Đỗ Như Hối càng nói càng say sưa:
- Vân hầu có hiểu không thuế nông đại biểu cho cái gì không? Đại biểu bách tính không tạo phản nữa, chỉ cần làm ruộng là có thể cơm no áo ấm, giang sơn kéo dài muốn đời, cho nên bệ hạ đem trọng điểm phòng ngừa từ bách tính lên huân quý. Ha ha ha, chính sách của bệ hạ tất nhiên sẽ tiến thêm một bước giảm bớt gánh nặng của nông dân, dù tình cảnh của Vân hầu quẫn bách tới mức này, bệ hạ vẫn không muốn dùng binh quy mô lớn, là muốn vỗ về bách tính.
- Lão Ngụy thành quan gác công, sức khỏe lại tốt lên như có kỳ tích, mỗi ngày cầm đao nghênh ngang đứng ở cổng thành kiểm tra kẻ phạm pháp.
- Đến lão phu cũng bị ông ta lục soát một phen, lần trước còn lấy ngọc bội của lão phu, nói là phải trả tiền vào thành, ông ta nói bản thân thanh liêm cả đời, hiện giờ có thể danh chính ngôn thuận bắt chẹt bách quan, còn nói chức quan trong thành này quá béo bở, mấy chục năm trước làm quan thật uổng công.
Nói tới chuyện Ngụy Trưng, Đỗ Như Hối xoa bụng vui vẻ, Lão Ngụy làm hoàng đế giận xem chết, nếu như không có Tôn Tư Mạc nói không chừng đã ngự long về trời rồi, khó khăn lắm mới ống lại được, giống như quên mất sự tồn tại của Ngụy Trưng, như thế rất tốt.
- Hiện lão phu thật sự hâm mộ Lão Ngụy, mỗi ngày thức dậy tới cổng Trường Nhạc coi như buông lỏng gân cốt, lại tùy ý ức hiếp được tất cả mọi người từ bệ hạ, hoàng hậu trở xuống, làm thành môn lang mà còn vẻ vang hơn làm tể tướng, lão phu sau khi nghỉ hưu được nửa oai phong đó là thỏa mãn rồi.
Vân Diệp nhìn ra, Đỗ Như Hối đang thực sự chuẩn bị nghỉ hưu, không chỉ ông ta mà Phòng Huyền Linh cũng như thế, mấy lão già đều muốn có kết cục đẹp, chẳng biết có thành công không?
Ưu điểm lớn nhất của Hứa Kính Tông là không ở vào chỗ nguy hiểm, ông ta thủ thành Loạn Thạch, tất nhiên gây dựng hang ổ của mình không có sơ hở nào. Từ sau khi Vân Diệp đi, ông ta dựa theo bát trận đồ Viên Thủ Thành để lại gia cố cứ điểm.
Mỗi ngày tuần thị thành đã trở thành công vụ của ông ta, khi ông ta nhìn thấy một con diều hâu bay vào phủ, liền vội vàng xuống tường thành, tim đập như đánh trống, chỉ mong tin tới là tin tốt.
Lấy giấy từ ống trúc ra xem liền ngồi bịch xuống ghế, phó tướng nhận lấy tò giấy xem xong lập tức quát lớn:
- Chỉnh đốn quân, chuẩn bị chiến đấu!
Hứa Kính Tông hít sâu một hơi nhét giấy vào ống trúc, lập tức lấy bút viết hai phong thư nữ, hai đội kỵ binh liền chia ra hướng về Quan Trung và Cao Xương.
- Cái phải tới sẽ không tránh được, theo cái tên vương bát đản Vân Diệp này, cả đời trong trong lo sợ, có điều coi như cũng không sống uổng.
Cổ vũ bản thân xong, liền bảo Hồ cơ thay chiến giáp cho mình, chiến giáp của Vân gia vừa nhẹ vừa thuận tiện, lại kiên cố, là lựa chọn hàng đầu của quan văn, năm xưa mình kiếm của Vân gia một bộ, vốn định để làm đồ trưng bày, không ngờ có ngày mặc nó vào giữ mạng.
