Tiếng thở dài của Lý Nhị thi thoảng lại từ trong chòi nghỉ truyền ra, Trường Tôn thị dùng dải lụa buộc chặt đầu Lý Nhị, bệnh đau đầu của hoàng đế lại tái phát rồi, từ khi Trường Tôn thị cho ông ta biết lũy tiến thuế là cái gì, ông ta liền đau đầu, Tôn Tư Mạc gấp gáp tới chuẩn mạch, nói là lo lắng quá độ, không cần thuốc, tĩnh dưỡng hai ngày là khỏi.
- Quan Âm tỷ, nàng nói xem ba người Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Vân Diệp có phải đang cười nhạo trẫm không? Cười trẫm vác đá đập chân mình, mất mặt quá, trẫm xử lý ngàn vạn chuyện, làm sao nhớ được chuyện vụn vặt thế này?
Trường Tôn thị nhẹ nhàng day huyệt thái dương cho hoàng đế:
- Bệ hạ, đây không phải chuyện nhỏ, thiếp đã tính, riêng hiệu Hằng Thuận một năm bớt thuế hơn tám vạn ngân tệ, thêm vào hào thương Trường An, Lạc Dương, Ích Châu, Quảng Châu, số tiền giảm thuế nhất định cực lớn, đù làm mấy nghìn dặm đường.
- Bệ hạ đặt quá nhiều tinh lực lên đám người Bách kỵ ty rồi, thiếp thân luôn muốn nói, cứ cảm thấy mình không nên xen vào, chuyện hôm nay thiếp cho rằng xảy ra là tốt, bệ hạ cảnh giác thì chút tiền tài có là cái gì.
- Không theo dõi không được, đế quốc ngày càng lớn, trẫm phải tập trung mười hai vạn phần tinh thần để theo dõi quốc gia, dù thế vẫn xuất hiện sự kiện Vô Ưu thảo, nếu như không phải Vân Diệp bất mãn chuyện dùng Vô Ưu thảo thì đã không lấy ra thăm dò trẫm, trẫm cũng không biết Bách kỵ ti có chuyện tự ý ra lệnh, mấy tên cung phụng không chịu tịch mịch, muốn làm việc, nhưng thủ đoạn của họ quá âm độc, tổn hại khí vận hoàng triều, đây là điều tuyệt đối không thể chấp nhận.
- Bọn họ bẩm báo với trẫm sẽ có vật liệu bí mật tới kinh sư, không ngờ lại là Vô Ưu thảo, họ hi vọng trẫm sơ xuất, bỏ sót chuyện này, trẫm tin Vô Ưu thảo sẽ thành phước lành của Thổ Phồn, làm thế tuy mang lại lợi ích cho Đại Đường, nhưng so với hậu họa thì lợi ích kiểu này không cần cũng được.
- Lần này trẫm chặt đầu mười tám người là để những cung phụng kia nhìn rõ lòng dạ của trẫm, nếu muốn triệt để tiêu diệt Thổ Phồn thì vẫn có cách, trong sơn động rặng Tần Lĩnh còn có một thứ vũ khí khủng bố hơn, hữu hiệu hơn, vậy mà trẫm trói con ác ma đó trong hàng, không cho thấy bóng mặt trời chứ không muốn dùng. Đủ nói lên trẫm cung kính với trời cao, mong trời cao chiếu cố Đại Đường thêm vài năm.
Trường Tôn thị đặt đầu Lý Nhị lên đùi mình, thương xót nói:
- Tinh lực của một người dầu sao cũng có hạn, bệ hạ dù có một trăm đôi mắt cũng chẳng nhìn hết được.
- Huống hồ bệ hạ chỉ huy vô vàn nhân tài, đám hồ ly như Phòng, Đỗ, Ngụy, Lý Tịnh, Lý Tích, ca ca thiếp đủ khiến chàng lo lắng, đám tiểu hồ ly đời sau cũng đã dần trưởng thành. Thừa Càn, Thanh Tước, Lý Khác, Vân Diệp, Mã Chu, Lưu Nhân Nguyện, Trình Xử Mặc còn có tên Vương Huyền Sách hô hào bình định Thổ Phồn nữa, tên sau giảo hoạt hơn tên trước, nhiều toan tính hơn tên trước.
