“Được rồi, để nàng ở chỗ này, các ngươi có thể ra ngoài”
Đợi cho Độc Cô Ngạo Phong đặt cô gái lên giường, cô gái áo đen lập tức mở miệng.
Nghe vậy, trên mặt Độc Cô Ngạo Phong có vài phần không yên lòng.
Linh Nhi đứng một bên thấy vậy lập tức mở miệng nói:
“Lúc này bà bà đang làm việc, không thích có người ở bên cạnh, được rồi, chắc là ngươi cũng mệt lắm, trước hết ta mang các ngươi đi nghỉ ngơi đã”
Nghe được Linh Nhi nói vậy, Độc Cô Ngạo Phong gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn cô gái áo đen:
“Vậy đành làm phiền Vô Tình bà bà, mong bà bà chữa trị cho Nhạc nhi”
Nam nhân mở miệng, giọng nói khẩn cầu.
Nghe vậy, nữ nhân áo đen chỉ mấp máy môi.
Đợi cho toàn bộ người đi hết, cô gái áo đen mới đến bên giường, lẳng lặng nhìn cô gái đang hôn mê, trên mặt hiện lên đầy sự hâm mộ.
Như nghĩ tới gì đó, mở miệng thì thào.
“Không nghĩ tới con trai ngươi lại là người chung tình đến vậy”
…..
Đồng Nhạc Nhạc vẫn chưa tỉnh ngủ, một lúc sau từ từ tỉnh dậy, cảm thấy đầu rỗng tuếch, trong khoảnh khắc, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Một lúc sau, con mắt chuyển động đánh giá bốn phía.
Chỉ thấy đây là căn phòng nhỏ xa lạ.
Căn phòng hết sức đơn giản, không giống Hoàng cung xanh vàng rực rỡ.
Nhưng mà trong phòng hết sức sạch sẽ.
Vừa đánh giá căn phòng xong, Đồng Nhạc Nhạc thu hồi ánh mắt lại nhìn thấy nam nhân đang ngủ say trước giường của nàng.
Nhìn dáng vẻ nam nhân, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc mở to, có vài phần kinh ngạc.
Chỉ thấy trên người nam nhân mặc bộ mãng bào, phác họa rõ nét thân hình to lớn của hắn.
Đầu đội mũ đen, che kín hai vai, dài đến tận hông, càng nhìn càng tuấn tú vô cùng.
Hàng lông mày sắc nhọn, cái mũi thẳng tắp, cánh mũi cân xứng, đôi môi đỏ mọng, chiếc cằm cương nghị, một góc nhìn đều hết sức hoàn hảo, tạo nên gương mặt tuấn tú phi phàm.
Làm cho nàng ngạc nhiên hơn là nam nhân này không phải ai khác chính là Bạch Thập Nhị mấy tháng rồi chưa gặp, không phải gọi là Độc Cô Ngạo Phong mới đúng!
Lúc đầu hắn rời đi, nàng cho rằng kiếp này sẽ không gặp lại, không nghĩ tới giờ hắn lại xuất hiện trước mặt nàng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nàng nghi hoặc, nam nhân vốn đang ngủ say, đầu tiên chân mày cau lại, lập tức mở mắt.
Có lẽ cảm nhận được điều gì, nam nhân vừa mở mắt liền nhìn quanh một lượt, sau đó rơi vào chỗ của Đồng Nhạc Nhạc.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của nàng, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đầu tiên là sửng sốt, lập tức không kìm được mà la lên thành tiếng.
“Nhạc nhi, nàng tỉnh rồi sao? Thật sự là tốt quá”
Nam nhân mở miệng, giọng nói không che giấu nổi niềm vui bất ngờ.
Nghe được lời này của hắn, lại nhìn thấy bộ dạng kích động vui vẻ đó, nàng cũng tràn đầy sửng sốt, mơ hồ.
“Thập Nhị, tại sao ngươi lại ở đây, còn nữa, đây là chỗ nào? Tại sao ta lại ở đây?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng tràn đầy nghi hoặc.
Giờ phút này, nàng cảm thấy cả người vô lực, mềm nhũn, trong đầu trống rỗng, không có sức để suy nghĩ nhiều.
Nghe được câu hỏi của nàng, lại thấy bộ dạng nghi hoặc đó, Độc Cô Ngạo Phong lập tức trả lời:
“Nhạc nhi, đây là Thiên Tuyệt sơn, trên đường đi Linh Nhạc quốc, phát hiện một người trôi trên biển, cho người cứu lên thì thấy nàng bị thương rất nặng cho nên ta mang nàng đến Thiên Tuyệt sơn cầu thần y chữa bệnh cho nàng”
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, nói ngắn gọn, không nói đến những gian khổ khi cầu y.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trên mặt hết sức sửng sốt.
Nàng cố nhớ đến chuyện trước đây.
Nghĩ đến chuyện ngày đó nàng biết được Tử Ngữ dịch dung thành Đỗ Uyển Nhu, có ý đồ xấu với Huyền Lăng Thương, ngày hắn lập hậu, ai biết rằng Huyền Lăng Dạ tạo phản, rơi vào kết cục thất bại, liền bắt nàng ra khỏi Hoàng cung, sau đó…
Một khắc sau, Đồng Nhạc Nhạc nhớ đến chuyện gì đáng sợ, trong lòng giật mình, ngay sau đó, đôi mắt mở to, đầy sợ hãi.
Hai tay theo bản năng sợ bụng mình.
