Mọi thứ đang phát triển tốt, cứ thế này không cần mười năm là thiên hạ có thể cơm no áo ấm, Vân Diệp không tin với trí tuệ của Lý Nhị dưới hoàn cảnh đế chế phong kiến, có cách nào sống tốt hơn. Khẩu hiệu là xuông, ăn vào miệng, mặc lên người mới là thật, tư tưởng của lão nông bảo thủ nhất, nhưng cũng thực tế nhất.
Lão Ngưu và Lão Tần chạy tới cũng đưa mặt nhìn nhau, tác dụng của thần tử với hoàng đế ngày càng nhỏ rồi, vốn giữa hai điều này có một sự cân bằng vi diệu, thần mạnh chủ yếu không hay, thần yếu chủ mạnh càng không phải chuyện tốt. Huống hồ hiện Lý Nhị quá mạnh mẽ, thiên hạ gần như là thiên hạ của mình ông ta.
- Tiểu tử dùng cách cũ của nước Hàn làm mệt nước Tần, lấy Bạch Ngọc Kinh trói chân bệ hạ, giống hệt quốc sứ nước Hàn dùng kênh Trịnh Quốc níu kéo nước Tần, tuy kế sách thành công, kéo dài thời gian nước Hàn bị diệt vong, nhưng để lại cho sáu nước một nước Tần càng hùng mạnh hơn. Ngươi có nghĩ tới nếu bệ hạ nắm được thần quyền thì khủng khiếp thế nào không?
Tần Quỳnh lo lắng trùng trùng hỏi:
- Tiểu chất tuy chưa tới Bạch Ngọc Kinh, nhưng dám nói nó chỉ là trò cười, chuyện Tân Mỵ Nhân làm tiểu chất thiếu chút nữa cười vỡ bụng. Tiểu chất chờ đợi phản ứng của bệ hạ khi đụng đầu vào tường ở chuyện này, không biết nó có mài mòn được hùng tâm tráng chí của bệ hạ không?
Vân Diệp cười khổ:
- Nói ra thật hổ thẹn, đế vương khác thiếu ý chí và nghị lực, bệ hạ của chúng ta lại có thừa. Nay bệ hạ vừa mới bốn ba tuổi, là lúc trí tuệ và kinh nghiệm chín muồi nhất, là thời kỳ hoàng kim của hoàng đế, tiểu chất lại phải ra hạ sách này, đúng là bất đắc dĩ.
Ngưu Tiến Đạt lắc đầu vỗ về Vân Diệp:
- Nghĩ thế là không đúng, tiểu tử, khi gặp chuyện thì phóng tay mà làm, tên bắn ra không quay lại được, chúng ta không hại ai cả, chỉ bảo vệ mình thôi.
Vân Diệp rời Trình ra, rầu rĩ về nhà ở phường Hưng Hóa, trăng lên giữa trời, đường phố vắng tanh, đèn lồng viết chữ Vân tỏa ra ánh sáng trắng bệch, hòa vào ánh trăng khó bề phân biệt.
Đi qua cửa nhà ba lần, Vượng Tài vẫn chở Vân Diệp bước lững thững trên đường, Lưu Tiến Bảo ngăn hộ vệ muốn nhắc hầu gia, hắn biết hầu gia đang suy nghĩ, không tiện quấy nhiễu.
Vượng Tài đi mệt liền tự về nhà, tới chuồng ngựa mới phì mũi một cái nhắc Vân Diệp phải xuống rồi, nó chuẩn bị ăn chút cỏ lót dạ rồi đi ngủ. Lúc này Vân Diệp mới tỉnh lại, xuống ngựa, chẳng tắm rửa gì đã vùi đầu ngủ.
Trời còn chưa sáng y đã dạy, vội vàng tới hoàng cung cầu kiến hoàng đế, Lý Nhị vừa mới luyện tiễn thuật xong, bỏ cung xuống cho vào.
- Không ngủ ngon ả? Vành mắt đen xì kìa, cho y bát cháo.
Lý Nhị nghiêm khắc tuân theo cổ huấn ăn không nói ngủ không năng, hai người một đứng môt ngồi ăn sáng, Lý Nhị cười hỏi:
- Hôm nay tới gặp trẫm là vì việc gì? Chẳng lẽ hôm qua cho trẫm ngọc bài nên hối hận.
