Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Dạ nhói lên một cái, lập tức, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là nhuốm vài phần buồn bã và mất mát.
"Tử Kiều, hiện nay ngươi đối với bản vương, lại xa lạ như thế sao! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu khàn khàn mang theo nỗi mất mát.
Lúc ban đầu, nữ nhân trước mắt này, mặc dù hành xử đúng mực nhưng vô cùng lạnh lùng.
Tuy nhiên, đối với hắn, cũng là chiều chuộng đủ điều, cho tới bây giờ cũng không có ngỗ nghịch.
Càng là sẽ không đến gần mà làm ra vẻ phản cảm như thế đối với hắn.
Vậy mà bây giờ, không ngờ nàng lại kháng cự tiếp xúc với hắn như thế! ?
Hình như, hắn là độc xà mãnh thú gì đó, để cho nàng tránh xa thì tốt hơn.
Càng nghĩ, trong lòng Huyền Lăng Dạ càng không thích thú gì.
Đối với việc Huyền Lăng Dạ sinh lòng buồn bã, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của hắn, lại thấy vẻ cô đơn trên mặt hắn,trong lòng có hơi bối rối và lúng ta lúng túng không biết làm sao nói tiếp.
Bởi vì, nam nhân này, với Tử Kiều là thật tâm yêu nhau.
Bị chính người mình yêu cự tuyệt như thế , đương nhiên là thương tâm.
Chỉ tiếc, nàng không phải Tử Kiều.
Cho nên, coi như nam nhân này bởi vì nàng kháng cự mà khổ sở, thì nàng cũng là không thể tránh được.
Hơn nữa, có một số việc, là đau dài không bằng đau ngắn.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cúi đầu cắn cắn môi dưới, lập tức, dường như là lấy hết dũng khí , ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Dạ càng là mang theo sự xin lỗi và kiên định.
Hé mở làn môi hồng, nàng mở miệng nói.
"Thật xin lỗi, Vương Gia, ta đã không hề là Tử Kiều trước đây nữa , đối với chuyện lúc trước, ta đã quên toàn bộ không còn chút nào. Cho nên đối với Vương Gia ngài, ta là cũng không có một chút cảm giác nào. Hơn nữa hiện tại, trong lòng ta đã có người khác. . ."
Nói xong lời cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt, có vài phần ngượng ngùng, có vài phần xin lỗi.
Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc thốt ra lời cuối cùng kia, nói rất nhẹ rất khẽ, tuy nhiên, ở trong buổi đêm mà mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh này, thì càng rõ ràng.
Nghe vậy, Huyền Lăng Dạ chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, giống như sét giáng giữa trời quang!
Phượng mâu đỏ hồng quá mức xinh đẹp kia càng là trợn lên một cái, trong mắt đều là vẻ không dám tin và kinh ngạc.
Nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mắt, trên mặt vẫn hàm chứa vẻ thẹn thùng nũng nịu, mà trong lòng Huyền Lăng Dạ phảng phất có ngũ vị bình bị đổ, các loại tư vị nổi lên trong lòng.
Đối với nữ nhân trước mắt này, ở chung với nàng năm năm, đối với nàng, hắn chỉ có điều là nhìn nàng như một con cờ vì hắn thôi.
Dạy dỗ nàng cầm kỳ thi họa, cưỡi ngựa bắn cung võ công, cái đó , chỉ là trợ giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn.
Tuy nhiên, không biết bắt đầu từ lúc nào, dần dần, tiểu nữ tử này đã có vị trí thay đổi trong cảm nhận của hắn.
Trước kia nàng, luôn một bộ lạnh như băng như sương, làm cho người ta không nảy sinh một chút ý định nào.
Mặc dù thầm biết trong lòng có hắn, hắn lại coi như không nhìn thấy.
Nhưng mà bây giờ, nàng mất đi trí nhớ nàng, tính tình lại biến đổi hẳn, trở nên đơn thuần, dễ thương, thẳng thắn như thế.
Đặc biệt một đôi mắt xinh đẹp hắc bạch phân minh kia, trong mắt đều là trong xanh vời vợi, rất hồn nhiên.
Phảng phất một nguồn nước trong suốt thấy đến tận đáy, có thể rửa hoàn toàn sạch sẽ tất cả ô uế trên thế gian.
Nàng như vậy, giống như là một tờ giấy trắng đơn thuần, trong lòng có cái gì, đều sẽ biểu lộ toàn bộ trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia của nàng.
Sinh ra trong Hoàng đế gia, đã thấy rất nhiều kẻ trong ngoài không đồng nhất.