Người Đột Quyết sẽ chẳng tới kiếm mình, phía trước còn có Quách Hiếu Khác, tới đây chỉ có người Thổ Phồn, Quách Hiếu Khác chó má, tự dưng chạy tới Quy Tư làm gì? Chẳng phải đưa đầu vào miệng sói à?
Cái đồ bại não, liên quân người Đột Quyết mà tới sẽ có năm mươi vạn ngươi, không chỉnh lý phòng tuyến còn đột kích về phía trước, đúng là muốn chết.
Hứa Kính Tông thở dài, Quách Hiếu Khác chết không đáng tiếc, tướng sĩ của ông ta lại không thể không cứu, vì thế gọi một đội thám báo tới, viết thư bảo bọn họ nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa vào tay Quách Hiếu Khác.
Lên tường thành, nhìn phó tướng và giáo úy đang ra sức chuản bị phòng vệ, bất giác ngẩng đầu nhìn trời, thấy không trung toàn mây đen, gió thổi qua đống loạn thạch, phát ra tiếng ngẹn ngào, thê lương vô cùng.
- Rẽ trái hết mức.
Lưu Nhân Nguyện đứng trên cầu hạm không ngừng ra lệnh, chiếc Đại Đế xuyên qua sóng, chặn phía trước hạm thuyền của người Đại Thực, chiếc hạm thuyền kia bị sóng hất lên cao, sau đó gãy làm đôi. Cửa sổ hai bên chiến hạm mở toang, điên cuồng phóng nỏ tiễn ra ngoài.
Ánh lửa bùng lên trên biển, người Đại Thực vẫn lao lên tấn công.
- Đại soái, hạm phụ trợ sắp không chống nổi nữa, sáu chiến hạm đã bị hạm địch bao vây, chúng ta phải quay về cứu viện.
Phó tướng lớn tiếng kiến nghị với Lưu Nhân Nguyện:
- Không về, phía trước là chiến hạm của thủ lĩnh quân địch, chúng ta phải hủy nó, nói với hạm phụ trợ, cầm cự thêm nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ quay về.
Chiếc Đại Đế phát ra tiếng tù và kéo dài, thuyền trưởng trên hạm phụ trợ nghe thấy tiếng hào, lau máu trên mặt nói:
- Các huynh đệ chiếc đại Đế muốn chúng ta cầm cự một canh giờ nữa, nó đi bắt thủ lĩnh địch, thùng dầu hỏa, hướng bắn cao ba xích, dây dẫn ba phần, bắn.
Lưu Nhân Nguyện sắp phát cuồng rồi, người Đại Thực dám tập kích eo biển, hồng y võ sĩ đã cắm toàn bộ quân sĩ lên cột thị chúng, mối thù này sao có thể không báo.
Đại hạm ba buồm của người Đại Thực chẳng những không bỏ chạy mà còn xông tới, tải trọng của chúng không kém chiếc Đại Đế là bao, chính giữa thuyền lắp hai máy bắn đá cực lớn, cũng dùng đạn đã mang mãnh hỏa, từ xa bắn tới, rơi xuống mặt biển trước chiếc Đại Đế, bùng lên lửa lớn.
Mục đích kéo dài thời gian của nó rất rõ ràng, để phá hủy hạm phụ trợ của chiếc Đại Đế, tổn hại Cao Sơn Dương Tử gây ra cho hạm đội Lĩnh Nam tới giờ vẫn chưa khôi phục.
- Xuyên qua, sẵn sàng phòng lửa.
Chiếc Đại Đế xuyên qua lửa, hơi nóng bốc lên làm tóc Lưu Nhân Nguyện cong đi, mấy chỗ trên buồm đã bốc lửa.
Thủy quân ra sức lắc vòi rồng dập lửa, khi chiếc Đại Đế đi qua, thân thuyền vẫn bốc cháy.
Nỏ tám trâu ở mũi thuyền rít lên liên hồi, mang móc ngược xuyên qua thân thuyền mỏng manh của cự hạm, giữ chặt hai chiếc thuyền.
Lưu Nhân Nguyệt nhìn thấy một đám hồng y võ sĩ, chính đám người này tàn sát hơn một nghìn hai trăm thuộc hạ của mình, đám người này đều là võ sĩ lựa chọn kỹ càng, nhìn chúng chạy như bay trên thuyền là biết không dễ đối phó.