Nhìn bụng bằng phẳng khác thường, khuôn mặt Độc Cô Ngạo Phong sửng sốt, trong thời gian ngắn không hiểu chuyện gì.
Chỉ nhìn thấy hai tay nàng đang sờ bụng mình, một lúc sau hiểu ra vấn đề, trong lòng không khỏi nhói lên.
“Đứa bé, con của ta vẫn còn sao?”
Cảm giác bụng của mình bằng phẳng, trái tim nàng như muốn văng ra khỏi ngực.
Không để ý chính mình đang còn suy yếu, lập tức xoay người nhảy từ trên giường xuống, sau đó vươn hai tay bắt lấy tay Độc Cô Ngạo Phong, hết sức căng thẳng.
“Thập Nhị, ngươi nhanh nói cho ta biết, con của ta vẫn còn sao?”
Nhìn thấy nàng như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở.
Dù sao một đứa bé đối với người mẹ mà nói là quan trọng đến cỡ nào.
Hắn không đành lòng nhìn cô gái trước mặt mình phải khổ sở, nhưng mà chuyện này không thể giấu diếm được….
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong cau mày, trả lời nàng:
“Nhạc Nhi, trước hết nàng không cần kích động như vậy, nàng vừa tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu”
“Thập Nhị,ngươi nhanh nói cho ta, con của ta vẫn còn sao? Ngươi nhanh nói cho ta biết đi”
Hắn hơi do dự, nhưng trong lòng biết chuyện này sớm muộn cũng phải nói.
“Nhạc nhi, sau này nàng vẫn có thể có con…”
“Ầm” một tiếng, lời nói của hắn vừa dứt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Trong đầu lập tức trống rỗng.
Mặc dù lúc tỉnh lại đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà lúc xác định xong, nàng chỉ cảm thấy tâm can mình vỡ nát.
“Đứa bé, con của ta… không còn?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thì thào.
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt, giờ phút này không còn một chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy.
Ngay sau đó, chỉ thấy nàng cau mày, đôi mắt tràn đầy thống khổ, một tầng mờ mịt nhanh chóng dâng lên.
Những giọt nước mắt long lanh, như chuỗi trân châu bị đứt, từng hạt nhỏ xuống ướt đẫm hai má.
“Con của ta, con của ta…”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng khóc, âm thanh tràn đầy tuyệt vọng, cùng với gương mặt tái nhợt, làm cho người ta nhìn đến đau lòng.
Hắn nhìn thấy cảnh này, càng cảm thấy lòng đau như dao cắt, hết sức thống khổ.
Dù sao hắn thà chịu đựng hết tất cả….
Bởi vì nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của nàng, hắn càng thêm đau.
“Nhạc Nhi, nàng không nên đau khổ quá mức, đứa bé sau này lại có”
“Không, con của ta, con của ta không còn, con của ta và Lăng Thương, hu hu…”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khóc đến thương tâm.
Dù sao đây chính là đứa bé của nàng và Huyền Lăng Thương, nàng yêu hắn như vậy, chờ mong hắn ra đời, dù hắn vẫn còn trong bụng, nhưng nó cũng là mạng của nàng.
Nhưng mà hiện tại, đứa bé đã không còn.
Đứa bé của nàng và Lăng Thương không còn nữa, không còn nữa…
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy lòng mình như thắt lại, như vạn tiễn xuyên tim…
Sau đó lại cảm thấy trong cổ ngòn ngọt, liền phốc một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, cảm thấy trước mắt tối sầm, lâm vào trong bóng tối.
“Nhạc nhi!”
Nữ nhân bi thương, miệng lại phun một ngụm máu, té xỉu trước mắt mình, Độc Cô Ngạo Phong mở to mắt, sắc mặt làm cho người ta sợ hãi.
“Người đâu, mau đến đây”
Ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc lên giường, hắn quay đầu hướng ra cửa gọi người.
Sau đó, nữ nhân áo đen vươn tay bắt mạch cho nàng, hàng lông mày lập tức nhíu lại.
“Thật vất vả nàng mới có thể tỉnh lại, lại không chịu được đả kích này”
Nữ nhân áo đen mở miệng, cau mày nói lớn.
Nghe được lời này, Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy lo lắng:
“Vô Tình bà bà, Nhạc nhi như thế nào? Cầu xin người cứu lấy nàng”
Hắn mở miệng, giọng nói tràn đầy đau lòng.
Dù sao hắn không thể mất nàng, nàng là mạng sống của hắn.
Trong lòng hắn tràn đầy lửa đốt, nữ nhân áo đen lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, không trả lời hắn, chỉ xuất châm, châm cứu cho Đồng Nhạc Nhạc.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, chỉ biết lo lắng đứng chờ một bên.
Thời gian trôi qua từng phút, chỉ thấy trên người Đồng Nhạc Nhạc bị cắm đầy châm, càng nhìn càng thấy ghê người.
Càng nhìn hắn càng đau lòng không thôi, chỉ hận không thể, chịu những đau đớn này thay cho nàng.
Từ từ, nữ nhân áo đen thu châm.
Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong mở miệng lo lắng hỏi thăm:
“Vô Tình bà bà, Nhạc nhi nàng sao rồi?”
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong hỏi, nữ nhân áo đen liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức cất ngân châm, trầm giọng nói:
“Ta có thể chữa trị vết thương trên người nàng ,nhưng tổn thương trong lòng ta không làm gì được”
Độc Cô Ngạo Phong nghe thấy vậy, không biết như thế nào/
Nhưng mà cô gái áo đen không thèm trả lời hắn, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Thấy vậy, hàng lông mày hắn nhăn lại, tràn đầy lo lắng.