Cho nên, người lương thiện thuần khiết như vậy , hắn chưa bao giờ từng gặp.
Mới đầu, hắn chỉ cho là nàng đang giả vờ lương thiện thôi.
Chỉ là, sau khi tiếp xúc cùng nàng, dần dần, hắn từng bước phát hiện nàng thật là tốt.
Hơn nữa, càng ở chung cùng nàng, hắn càng phát ra thích cái loại thời gian yên bình hài lòng khi ở chung một chỗ cùng nàng này.
Không cần lại lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, chỉ có đơn thuần, hưởng thụ thật tốt loại cảm giác vui sướng thoải mái khi được ở chung một chỗ với một người khác.
Chính là hiện tại, nàng lại nói với hắn, nàng đã hoàn toàn quên chuyện lúc trước của bọn họ không còn tí gì. Hơn nữa, trong lòng lại còn có người khác nữa! ? ? ? ? ?
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Dạ trong lòng kinh ngạc, ngay sau đó, một luồng lửa giận, lập tức giống như núi lửa bùng phát, dường như đang nổ tung. Sau đó 'Oanh' một cái, từ đáy lòng bốc thẳng lên tận đỉnh đầu.
Kèm theo đó, đôi mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc phảng phất như đang phun lửa.
Hé mở làn môi hồng, những lời kia, cơ hồ là phun ra từ kẽ răng hắn.
"Cái gì! ? Ngươi nói trong lòng ngươi đã có người khác! ? Là ai! ?"
Huyền Lăng Dạ mở miệng, ở trong giọng nói đều không che dấu nổi tức giận.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Dù sao, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy Huyền Lăng Dạ giống như hiện tại, mặt mày đầy vẻ giận dữ.
Trước đây hắn, mỗi lần đối với nàng, đều là có vẻ thâm tình chân thành.
Giống như dáng dấp hiện tại tràn đầy vẻ giận dữ, phảng phất như Tu La từ Địa Ngục đi tới. Dường như toàn thân hắn đều tản ra một loại sát khí kinh hoàng.
Đồng Nhạc Nhạc dám cam đoan, nếu như Huyền Lăng Dạ biết, người mà nàng thích là tử địch Huyền Lăng Thương của hắn , khẳng định sẽ nhảy vào hoàng cung làm điều bất lợi đối với Huyền Lăng Thương!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nuốt một ngụm nước bọt, lập tức, mắt nhung cụp xuống, không dám nhìn vào mắt Huyền Lăng Dạ.
Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu xuống, Huyền Lăng Dạ giờ phút này đang ở trong cơn thịnh nộ, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy căng thẳng của Đồng Nhạc Nhạc , chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng cháy càng to.
Dù sao, nữ nhân này, là của hắn!
Làm thế nào hắn có thể nhẫn nhịn việc trong lòng nàng có nam nhân khác! ?
Càng nghĩ, Huyền Lăng Dạ càng là tức giận.
Hai tay giấu ở bên trong ống tay áo, càng là xiết chặt thành quyền, năm ngón tay cắm vào thịt mà vẫn không biết đau.
"Tử Kiều, ngươi nói cho Bổn vương, người trong lòng ngươi kia, rốt cuộc là ai! ?"
Lập tức, hai tay duỗi ra, liền gắt gao túm chặt bả vai Đồng Nhạc Nhạc, sức lực lớn, cơ hồ muốn bóp vụn đầu khớp xương của Đồng Nhạc Nhạc.
Cảm giác được hai bờ vai truyền đến nỗi đau đớn, khiến gương mặt xinh xắn kia của Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhíu chặt, cau đôi mày lại, trên mặt, đều là dáng vẻ đau đớn.
"Vương Gia, đau. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói mang theo ý muốn cầu khẩn.
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc hô nhỏ một tiếng này, Huyền Lăng Dạ vốn là đôi mắt đỏ bừng, trong lòng đầu tiên là giật nảy lên một cái, lập tức, liền phục hồi tinh thần lại.
Đến khi nhìn thấy nét tái nhợt và vẻ đau đớn trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm kia đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, một nỗi áy náy và xin lỗi liền nhanh chóng hiện lên trong mắt của hắn.
Hắn nhanh chóng buông lỏng gông cùm xiềng xích hai tay của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Dạ hé mở làn môi hồng, mở miệng nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi, Tử Kiều, Bổn vương có làm đau ngươi sao! ? Xin lỗi, Bổn vương. . . Không phải vừa cố ý, chỉ là khi Bổn vương nghe được trong lòng ngươi có nam nhân khác, trong lòng thật sự kích động, cho nên mới. . ."
