Tần Quỳnh gật đầu nói:
- Không riêng rẽ cũng không đồng đều sớm đã thành đạo lý. Mấy nhà chúng ta giờ hẳn là lúc tiêu tiền, tiền không ra dễ mang họa cho nhà. Có điều Tiểu Diệp, trước hết ngươi phải thuyết phục nương nương, đệ nhất phú Đại Đường chính là nương nương, chỉ cần trong cung bắt đầu khởi công xây dựng đình đài lầu các, chúng ta liền học theo là được.
Trưởng Tôn ra phía sau, bị tình cảnh trước mắt làm suýt ngã. Khắp nơi đều là chuối, từng chiếc lá to che khắp khoang thuyền, tới gần khoang thuyền thấy có một thùng gỗ chu vi một trượng, cao chừng 5 xích, phía trên có một cây vải kết đầy quả, một tiểu hài mập mạp đang ngồi trên chạc cây bóc vải ăn, một tiêu cô nương phía dưới ngửa mặt xin ca ca bỏ xuống thêm cho nàng mấy quả.
Tân Nguyệt mỉm cười bảo đám thị nữ lấy dao nhỏ thành thục cắt chuối. Tai nghe mấy nữ thị vệ ríu rít nói cười, Trưởng Tôn cũng cảm thấy hăng hái, được Tân Nguyệt chỉ cũng cắt xuống một đống chuối. Tân Nguyệt bóc cho Trưởng Tôn một quả, Trưởng Tôn cắn xong cười nói:
- Thì ra giàu sang là thế này, mấy năm nay bổn cung làm hoàng hậu thực phí công, mặc không dám mặc, đồ ngon không dám ăn. Phu quân ngươi cho ngươi ăn thịt cá, bổn cung chỉ được ăn nửa chén, thực sự là mất mặt.
- Nương nương, Vân gia cũng không hẳn xa hoa, phu quân thiếp tuy thích ăn ngon, nhưng chỉ ăn mì là chủ yếu. Y thường nói ngũ cốc có vị của ngũ cốc, ông trời ban ngũ cốc cho chúng ta, nói lên ngũ cốc là thứ thích hợp nhất. Y không thích thịt cá lắm, còn không quên những món ăn vặt.
Có điều thiếp nghe phu quân nói, phú Trường An hiện tại đều là thần giữ của, không dùng tiền sao được. Tiền trong tiền trang có hạn, một số người mang tiền vào tiền trang, như vậy đúng, nhưng nhiều người chỉ thích mang tiền giấu đi, ngươi giấu 1, ta giấu 10, bạc triều đình luyện ra không đủ dùng. Đáng hận nhất là một số người tuy giấu tiền, nhưng lại mang tiền ra ngoại quốc giao dịch.
Thiếp không hiểu vì sao làm bại gia tử lại ích nước lợi dân, thế nhưng nếu phu quân đã nói vậy, tất nhiên là có đạo lý.
- Tân Nguyệt, ngươi tuy thông minh, nhưng cạnh ngươi lại toàn yêu quái. Phu quân ngươi là một, Địch Nhân Kiệt kia là một, Vũ Mị cũng vậy, rồi sau này tiểu mập mạp trên cây cũng thành yêu quái. Ngươi xem xem, tiểu khuê nữ đang ôm đầy vải vẫn gọi ca ca ném thêm, còn hai đứa nhỏ 4 tuổi, phỏng chừng tương lai cũng không vừa.
Ở hoàn cảnh như vậy thật khổ cho ngươi, ngươi cho rằng phu quân ngươi trong lúc vô ý nói cho ngươi? Chẳng qua y muốn mượn ngươi thăm dò chủ ý thối tha của y, nếu thành thì y anh minh, nếu không cũng chỉ là chuyện khuê phòng của thê tử y, mọi người cười xòa là xong, ai cũng không coi là thật.
Tân Nguyệt che miệng cười nói:
- Thiếp ngu dốt, phu quân nói thế nào làm thế đó, thiếp là thê tử của y, việc này cũng là phải.
