Ánh mặt trời êm dịu ngoài cửa sổ , từ từ chiếu xuống, bao phủ cả người hắn.
Nước da đồng hun, mái tóc dài đen mướt của nam nhân nhẹ nhàng rủ xuống, tôn lên vẻ đẹp toàn thân, tăng thêm vài phần dịu dàng.
Cho tới nay, Đồng Nhạc Nhạc đều quen nhìn nam nhân này với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà giống như hiện tại, khi hắn ngủ say thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chỉ thấy huyết mâu của nam nhân nhắm chặt, hơi thở điều hòa.
Gương mặt xinh xắn cương nghị kia, vào lúc ngủ say đã bớt đi vài phần lạnh như băng, có thêm vài phần dịu dàng, đẹp mắt làm cho người ta không rời mắt nổi.
Hơn nữa, Đồng Nhạc Nhạc hiện tại mới biết được, lông mi của nam nhân này lại dài như vậy!
Vừa dài vừa cong, phảng phất một đôi cánh bướm màu đen, trông rất đẹp mắt!
Lại từ gương mặt tuấn tú kia nhìn xuống, là vồng ngực rộng rãi của nam nhân.
Lưng dài vai rộng , vạm vỡ, ở trên ngực hiện rõ cơ bắp cuồn cuộn nổ bật, phảng phất ẩn chứa vô tận lực lượng . . .
Mà ở chỗ bả vai và lồng ngực nam nhân, có rất nhiều vết móng tay cào cấu nông sâu đủ loại, càng rõ ràng. . .
Đến khi thấy vết móng tay cào cấu trên ngực nam nhân, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc, lại lần nữa hiện lên tình cảnh phát sinh tối hôm qua.
Nghĩ đến, những vết móng tay cào cấu này, chính là kiệt tác của mình . . .
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người đều bắt đầu nóng lên.
Hai gò má hầm hập nóng bỏng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là ảo não ngượng ngùng vô cùng.
Trời ạ!
Không thể lại nghĩ, rồi lại tiếp tục nghĩ, nàng đều phải mắc cỡ chết được!
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết, chính mình cũng kêu lên, hơn nữa, còn kêu nũng nịu như thế . Hiện tại chỉ là nhớ lại một chút, đều đủ để cho nàng đỏ mặt xấu hổ, tim đập dồn dập!
Tim đập dồn dập, vô cùng ngượng ngùng, nhìn dáng vẻ nam nhân ngủ say, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, chính mình không thể lại tiếp tục như vậy .
Thừa dịp lúc nam nhân còn chưa tỉnh lại, nàng có lẽ chuồn trước rồi nói sau!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xốc cái chăn mỏng ở trên người, tính toán rời giường.
Ai biết, đến khi thấy thân thể của mình, cả người lập tức '"ầm" một tiếng, một luồng khí khô nóng, lại lần nữa trào dâng trong lòng.
Chỉ thấy, trên da thịt vốn trắng như tuyết của mình in đầy những vết dấu môi dấu răng lớn nhỏ, nông sâu đủ loại.
Những dấu ấn này, chỉ vừa mới nhìn qua, làm cho người ta rất là sợ hãi. Hơn nữa, cho dù là bả vai hay cổ chân, chỗ nào cũng có.
Huyền Lăng Thương này, thật sự là. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ảo não trợn mắt liếc nhìn nam nhân vẫn còn đang ngủ say , sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, nàng chậm rãi đứng lên từ trên giường.
Ai biết, nàng vừa mới đứng lên, chỉ cảm thấy bên hông có hơi căng thẳng.
Là nam nhân ôm cánh tay của nàng. . .
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, sợ hãi đánh thức nam nhân, liền dè dặt đưa tay, nhẹ nhàng dời đi bàn tay nam nhân đang ôm tại bên hông của mình.
Đến sau khi nhẹ nhàng để xuống cánh tay thon thả của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai chân chạm đất, nhìn thấy xiêm y ném vương vãi khắp mặt đất , có cái của nàng, cũng có của hắn. . .
Lại thêm cái giường bừa bộn kia, hai người xích lõa . . .
Tối hôm qua bọn họ, rốt cuộc kịch liệt đến đâu a. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng ngượng ngùng, nhưng mà, đồng thời với ngượng ngùng, một cảm giác ngọt ngào càng là trào dâng từ đáy lòng.
Cả người, phảng phất ngâm mình ở trong bình mật, cả người đều cảm thấy hạnh phúc.
Dù sao, một ngày này, nàng cũng từng mơ tưởng đến.