Huyền Lăng Dạ mở miệng, giọng điệu mang theo vẻ căng thẳng và bối rối.
Có trời mới biết, hắn sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng khẩn trương hốt hoảng thế.
Đặc biệt vào lúc đối mặt một nữ nhân.
Cho tới nay, có nhiều nữ nhân tự rúc đầu vào ngực với chính mình. Tuy nhiên, hắn lại chưa từng có để ý đến bất cứ nữ nhân nào.
Nữ nhân đối với hắn mà nói, chẳng qua là công cụ để phát tiết thôi.
Vậy mà bây giờ, nữ nhân trước mắt này, lại không giống thế!
Trên người nàng mang theo một cảm giác ấm áp, chỉ cần ở chung một chỗ với nàng, hắn sẽ trở nên thật vui vẻ.
Chưng kiến hiện tại nàng tràn đầy dáng vẻ bị đau, trong lòng hắn liền trở nên khó chịu.
Chính là, hắn thật sự vô phương đón nhận, trong lòng nữ nhân này lại có nam nhân khác!
Liền vào lúc Huyền Lăng Dạ suy tính trong lòng, khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được Huyền Lăng Dạ nói lời này, cảm nhận được hắn thật sự xin lỗi và tự trách.
Mặc dù mới rồi bả vai gần bị hắn bẻ gẫy, nhưng mà kỳ thật Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu rõ ràng cảm nhận của Huyền Lăng Dạ.
Dù sao, Tử Kiều cùng hắn, trước kia là thật tâm yêu nhau.
Hiện nay, bị chính người mình yêu nói trong lòng có người khác, nếu đổi là nàng, nàng khẳng định cũng là vô phương đón nhận.
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, lập tức mở miệng nói.
"Vương Gia, ngài không cần tự trách, ta không sao. Hơn nữa, nói xin lỗi người, hẳn phải là ta mới đúng. Thật xin lỗi, ta phụ lòng ngài, chính là, chuyện tình cảm, là vô phương khống chế. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Dạ càng là tràn đầy vẻ xin lỗi tự trách và khẩn cầu.
Nàng hy vọng, chính mình hôm nay, sẽ nói rõ ràng tất cả với Huyền Lăng Dạ.
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Dạ trầm lặng .
Chỉ là lẳng lặng, nhìn thiếu nữ trước mắt này.
Chỉ thấy thiễu nữ này, ánh mắt nhìn hắn có cầu khẩn, xin lỗi, tự trách, nhưng không có tình yêu, cho dù là một chút chút. . .
Thấy vậy, Huyền Lăng Dạ chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại một cái, một nỗi niềm cay đắng càng là nhanh chóng bao trùm trong lòng. . .
Cảm giác cay đắng như vậy, là xa lạ , khó chịu như vậy.
Nếu như có khả năng, hắn thật muốn diệt người kia trong lòng . . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Dạ môi đỏ mọng có hơi mở ra, trầm giọng hỏi.
"Có thể nói cho Bổn vương, người mình thích trong lòng ngươi là ai chăng! ?"
"Ách, cái này . . ."
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc có hơi sửng sốt, lập tức, liền nhẹ nhàng cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.
Dáng vẻ này của Đồng Nhạc Nhạc, hiển nhiên là không muốn nói.
Huyền Lăng Dạ thấy vậy, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm kia đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, hé mở làn môi hồng, nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Ngươi đã không muốn nói, Bổn vương cũng không nguyện gượng ép ngươi. Chính là, Tử Kiều, hiện tại ngươi một mực nữ giả trang nam trang ở bên trong hoàng cung, cũng không phải biện pháp. Nếu không, Bổn vương nghĩ biện pháp mang ngươi ra khỏi hoàng cung! ?"
"A, không! ! Không cần!"
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra lời này.
Đến sau khi vừa nói dứt lời, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy ngạc nhiên của nam nhân trước mắt , Đồng Nhạc Nhạc liền ý thức được, mới rồi điệu bộ của mình quá đáng kích động.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức dừng một chút, sau đó với vẻ mặt dịu hơn, nàng mới nhẹ nhàng mấp máy môi một cái, mở miệng nói.
"Vương Gia, ta tại hoàng cung rất tốt, cho nên không cần làm phiền Vương Gia ."
"Phải không! ?"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Huyền Lăng Dạ trên mặt đầu tiên là khựng lại một chút, lập tức, mới nhẹ nhàng nói nhỏ.
