Đồng Nhạc Nhạc hét lên một tiếng, lập tức, sau một khắc, liền nghe thấy 'bịch' một tiếng vang thật lớn. Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu đau nhói, sau đó, cả người lập tức hoàn toàn thức tỉnh.
Mở đôi mắt hơi nhập nhèm ra, từ từ nhìn thấy cảnh vật tứ phía. Trong khoảnh khắc, Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn không phân biệt rõ hiện tại rốt cuộc là thực tế, hay là cảnh trong mơ.
Đến khi trôi qua rất rất lâu, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ phục hồi tinh thần lại.
Chỉ thấy giờ phút này, đúng là vào lúc sáng sớm.
Mặt trời đang chậm rãi nhô lên từ phía đông, ánh nắng màu vàng sẫm kia, đang từ từ xuyên thấu qua tầng mây, tỏa ra hào quang vạn trượng phủ khắp mặt đất.
Ánh rạng đông xuất hiện, đẩy lui hắc ám.
Trăng sao mờ đi, thay vào đó là ánh mặt trời vàng rực rỡ. Một ngày mới, đã tới.
Nhìn thấy sắc trời bên ngoài, Đồng Nhạc Nhạc vừa sờ sờ cái đầu bị đập phát đau, vừa thì thào tự nói.
"Thì ra, vừa rồi chỉ là đang nằm mơ a. . ."
Chỉ có điều là, một giấc mộng này, có phần rất chân thực! ?
Hơn nữa, nam nhân trong mộng, là Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ tối hôm qua mới gặp mặt.
Lời của hắn trong mộng, giờ phút này nàng vẫn còn như đang nghe rõ ràng.
"Bổn vương nếu như là đế, tất lập nàng làm hậu!"
Nam nhân đã nói như vậy, giống như bùa ma, không ngừng lưỡng lự quanh quẩn ở bên tai nàng.
Rốt cuộc, chuyện trong mộng , chỉ là một giấc mộng, hay là trí nhớ trước kia do khối thân thể này lưu lại! ?
. . .
Bởi vì giấc mộng tối hôm qua, Đồng Nhạc Nhạc một mực tâm sự nặng nề.
Ở trong đầu, một mực hồi tưởng lại giấc mộng tối hôm qua.
Cho nên sáng sớm nay, Đồng Nhạc Nhạc đã làm sai rất nhiều chuyện.
Nếu không phải lúc đang mang nước rửa mặt đột nhiên ngã sấp xuống , thì chính là khi uống trà, không nhớ rõ đó là trà nóng, bị nóng đến phỏng đầu lưỡi.
Điểm chết người chính là, sáng sớm sau khi té xuống từ trên giường , trên trán nàng liền nổi lên một cục u.
Mới đầu, nàng chỉ cảm thấy đau đớn, lúc soi gương, cũng chỉ là có chút hơi đỏ nên chưa từng lưu tâm.
Tuy nhiên, đến sau khi tới điện Dưỡng Tâm, nhìn thấy ánh mắt của mọi người cứ chiếu vào trên đỉnh đầu nàng, Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng mới cảm thấy, cục u trên trán mình dễ dàng nhìn thấy đến đâu.
"Nha! Tiểu Nhạc Tử, trán của ngươi là làm sao vậy! ? U lên một cục tướng a!"
Tiểu Lô Tử đã sớm chờ đợi tại cửa ra vào điện Dưỡng Tâm , sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc thong dong tới trễ thì ánh mắt quét một vòng. Lúc nhìn vào trên trán Đồng Nhạc Nhạc, lập tức trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm mà giật mình la lên.
Sau khi nghe được Tiểu Lô Tử hỏi han, nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Lô Tử tràn đầy kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc từng chút một, cũng nhận thấy được cơn đau đớn trên trán càng ngày càng lớn.
Chỉ cần nàng hơi lấy tay nhẹ nhàng sờ vào một cái, liền cảm giác được một cơn đau nhói nóng rát từ trên trán chậm chạp lan tới. Ngay lập tức, cơn đau làm Đồng Nhạc Nhạc một hồi miệng méo xèo xẹo.
Chỉ là, hiện tại thời gian đã không còn sớm , nàng còn phải hầu hạ Huyền Lăng Thương thay quần áo rửa mặt đây!
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nói một tiếng 'Không có việc gì' với Tiểu Lô Tử , rồi liền cùng Tiểu Lô Tử tiến vào điện Dưỡng Tâm.
Khi mà Đồng Nhạc Nhạc tiến vào điện Dưỡng Tâm, Huyền Lăng Thương đã tỉnh giấc.
Nhìn thấy nam nhân đang lẳng lặng tùy ý đứng tại phía trước cửa sổ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.
Theo hiểu rõ đối với Huyền Lăng Thương , mỗi ngày vào lúc buổi sáng thức dậy , Huyền Lăng Thương vẫn hay tùy ý đứng rất lâu tại phía trước cửa sổ.