- Với quốc gia mà nói dấu hiệu thịnh thế tới, xuất hiện lớp lớp nhân tài thế này thiếp vốn nên mặc triều phục dẫn toàn bộ phi từ chúc mừng bệ hạ, đây là bổn phận của hoàng hậu, nhưng là thê tử, thiếp thật không muốn thấy chàng nhọc lòng ứng phó với những người này.
- Ai chưa nói, riêng Vân Diệp quan hệ với y nhiều sẽ tổn thọ, hôm qua thiếp thân chẳng qua chỉ lấy của nhà y ít hạt châu, bệ hạ chỉ lãng phí của nhà y một bữa cơm, sáng nay tửu lâu nhà y chuyên môn dùng lụa che bàn tiệc bệ hạ gọi hôm qua, bên trên viết " đây mà món ăn do chính bệ hạ khâm điển". Nghe nói người đặt chỗ muốn ăn bữa tiệc như thế đã xếp tới trung thu rồi.
- Hiệu trân châu cũng không bỏ qua thiếp thân, đại môn dùng lụa viết "hoàng hậu nương nương cũng thích trân châu nơi này", thế là phụ nhân trong thành chen lấn nhau tới mua, tức nhất là hiệu đó còn nâng giá lên ba thành, thiếp tính, y kiếm lại gấp mấy lần rồi.
Lý Nhị định ngồi dậy nổi giận, Trường Tôn thị hôn một cái lên trán, cơn giận liền tiêu tan.
- Bỏ đi, nói ra bàn tiệc kia là do bệ hạ gọi, thiếp cũng đã lấy trân châu, nên phu phụ chúng ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Đây là chuyện nhỏ, kỳ thực thiếp lo nhất là có một ngày tiền của nội phủ sẽ vượt qua quốc khố. Thiếp cho rằng hoàng gia không thể nắm tiền trang trong tay nữa, hiện tiền trang tuy đeo danh hộ bộ, nhưng thao tác thực sự là nội phủ, là chuyện vô cùng không thỏa đáng.
- Tối qua thiếp thân tra sổ sách tiền trang Nhạc Châu, con số kinh người, tiền trang từ đứa bé giờ đã trưởng thành, bệ hạ nên tìm cho nó một lối đi thích hợp, thiếp không nắm được nó nữa, có người đề xuất dùng giấy thay thế đồng bạc làm tiền tệ, thiếp không hiểu, chẳng may sai lầm sẽ thành họa ngập trời.
- Vân Diệp nói thế nào?
Lý Nhị không kìm được ngồi dậy:
- Trên chiếc Đại Đế thiếp thân từng hỏi Vân Diệp, khi đó mặt y trắng bệch, như thấy chuyện kinh khủng lắm, nói những lời thiếp không hiểu, cuối cùng mắt đỏ rực nói:" Còn ai dám nói chuyện in tiền giấy thì chém lập tức!"
Lý Nhị nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu:
- So với người khác thì trẫm tin phán đoán của Vân Diệp hơn, tiền trang vốn do y và thái tử lập ra, nên người hiểu rõ nó nhất là Vân Diệp, sau khi về Trường An chúng ta cần thảo luận kỹ càng với y chuyện tiền trang, trẫm chỉ lo tiền trang phát triển quá nhanh, đã vượt qua phạm vi nhận thức của y.
Hai phu thê không nói gì mà cùng thở dài, chòi nghỉ càng thêm im ắng.
Vân Diệp bị một cỗ xe ngựa xa hoa mời đi làm khách rồi, người mới khách là Tiết Vạn Triệt, đợi khi tới nơi thì Hứa Kính Tông đã ngà ngà say, nửa nằm nửa ngồi trên giường kiểm tra học vấn của đại nhi tử của Tiết Vạn Triệt.
Đại nhi tử của Tiết Vạn Triệt tuy vóc dáng hùng tráng giống phụ thân, nhưng mặt mày thanh tú, đang cúi đầu nghiền ngẫm câu hỏi mới trả lời, rõ ràng tính cách trầm ổn chứ không nóng nảy như cha nó. Tiết Vạn Triệt bình sinh ghét nhất cắn câu nhai chữ, lúc này cũng im lặng nhìn nhi tử như chớp, mặt mày khẩn trương, rượu đổ ra giường cũng không biết.
