Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhếch đôi môi một phen, lập tức, liền lấy thảo dược vừa rồi ngắt được đem nghiền nát, nhanh chóng xoa lên trên vết thương của Bạch Thập Nhị.
Sau khi lại đắp lên những thảo dược này, Đồng Nhạc Nhạc lại nhanh chóng cầm lấy dải vải vừa rồi đã xé ra, bắt đầu băng bó vết thương cho Bạch Thập Nhị.
Trải qua lúc trước nhiều lần luyện tập, Đồng Nhạc Nhạc đối với chuyện băng bó bôi thuốc , đã sớm cực kì thuần thục .
Giờ phút này,sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng băng bó tốt vết thương cho Bạch Thập Nhị, nàng mới cầm lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau trên trán Bạch Thập Nhị.
Nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thập Nhị mặt mày tái nhợt rất vô lực, Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng, vừa là áy náy.
"Thật xin lỗi, Thập Nhị, nếu không phải bởi vì cứu ta, ngươi cũng sẽ không bị gây tổn thương nghiêm trọng như thế . May là mũi đoản tiễn này không có độc, nếu như nói rằng có độc, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, nói đi nói lại, không khỏi nghĩ đến tình huống mới rồi.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi mạo hiểm vạn phần, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng vừa là sợ hãi, lại thấy dáng vẻ áy náy của nàng, Bạch Thập Nhị chỉ là có hơi mở miệng nói.
"Chuyện này, vốn là ta làm phiền hà ngươi, cho nên, ngươi không nên tự trách."
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là trầm lặng một khắc.
Sau khi dường như lại nghĩ đến cái gì , ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị, có vẻ muốn nói lại thôi.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra mới rồi , lại thêm võ giả kia xưng hô với Bạch Thập Nhị.
Thập Nhị hoàng tử! ?
Bạch Thập Nhị, thì ra hắn là một hoàng tử, chính là, tại sao vô duyên vô cớ mà một hoàng tử lại bị người ám sát! ?
Hơn nữa, hắn lại là hoàng tử của quốc gia nào đây! ?
Trước đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy khí chất của Bạch Thập Nhị, vốn là cảm giác được hắn không giống với người bình thường. Nhưng không nghĩ tới, thân phận lại là hiển hách thế này.
Chỉ là hiện nay, hắn lại bị người ám sát, thật sự làm cho người ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, Bạch Thập Nhị lại thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn hắn như muốn nói lại thôi. Liền trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ cái gì .
Dù sao, thiếu nữ trước mắt này, vốn là cũng không hiểu được làm thế nào để che giấu tâm tư của mình.
Trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đều sẽ vô cùng tinh tế biểu lộ ra trên mặt nàng, thật giống như giờ phút này!
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, tràn đầy kinh ngạc.
Không nghĩ tới, nam nhân trước mắt này, năng lực quan sát lại mạnh mẽ như thế. Nàng còn không hề mở miệng nói chuyện, hắn liền biết rõ nàng có chuyện muốn hỏi.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là kinh ngạc một phen, lập tức, cũng không từng giấu diếm.
Nhẹ nhàng gật đầu, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng hỏi rõ nghi hoặc trong lòng.
"Thập Nhị, những võ giả này là ai! ? Bọn họ tại sao muốn ám sát ngươi! ? Còn nữa, bọn họ nói, ngươi là Thập Nhị hoàng tử! ? Ngươi rốt cuộc có chuyện gì mà giấu diếm ta! ?"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Bạch Thập Nhị chỉ là nhẹ nhàng mấp máy bạc môi, mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, kỳ thật ta cũng không phải cố ý giấu diếm ngươi, hiện tại, ngươi đã muốn biết, như vậy, ta liền nói cho ngươi đi!"
Nói tới đây, Bạch Thập Nhị dừng một chút, tiếp theo mở miệng nói.
"Kỳ thật, ta là Thập Nhị hoàng tử Thương Lang Quốc, tên gọi Độc Cô Ngạo Phong. Mới rồi những võ giả này, là Bát hoàng huynh của ta phái người ám sát ta."
"Cái gì! ? Là Bát hoàng huynh ngươi phái người tới giết ngươi! ? Tại sao! ?"
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Dù sao, nàng dẫu thế nào đều không nghĩ tới, mới vừa rồi những kẻ muốn đẩy Bạch Thập Nhị vào chỗ chết, lại chính là người do huynh đệ ruột thịt của Bạch Thập Nhị phái tới!