Đồng Nhạc Nhạc không biết, Huyền Lăng Thương là đang ngắm cảnh mặt trời mọc, hay là hưởng thụ cảm giác bình yên hiếm có này.
Chỉ cảm thấy, Huyền Lăng Thương tùy ý đứng dưới ánh mặt trời, là cực kỳ đẹp mắt!
Ánh mặt trời vàng rực rỡ kia, giống như những hạt cát vàng, êm dịu bao phủ ở trên người nam nhân, làm cho làn da màu đồng cổ trên người nam nhân , được tôn lên đầy gợi cảm như thế, hoàn mỹ như thế.
Phảng phất da thịt trên người hắn, đều như được rắc lên một tầng cát vàng, trông rạng rỡ ngời ngời dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống.
Một bộ nội y màu vàng tươi, chỉ là khoác lỏng lẻo ở trên người nam nhân, ở giữa hé ra, để lộ vồng ngực rắn chắc của nam nhân kia , và mảng bụng cũng không có một chút sẹo lồi nào . . .
Nam nhân liền lẳng lặng tùy ý đứng ở nơi này, quả nhiên cũng là một vẻ như rồng như phượng, sang trọng bức người!
Khí phách vương giả từ lúc sinh ra kia, làm cho người ta không thể khinh thường. . .
Nam nhân như vậy, tuấn tú vô song, thế gian hiếm có!
Cho dù là đã nhìn bao nhiêu lần, Đồng Nhạc Nhạc mỗi lần đều vẫn bị dáng vẻ hiện tại của nam nhân hấp dẫn.
Có lẽ, trên người nam nhân này vốn là mang theo lực hấp dẫn như vậy , làm cho người ta gặp mặt, cũng không rời mắt nổi nữa . . .
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tim đập nhanh.
Nam nhân vốn lẳng lặng tùy ý đứng tại phía trước cửa sổ, phảng phất như nhận thấy được cái gì, không khỏi có hơi quay đầu lại.
Ngay lập tức!
Gương mặt tuấn tú như thần kia, càng là giống như dấuấn khó phai, điêu khắc thật sâu vào trong lòng Đồng Nhạc Nhạc.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập bỗng nhiên gia tốc. Tiếng tim đập 'Bang bang bang', đập nhanh như vậy, phảng phất như muốn thoát khỏi lồng ngực nàng.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc tim đập dồn dập, khi mà ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn vào trên trán Đồng Nhạc Nhạc, mày kiếm cũng là lập tức cau lại một cái.
"Trán của ngươi làm sao vậy! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù thản nhiên, nhưng nếu như cẩn thận nghe, liền có thể nhận ra được sự lo lắng trong giọng điệu của nam nhân.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Nhớ lại cục u trên trán kia, Đồng Nhạc Nhạc liền theo bản năng đưa tay đụng một cái.
Ai biết, khi mà tay nàng vừa mới chạm vào cục u trên đầu , một cơn đau nhói lập tức truyền đến từ trên trán.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc đau đến lại một hồi miệng méo xèo xẹo.
Gương mặt xinh xắn kia, càng là gắt gao cau lại đầy nếp nhăn.
"Ái, đau . . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên.
Tuy nhiên, còn không chờ nàng phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy một cơn gió mát lùa tới, mang theo một mùi Long Tiên Hương nhạt nhòa dễ ngửi trên người nam nhân . . .
Ngửi thấy được mùi Long Tiên Hương dễ ngửi này, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi ngước lên. Đối diện, là một gương mặt tuấn mỹ mê hoặc kia gần trong gang tấc.
Chỉ thấy nam nhân mày kiếm nhăn tít, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là hiện rõ vẻ căng thẳng và lo lắng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động một cái.
Huyền Lăng Thương hắn, đang quan tâm chính mình đây!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, lập tức hơi nở nụ cười. Một nụ cười mỉm ngọt ngào, liền lập tức nở rộ trên gương mặt nàng.
Tuy nhiên, đối với Đồng Nhạc Nhạc đang cười ngọt ngào , Huyền Lăng Thương giờ phút này cũng là cau lại mày kiếm, ánh mắt tràn đầy lo lắng căng thẳng thì gắt gao nhìn chằm chằm vào cục u trên trán Đồng Nhạc Nhạc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của người trước mắt , làn da thì trắng như tuyết, cho nên, vết sưng đỏ kia trên trán nàng, giờ phút này xem ra càng cảm thấy rõ ràng, làm cho người ta nhìn thấy ghê người!
Nhìn thấy trên trán người nhỏ bé rõ ràng u lên vết sưng đỏ, Huyền Lăng Thương bạc môi hé ra, mở miệng hỏi.
"Ngươi làm thế nào mà bị cái này! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhạt nhòa.