Nhưng lúc này, nữ nhân đang hôn mê đột nhiên chau mày, có dấu hiệu tỉnh dậy.
Thấy vậy, trong lòng hắn hết sức vui vẻ. không kịp nghĩ gì, nhanh chóng tiến tới.
“Nhạc nhi, nàng tỉnh lại rồi sao? Nàng không sao chứ?”
Nhìn cô gái nằm trên giường, từ từ mở mắt, Độc Cô Ngạo Phong lo lắng hỏi.
Trong lòng biết nàng vì chuyện đứa bé mà đau lòng, hắn không biết an ủi như thế nào? Không ngờ nghe thấy câu kế tiếp của nàng, hắn chỉ cảm thấy Ầm một tiếng, như bị sét đánh.
“Nàng, nàng nói cái gì?”
Độc Cô Ngạo Phong mở to mắt, mày kiếm nhăn lại, tràn đầy kinh ngạc.
Đối với sự kinh ngạc của hắn, Cô gái nằm trên giường vẫn chưa tỉnh táo, khuôn mặt tái nhợt, tràn đầy nghi hoặc.
“Ngươi, là ai?”
Cô gái mở miệng, nhìn ánh mắt của hắn, như nhìn thấy một người xa lạ.
Độc Cô Ngạo Phong nghe xong, trong lòng giật mình, ngây người ra.
“Nàng, nàng thật không nhớ ta là ai sao?”
Tại sao có thể như vậy?
Mới vừa rồi nàng còn nhớ hắn, nhưng mà hiện tại, lại không nhớ được.
Trong lúc hắn nghi hoặc, trong đầu nhớ tới điều gì, lập tức hiểu được.
Nghĩ đến lời vừa rồi của Vô Tình bà bà, hắn vẫn không hiểu được.
Hiện tại rốt cuộc hắn cũng hiểu.
Bởi vì mất đi đứa bé làm cho nàng đau lòng không thôi, cho nên đem mọi chuyện quên hết.
Nghĩ tới đây, cho dù hết sức kinh ngạc, như mà cảm thấy đối với mọi người mà nói, có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Nghĩ đến chuyện thám tử hồi báo, biết được nàng trải qua thống khổ như thế nào ở Linh Nhạc quốc.
Trong lòng hắn vừa tức giận vừa đau lòng.
Nghĩ đến cô gái mình yêu bị nam nhân khác bắt nạt, mang bầu, lại bị giam lỏng trong phòng ngủ, cuối cùng, nam nhân đáng ghét còn lập nữ nhân khác làm Hoàng hậu, làm tổn thương lòng nàng.
Hiện tại, nàng vừa mất đi đứa bé, đối với một cô gái mà nói là đau đớn đến cỡ nào?
Nếu giờ nàng quên đi mọi chuyện, như vậy chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi.
Sau này hắn sẽ đối xử tốt với nàng…
Nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong hiện lên sự kiên định và thâm tình.
Đối với tâm tư của hắn, Đồng Nhạc Nhạc không biết, mà giờ phút này nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Trong lòng vừa lo lắng vừa nghi hoặc, làm cho nàng cảm thấy hết sức bối rối.
“Rốt cuộc ta là ai? Như thế nào một chút cũng không nhớ được, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai?”
Một tay vuốt trán, đôi mày nàng cau lại, lo lắng hỏi.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, lập tức vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của nàng, ánh mắt đầy ôn nhu:
“Đừng sợ, có ta ở đây”
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng nói kiên định chắc chắn.
Có lẽ cảm nhận được hắn không có ác ý với mình, có là giọng nói của hắn quá mức dịu dàng.
Từng chút một , vốn đang lo lắng, rốt cuộc Đồng Nhạc Nhạc từ từ ổn định, mắt nhung tràn đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào nam nhân bên cạnh.
Chỉ thấy nam nhân trước mắt thân hình cao lớn, áo mãng bào màu nâu, lộ ra dáng vẻ cao quý.
Gương mặt cương nghị. Ngũ quan rõ ràng, giống như điêu khắc mà thành, hết sức mê người.
Nhưng mà điều khiến cho nàng an tâm đó là ánh mắt hắn nhìn nàng, ôn nhu như nước, không hề có ác ý.
Có lẽ hắn biết nàng là ai?
Nghĩ vậy, Đồng Nhạc NHạc nhìn không chớp mắt.
Đầu tiên là giơ ngón tay, nhẹ nhàng chỉ vào chính mình.
Đầu tiên giơ ngón tay chỉ vào chính mình.
“Rốt cuộc ta là ai?”
Nghe được lời này của nàng, lại thấy nàng tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong mở ra, trong lòng hạ quyết định.
Đôi môi mở ra, nhẹ nhàng trả lời:
“Ngươi là Duy nhất”
(Lúc nãy vừa kêu Nhạc nhi xong, giờ bịa là Duy Nhất, thế mà Nhạc Nhạc nhà ta vẫn tin cho được)
Là nữ nhân duy nhất của ta!
“Duy Nhất? Ta gọi là Duy Nhất sao?”
Nghe được lời này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng, thì thầm nhắc lại.
Gương mặt nàng chau lại, bởi vì nàng cảm thấy tên gọi này hết sức xa lạ.
Nhưng mà hiện tại cái gì nàng cũng không nhớ rõ, cho nên tên của mình đều cảm thấy xa lạ sao?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngẩng đàu, nhìn nam nhân trước mặt đang nhìn mình đầy ôn nhu.