Vân Diệp đừng ngoài cửa đợi Tiết Tử Hoài trả lời xong mới vỗ tay đi vào:
- Duyên Tộc huynh hôm nay thật có hứng, sao hôm nay lại nghĩ tới dạy Tử Hoài, đứa bé này xưa nay cần mẫn, không vì cuộc sống giàu có mà thay đổi chí hướng, trẻ biết tự giữ mình như thế, tương lai sẽ có tiền đồ lớn.
Tiết Vạn Triệt cời lớn đi ra đón khách, theo sát sau là một phụ nhân xinh xắn, nhìn vẻ đắc ý của Tiết Vạn Triệt là biết nữ nhân này thỏa mãn mọi khao khát của hắn với nữ nhân.
- Vân huynh tới muộn, phạt rượu là không thể thoát, trước tiên uống rượu phạt rồi mới uống rượu nghênh khách cũng không muộn.
Phụ nhân kia quỳ xuống, tạ ơn giúp đỡ của Vân Diệp, rồi rót đầy chén rượu, do Tiết Tử Hoài quỳ xuống dâng lên:
- Đại ân của Vân thúc thúc, Tử Hoài mãi mãi không quen, mời thúc thúc uống rượu.
- Chuyện nhỏ thôi mà, để trẻ nhỏ vất vả làm gì?
Vân Diệp vờ giận, vẫn nhận lấy chén rượu uống cạn, xoa đầu nó nói:
- Xem chừng Duyên Tộc huynh có ý thu ngươi làm đệ tử, vì sao không nắm lấy, danh sư như Duyên Tộc tiên sinh chỉ cần có cơ hội là dập đầu bái sư, chắc ba phần cũng là nhiều, tính ngươi trầm ổn, nhưng tính kỹ rồi mới làm không phải lúc nào cũng có lợi, người dễ thay đổi, thời cơ phải nắm chắc, trong đời ông trời sẽ không cho ngươi quá nhiều cơ hội đâu.
Tiết Tử Hoài nghe xong đứng dậy rồi quỳ sụp trước mặt Hứa Kính Tông, dập đầu liên hồi.
Phụ nhân thấy nhi tử trán có máu, theo bản năng muốn bảo vệ, nhưng Tiết Vạn Triệt giữ lấy, rơi lệ nói:
- Đó là tạo hóa của con, nàng đừng làm lỡ.
- Quan Âm tỷ, nàng nói xem ba người Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Vân Diệp có phải đang cười nhạo trẫm không? Cười trẫm vác đá đập chân mình, mất mặt quá, trẫm xử lý ngàn vạn chuyện, làm sao nhớ được chuyện vụn vặt thế này?
Trường Tôn thị nhẹ nhàng day huyệt thái dương cho hoàng đế:
- Bệ hạ, đây không phải chuyện nhỏ, thiếp đã tính, riêng hiệu Hằng Thuận một năm bớt thuế hơn tám vạn ngân tệ, thêm vào hào thương Trường An, Lạc Dương, Ích Châu, Quảng Châu, số tiền giảm thuế nhất định cực lớn, đù làm mấy nghìn dặm đường.
- Bệ hạ đặt quá nhiều tinh lực lên đám người Bách kỵ ty rồi, thiếp thân luôn muốn nói, cứ cảm thấy mình không nên xen vào, chuyện hôm nay thiếp cho rằng xảy ra là tốt, bệ hạ cảnh giác thì chút tiền tài có là cái gì.
- Không theo dõi không được, đế quốc ngày càng lớn, trẫm phải tập trung mười hai vạn phần tinh thần để theo dõi quốc gia, dù thế vẫn xuất hiện sự kiện Vô Ưu thảo, nếu như không phải Vân Diệp bất mãn chuyện dùng Vô Ưu thảo thì đã không lấy ra thăm dò trẫm, trẫm cũng không biết Bách kỵ ti có chuyện tự ý ra lệnh, mấy tên cung phụng không chịu tịch mịch, muốn làm việc, nhưng thủ đoạn của họ quá âm độc, tổn hại khí vận hoàng triều, đây là điều tuyệt đối không thể chấp nhận.
