Thấy vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc cong lên một cái, ngọt ngào cười một tiếng.
Lập tức, liền cầm lấy một cái Mi Bút, tính toán kẻ mi.
Không ngờ, một bên Huyền Lăng Thương thấy thế, cũng là duỗi bàn tay ra, đoạt lấy Mi Bút trên tay nàng.
"Ách! ? Lăng Thương! ?"
Mi Bút trên tay bị đoạt, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc ngẩn ra, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, đều là nghi hoặc.
Lại thấy Huyền Lăng Thương si mê cười một tiếng, mở miệng nói.
"Để trẫm làm."
Nam nhân mở miệng vừa nói dứt lời, liền bắt đầu chăm chú tô kẻ lông mi cho Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi ở nơi này, hưởng thụ mỹ nam hầu hạ.
Nghĩ đến, được Hoàng đế cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc tự mình chải tóc, kẻ mi, đâu phải là người bình thường có khả năng hưởng thụ nổi đây!
Nàng đây chính là may mắn tu mấy đời mới có được đây! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy cảm giác tự kiêu sung sướng.
Mắt nhung nhẹ nhàng vừa ngước lên, lẳng lặng đánh giá nam nhân đang kẻ mi cho chính mình.
Chỉ thấy hiện tại trên gương mặt tuấn mỹ mê hoặc kia của nam nhân , đều là dáng vẻ chăm chú.
Hơn nữa, động tác của nam nhân, là dịu dàng như vậy, từ từ giúp nàng kẻ lại lông mày, từng tí lại từng tí.
Nhìn thấy vẻ mặt nam nhân chăm chú, hành động dịu dàng, lại thêm ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người kia, từng chút một, Đồng Nhạc Nhạc trong bất tri bất giác, liền đắm chìm vào vẻ đẹp của nam nhân, vô phương tự kềm chế. . .
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, nam nhân mới từ từ để Mi Bút trong tay xuống, bạc môi hé mở, nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Được rồi, tô được rồi, Nhạc nhi ngươi xem một chút có tốt không! ?"
Nghe được lời này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc mới phục hồi tinh thần lại, lập tức, mắt nhung vừa nhìn, liền thấy ngay khuôn mặt thiếu nữ trong gương đồng.
Chỉ thấy lông mi thiếu nữ vốn là cong cong, hiện nay dùng Mi Bút kẻ thêm vài nét bút, càng hiện ra sức sống.
Mặt như tranh vẽ, đôi môi đỏ mọng chúm chím, mỗi một chỗ, đều hoàn mỹ tinh xảo, phảng phất dường như tiên nữ đi ra từ trong tranh.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
"Thật không tồi chút nào! Không nghĩ tới Lăng Thương lại biết chải tóc, búi tóc, còn có thể kẻ mi. Nếu như không biết, thật đúng là nghĩ đến ngươi đã từng làm những việc lặt vặt này cho nữ nhân nào đó đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thong thả tán thưởng.
Không ngờ, Huyền Lăng Thương nghe vậy, lại mở miệng cười một tiếng.
"Những việc lặt vặt này, trẫm trước kia thật đúng là đã làm cho một nữ nhân đó!"
"Cái gì! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, đôi mắt mở to, sau đó, lập tức quay đầu, quay sang Huyền Lăng Thương mở miệng hỏi.
"Ngươi, thật sự đã làm những việc lặt vặt này nữ nhân khác! ? Nữ nhân kia là ai! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hàng mi cau lại, vẻ ghen tức trên mặt không che dấu chút nào.
Dù sao, nam nhân trước mắt này, là nam nhân quan trọng nhất mà nàng đời này thích nhất.
Từ trong miệng nam nhân chính mình yêu mến , nghe được những lời này, nếu đổi là bất cứ nữ nhân nào, đều sẽ ghen tị không vui, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng không ngoại lệ!
Nghĩ đến trước kia, đã từng có một nữ nhân, cũng được Huyền Lăng Thương chăm chú chải tóc, kẻ mi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, liền càng tỏ ra không thích thú gì .
Môi đỏ mọng hơi trề ra, càng là dẩu lên cao cao, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, có tức giận, ghen tức, và rõ ràng vô cùng uất ức.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc ghen tị tức giận đan xen, Huyền Lăng Thương cúi nhìn thiếu nữ cực kì ghen tuông trước mắt , trong lòng sung sướng vô cùng.
Chỉ là trên mặt lại làm ra vẻ nghiêm túc nói.
"Là một nữ nhân đối với trẫm mà nói, cực kì quan trọng."