Hơn nữa, Thương Lang Quốc, quốc gia này, nàng cũng từng nghe nói qua.
Thương Lang Quốc, là nước láng giềng của Linh Nhạc Quốc.
Cực kì rộng lớn, hơn nữa người Thương Lang Quốc, người cũng như tên, ai nấy đều có bản tính ngang tàng, dũng mãnh thiện chiến!
Hơn nữa, gần đây, nàng vẫn còn nghe nói , hoàng đế Thương Lang Quốc lên ngôi đã lâu năm, nhưng vẫn không có xác lập Thái Tử.
Nghe nói, Thương Lang Quốc một mực vẫn là như thế. Bởi vì người Thương Lang Quốc , trong thân thể đều có nhân tố khát máu hiếu chiến, cho nên các đời tới nay, mỗi hoàng tử đều sẽ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, càng đấu đến ngươi chết ta sống.
Chỉ cần không làm hại quốc gia xã tắc, những việc lặt vặt này, hoàng đế Thương Lang Quốc, đều là ngầm thừa nhận.
Bởi vì, trong tâm tình người Thương Lang Quốc bọn họ, chỉ có cường giả, mới có thể làm cho cả quốc gia trở nên càng cường đại hơn.
Trước kia, khi nàng nghe được nghe nói về những việc lặt vặt này của Thương Lang Quốc, đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, đều là con cháu ruột thịt, có người cha nào lại nguyện ý thấy con ruột của chính mình đấu nhau đến ngươi chết ta sống! ?
Lại không nghĩ tới, Bạch Thập Nhị chính là Thập Nhị hoàng tử của Thương Lang Quốc . . .
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Bạch Thập Nhị nghe được lời của nàng, chỉ là nhẹ nhàng gợi lên bạc môi, mở miệng cười lạnh một tiếng.
"Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đều là càng đấu ngươi chết ta sống. Chỉ có cường giả, mới có thể đi lên ngai vàng cao nhất kia, trở thành vương giả tôn quý nhất Thương Lang Quốc!"
Bạch Thập Nhị mở miệng nói, trên mặt, đều là không che dấu nổi vẻ kiêu ngạo.
Cho dù giờ phút này, trên mặt hắn tái nhợt, vai thì bị trọng thương, đều không tổn hao gì ý chí chiến đấu của hắn.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng không khỏi rung lên một cái.
Chỉ cảm thấy, hiện tại Bạch Thập Nhị, mới thật sự là hắn!
top
: Phong thái cao ngạo
Edit :
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhếch đôi môi một phen, lập tức, liền lấy thảo dược vừa rồi ngắt được nghiền nát, nhanh chóng xoa lên vết thương trên mặt Bạch Thập Nhị.
Sau khi lại đắp lên những thảo dược này, Đồng Nhạc Nhạc lại nhanh chóng cầm lấy dải vải vừa rồi đã xé ra, bắt đầu băng bó vết thương cho Bạch Thập Nhị.
Trải qua lúc trước nhiều lần luyện tập, Đồng Nhạc Nhạc đối với chuyện băng bó bôi thuốc , đã sớm cực kì thuần thục .
Giờ phút này,sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng băng bó tốt vết thương cho Bạch Thập Nhị, nàng mới cầm lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau trên trán Bạch Thập Nhị.
Nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thập Nhị mặt mày tái nhợt rất vô lực, Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng, vừa là áy náy.
"Thật xin lỗi, Thập Nhị, nếu không phải bởi vì cứu ta, ngươi cũng sẽ không bị gây tổn thương nghiêm trọng như thế . May là mũi đoản tiễn này không có độc, nếu như nói rằng có độc, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, nói đi nói lại, không khỏi nghĩ đến tình huống mới rồi.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi mạo hiểm vạn phần, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng vừa là sợ hãi, lại thấy dáng vẻ áy náy của nàng, Bạch Thập Nhị chỉ là có hơi mở miệng nói.
"Chuyện này, vốn là ta làm phiền hà ngươi, cho nên, ngươi không nên tự trách."
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là trầm lặng một khắc.
Sau khi dường như lại nghĩ đến cái gì , ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị, có vẻ muốn nói lại thôi.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra mới rồi , lại thêm võ giả kia xưng hô với Bạch Thập Nhị.
Thập Nhị hoàng tử! ?