Trưởng Tôn tống nốt miếng chuối vào miệng, tức giận nói:
- Để ta hỏi xem y giấu cái gì, Trường An, Ngọc Sơn, Lĩnh Nam, Nhạc Châu, nhất là sa đảo ở Trường Giang khẩu kia, lừa hết người thiên hạ, đến giờ còn kêu khổ thấu trời. Lời của y phải cẩn thận nhận rõ, cái gì nghe được, cái gì không. Nghe được ắt thành lời vàng ngọc, không được sẽ biến thành độc bọc đường. Tựa như lần này dám dùng 20 vạn ngân tệ công quỹ làm ra thứ phế vật, không có chút tác dụng nào, còn khiến bệ hạ nhọc lòng xử lý.
Nghe Trưởng Tôn nghiến răng nói xong, Tân Nguyệt mặt trắng bệch vội phân bua:
- Không phải, không phải, nương nương. Uy phong của Đại Đế thiếp đã tận mắt nhìn thấy, tuy thiếp không hiểu trận, thế nhưng Công Chúa và Thanh Tước cũng không đánh lại Đại Đế. Còn có lâu thuyền xinh đẹp, thoáng cái đã bị Đại Đế đụng chìm, đại thuyền lợi hại như vậy, sao có thể thành phế vật?
Trưởng Tôn từ vạt áo Vân Mộ lấy vải ra vừa bóc vừa rên:
- Ngươi thì biết cái gì? Chính vì lợi hại nên mới vô dụng. Nếu như Thanh Tước, Công Chúa có thể đánh bại nó thì còn đỡ. Phu quân ngươi lại theo [Điển cáo] lập cấm lệnh, còn lấy kỳ hiệu của Ngũ lễ Tư Mã khiến bệ hạ phải phái trung quan lên thuyền, khiến mọi người không còn gì để nói. Chiến hạm to như vậy ngoại trừ bệ hạ ai có thể hiệu lệnh? Ai dám hiệu lệnh? Phái ra ngoài thì nhọc lòng, bệ hạ là hoàng đế, cần phải ở Vạn Dân cung cai quản quốc gia, đâu rảnh rỗi ngồi thuyền chạy lăng xăng? Còn dám bảo không phải phế vật? 20 vạn ngân tệ cứ vậy ném vào nước, tức chết ta thôi.
Trưởng Tôn khi ở Vân gia chẳng hề cố kỵ, tuy rất tức giận nhưng cũng không chịu nổi đám Vân Mộ, Vân Thọ. Hai đứa cứ liên tục bóc vải nhét mồm nàng, chỉ thoáng chốc vỏ vải đã chất thành đống.
Trưởng Tôn ăn no xong lấy khăn tay lau miệng, lòng vẫn còn bực kéo Vân Thọ từ thùng gỗ kéo xuống, vỗ vào mông nó hai cái, rồi thở phì phò bê theo rổ vải cùng cả giỏ chuối đi xem Đại Đế.
- Ngài xem hoàng gia thật khó chiều, bệ hạ giờ đã quên những lời nói ngày trước ở Đông Hải. Ngày đó bệ hạ nói Đại Đế một là phải lớn, hai là phải mạnh, ba là phải xa hoa. Giờ Đại Đế có khác nào yêu cầu? Thế mà lại thành lỗi của tiểu chất.
Vân Diệp, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt nhìn Trưởng Tôn đi về phía Công Chúa, không khỏi cảm khái một phen.
- Được rồi, ở đây không có người ngoài, nói xem một chút, Đại Đế giờ đã thành trò cười của bệ hạ, lão phu không tin lúc ngươi làm nó lại không nghĩ tới điểm này.
Trình Giảo Kim chưa từng ăn chuối, lão với tay hái một quả, nhìn qua rồi không thèm lột vỏ nhét vào mồm luôn, vừa cắn một miếng đã trợn mắt nhìn Vân Diệp.
Vân Diệp thở dài, hái vài quả bóc vỏ rồi đưa cho ba vị lão soái ăn, thấy ba người thỏa mãn mới nói:
- Uy hiếp, một quốc gia phải có lực uy hiếp, mà lực đó phải nhìn thấy được. Cự hạm trước giờ vẫn là biểu trưng sức mạnh quốc gia, chỉ cần Đại Đế còn tồn tại một ngày, lân quốc trên biển tất không dám manh động, dù làm thuyền hoa ở vũng Khúc Giang cũng vẫn là một lực lượng thật sự.