Phảng phất như chưa từng nhận thấy được vẻ kích động vừa rồi của Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vốn trong lòng căng thẳng, mới từ từ thả lỏng.
Cũng không biết, nam nhân trước mắt, đã vô cùng tinh tế thu vào trong mắt thần sắc trên mặt nàng. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không biết nói sao. Hận không thể tiến lên đá bay tên Huyền Lăng Phong này.
Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, nàng còn chưa kịp đưa chân, thì người nào đó so với nàng còn nhanh hơn một bước. Hắn một cước tiến lên, đá thẳng về hướng Huyền Lăng Phong .
Thì ra là một tên đại hán khác, thấy đồng bọn của mình vừa rồi bị ngã xuống đất, liền tiến lên giúp đỡ.
Đống Nhạc Nhạc thấy tên đại hán kia, chính là tên tại Hồng Tụ phường đụng phải nàng , vẫn còn nói những lời khó nghe đối với nàng …
Chỉ thấy đại hán này, từ vóc người đến sát khí, so với tên ngã xuống đất còn mạnh hơn nhiều.
Thấy đồng bọn ngã xuống, lập tức xông lên, tung ra một cước đối với Huyền Lăng Phong đang cười thả cửa .
Huyền Lăng Phong mới vừa đắc ý cười to, không kịp phòng bị, thiếu chút nữa bị một cước kia đánh ngã.
May mà phản ứng kịp thời, lập tức lắc mình tránh né.
“ Hừ, dù các người to lớn, bộ não đơn giản, Bổn vương mới không thèm để mắt”
Vào lúc Huyền Lăng Phong né tránh, gặp phải ánh mắt Đống Nhạc Nhạc đang nhìn hắn, liền đưa tay sờ mũi, mặt mày kiêu ngạo, khinh thường nói.
Nhìn thấy cái bộ dáng kia của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhếch khóe miệng.
Cái tên Huyền Lăng Phong này, thật sự không có lúcnào là không khoe khoang trước mặt nàng.?
Trong lòng đang nghĩ ngợi, liền thấy cái tên không sợ chết này, đúng lúc lại giơ bàn tay về phía hai vị đại hán hô to:
“ Đến đây! Hai người các ngươi cùng tiến, Bổn vương mới không sợ đâu!”
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, lại thấy dáng vẻ kiêu ngạo, coi thường người khác của hắn, hai tên đại hán này dù sao cũng hoành hành ngang ngược nhiều năm, sao có thể nhận được khuất nhục này.
Vì vậy, chỉ thấy hai tên đại hán kia, giơ tay, xông về hướng Huyền Lăng Phong .
“ Lão Tử muốn giết ngươi”
Nhìn thấy hai tên đại hán dường như phát điên hướng chính mình vọt tới, trên mặt Huyền Lăng Phong vẫn lộ vẻ kinh thường, đắc ý.
“ Ha ha, muốn giết Bổn vương, chỉ bắng các ngươi “
Huyền Lăng Phong khinh thương lạnh nhạt hầm hừ, lập tức đấu cùng hai tên đại hán .
Nhìn thấy ba người đang đánh nhau, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đụng bả vai Tiểu Kính Tử lúc này đang mặt mày lo lắng, hãi hùng, liền mở miệng hỏi.
“ Nhìn, Tiểu Kính Tử, chủ tử nhà ngươi võ công hiện giờ như thế nào, có Hách Đức Thị vệ trưởng tự mìnhtruyền thụ võ công, nhất định khá tốt, đối phó với hai tên đại hán này, hẳn là được chứ?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi.
Ban đầu Huyền Lăng Phong nhiều lần tìm chính mình để tính sổ, nhiều lần bị Huyền Lăng Thương phát hiện. Huyền Lăng Thương đối với cái tênHuyền Lăng Phong này, vốn đối với đệ đệ này chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép. Cuối cùng phải tìm tới Thị vệ trưởng Hoàng cung Hách Đức, để cho Hách Đức tự mình dạy võ công cho Huyền Lăng Phong
Hiện tại mà nói, Huyền Lăng Phong cùng Hách Đức luyện võ cũng không phải là một thời gian ngắn, đối phó với hai tên đại hán này, căn bản là có thể chứ?
Chỉ là trong thời gian Đồng Nhạc Nhạcnhớ lại, lại thấy Tiểu Kính Tử nghe được lời nàng , cũng chỉ có thể trưng ra cái vẻ mặt khốn khổ, chỉ còn thiếu nước khóc nữa mà thôi.