Nhưng bất kể chiến sĩ mạnh mẽ tới đâu đối diện với nỏ dày đặc cũng thành yếu đuối, khi mũi chiếc Đại Đế húc vào thân đại hạm ba buồm, lục chiến đội liền đu dây sang tác chiến.
Cuộc chiến nhanh gọn mà thảm liệt, hồng y võ sĩ bị tên bắn đầy người như chẳng hề cảm thấy đau đớn, vẫn vung đao xông tới, làm người ta khiếp sợ.
- Đại soái, hạm phụ trợ đằng sau không xuyên qua được biển lửa, đành phải chiến đấu riêng lẻ, cực kỳ nguy hiểm.
Phó tướng kiên định chấp hành chức trách của mình:
Lưu Nhân Nguyện âm trầm nói:
- Không bình thường, người Đại Thực tấn công liều chết như vậy là vì sao? Ba tháng trước eo biển thất thủ, chiến hạm của chúng xuất hiện quanh quẩn ở nội hải, tựa hồ đợi chúng ta tới, phải bắt kẻ cầm đầu mới biết được hành động không hợp lý của chúng, nếu không chúng ta mệt nhọc mà chẳng ích gì.
Xích của chiếc Đại Đế quấn quanh đại hạm, nỏ tiến đã phá thuyền nhỏ, nhân số lục chiến đội nhảy sang hạm địch đã hơn năm trăm người.
Loan đao của hồng y võ sĩ không phải đối thủ của nỏ tiễn, không chém được rách ráp của người Đường, nuốt hận ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Tiếng reo hò của lục chiến đội vang lên, sắc mặt Lưu Nhân Nguyện mới khá một chút.
Khi binh sĩ lục chiến đội bị thương cuối cùng được đồng bạn đưa về chiếc Đại Đế, mười mấy nỏ mang khói xanh bắn vào bụng cự hạm, một chuỗi tiếng nổ lớn vang lên, khoanh khắc chiếc cự hạm biến thành đống gỗ vụn bắn tứ tung.
- Vân hầu có hiểu không thuế nông đại biểu cho cái gì không? Đại biểu bách tính không tạo phản nữa, chỉ cần làm ruộng là có thể cơm no áo ấm, giang sơn kéo dài muốn đời, cho nên bệ hạ đem trọng điểm phòng ngừa từ bách tính lên huân quý. Ha ha ha, chính sách của bệ hạ tất nhiên sẽ tiến thêm một bước giảm bớt gánh nặng của nông dân, dù tình cảnh của Vân hầu quẫn bách tới mức này, bệ hạ vẫn không muốn dùng binh quy mô lớn, là muốn vỗ về bách tính.
- Lão Ngụy thành quan gác công, sức khỏe lại tốt lên như có kỳ tích, mỗi ngày cầm đao nghênh ngang đứng ở cổng thành kiểm tra kẻ phạm pháp.
- Đến lão phu cũng bị ông ta lục soát một phen, lần trước còn lấy ngọc bội của lão phu, nói là phải trả tiền vào thành, ông ta nói bản thân thanh liêm cả đời, hiện giờ có thể danh chính ngôn thuận bắt chẹt bách quan, còn nói chức quan trong thành này quá béo bở, mấy chục năm trước làm quan thật uổng công.
Nói tới chuyện Ngụy Trưng, Đỗ Như Hối xoa bụng vui vẻ, Lão Ngụy làm hoàng đế giận xem chết, nếu như không có Tôn Tư Mạc nói không chừng đã ngự long về trời rồi, khó khăn lắm mới ống lại được, giống như quên mất sự tồn tại của Ngụy Trưng, như thế rất tốt.
- Hiện lão phu thật sự hâm mộ Lão Ngụy, mỗi ngày thức dậy tới cổng Trường Nhạc coi như buông lỏng gân cốt, lại tùy ý ức hiếp được tất cả mọi người từ bệ hạ, hoàng hậu trở xuống, làm thành môn lang mà còn vẻ vang hơn làm tể tướng, lão phu sau khi nghỉ hưu được nửa oai phong đó là thỏa mãn rồi.