"Nữ nhân cực kì quan trọng! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang phẫn nộ không thôi , chỉ cảm thấy trong lòng 'Xoẹt' một tiếng, một ngọn lửa vô danh, liền bốc lên cao cao, xông thẳng lên tới đỉnh đầu.
Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là dường như phun lửa.
Môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cả giận nói.
"Là ai! ?"
Tại sao nàng cho tới bây giờ cũng không biết có chuyện này! ?
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tức giận lẫn nghi hoặc, biểu hiện trên mặt nàng , phảng phất rất làm vừa lòng Huyền Lăng Thương.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương đột nhiên vênh vênh tự đắc, tiếng cười to cởi mở sung sướng kia liền phút chốc tuôn ra từ trong miệng hắn.
"Ha ha ha ha ha ha. . . Nhạc nhi, hiện tại là ngươi đang ghen phải không! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, lại thấy dáng vẻ Huyền Lăng Thương sung sướng cười to như vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là liền buồn bực.
Sau đó, hàng mi liền dựng ngược, cả người liền nhảy dựng lên từ trên chỗ ngồi, hai tay xiết chặt thành quyền, liền bắt đầu đấm bình bịch lên vồng ngực rắn chắc kia của Huyền Lăng Thương.
"Lăng Thương, ngươi hỗn đản! Đúng, ta là đang lên cơn ghen tuông! Ta liền thích ăn dấm chua đó, thì tính sao! ? Ngươi mau khai ra sự thực nhanh lên một chút , nữ nhân kia rốt cuộc là ai! ?"
Tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, cho tới bây giờ đều là không thể giấu được.
Mặc dù thừa nhận chính mình là đang cơn ghen tuông, thì có hơi bị mất mặt mũi.
Chỉ là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản. Nàng liền muốn biết, đối với Huyền Lăng Thương mà nói, nữ nhân cực kì quan trọng, rốt cuộc là ai!
Mỗi một nữ nhân, đều không thích trong cảm nhận của nam nhân chính mình thích, lại không phải quan trọng nhất, nàng cũng không ngoại lệ!
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc lửa giận công tâm, Huyền Lăng Thương chỉ là tùy ý để cho Đồng Nhạc Nhạc vung tay đấm vào trong ngực hắn.
Hắn liền thích thấy dáng vẻ thiếu nữ này tức phát điên, đặc biệt hiện tại!
Phảng phất là một chú mèo con bị dẫm lên cái đuôi, đang giương nanh múa vuốt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia, hiện rõ vẻ nén giận, hai gò má bởi vì tức giận mà đỏ rực.
Xem ra, phảng phất một quả táo chín đỏ, rất là mê người dễ thương!
Không nhịn được, Huyền Lăng Thương duỗi bàn tay ra, liền gắt gao giữ chặt đôi bàn tay nhỏ bé trắng như phấn của Đồng Nhạc Nhạc, sau đó không kìm hãm được cúi đầu thơm trộm một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Đồng Nhạc Nhạc.
Lại vào lúc Đồng Nhạc Nhạc nén giận, hắn mở miệng cười nói.
"Hảo, vậy trẫm nói cho ngươi, nữ nhân cực kì quan trọng đối với trẫm kia, kỳ thật chính là mẫu phi của trẫm ."
"A. . . mẫu phi của ngươi! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn sửng sốt.
Mắt nhung trợn tròn cực to, trong mắt đều là vẻ ngỡ ngàng.
Dù sao, nàng ghen lâu như vậy, thì ra, là đang tị nạnh với mẫu phi của Huyền Lăng Thương đây!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, một luồng khí khô nóng, liền từ đáy lòng bốc thẳng tắp lên đỉnh đầu, kèm theo đó là hai tai đều đỏ.
Đặc biệt, bị ánh mắt hài hước kia của Huyền Lăng Thương nhìn nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy càng lúc càng xấu hổ vô cùng .
Trời ạ!
Lần này đây, là mất mặt đại pháp rồi ! ! !
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc vô cùng ngượng ngùng, Huyền Lăng Thương phảng phất phi thường hoan hỉ với biểu hiện trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, nụ cười trong mắt càng rạng rỡ.
"Thế nào! ? Ngay cả mẫu phi của trẫm mà ngươi cũng muốn ăn dấm chua sao! ? Hả! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, không nhịn được đưa tay, nhẹ nhàng nâng lên cái cằm xinh xắn của Đồng Nhạc Nhạc , khiến biểu biện ngượng ngùng kia trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, vô cùng tinh tế hiện ra ở trong mắt của hắn.