- Đúng là hơi hối hận, thần cho rằng là phế vật vô dụng, lại khiến bệ hạ hao tâm phí lực, đúng là không nên, nếu bệ hạ si mê vào thứ này thì thần mang tội to.
Đó là điều Vân Diệp nghĩ cả đêm, nếu mình đã lựa chọn thần phục Lý Nhị thì phải toàn tâm toàn ý, đường do người đi mà thành, đường phía trước tối đen không nhìn ra, lúc này nên cùng Lý Nhị lần mò đi tới, mà không phải là níu chân ông ta. Mọi người đoàn kết mới không ngã xuống cống, Nhan Chi Thôi từng nói "nhất dĩ quán chi", trước kia không hiểu, thực ra sợ lần mò tiến lên là mình, chứ không phải Lý Nhị.
- Đúng là vô dụng mà, tiểu tử, một cái Bạch Ngọc Kinh nho nhỏ sao giữ được bước chân của trẫm, cũng không ăn mòn được tâm trí trẫm, trẫm nhận mệnh từ trời, nhưng muốn xem trời rốt cuộc là gì? Bạch Ngọc Kinh là kế trì hoãn lợi hại nhất mà ngươi lấy được ra sao?
- Hôm qua thấy ngươi lấy ngọc bài ra, lòng trẫm bi thương vô cùng, cho rằng ngay cả ngươi cũng không có dũng khí cùng trẫm tiến tới nữa. Hôm nay thấy ngươi tới, lòng trẫm được an ủi lắm, mang ngọc bài về đi, rảnh rỗi thì nghiên cứu, không rảnh thì ném vào mê lâm, đợi tới khi chúng ta quá mức buồn chán mới đi phá giải bí mật trong đó, coi như một trò chơi.
- Ăn no rồi thì ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, trẫm không thay đổi gì cả, chỉ muốn nhìn con đường chúng ta đi có thể đi tới mức nào.
Vân Diệp cầm ngọc bài rời cung, Trường Tôn thị nhìn bóng lưng Vân Diệp đi xa, tư lự hỏi Lý Nhị:
- Bệ hạ làm thế là sao? Bệ hạ không ngừng gây áp lực với Vân Diệp là đợi thời khắc này à?
- Láu cá thì láu cá, hiếm có vẫn có tấm lòng trung nghĩa, lần đầu gây áp lực thì y chạy tới Lĩnh Nam, lần thứ hai gây áp lực thì y lấy Bạch Ngọc Kinh ra. Không tệ, hai cách này tuy đơn giản, nhưng hiệu quả rõ rệt, vừa rồi trẫm thiếu chút nữa không muốn trả ngọc bài, níu chân trẫm có lẽ là cực hạn của y rồi, chỉ thế mà đã hành y gần chết. Thế đi, sau này trẫm có thể yên tâm dùng y rồi, trẫm không truy cứu lai lịch của y nữa, những người tìm kiếm ở hoang nguyên Lũng Hữu bao năm qua có thể về rồi, trẫm tin lời y.
Vân Diệp đòi lại được ngọc bài tức thì toàn thân khoan khoái, mình rốt cuộc không mất đi giới hạn làm người, hiện Vân Diệp có thể cười đùa chửi mắng bất kỳ ai mà không phải cố kỵ gì nữa. Y có thể cảm giác được mây đen bao phủ lên người đã tan đi hết, thì ra sợ hãi tới từ bản thân mình không phải người khác gây cho.
Vừa rồi đi qua ao Thái Dịch, mấy con vịt trời rúc bên ao kiếm ăn đã không thấy nữa, chắc bọn chúng bay đi rồi, gió bắc nổi lên, ao Thái Dịch sẽ hoàn toàn đóng băng.
Vân Diệp về Ngọc Sơn bỏ hết mọi tâm tư chuyên tâm dạy học, mỗi ngày an bài kín tiết giảng, trừ xử lý thủy sư công hàm của Lĩnh Nam thì chấm bài tập.