“ Hách Đức thị vệ trưởng, mặc dù tuân lệnh truyền thụ võ công cho Gia, chính là Gia luôn ngại mệt, luôn lười biếng, cho nên…”
Tiểu Kính Tử còn chưa nói xong, chỉ là mọi người trong lòng liền hiểu.
“ Ai, nếu như hôm nay Gia xảy ra chuyện gì, nô tài phải làm sao bây giờ a?”
Thấy Tiểu Kính Tử vừa nói vừa khóc, mặt Đống Nhạc Nhạc cứng đờ, tâm trạng không ổn.
Chỉ là cuối cùng vẫn ôm một tia hy vọng, gương mặt nghiêm túc nói:
“ Ặc, Hách Đức Thị vệ trưởng võ công cao cường, dạy dỗ đồ đệ, cũng không có tệ như ngươi nói… chứ ?”
Chỉ là cái từ “chứ “ của Đồng Nhạc Nhạc, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, lập tức biến thành méo xệch.
Bởi vì, chỉ thấy mới vừa rồi Huyền Lăng Phong vẫn còn có thể so chiêu với hai tên đại hán kia, nhưng giờ phút này trận thế nghiêng hẳn về một bên.
Có lẽ Huyền Lăng Phong, cái người này thật sự đáng bị đánh một trận cho hả dạ, mà tay hai vị đại hán kia chiêu nào chiêu nấy đủ ngoan độc, như muốn đánh chết Huyền Lăng Phong.
Không tới mấy chiêu, Huyền Lăng Phong liền bị đánh gục, giờ phút này bị hai tên đại hán quyền đấm cước đá.
Hơn nữa còn phát ra tiếng kêu thảm thiết “ aaaaaaaaa”
“ A, Tiểu Kính Tử , ngươi còn không mau đến giúp đỡ”.
Người bị đánh ngã, trên người bị vô số đánh đấm, Huyền Lăng Phong đau đến không chịu nổi.
Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài việc gọi cứu binh.
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Tiểu Kính Tử giờ phút này mặc dù toàn thân đều run. Nhưng mà do là lo lắng cho chủ tử, cũng không quản tính mạng của mình, dù bất cứ giá nào.
Kết quả là, chỉ thấy Tiểu Kính Tử dồn sức vào hai bàn chân đạp mạnh, liền vọt tới một tên đại hán.
“ A, Gia, nô tài tới cứu ngài đây…”
Tiểu Kính Tử mở miệng quát:
Tuy nhiên đối với thân thể nhỏ nhắn đó của hắn, sao có thể là đối thủ của tên đại hán vóc người to lớn đó được.
Chỉ thấy Tiểu Kính Tử dùng hết sức mình, muốn đẩy một tên đại hán ra, không những không được mà lúc hắn đụng tới lưng vị đại hán liền bị bắn té ngược trên mặt đất.
“ Ôi, cái lưng của nô tài…”
Nhìn thấy hai chủ tớ trước mắt bị đại hán không ngừng đấm đá, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thật lo lắng a.
Thế nhưng, hai tên đại hán này dáng người to lớn, người ta chỉ cần một ngón tay cũng có thể nhấc nổi nàng , nàng không phải là lấy trứng chọi đá hay sao?
Trong lòng lo lắng, đột nhiên từ phía sau Đồng Nhạc Nhạc truyền đến âm thanh quen thuộc.
“ Tiểu Nhạc Tử…”
Nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc,Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu nhìn lại.
Chợt thấy Tiểu Quế Tử cùng Tiểu Lô Tử vội vàng chạy tới, trong lòng lập tức vui vẻ, biết có cứu viện tới đây.
Nếu như nàng chỉ có một mình, thật không dám tiến lên, chỉ là Tiểu Quế Tử lại khác.
Gần đây Tiểu Quế Tử càng ngày ăn càng nhiều, mỗi ngày ăn đến năm bát cơm trắng.
Cho nên thân thể hiện tại thật to cao hùng dũng oai vệ.
Hơn nữa sức lực đặc biệt lớn, Đồng Nhạc Nhạc đã từng đùa bỡn, làm cho bốn người chơi kéo co với Tiểu Quế Tử , cuối cùng một mình Tiểu Quế Tử một người liền lôi xềnh xệch cả bốn người kia……
Hiện giờ, thấy Tiểu Quế Tử chạy tới, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vẫy tay, hô to với Tiểu Quế Tử:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Dạ nhói lên một cái, lập tức, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là nhuốm vài phần buồn bã và mất mát.
"Tử Kiều, hiện nay ngươi đối với bản vương, lại xa lạ như thế sao! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu khàn khàn mang theo nỗi mất mát.