Chỉ thấy trong mắt hắn chỉ có nàng, ánh mắt thắm thiết đầy tình ý.
Hơn nữ trên người hắn nàng cảm thấy sự quen thuộc.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hỏi lại lần nữa:
“Vậy ngươi, ngươi là ai?”
Nghe đực lời này của nàng, Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng nói trầm thấp, khẳng định;
“Ta chính là Hoàng đế Thương Lang quốc, Độc Cô Ngạo Phong, là nam nhân của nàng”
……
“Nhạc nhi”
Cùng với tiếng thét kinh hãi của nam nhân, Dưỡng Tâm điện chìm trong bóng tối lập tức trở nên sáng rực.
“Hoàng thượng, người sao vậy? Hoàng thượng!”
Lý Tường chờ bên ngoài phòng ngủ, nghe được động tĩnh bên trong, lập tức lo lắng hỏi.
Nghe được lời Huyền Lăng Phong đã nói, lại thấy dáng vẻ tràn đầy ngượng ngùng của hắn, Đồng Nhạc Nhạc dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng liền biết , khẳng định hắn đã hiểu sai .
Nhưng mà, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lại không nhịn được nảy sinh ý định trêu chọc hắn một phen.
Mắt nhung lóe ra nụ cười, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lại làm ra dáng vẻ mờ mịt, bèn mở miệng hỏi.
"Thập Tam Gia, câu đố này rất bình thường nha! Chúng ta không ra gì ! ? Thập Tam Gia, ngài rốt cuộc đoán ra đáp án hay không ! ? Không nên vì chính mình không biết mà đã nói câu đố này là không ra gì."
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, Huyền Lăng Phong nét mặt liền buồn bực, vệt ửng đỏ trên mặt càng thẫm hơn.
Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng lúc càng tỏ ra ảo não.
Đôi môi xinh đẹp kia, sau khi lúng búng rất lâu, lại thật sự nói không ra lời lấy một chữ nào.
Giờ phút này Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tâm can mình lại đột nhiên bắt đầu đập dồn dập .
Đặc biệt khi đối đầu với tiểu thái giám trước mắt này, trái tim hắn bắt đầu đập khẩn trương lên .
Đáp án của câu đố này, hắn cũng là nói không nên lời, không biết tại sao.
Nếu như vào dĩ vãng, hắn cùng những người khác mà ở chung một chỗ như thế thì làm gì có việc nói không nên lời! ?
Chính là, tại sao ngược lại vào lúc đối mặt tiểu thái giám này , hắn liền nói không nên lời đây! ?
Thật là kỳ quái!
Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong u mê, bên này Đồng Nhạc Nhạc đã ăn hơn phân nửa con thỏ vừa nướng xong .
Thấy điệu bộ Huyền Lăng Phong vừa là ảo não, vừa là ngượng ngùng , nàng không khỏi mở miệng cười nói.
"Thập Tam Gia, thế nào, đáp án nghĩ ra được chưa! ? Nếu như nghĩ ra được thì nói nha!"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, lại nhìn đôi mắt tràn đầy vui vẻ của nàng, trong lòng Huyền Lăng Phong biết, nàng tuyệt đối là cố ý!
Làm thế nào tiểu thái giám này, da mặt lại dày như vậy ! ? Cũng không thấy thẹn thùng chút nào! ? Câu đố như vậy mà cũng nói ra thành lời! ?
Huyền Lăng Phong đầu tiên là ảo não trợn mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc đang tràn đầy vui vẻ, lập tức, mới hé mở đôi môi, mở miệng lúng búng .
"Đáp án này chính là, chính là Bổn vương có, mà ngươi không có, có đúng hay không! ?"
Nghe thấy Huyền Lăng Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc cố nín cười, mở miệng hỏi.
"Thập Tam Gia, cái gì là ngài thì có, nô tài không có! ? Vậy đó rốt cuộc là vật gì vậy! ?"
Nhìn thấy vẻ mặt mê hoặc của Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc là cố ý, Huyền Lăng Phong càng tỏ ra tức giận.
Lập tức, một tay chỉ vào đũng quần của mình, vừa ngượng ngùng nghiêm mặt mở miệng nói.
"Chính là cái...này! Có đúng hay không! ?"
Thấy Huyền Lăng Phong gương mặt đỏ ửng, trên mặt lộ vẻ ảo não và ngượng ngùng, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc không nhịn được phì một tiếng, bắt đầu cười ha ha .
"Ha ha, Thập Tam Gia, không nghĩ tới ngài lại suy nghĩ như vậy ! Lại nghĩ đến phương diện kia , ha ha ha ha ha ha, cười chết ta !"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, lại thấy dáng vẻ nàng ôm bụng cười ha ha, nét mặt Huyền Lăng Phong vừa là quẫn bách, vừa là nghi hoặc.
"Chẳng lẽ không đúng sao! ?"
"Đương nhiên không đúng nữa rồi!"
Nghe được Huyền Lăng Phong nói như thế, Đồng Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng đáp.
Nghe ra sự buồn bực ở trong giọng Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc cũng không thừa nước đục thả câu , lập tức mở miệng trả lời.
"Kỳ thật đáp án là bắp ngô! Không nghĩ tới Thập Tam Gia lại nghĩ đến phương diện kia là đáp án !"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Phong càng là mang theo vài phần chế nhạo và trêu chọc.
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, rồi dáng vẻ như thể bỗng nhiên tỉnh ngộ . Cuối cùng lại thấy ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía mình mang theo sự chế nhạo và trêu chọc, ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú Huyền Lăng Phong liền hiện vẻ buồn bực.
