Trưởng Tôn khẩn trương, tuy ở đây dòng chảy bình ổn, nhưng nửa đêm qua thuyền cũng có nguy hiểm. Có điều Lý Nhị đang say mèm vẫn muốn tới, đang định lên tiếng khuyên đã thấy Đoạn Hồng ném một đống dây thừng xuống, Đông Ngư vội bắt lấy buộc vào thuyền, lo lắng nhìn Lý Nhị định đu xuống.
Còn may trên Đại Đế còn mấy người tỉnh, ôm chặt lấy Lý Nhị không cho hắn đu xuống, cuối cùng cũng lôi được hắn lên thuyền cứu sinh.
Lý Nhị lên thuyền thấy Trưởng Tôn đang xanh mắt quỳ khuyên:
- Bệ hạ vì gặp thần thiếp mà nửa đêm đi tiểu thuyền, tình ý này thần thiếp xin tâm lĩnh, bệ hạ lần sau đừng nên lấy thân phạm hiểm như vậy, thần thiếp nguyện chết cũng không muốn thấy bệ hạ làm thế.
Phòng Huyền Linh cũng lạy nói:
- Cổ nhân nói, đêm không qua thuyền, giận không hưng binh, bệ hạ quả thực sơ xuất.
- Ha ha ha, trẫm cả đời lăn lộn, chuyện nhỏ vầy có đáng kể gì, có điều hoàng hậu cùng Phòng khanh nói có lý, hôm nay trẫm hơi quá chén, thấy hoàng hậu ở trên tiểu thuyền cùng Thanh Tước, Vân Diệp, Hứa khanh thi xướng ung dung, mà trẫm lại đấu sức cùng một đống vũ phu phụ lòng cảnh đẹp, cho nên có hơi chút qua loa, lần sau quyết không như vậy.
Thấy hoàng đế nhận sai, hơn nữa còn bảo đảm, mọi người mới vui vẻ trở lại. Tân Nguyệt kêu nữ thị vệ cầm thêm mấy tấm nệm, mang thêm giường nhỏ cho hoàng đế, lúc này mới bắt đầu dạ yến.
Hứa Kính Tông đọc lại thơ ba người vừa làm lại cho mọi người, chỉ nghe Lý Nhị nói:
- Theo ta thấy, ý cảnh Vân Diệp làm cao hơn một bậc, gió đông không giúp Chu lang, khóa xuân Đồng Tước đã giam hai kiều, đúng là tuyệt cú. Chiến sự vốn đầy tình cờ, ai biết năm xưa trẫm lần đầu xông trận không phải thúc ngựa về phía trước, mà mã sóc của trẫm đâm phải mắt chiến mã, vốn tưởng không chuẩn bị sẽ thất bại, nào ngờ trận chiến của trẫm lại mở màn cho đại thắng, Tống lão sinh bị vó ngựa của trẫm đạp nát, đại chiến chưa đánh thắng hay bại chỉ có trời mới biết, nghĩ tới giai nhân 400 năm trước cũng hay, ha ha ha ha.
Lý Nhị rõ ràng đã say khướt, Trưởng Tôn lấy khăn ấm lau mặt cho hắn, Lý Nhị vỗ vỗ má nói với Vân Diệp:
- Vừa rồi chỉ lo uống rượu, cơm tối ăn chưa được miếng nào, mau mang đồ ngon lên, trẫm biết ngươi còn giữ đồ riêng, mau mang ra.
Vân Diệp vừa đốt được lò xong đã nghe Lý Nhị kêu la, thở dài một tiếng để cho Lý Thái bưng trà lên.
Lý Nhị nâng chung trà, đột nhiên hỏi Vân Diệp:
- Cái này để súc miệng hay uống? Mau nói rõ, lần trước chiêu đãi Phùng Áng hại trẫm uống nguyên một chậu nước rửa tay nước trà.
- Bệ hạ cao kiến, cái này là để súc miệng, có điều uống cũng chẳng sao, vẫn là trà thượng hạng, chỉ cần miệng bệ hạ có mùi rượu, lập tức có mĩ vị cho dâng lên bệ hạ. Chỉ là bệ hạ đã uống quá nhiều, không khỏi có chút lẫn vị, không được thưởng thức mùi vị cao nhất của kỳ trân, đáng tiếc, đáng tiếc.
