Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là dừng một chút, lập tức, mới mở miệng nói.
"Bạch Thập Nhị, cám ơn ngươi."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt chân thành và cảm kích.
Bạch Thập Nhị nghe vậy, đôi mắt màu hổ phách kia, đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một cái, lập tức, mở miệng nói.
"Kỳ thật, ngươi không cần cám ơn ta, dù sao, ta nợ ngươi nhiều hơn. . ."
Câu nói cuối cùng kia, nam nhân nói nhẹ nhàng, nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, có phần suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.
Đầu nhỏ lệch qua một bên, tràn đầy nghi hoặc cùng không giải thích được nhìn phía Bạch Thập Nhị, mở miệng hỏi.
"Thập Nhị, lời này của ngươi, là có ý gì a! ? Trước kia ngươi thiếu ta cái gì nhiều hơn! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc.
Bạch Thập Nhị nghe vậy, đầu tiên là thật sâu nhìn chăm chú Đồng Nhạc Nhạc một lát.
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo trước mắt tràn đầy vẻ không giải thích được, Bạch Thập Nhị đầu tiên là nhẹ nhàng mấp máy bạc môi, lập tức cong môi cười nói.
"Chung quy có một ngày, ngươi sẽ biết."
"Ách. . ."
Thấy Bạch Thập Nhị chỉ nói có nửa, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng.
Chỉ là hiện tại, nếu Bạch Thập Nhị không muốn nói, nàng coi như tò mò muốn chết, cũng không định ép buộc hắn.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, đột nhiên, một hồi nặng nề tiếng hừ lạnh, phút chốc từ phía sau nàng cách đó không xa truyền đến .
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, trong lòng nghi hoặc, lập tức, không nhịn được xoay người nhìn lại.
Đối diện, là một gương mặt lạnh lùng như băng sương.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật nảy lên một cái.
Đặc biệt thời điểm nàng đối đầu một đôi mắt nheo lại mà lạnh như băng của nam nhân kia , chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh, ập thẳng tắp tới chỗ nàng.
Ngay sau đó, thân hình không khỏi rùng mình kịch liệt, chỉ cảm thấy da đầu run lên, phía sau lưng lạnh cả người.
Đây rốt cuộc là một đôi mắt như thế nào!?
Đôi mắt màu đỏ tươi, trong mắt lóe lên, là những ánh sắc bén như đao, lại lạnh như băng sương lạnh lẽo..
Chỉ cần liếc mắt, đủ để lấy mạng người!
Còn có từ trên người nam nhân không ngừng phát tán ra hàn khí mãnh liệt, ước chừng khiến cho nhiệt độ bốn phía, giảm bớt vài độ.
Cảm thấy được điểm này, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, rồi lại nghi hoặc không thôi.
Huyền Lăng Thương này, đang yên lành, như thế nào lạitức giận!?
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện thích khách mới vừa rồi, cho nên tức giận !?
Chỉ là hắn tức giận cứ tức giận, như thế nào lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng! ?
Giống như, đầu sỏ khiến hắn tức giận là nàng! ?
Ngay tại Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghi hoặc, đột nhiên, cổ tay nàng căng thẳng.
Bên tai, không khỏi truyền đến thanh âm suy yếu của Bạch Thập Nhị.
"Tiểu Nhạc Tử, ta đột nhiên cảm thấy đầu có hơi choáng váng, ngươi có thể hay không trước đỡ ta về! ?"
Nghe nam nhân nói vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, lập tức nhanh chóng quay đầu, nhìn sang Bạch Thập Nhị.
Chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú của Bạch Thập Nhị, mày rậm nhíu lại, trên mặt, lộ ra vài phần khó chịu.
Âm thanh, so với vừa rồi đã suy yếu không ít.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
Bạch Thập Nhị này như thế nào mới vừa rồi vẫn còn yên lành, hiện tại trong nháy mắt, liền trở nên yếu ớt như thế! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa nghi hoặc lại lo lắng.