Bạch Thập Nhị, thì ra hắn là một hoàng tử, chính là, tại sao vô duyên vô cớ mà một hoàng tử lại bị người ám sát! ?
Hơn nữa, hắn lại là hoàng tử của quốc gia nào đây! ?
Trước đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy khí chất của Bạch Thập Nhị, vốn là cảm giác được hắn không giống với người bình thường. Nhưng không nghĩ tới, thân phận lại là hiển hách thế này.
Chỉ là hiện nay, hắn lại bị người ám sát, thật sự làm cho người ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, Bạch Thập Nhị lại thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn hắn như muốn nói lại thôi. Liền trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ cái gì .
Dù sao, thiếu nữ trước mắt này, vốn là cũng không hiểu được làm thế nào để che giấu tâm tư của mình.
Trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đều sẽ vô cùng tinh tế biểu lộ ra trên mặt nàng, thật giống như giờ phút này!
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, tràn đầy kinh ngạc.
Không nghĩ tới, nam nhân trước mắt này, năng lực quan sát lại mạnh mẽ như thế. Nàng còn không hề mở miệng nói chuyện, hắn liền biết rõ nàng có chuyện muốn hỏi.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là kinh ngạc một phen, lập tức, cũng không từng giấu diếm.
Nhẹ nhàng gật đầu, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng hỏi rõ nghi hoặc trong lòng.
"Thập Nhị, những võ giả này là ai! ? Bọn họ tại sao muốn ám sát ngươi! ? Còn nữa, bọn họ nói, ngươi là Thập Nhị hoàng tử! ? Ngươi rốt cuộc có chuyện gì mà giấu diếm ta! ?"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Bạch Thập Nhị chỉ là nhẹ nhàng mấp máy bạc môi, mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, kỳ thật ta cũng không phải cố ý giấu diếm ngươi, hiện tại, ngươi đã muốn biết, như vậy, ta liền nói cho ngươi đi!"
Nói tới đây, Bạch Thập Nhị dừng một chút, tiếp theo mở miệng nói.
"Kỳ thật, ta là Thập Nhị hoàng tử Thương Lang Quốc, tên gọi Độc Cô Ngạo Phong. Mới rồi những võ giả này, là Bát hoàng huynh của ta phái người ám sát ta."
"Cái gì! ? Là Bát hoàng huynh ngươi phái người tới giết ngươi! ? Tại sao! ?"
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Dù sao, nàng dẫu thế nào đều không nghĩ tới, mới vừa rồi những kẻ muốn đẩy Bạch Thập Nhị vào chỗ chết, lại chính là người do huynh đệ ruột thịt của Bạch Thập Nhị phái tới!
Hơn nữa, Thương Lang Quốc, quốc gia này, nàng cũng từng nghe nói qua.
Thương Lang Quốc, là nước láng giềng của Linh Nhạc Quốc.
Cực kì rộng lớn, hơn nữa người Thương Lang Quốc, người cũng như tên, ai nấy đều có bản tính ngang tàng, dũng mãnh thiện chiến!
Hơn nữa, gần đây, nàng vẫn còn nghe nói , hoàng đế Thương Lang Quốc lên ngôi đã lâu năm, nhưng vẫn không có xác lập Thái Tử.
Nghe nói, Thương Lang Quốc một mực vẫn là như thế. Bởi vì người Thương Lang Quốc , trong thân thể đều có nhân tố khát máu hiếu chiến, cho nên các đời tới nay, mỗi hoàng tử đều sẽ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, càng đấu đến ngươi chết ta sống.
Chỉ cần không làm hại quốc gia xã tắc, những việc lặt vặt này, hoàng đế Thương Lang Quốc, đều là ngầm thừa nhận.
Bởi vì, trong tâm tình người Thương Lang Quốc bọn họ, chỉ có cường giả, mới có thể làm cho cả quốc gia trở nên càng cường đại hơn.
Trước kia, khi nàng nghe được nghe nói về những việc lặt vặt này của Thương Lang Quốc, đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, đều là con cháu ruột thịt, có người cha nào lại nguyện ý thấy con ruột của chính mình đấu nhau đến ngươi chết ta sống! ?
Lại không nghĩ tới, Bạch Thập Nhị chính là Thập Nhị hoàng tử của Thương Lang Quốc . . .
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Bạch Thập Nhị nghe được lời của nàng, chỉ là nhẹ nhàng gợi lên bạc môi, mở miệng cười lạnh một tiếng.
"Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đều là càng đấu ngươi chết ta sống. Chỉ có cường giả, mới có thể đi lên ngai vàng cao nhất kia, trở thành vương giả tôn quý nhất Thương Lang Quốc!"
Bạch Thập Nhị mở miệng nói, trên mặt, đều là không che dấu nổi vẻ kiêu ngạo.
Cho dù giờ phút này, trên mặt hắn tái nhợt, vai thì bị trọng thương, đều không tổn hao gì ý chí chiến đấu của hắn.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng không khỏi rung lên một cái.
Chỉ cảm thấy, hiện tại Bạch Thập Nhị, mới thật sự là hắn!
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền toét miệng cười một tiếng.
“Mọi người tới sớm ha!”
Dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc quét mắt nhung hướng tới tẩm thất, thấy phòng ngủ vãn còn im ắng, không khỏi thấp giọng hỏi.
“Hoàng thượng còn chưa dậy sao?”
“Khởi bẩm Nhạc công công, Hoàng thượng là lúc này mới dậy!”
Một tiểu thái giám mới dứt câu, liền nghe được trong phòng ngủ truyền đến một giọng nam nhân trầm thấp khàn khàn .
“Vào đi!”
Giọng hắn mang theo chút lười biếng, vào giờ khắc này nghe càng nam tính cùng quyến rũ!”
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rùng mình, lại thấy hai tiểu thái giám nhanh chóng mở cánh cửa trạm trổ hoa văn ra.
Theo một khắc cánh cửa kia bị đẩy ra, Đồng Nhạc Nhạc bắt gặp ánh mắt các cung nhân dổ dồn vào mình, khuôn mặt vốn đang sững sờ, lại đột nhiên hiểu ra, Đồng Nhạc Nhạc nhấc chân dẫn đầu đoàn người hướng vào tẩm thất.
Nền đá xanh trên mặt đất sáng đến mức soi được cả bóng người, lụa mỏng rủ xuống đất, cửa sổ mở lớn, gió thổi hiu hiu, sa trướng tung bay.
Đỉnh đồng màu vàng đặt một bên, giờ phút này vẫn còn đốt an thần hương, cả căn phòng ngập tràn một mùi thơm ngát…
Trước mắt nàng mọi thứ trang nhã xoa hoa này lại quen thuộc đến vậy!
Dù khoảng thời gian Đồng Nhạc Nhạc ở đây chỉ ngắn ngủi hai ba tháng nhưng nàng cả đời này sẽ không quên.
Tại gian tẩm thất xa hoa này, có rất nhiều kỉ niệm giữa nàng cùng Huyền Lăng Thương.
Ví dụ như cái bàn gỗ lim khắc hoa kia, ngày trước Huyền Lăng Thương thường ngồi chỗ này cho nàng ăn.
Còn có long sàng rộng rãi kia, nàng cũng không biết đã lăn qua lăn lại trên đó bao nhiêu lần…
Trong nội tâm cảm thán vô cùng, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc quét qua một vòng, không khỏi rơi trên người nam nhân tuấn tú đứng cạnh long sàng.
Chỉ thấy nam nhân này đã đứng dậy, im lặng đứng đó.
Giờ phút này, mặt trời đã mọc ở đằng đông, sáng rực quyến rũ, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa êm dịu mà rơi xuống, bao phủ nam nhân kia trong kim quang rực rỡ.
Nam tử dáng dấp cao lớn, trên người chỉ tùy ý khoác lên một kiện nội trang màu trắng.
Chỉ là, nội trang đơn bạc kia dường như không thể che chắn hết thân thể to lớn của người này.
Cổ áo mở rộng, lộ ra cơ ngực săn chắc.
Nam nhân cơ bắp cuồn cuộn nổi lên rõ ràng, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn. Ngay lúc này đây, khi nắng sớm rọi vào nhìn càng thoát ra vẻ nam tính.
Tóc dài đen nhánh, dài xuống tận hông, lúc này không bị bất cứ thứ gì bó buộc có đôi chút rối loạn, dù vậy cũng không làm hao tổn đến vẻ tuấn mỹ của hắn, ngược lại khiến cho hắn thoạt nhìn còn tăng thêm vài phần quyến rũ, mị hoặc.
Phảng phất như mãnh thú mới thức tỉnh, khí phách hiên ngang, không giận mà uy lại cao quý, mê người!