Vân Diệp nhìn ra, Đỗ Như Hối đang thực sự chuẩn bị nghỉ hưu, không chỉ ông ta mà Phòng Huyền Linh cũng như thế, mấy lão già đều muốn có kết cục đẹp, chẳng biết có thành công không?
Ưu điểm lớn nhất của Hứa Kính Tông là không ở vào chỗ nguy hiểm, ông ta thủ thành Loạn Thạch, tất nhiên gây dựng hang ổ của mình không có sơ hở nào. Từ sau khi Vân Diệp đi, ông ta dựa theo bát trận đồ Viên Thủ Thành để lại gia cố cứ điểm.
Mỗi ngày tuần thị thành đã trở thành công vụ của ông ta, khi ông ta nhìn thấy một con diều hâu bay vào phủ, liền vội vàng xuống tường thành, tim đập như đánh trống, chỉ mong tin tới là tin tốt.
Lấy giấy từ ống trúc ra xem liền ngồi bịch xuống ghế, phó tướng nhận lấy tò giấy xem xong lập tức quát lớn:
- Chỉnh đốn quân, chuẩn bị chiến đấu!
Hứa Kính Tông hít sâu một hơi nhét giấy vào ống trúc, lập tức lấy bút viết hai phong thư nữ, hai đội kỵ binh liền chia ra hướng về Quan Trung và Cao Xương.
- Cái phải tới sẽ không tránh được, theo cái tên vương bát đản Vân Diệp này, cả đời trong trong lo sợ, có điều coi như cũng không sống uổng.
Cổ vũ bản thân xong, liền bảo Hồ cơ thay chiến giáp cho mình, chiến giáp của Vân gia vừa nhẹ vừa thuận tiện, lại kiên cố, là lựa chọn hàng đầu của quan văn, năm xưa mình kiếm của Vân gia một bộ, vốn định để làm đồ trưng bày, không ngờ có ngày mặc nó vào giữ mạng.
Người Đột Quyết sẽ chẳng tới kiếm mình, phía trước còn có Quách Hiếu Khác, tới đây chỉ có người Thổ Phồn, Quách Hiếu Khác chó má, tự dưng chạy tới Quy Tư làm gì? Chẳng phải đưa đầu vào miệng sói à?
Cái đồ bại não, liên quân người Đột Quyết mà tới sẽ có năm mươi vạn ngươi, không chỉnh lý phòng tuyến còn đột kích về phía trước, đúng là muốn chết.
Hứa Kính Tông thở dài, Quách Hiếu Khác chết không đáng tiếc, tướng sĩ của ông ta lại không thể không cứu, vì thế gọi một đội thám báo tới, viết thư bảo bọn họ nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa vào tay Quách Hiếu Khác.
Lên tường thành, nhìn phó tướng và giáo úy đang ra sức chuản bị phòng vệ, bất giác ngẩng đầu nhìn trời, thấy không trung toàn mây đen, gió thổi qua đống loạn thạch, phát ra tiếng ngẹn ngào, thê lương vô cùng.
- Rẽ trái hết mức.
Lưu Nhân Nguyện đứng trên cầu hạm không ngừng ra lệnh, chiếc Đại Đế xuyên qua sóng, chặn phía trước hạm thuyền của người Đại Thực, chiếc hạm thuyền kia bị sóng hất lên cao, sau đó gãy làm đôi. Cửa sổ hai bên chiến hạm mở toang, điên cuồng phóng nỏ tiễn ra ngoài.
Ánh lửa bùng lên trên biển, người Đại Thực vẫn lao lên tấn công.
- Đại soái, hạm phụ trợ sắp không chống nổi nữa, sáu chiến hạm đã bị hạm địch bao vây, chúng ta phải quay về cứu viện.
Phó tướng lớn tiếng kiến nghị với Lưu Nhân Nguyện:
- Không về, phía trước là chiến hạm của thủ lĩnh quân địch, chúng ta phải hủy nó, nói với hạm phụ trợ, cầm cự thêm nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ quay về.
