Lý Hữu thấy đại cữu ca vô cùng có khí thế liền tự tới bếp lấy một bát, cùng đại cữu ca ngồi dưới mái hiên ăn, hắn muốn hỏi đại cữu ca tới Tề châu phải làm gì.
- Về tới Tề châu từ tận hưởng cuộc sống nhỏ của mình, đất phong để đám chúc quan bệ bệ giao cho ngươi đi quản lý, mỗi năm ngươi thu thuế là được, thuế nhiều thì phát tiền cho họ, thuế ít thì tìm bệ hạ xin chúc quan mới, đừng hại hoa màu của bách tính, quanh năm săn bắn cũng chẳng sao, dưỡng tốt sức khỏe, chăm sóc Tiểu Nha là được.
- Có phải thấy tài năng bị mai một không? Trên đời này nhân tài mai một nhiều lắm, Tam ca, Tứ ca của ngươi ai không phải là nhân tài hơn người?
- Nay Tam ca ngươi làm gì? Giữ vùng Ngô Việt bận rộn sinh con, Tứ ca ngươi trốn dưới lòng đất, không có việc gì không lên mặt đất nửa bước. Cho nên chút tài của ngươi có mai một cũng chả là gì, nếu muốn làm chút việc gì đó thì tới thư viện chọn đề tài khó nhất, xem mình có làm được không, thú vị lắm.
Lý Hữu kiếm sợi mý dài mút vào miệng:
- Tiểu Ảm và Thì Thì hiện giờ có con rồi, nghe nói họ cũng không quản đất phong, trừ chuyện làm ăn trong nhà thì không ngó ngàng gì tới, năm nay được phụ hoàng đệ khen thưởng, nói là hắn làm việc chín chắn, là tấm gương cho các vương.
- Hiểu rồi hả? Phụ hoàng ngươi muốn chính là các ngươi không làm gì hết, từ khi Tứ ca ngươi giao quyền quản lý đất phong, nếu vương tử khác không giao, sẽ bị chụp ngay cái mũ lòng dạ khó lường. Nên Tiểu Ảm một không họa hại bách tính, hai không qua lại với quan viên đương địa, chỉ làm ăn phát tài, đó là điều phụ hoàng ngươi muốn thấy, đại ca ngươi sau khi kế thừa hoàng vị cũng sẽ như thế.
Vân Diệp ăn xong bát mỳ liền đi thăm Vượng Tài, vết thương ở chân đã đóng vảy, hơi ngứa, nó luôn cọ vào tường. Vân Diệp cởi băng gạc ra, hài lòng nhìn thương thế phát triển, lấy móng tay gãi da thịt xung quanh, Vượng Tài vốn có chút bực bội liền yên tĩnh lại.
Vân Diệp ở bên Vượng Tài mới có chút bình tĩnh, tảo triều ngày mai phải tham gia, phương án xử trí Hầu Quân Tập có rồi, lão già Đới Trụ đúng là thiết diện vô tư, Hầu Quân Tập treo cổ, ba nhi tử chém đầu, thê thiếp và nữ nhi cho vào giáo phường ti làm quan kỹ, không biết lão tư và Hầu Quân Tập có thù hận lớn thế nào mà nhất định làm thế.
Lưu Phương xách một bầu rượu đi vào, thấy Vân Diệp ngồi trên mặt đất gãi ngứa cho Vượng Tài, miệng lẩm bẩm chửi Đới Trụ, tâm tư thì không biết bay đi đâu, Vượng Tài rất khó chịu, ra hiệu y gãi chỗ khác mấy lần mà Vân Diệp không phản ứng.
- Quan trường không phải như ngươi nghĩ, cho ngươi biết, Đới Trụ và Hầu Quân Tập không những không có oán thù mà còn giao tình thân thiết, phu gia của nhị nhi nữ Hầu gia là tiểu nhi tử của Đới gia, tới giờ lão phu vẫn chưa nghe thấy tin Đới gia thối hôn, ngươi nghĩ xem vì sao Đới Trụ ngay chút thể diện cũng không để ý, nhất định dồn cả nhà Hầu Quân Tập vào chỗ chết.
Vân Diệp lắc đầu, đây là phán quyết của Đại Lý Tự, trừ khi hoàng đế bác bỏ, nếu không Hầu gia sẽ bị xử trí như thế.