Đồng Nhạc Nhạc vốn là quẫn bách khoái xấu hổ vô cùng, ở dưới ánh mắt mang theo nét trêu chọc hài hước kia của Huyền Lăng Thương, càng hiện ra quẫn bách ngượng ngùng .
"Ách, ta, ta mới không có đây. . ."
"Ngươi không có gì! ? Không có ăn dấm chua mẫu phi của trẫm! ? Ngươi liền thừa nhận đi, Nhạc nhi của trẫm, ngươi chính là một cái bình dấm chua nhỏ!"
Nam nhân mở miệng, cười nhẹ nói.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai gò má càng thêm nóng bỏng .
Bởi vì nàng lần này quả thực vô cùng mất mặt rồi. Đáng ghét nhất chính là, Huyền Lăng Thương hiện tại, lại vẫn còn phi thường hưởng thụ dáng vẻ quẫn bách mất mặt của nàng, quả thực muốn chọc giận chết nàng sao! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được, cũng là phát hỏa.
Cuối cùng, càng là không hề nghĩ ngợi, như một con sói vồ, liền đánh tới trên người Huyền Lăng Thương.
Hai tay càng là gắt gao nắm ở cổ Huyền Lăng Thương, hai chân cũng giống như bạch tuộc quấn chặt quanh eo Huyền Lăng Thương, há mồm liền nhắm tới trên vai hắn mà cắn.
"Hừ! Ai bảo ngươi chọc ghẹo ta, ta cắn chết ngươi! ! !"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cả giận nói, sau đó, càng là không hề nghĩ ngợi, liền há mồm cắn bả vai Huyền Lăng Thương.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc vì là ngượng ngùng quẫn bách nên cũng không nghĩ tới gì nữa, chỉ là muốn trừng trị thật tốt một phen kẻ làm chuyện xấu chọc ghẹo nàng thôi.
Bị Đồng Nhạc Nhạc giống như Hầu Tử ( con khỉ) đeo trên người mình, Huyền Lăng Thương trên mặt đầu tiên là sửng sốt.
Sau một khắc, chỉ cảm thấy bả vai đau nhói, là thiếu nữ này đang cắn hắn đây!
Đối với hành động này của thiếu nữ , nếu như thay đổi là những người khác, khẳng định là không dám.
Tuy nhiên, thiếu nữ này, chính là không giống người thường, dám làm những chuyện mà người khác không dám làm.
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là, hắn lại cũng không có một chút tức giận nào.
Ngược lại nhìn thấy thiếu nữ này, bởi vì bị chính mình trêu chọc để từ xấu hổ thành tức giận, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị.
Chỉ là, thiếu nữ này, nhe răng thật đúng là dữ tợn, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy miếng thịt trên vai , hình như đều phải bị cắn rời ra rồi.
Hiển nhiên, thiếu nữ này, bị chính mình làm tức tối không nhẹ đây!
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, ngữ điệu mang nét hài hước mà cười nói.
"Nhạc nhi, ngươi đây là muốn tuyên bố chủ quyền của ngươi , nói cho những người khác, trẫm là người của ngươi sao! ?"
"Ách. . . ! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, hiển nhiên có hơi không hiểu ý.
Sau một khắc, lại thấy ánh mắt tràn đầy mập mờ kia của Huyền Lăng Thương , đang nhìn chằm chằm vào trên cổ của chính mình, lúc này hiểu được .
Lập tức, khuôn mặt đỏ lên, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
"Hừ! Mới không phải đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cả mặt đỏ rần, đôi môi đỏ mọng kia, càng là trề ra cao cao.
Nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, làn da màu hồng nhạt, cái miệng nhỏ nhắn đang trề ra, mặt mày đầy vẻ hờn dỗi, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một phen. Lập tức, không kìm hãm được,hắn liền áp tới cái miệng nhỏ nhắn đang dẩu lên cao cao kia của Đồng Nhạc Nhạc mà hôn một cái.
Bị Huyền Lăng Thương hôn trộm một cái, lại thấy hắn tràn đầy dáng vẻ si mê xấu xa, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này vừa là ngượng ngùng, lại không che dấu nổi ngọt ngào.
Hơi nở nụ cười, nàng liền không nhịn được vươn quyền, nhẹ nhàng đấm vào vồng ngực rắn chắc kia của Huyền Lăng Thương.
"Bại hoại!"
"Ha hả, nam nhân không xấu, nữ nhân không thích, không phải sao! ? Nhạc nhi hiện tại, phải chăng là hiện tại đang chết mê chết mệt trẫm đây! ?"