- Bọn họ bẩm báo với trẫm sẽ có vật liệu bí mật tới kinh sư, không ngờ lại là Vô Ưu thảo, họ hi vọng trẫm sơ xuất, bỏ sót chuyện này, trẫm tin Vô Ưu thảo sẽ thành phước lành của Thổ Phồn, làm thế tuy mang lại lợi ích cho Đại Đường, nhưng so với hậu họa thì lợi ích kiểu này không cần cũng được.
- Lần này trẫm chặt đầu mười tám người là để những cung phụng kia nhìn rõ lòng dạ của trẫm, nếu muốn triệt để tiêu diệt Thổ Phồn thì vẫn có cách, trong sơn động rặng Tần Lĩnh còn có một thứ vũ khí khủng bố hơn, hữu hiệu hơn, vậy mà trẫm trói con ác ma đó trong hàng, không cho thấy bóng mặt trời chứ không muốn dùng. Đủ nói lên trẫm cung kính với trời cao, mong trời cao chiếu cố Đại Đường thêm vài năm.
Trường Tôn thị đặt đầu Lý Nhị lên đùi mình, thương xót nói:
- Tinh lực của một người dầu sao cũng có hạn, bệ hạ dù có một trăm đôi mắt cũng chẳng nhìn hết được.
- Huống hồ bệ hạ chỉ huy vô vàn nhân tài, đám hồ ly như Phòng, Đỗ, Ngụy, Lý Tịnh, Lý Tích, ca ca thiếp đủ khiến chàng lo lắng, đám tiểu hồ ly đời sau cũng đã dần trưởng thành. Thừa Càn, Thanh Tước, Lý Khác, Vân Diệp, Mã Chu, Lưu Nhân Nguyện, Trình Xử Mặc còn có tên Vương Huyền Sách hô hào bình định Thổ Phồn nữa, tên sau giảo hoạt hơn tên trước, nhiều toan tính hơn tên trước.
- Với quốc gia mà nói dấu hiệu thịnh thế tới, xuất hiện lớp lớp nhân tài thế này thiếp vốn nên mặc triều phục dẫn toàn bộ phi từ chúc mừng bệ hạ, đây là bổn phận của hoàng hậu, nhưng là thê tử, thiếp thật không muốn thấy chàng nhọc lòng ứng phó với những người này.
- Ai chưa nói, riêng Vân Diệp quan hệ với y nhiều sẽ tổn thọ, hôm qua thiếp thân chẳng qua chỉ lấy của nhà y ít hạt châu, bệ hạ chỉ lãng phí của nhà y một bữa cơm, sáng nay tửu lâu nhà y chuyên môn dùng lụa che bàn tiệc bệ hạ gọi hôm qua, bên trên viết " đây mà món ăn do chính bệ hạ khâm điển". Nghe nói người đặt chỗ muốn ăn bữa tiệc như thế đã xếp tới trung thu rồi.
- Hiệu trân châu cũng không bỏ qua thiếp thân, đại môn dùng lụa viết "hoàng hậu nương nương cũng thích trân châu nơi này", thế là phụ nhân trong thành chen lấn nhau tới mua, tức nhất là hiệu đó còn nâng giá lên ba thành, thiếp tính, y kiếm lại gấp mấy lần rồi.
Lý Nhị định ngồi dậy nổi giận, Trường Tôn thị hôn một cái lên trán, cơn giận liền tiêu tan.
- Bỏ đi, nói ra bàn tiệc kia là do bệ hạ gọi, thiếp cũng đã lấy trân châu, nên phu phụ chúng ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Đây là chuyện nhỏ, kỳ thực thiếp lo nhất là có một ngày tiền của nội phủ sẽ vượt qua quốc khố. Thiếp cho rằng hoàng gia không thể nắm tiền trang trong tay nữa, hiện tiền trang tuy đeo danh hộ bộ, nhưng thao tác thực sự là nội phủ, là chuyện vô cùng không thỏa đáng.
- Tối qua thiếp thân tra sổ sách tiền trang Nhạc Châu, con số kinh người, tiền trang từ đứa bé giờ đã trưởng thành, bệ hạ nên tìm cho nó một lối đi thích hợp, thiếp không nắm được nó nữa, có người đề xuất dùng giấy thay thế đồng bạc làm tiền tệ, thiếp không hiểu, chẳng may sai lầm sẽ thành họa ngập trời.