Lúc ban đầu, nữ nhân trước mắt này, mặc dù hành xử đúng mực nhưng vô cùng lạnh lùng.
Tuy nhiên, đối với hắn, cũng là chiều chuộng đủ điều, cho tới bây giờ cũng không có ngỗ nghịch.
Càng là sẽ không đến gần mà làm ra vẻ phản cảm như thế đối với hắn.
Vậy mà bây giờ, không ngờ nàng lại kháng cự tiếp xúc với hắn như thế! ?
Hình như, hắn là độc xà mãnh thú gì đó, để cho nàng tránh xa thì tốt hơn.
Càng nghĩ, trong lòng Huyền Lăng Dạ càng không thích thú gì.
Đối với việc Huyền Lăng Dạ sinh lòng buồn bã, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của hắn, lại thấy vẻ cô đơn trên mặt hắn,trong lòng có hơi bối rối và lúng ta lúng túng không biết làm sao nói tiếp.
Bởi vì, nam nhân này, với Tử Kiều là thật tâm yêu nhau.
Bị chính người mình yêu cự tuyệt như thế , đương nhiên là thương tâm.
Chỉ tiếc, nàng không phải Tử Kiều.
Cho nên, coi như nam nhân này bởi vì nàng kháng cự mà khổ sở, thì nàng cũng là không thể tránh được.
Hơn nữa, có một số việc, là đau dài không bằng đau ngắn.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cúi đầu cắn cắn môi dưới, lập tức, dường như là lấy hết dũng khí , ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Dạ càng là mang theo sự xin lỗi và kiên định.
Hé mở làn môi hồng, nàng mở miệng nói.
"Thật xin lỗi, Vương Gia, ta đã không hề là Tử Kiều trước đây nữa , đối với chuyện lúc trước, ta đã quên toàn bộ không còn chút nào. Cho nên đối với Vương Gia ngài, ta là cũng không có một chút cảm giác nào. Hơn nữa hiện tại, trong lòng ta đã có người khác. . ."
Nói xong lời cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt, có vài phần ngượng ngùng, có vài phần xin lỗi.
Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc thốt ra lời cuối cùng kia, nói rất nhẹ rất khẽ, tuy nhiên, ở trong buổi đêm mà mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh này, thì càng rõ ràng.
Nghe vậy, Huyền Lăng Dạ chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, giống như sét giáng giữa trời quang!
Phượng mâu đỏ hồng quá mức xinh đẹp kia càng là trợn lên một cái, trong mắt đều là vẻ không dám tin và kinh ngạc.
Nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mắt, trên mặt vẫn hàm chứa vẻ thẹn thùng nũng nịu, mà trong lòng Huyền Lăng Dạ phảng phất có ngũ vị bình bị đổ, các loại tư vị nổi lên trong lòng.
Đối với nữ nhân trước mắt này, ở chung với nàng năm năm, đối với nàng, hắn chỉ có điều là nhìn nàng như một con cờ vì hắn thôi.
Dạy dỗ nàng cầm kỳ thi họa, cưỡi ngựa bắn cung võ công, cái đó , chỉ là trợ giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn.
Tuy nhiên, không biết bắt đầu từ lúc nào, dần dần, tiểu nữ tử này đã có vị trí thay đổi trong cảm nhận của hắn.
Trước kia nàng, luôn một bộ lạnh như băng như sương, làm cho người ta không nảy sinh một chút ý định nào.
Mặc dù thầm biết trong lòng có hắn, hắn lại coi như không nhìn thấy.
Nhưng mà bây giờ, nàng mất đi trí nhớ nàng, tính tình lại biến đổi hẳn, trở nên đơn thuần, dễ thương, thẳng thắn như thế.
Đặc biệt một đôi mắt xinh đẹp hắc bạch phân minh kia, trong mắt đều là trong xanh vời vợi, rất hồn nhiên.
Phảng phất một nguồn nước trong suốt thấy đến tận đáy, có thể rửa hoàn toàn sạch sẽ tất cả ô uế trên thế gian.
Nàng như vậy, giống như là một tờ giấy trắng đơn thuần, trong lòng có cái gì, đều sẽ biểu lộ toàn bộ trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia của nàng.
Sinh ra trong Hoàng đế gia, đã thấy rất nhiều kẻ trong ngoài không đồng nhất.
Cho nên, người lương thiện thuần khiết như vậy , hắn chưa bao giờ từng gặp.
Mới đầu, hắn chỉ cho là nàng đang giả vờ lương thiện thôi.
