Mấy vị võ giả này tại Thương Lang Quốc có địa vị không thấp , đều cũng là tâm phúc của Độc Cô Ngạn Phong. Những gì bọn họ đề cập tới, đều là quốc gia đại sự. Đồng Nhạc Nhạc nghe mấy câu liền cảm thấy chính mình không tiện ở lại chỗ này, vì vậy liền nghĩ cách rời khỏi hang núi.
Tuy nhiên, đúng lúc này vị võ giả cầm đầu, làm như thể vừa mới thấy được Đồng Nhạc Nhạc, hai hàng mi chợt cau lại một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc đầy nghi ngờ.
“Thập nhi hoàng tử, người này là ai?”
Nghe được câu hỏi của vị võ giả, Nhạc Đồng Đồng vốn đang định đi ra ngoài , trên gương mặt thoáng vẻ sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp kia nhìn về hướng đến Độc Cô Ngạo Phong.
Vừa lúc ấy, Độc Cô Ngạn Phong nghe được câu hỏi của vị võ giả, ánh mắt cũng hướng đến Đồng Nhạc Nhạc.
Nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
Độc Cô Ngạo Phong có hơi ngạc nhiên, đôi mắt màu hổ phách kia lập tức loé lên, môi hé mở liền mở miệng nói.
“Hắn là Tiểu Nhạc Tử, đối với ta mà nói hắn là người rất quan trọng.”
Độc Cô Ngạc gằn từng tiếng, chăm chú nói.
Nghe vậy, không chỉ có Đồng Nhạc Nhạc mà những người khác cũng sợ ngây ngẩn.
Nhìn về phía Độc Cô Ngạo Phong đều là ánh mắt không dám tin.
Dù sao, ở Thượng Lang Quốc ai mà không biết Thập Nhi hoàng tử nổi tiếng là lạnh lùng khắc nghiệt vô cùng.
Cho tới bây giờ, không ai có thể đủ nhập…hắn tâm.
Tuy nhiên giờ phút này, hắn lại chính miệng nói thiếu niên này là người quan trọng nhất của mình?
Nghe vậy, mọi người ai cũng cùng đều ngạc nhiên, rồi đưa mắt nhìn quanh một vòng nhìn Đồng Nhạc từ đầu đến chân, hiện rõ vẻ kinh ngạc và không dám tin.
Thấy mọi người đều nhìn mình như người ngoài hành tinh, Đồng Nhạc Nhạc liền trở nên buồn bực, lập tức trợn mắt liếc nhìn Độc Cô Ngạo.
Bốn mắt nhìn nhau, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy vẻ dò hỏi ngạc nhiên, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cong môi cười, trên mặt còn có chút khoái chí.
Lúc này mặt Đồng Nhạc Nhạc chợt hiện vẻ xấu hổ, lại không có cách nào bắt bí Độc Cô Ngạo Phong.
Không biết phải giải thích như thế nào, nàng không thể làm gì khác hơn đành nhỏ giọng nói một câu.
“Ta đi ra ngoài trước”
Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền bước nhanh chân chạy ra khỏi hang núi.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng rời đi, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong loé ra một lúc.
Hắn hé môi, mở miệng nói
“Ta đi ra ngoài một lúc, đợi lát nữa tất cả cũng liền rời khỏi nơi này."
“Dạ!”
…
Đồng Nhạc Nhạc đi lung tung quanh hang núi một lúc liền nhìn thấy được bên ngoài.
Ở đây là một rừng cây tươi tốt.
Trong rừng có những cây cổ thụ trăm năm vươn tít lên trời cao, cành lá tươi tốt.
Phía trước là hồ nước trong suốt nhìn thấy đấy, sóng nước lăn tăn trên mặt hồ.
Cách đó không xa là một dãy núi cao liên miên chập chùng vô cùng đẹp.
Nhìn thấy cảnh trước mắt như ở chốn thần tiên, Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy khung cảnh xinh đẹp như vậy nữa.
May là hiện tại nàng còn sống…
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang suy tư, đột nhiên phía sau lưng có tiếng bước chân đang đến rất gần nàng.
Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu lại.
Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong giờ phút này đã mặc xong.
Mặc dù trên nglười lúc này vẫn có chút chật vật, nhưng lại không giảm đi phần nào sự khôi ngô, tuấn tú trên gương mặt mê người, còn không cưỡng lại được sự sang trọng của con người kia.
Hơn nữa, bây giờ Độc Cô Ngạo Phong đã khôi phục được sắc mặt hồng hào.
Thiết nghĩ đến, loại thuốc mỡ mới rồi vị võ giả kia đưa cho Độc Cô Ngạo Phong bôi, hẳn là vô cùng tốt!
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Độc Cô Ngạo Phong đã đi tới trước mặt .
“Tiểu Nhạc Tử, ngươi nhìn cái gì vậy?”
Nam nhân mở miệng, âm thanh rõ ràng, điềm tĩnh đầy gợi cảm.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu, mở miệng nói.
“Chỉ là tại cảnh trước mặt đẹp quá nên ta cảm thấy mình vô cùng may mắn.”
Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc có ý tứ như thở phào nhẹ nhõm.
Độc Cô Ngạo Phong khẽ mấp mấy môi một cái rồi lập tức mở miệng nói.
“Xin lỗi, vừa rồi đã liên luỵ đến ngươi”
Nam nhân mở miệng, giọng điệu mang theo ý xin lỗi.
Đồng Nhạc Nhạc liền lắc đầu nói.
“Ta không có trách ngươi, người cũng không cần xin lỗi. Ngươi còn năm lần bảy lượt cứu ta, ta nên cảm ơn ngươi mới phải."
Đồng Nhạc Nhạc chân thành nói.
Cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chân thành của tiểu nữ, đôi mắt Độc Cô Ngạo Phong liền tối sầm lại như là nhớ cái gì đó, hắn hé miệng, trầm giọng nói.
“Còn nhớ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, lúc này ta suy sụp nhất. Khi ấy, ta bị người của Bát hoàng đảng mưu ám sát, người bị thương nặng, lại còn mất đi liên lạc cùng thuộc hạ , khi ta đó ta tưởng mình rằng mình sắp chết…”
Nghe Độc Cô Ngạo Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc chợt sửng sốt, hai hàng mi lập tức cau chặt, không biết phải giải thích như thế nào.
“Không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là tại hoàng cung sao!?”
Dù sao nàng còn nhớ lúc ấy là tại nàng trèo cây lấy khăn tay trên cây hoa đào , chợt bị trượt chân rơi xuống, Độc Cô Ngạo Phong bỗng xuất hiện, cứu nàng.
Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm sao?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt đầy nghi hoặc, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong khẽ lắc đầu, mở miệng nói.
“ Không phải, đó là lần gặp thứ hai. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính là ở trên con ngõ nhỏ trong kinh thành. Ngươi còn nhớ rõ, lúc ấy có một người khất cái đầu tóc rối bù bị một đám trẻ con bắt nạt không?
Nghe Độc Cô Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu suy nghĩ. Một lúc sau, như nghĩ ra điều gì đó, hai mắt Đồng Nhạc Nhạc chợt mở to.
“Nga, thì ra khất cái bị đám trẻ kia khi dễ là ngươi sao?”
Màu da là màu nâu sẫm do quanh năm suốt tháng tập võ phơi nắng gió mà có được, xem ra rất khỏe mạnh!
Cơ bụng sáu múi đúng chuẩn kia được ánh mặt trời êm dịu chiếu rọi xuống, cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng, nhìn đầy gợi cảm như thế.
Cho dù hai trái sơ ri hồng nhạt trước ngực kia , xem ra, cũng là gợi cảm vô cùng. . .
Dời tầm mắt xuống, là tiểu phúc cũng không có một điểm sẹo lồi nhỏ . . .
Không thể không nói, nam nhân trước mắt này, thật đúng là được trời ưu ái. Không chỉ có được quyền lực tột bậc, còn có dung mạo tuấn tú vô song. Dù chỉ một vóc dáng mạnh mẽ này, cũng đủ để cho nam nữ thiên hạ điên cuồng hâm mộ ganh tị . . .