Hắc mâu lập tức cụp xuống, trên mặt lộ vẻ né tránh và ngượng ngùng.
"Bản, Bản vương nào đâu biết rằng đáp án là bắp ngô. Hơn nữa, ngươi cứ nói câu đố đưa ra như vậy, muốn cho người ta không nghĩ sai đi cũng khó. . ."
Câu nói cuối cùng kia, Huyền Lăng Phong nói âm lượng rất thấp, nhưng mà vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc nghe được.
"Ha hả, làm thế nào không nói Thập Tam Gia suy nghĩ nhiều quá! ? Nhưng mà, Thập Tam Gia năm nay cũng mười tám , cũng là lúc nên nạp phi tử rồi. Thập Tam Gia, ngài đã có người mình thích chưa ! ?"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, trong lòng Huyền Lăng Phong bống nhiên giật nảy lên một cái. Sau đó khuôn mặt tuấn tú vừa ngước lên, lập tức nhìn thẳng vào Đồng Nhạc Nhạc .
"Cái gì! ? Người ... mình thích! ?"
Huyền Lăng Phong mở miệng, trên mặt có vẻ hơi ngạc nhiên , hắn nghĩ thật không ngờ, Đồng Nhạc Nhạc sẽ nói ra vấn đề như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc cũng là nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.
"Đúng vậy, các cậu ấm vào cái tuổi như Thập Tam Gia , đã sớm lấy vợ sinh con . Chẳng lẽ Thập Tam Gia còn chưa có tính toán đến phương diện này sao! ? Phải biết rằng, nữ hài tử thích Thập Tam Gia rất nhiều đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra chi tiết.
Mặc dù nói, bên trong hoàng cung rất nhiều người cứ nói đến Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong này, thì đều là nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là, vẫn có rất nhiều cung nữ mang trái tim thầm hứa với Huyền Lăng Phong.
Dù sao, Huyền Lăng Phong tính tình mặc dù có hơi xấu, chỉ là dáng vẻ dung mạo ưng ý, mà lại còn là một Vương gia.
Hiện nay bên người lại cũng chưa có một nữ nhân nào, rất nhiều cung nữ khi nói đến Huyền Lăng Phong , đều là có vẻ mặt thiếu nữ mơ mộng.
Đúng là, so cùng hao phí thời gian bên trong hoàng cung, làm một cung nữ không có tiếng tăm gì , còn không bằng làm thiếp cho một vị Vương gia , ít nhất có thể hưởng thụ sung sướng không lo ăn mặc.
Chỉ là cũng không biết trong lòng Huyền Lăng Phong, rốt cuộc có thích nữ hài tử nào chưa. Đối với điểm này, Đồng Nhạc Nhạc quả là tò mò .
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc , cũng không biết, Huyền Lăng Phong bởi vì những lời này của nàng, mà trong đầu càng là bắt đầu căng thẳng.
Chính mình, có người mình thích sao! ?
Nếu như vào trước kia, hắn khẳng định sẽ không nói hai lời liền bảo không .
Huyền Lăng Phong biết, chính mình có tướng mạo tốt, lại là một Vương gia, bình thường tất cả mọi người đối với hắn đều một mực cung kính.
Trong ngày thường , cũng có không ít cung nữ nha hoàn tiểu thư liếc mắt với hắn bày tỏ thiện chí linh tinh các loại, chỉ là, hắn cũng là ngoảnh mặt xem thường.
Bởi vì, những nữ nhân này ở trong mắt hắn, đều là giả vờ rụt rè e lệ, làm bộ quá chừng, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác.
Cho nên, đối với những nữ nhân này thì hắn cũng không có một chút hứng thú nào.
Chính là, nói đến người mình thích. . .
Ánh mắt của Huyền Lăng Phong , không khỏi từ từ rơi vào tiểu thái giám trước người này .
Chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt này, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi anh đào, mỗi một chỗ, đều đẹp mắt làm cho người ta không rời mắt nổi.
Đặc biệt hiện tại, khi thấy tiểu thái giám này đang nhìn mình cũng không hề chớp mắt , khiến cho trái tim Huyền Lăng Phong lại bắt đầu đập loạn không quy luật .
Tiếng tim đập 'bịch bịch bịch', đập nhanh như vậy, phảng phất vạn mã phi nhanh .
Huyền Lăng Phong không biết chính mình phải chăng là lại phát bệnh , cảm giác như thế quả là xa lạ, thật kỳ quái.
Hơn nữa, cũng chỉ có vào lúc hắn đối mặt tiểu thái giám này , thì mới có thể trở nên kỳ quái như vậy .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Được rồi, để nàng ở chỗ này, các ngươi có thể ra ngoài”
Đợi cho Độc Cô Ngạo Phong đặt cô gái lên giường, cô gái áo đen lập tức mở miệng.
Nghe vậy, trên mặt Độc Cô Ngạo Phong có vài phần không yên lòng.
Linh Nhi đứng một bên thấy vậy lập tức mở miệng nói:
“Lúc này bà bà đang làm việc, không thích có người ở bên cạnh, được rồi, chắc là ngươi cũng mệt lắm, trước hết ta mang các ngươi đi nghỉ ngơi đã”
Nghe được Linh Nhi nói vậy, Độc Cô Ngạo Phong gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn cô gái áo đen:
“Vậy đành làm phiền Vô Tình bà bà, mong bà bà chữa trị cho Nhạc nhi”
Nam nhân mở miệng, giọng nói khẩn cầu.