Chỉ là, sau khi tiếp xúc cùng nàng, dần dần, hắn từng bước phát hiện nàng thật là tốt.
Hơn nữa, càng ở chung cùng nàng, hắn càng phát ra thích cái loại thời gian yên bình hài lòng khi ở chung một chỗ cùng nàng này.
Không cần lại lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, chỉ có đơn thuần, hưởng thụ thật tốt loại cảm giác vui sướng thoải mái khi được ở chung một chỗ với một người khác.
Chính là hiện tại, nàng lại nói với hắn, nàng đã hoàn toàn quên chuyện lúc trước của bọn họ không còn tí gì. Hơn nữa, trong lòng lại còn có người khác nữa! ? ? ? ? ?
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Dạ trong lòng kinh ngạc, ngay sau đó, một luồng lửa giận, lập tức giống như núi lửa bùng phát, dường như đang nổ tung. Sau đó 'Oanh' một cái, từ đáy lòng bốc thẳng lên tận đỉnh đầu.
Kèm theo đó, đôi mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc phảng phất như đang phun lửa.
Hé mở làn môi hồng, những lời kia, cơ hồ là phun ra từ kẽ răng hắn.
"Cái gì! ? Ngươi nói trong lòng ngươi đã có người khác! ? Là ai! ?"
Huyền Lăng Dạ mở miệng, ở trong giọng nói đều không che dấu nổi tức giận.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Dù sao, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy Huyền Lăng Dạ giống như hiện tại, mặt mày đầy vẻ giận dữ.
Trước đây hắn, mỗi lần đối với nàng, đều là có vẻ thâm tình chân thành.
Giống như dáng dấp hiện tại tràn đầy vẻ giận dữ, phảng phất như Tu La từ Địa Ngục đi tới. Dường như toàn thân hắn đều tản ra một loại sát khí kinh hoàng.
Đồng Nhạc Nhạc dám cam đoan, nếu như Huyền Lăng Dạ biết, người mà nàng thích là tử địch Huyền Lăng Thương của hắn , khẳng định sẽ nhảy vào hoàng cung làm điều bất lợi đối với Huyền Lăng Thương!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nuốt một ngụm nước bọt, lập tức, mắt nhung cụp xuống, không dám nhìn vào mắt Huyền Lăng Dạ.
Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu xuống, Huyền Lăng Dạ giờ phút này đang ở trong cơn thịnh nộ, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy căng thẳng của Đồng Nhạc Nhạc , chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng cháy càng to.
Dù sao, nữ nhân này, là của hắn!
Làm thế nào hắn có thể nhẫn nhịn việc trong lòng nàng có nam nhân khác! ?
Càng nghĩ, Huyền Lăng Dạ càng là tức giận.
Hai tay giấu ở bên trong ống tay áo, càng là xiết chặt thành quyền, năm ngón tay cắm vào thịt mà vẫn không biết đau.
"Tử Kiều, ngươi nói cho Bổn vương, người trong lòng ngươi kia, rốt cuộc là ai! ?"
Lập tức, hai tay duỗi ra, liền gắt gao túm chặt bả vai Đồng Nhạc Nhạc, sức lực lớn, cơ hồ muốn bóp vụn đầu khớp xương của Đồng Nhạc Nhạc.
Cảm giác được hai bờ vai truyền đến nỗi đau đớn, khiến gương mặt xinh xắn kia của Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhíu chặt, cau đôi mày lại, trên mặt, đều là dáng vẻ đau đớn.
"Vương Gia, đau. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói mang theo ý muốn cầu khẩn.
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc hô nhỏ một tiếng này, Huyền Lăng Dạ vốn là đôi mắt đỏ bừng, trong lòng đầu tiên là giật nảy lên một cái, lập tức, liền phục hồi tinh thần lại.
Đến khi nhìn thấy nét tái nhợt và vẻ đau đớn trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm kia đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, một nỗi áy náy và xin lỗi liền nhanh chóng hiện lên trong mắt của hắn.
Hắn nhanh chóng buông lỏng gông cùm xiềng xích hai tay của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Dạ hé mở làn môi hồng, mở miệng nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi, Tử Kiều, Bổn vương có làm đau ngươi sao! ? Xin lỗi, Bổn vương. . . Không phải vừa cố ý, chỉ là khi Bổn vương nghe được trong lòng ngươi có nam nhân khác, trong lòng thật sự kích động, cho nên mới. . ."
Huyền Lăng Dạ mở miệng, giọng điệu mang theo vẻ căng thẳng và bối rối.
Có trời mới biết, hắn sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng khẩn trương hốt hoảng thế.