Trong lòng vừa thán phục , Đồng Nhạc Nhạc vừa cầm bộ nội y mỏng manh do cung nhân đứng ở một bên đã chuẩn bị xong .
Lại thấy cung nữ bốn phía xung quanh, mặc dù đều là làm ra một bộ cúi đầu cụp mắt, dáng vẻ một mực cung kính. Chỉ có điều, ánh mắt mang theo vẻ hâm mộ kia, lại thỉnh thoảng ngước lên, len lén ngắm nhìn vị đế vương tuấn tú trước mắt này .
Vẻ kinh ngạc hâm mộ si mê trong mắt , không che dấu chút nào!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhướn nhướn hàng mi xinh xắn.
Cũng khó trách, nam nhân tuấn tú vô song giống như Huyền Lăng Thương vậy, có nữ nhân nào không động tâm !?
Nghĩ tới đây, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi nhớ lại chuyện đã xảy ra buổi tối ngày đó.
Ở trên chiếc long sàng lớn như thế sau lưng nàng kia , có hai thân thể quấn quít dây dưa. Lúc này , nàng vẫn còn phi thường nhớ rất rõ ràng . Chính mình khi đó nũng nịu thở dốc, còn nam nhân kia thở gấp hồng hộc . . .
A a a a a a a a a a, không cho phép nghĩ nữa !
Nàng thật sự là cô gái háo sắc, sáng sớm đã nghĩ những việc này!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ khí nóng rực, đang từ đáy lòng chạy thẳng lên đỉnh đầu, kèm theo hai gò má càng nóng hầm hập . Cho dù không đi soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, hiện tại khẳng định mặt mình đang đỏ.
Trong lòng ảo não lại ngượng ngùng, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, không dám khiến cho nam nhân thấy hiện tại khác thường của mình.
Tuy nhiên, mặc dù Đồng Nhạc Nhạc đã cực lực cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống. Nhưng mà ,khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của nàng hiện đang ửng đỏ, bên tai còn phát hồng, không ngờ lại vô tình rơi vào trong mắt nam nhân .
Thấy vậy, huyết mâu tuyệt đẹp kia của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một cái.
Mặc dù, từ nhỏ hắn đã biết, dáng vẻ mình xuất chúng, chỉ là, cung nhân đã hầu hạ hắn, cho tới bây giờ cũng chỉ là một mực cung kính, khúm núm.
Tuy nhiên tiểu thái giám trước mắt này, giờ phút này lại đỏ mặt!
Một tiểu thái giám nhìn mình lõa thể lại đỏ mặt, tình cảnh như vậy có lẽ là lần đầu tiên, lại khiến cho Huyền Lăng Thương cảm thấy ly kỳ .
Trong ánh mắt mang theo vài phần hài hước, ánh mắt Huyền Lăng Thương, lại càng gắt gao rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc, một phân cũng không từng dời đi.
Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng ngẩng đầu nhìn, nhưng cũng rõ ràng cảm giác được, một đạo ánh mắt nóng rực, đang gắt gao rơi tại trên người mình.
Cảm giác hiện tại , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập bỗng nhiên tăng nhanh lên, hai gò má liên quan lại càng nóng hổi .
Đồng Nhạc Nhạc không hề có mảy may nghi ngờ chút nào, nếu như đặt một quả trứng gà trên mặt mình, khẳng định không được bao lâu liền đã chín . . .
Huyền Lăng Thương này, làm cái gì mà nhìn nàng không ngừng như vậy !?
Chẳng lẽ là, Huyền Lăng Thương phát hiện cái gì !?
Nghĩ tới đây, tâm Đồng Nhạc Nhạc, chợt khẩn trương lên .
Không đúng nha, nàng rõ ràng tự mình bó bộ ngực thành vùng đất bằng phẳng, chẳng lẽ là hầu kết! ?
Không đúng nha, trang phục thái giám này là cao cổ, căn bản không thấy được yết hầu .