Chỉ là, có trời mới biết, khi nhìn thấy vết sưng đỏ trên trán người nhỏ bé trước mắt , hắn chỉ cảm thấy tâm can mình hình như bị người khác hung hăng xiết lại.
Nếu như nói rằng có khả năng, hắn tình nguyện gánh hộ nỗi khổ cho người nhỏ nhắn này.
Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết. Sau khi nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không hề giấu diếm, chỉ là nói ra chi tiết.
"Nô tài sáng nay không cẩn thận từ trên giường lăn xuống đất, cho nên không cẩn thận bị đập đầu."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, lại thấy Huyền Lăng Thương trên mặt lo lắng. Không muốn để cho Huyền Lăng Thương lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc dừng một chút, lập tức mở miệng nói.
"Hoàng thượng không cần lo lắng, nô tài không có việc gì, chỉ là một vết u thôi."
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa theo bản năng đưa tay ấn ấn một phen vết thương trên trán. Ai biết, chỉ vừa không chú ý dùng sức quá độ, một cơn đau thấu xương lập tức từ trên trán chậm chạp lan tới. Cái đau khiến Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa miệng méo xèo xẹo, nước mắt chỉ còn thiếu nước tuôn ra.
"Ái, đau quá. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, càng là gắt gao nhăn tít lại.
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy vẻ mặt đau đớn của nàng, Huyền Lăng Thương cũng không biết nên cảm thấy tức giận hay buồn cười nhiều hơn.
Chỉ cảm thấy, người nhỏ nhắn trước mắt này, cá tính tùy tiện, trên trán có thương tích mà cũng không chú ý chút nào.
Chính là, chứng kiến dáng vẻ nàng đau đến sắp khóc, Huyền Lăng Thương liền cảm giác được đau lòng.
Lập tức, bạc môi mở ra, nhanh chóng quay ra bên ngoài lạnh lùng quát một tiếng.
"Người đâu, truyền ngự y!"
"A! ! ! Hoàng thượng, nô tài bị thương không có gì đáng ngại, không cần truyền ngự y !"
Khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang lúc đau đến miệng méo xèo xẹo, lập tức phản ứng lại. Sau đó, không hề nghĩ ngợi, liền giật mình la lên thành tiếng.
Phải biết rằng, thân phận của nàng chính là nữ nhân, nếu như truyền ngự y đến, thân phận của nàng bị đoán được thì nên làm cái gì bây giờ! ?
Nếu như Huyền Lăng Thương truyền chính là Lâu Vô Tâm kia thì còn tốt. Chỉ là gần đây, Lâu Vô Tâm không biết chuyện gì, thần thần bí bí, không ở trong cung đây!
Tuy nói, nàng bị thương trên trán, chỉ là, nếu như ngự y đến, nói phải bắt mạch cho nàng , vậy thì nên làm thế nào cho phải! ?
Cho nên, chuyện này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng không ngừng mở miệng giật mình la lên.
Không biết là do tâm tình của nàng quá mức kích động, hay như thế nào. Nhưng sau khi nàng vừa nói dứt lời, chỉ thấy ánh mắt của Huyền Lăng Thương đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Trong ánh mắt nhìn nàng, mang theo ngạc nhiên, kinh ngạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi âm thầm cắn cắn đầu lưỡi.
Thiết nghĩ đến, chính mình mới rồi tâm tình quá mức kích động, cũng không biết Huyền Lăng Thương sẽ nghĩ đến như thế nào . . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cố chịu đựng nỗi đau trên trán, gắng gượng nhếch cái miệng nhỏ nhắn , ha ha cười khan mà nói.
"Hoàng thượng, nô tài bị chút điểm nhỏ ấy, không cần làm phiền ngự y , nô tài chỉ cần bôi chút dược là tốt rồi. Thật sự, nô tài thật sự không có việc gì!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, bàn tay nhỏ bé lại bắt đầu theo bản năng đưa tới trên trán tìm kiếm.
Tuy nhiên, sau một khắc, bàn tay nhỏ bé của nàng liền lập tức bị một cánh tay thon thả cầm thật chặt.
Chỉ thấy nam nhân hàng mi cau lại, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là mang theo vài phần bất đắc dĩ và ảo não.
"Đừng quên trên trán vẫn còn chỗ bị tổn thương đó!"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu pha có vài phần bất đắc dĩ và trách cứ.
Tuy là như thế, sau khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời nam nhân đã nói như vậy , lại cảm giác được tim đập dồn dập.
Chỉ cảm thấy, hiện tại trong ánh mắt nam nhân nhìn nàng, cực kì sủng ái, dịu dàng . . .