Dù sao, nàng cũng chẳng qua là một thiếu nữ mới mười tám tuổi, cũng có giấc mộng thuộc về nàng Công Chúa.
Nàng đã từng mơ tưởng , có thể ở chung một chỗ cùng người mình thích, kết hôn sống chết, mỗi ngày vào lúc tỉnh dậy, nhìn thấy, chính là nam nhân mình thích.
Hiện nay, nguyện vọng này của nàng, cuối cùng cũng đã thực hiện rồi.
Mặc dù, chỉ là thực hiện được một nửa, nhưng mà, đủ để cho nàng có được thời gian hạnh phúc.
Có lẽ, sau này vào lúc nàng rời khỏi Huyền Lăng Thương, thì thời khắc hiện tại này, đủ để cho nàng nhớ lại một đời. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại vừa cảm thán, vừa mang theo nỗi cay đắng nhè nhẹ.
Mắt nhung không khỏi có hơi nhìn xuống, ngắm nam nhân đang ngủ say.
Nhìn thấy nam nhân ngủ đến say sưa, gương mặt dịu dàng kia, hấp dẫn nàng sâu sắc.
Không nhịn được, Đồng Nhạc Nhạc từ từ vươn tay ngọc trắng xanh kia, nhẹ nhàng chạm vào mày kiếm xếch lên của nam nhân.
Từ từ phác họa hàng mi xinh xắn kia của nam nhân , lại nhẹ nhàng hạ xuống, đến đôi mắt khẽ nhắm của hắn , lại đến cái mũi rắn rỏi cương nghị kia, cuối cùng, lại rơi xuống bạc môi mảnh mai kia của nam nhân . . .
Trước kia đã qua nghe người khác nói qua, người có bạc môi hay bạc tình bạc bẽo, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại không cho là đúng.
Bởi vì, nam nhân trước mắt này, ở trong lòng nàng, là người dịu dàng nhất, là người tốt nhất đối với nàng. . .
Từ nhỏ chính là cô nhi, cho tới bây giờ cũng chưa được hưởng thụ cảm giác được người thương yêu.
Lại trời xui đất khiến, không hiểu ra sao cả đi tới triều đại này, gặp phải nam nhân trước mắt này.
Vô ý cứu nam nhân này, lại cảm nhận được sự ấm áp mà nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng được hưởng thụ.
Cảm giác ấm áp này, mặc dù rất ngắn ngủi, ở trong cái nhìn của nàng, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Nhưng mà, nàng cũng là cảm thấy mỹ mãn .
Có lẽ hiện tại, nàng là nên rời đi . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ê ẩm, sau đó, trong mũi cay cay, một tầng mờ mịt liền nhanh chóng hiện lên trong đôi mắt nàng.
Trước mắt hoàn toàn mông lung, khiến cho nàng không nhìn thấy rõ lắm dung mạo của nam nhân.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt, vào lúc này, nàng muốn khắc ghi thật sâu nam nhân trước mắt này vào đáy lòng mình. . .
Còn nữa, nàng muốn lại lần nữa nhấm nháp đến nơi đến chốn một phen mùi vị trên môi nam nhân.
Có lẽ, đây là một lần cuối cùng nàng hôn hắn . . .
Bởi vì, đợi sau khi tỉnh lại , khẳng định hắn sẽ hận nàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khó chịu lại uất ức, cắn chặt làn môi đỏ mọng một cái, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng ấn làn môi đỏ mọng mang theo nước mắt ướt át lên bạc môi mảnh mai của nam nhân kia . . .
Vốn là, Đồng Nhạc Nhạc chỉ tính toán nhẹ nhàng vừa hôn xong, liền rời đi .
Ai biết, nụ hôn của nàng vừa mới dứt, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, ngay sau đó, chính là một hồi trời đất ngả nghiêng.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mở to đôi mắt, còn không chờ phản ứng kịp, cả người liền bị nam nhân gắt gao áp chế ở bên dưới thân.
Nhìn thấy nam nhân vốn vẫn cao cao tại thượng đang đè lên trên người nàng, một đôi huyết mâu động lòng người kia, lấy đâu ra vẻ buồn ngủ! ?
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ra được.
Nam nhân này, kỳ thật rõ ràng đã sớm tỉnh lại, lại vẫn còn cố ý giả bộ ngủ!
Cái này, rõ ràng là định nhìn nàng lúng túng như vậy sao! ?
Nghĩ đến mới rồi, chính mình len lén làm những chuyện như vậy đối với nam nhân, liền khiến Đồng Nhạc Nhạc xấu hổ lẫn tức tối quả muốn đào một cái hố trên mặt đất , tiến vào không trở ra nữa.