"Thập Nhị, không bằng hiện tại ta mang ngươi tới ngự y để nhìn một cái! ? Nhìn ngươi bộ dáng dường như rất khổ sở!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, liền tính toán tìm ngự y xem tới Bạch Thập Nhị.
Dù sao cánh tay Bạch Thập Nhị bị thượng không nhẹ đâu!
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ, song, Bạch Thập Nhị lại xiết chặt cổ tay của nàng không tha.
Bạc môi hé ra, mở miệng nói.
"Không cần phiền toái như vậy , ta đây chẳng qua là bị thương ngoài da, chắc là mới vừa rồi mất máu quá nhiều, làm cho có hơi choáng váng đầu, chỉ cần ta trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Bạch Thập Nhị mở miệng, giọng điệu mang theo suy yếu, lại hàm chứa kiên trì không chút nào che dấu.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày, mặc dù vô cùng lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng yêu cầu của Bạch Thập Nhị.
"Vậy được rồi, ta trước đỡ ngươi trở về. Đến, cẩn thận một chút!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa lo lắng nói, vừa cẩn thận đỡ Bạch Thập Nhị, sau đó đi tới điện Dưỡng Tâm .
Cũng không hề chú ý tới, một đạo bóng dáng màu vàng cách đó không xa , khi nhìn thấy nàng đỡ Bạch Thập Nhị rời đi, trên gương mặt tuấn mỹ mê hoặc kia, lộ ra một ánh lạnh lẽo.
Mà nàng, lại càng không từng chú ý tới, nam nhânbị nàng cẩn thận đỡ, mới vừa rồi vẫn còn vô cùng suy yếu, khóe miệng lộ vẻ đắc ý. . .
. . .
Mắt lạnh nhìn tiểu thái giám kia, không ngờ cẩn thận đỡ nam nhân khác rời khỏi tầm mắt mình, Huyền Lăng Thương huyết mâu không khỏi hơi nhíu lại.
Hai tay trong ống tay áo, từ từ xiết thành quyền, móng tay bấm vào thịt, cũng không biết đau!
Tiểu thái giám chết tiệt!
Hắn tại sao lại đỡ nam nhân khác rời đi! ?
Hắn như thế nào có thể! ?
Càng nghĩ càng giận, cuối cùng, Huyền Lăng Thương một quyền hung hăng nện xuống chiếc bàn gỗ lim ở một bên.
Dưới một quyền của nam nhân, chiếc bàn gỗ lim vốn được chạm trổ tinh xảo hoàn hảo vô khuyết, lập tức bị đánh thành từng mảnh.
Cung nhân hầu hạ bốn phía, đều bị dọa sợ ngây người…
Chỉ cảm thấy, mặt rồng giận dữ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. . .
Mà thái giám nào đó khiến hắn tức giận, lại cũng không biết một chút xíu nào . . .
Trong lòng Tiểu Nhạc Tử đang kích động, chợt như nhớ tới đều gì, một tay hắn vỗ vỗ sau đầu, liền ão não nói:
"Ngươi xem trí nhớ của ta, thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng."
Nghe được lời của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc lộ vẻ sửng sốt, mặt mày đầy nghi hoặc nhìn hắn.
Liền thấy Tiểu Lô Tử đột nhiên ngẩng đầu lên đối mặt với nàng cười ha ha một tiếng, đồng thời mở miệng nói:
"Ta được sư phụ căn dặn dẫn đường cho Tiểu Nhạc Tử công công đến chỗ ở của ngươi, trước mắt làm quen một chút với hoàn cảnh, ngày mai mới tiếp nhận công việc hầu hạ Hoàng thượng."
Tiểu Lô Tử nói xong, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là gật gật đầu, ngay sau đó liền nghĩ đến cái gì đó, mới mở miệng hỏi:
"Cám ơn ngươi, Tiểu Lô Tử, nhưng mà về sau Tiểu Lô Tử ngươi cứ gọi ta là Tiểu Nhạc Tử là được rồi, dù sao tuổi tác của ta và ngươi cũng không sai biệt lắm, ngươi cứ gọi ta như vậy đi, có vẻ thân thiết hơn."