Vì hỗ trợ Lý Thái, Vân Diệp giảng giải cho hắn và Hi Mạt Đế Á về động lực học không khí đơn giản nhất, Lý Thái không thể hiểu được bảo mã của mình phi nước kiệu sẽ gặp phải lực cản không khí thậm chí lực nâng, nếu tốc độ quá nhanh, lực nâng có thể nâng cả ngựa lên, còn về phần hình khí động học giọt nước thì hắn càng không hiểu, bất kể Vân Diệp lấy ống nghiệm nhỏ ra bao nhiêu nước cũng vô ích.
Vân Diệp mặc kệ, thứ mình học được năm xưa chỉ còn sót lại một chút xíu đó thôi, ngươi hiểu cũng được, không hiểu cũng được, thứ vương bát đản, thắc mắc cái gì mà lắm thế, tự mình tìm hiểu đi, chính bản thân ta còn không hiểu mình nói cái gì nữa là. Cứ vét hết mấy thứ mơ hồ trong đầu trút cho hắn, ai quan tâm hắn có hiểu hay không? Tiến xa tới đâu là việc của hắn, ta xong việc rồi, đi tắm một cái, ăn no rồi ôm lão bà ngủ cho sướng, hơi đâu đi làm tiên sinh cho đôi gian phu dâm phụ các ngươi chút.
Vân Diệp đi rồi, đôi “gian phu dâm phụ” đành phải tự mày mò lấy, Hi Mạt Đế Á cưỡi ngựa đeo nón lá hứng gió, kết quả bị gió lớn thổi rơi xuống ngựa làm trẹo chân, nàng kệ cơn đau, lại lắp một cái chong chóng vào bụng ngựa, quây bốn phía, chỉ để lại phía dưới, quả nhiên chong chóng xoay tròn, ngựa chạy càng nhanh, chong chóng càng xoay mạnh, nàng cho rằng thứ làm chong chóng xoay là lực nâng mà Vân Diệp nói.
Nhất dĩ quán chi là một môn học cao vi của nhà Nho. Người ta bắt đầu từ chỗ gần, mà xét tới chỗ xa, từ chỗ hiển mà đạt tới chỗ mật. Nhà học Đạo cần phải có tâm bình đẳng, đạt mức trung dung, do một mối mà phăng lần ra, thì có thể bắt từ ngọn mà đi đến gốc. Nhờ quan sát như vậy, nhà Đạo hiểu tâm tánh người đời. Cao hơn nữa, nhà Đạo biết ra lẽ bí mật trong vũ trụ vậy. (Đoàn trung Còn, Luận Ngữ, XV, 2)
Lão Ngưu và Lão Tần chạy tới cũng đưa mặt nhìn nhau, tác dụng của thần tử với hoàng đế ngày càng nhỏ rồi, vốn giữa hai điều này có một sự cân bằng vi diệu, thần mạnh chủ yếu không hay, thần yếu chủ mạnh càng không phải chuyện tốt. Huống hồ hiện Lý Nhị quá mạnh mẽ, thiên hạ gần như là thiên hạ của mình ông ta.
- Tiểu tử dùng cách cũ của nước Hàn làm mệt nước Tần, lấy Bạch Ngọc Kinh trói chân bệ hạ, giống hệt quốc sứ nước Hàn dùng kênh Trịnh Quốc níu kéo nước Tần, tuy kế sách thành công, kéo dài thời gian nước Hàn bị diệt vong, nhưng để lại cho sáu nước một nước Tần càng hùng mạnh hơn. Ngươi có nghĩ tới nếu bệ hạ nắm được thần quyền thì khủng khiếp thế nào không?
Tần Quỳnh lo lắng trùng trùng hỏi:
- Tiểu chất tuy chưa tới Bạch Ngọc Kinh, nhưng dám nói nó chỉ là trò cười, chuyện Tân Mỵ Nhân làm tiểu chất thiếu chút nữa cười vỡ bụng. Tiểu chất chờ đợi phản ứng của bệ hạ khi đụng đầu vào tường ở chuyện này, không biết nó có mài mòn được hùng tâm tráng chí của bệ hạ không?
Vân Diệp cười khổ:
- Nói ra thật hổ thẹn, đế vương khác thiếu ý chí và nghị lực, bệ hạ của chúng ta lại có thừa. Nay bệ hạ vừa mới bốn ba tuổi, là lúc trí tuệ và kinh nghiệm chín muồi nhất, là thời kỳ hoàng kim của hoàng đế, tiểu chất lại phải ra hạ sách này, đúng là bất đắc dĩ.