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng không khỏi hít mạnh một cái, chắc chắn Huyền Lăng Thương đã biết chuyện này, bản thân mình đã không còn giấu diếm được nữa, không thể làm gì khác hơn đành cắn cắn môi đỏ mọng, chậm chạp nói.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, này…cái này…vòng tay này là nô tài nhặt được…”
Nghe được lời nàng nói, Huyền Lăng Thương bạc môi không khỏi nhếch lên một cái, lập tức chắp hai tay sau lưng, dường như có ý chờ đợi Đồng Nhạc Nhạc tiếp tục giải thích.
Thấy hắn như vậy, Đồng Nhạc Nhạc thầm than, Huền Lăng Thương là muốn biết toàn bộ sự thật.
Chỉ là, nàng làm sao có thể nói với hắn rằng, chính nàng khi vẫn còn là một tiểu điêu nhi đã mang trang sức đến chỗ này cất giấu!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cụp mắt xuống, trong đầu không ngừng suy nghĩ, tìm kiềm. Một khắc ngay sau đó, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc bỗng lóe sáng, mở miệng từ từ nói.
“ Hoàng thượng thứ tội, nô tài thật không biết… những trang sức này là do người cất chỗ này, chỗ này… là do khi mới vào cung nô tài bị lạc đường, ngẫu nhiên đi tới cung này. Hôm ấy là sau một trận mưa to, đất trên bề mặt bị cuốn trôi đi, nô tài nhìn thấy trên đất có một bọc đồ, lòng tò mò liền tiến tới mở ra. Quá kinh ngạc khi thấy trong đó có rất nhiềutrang sức quý giá, bỗng chốc lòng tham nổi lên vì vậy mới len lén lấy đi một chiếc vòng tay, mang ra ngoài cung cầm cố...”
Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng, liền làm ra vẻ bao đồ này là của Huyền Lăng Thương.
Huyền Lăng Thương nghe vậy, hàng mi thanh tú ngời ngời kia không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, lập tức mở miệng hỏi lại.
“Lúc ấy, nếu ngươi nhìn thấy cả một bao trang sức như vậy, tại sao lại chỉ lấy đi một cái vòng tay nhỏ trong đó, chỗ còn lại vẫn giấu tại đây?”
Huyền Lăng Thương không phải kẻ ngu, trong lời nói của Đồng Nhạc Nhạc nhiều lỗ hổng như vậy, hắn sao có thể không nhận thấy!?
Nếu đổi lại là một người bình thường, bỗng nhiên nhặt được nhiều đồ như vậy, khẳng định không nói hai lời mà lấy đi tất cả, mang cất tại một nơi khác hoặc mang toàn bộ đi cầm cố để đổi ngân lượng. Ở bên ngoài sống cuộc sống đại phú đại quý, đâu cần ở lại hầu hạ trong hoàng cung.
Cho nên, Huyền Lăng Thương căn bản không tin những lời Đồng Nhạc Nhạc vừa nói.
Huyền Lăng Thương thông minh như thế, Đồng Nhạc Nhạc chắc chắn hắn nhất định không tin câu chuyện này của nàng.
Vì vậy, khi nghe Huyền Lăng Thương nói ra mấy câu này, Đồng Nhạc Nhạc cố làm ra vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nói.
“Nô tài lúc ấy đúng là có nổi lên lòng tham, nhiều trang sức quý giá như vậy…chỉ có điều, trước khi qua đời cha mẹ nô tài đã căn dặn, làm người không được quá tham lam. Nô tài luôn ghi nhớ lời cha mẹ giáo huấn nhưng lại không nỡ bỏ qua cơ hội này nên chỉ lấy đi một chiếc vòng tay rồi mang tất cả chỗ trang sức còn lại cất trả về chỗ cũ. Nô tài nghĩ mang chiếc vòng tay kia đi cầm chắc cũng được ba ngàn lượng, liền lập tức mang theo Tiểu Quế Tử rời cung sống phóng túng, ai ngờ ở Thiên Hạ Đệ Nhất lâu Tiểu Quế Tử lại bị người ta đánh, nô tài giận quá liền giúp hắn đánh trả, đâu biết rằng lại đánh trúng Thập Tam Gia…”
Những lời này của Đồng Nhạc Nhạc chính là thật lòng, nhưng nàng vẫn cố gắng làm nhỏ chuyện này.
Huyền Lăng Thương khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc như muốn tìm tòi nghiên cứu.
Đồng Nhạc Nhạc bị ánh mắt đó của Huyền Lăng Thương làm cho cả người không được tự nhiên.
Bởi vì, ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, dường như có thể nhìn thấu hết thảy. Nhưng đã đến nước này rồi, nàng chỉ có thể tiếp tục chống đỡ!