Tuy nói, nam nhân trước mắt này quần áo dù mặc hay không mặc, Đồng Nhạc Nhạc nàng từng nhìn thấy vô số lần rồi, không những xem qua mà còn sờ qua nữa.
Chỉ là, hiện tại một lần nữa chứng kiến bộ dáng quyến rũ ấy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy tim mình đập dồn dập, huyết dịch sôi trào, cảm giác như có một cỗ nhiệt tình đang từ đáy lòng thẳng tắp xông lên đỉnh đầu.
Trời ạ, nam nhân này, thật sự là quá dễ nhìn!
Đẹp quá, thật sự muốn tiến lên, hung hăng mà xé toang cỗ áo quần không đủ che chắn trên thân thể kia.
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng thầm nghĩ, càng không tự chủ được mà mường tượng chính mình hung hăng nhào tới, thô lỗ xé rách quần áo nam nhân này.
Lại hung hăng mà sờ lên chỗ cơ bụng đầy tính phúc kia.
Nha nha nha, không thể tiếp tục như thế!
Sáng sớm đã thấy những hình ảnh này làm cho huyết dịch trong người Đồng Nhạc Nhạc sôi sục, nàng sợ máu mũi chính mình sẽ mãnh liệt mà chảy ra mất, nhưng, dù sao nàng cũng là một thục nữ chính hiệu nha!
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ nghĩ, lập tức hít vào một hơi thật lớn, mất một thoáng để điều chỉnh tâm tình, mới chậm rãi bước qua.
Khi chỉ còn cách Huyền Lăng Thương ba bước, Đồng Nhạc Nhạc dừng bước, lập tức hạ mắt cúi đầu, bày ra bộ dáng tiểu thái giám mở miệng nói.
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt vốn đang hướng ra phía xa bên ngoài cửa sổ của Huyền Lăng Thương không khỏi chậm rãi thu hồi. Mắt đen sâu thăm rơi vào trên người tiểu thái giám đứng bên cạnh.
Thời điểm Huyền Lăng Thương thấy tiểu thái giám trước mắt, huyết mâu xinh đẹp không khỏi lóe ra một tia sáng.
Chỉ thấy, tiểu thái giám trước mặt là một thân trường bào đỏ sậm thêu ám vân, eo buộc đai lung màu đen, trang bị lệnh bài.
Bình thường, người khoác trường bào màu này nhìn sẽ có vẻ lão thành, trầm ổn, nhưng mà, tên tiểu thái giám này là ngoại lệ.
Màu đỏ của trường bào như đem làn da trắng trẻo của tiểu thái giám càng trở lên nổi bật, tựa như viên ngọc dương chi thượng đẳng, sáng long lanh hoàn mỹ không tỳ vết!
Huyền Lăng Thương lớn lên trong hoàng cung vàng son lộng lẫy, có nữ nhân xinh đẹp nào mà chưa từng thấy qua.
Chỉ là, những mỹ nhân kia đều là dùng son phấn mới lộ ra bộ dáng xinh đẹp.
Da thịt tuyết trắng cũng là nhờ phấn son trang điểm mà thành, tuy đẹp mà lại thiếu đi một phần chân thật, tự nhiên.
Nhưng mà tiểu thái giám này, trên mặt không hề có phấn son, khi đứng dưới ánh mặt trời làn da trắng không chút tỳ vết càng hiện lên một cách rõ ràng.
Dù có là mỹ nhân tuyệt sắc, khi đứng dưới ánh nắng cũng sẽ lộ ra một vài khuyết điểm…
Người này quả thật là trời sinh diễm lệ, nhưng đáng tiếc, lại là một tiểu thái giám…!
Huyền Lăng Thương trong thâm tâm tiếc hận, đáng tiếc Đồng Nhạc Nhạc lại không biết tâm tư này của hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhếch đôi môi một phen, lập tức, liền lấy thảo dược vừa rồi ngắt được đem nghiền nát, nhanh chóng xoa lên trên vết thương của Bạch Thập Nhị.
Sau khi lại đắp lên những thảo dược này, Đồng Nhạc Nhạc lại nhanh chóng cầm lấy dải vải vừa rồi đã xé ra, bắt đầu băng bó vết thương cho Bạch Thập Nhị.
Trải qua lúc trước nhiều lần luyện tập, Đồng Nhạc Nhạc đối với chuyện băng bó bôi thuốc , đã sớm cực kì thuần thục .