Trời ạ!
Nàng thật sự rất mất mặt ! ! ! !
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết kia, càng bởi vì ngượng ngùng mà nhuộm thành đỏ bừng.
Dáng vẻ trắng trẻo hồng hào kia, khiến cho nàng nhìn qua, phảng phất trái đào mật vừa mới chín , rất là dễ thương!
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại cũng không biết chút xíu nào về điểm này.
Lại thấy trong đôi mắt của nam nhân có sự tỉnh táo, sự hài hước và vui vẻ không có che dấu chút nào, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bắt đầu vì xấu hổ mà trở thành tức giận.
Hé mở làn môi hồng, không khỏi kêu nhỏ thành tiếng.
"Hoàng thượng, mới rồi, là ngài giả bộ ngủ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cả người phảng phất chú mèo con bị người ta dẫm lên cái đuôi.
Cúi đầu nhìn thiếu nữ bị chính mình áp chế ở dưới thân đang tràn đầy ngượng ngùng ảo não, nụ cười trong mắt Huyền Lăng Thương càng đậm, bạc môi hé mở, chăm chú nói.
"Ừ, đúng vậy."
Nam nhân mở miệng, không có một chút ý tứ áy náy nào.
Nghe vậy, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi liền buồn bực. Lần đầu tiên, nàng muốn nện thật đau nam nhân trước mắt này!
Nghĩ đến chính mình vừa rồi hết sờ lại hôn đối với nam nhân này, không biết nam nhân này có thể cảm giác là nàng háo sắc hay không đây! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả ý định muốn chết cũng có .
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy ngượng ngùng ảo não, nam nhân chỉ là lẳng lặng hưởng thụ dáng vẻ tức phát điên của thiếu nữ ở trong lòng mình.
Trong lòng, càng là tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Đặc biệt thấy, trên người nữ nhân có những dấu vết lớn nhỏ nông sâu đủ loại kia, đó là do hắn lưu lại. . .
Mà thiếu nữ này, cũng là thuộc về hắn, Huyền Lăng Thương. . .
Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, cánh tay thon thả kia không khỏi nhẹ nhàng chạm nhẹ vào trên gương mặt nữ nhân.
Nhẹ nhàng chạm vào một giọt nước mắt trên mặt nữ nhân.
Nhìn thấy giót nước mắt trắng ngần long lanh kia, ởtrên đầu ngón tay của mình đang tản ra ánh sáng êm dịu, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng rung lên một cái.
Mới rồi, mặc dù hắn không có mở mắt ra, chỉ là, hắn lại có thể cảm nhận thật sâu sắc, nữ nhân này đối với hắn có tình yêu và sự lưu luyến không rời.
Nữ nhân này, trong lòng là có hắn! ! !
Trong lòng thầm nghĩ, Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, nhẹ nhàng nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
"Tiểu Nhạc Tử, trong lòng ngươi là có trẫm, đúng không! ?"
Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, dịu dàng như thế.
Chỉ là, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, lại tràn đầy vẻ chờ mong và căng thẳng lộ rõ.
Mặc dù, hắn nhận thấy được, nữ nhân này, trong lòng là có hắn.
Chỉ là, tại giờ này khắc này, Huyền Lăng Thương vẫn cực kì căng thẳng.
Bởi vì hắn sợ hãi, điều đó chỉ là sự tình nguyện một phía của hắn.
Hắn sợ hãi, đáp án mà thiếu nữ này nói ra, không phải điều hắn muốn. Đến lúc đó, hắn nghĩ , hắn sẽ nổi điên. . .
Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương căng thẳng không thôi, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt lập tức ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt tràn đầy nước mắt , càng là trợn tròn cực to, nhìn chằm chằm vào trên mặt nam nhân.
Lại thấy nam nhân chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, thế nhưng, trong đôi mắt nhìn nàng kia, sự căng thẳng trong mắt là không che dấu chút nào.
Huyền Lăng Thương hắn, hiện tại khẳng định rất căng thẳng!
Hắn là đang sợ hãi sao! ?
Trong lòng hắn , cũng là có nàng, đúng không! ?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vừa xòe ra.
"Vâng Hoàng thượng, trong lòng nô tài, là có hoàng thượng! Nô tài, thích Hoàng thượng, thật thích, thật thích!"
Ngheđược những lời tức giận của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhach Nhạc càng lộ vẻ thương cảm, đáp.
“Thập Tam Gia, oan uổng quá, nô tài là lọai người này sao!???”
