- Phát tài rồi!
Vân Diệp kêu lớn, làm Vô Thiệt run tay, ánh sáng biến mất. Vân Diệp kệ Vô Thiệt, lao ra ngoài hang, sai Lưu Tiến Bảo gọi toàn bộ thủ hạ tới, trong hang là thế giới thủy tinh, mọc khắp nơi, là thủy tinh lục lăng độ trong suốt cực cao.
Một đám người chạy vào, Vân Diệp hung dữ nói với Viên Thủ Thành:
- Thủy tinh bên trong là của ta, kẻ nào dám tranh với ta, ta sẽ trở mặt.
Viên Thủ Thành chẳng kịp nói lý lẽ với Vân Diệp, tung mình vào hang, Vô Thiệt vẫn đứng tại chỗ, ông ta không hiểu vì sao Vân Diệp lại hô lên phát tài rồi, đáng lẽ phải hô Bạch Ngọc Kinh chứ!
Trong hang không còn ánh sáng trắng kia, thêm mười mấy ngọn đuốc, cả hang rực sáng, thủy tinh là thế, cứ phản quang lung tung. Ba lô Vô Thiệt ném dưới đất có thêu một cung điện, đó là do Tiểu Miêu rảnh rỗi thêu cho sư phụ, trên cung điện có hai con phượng hoàng bay lượn.
Mười mấy bó đuốc, mười mấy nguồn ánh sáng, trên vách động tức thì xuất hiện mười mấy cung điện, màu quất hồng, vì ánh lửa màu quất hồng.
Viên Thủ Thành thấy Vân Diệp cầm đao muốn đập một khối thủy tinh, kêu thảm ôm lấy y van nài:
- Vân hầu, nếu ngài cần châu báu, lão đạo sẽ mang tích góp cả đời ra đổi, xin ngài đừng hủy động tiên này, đây là thủy tinh không đáng tiền lắm, bần đạo mua, bần đạo mua rồi, về Trường An sẽ sai người mang tiền tới phủ, tuyệt đối không hai lời.
Chẳng những Viên Thủ Thành lên cơn, Bôn Lôi, Thính Vũ cũng rút tùng văn cổ kiếm ra, chắn trước mặt đám Lưu Tiến Bảo, Lưu Tiến Bảo thở phì phì, mắt đám lão binh biến thành màu đỏ, chỉ cần hầu gia hạ lệnh, ba thứ chướng mắt này sẽ thành thịt nát.
Viên Thủ Thành kéo Vân Diệp ra ngoài động, Vô Thiệt mặt thẫn thờ cũng ra theo, ngây ra nhìn ba lô của mình.
- Chư vị, bần đạo mua cả sơn động này rồi, về Trường An sẽ dâng lên mỗi người năm mươi kim tệ, nếu sai lời sẽ bị thiên lôi đánh chết, còn về Vân hầu, ngài muốn bao nhiêu cứ ra giá, bần đạo tuyệt đối không mặc cả, đây là chí bảo Tây Vương mẫu ban cho đạo gia, dù trả giá bao nhiêu cũng phải đảm bảo cho hang động này hoàn hảo.
Nói xong Viên Thủ Thành kệ mặt đất ẩm ướt ra sao, khoanh chân ngồi trước động, Bôn Lôi và Thính Vũ ngồi hai bên, kiếm đặt trên đùi, trừng trừng nhìn người ngoài động, dáng vẻ sẵn sàng liều mạng.
- Một vạn kim tệ!
Vân Diệp đưa một ngón tay ra.
Viên Thủ Thành mừng rỡ, xé áo lót, cắn đứt ngón tay viết giấy nợ, ký tên là Cửu Mân chân nhân, viết xong ném cho Vân Diệp, vẫn cảnh giác gác cửa hang.
Vân Diệp mở giấy nợ ra đọc, cười nói với đám lão binh:
- Đây là vụ mua bán tốt, thủy tinh không đáng tiền, về nhà ta cho các ngươi thêm năm mươi kim tệ, ha ha, một trăm kim tệ đủ không lo hai đời rồi.
Đám lão binh cười phá lên, thấy theo chủ soái thế này cũng không tệ.
- Viên tiên sinh, cái hang này là của ông rồi, yên tâm đi, ta không thèm chỗ thủy tinh này nữa, nhưng giờ trời đã tối, chúng ta phải kiếm chỗ nghỉ, ngủ trong hang không có vấn đề gì chứ?