Đối với lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương không hề phản bác chút nào , ngược lại dường như lấy làm tự hào.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc vừa là im lặng, vừa là buồn cười.
Tại sao trước kia, nàng cũng không biết rõ, Huyền Lăng Thương sẽ có một mặt chẳng hề kiềm chế như vậy ! ? Là hắn trước đây che giấu quá kĩ sao! ?
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vừa thấy chính mình cười ra tiếng, sợ những người khác nghi ngờ, lập tức đưa tay lên bịt miệng, che môi, ra vẻ ho khanmột tiếng.
Tuy nhiên, bả vai nàng run lên bần bật, đã để lộ suy nghĩ trong lòng của nàng. . .
Thấy vậy, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc , càng thêm phần bất đắc dĩ.
Tiểu thái giám này, thật sự rất nghịch ngợm!
Lại dám làm chuyện xấu ngay trước mắt mình, là do mình quá dung túng hắnsao! ?
Trong lòng Huyền Lăng Thương chợt nhớ ra, nhìn lại người đang ngồi ở trước mặt mình,An Y Nagiả bộ đoan trang, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mặt này, thật sự làm bộ.
Vì vậy, Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng mở miệng, nói:
"Trẫm còn nhiều việc quan trọng, nếu không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống trước đi!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu rõ ràng đang ra lệnh đuổi khách.
An Y Na nghe vậy, trên mặt có chút không muốn.
Dù sao hôm nay thật vất vả mới được gặp mặt nam nhân này, nếu cứ như vậy rời khỏi, nàng có chút không muốn.
Nghĩ tới đây, An Y Na hé mở môi đỏ mọng, muốn mở miệng nói thêm cái gì đó.
Tuy nhiên chỉ sau một khắc, An Y Na cảm thấy bụng mình đột nhiên thắt lại, ngay sau đó là một trận sóng mãnh liệt, mọi thứ đảo lộn, trong bụng lập tức dâng lên ý muốn xả chất thải .
Đối với biến hóa đột nhiên xuất hiện trong bụng mình, khiến cho trong lòng An Y Na giật mình, biến sắc.
“Tại sao đang yên đang lành, lại đau bụng như vậy! ?"
An Y Na theo bản năng một bên che bụng đang không ngừng sôi sục, một bên thì thào nghi hoặc không thôi.
Cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau, An Y Na không dám ở lại, dường như trong bụng có gì đó, sắp phun ra.
Nhận thấy điều này, An Y Na thần sắc bối rối, lập tức đứng lên, hướng Huyền Lăng Thương mở miệng nói:
"Nếu là như vậy, An Y Na xin được cáo lui trước."
An Y Navừa nói dứt lời, cũng không kịp đợi Huyền Lăng Thương mở miệng, lập tức xoay người vội vã rời đi.
Ai biết, khi đi đến cửa, đột nhiên 'Bủm' một tiếng, không nhịn được mà thả một cái rắm thật vang dội !
Cùng với một tiếng rắm vang dội này, là một luồng khí hôi thối, theo gió thổi tới.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vừa bịt chặt mũi, vừa vươn ống tay áo xua xua trước không khí, cuối cùng còn không quên dùng giọng nói đủ để An Y Na có thể nghe được:
"Nha, thật thối!"
Đồng Nhạc Nhạc giật mình mở miệng la lên.
An Y Na đã đi ra đến cửa, rõ ràng là nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc.
Thân thể An Y Na chợt cứng đờ, nhưng rồi, cũng không dám quay đầu, mà dùng tốc độ nhanh như chớp, chạy ra khỏi điện Dưỡng Tâm.
Nhìn thấy An Y Na một bộ dáng chạy trối chết, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được cúi đầu cười trộm.
Chínhlà, nàng không dám lớn tiếng cười, sợ Huyền Lăng Thương sẽ phát hiện tất cảnhững việc này đều do nàng làm chuyện xấu.
Chỉ là, nhịn cười như vậy, thật sự khó chịu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy cả bụng mình đều đau, còn cố cắn chặt quai hàm cố nhịn.
Kết quả là, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đồng Nhạc Nhạc, vừa cười vừa phải gắt gao chịu đựng, nhịn đến đường nét trên mặt đều nhăn lại.
Nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh làm chuyện xấu, muốn cười lại không dám cười, đến mức cả khuôn mặt nhăn lại giống như một đóa hoa, Huyền Lăng Thương không khỏi bĩu môi một cái, cười nhẹ một tiếng.
"Muốn cười, cứ cười đi! ? Nhìn ngươi nhịn đến cực khổ như vậy."