“Sau khi nhận ra người bị đánh là Thập Tam Gia, quá sợ hãi nô tài liền kéo theo Tiểu Quế Tử chạy trốn, cũng bởi chạy quá nhanh mới đánh rơi chỗ ngân phiếu mới đổi. Trong người không còn ngân lượng, nô tài mới cả gan quay lại lấy bao trang sức này. Chuyện chính là như vậy, Hoàng thượng, xin người tha cho nô tài lần này…”
Đồng Nhạc Nhạc nói liền một hơi, cuối cùng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt cầu khẩn đầy vẻ hối hận.
Đồng Nhạc Nhạc biết, Huyền Lăng Thương sẽ không hoàn toàn tin tưởng vì mấy câu nói của nàng.
Nhưng nàng cũng biết, dù không tin nhưng hắn lại không thể chứng minh lời nàng nói là giả.
Dù sao, chỗ trang sức này được giấu ở đây khi nàng còn là tiểu điêu nhi. Về phần Huyền Lăng Thương làm sao mà biết, nàng cũng không nghĩ ra được.
Hiện tại, nàng đã nói ra toàn bộ, Huyền Lăng Thương không hề có chứng cớ chứng minh. Nhiều nhất chỉ cho rằng nàng là một kẻ tham lam mà thôi.
Chính là, ở trên đời này, ai lại không tham?
Chẳng lẽ, ngươi thấy tiền rơi trên đất mà không cúi xuống nhặt lấy hay sao? Không lấy chính là kẻ ngu ngốc!
Lúc này đây, nàng đợi, đợi Huyền Lăng Thương xử trí nàng thế nào! Có một điều luôn làm Đồng Nhạc Nhạc thắc mắc, là tại sao Huyền Lăng Thương biếtchuyện nàng tới đây!?
Hắn đã biết những chuyện gì về nàng rồi?
Chẳng lẽ hắn cho người theo dõi nàng?
Điều này làm Đồng Nhạc Nhạc lo lắng đến mức tâm trí treo lơ lửng.
Nếu Huyền Lăng Thương thực sự phái người theo dõi nàng, sau này, dù có làm việc gì nàng cũng càng phải thêm cẩn trọng, không thể để người khác phát hiện ra thân phận nữ nhi của mình…
Không gian bốn bề yên lặng, Huyền Lăng Thương không nói một lời, cẩn thận quan sát tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất.
Huyền Lăng Thương biết tiểu thai giám này chắc chắn có chuyện gạt mình. Lời của người này rốt cuộc là có mấy phần là thật? Mấy phần là giả? Tư chất thông minh như hắn cũng không thể nhận ra được.
Xem ra, hắn phải phái người điều tra thân phận của tiểu thái giám này một phen! Trong lòng tính toán, Huyền Lăng Thương bạc môi khẽ mở.
“Đã như vậy, ngươi cứ lui xuống trước đi”
Tai nghe thấy Huyền Lăng Thương cho lui, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng mừng thầm, tâm tư đang treo ngược cuối cùng cũng thả xuống.
Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, Huyền Lăng Thương không có chứng cớ chứng minh nàng nói láo cho nên mới thả nàng đi.
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc vui mừng chưa được bao lâu liền bị câu nói tiếp theo của Huyền Lăng Thương làm cho tức chết.
“Ngươi có thể đi, đồ…để xuống toàn bộ ….!”
…
“Ai…”
Đồng Nhạc Nhạc thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhìn lên một góc bốn mươi lăm độ, trên mặt lộ rõ đau buồn.
Tiểu Lô Tử ngồi bên cạnh thấy Đồng Nhạc Nhạc lại thở dài, trên mặt u ám, dường như có rất nhiều tâm sự liền cảm thấy nghi hoặc.
“Tiểu Nhạc Tử, gần đây ngươi làm sao vậy? Từ ngày nghỉ đó, hôm nào ta cũng thấy ngươithở dài, đã nhiều ngày như vậy, số lần ngươi thở dài có thể dùng đến thiên sổ mà tính toán rồi! Ngươi rốt cuộc có tâm sự gì? Nói cho ta cùng Tiểu Quế Tử nghe thử, để xem chúng ta có thể giúp được ngươi không!?”
Tiểu Quế Tử ngồi một bên nghe thế, cũng lập tức tiếp lời.
“Đúng vậy, Tiểu Nhạc Tử, bình thường ngươi đâu có như vậy, gần đây đã phát sinh chuyện gì? Nhìn ngươi mỗi ngày đều thở dài, lá cây trong Hoàng cung cũng rụng sạch cả rồi. Tiểu Nhạc Tử không phải ngươi nói chúng ta là bằng hữu sao? Nếu xem bọn ta là bằng hữu thì mau nói ra tâm sự của ngươi, biết đâu… chúng ta có thể giúp ngươi!”
Lúc này là giữa trưa, Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử ba người đang ở phòng ăn dùng bữa.