Qua vài năm nữa, mấy bá bá cũng sẽ trở thành lực uy hiếp của Đại Đường, dù không lĩnh quân nhưng uy danh sớm lan khắp vực ngoại. Sống lâu một năm, Đại Đường lại có thêm lực uy hiếp. Cho nên mọi người phải chú ý sức khỏe, mấy năm này Tần bá bá thân thể không những yếu đi mà càng thêm khỏe mạnh, tinh thần dồi dào, thật đúng là phúc khí cho hậu bối.
Lão Tần nghe vậy nhún lên thùng gỗ, tự tay hái vải vứt cho lão Trình, lão Ngưu, cũng tự bóc cho mình ăn rồi cao hứng nói:
- Mấy năm này nốc thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, không ngờ thân thể lại khỏe thêm. Tần gia khác với Trình gia, Ngưu gia, lũ tử tôn không chịu phấn đấu, có mắng cũng như không khiến ta đành chịu, đành phải tự mình làm lấy, chỉ mong bọn chúng có thể giữ được nhà mà sống thêm vài năm.
Xử Mặc giờ đã là tướng quân, Xử Lượng làm môn hạ Nguyên Chương tiên sinh tiền đồ rộng mở, hài tử Kiến Hổ tuy rằng chân có tật, nhưng giờ cũng là Thứ sử Đài Châu, thanh danh chính tích đều tốt, chỉ cần tôi luyện 2 năm nữa là có thể hồi kinh nhậm chức. Còn Hoài Ngọc thiên tính nhu nhược, chẳng có điểm gì giống con nhà tướng môn. Chịu vậy, ta vẫn chưa dám chết.
- Nói chuyện xui xẻo làm gì. Tiểu Diệp, Xử Mặc, Kiến Hổ sẽ không bỏ mặc Hoài Ngọc, đều là huynh đệ sinh tử, bọn chúng có cái ăn Tần gia sẽ không chết đói. Tính nết nào cũng là tính nết, cứ thoải mái sống là được.
Mỗi lần nói với lão Tần chuyện này, Trình Giảo Kim lại thấy bực, lão huynh đệ mới sống thoải mái được mấy năm, cứ nói chuyện chết là thế nào.
- Không riêng rẽ cũng không đồng đều sớm đã thành đạo lý. Mấy nhà chúng ta giờ hẳn là lúc tiêu tiền, tiền không ra dễ mang họa cho nhà. Có điều Tiểu Diệp, trước hết ngươi phải thuyết phục nương nương, đệ nhất phú Đại Đường chính là nương nương, chỉ cần trong cung bắt đầu khởi công xây dựng đình đài lầu các, chúng ta liền học theo là được.
Trưởng Tôn ra phía sau, bị tình cảnh trước mắt làm suýt ngã. Khắp nơi đều là chuối, từng chiếc lá to che khắp khoang thuyền, tới gần khoang thuyền thấy có một thùng gỗ chu vi một trượng, cao chừng 5 xích, phía trên có một cây vải kết đầy quả, một tiểu hài mập mạp đang ngồi trên chạc cây bóc vải ăn, một tiêu cô nương phía dưới ngửa mặt xin ca ca bỏ xuống thêm cho nàng mấy quả.
Tân Nguyệt mỉm cười bảo đám thị nữ lấy dao nhỏ thành thục cắt chuối. Tai nghe mấy nữ thị vệ ríu rít nói cười, Trưởng Tôn cũng cảm thấy hăng hái, được Tân Nguyệt chỉ cũng cắt xuống một đống chuối. Tân Nguyệt bóc cho Trưởng Tôn một quả, Trưởng Tôn cắn xong cười nói:
- Thì ra giàu sang là thế này, mấy năm nay bổn cung làm hoàng hậu thực phí công, mặc không dám mặc, đồ ngon không dám ăn. Phu quân ngươi cho ngươi ăn thịt cá, bổn cung chỉ được ăn nửa chén, thực sự là mất mặt.
- Nương nương, Vân gia cũng không hẳn xa hoa, phu quân thiếp tuy thích ăn ngon, nhưng chỉ ăn mì là chủ yếu. Y thường nói ngũ cốc có vị của ngũ cốc, ông trời ban ngũ cốc cho chúng ta, nói lên ngũ cốc là thứ thích hợp nhất. Y không thích thịt cá lắm, còn không quên những món ăn vặt.