Nghe được lời này Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc rốt cục không nhịn được, ngửa đầu lên cười thật sảng khoái:
"Ha ha, Hoàng thượng, ngươi thấy sao! ? Ha ha ha ha ha ha, bộ dạng An tiểu thư kia, ha ha. . ."
Vừa nghĩ tới An Y Na bình thường không ngừng giả bộ đoan trang thục trước mặt Huyền Lăng Thương, nhưng vừa rồi lại mất mặt như vậy trước Huyền Lăng Thương, nghĩ đến đây, hiện tại khẳng định nàng ta ở trong nhà xí vừa cầu trời khấn phật, vừa cắn khăn tay khóc không ra nước mắt.
Ha ha, chỉ cần nghĩ tới đã thấy hả lòng hả dạ!
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đắc ý dào dạt cười ha hả, tiếng cười sung sướng kia, âm lượng cực lớn, lên đến tận trời cao.
"Ha ha ha ha ha ha, không được Hoàng thượng, nô tài đau bụng quá. . ."
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc cười cả bụng đều đau, nước mắt đều chảy ra, quan trọng nhất là, nàng cười không thể dừng lại được.
"Ha ha, nô tài cười không thể dừng lại được, ha ha ha ha ha ha. . ."
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vừa ôm bụng cười ha ha, vừa vươn ống tay áo lau nước mắt vì cười mà chảy ra, bộ dáng cười sung sướng, đường như rất có sức hút dường, khóe miệng Huyền Lăng Thương nụ cười càng sâu.
Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết chính mình cười bao lâu, chỉ cảm thấy bụng đau, miệng cũng mỏi, còn ống tay áo cũng đầy nước mắt, chỉ là, nàng cười không thể dừng lại được.
Bởi vì chỉ cần nàng nghĩ đến dáng vẻ An Y Na đánh rắm khi nãy, nàng liền cảm thấy buồn cười không thôi.
Tuy nhiên, khi Đồng Nhạc Nhạc đang cười không dứt được, lại nghe thấy câu nói kế tiếp củaHuyền Lăng Thương, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, bởi vì :
"Nếu như ngươi không thể ngừng cười, có lẽ ngươi nên uống một ly trà mà ngươi tự mình pha chế."
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt, giống như đang nói hôm nay thời tiết như thế nào.
Nhưng mà, nghe thấy nam nhân này nói vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lộp bộp một tiếng, nụ cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm nam nhân bên kia.
Khi đối mặt với nụ cười như có như không của nam nhân kia, lại thấy đôi huyết mâu sáng như gương, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Ngay từ đầu, Huyền Lăng Thương đã biết hết mọi chuyện. . .
Trời ạ!
Là do tâm tư nàng rất dễ khiến người khác đoán được, hay là, nam nhân này có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác! ?
Có lẽ, là vế sau đi! ?
Một người tâm hồn trong sáng như gương, lại ở cùng một nam nhânkhôn khéo biết nhìn xa trông rộng, nhất định phải đề dùng hết tinh thần để đối phó mới được, bằng không, nếu bị Huyền Lăng Thương phát hiện thân phận của mình qua lời nói thì. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sợ hãi một hồi.
Thấy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, trong mắt còn xẹt qua vài phần căng thẳng, Huyền Lăng Thương chỉ cho là Đồng Nhạc Nhạc sợ bị hắn trách cứ, làn môi hồng hé mở, không khỏi mở miệng nói:
"Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a, lại dám ở ngay trước mắttrẫm làm ra chuyện như vậy! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, lời nói nhẹ nhàng, huyết mâu nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, nở nụ cười như có như không, chỉ là, nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, còn có đôi mắt cao sâu thẳm khó dò của hắn, làm cho Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng một hồi mà không biết tại sao.
Ngay sau đó, 'Phịch' một tiếng, lập tức quỳ rạp trên đất.
"Xin Hoàng thượng thứ tội a! Nô tài… nô tài kỳ thật lá gan rất nhỏ. . ."
"Lá gan của ngươi nhỏ! ? Nhát gan lại làm ra chuyện như vậy sao! ? Nói đi, ngươi hẳn là hạ thuốc xổtrong chén của nàng đi! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, tuy là câu nghi vấn, lại nói vô cùng khẳng định.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thấy vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc cong lên một cái, ngọt ngào cười một tiếng.
Lập tức, liền cầm lấy một cái Mi Bút, tính toán kẻ mi.
Không ngờ, một bên Huyền Lăng Thương thấy thế, cũng là duỗi bàn tay ra, đoạt lấy Mi Bút trên tay nàng.