Giờ phút này,sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng băng bó tốt vết thương cho Bạch Thập Nhị, nàng mới cầm lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau trên trán Bạch Thập Nhị.
Nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thập Nhị mặt mày tái nhợt rất vô lực, Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng, vừa là áy náy.
"Thật xin lỗi, Thập Nhị, nếu không phải bởi vì cứu ta, ngươi cũng sẽ không bị gây tổn thương nghiêm trọng như thế . May là mũi đoản tiễn này không có độc, nếu như nói rằng có độc, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, nói đi nói lại, không khỏi nghĩ đến tình huống mới rồi.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi mạo hiểm vạn phần, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng vừa là sợ hãi, lại thấy dáng vẻ áy náy của nàng, Bạch Thập Nhị chỉ là có hơi mở miệng nói.
"Chuyện này, vốn là ta làm phiền hà ngươi, cho nên, ngươi không nên tự trách."
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là trầm lặng một khắc.
Sau khi dường như lại nghĩ đến cái gì , ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị, có vẻ muốn nói lại thôi.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra mới rồi , lại thêm võ giả kia xưng hô với Bạch Thập Nhị.
Thập Nhị hoàng tử! ?
Bạch Thập Nhị, thì ra hắn là một hoàng tử, chính là, tại sao vô duyên vô cớ mà một hoàng tử lại bị người ám sát! ?
Hơn nữa, hắn lại là hoàng tử của quốc gia nào đây! ?
Trước đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy khí chất của Bạch Thập Nhị, vốn là cảm giác được hắn không giống với người bình thường. Nhưng không nghĩ tới, thân phận lại là hiển hách thế này.
Chỉ là hiện nay, hắn lại bị người ám sát, thật sự làm cho người ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, Bạch Thập Nhị lại thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn hắn như muốn nói lại thôi. Liền trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ cái gì .
Dù sao, thiếu nữ trước mắt này, vốn là cũng không hiểu được làm thế nào để che giấu tâm tư của mình.
Trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đều sẽ vô cùng tinh tế biểu lộ ra trên mặt nàng, thật giống như giờ phút này!
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, tràn đầy kinh ngạc.
Không nghĩ tới, nam nhân trước mắt này, năng lực quan sát lại mạnh mẽ như thế. Nàng còn không hề mở miệng nói chuyện, hắn liền biết rõ nàng có chuyện muốn hỏi.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là kinh ngạc một phen, lập tức, cũng không từng giấu diếm.
Nhẹ nhàng gật đầu, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng hỏi rõ nghi hoặc trong lòng.
"Thập Nhị, những võ giả này là ai! ? Bọn họ tại sao muốn ám sát ngươi! ? Còn nữa, bọn họ nói, ngươi là Thập Nhị hoàng tử! ? Ngươi rốt cuộc có chuyện gì mà giấu diếm ta! ?"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Bạch Thập Nhị chỉ là nhẹ nhàng mấp máy bạc môi, mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, kỳ thật ta cũng không phải cố ý giấu diếm ngươi, hiện tại, ngươi đã muốn biết, như vậy, ta liền nói cho ngươi đi!"
Nói tới đây, Bạch Thập Nhị dừng một chút, tiếp theo mở miệng nói.
"Kỳ thật, ta là Thập Nhị hoàng tử Thương Lang Quốc, tên gọi Độc Cô Ngạo Phong. Mới rồi những võ giả này, là Bát hoàng huynh của ta phái người ám sát ta."
"Cái gì! ? Là Bát hoàng huynh ngươi phái người tới giết ngươi! ? Tại sao! ?"
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Dù sao, nàng dẫu thế nào đều không nghĩ tới, mới vừa rồi những kẻ muốn đẩy Bạch Thập Nhị vào chỗ chết, lại chính là người do huynh đệ ruột thịt của Bạch Thập Nhị phái tới!
Hơn nữa, Thương Lang Quốc, quốc gia này, nàng cũng từng nghe nói qua.
Thương Lang Quốc, là nước láng giềng của Linh Nhạc Quốc.
Cực kì rộng lớn, hơn nữa người Thương Lang Quốc, người cũng như tên, ai nấy đều có bản tính ngang tàng, dũng mãnh thiện chiến!
Hơn nữa, gần đây, nàng vẫn còn nghe nói , hoàng đế Thương Lang Quốc lên ngôi đã lâu năm, nhưng vẫn không có xác lập Thái Tử.