- Chỉ cần không đụng vào thủy tinh thì không sao.
Đêm hôm đó Vân Diệp ngủ cực ngon, ba lão đạo thì nhìn đám chằm chằm đám lão binh nghịch đuốc trong hang, ba lô của Vô Thiệt càng bị Lưu Tiến Bảo đem vào biến thành cung điện ảo, khiến Viên Thủ Thành mắt lấp lóe sáng.
Ngủ một giấc dậy, Vân Diệp khoai khoái vô cùng, thấy lão binh đang nấu cháo thịt, đòi một bát lớn, vừa ăn vừa nhìn con ưng lớn, tính toán làm sao kiếm hai con về.
- Đây là thần ưng của Tây Vương mẫu, là thần ưng hộ pháp của đạo môn, trong truyền thuyết chỉ có ba con, không ngờ qua năm tháng thần ưng có nhiều thế này.
Vân Diệp tí chết sặc, nuốt cháo xuống nói:
- Ông không cho rằng toàn bộ Thiên Sơn là của đạo môn đấy chứ?
- Cả hồ, hang, thần ưng, cá, dã nhân, quái thú, bươm bướm đều là của đạo môn.
Viên Thủ Thành bổ xung:
- Thế ta có cái gì?
- Một vạn kim tệ!
- Một vạn kim tệ định mua đứt lợi nhuận của Thiên Sơn? Lão đạo, ông vô lý quá đấy.
- Lão phu không định nói lý với Vân hầu ở chuyện này, mạng già đây cứ lấy đi, Thiên Sơn không cho, chết cũng không cho.
Lão già vô lại, Vân Diệp không để ý lắm, Thiên Sơn có địa vị càng trọng yếu với đạo gia, Bắc Đình càng yên ổn, trên lịch sử chẳng mấy năm nữa Bắc Đình bị vứt bỏ, vì nó chẳng quan trọng, giờ thì khác, đạo môn an gia ở đây, nơi này thành nền tảng để xây thành.
Hiện họ là quốc giáo, Viên Thủ Thành còn có danh hiệu hộ quốc nhân nhân, chỉ cần đạo gia không bỏ thiên sơn, Bắc Đình sẽ không mất, hơn nữa trọng tâm tông giáo di chuyển về phía bắc, với người thống trị Trung Nguyên sẽ có hợi lớn. Hay là làm một cái chùa Đại Lôi Âm cho Phật môn ở Nam Hải.
Nằm trên thảm cỏ, Vân Diệp thấy thư thái vô cùng, nếu như không có dã nhân rảnh rỗi công kích quái thú trong hồ thì nơi này là thiên đường. Tảng đá như đầu người không ngừng ném vào quái thú, quái thú phát ra tiếng kêu quái dị, cái đuôi lớn vỗ nước dọa dã nhân, da nhân tựa hồ cực hận quái thú, tấn công suốt một canh giờ, quái thú lặn xuống nước, dã nhân la hét về sau núi.
- Cuộc chiến này không chừng phải tiến hành hàng ngày, ông muốn xây thần điện phải giết dã nhân hoặc quái thú đi mới được.
Một đám người rảnh rỗi nấp sau tảng đả xem chiến đấu, dã nhân đi rồi, Vân Diệp liền trêu ghẹo Viên Thủ Thành.
Viên Thủ Thành cười híp mắt:
- Đó là linh thú, sao lại giết, đạo môn sẽ xây cho chúng một cái hang, để chúng thoải mái sinh hoạt, nếu thuần dưỡng được vài con làm phó nhân thì không tệ.
- Vậy quái thú trong hồ là thú cưỡi của các vị à?
- Ha ha ha, Vân hầu, nhiều năm sau nếu ngài quay lại thiên sơn, lão phu sẽ mời tiệc ngài trên lưng thần thú, chúng ta vừa uống rượu vừa ca hát, nếu Vân hầu có văn chương tuyệt thế lưu lại thì càng tuyệt vời.
- Hầu gia, hay là chúng ta cũng thử xem, bắt quái thú mang về nhà, thả trên Ngọc Sơn? Tiểu nhân và hầu gia đã bắt cá kình ở đông hải, quái thú thế này chắc không khó bắt?