Ngưu Tiến Đạt lắc đầu vỗ về Vân Diệp:
- Nghĩ thế là không đúng, tiểu tử, khi gặp chuyện thì phóng tay mà làm, tên bắn ra không quay lại được, chúng ta không hại ai cả, chỉ bảo vệ mình thôi.
Vân Diệp rời Trình ra, rầu rĩ về nhà ở phường Hưng Hóa, trăng lên giữa trời, đường phố vắng tanh, đèn lồng viết chữ Vân tỏa ra ánh sáng trắng bệch, hòa vào ánh trăng khó bề phân biệt.
Đi qua cửa nhà ba lần, Vượng Tài vẫn chở Vân Diệp bước lững thững trên đường, Lưu Tiến Bảo ngăn hộ vệ muốn nhắc hầu gia, hắn biết hầu gia đang suy nghĩ, không tiện quấy nhiễu.
Vượng Tài đi mệt liền tự về nhà, tới chuồng ngựa mới phì mũi một cái nhắc Vân Diệp phải xuống rồi, nó chuẩn bị ăn chút cỏ lót dạ rồi đi ngủ. Lúc này Vân Diệp mới tỉnh lại, xuống ngựa, chẳng tắm rửa gì đã vùi đầu ngủ.
Trời còn chưa sáng y đã dạy, vội vàng tới hoàng cung cầu kiến hoàng đế, Lý Nhị vừa mới luyện tiễn thuật xong, bỏ cung xuống cho vào.
- Không ngủ ngon ả? Vành mắt đen xì kìa, cho y bát cháo.
Lý Nhị nghiêm khắc tuân theo cổ huấn ăn không nói ngủ không năng, hai người một đứng môt ngồi ăn sáng, Lý Nhị cười hỏi:
- Hôm nay tới gặp trẫm là vì việc gì? Chẳng lẽ hôm qua cho trẫm ngọc bài nên hối hận.
- Đúng là hơi hối hận, thần cho rằng là phế vật vô dụng, lại khiến bệ hạ hao tâm phí lực, đúng là không nên, nếu bệ hạ si mê vào thứ này thì thần mang tội to.
Đó là điều Vân Diệp nghĩ cả đêm, nếu mình đã lựa chọn thần phục Lý Nhị thì phải toàn tâm toàn ý, đường do người đi mà thành, đường phía trước tối đen không nhìn ra, lúc này nên cùng Lý Nhị lần mò đi tới, mà không phải là níu chân ông ta. Mọi người đoàn kết mới không ngã xuống cống, Nhan Chi Thôi từng nói "nhất dĩ quán chi", trước kia không hiểu, thực ra sợ lần mò tiến lên là mình, chứ không phải Lý Nhị.
- Đúng là vô dụng mà, tiểu tử, một cái Bạch Ngọc Kinh nho nhỏ sao giữ được bước chân của trẫm, cũng không ăn mòn được tâm trí trẫm, trẫm nhận mệnh từ trời, nhưng muốn xem trời rốt cuộc là gì? Bạch Ngọc Kinh là kế trì hoãn lợi hại nhất mà ngươi lấy được ra sao?
- Hôm qua thấy ngươi lấy ngọc bài ra, lòng trẫm bi thương vô cùng, cho rằng ngay cả ngươi cũng không có dũng khí cùng trẫm tiến tới nữa. Hôm nay thấy ngươi tới, lòng trẫm được an ủi lắm, mang ngọc bài về đi, rảnh rỗi thì nghiên cứu, không rảnh thì ném vào mê lâm, đợi tới khi chúng ta quá mức buồn chán mới đi phá giải bí mật trong đó, coi như một trò chơi.
- Ăn no rồi thì ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, trẫm không thay đổi gì cả, chỉ muốn nhìn con đường chúng ta đi có thể đi tới mức nào.
Vân Diệp cầm ngọc bài rời cung, Trường Tôn thị nhìn bóng lưng Vân Diệp đi xa, tư lự hỏi Lý Nhị:
- Bệ hạ làm thế là sao? Bệ hạ không ngừng gây áp lực với Vân Diệp là đợi thời khắc này à?