Lý Nhị ực một cái hết chén trà, lại ngậm một ngụm súc miệng, Vân Diệp nói có thứ tốt ăn vậy hẳn không sai. Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vương Khuê đều bắt chước theo, chỉ có Ngụy Chinh ban đêm như người mù nên không tới.
Lý Thái lấy từ giỏ trúc ra một vật hình cầu, dùng dao nhỏ tước thành miếng mỏng, Vân Diệp rải mỡ trên một khối thiết bản rồi cho những thứ đó lên, chỉ cần hơi đổi sắc là lập tức gắp ra, rắc lên chút gia vị rồi bưng cho Lý Nhị và Trưởng Tôn, thái giám bên cạnh định nếm thử liền bị Hứa Kính Tông ngăn lại, tự mình xực một miếng, chỉ cảm thấy tiên hương đầy miệng, dư vị vô cùng, nhắm mắt lại cảm nhận vị giác phát sinh từng loại biến hóa, hồi lâu sau mới mở mắt ra nói:
- Tuyệt diệu, thứ này không nên ăn nhiều, ăn nhiều sẽ tổn thọ.
- Thật vậy sao?
Lý Nhị bốc một miếng bỏ vào miệng, cũng nhắm mắt lại thưởng thức, ăn xong lại lấy thêm miếng nữa. Xong hắn định ăn tiếp thì thấy khay đã hết, lúc này Vân Diệp mới đang làm miếng tiếp theo.
Lý Nhị tiếc nuối để đũa xuống nói:
- Hứa Kính Tông nói không sai, thứ này không nên ăn nhiều, trẫm vừa rồi ăn luôn hai miếng đã mê mệt không thể tự kiềm chế, một miếng hương nồng, hai miếng dư vị vô cùng, miếng thứ ba không ăn cũng được. Vân Diệp, làm chỗ còn lại mời chư vị ái khanh cùng thưởng thức, cho trẫm một chén thức ăn no bụng là được.
Vân Diệp gật đầu ra hiệu tùng lộ quả thật không nên ăn nhiều, y dừng lại đi lấy cơm nắm, dùng chân gà hun khói, hạt bắp, đậu nành, ớt, cải xanh để xào cơm rang thập cẩm rồi bưng lên, rồi mới tiếp tục rán tiếp.
(tùng lộ: một loại nấm)
Lý Nhị ăn một miếng cơm rang gật đầu lia lịa, nói với Phòng Huyền Linh:
- Một chén cơm này nguyên liệu cũng chỉ vậy, nhưng trẫm dám nói đây cũng là một loại xa hoa, thường nói bữa sáng Vân gia còn ngon hơn yến tiệc, hôm nay trẫm cũng được mở rộng tầm mắt, thì ra xa hoa cũng cần bản lĩnh, ta ngươi không có bản lĩnh này.
Phòng Huyền Linh gật đầu nói phải, thế này ai dám bảo không phải xa hoa? Một chén cơm nguội từ đêm hôm trước mà người ta cũng làm thành món ngon thế này, đúng là không thể nào so được. đọc truyện mới nhất tại tr uy ện y y chấm cơm.
Vân Diệp đếm người để rán tùng lộ, dâng hoàng hậu 2 miếng, những người khác mỗi người một miếng, cả thị vệ, cung nữ cũng có phần, y muốn nhờ những người này tuyên truyền một cách thức sống mới ra ngoài.
Lý Thái tự mình động thủ rang cho mẫu hậu một chén cơm, phần còn lại giao cho đầu bếp Vân gia, nhiều người vậy Vân Diệp không thể tự mình phục vụ hết.
Cuộc sống của Vân gia hơn ở tinh xảo, cái này người khác không thể so được, như vậy bọn họ chỉ có thể so ở mặt xa hoa. Đại môn phiệt liều mạng kiếm tiền về nhà, chỉ có vào không ra, Lý Thừa Càn thiếu tiền đến chết rồi, trên thông phiếu đã xuất hiện ấn chế 10 ngân tệ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền giấy sẽ phải xuất hiện. Nếu như đợi đến lúc những người này biết nếu họ cứ ấn chế thông phiếu mãi, thì sẽ có lúc Đại Đường hết tiền mà tiêu rồi, vậy thì xong đời, tiền trang Đại Đường sẽ ầm ầm sụp đổ, thảm cảnh dân chúng được mùa mà vẫn phải bán con sẽ xuất hiện, tiếp đó uy tín triều đình Đại Đường mất hết, dân chúng không còn tin vào lời hoàng đế nữa.