"Ách! ? Lăng Thương! ?"
Mi Bút trên tay bị đoạt, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc ngẩn ra, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, đều là nghi hoặc.
Lại thấy Huyền Lăng Thương si mê cười một tiếng, mở miệng nói.
"Để trẫm làm."
Nam nhân mở miệng vừa nói dứt lời, liền bắt đầu chăm chú tô kẻ lông mi cho Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi ở nơi này, hưởng thụ mỹ nam hầu hạ.
Nghĩ đến, được Hoàng đế cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc tự mình chải tóc, kẻ mi, đâu phải là người bình thường có khả năng hưởng thụ nổi đây!
Nàng đây chính là may mắn tu mấy đời mới có được đây! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy cảm giác tự kiêu sung sướng.
Mắt nhung nhẹ nhàng vừa ngước lên, lẳng lặng đánh giá nam nhân đang kẻ mi cho chính mình.
Chỉ thấy hiện tại trên gương mặt tuấn mỹ mê hoặc kia của nam nhân , đều là dáng vẻ chăm chú.
Hơn nữa, động tác của nam nhân, là dịu dàng như vậy, từ từ giúp nàng kẻ lại lông mày, từng tí lại từng tí.
Nhìn thấy vẻ mặt nam nhân chăm chú, hành động dịu dàng, lại thêm ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người kia, từng chút một, Đồng Nhạc Nhạc trong bất tri bất giác, liền đắm chìm vào vẻ đẹp của nam nhân, vô phương tự kềm chế. . .
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, nam nhân mới từ từ để Mi Bút trong tay xuống, bạc môi hé mở, nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Được rồi, tô được rồi, Nhạc nhi ngươi xem một chút có tốt không! ?"
Nghe được lời này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc mới phục hồi tinh thần lại, lập tức, mắt nhung vừa nhìn, liền thấy ngay khuôn mặt thiếu nữ trong gương đồng.
Chỉ thấy lông mi thiếu nữ vốn là cong cong, hiện nay dùng Mi Bút kẻ thêm vài nét bút, càng hiện ra sức sống.
Mặt như tranh vẽ, đôi môi đỏ mọng chúm chím, mỗi một chỗ, đều hoàn mỹ tinh xảo, phảng phất dường như tiên nữ đi ra từ trong tranh.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
"Thật không tồi chút nào! Không nghĩ tới Lăng Thương lại biết chải tóc, búi tóc, còn có thể kẻ mi. Nếu như không biết, thật đúng là nghĩ đến ngươi đã từng làm những việc lặt vặt này cho nữ nhân nào đó đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thong thả tán thưởng.
Không ngờ, Huyền Lăng Thương nghe vậy, lại mở miệng cười một tiếng.
"Những việc lặt vặt này, trẫm trước kia thật đúng là đã làm cho một nữ nhân đó!"
"Cái gì! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, đôi mắt mở to, sau đó, lập tức quay đầu, quay sang Huyền Lăng Thương mở miệng hỏi.
"Ngươi, thật sự đã làm những việc lặt vặt này nữ nhân khác! ? Nữ nhân kia là ai! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hàng mi cau lại, vẻ ghen tức trên mặt không che dấu chút nào.
Dù sao, nam nhân trước mắt này, là nam nhân quan trọng nhất mà nàng đời này thích nhất.
Từ trong miệng nam nhân chính mình yêu mến , nghe được những lời này, nếu đổi là bất cứ nữ nhân nào, đều sẽ ghen tị không vui, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng không ngoại lệ!
Nghĩ đến trước kia, đã từng có một nữ nhân, cũng được Huyền Lăng Thương chăm chú chải tóc, kẻ mi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, liền càng tỏ ra không thích thú gì .
Môi đỏ mọng hơi trề ra, càng là dẩu lên cao cao, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, có tức giận, ghen tức, và rõ ràng vô cùng uất ức.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc ghen tị tức giận đan xen, Huyền Lăng Thương cúi nhìn thiếu nữ cực kì ghen tuông trước mắt , trong lòng sung sướng vô cùng.
Chỉ là trên mặt lại làm ra vẻ nghiêm túc nói.
"Là một nữ nhân đối với trẫm mà nói, cực kì quan trọng."
"Nữ nhân cực kì quan trọng! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang phẫn nộ không thôi , chỉ cảm thấy trong lòng 'Xoẹt' một tiếng, một ngọn lửa vô danh, liền bốc lên cao cao, xông thẳng lên tới đỉnh đầu.
Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là dường như phun lửa.
Môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cả giận nói.
"Là ai! ?"