- Láu cá thì láu cá, hiếm có vẫn có tấm lòng trung nghĩa, lần đầu gây áp lực thì y chạy tới Lĩnh Nam, lần thứ hai gây áp lực thì y lấy Bạch Ngọc Kinh ra. Không tệ, hai cách này tuy đơn giản, nhưng hiệu quả rõ rệt, vừa rồi trẫm thiếu chút nữa không muốn trả ngọc bài, níu chân trẫm có lẽ là cực hạn của y rồi, chỉ thế mà đã hành y gần chết. Thế đi, sau này trẫm có thể yên tâm dùng y rồi, trẫm không truy cứu lai lịch của y nữa, những người tìm kiếm ở hoang nguyên Lũng Hữu bao năm qua có thể về rồi, trẫm tin lời y.
Vân Diệp đòi lại được ngọc bài tức thì toàn thân khoan khoái, mình rốt cuộc không mất đi giới hạn làm người, hiện Vân Diệp có thể cười đùa chửi mắng bất kỳ ai mà không phải cố kỵ gì nữa. Y có thể cảm giác được mây đen bao phủ lên người đã tan đi hết, thì ra sợ hãi tới từ bản thân mình không phải người khác gây cho.
Vừa rồi đi qua ao Thái Dịch, mấy con vịt trời rúc bên ao kiếm ăn đã không thấy nữa, chắc bọn chúng bay đi rồi, gió bắc nổi lên, ao Thái Dịch sẽ hoàn toàn đóng băng.
Vân Diệp về Ngọc Sơn bỏ hết mọi tâm tư chuyên tâm dạy học, mỗi ngày an bài kín tiết giảng, trừ xử lý thủy sư công hàm của Lĩnh Nam thì chấm bài tập.
Vì hỗ trợ Lý Thái, Vân Diệp giảng giải cho hắn và Hi Mạt Đế Á về động lực học không khí đơn giản nhất, Lý Thái không thể hiểu được bảo mã của mình phi nước kiệu sẽ gặp phải lực cản không khí thậm chí lực nâng, nếu tốc độ quá nhanh, lực nâng có thể nâng cả ngựa lên, còn về phần hình khí động học giọt nước thì hắn càng không hiểu, bất kể Vân Diệp lấy ống nghiệm nhỏ ra bao nhiêu nước cũng vô ích.
Vân Diệp mặc kệ, thứ mình học được năm xưa chỉ còn sót lại một chút xíu đó thôi, ngươi hiểu cũng được, không hiểu cũng được, thứ vương bát đản, thắc mắc cái gì mà lắm thế, tự mình tìm hiểu đi, chính bản thân ta còn không hiểu mình nói cái gì nữa là. Cứ vét hết mấy thứ mơ hồ trong đầu trút cho hắn, ai quan tâm hắn có hiểu hay không? Tiến xa tới đâu là việc của hắn, ta xong việc rồi, đi tắm một cái, ăn no rồi ôm lão bà ngủ cho sướng, hơi đâu đi làm tiên sinh cho đôi gian phu dâm phụ các ngươi chút.
Vân Diệp đi rồi, đôi “gian phu dâm phụ” đành phải tự mày mò lấy, Hi Mạt Đế Á cưỡi ngựa đeo nón lá hứng gió, kết quả bị gió lớn thổi rơi xuống ngựa làm trẹo chân, nàng kệ cơn đau, lại lắp một cái chong chóng vào bụng ngựa, quây bốn phía, chỉ để lại phía dưới, quả nhiên chong chóng xoay tròn, ngựa chạy càng nhanh, chong chóng càng xoay mạnh, nàng cho rằng thứ làm chong chóng xoay là lực nâng mà Vân Diệp nói.
Nhất dĩ quán chi là một môn học cao vi của nhà Nho. Người ta bắt đầu từ chỗ gần, mà xét tới chỗ xa, từ chỗ hiển mà đạt tới chỗ mật. Nhà học Đạo cần phải có tâm bình đẳng, đạt mức trung dung, do một mối mà phăng lần ra, thì có thể bắt từ ngọn mà đi đến gốc. Nhờ quan sát như vậy, nhà Đạo hiểu tâm tánh người đời. Cao hơn nữa, nhà Đạo biết ra lẽ bí mật trong vũ trụ vậy. (Đoàn trung Còn, Luận Ngữ, XV, 2)