Nghe vậy, nữ nhân áo đen chỉ mấp máy môi.
Đợi cho toàn bộ người đi hết, cô gái áo đen mới đến bên giường, lẳng lặng nhìn cô gái đang hôn mê, trên mặt hiện lên đầy sự hâm mộ.
Như nghĩ tới gì đó, mở miệng thì thào.
“Không nghĩ tới con trai ngươi lại là người chung tình đến vậy”
…..
Đồng Nhạc Nhạc vẫn chưa tỉnh ngủ, một lúc sau từ từ tỉnh dậy, cảm thấy đầu rỗng tuếch, trong khoảnh khắc, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Một lúc sau, con mắt chuyển động đánh giá bốn phía.
Chỉ thấy đây là căn phòng nhỏ xa lạ.
Căn phòng hết sức đơn giản, không giống Hoàng cung xanh vàng rực rỡ.
Nhưng mà trong phòng hết sức sạch sẽ.
Vừa đánh giá căn phòng xong, Đồng Nhạc Nhạc thu hồi ánh mắt lại nhìn thấy nam nhân đang ngủ say trước giường của nàng.
Nhìn dáng vẻ nam nhân, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc mở to, có vài phần kinh ngạc.
Chỉ thấy trên người nam nhân mặc bộ mãng bào, phác họa rõ nét thân hình to lớn của hắn.
Đầu đội mũ đen, che kín hai vai, dài đến tận hông, càng nhìn càng tuấn tú vô cùng.
Hàng lông mày sắc nhọn, cái mũi thẳng tắp, cánh mũi cân xứng, đôi môi đỏ mọng, chiếc cằm cương nghị, một góc nhìn đều hết sức hoàn hảo, tạo nên gương mặt tuấn tú phi phàm.
Làm cho nàng ngạc nhiên hơn là nam nhân này không phải ai khác chính là Bạch Thập Nhị mấy tháng rồi chưa gặp, không phải gọi là Độc Cô Ngạo Phong mới đúng!
Lúc đầu hắn rời đi, nàng cho rằng kiếp này sẽ không gặp lại, không nghĩ tới giờ hắn lại xuất hiện trước mặt nàng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nàng nghi hoặc, nam nhân vốn đang ngủ say, đầu tiên chân mày cau lại, lập tức mở mắt.
Có lẽ cảm nhận được điều gì, nam nhân vừa mở mắt liền nhìn quanh một lượt, sau đó rơi vào chỗ của Đồng Nhạc Nhạc.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của nàng, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đầu tiên là sửng sốt, lập tức không kìm được mà la lên thành tiếng.
“Nhạc nhi, nàng tỉnh rồi sao? Thật sự là tốt quá”
Nam nhân mở miệng, giọng nói không che giấu nổi niềm vui bất ngờ.
Nghe được lời này của hắn, lại nhìn thấy bộ dạng kích động vui vẻ đó, nàng cũng tràn đầy sửng sốt, mơ hồ.
“Thập Nhị, tại sao ngươi lại ở đây, còn nữa, đây là chỗ nào? Tại sao ta lại ở đây?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng tràn đầy nghi hoặc.
Giờ phút này, nàng cảm thấy cả người vô lực, mềm nhũn, trong đầu trống rỗng, không có sức để suy nghĩ nhiều.
Nghe được câu hỏi của nàng, lại thấy bộ dạng nghi hoặc đó, Độc Cô Ngạo Phong lập tức trả lời:
“Nhạc nhi, đây là Thiên Tuyệt sơn, trên đường đi Linh Nhạc quốc, phát hiện một người trôi trên biển, cho người cứu lên thì thấy nàng bị thương rất nặng cho nên ta mang nàng đến Thiên Tuyệt sơn cầu thần y chữa bệnh cho nàng”
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, nói ngắn gọn, không nói đến những gian khổ khi cầu y.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trên mặt hết sức sửng sốt.
Nàng cố nhớ đến chuyện trước đây.
Nghĩ đến chuyện ngày đó nàng biết được Tử Ngữ dịch dung thành Đỗ Uyển Nhu, có ý đồ xấu với Huyền Lăng Thương, ngày hắn lập hậu, ai biết rằng Huyền Lăng Dạ tạo phản, rơi vào kết cục thất bại, liền bắt nàng ra khỏi Hoàng cung, sau đó…
Một khắc sau, Đồng Nhạc Nhạc nhớ đến chuyện gì đáng sợ, trong lòng giật mình, ngay sau đó, đôi mắt mở to, đầy sợ hãi.
Hai tay theo bản năng sợ bụng mình.
Nhìn bụng bằng phẳng khác thường, khuôn mặt Độc Cô Ngạo Phong sửng sốt, trong thời gian ngắn không hiểu chuyện gì.
Chỉ nhìn thấy hai tay nàng đang sờ bụng mình, một lúc sau hiểu ra vấn đề, trong lòng không khỏi nhói lên.
“Đứa bé, con của ta vẫn còn sao?”
Cảm giác bụng của mình bằng phẳng, trái tim nàng như muốn văng ra khỏi ngực.
Không để ý chính mình đang còn suy yếu, lập tức xoay người nhảy từ trên giường xuống, sau đó vươn hai tay bắt lấy tay Độc Cô Ngạo Phong, hết sức căng thẳng.
“Thập Nhị, ngươi nhanh nói cho ta biết, con của ta vẫn còn sao?”
Nhìn thấy nàng như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở.
Dù sao một đứa bé đối với người mẹ mà nói là quan trọng đến cỡ nào.