Tại sao nàng cho tới bây giờ cũng không biết có chuyện này! ?
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tức giận lẫn nghi hoặc, biểu hiện trên mặt nàng , phảng phất rất làm vừa lòng Huyền Lăng Thương.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương đột nhiên vênh vênh tự đắc, tiếng cười to cởi mở sung sướng kia liền phút chốc tuôn ra từ trong miệng hắn.
"Ha ha ha ha ha ha. . . Nhạc nhi, hiện tại là ngươi đang ghen phải không! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, lại thấy dáng vẻ Huyền Lăng Thương sung sướng cười to như vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là liền buồn bực.
Sau đó, hàng mi liền dựng ngược, cả người liền nhảy dựng lên từ trên chỗ ngồi, hai tay xiết chặt thành quyền, liền bắt đầu đấm bình bịch lên vồng ngực rắn chắc kia của Huyền Lăng Thương.
"Lăng Thương, ngươi hỗn đản! Đúng, ta là đang lên cơn ghen tuông! Ta liền thích ăn dấm chua đó, thì tính sao! ? Ngươi mau khai ra sự thực nhanh lên một chút , nữ nhân kia rốt cuộc là ai! ?"
Tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, cho tới bây giờ đều là không thể giấu được.
Mặc dù thừa nhận chính mình là đang cơn ghen tuông, thì có hơi bị mất mặt mũi.
Chỉ là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản. Nàng liền muốn biết, đối với Huyền Lăng Thương mà nói, nữ nhân cực kì quan trọng, rốt cuộc là ai!
Mỗi một nữ nhân, đều không thích trong cảm nhận của nam nhân chính mình thích, lại không phải quan trọng nhất, nàng cũng không ngoại lệ!
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc lửa giận công tâm, Huyền Lăng Thương chỉ là tùy ý để cho Đồng Nhạc Nhạc vung tay đấm vào trong ngực hắn.
Hắn liền thích thấy dáng vẻ thiếu nữ này tức phát điên, đặc biệt hiện tại!
Phảng phất là một chú mèo con bị dẫm lên cái đuôi, đang giương nanh múa vuốt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia, hiện rõ vẻ nén giận, hai gò má bởi vì tức giận mà đỏ rực.
Xem ra, phảng phất một quả táo chín đỏ, rất là mê người dễ thương!
Không nhịn được, Huyền Lăng Thương duỗi bàn tay ra, liền gắt gao giữ chặt đôi bàn tay nhỏ bé trắng như phấn của Đồng Nhạc Nhạc, sau đó không kìm hãm được cúi đầu thơm trộm một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Đồng Nhạc Nhạc.
Lại vào lúc Đồng Nhạc Nhạc nén giận, hắn mở miệng cười nói.
"Hảo, vậy trẫm nói cho ngươi, nữ nhân cực kì quan trọng đối với trẫm kia, kỳ thật chính là mẫu phi của trẫm ."
"A. . . mẫu phi của ngươi! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn sửng sốt.
Mắt nhung trợn tròn cực to, trong mắt đều là vẻ ngỡ ngàng.
Dù sao, nàng ghen lâu như vậy, thì ra, là đang tị nạnh với mẫu phi của Huyền Lăng Thương đây!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, một luồng khí khô nóng, liền từ đáy lòng bốc thẳng tắp lên đỉnh đầu, kèm theo đó là hai tai đều đỏ.
Đặc biệt, bị ánh mắt hài hước kia của Huyền Lăng Thương nhìn nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy càng lúc càng xấu hổ vô cùng .
Trời ạ!
Lần này đây, là mất mặt đại pháp rồi ! ! !
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc vô cùng ngượng ngùng, Huyền Lăng Thương phảng phất phi thường hoan hỉ với biểu hiện trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, nụ cười trong mắt càng rạng rỡ.
"Thế nào! ? Ngay cả mẫu phi của trẫm mà ngươi cũng muốn ăn dấm chua sao! ? Hả! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, không nhịn được đưa tay, nhẹ nhàng nâng lên cái cằm xinh xắn của Đồng Nhạc Nhạc , khiến biểu biện ngượng ngùng kia trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, vô cùng tinh tế hiện ra ở trong mắt của hắn.
Đồng Nhạc Nhạc vốn là quẫn bách khoái xấu hổ vô cùng, ở dưới ánh mắt mang theo nét trêu chọc hài hước kia của Huyền Lăng Thương, càng hiện ra quẫn bách ngượng ngùng .
"Ách, ta, ta mới không có đây. . ."