Đến lúc đó có quân đội cũng không biết trấn áp người nào, bởi vì thông phiếu khi đó nhất định phát khắp thiên hạ, mọi người chỉ có thể trở lại thời xã hội nguyên thuỷ lấy vật đổi vật. Cho nên nhất định phải bắt đại môn phiệt tiêu hết tiền trong tiền trang, nếu không hậu quả vô cùng đáng sợ, bí mật này Vân Diệp không dám nói cùng ai, kể cả Lý Thừa Càn.
Ăn cơm xong mọi người ăn chút đồ nướng, Tân Nguyệt nướng cho Trưởng Tôn, Vân Diệp phục vụ hoàng đế, phu thê hai người dính đầy tro than, làm Vân Diệp nhớ lại khi đôi phu phụ bán thịt nướng ở hậu thế, giờ cũng chính là hình ảnh phu phụ y.
Tiền trang là họa y gieo ra, vốn chỉ muốn thuận lợi cho thương nhân thiên hạ không phải mang xe tiền bôn ba, ai biết kinh tế luôn có quy luật cố hữu, chỉ cần ngươi thúc đẩy nó một chút là nó sẽ theo quỹ đạo tiến tới. Đầu tiên là xuất hiện tồn khoản, sau đó rất tự nhiên xuất hiện khoản tiền cho vay, dần dần mọi người biết giá cả lương thực các nơi khác nhau, tỉ lệ đổi tiền cũng bất đồng, vì vậy xuất hiện những kẻ buôn thông phiếu, tiếp nữa xuất hiện kỳ hạn giao hàng nguyên thủy nhất, rồi cái cổ phiếu ma quỷ sẽ nhảy ra.
Vân Diệp rất lo lắng một ngày nào đó Lý Thừa Càn sẽ thương lượng với y việc thành lập sở giao dịch cổ phiếu, nếu như ngày đó xảy ra, Vân Diệp nhất định sẽ dẫn cả nhà cao chạy xa bay, đến một hoang đảo không có người ở, vì thứ cổ phiếu ác ma này mà đời sau y đã bị cắn nuốt hết tài sản nửa đời tích cóp.
Người khác đều ăn nhiệt tình, Lý Nhị còn tự thân nướng cho hoàng hậu một bắp ngô, chỉ có Vân Diệp lòng lạnh như băng, giờ y đã bó tay, hậu thế y với kinh tế vẫn còn điểm bỡ ngỡ, giờ muốn kiến thiết lại kinh tế Đại Đường, điểm bỡ ngỡ đã cũng bị động đến. Giờ nếu có người hậu thế hiểu kinh tế, hèn hạ chút sẽ móc đến đồng tiền cuối cùng của Đại Đường, hiền lành chút sẽ yêu cầu lấy vật đổi vật, như vậy so với một chỉ huy không hiểu rõ ràng mạnh gấp trăm lần.
- Trường Giang cuồn cuộn về đông, Bao nhiêu thế hệ anh hùng cuốn trôi. Đúng sai phải trái cũng rồi, Non xanh còn đó, mấy hồi tà dương. Ngư tiều tóc bạc trên sông, Quen nhìn thu nguyệt xuân phong xoay vòng. Gặp nhau rượu đục vui cùng, Xưa nay bao chuyện, ung dung luận đàm.
Dù không có giọng nam trung trầm ấm như Dương Hồng Cơ, nhưng dưới tâm cảnh thê lương, Vân Diệp cũng coi như thể hiện hết bài [Lâm Giang tiên], cổ kim bao chuyện cũng gửi trong chuyện cười. Hay một cái gửi trong chuyện cười, đây là văn chương nên có thể nói vậy, chứ thực tế có thật cũng không dám.
- Vân Diệp, khúc từ này không tệ, nhưng sao trẫm lại nghe ý lánh đời nồng đậm? Cái này cũng không tốt, Đại Đường hôm nay biến chuyển từng ngày, đang cần đại thần có tài như các ngươi phò trẫm, biến Đại Đường trở nên thịnh thế chưa từng có, mới tí tuổi đã sinh tâm tư ông già là không được.