Hắn không đành lòng nhìn cô gái trước mặt mình phải khổ sở, nhưng mà chuyện này không thể giấu diếm được….
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong cau mày, trả lời nàng:
“Nhạc Nhi, trước hết nàng không cần kích động như vậy, nàng vừa tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu”
“Thập Nhị,ngươi nhanh nói cho ta, con của ta vẫn còn sao? Ngươi nhanh nói cho ta biết đi”
Hắn hơi do dự, nhưng trong lòng biết chuyện này sớm muộn cũng phải nói.
“Nhạc nhi, sau này nàng vẫn có thể có con…”
“Ầm” một tiếng, lời nói của hắn vừa dứt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Trong đầu lập tức trống rỗng.
Mặc dù lúc tỉnh lại đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà lúc xác định xong, nàng chỉ cảm thấy tâm can mình vỡ nát.
“Đứa bé, con của ta… không còn?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thì thào.
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt, giờ phút này không còn một chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy.
Ngay sau đó, chỉ thấy nàng cau mày, đôi mắt tràn đầy thống khổ, một tầng mờ mịt nhanh chóng dâng lên.
Những giọt nước mắt long lanh, như chuỗi trân châu bị đứt, từng hạt nhỏ xuống ướt đẫm hai má.
“Con của ta, con của ta…”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng khóc, âm thanh tràn đầy tuyệt vọng, cùng với gương mặt tái nhợt, làm cho người ta nhìn đến đau lòng.
Hắn nhìn thấy cảnh này, càng cảm thấy lòng đau như dao cắt, hết sức thống khổ.
Dù sao hắn thà chịu đựng hết tất cả….
Bởi vì nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của nàng, hắn càng thêm đau.
“Nhạc Nhi, nàng không nên đau khổ quá mức, đứa bé sau này lại có”
“Không, con của ta, con của ta không còn, con của ta và Lăng Thương, hu hu…”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khóc đến thương tâm.
Dù sao đây chính là đứa bé của nàng và Huyền Lăng Thương, nàng yêu hắn như vậy, chờ mong hắn ra đời, dù hắn vẫn còn trong bụng, nhưng nó cũng là mạng của nàng.
Nhưng mà hiện tại, đứa bé đã không còn.
Đứa bé của nàng và Lăng Thương không còn nữa, không còn nữa…
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy lòng mình như thắt lại, như vạn tiễn xuyên tim…
Sau đó lại cảm thấy trong cổ ngòn ngọt, liền phốc một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, cảm thấy trước mắt tối sầm, lâm vào trong bóng tối.
“Nhạc nhi!”
Nữ nhân bi thương, miệng lại phun một ngụm máu, té xỉu trước mắt mình, Độc Cô Ngạo Phong mở to mắt, sắc mặt làm cho người ta sợ hãi.
“Người đâu, mau đến đây”
Ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc lên giường, hắn quay đầu hướng ra cửa gọi người.
Sau đó, nữ nhân áo đen vươn tay bắt mạch cho nàng, hàng lông mày lập tức nhíu lại.
“Thật vất vả nàng mới có thể tỉnh lại, lại không chịu được đả kích này”
Nữ nhân áo đen mở miệng, cau mày nói lớn.
Nghe được lời này, Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy lo lắng:
“Vô Tình bà bà, Nhạc nhi như thế nào? Cầu xin người cứu lấy nàng”
Hắn mở miệng, giọng nói tràn đầy đau lòng.
Dù sao hắn không thể mất nàng, nàng là mạng sống của hắn.
Trong lòng hắn tràn đầy lửa đốt, nữ nhân áo đen lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, không trả lời hắn, chỉ xuất châm, châm cứu cho Đồng Nhạc Nhạc.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, chỉ biết lo lắng đứng chờ một bên.
Thời gian trôi qua từng phút, chỉ thấy trên người Đồng Nhạc Nhạc bị cắm đầy châm, càng nhìn càng thấy ghê người.
Càng nhìn hắn càng đau lòng không thôi, chỉ hận không thể, chịu những đau đớn này thay cho nàng.
Từ từ, nữ nhân áo đen thu châm.
Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong mở miệng lo lắng hỏi thăm:
“Vô Tình bà bà, Nhạc nhi nàng sao rồi?”
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong hỏi, nữ nhân áo đen liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức cất ngân châm, trầm giọng nói:
“Ta có thể chữa trị vết thương trên người nàng ,nhưng tổn thương trong lòng ta không làm gì được”
Độc Cô Ngạo Phong nghe thấy vậy, không biết như thế nào/
Nhưng mà cô gái áo đen không thèm trả lời hắn, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Thấy vậy, hàng lông mày hắn nhăn lại, tràn đầy lo lắng.
Nhưng lúc này, nữ nhân đang hôn mê đột nhiên chau mày, có dấu hiệu tỉnh dậy.
Thấy vậy, trong lòng hắn hết sức vui vẻ. không kịp nghĩ gì, nhanh chóng tiến tới.
“Nhạc nhi, nàng tỉnh lại rồi sao? Nàng không sao chứ?”
Nhìn cô gái nằm trên giường, từ từ mở mắt, Độc Cô Ngạo Phong lo lắng hỏi.
Trong lòng biết nàng vì chuyện đứa bé mà đau lòng, hắn không biết an ủi như thế nào? Không ngờ nghe thấy câu kế tiếp của nàng, hắn chỉ cảm thấy Ầm một tiếng, như bị sét đánh.
“Nàng, nàng nói cái gì?”