Không phải là loại người này, mà chắc chắn là loại người này.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm bổ sung, nhưng trên gương mặt lại là bộ dáng bi thương, giống như tiểu tức phụ đáng thương bị ác bà bà bắt nạt, tràn đầy ủy khuất.
tiểu tức phụ : con dâu nuôi từ bé
bà bà : mẹ chồng
“Thập Tam Gia, mới vừa rồi nô tài ở Hồng Tụ Phường vô tình nghe được hai tên côn đồ có ý gây bất lợi cho ngài liền lập tức đến đây báo, để ngài còn đề phòng trước, nhanh một chút rời khỏi đây. Ai biết được Thập Tam Gia không tin nô tài, bảo nô tài nói láo. Cuối cùng, khi hai tên côn đồ kia đến đánh Thập Tam Gia, cũng chính là nô tài liều mạng đi cứu ngài. Nếu thật là nô tài muốn Thập Tam Gia xảy ra chuyện, sẽ không quảntính mạng mà đến báo cho ngài sao?!! Còn nữa, nếu nô tài thực sự muốn ngài xảy ra chuyện, khi hai tên côn đồ kia đánh ngài nô tài sẽ không để ý bản thân sức lực yếu ớt mà ra cứu ngài sao. Nô tài mới vừa rồi suýt chút nữa bị chết trên tay tên côn đồ kia đấy..”
Càng nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc càng thêm ủy khuất.
Đôi mắt long lanh kia bỗng ảm đạm, giọt nước long lanh nơi khóe mắt khiến nàng càng tội nghiệp đau khổ.
Coi như tâm địa sắt đá đi chăng nữa cũng không nhịn được nảy sinh đồng cảm thương tiếc.
Tiểu Kính Tử nghe thấy Đồng Nhạc nhạc nói như vậy, lại thấy dáng vẻ thương cảm kia, không khỏi đành lòng mở miệng .
“Đúng vậy, gia, toàn bộ những gìTiểu Nhạc Tử nói đều là sự thật, khi hắn biết được hai tên côn đồ muốn gây bất lợi cho ngài liền lập tức chạy đi báo cho ngài biết…tại vì gia không tin thôi… ách..’”
Tiểu Kính Tử chưa nói hết câu liền bị Huyền Lăng Phong hung hăng lườm nguýt, lập tức sợ đến không dám lên tiếng.
"Ngươi không nói, không ai bảo ngươu câm.”Huyền Lăng Phong hung ác mở miệng .
Chỉ là, mặc dù Tiểu Kính Tử còn chưa nói chưa xong, nhưng mọi người đều đã nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc nói trước rồi, hơn nữabộ dáng Huyền Lăng Phong hiện càng làm rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đốivới Đồng Nhạc NHạc càng cảm thấy đồng tình.
Một nô tài tốt như vậy gặp phải Hỗn thế tiểu ma vương ngang ngược không nói đạo lí, thật đúng làquá đáng thương mà.
Mọi ngườithầm nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc càng là ủng hộ, còn đối với Huyền Lăng Phong, trong lòng càng cảm thấy ghét bỏ. Chỉ là mọi người không dám biểu lộ ra mà thôi.
Trong lúc mọi ngườ đang yên lặng suy nghĩ,Huyền Lăng Thương một mực trầm tư nãy giờthấy vẻ mặt không cam lòng tức giận của Huyền Lăng Phong, lập tức mở miệng .
“Được rồi, a Phong, ngươi đường đường là Vương gia, nên biết cái gì đúng cái gì sai. Tiểu Nhạc Tử có ý tốt tới cứu ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu gì cả, đây là lễ nghi phu tử dạyngươi sao?!!!”
Nghe thấy vậy, mặc dù vẫn không cam lòng, Huyền Lăng Phong lập tức câm như hến, không dám lên tiếng..
Thấy Huyền Lăng Phong như vậy, Huyền Lăng Thương từ từ thu hồi tầm mắt, sau đó rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy hắn bây giờ cúi đầu xuống, trên mặt lộ vẻ thương cảm, nhận mọi ủy khuất,huyết mâu Huyền Lăng Thương khẽ lóe lên một cái rồi lập tức thu hồi, chuyển sang đặt lên người Tiểu Quế Tử.
Đột nhiên đối mặt với ánh mắt Huyền Lăng Thương, Tiểu Quế Tử sợ đến giật mình.Trong lúc hắn đang căng thẳng, bạc môi Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng nói.
“Ngươi, tên gọi là gì…”
“ách….”