"Hả? Việc này làm sao được? Ta chẳng qua chỉ là Nhị Đẳng Thái Giám, Tiểu Nhạc Tiểu Nhạc Tử công công là Nhất Đẳng Thái Giám do đích thân Hoàng thượng chỉ định. Thân phận cao hơn ta một cấp, ta không dám hẹn trước."
Tiểu Lô Tử cuống quít nói.
Đối với Tiểu Lô Tử mà nói việc phân rõ tôn ti đã sớm tồn tại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có bất đắc dĩ.
"Cái gì nhất đẳng? cái gì nhị đẳng? ngươi nghe ta là được rồi, cùng lắm thì khi có người khác ngươi gọi ta là Tiểu Nhạc Tử công công, lúc không có ai có thể gọ là Tiểu Nhạc Tử. Ta thích người khác gọi ta như vậy, rất thân thiết."
Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười thành tiếng.
Nàng lại không biết rằng, chính lúc nàng đang cười rộ lên là đẹp mắt đến cỡ nào.
Trên gương mặt nhỏ nhắn giống như cánh hoa sen, đôi mắt nhung tít lại, trong mắt tràn đầy vui vẻ, phảng phất như ánh mặt trời tháng ba chiếu thẳng xuống mặt đất, làm cho người khác nhìn thấy, trong lòng không khỏi ấm áp.
Thấy vậy, Tiểu Lô Tử không khỏi kinh ngạc.
"Tiểu Nhạc Tử công công, dung mạo ngươi thật sự rất đẹp!"
"Ha ha…"
Đối với mặt mày si ngốc của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là mỉm cười một tiếng.
Nàng vươn tay nhỏ bé cố ý quơ quơ trước mặt Tiểu Lô Tử.
Thấy Tiểu Lô Tử phục hồi lại tinh thần, nhìn dáng vẻ quẫn bách của hắn, nàng không nhịn được cười.
Nàng lại không biết rằng, tiếng cười tựa chuông bạc kia vang rất xa đến trong tai nam nhân tuấn tú đang xử lý Chiết Tử ( tấu chương) trong Ngự Thư Phòng.
Nghe tới tiếng cười tựa chuông bạc véo von này, người nam nhân này vốn là đang phê duyệt tấu chương, hắn không khỏi dừng tay, sau đó từ từ quay đầu, nhìn về phía cửa sổ.
Chỉ thấy, xuyên qua cửa sổ chạm trổ đang mở kia, một bóng dáng nhỏ nhắn màu lam, đang đứng dưới tàng cây hoa quế.
Đang là mùa thu, là lúc hoa quế nở rộ.
Ánh vàng rực rỡ của hoa quế, nở đầy trên cành, dưới ánh mặt trời, phảng phất như trải ra một tầng dát vàng, rất xinh đẹp !
Gió mát hiu hiu, cành lá không ngừng chập chờn.
Những đóa hoa quế nhỏ màu vàng từ từ rơi xuống.
Giống như những cánh hoa đang nhảy múa, mang đến từng đợt hương thơm dễ chịu.
Chỉ thấy một dáng người nhỏ nhắn, đứng dưới tàng cây hoa quế, hơn nữa không ngừng đưa tay tiếp lấy những cánh hoa quế đang rơi xuống.
Đó là một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mặt như tranh vẽ, nhất là ánh mắt động lòng người, một đôi mắt nhung biết cười.
Thân ảnh đó tràn đầy vui vẻ, môi hồng răng trắng, đẹp đến rung động lòng người.
Thấy vậy, trong lòng nam nhân đột nhiên "bang" một tiếng, giống như có người cầm một tảng đá quăng vào tâm hắn vốn không một con sóng.
Ngay sau đó, Huyền Lăng Thương như nghĩ đến điều gì, lập tức gạt đám Chiết Tử trước mặt sang một bên, trải tờ giấy Tuyên Thành ra, bắt đầu đặt bút vẽ tranh…
…
Quả nhiên, người so sánh người, thật là làm người khác phải ganh tị.
Mặc dù đều là thái giám, Tam Đẳng Thái Giám so với Nhất Đẳng Thái Giám , quả thực là một trời một vực!