Chiếc Đại Đế phát ra tiếng tù và kéo dài, thuyền trưởng trên hạm phụ trợ nghe thấy tiếng hào, lau máu trên mặt nói:
- Các huynh đệ chiếc đại Đế muốn chúng ta cầm cự một canh giờ nữa, nó đi bắt thủ lĩnh địch, thùng dầu hỏa, hướng bắn cao ba xích, dây dẫn ba phần, bắn.
Lưu Nhân Nguyện sắp phát cuồng rồi, người Đại Thực dám tập kích eo biển, hồng y võ sĩ đã cắm toàn bộ quân sĩ lên cột thị chúng, mối thù này sao có thể không báo.
Đại hạm ba buồm của người Đại Thực chẳng những không bỏ chạy mà còn xông tới, tải trọng của chúng không kém chiếc Đại Đế là bao, chính giữa thuyền lắp hai máy bắn đá cực lớn, cũng dùng đạn đã mang mãnh hỏa, từ xa bắn tới, rơi xuống mặt biển trước chiếc Đại Đế, bùng lên lửa lớn.
Mục đích kéo dài thời gian của nó rất rõ ràng, để phá hủy hạm phụ trợ của chiếc Đại Đế, tổn hại Cao Sơn Dương Tử gây ra cho hạm đội Lĩnh Nam tới giờ vẫn chưa khôi phục.
- Xuyên qua, sẵn sàng phòng lửa.
Chiếc Đại Đế xuyên qua lửa, hơi nóng bốc lên làm tóc Lưu Nhân Nguyện cong đi, mấy chỗ trên buồm đã bốc lửa.
Thủy quân ra sức lắc vòi rồng dập lửa, khi chiếc Đại Đế đi qua, thân thuyền vẫn bốc cháy.
Nỏ tám trâu ở mũi thuyền rít lên liên hồi, mang móc ngược xuyên qua thân thuyền mỏng manh của cự hạm, giữ chặt hai chiếc thuyền.
Lưu Nhân Nguyệt nhìn thấy một đám hồng y võ sĩ, chính đám người này tàn sát hơn một nghìn hai trăm thuộc hạ của mình, đám người này đều là võ sĩ lựa chọn kỹ càng, nhìn chúng chạy như bay trên thuyền là biết không dễ đối phó.
Nhưng bất kể chiến sĩ mạnh mẽ tới đâu đối diện với nỏ dày đặc cũng thành yếu đuối, khi mũi chiếc Đại Đế húc vào thân đại hạm ba buồm, lục chiến đội liền đu dây sang tác chiến.
Cuộc chiến nhanh gọn mà thảm liệt, hồng y võ sĩ bị tên bắn đầy người như chẳng hề cảm thấy đau đớn, vẫn vung đao xông tới, làm người ta khiếp sợ.
- Đại soái, hạm phụ trợ đằng sau không xuyên qua được biển lửa, đành phải chiến đấu riêng lẻ, cực kỳ nguy hiểm.
Phó tướng kiên định chấp hành chức trách của mình:
Lưu Nhân Nguyện âm trầm nói:
- Không bình thường, người Đại Thực tấn công liều chết như vậy là vì sao? Ba tháng trước eo biển thất thủ, chiến hạm của chúng xuất hiện quanh quẩn ở nội hải, tựa hồ đợi chúng ta tới, phải bắt kẻ cầm đầu mới biết được hành động không hợp lý của chúng, nếu không chúng ta mệt nhọc mà chẳng ích gì.
Xích của chiếc Đại Đế quấn quanh đại hạm, nỏ tiến đã phá thuyền nhỏ, nhân số lục chiến đội nhảy sang hạm địch đã hơn năm trăm người.
Loan đao của hồng y võ sĩ không phải đối thủ của nỏ tiễn, không chém được rách ráp của người Đường, nuốt hận ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Tiếng reo hò của lục chiến đội vang lên, sắc mặt Lưu Nhân Nguyện mới khá một chút.
Khi binh sĩ lục chiến đội bị thương cuối cùng được đồng bạn đưa về chiếc Đại Đế, mười mấy nỏ mang khói xanh bắn vào bụng cự hạm, một chuỗi tiếng nổ lớn vang lên, khoanh khắc chiếc cự hạm biến thành đống gỗ vụn bắn tứ tung.