Có điều thiếp nghe phu quân nói, phú Trường An hiện tại đều là thần giữ của, không dùng tiền sao được. Tiền trong tiền trang có hạn, một số người mang tiền vào tiền trang, như vậy đúng, nhưng nhiều người chỉ thích mang tiền giấu đi, ngươi giấu 1, ta giấu 10, bạc triều đình luyện ra không đủ dùng. Đáng hận nhất là một số người tuy giấu tiền, nhưng lại mang tiền ra ngoại quốc giao dịch.
Thiếp không hiểu vì sao làm bại gia tử lại ích nước lợi dân, thế nhưng nếu phu quân đã nói vậy, tất nhiên là có đạo lý.
- Tân Nguyệt, ngươi tuy thông minh, nhưng cạnh ngươi lại toàn yêu quái. Phu quân ngươi là một, Địch Nhân Kiệt kia là một, Vũ Mị cũng vậy, rồi sau này tiểu mập mạp trên cây cũng thành yêu quái. Ngươi xem xem, tiểu khuê nữ đang ôm đầy vải vẫn gọi ca ca ném thêm, còn hai đứa nhỏ 4 tuổi, phỏng chừng tương lai cũng không vừa.
Ở hoàn cảnh như vậy thật khổ cho ngươi, ngươi cho rằng phu quân ngươi trong lúc vô ý nói cho ngươi? Chẳng qua y muốn mượn ngươi thăm dò chủ ý thối tha của y, nếu thành thì y anh minh, nếu không cũng chỉ là chuyện khuê phòng của thê tử y, mọi người cười xòa là xong, ai cũng không coi là thật.
Tân Nguyệt che miệng cười nói:
- Thiếp ngu dốt, phu quân nói thế nào làm thế đó, thiếp là thê tử của y, việc này cũng là phải.
Trưởng Tôn tống nốt miếng chuối vào miệng, tức giận nói:
- Để ta hỏi xem y giấu cái gì, Trường An, Ngọc Sơn, Lĩnh Nam, Nhạc Châu, nhất là sa đảo ở Trường Giang khẩu kia, lừa hết người thiên hạ, đến giờ còn kêu khổ thấu trời. Lời của y phải cẩn thận nhận rõ, cái gì nghe được, cái gì không. Nghe được ắt thành lời vàng ngọc, không được sẽ biến thành độc bọc đường. Tựa như lần này dám dùng 20 vạn ngân tệ công quỹ làm ra thứ phế vật, không có chút tác dụng nào, còn khiến bệ hạ nhọc lòng xử lý.
Nghe Trưởng Tôn nghiến răng nói xong, Tân Nguyệt mặt trắng bệch vội phân bua:
- Không phải, không phải, nương nương. Uy phong của Đại Đế thiếp đã tận mắt nhìn thấy, tuy thiếp không hiểu trận, thế nhưng Công Chúa và Thanh Tước cũng không đánh lại Đại Đế. Còn có lâu thuyền xinh đẹp, thoáng cái đã bị Đại Đế đụng chìm, đại thuyền lợi hại như vậy, sao có thể thành phế vật?
Trưởng Tôn từ vạt áo Vân Mộ lấy vải ra vừa bóc vừa rên:
- Ngươi thì biết cái gì? Chính vì lợi hại nên mới vô dụng. Nếu như Thanh Tước, Công Chúa có thể đánh bại nó thì còn đỡ. Phu quân ngươi lại theo [Điển cáo] lập cấm lệnh, còn lấy kỳ hiệu của Ngũ lễ Tư Mã khiến bệ hạ phải phái trung quan lên thuyền, khiến mọi người không còn gì để nói. Chiến hạm to như vậy ngoại trừ bệ hạ ai có thể hiệu lệnh? Ai dám hiệu lệnh? Phái ra ngoài thì nhọc lòng, bệ hạ là hoàng đế, cần phải ở Vạn Dân cung cai quản quốc gia, đâu rảnh rỗi ngồi thuyền chạy lăng xăng? Còn dám bảo không phải phế vật? 20 vạn ngân tệ cứ vậy ném vào nước, tức chết ta thôi.