Lưu Tiến Bảo si mê nói:
- Nói lung tung, đạo môn không coi mạng người ra gì, nhà ta không thể, ba mươi mạng người không được thiếu một ai, tội gì mất mạng vì món đồ chơi, quyên mình vì nước là bất đắc dĩ, tương môn kiếm cơm nhớ thanh đao, da ngựa bọc thây mang về là vinh dự.
Vô Thiệt tinh thần sa sút uổng rượu:
- Đúng là buồn chán, chúng ta về thôi.
Muốn ngắm cảnh hồ thì có quái thú, muốn xem Tuyết Sơn thì có tuyết long, nói to một chút là bị sét đành, đúng là vô vị, Vân Diệp liền chuẩn bị xuống núi.
Ba lão đại cực kỳ cẩn thận chuyển đá lấp hang, bọn họ cũng rất tán đồng xuống núi về nhà, nhưng nhất định đi sau đoạn hậu.
Đi qua chỗ dã nhân, nước hoa của Vân Diệp vẫn hữu hiệu, Lưu Tiến Bảo đánh đuổi mấy dã nhân nhỏ, chui vào hang tìm bảo bối, kết quả tay không trở về, trong hang trừ mấy con dã nhân già bế dã nhân nhỏ thì chẳng có gì hết, tức giận đá dã nhân nhỏ kêu ầm ĩ mới chạy vội ra, vì lão binh canh phòng bên ngoài đã cảnh báo dã nhân lớn đang trở về.
Cả đám người co cẳng chạy, không biết vì sao dã nhân không tới thảo n guyên phía trước, đứng ở cửa núi ném mấy cục đá rồi quay về. Vân Diệp đoán chúng sống trong bóng tối lâu, mắt thoái hóa không chịu nổi ánh sáng mạnh.
Khắp nơi là xác bươm bướm, nằm trên cỏ xanh như đóa hoa nở rộ.
Viên Thủ Thành đau lòng rơi nước mắt, ông ta kiên quyết cho rằng bươm bướm cũng là tài phú của đạo môn, sao có thể chết dễ dàng? Nâng bươm bướm trong tay giống nâng báu vật.
Vân Diệp kêu lớn, làm Vô Thiệt run tay, ánh sáng biến mất. Vân Diệp kệ Vô Thiệt, lao ra ngoài hang, sai Lưu Tiến Bảo gọi toàn bộ thủ hạ tới, trong hang là thế giới thủy tinh, mọc khắp nơi, là thủy tinh lục lăng độ trong suốt cực cao.
Một đám người chạy vào, Vân Diệp hung dữ nói với Viên Thủ Thành:
- Thủy tinh bên trong là của ta, kẻ nào dám tranh với ta, ta sẽ trở mặt.
Viên Thủ Thành chẳng kịp nói lý lẽ với Vân Diệp, tung mình vào hang, Vô Thiệt vẫn đứng tại chỗ, ông ta không hiểu vì sao Vân Diệp lại hô lên phát tài rồi, đáng lẽ phải hô Bạch Ngọc Kinh chứ!
Trong hang không còn ánh sáng trắng kia, thêm mười mấy ngọn đuốc, cả hang rực sáng, thủy tinh là thế, cứ phản quang lung tung. Ba lô Vô Thiệt ném dưới đất có thêu một cung điện, đó là do Tiểu Miêu rảnh rỗi thêu cho sư phụ, trên cung điện có hai con phượng hoàng bay lượn.
Mười mấy bó đuốc, mười mấy nguồn ánh sáng, trên vách động tức thì xuất hiện mười mấy cung điện, màu quất hồng, vì ánh lửa màu quất hồng.
Viên Thủ Thành thấy Vân Diệp cầm đao muốn đập một khối thủy tinh, kêu thảm ôm lấy y van nài:
- Vân hầu, nếu ngài cần châu báu, lão đạo sẽ mang tích góp cả đời ra đổi, xin ngài đừng hủy động tiên này, đây là thủy tinh không đáng tiền lắm, bần đạo mua, bần đạo mua rồi, về Trường An sẽ sai người mang tiền tới phủ, tuyệt đối không hai lời.