Nghe thấy vậy, Tiểu Quế Tử đầu tiên là sửng sốt,sau đó liền qùy rạp xuống đất, căng thẳng mở miệng lắp ba lắp bắp trả lời.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài Tiểu Quế Tử…”
Nghe thấy vậyHuyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng gật đầu, bạc môinhẹ nói.
“Tiểu Quế Tử, Tiểu Lô Tử thăng làm Nhị Đẳng Thái Giám, thưởng lượng bạc trắng.”
Nghe được những lời này, Tiểu Quế Tử Tiểu Lô Tử đều kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
TiểuLô Tử phản ứng nhanh nhất, lập tức quỳxuống, lôi kéo Tiểu Quế Tử vẫn đang sững sờdập đầutạ ơn.
Thấy hai người bọn họ đều được thưởng bạc và thăng chức, Đồng Nhạc Nhạc cũng không khỏivui lây. Dù sao hai người đó đều là bằng hữu tốt nhất của nàng trong cung ,thấy bạn bè thăng chức, Tiểu Nhạc Tử so với bất cứ người nào đều vui mừng hơn.
Gương mặt tinh xảo kia giãn ra, trong mắt không che dấu nổi sung sướng và vui vẻ.
Đối với vẻ mặt này của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu Huyền Lăng Thương không khỏi lóe một cái,bạc môi hé mở,hướng nàng hỏi.
“Thấy người khác được thưởng như vậy liền cảm thấy vui mừng, vậy sao người không cầu ban thưởng.”
Nghe thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.
Đúng vậy, Tiểu Kính Tử và Tiểu Lô tửvì cứu Huyền Lăng Phong nên được thăng chức, thưởng lượng bạc, tại sao chỉ có mỗi mình là không được thưởng gì?!!! Hơn nữa những lời này hắn nói… là có ý gì đây???
Là hắn muốn chính nàng tự cầu ban thưởng, thử xem nàng cólòng tham hay không à.
Trong lòng nàng không ngừng so đo. Đôi mắt hắc bạch phân minh kia không ngừng lóe ra ánh sáng suy xét.
Không biết là, những gì nàng suy nghĩ đều không tránh khỏi đôi huyết mâu sắc bén của Huyền Lăng Thương.
Thấy tiểu thái giám trước mắt lộ rõ vẻ băn khoăn so đo, giống nhưtiểu điêu nghịch ngợm dễ thương tính toán được mất, Huyền Lăng không khỏi vui vẻ,bạc môi khẽ nhếch lên một cái.
Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên không biết. Nàng so đo một lúc lâu liền lập tức quỳ trên mặt đất, dáng vẻ cung kính mở miệng đáp.
“Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài không cầu ban thưởng, vì cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, nô tài là đang tích phúc cho bản thân thôi ... Mặc dù Thập Tam Gia một mực hiểu lầm nô tài, khiến nô tài chịu nhiều ủy khuất, nhưng nô tài là phận nô tài, làm sao tránh được chịu ủy khuất đây ạ. Oan uổng như vậy, cũng chưa tính là cái gì…”
Đồng Nhạc Nhạc ngoài miệng không cầu ban thưởng nhưng phía sau lại không ngừng kêu bị ủy khuất, biểu đạt chính mình rộng lượng để chiếm được sự đồng cảm của người khác.
Chỉ là, những suy nghĩ của nàng, Huyền Lăng Thương như thế nào lại không biết.!!!
Nhìn thấy người quỳ gối trước mặt gương mặt xảo quyệt trẻ con, huyết mâu Huyền LăngThương không khỏi xẹt qua vài phần vui vẻ, bạc môi mở miệng, trầm giọng nói.
“Tiểu Nhạc Tử cứu vương gia có công, thưởng lượng bạc trắng.”
Nghe được những lời này, vốn đang cúi gằm mặt cuống đất, Đồng Nạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, tràn đầy ngạc nhiên nhìn về phía Huyền Lăng Thương.
Sau một khắc, hơi nở nụ cười, mở miệng hân hoan.
“Tạ hoàng thượng ban thưởng.”
Oa oa oa, lượng bạc… đây đâu phải là con số nhỏ a…
Phải biết rằng, nàng măc dù là thái giám bên người Huyền Lăng Thương, trong hoàng cung chức vị không hề thấp, được không ít người tôn trọng.
Nhưng mà trong túi không có tiền, đi dạo phố cũng không dám nhìn nhiều thứ, vì sợ nhìn trúng vật gì đó cũng thích mà không có tiền mua,aiiii…..