Trưởng Tôn khi ở Vân gia chẳng hề cố kỵ, tuy rất tức giận nhưng cũng không chịu nổi đám Vân Mộ, Vân Thọ. Hai đứa cứ liên tục bóc vải nhét mồm nàng, chỉ thoáng chốc vỏ vải đã chất thành đống.
Trưởng Tôn ăn no xong lấy khăn tay lau miệng, lòng vẫn còn bực kéo Vân Thọ từ thùng gỗ kéo xuống, vỗ vào mông nó hai cái, rồi thở phì phò bê theo rổ vải cùng cả giỏ chuối đi xem Đại Đế.
- Ngài xem hoàng gia thật khó chiều, bệ hạ giờ đã quên những lời nói ngày trước ở Đông Hải. Ngày đó bệ hạ nói Đại Đế một là phải lớn, hai là phải mạnh, ba là phải xa hoa. Giờ Đại Đế có khác nào yêu cầu? Thế mà lại thành lỗi của tiểu chất.
Vân Diệp, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt nhìn Trưởng Tôn đi về phía Công Chúa, không khỏi cảm khái một phen.
- Được rồi, ở đây không có người ngoài, nói xem một chút, Đại Đế giờ đã thành trò cười của bệ hạ, lão phu không tin lúc ngươi làm nó lại không nghĩ tới điểm này.
Trình Giảo Kim chưa từng ăn chuối, lão với tay hái một quả, nhìn qua rồi không thèm lột vỏ nhét vào mồm luôn, vừa cắn một miếng đã trợn mắt nhìn Vân Diệp.
Vân Diệp thở dài, hái vài quả bóc vỏ rồi đưa cho ba vị lão soái ăn, thấy ba người thỏa mãn mới nói:
- Uy hiếp, một quốc gia phải có lực uy hiếp, mà lực đó phải nhìn thấy được. Cự hạm trước giờ vẫn là biểu trưng sức mạnh quốc gia, chỉ cần Đại Đế còn tồn tại một ngày, lân quốc trên biển tất không dám manh động, dù làm thuyền hoa ở vũng Khúc Giang cũng vẫn là một lực lượng thật sự.
Qua vài năm nữa, mấy bá bá cũng sẽ trở thành lực uy hiếp của Đại Đường, dù không lĩnh quân nhưng uy danh sớm lan khắp vực ngoại. Sống lâu một năm, Đại Đường lại có thêm lực uy hiếp. Cho nên mọi người phải chú ý sức khỏe, mấy năm này Tần bá bá thân thể không những yếu đi mà càng thêm khỏe mạnh, tinh thần dồi dào, thật đúng là phúc khí cho hậu bối.
Lão Tần nghe vậy nhún lên thùng gỗ, tự tay hái vải vứt cho lão Trình, lão Ngưu, cũng tự bóc cho mình ăn rồi cao hứng nói:
- Mấy năm này nốc thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, không ngờ thân thể lại khỏe thêm. Tần gia khác với Trình gia, Ngưu gia, lũ tử tôn không chịu phấn đấu, có mắng cũng như không khiến ta đành chịu, đành phải tự mình làm lấy, chỉ mong bọn chúng có thể giữ được nhà mà sống thêm vài năm.
Xử Mặc giờ đã là tướng quân, Xử Lượng làm môn hạ Nguyên Chương tiên sinh tiền đồ rộng mở, hài tử Kiến Hổ tuy rằng chân có tật, nhưng giờ cũng là Thứ sử Đài Châu, thanh danh chính tích đều tốt, chỉ cần tôi luyện 2 năm nữa là có thể hồi kinh nhậm chức. Còn Hoài Ngọc thiên tính nhu nhược, chẳng có điểm gì giống con nhà tướng môn. Chịu vậy, ta vẫn chưa dám chết.
- Nói chuyện xui xẻo làm gì. Tiểu Diệp, Xử Mặc, Kiến Hổ sẽ không bỏ mặc Hoài Ngọc, đều là huynh đệ sinh tử, bọn chúng có cái ăn Tần gia sẽ không chết đói. Tính nết nào cũng là tính nết, cứ thoải mái sống là được.
Mỗi lần nói với lão Tần chuyện này, Trình Giảo Kim lại thấy bực, lão huynh đệ mới sống thoải mái được mấy năm, cứ nói chuyện chết là thế nào.