Chẳng những Viên Thủ Thành lên cơn, Bôn Lôi, Thính Vũ cũng rút tùng văn cổ kiếm ra, chắn trước mặt đám Lưu Tiến Bảo, Lưu Tiến Bảo thở phì phì, mắt đám lão binh biến thành màu đỏ, chỉ cần hầu gia hạ lệnh, ba thứ chướng mắt này sẽ thành thịt nát.
Viên Thủ Thành kéo Vân Diệp ra ngoài động, Vô Thiệt mặt thẫn thờ cũng ra theo, ngây ra nhìn ba lô của mình.
- Chư vị, bần đạo mua cả sơn động này rồi, về Trường An sẽ dâng lên mỗi người năm mươi kim tệ, nếu sai lời sẽ bị thiên lôi đánh chết, còn về Vân hầu, ngài muốn bao nhiêu cứ ra giá, bần đạo tuyệt đối không mặc cả, đây là chí bảo Tây Vương mẫu ban cho đạo gia, dù trả giá bao nhiêu cũng phải đảm bảo cho hang động này hoàn hảo.
Nói xong Viên Thủ Thành kệ mặt đất ẩm ướt ra sao, khoanh chân ngồi trước động, Bôn Lôi và Thính Vũ ngồi hai bên, kiếm đặt trên đùi, trừng trừng nhìn người ngoài động, dáng vẻ sẵn sàng liều mạng.
- Một vạn kim tệ!
Vân Diệp đưa một ngón tay ra.
Viên Thủ Thành mừng rỡ, xé áo lót, cắn đứt ngón tay viết giấy nợ, ký tên là Cửu Mân chân nhân, viết xong ném cho Vân Diệp, vẫn cảnh giác gác cửa hang.
Vân Diệp mở giấy nợ ra đọc, cười nói với đám lão binh:
- Đây là vụ mua bán tốt, thủy tinh không đáng tiền, về nhà ta cho các ngươi thêm năm mươi kim tệ, ha ha, một trăm kim tệ đủ không lo hai đời rồi.
Đám lão binh cười phá lên, thấy theo chủ soái thế này cũng không tệ.
- Viên tiên sinh, cái hang này là của ông rồi, yên tâm đi, ta không thèm chỗ thủy tinh này nữa, nhưng giờ trời đã tối, chúng ta phải kiếm chỗ nghỉ, ngủ trong hang không có vấn đề gì chứ?
- Chỉ cần không đụng vào thủy tinh thì không sao.
Đêm hôm đó Vân Diệp ngủ cực ngon, ba lão đạo thì nhìn đám chằm chằm đám lão binh nghịch đuốc trong hang, ba lô của Vô Thiệt càng bị Lưu Tiến Bảo đem vào biến thành cung điện ảo, khiến Viên Thủ Thành mắt lấp lóe sáng.
Ngủ một giấc dậy, Vân Diệp khoai khoái vô cùng, thấy lão binh đang nấu cháo thịt, đòi một bát lớn, vừa ăn vừa nhìn con ưng lớn, tính toán làm sao kiếm hai con về.
- Đây là thần ưng của Tây Vương mẫu, là thần ưng hộ pháp của đạo môn, trong truyền thuyết chỉ có ba con, không ngờ qua năm tháng thần ưng có nhiều thế này.
Vân Diệp tí chết sặc, nuốt cháo xuống nói:
- Ông không cho rằng toàn bộ Thiên Sơn là của đạo môn đấy chứ?
- Cả hồ, hang, thần ưng, cá, dã nhân, quái thú, bươm bướm đều là của đạo môn.
Viên Thủ Thành bổ xung:
- Thế ta có cái gì?
- Một vạn kim tệ!
- Một vạn kim tệ định mua đứt lợi nhuận của Thiên Sơn? Lão đạo, ông vô lý quá đấy.
- Lão phu không định nói lý với Vân hầu ở chuyện này, mạng già đây cứ lấy đi, Thiên Sơn không cho, chết cũng không cho.
Lão già vô lại, Vân Diệp không để ý lắm, Thiên Sơn có địa vị càng trọng yếu với đạo gia, Bắc Đình càng yên ổn, trên lịch sử chẳng mấy năm nữa Bắc Đình bị vứt bỏ, vì nó chẳng quan trọng, giờ thì khác, đạo môn an gia ở đây, nơi này thành nền tảng để xây thành.