Lý Nhị tán dương lời ca của Vân Diệp, nhưng không thích suy nghĩ ông già trong đó. Cái này thì biết trách ai, tâm tình Vân Diệp lúc này còn xa mới bằng Dương Thận (tác giả Lâm Giang tiên).
Còn may trên Đại Đế còn mấy người tỉnh, ôm chặt lấy Lý Nhị không cho hắn đu xuống, cuối cùng cũng lôi được hắn lên thuyền cứu sinh.
Lý Nhị lên thuyền thấy Trưởng Tôn đang xanh mắt quỳ khuyên:
- Bệ hạ vì gặp thần thiếp mà nửa đêm đi tiểu thuyền, tình ý này thần thiếp xin tâm lĩnh, bệ hạ lần sau đừng nên lấy thân phạm hiểm như vậy, thần thiếp nguyện chết cũng không muốn thấy bệ hạ làm thế.
Phòng Huyền Linh cũng lạy nói:
- Cổ nhân nói, đêm không qua thuyền, giận không hưng binh, bệ hạ quả thực sơ xuất.
- Ha ha ha, trẫm cả đời lăn lộn, chuyện nhỏ vầy có đáng kể gì, có điều hoàng hậu cùng Phòng khanh nói có lý, hôm nay trẫm hơi quá chén, thấy hoàng hậu ở trên tiểu thuyền cùng Thanh Tước, Vân Diệp, Hứa khanh thi xướng ung dung, mà trẫm lại đấu sức cùng một đống vũ phu phụ lòng cảnh đẹp, cho nên có hơi chút qua loa, lần sau quyết không như vậy.
Thấy hoàng đế nhận sai, hơn nữa còn bảo đảm, mọi người mới vui vẻ trở lại. Tân Nguyệt kêu nữ thị vệ cầm thêm mấy tấm nệm, mang thêm giường nhỏ cho hoàng đế, lúc này mới bắt đầu dạ yến.
Hứa Kính Tông đọc lại thơ ba người vừa làm lại cho mọi người, chỉ nghe Lý Nhị nói:
- Theo ta thấy, ý cảnh Vân Diệp làm cao hơn một bậc, gió đông không giúp Chu lang, khóa xuân Đồng Tước đã giam hai kiều, đúng là tuyệt cú. Chiến sự vốn đầy tình cờ, ai biết năm xưa trẫm lần đầu xông trận không phải thúc ngựa về phía trước, mà mã sóc của trẫm đâm phải mắt chiến mã, vốn tưởng không chuẩn bị sẽ thất bại, nào ngờ trận chiến của trẫm lại mở màn cho đại thắng, Tống lão sinh bị vó ngựa của trẫm đạp nát, đại chiến chưa đánh thắng hay bại chỉ có trời mới biết, nghĩ tới giai nhân 400 năm trước cũng hay, ha ha ha ha.
Lý Nhị rõ ràng đã say khướt, Trưởng Tôn lấy khăn ấm lau mặt cho hắn, Lý Nhị vỗ vỗ má nói với Vân Diệp:
- Vừa rồi chỉ lo uống rượu, cơm tối ăn chưa được miếng nào, mau mang đồ ngon lên, trẫm biết ngươi còn giữ đồ riêng, mau mang ra.
Vân Diệp vừa đốt được lò xong đã nghe Lý Nhị kêu la, thở dài một tiếng để cho Lý Thái bưng trà lên.
Lý Nhị nâng chung trà, đột nhiên hỏi Vân Diệp:
- Cái này để súc miệng hay uống? Mau nói rõ, lần trước chiêu đãi Phùng Áng hại trẫm uống nguyên một chậu nước rửa tay nước trà.
- Bệ hạ cao kiến, cái này là để súc miệng, có điều uống cũng chẳng sao, vẫn là trà thượng hạng, chỉ cần miệng bệ hạ có mùi rượu, lập tức có mĩ vị cho dâng lên bệ hạ. Chỉ là bệ hạ đã uống quá nhiều, không khỏi có chút lẫn vị, không được thưởng thức mùi vị cao nhất của kỳ trân, đáng tiếc, đáng tiếc.
Lý Nhị ực một cái hết chén trà, lại ngậm một ngụm súc miệng, Vân Diệp nói có thứ tốt ăn vậy hẳn không sai. Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vương Khuê đều bắt chước theo, chỉ có Ngụy Chinh ban đêm như người mù nên không tới.