"Ngươi không có gì! ? Không có ăn dấm chua mẫu phi của trẫm! ? Ngươi liền thừa nhận đi, Nhạc nhi của trẫm, ngươi chính là một cái bình dấm chua nhỏ!"
Nam nhân mở miệng, cười nhẹ nói.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai gò má càng thêm nóng bỏng .
Bởi vì nàng lần này quả thực vô cùng mất mặt rồi. Đáng ghét nhất chính là, Huyền Lăng Thương hiện tại, lại vẫn còn phi thường hưởng thụ dáng vẻ quẫn bách mất mặt của nàng, quả thực muốn chọc giận chết nàng sao! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được, cũng là phát hỏa.
Cuối cùng, càng là không hề nghĩ ngợi, như một con sói vồ, liền đánh tới trên người Huyền Lăng Thương.
Hai tay càng là gắt gao nắm ở cổ Huyền Lăng Thương, hai chân cũng giống như bạch tuộc quấn chặt quanh eo Huyền Lăng Thương, há mồm liền nhắm tới trên vai hắn mà cắn.
"Hừ! Ai bảo ngươi chọc ghẹo ta, ta cắn chết ngươi! ! !"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cả giận nói, sau đó, càng là không hề nghĩ ngợi, liền há mồm cắn bả vai Huyền Lăng Thương.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc vì là ngượng ngùng quẫn bách nên cũng không nghĩ tới gì nữa, chỉ là muốn trừng trị thật tốt một phen kẻ làm chuyện xấu chọc ghẹo nàng thôi.
Bị Đồng Nhạc Nhạc giống như Hầu Tử ( con khỉ) đeo trên người mình, Huyền Lăng Thương trên mặt đầu tiên là sửng sốt.
Sau một khắc, chỉ cảm thấy bả vai đau nhói, là thiếu nữ này đang cắn hắn đây!
Đối với hành động này của thiếu nữ , nếu như thay đổi là những người khác, khẳng định là không dám.
Tuy nhiên, thiếu nữ này, chính là không giống người thường, dám làm những chuyện mà người khác không dám làm.
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là, hắn lại cũng không có một chút tức giận nào.
Ngược lại nhìn thấy thiếu nữ này, bởi vì bị chính mình trêu chọc để từ xấu hổ thành tức giận, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị.
Chỉ là, thiếu nữ này, nhe răng thật đúng là dữ tợn, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy miếng thịt trên vai , hình như đều phải bị cắn rời ra rồi.
Hiển nhiên, thiếu nữ này, bị chính mình làm tức tối không nhẹ đây!
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, ngữ điệu mang nét hài hước mà cười nói.
"Nhạc nhi, ngươi đây là muốn tuyên bố chủ quyền của ngươi , nói cho những người khác, trẫm là người của ngươi sao! ?"
"Ách. . . ! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, hiển nhiên có hơi không hiểu ý.
Sau một khắc, lại thấy ánh mắt tràn đầy mập mờ kia của Huyền Lăng Thương , đang nhìn chằm chằm vào trên cổ của chính mình, lúc này hiểu được .
Lập tức, khuôn mặt đỏ lên, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
"Hừ! Mới không phải đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cả mặt đỏ rần, đôi môi đỏ mọng kia, càng là trề ra cao cao.
Nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, làn da màu hồng nhạt, cái miệng nhỏ nhắn đang trề ra, mặt mày đầy vẻ hờn dỗi, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một phen. Lập tức, không kìm hãm được,hắn liền áp tới cái miệng nhỏ nhắn đang dẩu lên cao cao kia của Đồng Nhạc Nhạc mà hôn một cái.
Bị Huyền Lăng Thương hôn trộm một cái, lại thấy hắn tràn đầy dáng vẻ si mê xấu xa, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này vừa là ngượng ngùng, lại không che dấu nổi ngọt ngào.
Hơi nở nụ cười, nàng liền không nhịn được vươn quyền, nhẹ nhàng đấm vào vồng ngực rắn chắc kia của Huyền Lăng Thương.
"Bại hoại!"
"Ha hả, nam nhân không xấu, nữ nhân không thích, không phải sao! ? Nhạc nhi hiện tại, phải chăng là hiện tại đang chết mê chết mệt trẫm đây! ?"
Đối với lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương không hề phản bác chút nào , ngược lại dường như lấy làm tự hào.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc vừa là im lặng, vừa là buồn cười.
Tại sao trước kia, nàng cũng không biết rõ, Huyền Lăng Thương sẽ có một mặt chẳng hề kiềm chế như vậy ! ? Là hắn trước đây che giấu quá kĩ sao! ?