùa thu này của hoàng gia cố gắng săn được nhiều thú, mong lấy được sự ưu ái của hoàng thượng!
Chỉ tiếc, mặc dù Đồng Nhạc Nhạc cực kì chờ mong lầnhoàng gia đi săn mùa thu, chỉ là hàng năm hoàng gia đi săn mùa thu, đều là Lý Tường đi theo Huyền Lăng Thương. Có lẽ, lần hoàng gia đi săn mùa thu này, nàng chỉ có thể ở một mình cô độc trong hoàng cung.
Nghĩ tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc là bất đắc dĩ cùng mất mát, kia cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn, càng là có hơi trễ ra.
Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc mặt mày thất vọng cúi đầu xuống, lại hoàn toàn không biết, ánh mắt người nào đó, thỉnh thoảng rơi trên người nàng. Cho nên tự nhiên thần sắc trên mặt nàng, đã được nhìn thấy vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhìn thấy tiểu thái giám đứng ở một bên, mặt mày thất vọng, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy buồn cười.
Từ nhỏ sinh hoạt trong hoàng cung ngươi lừa ta gạt này, những người hắn thấy, mỗi một kẻ đều là trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Tất cả tâm tư, đều giấu dưới đáy lòng.
Muốn nói cái gì, đều quanh co lòng vòng, không chịu nói thẳng.
Tuy nhiên, tiểu thái giám trước mặt này lại ngoại lệ!
Hắn giống như một tờ giấy trắng, trong lòng nghĩ cái gì, đều sẽ biểu lộ hết trên mặt.
Kỳ thật mới vừa rồi, khi biết được An Y Na lại đến đây muốn gặp hắn, hắn cũng không muốn tới đây một chút nào.
Chỉ là từ Ngự Thư Phòng đi ra, thật xa liền thấy bên ngoài có mấy cung nữ thái giám, đang thậm thà thậm thụt nhìn về hướng bên này.
Thấy mấy cung nữ thái giám này, bình thường cùng tiểu thái giám này quan hệ rất tốt, trong lòng Huyền Lăng Thương mới nổi lên tò mò.
Hơn nữa, trong hoàng cung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chuyện gì, cũng không thể gạt được hắn.
Trong lòng biết cung nữ ở bên ngoài bị đánh, thiết thân thái giám hầu hạ hắn lại tự mình dâng trà, Huyền Lăng Thương nghĩ tới điều gì đó, mới tiến nơi này.
Giờ phút này, nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt này, khi nghe chuyện đi săn mùa thu, mặt mày mất mát, Huyền Lăng Thương lập tức hiểu rõ cái gì, huyết mâu sâu thẳm kia, không khỏi nhẹ nhàng lóe lên.
Đối với tâm tư Huyền Lăng Thương, An Y Na một điểm cũng không biết.
Giờ phút này, nàng ta đang mặt mày chờ mong nhìn nam nhân ngồi trước mặt.
Chỉ cảm thấy, nam nhân này, thật sự là nàng ta có mắt nhìn tốt.
Ngày mùa thu êm dịu, ánh mặt trời quyến rũ, khiến cho Thiên Điện rộng thoáng vô cùng.
Nam nhân lẳng lặng ngồi ở nơi này, quả nhiên là một người uy nghiêm vô hạn, lạnh lùng tuấn tú!
Cũng khiến cho nàng, thấy rất hâm mộ...
Chỉ là, liền lúc An Y Na lòng đầy yêu thương, lại thấy nam nhân ngồi trước mặt, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng chưa từng rơi trên người nàng.
Mà là rơi trên người tiểu thái giám đứng ở một bên.
Thấy vậy, An Y Na mày liễu cau lại một cái, mặt mày nghi hoặc.
Coi như thái giám này có dung mạo đẹp mắt, thì đã làm sao !? Còn không phải chỉ là một thái giám sao !? Có cái gì đẹp mắt !?
Liền lúc An Y Na trong lòng nghi hoặc, bên này Đồng Nhạc Nhạc đang đắm chìm trong cảm giác mất mát, phảng phất như nhận thấy một đạo ánh mắt nóng rực, đang rơi trên người nàng.
Cảm giác được điểm này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, hướng tới nơi phát ra ánh mắt nhìn lại.
Nhìn thấy, giờ phút này nam nhân đang cúi đầu xuống, đưa tay cầm ly trà đám cung nhân vừa mới dâng lên, ở nơi này lẳng lặng nhấm nháp.
Nhìn thấy nam nhân đang cúi đầu tao nhã nhấm nháp trà, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.
Mới vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được có một đạo ánh mắt đang nhìn nàng, chẳng lẽ là, cảm giác của nàng sai rồi sao !?
Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc trong lòng, An Y Na ngồi ở một bên, thấy Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời nàng ta lời, là trầm lặng không nói, giờ phút này, đang cầm ly trà lẳng lặng nhấm nháp.
Thấy vậy, trong lòng An Y Na không khỏi có hơi căng thẳng. Bởi vì, lần hoàng gia đi săn mùa thu, là thời điểm nàng định khoe mẽ.
Phải biết rằng, nàng ta cỡi ngựa bắn cung cũng không kém, nàng ta cũng biết, người Linh Nhạc Quốc giỏi về cỡi ngựa bắn cung, rất coi trọng hội cưỡi ngựa bắn cung.
Nếu như đến lúc đó, nàng ta tại cuộc đi săn mùa thu hoàng gia nơi đó biểu hiện xuất sắc, khẳng định sẽ khiến nam nhân trước mắt này chú ý.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết, là nàng ta có thể đi theo lần đi săn mùa thu này của hoàng gia!