Lúc trước Đồng Nhạc Nhạc là Tam Đẳng Thái Giám, nàng phải ở trong phòng đến mười người, khí trời nóng bức, buổi tối còn có thể ngửi thấy từng đợt mùi mồi hôi.
Tuy nhiên hiện tại, trước mắt nàng là một căn phòng rộng rãi thanh lịch, mắt Đồng Nhạc Nhạc không ngừng nhìn xung quanh.
Chỉ thấy, gian phòng này là phòng tốt nhất trong Dưỡng Tâm điện, kế bên là là nơi ở của cung nhân Dưỡng Tâm điện.
Nhưng mà, chỗ ở của bọn họ so với nơi nàng ở hoàn toàn khác nhau.
Bởi vì bọn họ vài người ở chung một căn phòng, mà nàng là một mình một phòng, bên ngoài còn có một sân nhỏ độc lập.
Sàn lát đá xanh, mấy cửa sổ sáng sủa, giường lớn gỗ lê, bàn nhỏ trang điểm, cái gì cần đều có!
Sân bên ngoài, còn trồng một vài cây trúc. Khi gió thổi qua cây trúc không ngừng lay động, còn phát ra một trận "cót két", đưa tới từng đợt mát lạnh, rất thoải mái!
Trong sân còn có một giếng nước, dùng để giặt quần áo.
Cẩn thận đánh giá tiểu viện này, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ cười đến không ngậm miệng lại được.
Nghĩ đến sau này, chỉ có một mình nàng sống ở nơi đây, rốt cuộc cũng không phải ngủ chen chúc cùng người khác, không cần phải lo lắng trong khi tắm rửa bị người khác phát hiện mình là thân nữ nhi.
Ngẫm lại, Đồng Nhạc Nhạc hết sức vui mừng.
Một bên, Tiểu Lô Tử thấy vậy, không khỏi mở miệng cười nói.
"Tiểu Nhạc Tử công công, ngươi không hài lòng tiểu viện này sao?"
"Ha ha, hài lòng, đương nhiên là hài lòng, thật sự là quá đầy đủ."
Tuy rằng, trước đây nàng đã từng ở nơi tốt hơn, có điều, hiện tại đã khác xưa, nàng không còn là Tiểu Điêu nhi được ngàn vạn lần sủng ái nữa.
Nay, có thể ở trong một tiểu viện độc lập, nàng đã thấy rất mỹ mãn.
Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, lại thấy nàng tràn đầy vui mừng, Tiểu Lô Tử, hé miệng mỉm cười, mở mồm lên tiếng.
"Tiểu Nhạc Tử công công thích là tốt rồi, nếu không thì bây giờ, ta mang Tiểu Nhạc Tử công công đi dạo xung quanh Dưỡng Tâm điện ? Để ngươi quen thuộc một chút với hoàn cảnh."
"A, việc này, có lẽ để ta tự đi một mình là được, yên tâm, trí nhớ ta rất tốt, đi qua một lần sẽ nhớ."
Nghe Tiểu Lô Tử nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, mở miệng nói.
Dù sao, không ai có thể quen thuộc Dưỡng Tâm điện hơn nàng.
Đối với lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Lô Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì gật đầu đồng ý.
"Vậy cũng được ! Dù sao bên trong Dưỡng Tâm điện cũng có không ít người, nếu như Tiểu Nhạc Tử công công lạc đường, cứ hỏi người khác là được, nếu như Tiểu Nhạc Tử công công không có dặn dò gì khác, thì Tiểu Lô Tử lui xuống."
"Ừ, đi đi."
Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chờ Tiểu Lô Tử rời khỏi, nàng như bỏ được gánh nặng, lại đi dạo một vòng quanh tiểu viện.
Nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm, còn chưa đến giờ cơm trưa, nàng liền muốn đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện một chút.
Dù sao, cũng lâu rồi nàng chưa đến Dưỡng Tâm điện, cũng không biết trong Dưỡng Tâm điện có thay đổi gì không.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hai chân bước đi, liền đi ra sân bên ngoài nhà.