Hắc…mà nay, Huyền Lăng Thương lại ban thưởng cho nàng lượng bạc trắng, oa oa oa. Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền bùng nổ niềm vui như hoa nở
Đôi mắt trong veo kia , giờ phút này đâu còn nửa phần ủy khuất……
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chỉ thấy nam nhân giờ phút này đang ngủ say sưa.
Ánh mặt trời êm dịu ngoài cửa sổ , từ từ chiếu xuống, bao phủ cả người hắn.
Nước da đồng hun, mái tóc dài đen mướt của nam nhân nhẹ nhàng rủ xuống, tôn lên vẻ đẹp toàn thân, tăng thêm vài phần dịu dàng.
Cho tới nay, Đồng Nhạc Nhạc đều quen nhìn nam nhân này với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà giống như hiện tại, khi hắn ngủ say thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chỉ thấy huyết mâu của nam nhân nhắm chặt, hơi thở điều hòa.
Gương mặt xinh xắn cương nghị kia, vào lúc ngủ say đã bớt đi vài phần lạnh như băng, có thêm vài phần dịu dàng, đẹp mắt làm cho người ta không rời mắt nổi.
Hơn nữa, Đồng Nhạc Nhạc hiện tại mới biết được, lông mi của nam nhân này lại dài như vậy!
Vừa dài vừa cong, phảng phất một đôi cánh bướm màu đen, trông rất đẹp mắt!
Lại từ gương mặt tuấn tú kia nhìn xuống, là vồng ngực rộng rãi của nam nhân.
Lưng dài vai rộng , vạm vỡ, ở trên ngực hiện rõ cơ bắp cuồn cuộn nổ bật, phảng phất ẩn chứa vô tận lực lượng . . .
Mà ở chỗ bả vai và lồng ngực nam nhân, có rất nhiều vết móng tay cào cấu nông sâu đủ loại, càng rõ ràng. . .
Đến khi thấy vết móng tay cào cấu trên ngực nam nhân, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc, lại lần nữa hiện lên tình cảnh phát sinh tối hôm qua.
Nghĩ đến, những vết móng tay cào cấu này, chính là kiệt tác của mình . . .
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người đều bắt đầu nóng lên.
Hai gò má hầm hập nóng bỏng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là ảo não ngượng ngùng vô cùng.
Trời ạ!
Không thể lại nghĩ, rồi lại tiếp tục nghĩ, nàng đều phải mắc cỡ chết được!
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết, chính mình cũng kêu lên, hơn nữa, còn kêu nũng nịu như thế . Hiện tại chỉ là nhớ lại một chút, đều đủ để cho nàng đỏ mặt xấu hổ, tim đập dồn dập!
Tim đập dồn dập, vô cùng ngượng ngùng, nhìn dáng vẻ nam nhân ngủ say, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, chính mình không thể lại tiếp tục như vậy .
Thừa dịp lúc nam nhân còn chưa tỉnh lại, nàng có lẽ chuồn trước rồi nói sau!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xốc cái chăn mỏng ở trên người, tính toán rời giường.
Ai biết, đến khi thấy thân thể của mình, cả người lập tức '"ầm" một tiếng, một luồng khí khô nóng, lại lần nữa trào dâng trong lòng.
Chỉ thấy, trên da thịt vốn trắng như tuyết của mình in đầy những vết dấu môi dấu răng lớn nhỏ, nông sâu đủ loại.
Những dấu ấn này, chỉ vừa mới nhìn qua, làm cho người ta rất là sợ hãi. Hơn nữa, cho dù là bả vai hay cổ chân, chỗ nào cũng có.
Huyền Lăng Thương này, thật sự là. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ảo não trợn mắt liếc nhìn nam nhân vẫn còn đang ngủ say , sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, nàng chậm rãi đứng lên từ trên giường.
Ai biết, nàng vừa mới đứng lên, chỉ cảm thấy bên hông có hơi căng thẳng.
Là nam nhân ôm cánh tay của nàng. . .
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, sợ hãi đánh thức nam nhân, liền dè dặt đưa tay, nhẹ nhàng dời đi bàn tay nam nhân đang ôm tại bên hông của mình.
Đến sau khi nhẹ nhàng để xuống cánh tay thon thả của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai chân chạm đất, nhìn thấy xiêm y ném vương vãi khắp mặt đất , có cái của nàng, cũng có của hắn. . .
Lại thêm cái giường bừa bộn kia, hai người xích lõa . . .
Tối hôm qua bọn họ, rốt cuộc kịch liệt đến đâu a. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng ngượng ngùng, nhưng mà, đồng thời với ngượng ngùng, một cảm giác ngọt ngào càng là trào dâng từ đáy lòng.