Lý Thái lấy từ giỏ trúc ra một vật hình cầu, dùng dao nhỏ tước thành miếng mỏng, Vân Diệp rải mỡ trên một khối thiết bản rồi cho những thứ đó lên, chỉ cần hơi đổi sắc là lập tức gắp ra, rắc lên chút gia vị rồi bưng cho Lý Nhị và Trưởng Tôn, thái giám bên cạnh định nếm thử liền bị Hứa Kính Tông ngăn lại, tự mình xực một miếng, chỉ cảm thấy tiên hương đầy miệng, dư vị vô cùng, nhắm mắt lại cảm nhận vị giác phát sinh từng loại biến hóa, hồi lâu sau mới mở mắt ra nói:
- Tuyệt diệu, thứ này không nên ăn nhiều, ăn nhiều sẽ tổn thọ.
- Thật vậy sao?
Lý Nhị bốc một miếng bỏ vào miệng, cũng nhắm mắt lại thưởng thức, ăn xong lại lấy thêm miếng nữa. Xong hắn định ăn tiếp thì thấy khay đã hết, lúc này Vân Diệp mới đang làm miếng tiếp theo.
Lý Nhị tiếc nuối để đũa xuống nói:
- Hứa Kính Tông nói không sai, thứ này không nên ăn nhiều, trẫm vừa rồi ăn luôn hai miếng đã mê mệt không thể tự kiềm chế, một miếng hương nồng, hai miếng dư vị vô cùng, miếng thứ ba không ăn cũng được. Vân Diệp, làm chỗ còn lại mời chư vị ái khanh cùng thưởng thức, cho trẫm một chén thức ăn no bụng là được.
Vân Diệp gật đầu ra hiệu tùng lộ quả thật không nên ăn nhiều, y dừng lại đi lấy cơm nắm, dùng chân gà hun khói, hạt bắp, đậu nành, ớt, cải xanh để xào cơm rang thập cẩm rồi bưng lên, rồi mới tiếp tục rán tiếp.
(tùng lộ: một loại nấm)
Lý Nhị ăn một miếng cơm rang gật đầu lia lịa, nói với Phòng Huyền Linh:
- Một chén cơm này nguyên liệu cũng chỉ vậy, nhưng trẫm dám nói đây cũng là một loại xa hoa, thường nói bữa sáng Vân gia còn ngon hơn yến tiệc, hôm nay trẫm cũng được mở rộng tầm mắt, thì ra xa hoa cũng cần bản lĩnh, ta ngươi không có bản lĩnh này.
Phòng Huyền Linh gật đầu nói phải, thế này ai dám bảo không phải xa hoa? Một chén cơm nguội từ đêm hôm trước mà người ta cũng làm thành món ngon thế này, đúng là không thể nào so được. đọc truyện mới nhất tại tr uy ện y y chấm cơm.
Vân Diệp đếm người để rán tùng lộ, dâng hoàng hậu 2 miếng, những người khác mỗi người một miếng, cả thị vệ, cung nữ cũng có phần, y muốn nhờ những người này tuyên truyền một cách thức sống mới ra ngoài.
Lý Thái tự mình động thủ rang cho mẫu hậu một chén cơm, phần còn lại giao cho đầu bếp Vân gia, nhiều người vậy Vân Diệp không thể tự mình phục vụ hết.
Cuộc sống của Vân gia hơn ở tinh xảo, cái này người khác không thể so được, như vậy bọn họ chỉ có thể so ở mặt xa hoa. Đại môn phiệt liều mạng kiếm tiền về nhà, chỉ có vào không ra, Lý Thừa Càn thiếu tiền đến chết rồi, trên thông phiếu đã xuất hiện ấn chế 10 ngân tệ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền giấy sẽ phải xuất hiện. Nếu như đợi đến lúc những người này biết nếu họ cứ ấn chế thông phiếu mãi, thì sẽ có lúc Đại Đường hết tiền mà tiêu rồi, vậy thì xong đời, tiền trang Đại Đường sẽ ầm ầm sụp đổ, thảm cảnh dân chúng được mùa mà vẫn phải bán con sẽ xuất hiện, tiếp đó uy tín triều đình Đại Đường mất hết, dân chúng không còn tin vào lời hoàng đế nữa.