Nếu không phải Huyền Lăng Thương nhận thấy được cái gì, hắn vì sao dùng ánh mắt nóng rực như thế nhìn nàng !?
Trong lòng nghi hoặc lại thấp thỏm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm hoảng hốt, cử động của đôi tay cũng bắt đầu trở nên bối rối .
Vốn cửa ống tay áo bên này nên xuyên tới bên kia, nàng lại đảo ngược .
Thấy chính mình phạm sai lầm, Đồng Nhạc Nhạc lại vội vàng sửa chữa.
Chỉ là, trong lòng lại càng thêm bối rối .
Ánh mắt kia tràn đầy hoảng hốt căng thẳng, càng là lén kiếm cách ngước lên, nhìn một chút nam nhân đang đứng ở trước mặt nàng .
Nhưng rồi như thế, lại đối đầu một đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn.
Chỉ thấy đôi mắt nam nhân, đang gắt gao rơi trên người của nàng, khi nàng vừa ngẩng đầu, ngay lập tức, bốn mắt nhìn nhau.
Đối với nam nhân vẫn cứ bình thản, Đồng Nhạc Nhạc lại phảng phất một con tiểu điêu dường như bị hoảng sợ, phút chốc cụp đôi mắt xuống, động tác trên tay, lại càng lộn xộn.
Nhận thấy bởi vì ánh mắt mình, mà tiểu thái giám có vẻ vô cùng căng thẳng, trong huyết mâu tuyệt đẹp kia của Huyền Lăng Thương , càng là có thêm vài phần vui vẻ mà chính hắn cũng không từng nhận thấy được .
Chỉ cảm thấy, tiểu thái giám trước mắt này, thật sự quá mức thú vị.
Dáng vẻ hắn xem ra, có hung ác như vậy sao !?
Tại sao tiểu thái giám này nhìn thấy hắn, lại như là khiến cho một con tiểu điêu bị hoảng sợ !?
Hơn nữa, nhìn thấy dáng vẻ bối rối luống cuống của tiểu thái giám này, Huyền Lăng Thương đột nhiên bắt đầu sinh tâm tư đùa giỡn.
Lại vừa đúng lúc này, tiểu thái giám trước mắt đang thắt nút Yêu Đái cho hắn, lại làm thế nào đó mà thắt không tốt
.
Huyền Lăng Thương thấy vậy, huyết mâu lóe ra một phen, bạc môi hé ra, mở miệng nói.
"Ngươi thắt Yêu Đái ngược rồi."
"A! ? Phải không! ? Úc úc úc. . ."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình, lập tức, vội vàng không ngừng gật đầu nói.
Lập tức, liền chỉnh lại Yêu Đái, đảo ngược nút thắt.
Tuy nhiên, cho dù nàng thắt như thế nào, vẫn thắt không tốt.
Nếu cứ như thế, Đồng Nhạc Nhạc càng bối rối .
Trong lòng càng là ảo não vô cùng.
Chết tiệt, không nghĩ tới nàng là một người mới xuyên qua mà đến, lại ngay cả một đai lưng Yêu Đái cũng thắt không ra hồn.
Yêu Đái chết tiệt này, thoạt nhìn rõ ràng dễ như vậy, rốt cuộc là thắt như thế nào !?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bực bội bứt rứt điên cuồng, nếu như có thể thì nàng thật sự muốn hung hăng xé Yêu Đái này ra .
Đương nhiên, nàng không có lá gan này!
Đối với Đồng Nhạc Nhạc ảo não vô cùng, Huyền Lăng Thương cúi đầu xuống nhìn, lại thấy tiểu thái giám trước mắt này ở trước người hắn, đang ra sức vật lộn với Yêu Đái. Khóe miệng liền hơi gợn lên đến không thể thấy .
Chỉ cảm thấy, tiểu thái giám trước mắt này, giống như một tờ giấy trắng, trong lòng đang suy nghĩ cái gì, đều biểu lộ rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia của hắn.
Hắn giống như tiểu điêu nhi, chỉ cần một ánh mắt nó, một vẻ mặt, hắn liền có thể nhận biết tâm tư nó. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi thắt lại một cái.