Cả người, phảng phất ngâm mình ở trong bình mật, cả người đều cảm thấy hạnh phúc.
Dù sao, một ngày này, nàng cũng từng mơ tưởng đến.
Dù sao, nàng cũng chẳng qua là một thiếu nữ mới mười tám tuổi, cũng có giấc mộng thuộc về nàng Công Chúa.
Nàng đã từng mơ tưởng , có thể ở chung một chỗ cùng người mình thích, kết hôn sống chết, mỗi ngày vào lúc tỉnh dậy, nhìn thấy, chính là nam nhân mình thích.
Hiện nay, nguyện vọng này của nàng, cuối cùng cũng đã thực hiện rồi.
Mặc dù, chỉ là thực hiện được một nửa, nhưng mà, đủ để cho nàng có được thời gian hạnh phúc.
Có lẽ, sau này vào lúc nàng rời khỏi Huyền Lăng Thương, thì thời khắc hiện tại này, đủ để cho nàng nhớ lại một đời. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại vừa cảm thán, vừa mang theo nỗi cay đắng nhè nhẹ.
Mắt nhung không khỏi có hơi nhìn xuống, ngắm nam nhân đang ngủ say.
Nhìn thấy nam nhân ngủ đến say sưa, gương mặt dịu dàng kia, hấp dẫn nàng sâu sắc.
Không nhịn được, Đồng Nhạc Nhạc từ từ vươn tay ngọc trắng xanh kia, nhẹ nhàng chạm vào mày kiếm xếch lên của nam nhân.
Từ từ phác họa hàng mi xinh xắn kia của nam nhân , lại nhẹ nhàng hạ xuống, đến đôi mắt khẽ nhắm của hắn , lại đến cái mũi rắn rỏi cương nghị kia, cuối cùng, lại rơi xuống bạc môi mảnh mai kia của nam nhân . . .
Trước kia đã qua nghe người khác nói qua, người có bạc môi hay bạc tình bạc bẽo, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại không cho là đúng.
Bởi vì, nam nhân trước mắt này, ở trong lòng nàng, là người dịu dàng nhất, là người tốt nhất đối với nàng. . .
Từ nhỏ chính là cô nhi, cho tới bây giờ cũng chưa được hưởng thụ cảm giác được người thương yêu.
Lại trời xui đất khiến, không hiểu ra sao cả đi tới triều đại này, gặp phải nam nhân trước mắt này.
Vô ý cứu nam nhân này, lại cảm nhận được sự ấm áp mà nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng được hưởng thụ.
Cảm giác ấm áp này, mặc dù rất ngắn ngủi, ở trong cái nhìn của nàng, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Nhưng mà, nàng cũng là cảm thấy mỹ mãn .
Có lẽ hiện tại, nàng là nên rời đi . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ê ẩm, sau đó, trong mũi cay cay, một tầng mờ mịt liền nhanh chóng hiện lên trong đôi mắt nàng.
Trước mắt hoàn toàn mông lung, khiến cho nàng không nhìn thấy rõ lắm dung mạo của nam nhân.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt, vào lúc này, nàng muốn khắc ghi thật sâu nam nhân trước mắt này vào đáy lòng mình. . .
Còn nữa, nàng muốn lại lần nữa nhấm nháp đến nơi đến chốn một phen mùi vị trên môi nam nhân.
Có lẽ, đây là một lần cuối cùng nàng hôn hắn . . .
Bởi vì, đợi sau khi tỉnh lại , khẳng định hắn sẽ hận nàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khó chịu lại uất ức, cắn chặt làn môi đỏ mọng một cái, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng ấn làn môi đỏ mọng mang theo nước mắt ướt át lên bạc môi mảnh mai của nam nhân kia . . .
Vốn là, Đồng Nhạc Nhạc chỉ tính toán nhẹ nhàng vừa hôn xong, liền rời đi .
Ai biết, nụ hôn của nàng vừa mới dứt, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, ngay sau đó, chính là một hồi trời đất ngả nghiêng.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mở to đôi mắt, còn không chờ phản ứng kịp, cả người liền bị nam nhân gắt gao áp chế ở bên dưới thân.
Nhìn thấy nam nhân vốn vẫn cao cao tại thượng đang đè lên trên người nàng, một đôi huyết mâu động lòng người kia, lấy đâu ra vẻ buồn ngủ! ?
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ra được.
Nam nhân này, kỳ thật rõ ràng đã sớm tỉnh lại, lại vẫn còn cố ý giả bộ ngủ!
Cái này, rõ ràng là định nhìn nàng lúng túng như vậy sao! ?