Đến lúc đó có quân đội cũng không biết trấn áp người nào, bởi vì thông phiếu khi đó nhất định phát khắp thiên hạ, mọi người chỉ có thể trở lại thời xã hội nguyên thuỷ lấy vật đổi vật. Cho nên nhất định phải bắt đại môn phiệt tiêu hết tiền trong tiền trang, nếu không hậu quả vô cùng đáng sợ, bí mật này Vân Diệp không dám nói cùng ai, kể cả Lý Thừa Càn.
Ăn cơm xong mọi người ăn chút đồ nướng, Tân Nguyệt nướng cho Trưởng Tôn, Vân Diệp phục vụ hoàng đế, phu thê hai người dính đầy tro than, làm Vân Diệp nhớ lại khi đôi phu phụ bán thịt nướng ở hậu thế, giờ cũng chính là hình ảnh phu phụ y.
Tiền trang là họa y gieo ra, vốn chỉ muốn thuận lợi cho thương nhân thiên hạ không phải mang xe tiền bôn ba, ai biết kinh tế luôn có quy luật cố hữu, chỉ cần ngươi thúc đẩy nó một chút là nó sẽ theo quỹ đạo tiến tới. Đầu tiên là xuất hiện tồn khoản, sau đó rất tự nhiên xuất hiện khoản tiền cho vay, dần dần mọi người biết giá cả lương thực các nơi khác nhau, tỉ lệ đổi tiền cũng bất đồng, vì vậy xuất hiện những kẻ buôn thông phiếu, tiếp nữa xuất hiện kỳ hạn giao hàng nguyên thủy nhất, rồi cái cổ phiếu ma quỷ sẽ nhảy ra.
Vân Diệp rất lo lắng một ngày nào đó Lý Thừa Càn sẽ thương lượng với y việc thành lập sở giao dịch cổ phiếu, nếu như ngày đó xảy ra, Vân Diệp nhất định sẽ dẫn cả nhà cao chạy xa bay, đến một hoang đảo không có người ở, vì thứ cổ phiếu ác ma này mà đời sau y đã bị cắn nuốt hết tài sản nửa đời tích cóp.
Người khác đều ăn nhiệt tình, Lý Nhị còn tự thân nướng cho hoàng hậu một bắp ngô, chỉ có Vân Diệp lòng lạnh như băng, giờ y đã bó tay, hậu thế y với kinh tế vẫn còn điểm bỡ ngỡ, giờ muốn kiến thiết lại kinh tế Đại Đường, điểm bỡ ngỡ đã cũng bị động đến. Giờ nếu có người hậu thế hiểu kinh tế, hèn hạ chút sẽ móc đến đồng tiền cuối cùng của Đại Đường, hiền lành chút sẽ yêu cầu lấy vật đổi vật, như vậy so với một chỉ huy không hiểu rõ ràng mạnh gấp trăm lần.
- Trường Giang cuồn cuộn về đông, Bao nhiêu thế hệ anh hùng cuốn trôi. Đúng sai phải trái cũng rồi, Non xanh còn đó, mấy hồi tà dương. Ngư tiều tóc bạc trên sông, Quen nhìn thu nguyệt xuân phong xoay vòng. Gặp nhau rượu đục vui cùng, Xưa nay bao chuyện, ung dung luận đàm.
Dù không có giọng nam trung trầm ấm như Dương Hồng Cơ, nhưng dưới tâm cảnh thê lương, Vân Diệp cũng coi như thể hiện hết bài [Lâm Giang tiên], cổ kim bao chuyện cũng gửi trong chuyện cười. Hay một cái gửi trong chuyện cười, đây là văn chương nên có thể nói vậy, chứ thực tế có thật cũng không dám.
- Vân Diệp, khúc từ này không tệ, nhưng sao trẫm lại nghe ý lánh đời nồng đậm? Cái này cũng không tốt, Đại Đường hôm nay biến chuyển từng ngày, đang cần đại thần có tài như các ngươi phò trẫm, biến Đại Đường trở nên thịnh thế chưa từng có, mới tí tuổi đã sinh tâm tư ông già là không được.
Lý Nhị tán dương lời ca của Vân Diệp, nhưng không thích suy nghĩ ông già trong đó. Cái này thì biết trách ai, tâm tình Vân Diệp lúc này còn xa mới bằng Dương Thận (tác giả Lâm Giang tiên).