Hiện họ là quốc giáo, Viên Thủ Thành còn có danh hiệu hộ quốc nhân nhân, chỉ cần đạo gia không bỏ thiên sơn, Bắc Đình sẽ không mất, hơn nữa trọng tâm tông giáo di chuyển về phía bắc, với người thống trị Trung Nguyên sẽ có hợi lớn. Hay là làm một cái chùa Đại Lôi Âm cho Phật môn ở Nam Hải.
Nằm trên thảm cỏ, Vân Diệp thấy thư thái vô cùng, nếu như không có dã nhân rảnh rỗi công kích quái thú trong hồ thì nơi này là thiên đường. Tảng đá như đầu người không ngừng ném vào quái thú, quái thú phát ra tiếng kêu quái dị, cái đuôi lớn vỗ nước dọa dã nhân, da nhân tựa hồ cực hận quái thú, tấn công suốt một canh giờ, quái thú lặn xuống nước, dã nhân la hét về sau núi.
- Cuộc chiến này không chừng phải tiến hành hàng ngày, ông muốn xây thần điện phải giết dã nhân hoặc quái thú đi mới được.
Một đám người rảnh rỗi nấp sau tảng đả xem chiến đấu, dã nhân đi rồi, Vân Diệp liền trêu ghẹo Viên Thủ Thành.
Viên Thủ Thành cười híp mắt:
- Đó là linh thú, sao lại giết, đạo môn sẽ xây cho chúng một cái hang, để chúng thoải mái sinh hoạt, nếu thuần dưỡng được vài con làm phó nhân thì không tệ.
- Vậy quái thú trong hồ là thú cưỡi của các vị à?
- Ha ha ha, Vân hầu, nhiều năm sau nếu ngài quay lại thiên sơn, lão phu sẽ mời tiệc ngài trên lưng thần thú, chúng ta vừa uống rượu vừa ca hát, nếu Vân hầu có văn chương tuyệt thế lưu lại thì càng tuyệt vời.
- Hầu gia, hay là chúng ta cũng thử xem, bắt quái thú mang về nhà, thả trên Ngọc Sơn? Tiểu nhân và hầu gia đã bắt cá kình ở đông hải, quái thú thế này chắc không khó bắt?
Lưu Tiến Bảo si mê nói:
- Nói lung tung, đạo môn không coi mạng người ra gì, nhà ta không thể, ba mươi mạng người không được thiếu một ai, tội gì mất mạng vì món đồ chơi, quyên mình vì nước là bất đắc dĩ, tương môn kiếm cơm nhớ thanh đao, da ngựa bọc thây mang về là vinh dự.
Vô Thiệt tinh thần sa sút uổng rượu:
- Đúng là buồn chán, chúng ta về thôi.
Muốn ngắm cảnh hồ thì có quái thú, muốn xem Tuyết Sơn thì có tuyết long, nói to một chút là bị sét đành, đúng là vô vị, Vân Diệp liền chuẩn bị xuống núi.
Ba lão đại cực kỳ cẩn thận chuyển đá lấp hang, bọn họ cũng rất tán đồng xuống núi về nhà, nhưng nhất định đi sau đoạn hậu.
Đi qua chỗ dã nhân, nước hoa của Vân Diệp vẫn hữu hiệu, Lưu Tiến Bảo đánh đuổi mấy dã nhân nhỏ, chui vào hang tìm bảo bối, kết quả tay không trở về, trong hang trừ mấy con dã nhân già bế dã nhân nhỏ thì chẳng có gì hết, tức giận đá dã nhân nhỏ kêu ầm ĩ mới chạy vội ra, vì lão binh canh phòng bên ngoài đã cảnh báo dã nhân lớn đang trở về.
Cả đám người co cẳng chạy, không biết vì sao dã nhân không tới thảo n guyên phía trước, đứng ở cửa núi ném mấy cục đá rồi quay về. Vân Diệp đoán chúng sống trong bóng tối lâu, mắt thoái hóa không chịu nổi ánh sáng mạnh.
Khắp nơi là xác bươm bướm, nằm trên cỏ xanh như đóa hoa nở rộ.
Viên Thủ Thành đau lòng rơi nước mắt, ông ta kiên quyết cho rằng bươm bướm cũng là tài phú của đạo môn, sao có thể chết dễ dàng? Nâng bươm bướm trong tay giống nâng báu vật.