Nghe nói, Thương Lang Quốc một mực vẫn là như thế. Bởi vì người Thương Lang Quốc , trong thân thể đều có nhân tố khát máu hiếu chiến, cho nên các đời tới nay, mỗi hoàng tử đều sẽ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, càng đấu đến ngươi chết ta sống.
Chỉ cần không làm hại quốc gia xã tắc, những việc lặt vặt này, hoàng đế Thương Lang Quốc, đều là ngầm thừa nhận.
Bởi vì, trong tâm tình người Thương Lang Quốc bọn họ, chỉ có cường giả, mới có thể làm cho cả quốc gia trở nên càng cường đại hơn.
Trước kia, khi nàng nghe được nghe nói về những việc lặt vặt này của Thương Lang Quốc, đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, đều là con cháu ruột thịt, có người cha nào lại nguyện ý thấy con ruột của chính mình đấu nhau đến ngươi chết ta sống! ?
Lại không nghĩ tới, Bạch Thập Nhị chính là Thập Nhị hoàng tử của Thương Lang Quốc . . .
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Bạch Thập Nhị nghe được lời của nàng, chỉ là nhẹ nhàng gợi lên bạc môi, mở miệng cười lạnh một tiếng.
"Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đều là càng đấu ngươi chết ta sống. Chỉ có cường giả, mới có thể đi lên ngai vàng cao nhất kia, trở thành vương giả tôn quý nhất Thương Lang Quốc!"
Bạch Thập Nhị mở miệng nói, trên mặt, đều là không che dấu nổi vẻ kiêu ngạo.
Cho dù giờ phút này, trên mặt hắn tái nhợt, vai thì bị trọng thương, đều không tổn hao gì ý chí chiến đấu của hắn.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng không khỏi rung lên một cái.
Chỉ cảm thấy, hiện tại Bạch Thập Nhị, mới thật sự là hắn!
top
: Phong thái cao ngạo
Edit :
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhếch đôi môi một phen, lập tức, liền lấy thảo dược vừa rồi ngắt được nghiền nát, nhanh chóng xoa lên vết thương trên mặt Bạch Thập Nhị.
Sau khi lại đắp lên những thảo dược này, Đồng Nhạc Nhạc lại nhanh chóng cầm lấy dải vải vừa rồi đã xé ra, bắt đầu băng bó vết thương cho Bạch Thập Nhị.
Trải qua lúc trước nhiều lần luyện tập, Đồng Nhạc Nhạc đối với chuyện băng bó bôi thuốc , đã sớm cực kì thuần thục .
Giờ phút này,sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng băng bó tốt vết thương cho Bạch Thập Nhị, nàng mới cầm lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau trên trán Bạch Thập Nhị.
Nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thập Nhị mặt mày tái nhợt rất vô lực, Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng, vừa là áy náy.
"Thật xin lỗi, Thập Nhị, nếu không phải bởi vì cứu ta, ngươi cũng sẽ không bị gây tổn thương nghiêm trọng như thế . May là mũi đoản tiễn này không có độc, nếu như nói rằng có độc, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, nói đi nói lại, không khỏi nghĩ đến tình huống mới rồi.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi mạo hiểm vạn phần, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng vừa là sợ hãi, lại thấy dáng vẻ áy náy của nàng, Bạch Thập Nhị chỉ là có hơi mở miệng nói.
"Chuyện này, vốn là ta làm phiền hà ngươi, cho nên, ngươi không nên tự trách."
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là trầm lặng một khắc.
Sau khi dường như lại nghĩ đến cái gì , ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị, có vẻ muốn nói lại thôi.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra mới rồi , lại thêm võ giả kia xưng hô với Bạch Thập Nhị.
Thập Nhị hoàng tử! ?
Bạch Thập Nhị, thì ra hắn là một hoàng tử, chính là, tại sao vô duyên vô cớ mà một hoàng tử lại bị người ám sát! ?
Hơn nữa, hắn lại là hoàng tử của quốc gia nào đây! ?
Trước đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy khí chất của Bạch Thập Nhị, vốn là cảm giác được hắn không giống với người bình thường. Nhưng không nghĩ tới, thân phận lại là hiển hách thế này.
Chỉ là hiện nay, hắn lại bị người ám sát, thật sự làm cho người ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, Bạch Thập Nhị lại thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn hắn như muốn nói lại thôi. Liền trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ cái gì .