Lưu Phương nhấp một ngụm rượu nói:
- Tiểu tử, học thêm một chút, đây gọi là đặt vào chỗ chết tìm sự sống, Hầu Quân Tập chết là cái chắc rồi, khỏi bàn, nhưng xử trí người nhà ông ta còn làm được nhiều điều.
- Đới Trụ làm tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế là muốn khơi lên sự thương xót của bệ hạ, Hầu Quân Tập là ai, trước kia là con có trung thành nhất trong tay bệ hạ, sự biến Huyền Vũ môn tắm máu xông tới, không kêu một tiếng, bệ hạ sao có thể không cho ông ta giữ lại chút hương hỏa nào. Đại thần trong triều cũng khó tránh khỏi cảm khái thỏ chết cáo thương, sẽ ra sức cầu tình. Cho nên lão phu dám cược với ngươi, mai Hầu Quân Tập sẽ bị xử tử, nhưng người nhà ông ta sẽ bình an vô sự, đầy đi Lĩnh Nam thì chắc rồi, tuy Lĩnh Nam đã không phải vùng ma thiêng nước độc, vẫn là nơi lưu đầy hàng đầu cho phạm nhân mưu phản trên điều luật, nên mai ngươi chỉ cần bàng quan là được, đợi khi Hầu gia bị đày tới Lĩnh Nam hẵng ra tay cũng không muộn.
Đám chết tiệt theo Lý Nhị tạo phản đúng là không dễ chung sống, khả năng loại chuyện này thông thạo lắm rồi, e la ai làm việc gì cũng đã phân công xong, Đới Trụ không giải trừ hôn ước là đợi ý chỉ hoàng đế hạ xuống, dù xuất hiện tình huống xấu nhất, ông ta cũng có thể cứu Nhị nhi nữ của Hầu Quân Tập khỏi lò lửa.
Trời còn chưa sáng Vân Diệp đã cưỡi ngựa thẳng hướng thành Trường An, lúc này trăng tàn vẫn còn, mặt trời lề mề nhô ra đầu đỉnh núi, một mảng trắng hiện ra, một buổi sáng bình thường, thứ duy nhất không bình thường là hôm nay Hầu Quân Tập sẽ mất mạng.
Vân Diệp cả đêm không ngủ, nhìn bầu trời suốt cả đêm, y chắc chắn không có ngôi sao nào rụng cả, Viên Thiên Cương nói sao mạng rụng, đại tướng chết, chẳng lẽ Hầu Quân Tập không phải một viên đại tướng? Hay sao không rụng, chẳng lẽ Hầu Quân Tập không chết?
Đùa cái gì thế, Lý Nhị ngay cả thân huynh đệ còn làm thịt, chẳng lẽ lại bỏ qua cho một Hầu Quân Tập nho nhỏ? Sử nói Lý Nhị rơi lệ chém Hầu Quân Tập, Vân Diệp không tin lắm, hôm nay phải nhìn cho kỹ.
Từ cửa phụ vào thành, dọc theo đường Chu Tước phi nước kiệu tới hoàng cung, cửa cung chưa mở, phía trước tụ tập rất đông người. Vân Diệp hơi hối hận, vì hôm nay đám Lão Trình đều mặc khôi giáp, còn là khôi giáp kiểu cũ rách nát, đi một bước cũng phát ra tiếng nặng nề.
- Biết ngươi không mặc khôi giáp nên lão phu bảo Xử Mặc mang khôi giáp tới rồi, tới xe ngựa đổi đi, áo bào nhẹ nhõm ngươi tới xem náo nhiệt à? Lão Hầu lạc đường, tự tìm cái chết, nhưng thê nhi của ông ta không thể có chuyện, Đới Trụ chó má hạ tử thủ, chúng ta hôm nay muốn giữ thê nhi của Lão Hầu rất khó, ngươi còn trẻ, mau mồm, mọi người đều mong ngươi nói vài câu, là một mạch tướng môn cả, phải dốc hết sức.
Khôi giáp tới năm mươi cân mặc lên người, Vân Diệp thấy Hầu Quân Tập hôm nay không chết thì mình cũng chết, tới bên Lão Trình, Lão Ngưu:
- Muốn cứu người không phải chỉ có chúng ta, đám Phòng Huyền Linh cũng không muốn nhìn công thần có kết cục bi thảm, nên bá bá yên tâm. Hầu Quân Tập hết cứu rồi, nhưng thê nhi ông ta tuyệt đối không sao, cùng lắm đầy đi Lĩnh Nam thôi, chẳng lẽ tiểu chất để họ ăn hẩm uống hiu sao?