Nghĩ đến mới rồi, chính mình len lén làm những chuyện như vậy đối với nam nhân, liền khiến Đồng Nhạc Nhạc xấu hổ lẫn tức tối quả muốn đào một cái hố trên mặt đất , tiến vào không trở ra nữa.
Trời ạ!
Nàng thật sự rất mất mặt ! ! ! !
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết kia, càng bởi vì ngượng ngùng mà nhuộm thành đỏ bừng.
Dáng vẻ trắng trẻo hồng hào kia, khiến cho nàng nhìn qua, phảng phất trái đào mật vừa mới chín , rất là dễ thương!
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại cũng không biết chút xíu nào về điểm này.
Lại thấy trong đôi mắt của nam nhân có sự tỉnh táo, sự hài hước và vui vẻ không có che dấu chút nào, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bắt đầu vì xấu hổ mà trở thành tức giận.
Hé mở làn môi hồng, không khỏi kêu nhỏ thành tiếng.
"Hoàng thượng, mới rồi, là ngài giả bộ ngủ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cả người phảng phất chú mèo con bị người ta dẫm lên cái đuôi.
Cúi đầu nhìn thiếu nữ bị chính mình áp chế ở dưới thân đang tràn đầy ngượng ngùng ảo não, nụ cười trong mắt Huyền Lăng Thương càng đậm, bạc môi hé mở, chăm chú nói.
"Ừ, đúng vậy."
Nam nhân mở miệng, không có một chút ý tứ áy náy nào.
Nghe vậy, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi liền buồn bực. Lần đầu tiên, nàng muốn nện thật đau nam nhân trước mắt này!
Nghĩ đến chính mình vừa rồi hết sờ lại hôn đối với nam nhân này, không biết nam nhân này có thể cảm giác là nàng háo sắc hay không đây! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả ý định muốn chết cũng có .
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy ngượng ngùng ảo não, nam nhân chỉ là lẳng lặng hưởng thụ dáng vẻ tức phát điên của thiếu nữ ở trong lòng mình.
Trong lòng, càng là tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Đặc biệt thấy, trên người nữ nhân có những dấu vết lớn nhỏ nông sâu đủ loại kia, đó là do hắn lưu lại. . .
Mà thiếu nữ này, cũng là thuộc về hắn, Huyền Lăng Thương. . .
Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, cánh tay thon thả kia không khỏi nhẹ nhàng chạm nhẹ vào trên gương mặt nữ nhân.
Nhẹ nhàng chạm vào một giọt nước mắt trên mặt nữ nhân.
Nhìn thấy giót nước mắt trắng ngần long lanh kia, ởtrên đầu ngón tay của mình đang tản ra ánh sáng êm dịu, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng rung lên một cái.
Mới rồi, mặc dù hắn không có mở mắt ra, chỉ là, hắn lại có thể cảm nhận thật sâu sắc, nữ nhân này đối với hắn có tình yêu và sự lưu luyến không rời.
Nữ nhân này, trong lòng là có hắn! ! !
Trong lòng thầm nghĩ, Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, nhẹ nhàng nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
"Tiểu Nhạc Tử, trong lòng ngươi là có trẫm, đúng không! ?"
Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, dịu dàng như thế.
Chỉ là, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, lại tràn đầy vẻ chờ mong và căng thẳng lộ rõ.
Mặc dù, hắn nhận thấy được, nữ nhân này, trong lòng là có hắn.
Chỉ là, tại giờ này khắc này, Huyền Lăng Thương vẫn cực kì căng thẳng.
Bởi vì hắn sợ hãi, điều đó chỉ là sự tình nguyện một phía của hắn.
Hắn sợ hãi, đáp án mà thiếu nữ này nói ra, không phải điều hắn muốn. Đến lúc đó, hắn nghĩ , hắn sẽ nổi điên. . .
Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương căng thẳng không thôi, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt lập tức ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt tràn đầy nước mắt , càng là trợn tròn cực to, nhìn chằm chằm vào trên mặt nam nhân.
Lại thấy nam nhân chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, thế nhưng, trong đôi mắt nhìn nàng kia, sự căng thẳng trong mắt là không che dấu chút nào.
Huyền Lăng Thương hắn, hiện tại khẳng định rất căng thẳng!
Hắn là đang sợ hãi sao! ?
Trong lòng hắn , cũng là có nàng, đúng không! ?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vừa xòe ra.
"Vâng Hoàng thượng, trong lòng nô tài, là có hoàng thượng! Nô tài, thích Hoàng thượng, thật thích, thật thích!"