Thực ra, với thân phận Nhất Đẳng Thái Giám của Đồng Nhạc Nhạc bây giờ, không cần đến phòng ăn dùng bữa, sẽ có người đưa cơm cho nàng giống như trước đây.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc thích ăn cùng với Tiểu Quế tử và Tiểu Lô Tử
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"A!"
Đồng Nhạc Nhạc hét lên một tiếng, lập tức, sau một khắc, liền nghe thấy 'bịch' một tiếng vang thật lớn. Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu đau nhói, sau đó, cả người lập tức hoàn toàn thức tỉnh.
Mở đôi mắt hơi nhập nhèm ra, từ từ nhìn thấy cảnh vật tứ phía. Trong khoảnh khắc, Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn không phân biệt rõ hiện tại rốt cuộc là thực tế, hay là cảnh trong mơ.
Đến khi trôi qua rất rất lâu, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ phục hồi tinh thần lại.
Chỉ thấy giờ phút này, đúng là vào lúc sáng sớm.
Mặt trời đang chậm rãi nhô lên từ phía đông, ánh nắng màu vàng sẫm kia, đang từ từ xuyên thấu qua tầng mây, tỏa ra hào quang vạn trượng phủ khắp mặt đất.
Ánh rạng đông xuất hiện, đẩy lui hắc ám.
Trăng sao mờ đi, thay vào đó là ánh mặt trời vàng rực rỡ. Một ngày mới, đã tới.
Nhìn thấy sắc trời bên ngoài, Đồng Nhạc Nhạc vừa sờ sờ cái đầu bị đập phát đau, vừa thì thào tự nói.
"Thì ra, vừa rồi chỉ là đang nằm mơ a. . ."
Chỉ có điều là, một giấc mộng này, có phần rất chân thực! ?
Hơn nữa, nam nhân trong mộng, là Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ tối hôm qua mới gặp mặt.
Lời của hắn trong mộng, giờ phút này nàng vẫn còn như đang nghe rõ ràng.
"Bổn vương nếu như là đế, tất lập nàng làm hậu!"
Nam nhân đã nói như vậy, giống như bùa ma, không ngừng lưỡng lự quanh quẩn ở bên tai nàng.
Rốt cuộc, chuyện trong mộng , chỉ là một giấc mộng, hay là trí nhớ trước kia do khối thân thể này lưu lại! ?
. . .
Bởi vì giấc mộng tối hôm qua, Đồng Nhạc Nhạc một mực tâm sự nặng nề.
Ở trong đầu, một mực hồi tưởng lại giấc mộng tối hôm qua.
Cho nên sáng sớm nay, Đồng Nhạc Nhạc đã làm sai rất nhiều chuyện.
Nếu không phải lúc đang mang nước rửa mặt đột nhiên ngã sấp xuống , thì chính là khi uống trà, không nhớ rõ đó là trà nóng, bị nóng đến phỏng đầu lưỡi.
Điểm chết người chính là, sáng sớm sau khi té xuống từ trên giường , trên trán nàng liền nổi lên một cục u.
Mới đầu, nàng chỉ cảm thấy đau đớn, lúc soi gương, cũng chỉ là có chút hơi đỏ nên chưa từng lưu tâm.
Tuy nhiên, đến sau khi tới điện Dưỡng Tâm, nhìn thấy ánh mắt của mọi người cứ chiếu vào trên đỉnh đầu nàng, Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng mới cảm thấy, cục u trên trán mình dễ dàng nhìn thấy đến đâu.
"Nha! Tiểu Nhạc Tử, trán của ngươi là làm sao vậy! ? U lên một cục tướng a!"
Tiểu Lô Tử đã sớm chờ đợi tại cửa ra vào điện Dưỡng Tâm , sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc thong dong tới trễ thì ánh mắt quét một vòng. Lúc nhìn vào trên trán Đồng Nhạc Nhạc, lập tức trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm mà giật mình la lên.
Sau khi nghe được Tiểu Lô Tử hỏi han, nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Lô Tử tràn đầy kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc từng chút một, cũng nhận thấy được cơn đau đớn trên trán càng ngày càng lớn.
Chỉ cần nàng hơi lấy tay nhẹ nhàng sờ vào một cái, liền cảm giác được một cơn đau nhói nóng rát từ trên trán chậm chạp lan tới. Ngay lập tức, cơn đau làm Đồng Nhạc Nhạc một hồi miệng méo xèo xẹo.
Chỉ là, hiện tại thời gian đã không còn sớm , nàng còn phải hầu hạ Huyền Lăng Thương thay quần áo rửa mặt đây!
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nói một tiếng 'Không có việc gì' với Tiểu Lô Tử , rồi liền cùng Tiểu Lô Tử tiến vào điện Dưỡng Tâm.
Khi mà Đồng Nhạc Nhạc tiến vào điện Dưỡng Tâm, Huyền Lăng Thương đã tỉnh giấc.
Nhìn thấy nam nhân đang lẳng lặng tùy ý đứng tại phía trước cửa sổ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.