- Vớ vẩn.
Lão Tần nổi giận, vỗ lưng Vân Diệp làm vẩy giáp kêu loảng xoảng:
- Ngươi biết cái gì, bệ hạ không lên tiếng, ai dám đảm bảo? Lão Hầu thì bỏ đi, chúng ta không cứu được, đệ muội và đám nhỏ phải cứu ra. Tiểu tử, đừng mang tâm tư chờ may mắn, có bao lực phải dùng mười phần, mạng người trọng đại, không thể xem nhẹ. Tướng môn liền một thể, đừng đùa cợt.
Vân Diêp vâng vâng dạ dạ, quay đầu nhìn Lý Tịnh mặt lạnh tanh, toàn thân thiếp giáp toàn vết đao chém rìu bổ, nắm tay siết chặt, ông ta và Hầu Quân Tập xưa nay không hòa hợp, chuyến này vờn Hầu Quân Tập trên thảo nguyên như khỉ, ép Lão Hầu phải tự trói mình đi bộ về kinh thỉnh tội. Tuy ông ta không làm gì sai, nhưng đám lão tướng lại đem lửa giận trút hết lên ông ta, ông ta và Hồng Phất Nữ rời kinh tới Lĩnh Nam là chuyện bất đắc dĩ.
Lão già này cả đời chẳng làm được chuyện gì đúng, Lý Uyên tạo phản thì ông ta đi mật báo, Lý Nhị tạo phản thì ông ta đứng trung lập, Hầu Quân Tập tạo phản thì ông ta đi trấn áp, về pháp lý thì không sai, thậm chí có thể nói là đức cao chói lọi. Nhưng về tình mà nói thì ông ta làm sai be bét cả rồi, Lý Uyên tạo phản phải giúp đỡ, Lý Nhị tạo phản nên đi đầu làm sĩ tốt, Hầu Quân Tập tạo phản thì nên tránh cho xa, thế mới là đúng, giờ chó cũng không thèm để ý do tính cách ông ta gây ra.
- Về tới Tề châu từ tận hưởng cuộc sống nhỏ của mình, đất phong để đám chúc quan bệ bệ giao cho ngươi đi quản lý, mỗi năm ngươi thu thuế là được, thuế nhiều thì phát tiền cho họ, thuế ít thì tìm bệ hạ xin chúc quan mới, đừng hại hoa màu của bách tính, quanh năm săn bắn cũng chẳng sao, dưỡng tốt sức khỏe, chăm sóc Tiểu Nha là được.
- Có phải thấy tài năng bị mai một không? Trên đời này nhân tài mai một nhiều lắm, Tam ca, Tứ ca của ngươi ai không phải là nhân tài hơn người?
- Nay Tam ca ngươi làm gì? Giữ vùng Ngô Việt bận rộn sinh con, Tứ ca ngươi trốn dưới lòng đất, không có việc gì không lên mặt đất nửa bước. Cho nên chút tài của ngươi có mai một cũng chả là gì, nếu muốn làm chút việc gì đó thì tới thư viện chọn đề tài khó nhất, xem mình có làm được không, thú vị lắm.
Lý Hữu kiếm sợi mý dài mút vào miệng:
- Tiểu Ảm và Thì Thì hiện giờ có con rồi, nghe nói họ cũng không quản đất phong, trừ chuyện làm ăn trong nhà thì không ngó ngàng gì tới, năm nay được phụ hoàng đệ khen thưởng, nói là hắn làm việc chín chắn, là tấm gương cho các vương.
- Hiểu rồi hả? Phụ hoàng ngươi muốn chính là các ngươi không làm gì hết, từ khi Tứ ca ngươi giao quyền quản lý đất phong, nếu vương tử khác không giao, sẽ bị chụp ngay cái mũ lòng dạ khó lường. Nên Tiểu Ảm một không họa hại bách tính, hai không qua lại với quan viên đương địa, chỉ làm ăn phát tài, đó là điều phụ hoàng ngươi muốn thấy, đại ca ngươi sau khi kế thừa hoàng vị cũng sẽ như thế.