- Vân Diệp nói thế nào?
Lý Nhị không kìm được ngồi dậy:
- Trên chiếc Đại Đế thiếp thân từng hỏi Vân Diệp, khi đó mặt y trắng bệch, như thấy chuyện kinh khủng lắm, nói những lời thiếp không hiểu, cuối cùng mắt đỏ rực nói:" Còn ai dám nói chuyện in tiền giấy thì chém lập tức!"
Lý Nhị nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu:
- So với người khác thì trẫm tin phán đoán của Vân Diệp hơn, tiền trang vốn do y và thái tử lập ra, nên người hiểu rõ nó nhất là Vân Diệp, sau khi về Trường An chúng ta cần thảo luận kỹ càng với y chuyện tiền trang, trẫm chỉ lo tiền trang phát triển quá nhanh, đã vượt qua phạm vi nhận thức của y.
Hai phu thê không nói gì mà cùng thở dài, chòi nghỉ càng thêm im ắng.
Vân Diệp bị một cỗ xe ngựa xa hoa mời đi làm khách rồi, người mới khách là Tiết Vạn Triệt, đợi khi tới nơi thì Hứa Kính Tông đã ngà ngà say, nửa nằm nửa ngồi trên giường kiểm tra học vấn của đại nhi tử của Tiết Vạn Triệt.
Đại nhi tử của Tiết Vạn Triệt tuy vóc dáng hùng tráng giống phụ thân, nhưng mặt mày thanh tú, đang cúi đầu nghiền ngẫm câu hỏi mới trả lời, rõ ràng tính cách trầm ổn chứ không nóng nảy như cha nó. Tiết Vạn Triệt bình sinh ghét nhất cắn câu nhai chữ, lúc này cũng im lặng nhìn nhi tử như chớp, mặt mày khẩn trương, rượu đổ ra giường cũng không biết.
Vân Diệp đừng ngoài cửa đợi Tiết Tử Hoài trả lời xong mới vỗ tay đi vào:
- Duyên Tộc huynh hôm nay thật có hứng, sao hôm nay lại nghĩ tới dạy Tử Hoài, đứa bé này xưa nay cần mẫn, không vì cuộc sống giàu có mà thay đổi chí hướng, trẻ biết tự giữ mình như thế, tương lai sẽ có tiền đồ lớn.
Tiết Vạn Triệt cời lớn đi ra đón khách, theo sát sau là một phụ nhân xinh xắn, nhìn vẻ đắc ý của Tiết Vạn Triệt là biết nữ nhân này thỏa mãn mọi khao khát của hắn với nữ nhân.
- Vân huynh tới muộn, phạt rượu là không thể thoát, trước tiên uống rượu phạt rồi mới uống rượu nghênh khách cũng không muộn.
Phụ nhân kia quỳ xuống, tạ ơn giúp đỡ của Vân Diệp, rồi rót đầy chén rượu, do Tiết Tử Hoài quỳ xuống dâng lên:
- Đại ân của Vân thúc thúc, Tử Hoài mãi mãi không quen, mời thúc thúc uống rượu.
- Chuyện nhỏ thôi mà, để trẻ nhỏ vất vả làm gì?
Vân Diệp vờ giận, vẫn nhận lấy chén rượu uống cạn, xoa đầu nó nói:
- Xem chừng Duyên Tộc huynh có ý thu ngươi làm đệ tử, vì sao không nắm lấy, danh sư như Duyên Tộc tiên sinh chỉ cần có cơ hội là dập đầu bái sư, chắc ba phần cũng là nhiều, tính ngươi trầm ổn, nhưng tính kỹ rồi mới làm không phải lúc nào cũng có lợi, người dễ thay đổi, thời cơ phải nắm chắc, trong đời ông trời sẽ không cho ngươi quá nhiều cơ hội đâu.
Tiết Tử Hoài nghe xong đứng dậy rồi quỳ sụp trước mặt Hứa Kính Tông, dập đầu liên hồi.
Phụ nhân thấy nhi tử trán có máu, theo bản năng muốn bảo vệ, nhưng Tiết Vạn Triệt giữ lấy, rơi lệ nói:
- Đó là tạo hóa của con, nàng đừng làm lỡ.