Đặc biệt vào lúc đối mặt một nữ nhân.
Cho tới nay, có nhiều nữ nhân tự rúc đầu vào ngực với chính mình. Tuy nhiên, hắn lại chưa từng có để ý đến bất cứ nữ nhân nào.
Nữ nhân đối với hắn mà nói, chẳng qua là công cụ để phát tiết thôi.
Vậy mà bây giờ, nữ nhân trước mắt này, lại không giống thế!
Trên người nàng mang theo một cảm giác ấm áp, chỉ cần ở chung một chỗ với nàng, hắn sẽ trở nên thật vui vẻ.
Chưng kiến hiện tại nàng tràn đầy dáng vẻ bị đau, trong lòng hắn liền trở nên khó chịu.
Chính là, hắn thật sự vô phương đón nhận, trong lòng nữ nhân này lại có nam nhân khác!
Liền vào lúc Huyền Lăng Dạ suy tính trong lòng, khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được Huyền Lăng Dạ nói lời này, cảm nhận được hắn thật sự xin lỗi và tự trách.
Mặc dù mới rồi bả vai gần bị hắn bẻ gẫy, nhưng mà kỳ thật Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu rõ ràng cảm nhận của Huyền Lăng Dạ.
Dù sao, Tử Kiều cùng hắn, trước kia là thật tâm yêu nhau.
Hiện nay, bị chính người mình yêu nói trong lòng có người khác, nếu đổi là nàng, nàng khẳng định cũng là vô phương đón nhận.
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, lập tức mở miệng nói.
"Vương Gia, ngài không cần tự trách, ta không sao. Hơn nữa, nói xin lỗi người, hẳn phải là ta mới đúng. Thật xin lỗi, ta phụ lòng ngài, chính là, chuyện tình cảm, là vô phương khống chế. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Dạ càng là tràn đầy vẻ xin lỗi tự trách và khẩn cầu.
Nàng hy vọng, chính mình hôm nay, sẽ nói rõ ràng tất cả với Huyền Lăng Dạ.
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Dạ trầm lặng .
Chỉ là lẳng lặng, nhìn thiếu nữ trước mắt này.
Chỉ thấy thiễu nữ này, ánh mắt nhìn hắn có cầu khẩn, xin lỗi, tự trách, nhưng không có tình yêu, cho dù là một chút chút. . .
Thấy vậy, Huyền Lăng Dạ chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại một cái, một nỗi niềm cay đắng càng là nhanh chóng bao trùm trong lòng. . .
Cảm giác cay đắng như vậy, là xa lạ , khó chịu như vậy.
Nếu như có khả năng, hắn thật muốn diệt người kia trong lòng . . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Dạ môi đỏ mọng có hơi mở ra, trầm giọng hỏi.
"Có thể nói cho Bổn vương, người mình thích trong lòng ngươi là ai chăng! ?"
"Ách, cái này . . ."
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc có hơi sửng sốt, lập tức, liền nhẹ nhàng cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.
Dáng vẻ này của Đồng Nhạc Nhạc, hiển nhiên là không muốn nói.
Huyền Lăng Dạ thấy vậy, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm kia đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, hé mở làn môi hồng, nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Ngươi đã không muốn nói, Bổn vương cũng không nguyện gượng ép ngươi. Chính là, Tử Kiều, hiện tại ngươi một mực nữ giả trang nam trang ở bên trong hoàng cung, cũng không phải biện pháp. Nếu không, Bổn vương nghĩ biện pháp mang ngươi ra khỏi hoàng cung! ?"
"A, không! ! Không cần!"
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra lời này.
Đến sau khi vừa nói dứt lời, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy ngạc nhiên của nam nhân trước mắt , Đồng Nhạc Nhạc liền ý thức được, mới rồi điệu bộ của mình quá đáng kích động.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức dừng một chút, sau đó với vẻ mặt dịu hơn, nàng mới nhẹ nhàng mấp máy môi một cái, mở miệng nói.
"Vương Gia, ta tại hoàng cung rất tốt, cho nên không cần làm phiền Vương Gia ."
"Phải không! ?"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Huyền Lăng Dạ trên mặt đầu tiên là khựng lại một chút, lập tức, mới nhẹ nhàng nói nhỏ.
Phảng phất như chưa từng nhận thấy được vẻ kích động vừa rồi của Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vốn trong lòng căng thẳng, mới từ từ thả lỏng.
Cũng không biết, nam nhân trước mắt, đã vô cùng tinh tế thu vào trong mắt thần sắc trên mặt nàng. . .