Theo hiểu rõ đối với Huyền Lăng Thương , mỗi ngày vào lúc buổi sáng thức dậy , Huyền Lăng Thương vẫn hay tùy ý đứng rất lâu tại phía trước cửa sổ.
Đồng Nhạc Nhạc không biết, Huyền Lăng Thương là đang ngắm cảnh mặt trời mọc, hay là hưởng thụ cảm giác bình yên hiếm có này.
Chỉ cảm thấy, Huyền Lăng Thương tùy ý đứng dưới ánh mặt trời, là cực kỳ đẹp mắt!
Ánh mặt trời vàng rực rỡ kia, giống như những hạt cát vàng, êm dịu bao phủ ở trên người nam nhân, làm cho làn da màu đồng cổ trên người nam nhân , được tôn lên đầy gợi cảm như thế, hoàn mỹ như thế.
Phảng phất da thịt trên người hắn, đều như được rắc lên một tầng cát vàng, trông rạng rỡ ngời ngời dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống.
Một bộ nội y màu vàng tươi, chỉ là khoác lỏng lẻo ở trên người nam nhân, ở giữa hé ra, để lộ vồng ngực rắn chắc của nam nhân kia , và mảng bụng cũng không có một chút sẹo lồi nào . . .
Nam nhân liền lẳng lặng tùy ý đứng ở nơi này, quả nhiên cũng là một vẻ như rồng như phượng, sang trọng bức người!
Khí phách vương giả từ lúc sinh ra kia, làm cho người ta không thể khinh thường. . .
Nam nhân như vậy, tuấn tú vô song, thế gian hiếm có!
Cho dù là đã nhìn bao nhiêu lần, Đồng Nhạc Nhạc mỗi lần đều vẫn bị dáng vẻ hiện tại của nam nhân hấp dẫn.
Có lẽ, trên người nam nhân này vốn là mang theo lực hấp dẫn như vậy , làm cho người ta gặp mặt, cũng không rời mắt nổi nữa . . .
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tim đập nhanh.
Nam nhân vốn lẳng lặng tùy ý đứng tại phía trước cửa sổ, phảng phất như nhận thấy được cái gì, không khỏi có hơi quay đầu lại.
Ngay lập tức!
Gương mặt tuấn tú như thần kia, càng là giống như dấuấn khó phai, điêu khắc thật sâu vào trong lòng Đồng Nhạc Nhạc.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập bỗng nhiên gia tốc. Tiếng tim đập 'Bang bang bang', đập nhanh như vậy, phảng phất như muốn thoát khỏi lồng ngực nàng.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc tim đập dồn dập, khi mà ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn vào trên trán Đồng Nhạc Nhạc, mày kiếm cũng là lập tức cau lại một cái.
"Trán của ngươi làm sao vậy! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù thản nhiên, nhưng nếu như cẩn thận nghe, liền có thể nhận ra được sự lo lắng trong giọng điệu của nam nhân.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Nhớ lại cục u trên trán kia, Đồng Nhạc Nhạc liền theo bản năng đưa tay đụng một cái.
Ai biết, khi mà tay nàng vừa mới chạm vào cục u trên đầu , một cơn đau nhói lập tức truyền đến từ trên trán.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc đau đến lại một hồi miệng méo xèo xẹo.
Gương mặt xinh xắn kia, càng là gắt gao cau lại đầy nếp nhăn.
"Ái, đau . . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên.
Tuy nhiên, còn không chờ nàng phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy một cơn gió mát lùa tới, mang theo một mùi Long Tiên Hương nhạt nhòa dễ ngửi trên người nam nhân . . .
Ngửi thấy được mùi Long Tiên Hương dễ ngửi này, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi ngước lên. Đối diện, là một gương mặt tuấn mỹ mê hoặc kia gần trong gang tấc.
Chỉ thấy nam nhân mày kiếm nhăn tít, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là hiện rõ vẻ căng thẳng và lo lắng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động một cái.
Huyền Lăng Thương hắn, đang quan tâm chính mình đây!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, lập tức hơi nở nụ cười. Một nụ cười mỉm ngọt ngào, liền lập tức nở rộ trên gương mặt nàng.
Tuy nhiên, đối với Đồng Nhạc Nhạc đang cười ngọt ngào , Huyền Lăng Thương giờ phút này cũng là cau lại mày kiếm, ánh mắt tràn đầy lo lắng căng thẳng thì gắt gao nhìn chằm chằm vào cục u trên trán Đồng Nhạc Nhạc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của người trước mắt , làn da thì trắng như tuyết, cho nên, vết sưng đỏ kia trên trán nàng, giờ phút này xem ra càng cảm thấy rõ ràng, làm cho người ta nhìn thấy ghê người!