Độc Cô Ngạo Phong mở to mắt, mày kiếm nhăn lại, tràn đầy kinh ngạc.
Đối với sự kinh ngạc của hắn, Cô gái nằm trên giường vẫn chưa tỉnh táo, khuôn mặt tái nhợt, tràn đầy nghi hoặc.
“Ngươi, là ai?”
Cô gái mở miệng, nhìn ánh mắt của hắn, như nhìn thấy một người xa lạ.
Độc Cô Ngạo Phong nghe xong, trong lòng giật mình, ngây người ra.
“Nàng, nàng thật không nhớ ta là ai sao?”
Tại sao có thể như vậy?
Mới vừa rồi nàng còn nhớ hắn, nhưng mà hiện tại, lại không nhớ được.
Trong lúc hắn nghi hoặc, trong đầu nhớ tới điều gì, lập tức hiểu được.
Nghĩ đến lời vừa rồi của Vô Tình bà bà, hắn vẫn không hiểu được.
Hiện tại rốt cuộc hắn cũng hiểu.
Bởi vì mất đi đứa bé làm cho nàng đau lòng không thôi, cho nên đem mọi chuyện quên hết.
Nghĩ tới đây, cho dù hết sức kinh ngạc, như mà cảm thấy đối với mọi người mà nói, có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Nghĩ đến chuyện thám tử hồi báo, biết được nàng trải qua thống khổ như thế nào ở Linh Nhạc quốc.
Trong lòng hắn vừa tức giận vừa đau lòng.
Nghĩ đến cô gái mình yêu bị nam nhân khác bắt nạt, mang bầu, lại bị giam lỏng trong phòng ngủ, cuối cùng, nam nhân đáng ghét còn lập nữ nhân khác làm Hoàng hậu, làm tổn thương lòng nàng.
Hiện tại, nàng vừa mất đi đứa bé, đối với một cô gái mà nói là đau đớn đến cỡ nào?
Nếu giờ nàng quên đi mọi chuyện, như vậy chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi.
Sau này hắn sẽ đối xử tốt với nàng…
Nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong hiện lên sự kiên định và thâm tình.
Đối với tâm tư của hắn, Đồng Nhạc Nhạc không biết, mà giờ phút này nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Trong lòng vừa lo lắng vừa nghi hoặc, làm cho nàng cảm thấy hết sức bối rối.
“Rốt cuộc ta là ai? Như thế nào một chút cũng không nhớ được, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai?”
Một tay vuốt trán, đôi mày nàng cau lại, lo lắng hỏi.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, lập tức vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của nàng, ánh mắt đầy ôn nhu:
“Đừng sợ, có ta ở đây”
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng nói kiên định chắc chắn.
Có lẽ cảm nhận được hắn không có ác ý với mình, có là giọng nói của hắn quá mức dịu dàng.
Từng chút một , vốn đang lo lắng, rốt cuộc Đồng Nhạc Nhạc từ từ ổn định, mắt nhung tràn đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào nam nhân bên cạnh.
Chỉ thấy nam nhân trước mắt thân hình cao lớn, áo mãng bào màu nâu, lộ ra dáng vẻ cao quý.
Gương mặt cương nghị. Ngũ quan rõ ràng, giống như điêu khắc mà thành, hết sức mê người.
Nhưng mà điều khiến cho nàng an tâm đó là ánh mắt hắn nhìn nàng, ôn nhu như nước, không hề có ác ý.
Có lẽ hắn biết nàng là ai?
Nghĩ vậy, Đồng Nhạc NHạc nhìn không chớp mắt.
Đầu tiên là giơ ngón tay, nhẹ nhàng chỉ vào chính mình.
Đầu tiên giơ ngón tay chỉ vào chính mình.
“Rốt cuộc ta là ai?”
Nghe được lời này của nàng, lại thấy nàng tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong mở ra, trong lòng hạ quyết định.
Đôi môi mở ra, nhẹ nhàng trả lời:
“Ngươi là Duy nhất”
(Lúc nãy vừa kêu Nhạc nhi xong, giờ bịa là Duy Nhất, thế mà Nhạc Nhạc nhà ta vẫn tin cho được)
Là nữ nhân duy nhất của ta!
“Duy Nhất? Ta gọi là Duy Nhất sao?”
Nghe được lời này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng, thì thầm nhắc lại.
Gương mặt nàng chau lại, bởi vì nàng cảm thấy tên gọi này hết sức xa lạ.
Nhưng mà hiện tại cái gì nàng cũng không nhớ rõ, cho nên tên của mình đều cảm thấy xa lạ sao?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngẩng đàu, nhìn nam nhân trước mặt đang nhìn mình đầy ôn nhu.
Chỉ thấy trong mắt hắn chỉ có nàng, ánh mắt thắm thiết đầy tình ý.
Hơn nữ trên người hắn nàng cảm thấy sự quen thuộc.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hỏi lại lần nữa:
“Vậy ngươi, ngươi là ai?”
Nghe đực lời này của nàng, Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng nói trầm thấp, khẳng định;
“Ta chính là Hoàng đế Thương Lang quốc, Độc Cô Ngạo Phong, là nam nhân của nàng”
……
“Nhạc nhi”
Cùng với tiếng thét kinh hãi của nam nhân, Dưỡng Tâm điện chìm trong bóng tối lập tức trở nên sáng rực.
“Hoàng thượng, người sao vậy? Hoàng thượng!”
Lý Tường chờ bên ngoài phòng ngủ, nghe được động tĩnh bên trong, lập tức lo lắng hỏi.