Dù sao, thiếu nữ trước mắt này, vốn là cũng không hiểu được làm thế nào để che giấu tâm tư của mình.
Trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đều sẽ vô cùng tinh tế biểu lộ ra trên mặt nàng, thật giống như giờ phút này!
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, tràn đầy kinh ngạc.
Không nghĩ tới, nam nhân trước mắt này, năng lực quan sát lại mạnh mẽ như thế. Nàng còn không hề mở miệng nói chuyện, hắn liền biết rõ nàng có chuyện muốn hỏi.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là kinh ngạc một phen, lập tức, cũng không từng giấu diếm.
Nhẹ nhàng gật đầu, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng hỏi rõ nghi hoặc trong lòng.
"Thập Nhị, những võ giả này là ai! ? Bọn họ tại sao muốn ám sát ngươi! ? Còn nữa, bọn họ nói, ngươi là Thập Nhị hoàng tử! ? Ngươi rốt cuộc có chuyện gì mà giấu diếm ta! ?"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Bạch Thập Nhị chỉ là nhẹ nhàng mấp máy bạc môi, mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, kỳ thật ta cũng không phải cố ý giấu diếm ngươi, hiện tại, ngươi đã muốn biết, như vậy, ta liền nói cho ngươi đi!"
Nói tới đây, Bạch Thập Nhị dừng một chút, tiếp theo mở miệng nói.
"Kỳ thật, ta là Thập Nhị hoàng tử Thương Lang Quốc, tên gọi Độc Cô Ngạo Phong. Mới rồi những võ giả này, là Bát hoàng huynh của ta phái người ám sát ta."
"Cái gì! ? Là Bát hoàng huynh ngươi phái người tới giết ngươi! ? Tại sao! ?"
Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Dù sao, nàng dẫu thế nào đều không nghĩ tới, mới vừa rồi những kẻ muốn đẩy Bạch Thập Nhị vào chỗ chết, lại chính là người do huynh đệ ruột thịt của Bạch Thập Nhị phái tới!
Hơn nữa, Thương Lang Quốc, quốc gia này, nàng cũng từng nghe nói qua.
Thương Lang Quốc, là nước láng giềng của Linh Nhạc Quốc.
Cực kì rộng lớn, hơn nữa người Thương Lang Quốc, người cũng như tên, ai nấy đều có bản tính ngang tàng, dũng mãnh thiện chiến!
Hơn nữa, gần đây, nàng vẫn còn nghe nói , hoàng đế Thương Lang Quốc lên ngôi đã lâu năm, nhưng vẫn không có xác lập Thái Tử.
Nghe nói, Thương Lang Quốc một mực vẫn là như thế. Bởi vì người Thương Lang Quốc , trong thân thể đều có nhân tố khát máu hiếu chiến, cho nên các đời tới nay, mỗi hoàng tử đều sẽ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, càng đấu đến ngươi chết ta sống.
Chỉ cần không làm hại quốc gia xã tắc, những việc lặt vặt này, hoàng đế Thương Lang Quốc, đều là ngầm thừa nhận.
Bởi vì, trong tâm tình người Thương Lang Quốc bọn họ, chỉ có cường giả, mới có thể làm cho cả quốc gia trở nên càng cường đại hơn.
Trước kia, khi nàng nghe được nghe nói về những việc lặt vặt này của Thương Lang Quốc, đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, đều là con cháu ruột thịt, có người cha nào lại nguyện ý thấy con ruột của chính mình đấu nhau đến ngươi chết ta sống! ?
Lại không nghĩ tới, Bạch Thập Nhị chính là Thập Nhị hoàng tử của Thương Lang Quốc . . .
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Bạch Thập Nhị nghe được lời của nàng, chỉ là nhẹ nhàng gợi lên bạc môi, mở miệng cười lạnh một tiếng.
"Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đều là càng đấu ngươi chết ta sống. Chỉ có cường giả, mới có thể đi lên ngai vàng cao nhất kia, trở thành vương giả tôn quý nhất Thương Lang Quốc!"
Bạch Thập Nhị mở miệng nói, trên mặt, đều là không che dấu nổi vẻ kiêu ngạo.
Cho dù giờ phút này, trên mặt hắn tái nhợt, vai thì bị trọng thương, đều không tổn hao gì ý chí chiến đấu của hắn.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng không khỏi rung lên một cái.
Chỉ cảm thấy, hiện tại Bạch Thập Nhị, mới thật sự là hắn!