Nhìn thấy trên trán người nhỏ bé rõ ràng u lên vết sưng đỏ, Huyền Lăng Thương bạc môi hé ra, mở miệng hỏi.
"Ngươi làm thế nào mà bị cái này! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhạt nhòa.
Chỉ là, có trời mới biết, khi nhìn thấy vết sưng đỏ trên trán người nhỏ bé trước mắt , hắn chỉ cảm thấy tâm can mình hình như bị người khác hung hăng xiết lại.
Nếu như nói rằng có khả năng, hắn tình nguyện gánh hộ nỗi khổ cho người nhỏ nhắn này.
Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết. Sau khi nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không hề giấu diếm, chỉ là nói ra chi tiết.
"Nô tài sáng nay không cẩn thận từ trên giường lăn xuống đất, cho nên không cẩn thận bị đập đầu."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, lại thấy Huyền Lăng Thương trên mặt lo lắng. Không muốn để cho Huyền Lăng Thương lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc dừng một chút, lập tức mở miệng nói.
"Hoàng thượng không cần lo lắng, nô tài không có việc gì, chỉ là một vết u thôi."
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa theo bản năng đưa tay ấn ấn một phen vết thương trên trán. Ai biết, chỉ vừa không chú ý dùng sức quá độ, một cơn đau thấu xương lập tức từ trên trán chậm chạp lan tới. Cái đau khiến Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa miệng méo xèo xẹo, nước mắt chỉ còn thiếu nước tuôn ra.
"Ái, đau quá. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, càng là gắt gao nhăn tít lại.
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy vẻ mặt đau đớn của nàng, Huyền Lăng Thương cũng không biết nên cảm thấy tức giận hay buồn cười nhiều hơn.
Chỉ cảm thấy, người nhỏ nhắn trước mắt này, cá tính tùy tiện, trên trán có thương tích mà cũng không chú ý chút nào.
Chính là, chứng kiến dáng vẻ nàng đau đến sắp khóc, Huyền Lăng Thương liền cảm giác được đau lòng.
Lập tức, bạc môi mở ra, nhanh chóng quay ra bên ngoài lạnh lùng quát một tiếng.
"Người đâu, truyền ngự y!"
"A! ! ! Hoàng thượng, nô tài bị thương không có gì đáng ngại, không cần truyền ngự y !"
Khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang lúc đau đến miệng méo xèo xẹo, lập tức phản ứng lại. Sau đó, không hề nghĩ ngợi, liền giật mình la lên thành tiếng.
Phải biết rằng, thân phận của nàng chính là nữ nhân, nếu như truyền ngự y đến, thân phận của nàng bị đoán được thì nên làm cái gì bây giờ! ?
Nếu như Huyền Lăng Thương truyền chính là Lâu Vô Tâm kia thì còn tốt. Chỉ là gần đây, Lâu Vô Tâm không biết chuyện gì, thần thần bí bí, không ở trong cung đây!
Tuy nói, nàng bị thương trên trán, chỉ là, nếu như ngự y đến, nói phải bắt mạch cho nàng , vậy thì nên làm thế nào cho phải! ?
Cho nên, chuyện này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng không ngừng mở miệng giật mình la lên.
Không biết là do tâm tình của nàng quá mức kích động, hay như thế nào. Nhưng sau khi nàng vừa nói dứt lời, chỉ thấy ánh mắt của Huyền Lăng Thương đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Trong ánh mắt nhìn nàng, mang theo ngạc nhiên, kinh ngạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi âm thầm cắn cắn đầu lưỡi.
Thiết nghĩ đến, chính mình mới rồi tâm tình quá mức kích động, cũng không biết Huyền Lăng Thương sẽ nghĩ đến như thế nào . . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cố chịu đựng nỗi đau trên trán, gắng gượng nhếch cái miệng nhỏ nhắn , ha ha cười khan mà nói.
"Hoàng thượng, nô tài bị chút điểm nhỏ ấy, không cần làm phiền ngự y , nô tài chỉ cần bôi chút dược là tốt rồi. Thật sự, nô tài thật sự không có việc gì!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, bàn tay nhỏ bé lại bắt đầu theo bản năng đưa tới trên trán tìm kiếm.
Tuy nhiên, sau một khắc, bàn tay nhỏ bé của nàng liền lập tức bị một cánh tay thon thả cầm thật chặt.
Chỉ thấy nam nhân hàng mi cau lại, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là mang theo vài phần bất đắc dĩ và ảo não.
"Đừng quên trên trán vẫn còn chỗ bị tổn thương đó!"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu pha có vài phần bất đắc dĩ và trách cứ.
Tuy là như thế, sau khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời nam nhân đã nói như vậy , lại cảm giác được tim đập dồn dập.
Chỉ cảm thấy, hiện tại trong ánh mắt nam nhân nhìn nàng, cực kì sủng ái, dịu dàng . . .