Vân Diệp ăn xong bát mỳ liền đi thăm Vượng Tài, vết thương ở chân đã đóng vảy, hơi ngứa, nó luôn cọ vào tường. Vân Diệp cởi băng gạc ra, hài lòng nhìn thương thế phát triển, lấy móng tay gãi da thịt xung quanh, Vượng Tài vốn có chút bực bội liền yên tĩnh lại.
Vân Diệp ở bên Vượng Tài mới có chút bình tĩnh, tảo triều ngày mai phải tham gia, phương án xử trí Hầu Quân Tập có rồi, lão già Đới Trụ đúng là thiết diện vô tư, Hầu Quân Tập treo cổ, ba nhi tử chém đầu, thê thiếp và nữ nhi cho vào giáo phường ti làm quan kỹ, không biết lão tư và Hầu Quân Tập có thù hận lớn thế nào mà nhất định làm thế.
Lưu Phương xách một bầu rượu đi vào, thấy Vân Diệp ngồi trên mặt đất gãi ngứa cho Vượng Tài, miệng lẩm bẩm chửi Đới Trụ, tâm tư thì không biết bay đi đâu, Vượng Tài rất khó chịu, ra hiệu y gãi chỗ khác mấy lần mà Vân Diệp không phản ứng.
- Quan trường không phải như ngươi nghĩ, cho ngươi biết, Đới Trụ và Hầu Quân Tập không những không có oán thù mà còn giao tình thân thiết, phu gia của nhị nhi nữ Hầu gia là tiểu nhi tử của Đới gia, tới giờ lão phu vẫn chưa nghe thấy tin Đới gia thối hôn, ngươi nghĩ xem vì sao Đới Trụ ngay chút thể diện cũng không để ý, nhất định dồn cả nhà Hầu Quân Tập vào chỗ chết.
Vân Diệp lắc đầu, đây là phán quyết của Đại Lý Tự, trừ khi hoàng đế bác bỏ, nếu không Hầu gia sẽ bị xử trí như thế.
Lưu Phương nhấp một ngụm rượu nói:
- Tiểu tử, học thêm một chút, đây gọi là đặt vào chỗ chết tìm sự sống, Hầu Quân Tập chết là cái chắc rồi, khỏi bàn, nhưng xử trí người nhà ông ta còn làm được nhiều điều.
- Đới Trụ làm tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế là muốn khơi lên sự thương xót của bệ hạ, Hầu Quân Tập là ai, trước kia là con có trung thành nhất trong tay bệ hạ, sự biến Huyền Vũ môn tắm máu xông tới, không kêu một tiếng, bệ hạ sao có thể không cho ông ta giữ lại chút hương hỏa nào. Đại thần trong triều cũng khó tránh khỏi cảm khái thỏ chết cáo thương, sẽ ra sức cầu tình. Cho nên lão phu dám cược với ngươi, mai Hầu Quân Tập sẽ bị xử tử, nhưng người nhà ông ta sẽ bình an vô sự, đầy đi Lĩnh Nam thì chắc rồi, tuy Lĩnh Nam đã không phải vùng ma thiêng nước độc, vẫn là nơi lưu đầy hàng đầu cho phạm nhân mưu phản trên điều luật, nên mai ngươi chỉ cần bàng quan là được, đợi khi Hầu gia bị đày tới Lĩnh Nam hẵng ra tay cũng không muộn.
Đám chết tiệt theo Lý Nhị tạo phản đúng là không dễ chung sống, khả năng loại chuyện này thông thạo lắm rồi, e la ai làm việc gì cũng đã phân công xong, Đới Trụ không giải trừ hôn ước là đợi ý chỉ hoàng đế hạ xuống, dù xuất hiện tình huống xấu nhất, ông ta cũng có thể cứu Nhị nhi nữ của Hầu Quân Tập khỏi lò lửa.
Trời còn chưa sáng Vân Diệp đã cưỡi ngựa thẳng hướng thành Trường An, lúc này trăng tàn vẫn còn, mặt trời lề mề nhô ra đầu đỉnh núi, một mảng trắng hiện ra, một buổi sáng bình thường, thứ duy nhất không bình thường là hôm nay Hầu Quân Tập sẽ mất mạng.
Vân Diệp cả đêm không ngủ, nhìn bầu trời suốt cả đêm, y chắc chắn không có ngôi sao nào rụng cả, Viên Thiên Cương nói sao mạng rụng, đại tướng chết, chẳng lẽ Hầu Quân Tập không phải một viên đại tướng? Hay sao không rụng, chẳng lẽ Hầu Quân Tập không chết?
Đùa cái gì thế, Lý Nhị ngay cả thân huynh đệ còn làm thịt, chẳng lẽ lại bỏ qua cho một Hầu Quân Tập nho nhỏ? Sử nói Lý Nhị rơi lệ chém Hầu Quân Tập, Vân Diệp không tin lắm, hôm nay phải nhìn cho kỹ.
Từ cửa phụ vào thành, dọc theo đường Chu Tước phi nước kiệu tới hoàng cung, cửa cung chưa mở, phía trước tụ tập rất đông người. Vân Diệp hơi hối hận, vì hôm nay đám Lão Trình đều mặc khôi giáp, còn là khôi giáp kiểu cũ rách nát, đi một bước cũng phát ra tiếng nặng nề.
- Biết ngươi không mặc khôi giáp nên lão phu bảo Xử Mặc mang khôi giáp tới rồi, tới xe ngựa đổi đi, áo bào nhẹ nhõm ngươi tới xem náo nhiệt à? Lão Hầu lạc đường, tự tìm cái chết, nhưng thê nhi của ông ta không thể có chuyện, Đới Trụ chó má hạ tử thủ, chúng ta hôm nay muốn giữ thê nhi của Lão Hầu rất khó, ngươi còn trẻ, mau mồm, mọi người đều mong ngươi nói vài câu, là một mạch tướng môn cả, phải dốc hết sức.
Khôi giáp tới năm mươi cân mặc lên người, Vân Diệp thấy Hầu Quân Tập hôm nay không chết thì mình cũng chết, tới bên Lão Trình, Lão Ngưu:
- Muốn cứu người không phải chỉ có chúng ta, đám Phòng Huyền Linh cũng không muốn nhìn công thần có kết cục bi thảm, nên bá bá yên tâm. Hầu Quân Tập hết cứu rồi, nhưng thê nhi ông ta tuyệt đối không sao, cùng lắm đầy đi Lĩnh Nam thôi, chẳng lẽ tiểu chất để họ ăn hẩm uống hiu sao?
- Vớ vẩn.
Lão Tần nổi giận, vỗ lưng Vân Diệp làm vẩy giáp kêu loảng xoảng:
- Ngươi biết cái gì, bệ hạ không lên tiếng, ai dám đảm bảo? Lão Hầu thì bỏ đi, chúng ta không cứu được, đệ muội và đám nhỏ phải cứu ra. Tiểu tử, đừng mang tâm tư chờ may mắn, có bao lực phải dùng mười phần, mạng người trọng đại, không thể xem nhẹ. Tướng môn liền một thể, đừng đùa cợt.
Vân Diêp vâng vâng dạ dạ, quay đầu nhìn Lý Tịnh mặt lạnh tanh, toàn thân thiếp giáp toàn vết đao chém rìu bổ, nắm tay siết chặt, ông ta và Hầu Quân Tập xưa nay không hòa hợp, chuyến này vờn Hầu Quân Tập trên thảo nguyên như khỉ, ép Lão Hầu phải tự trói mình đi bộ về kinh thỉnh tội. Tuy ông ta không làm gì sai, nhưng đám lão tướng lại đem lửa giận trút hết lên ông ta, ông ta và Hồng Phất Nữ rời kinh tới Lĩnh Nam là chuyện bất đắc dĩ.
Lão già này cả đời chẳng làm được chuyện gì đúng, Lý Uyên tạo phản thì ông ta đi mật báo, Lý Nhị tạo phản thì ông ta đứng trung lập, Hầu Quân Tập tạo phản thì ông ta đi trấn áp, về pháp lý thì không sai, thậm chí có thể nói là đức cao chói lọi. Nhưng về tình mà nói thì ông ta làm sai be bét cả rồi, Lý Uyên tạo phản phải giúp đỡ, Lý Nhị tạo phản nên đi đầu làm sĩ tốt, Hầu Quân Tập tạo phản thì nên tránh cho xa, thế mới là đúng, giờ chó cũng không thèm để ý do tính cách ông ta gây ra.