Đêm nay đám võ sĩ vô cùng căng thẳng, không biết người Đường ở ngoài muốn làm gì, vì tránh chọc giận họ, bọn chúng đi tuần đêm không mang đao, lại chỉ có hai tên.
Uyên Cái Tô Văn nhẹ nhàng men theo đường n hỏ, hai bên đều là cây mẫu đơn rậm rạp cao lớn, đóa hoa lớn nở rộ giữa tháng năm lay động trong gió, không có hương hoa, nhưng diễm lệ vô cùng.
Hàn quang lóe lên, thi thể hai gia tướng ngã xuống đè gãy vô số cảnh hoa, Uyên Cái Tô Văn nhặt một bông mẫu đơn màu hồng, nhìn một lúc mới nhớ ra vì sao năm xưa Vinh Hoa lại cắn mũi mình.
Hoa nở đầy núi, người còn đẹp hơn hoa, sao mình không biết ngắt một bông đẹp nhất gài lên tóc nàng? Chẳng trách làm mỹ nhân giận dỗi. Nhìn ánh trăng, lúc này có vẻ muộn rồi.
Cẩn thận cho bông mẫu đơn vào lòng, nếu thuận lợi giết được Cao Kiến Vũ, mình sẽ sang phương bên đưa hoa cho nàng, nữ nhân là thế, đối xử tốt với nàng, nàng chẳng hiểu, nhất định cần mấy thứ này biểu đạt.
Trong sương phòng im lặng, phó nhân của Cao Kiến Vũ đều ngủ ở đây, Uyên Cái Tô Văn cười khùng khục, lúc này rồi mà bọn chúng còn ngủ như lợn, lặng lẽ rút đoản đao, nhanh chóng cứa cổ từng người...
- Lão thái y, nếu thận của một người hoàn toàn bị hủy hoại, ngài cho rằng người như thế còn có thể sống bao lâu.
Địch Nhân Kiệt ngồi trên giường thấp của thái y viện, thỉnh giáo lão thái y:
- Thận bị hủy, người chết là chuyện tất nhiên.
Lão thái y rất thích người trẻ tuổi lễ phép này, cho câu trả lời chính xác:
- Nhưng có người thận đã hỏng hết, nhưng chiều nay tiểu tử vẫn thấy hắn ngồi uống rượu bình thương.
- Không thể nào, thận là cái gốc của con người, đứng đầu ngũ tạng, nếu nó bị tổn thương, đau đớn vô cùng, toàn thân tích nước, sưng phồng, không thể tiểu tiện, tất nhiên mất mạng. Có điều năm xưa lão phu từng nghe Bạch lão tiên sinh ở Lạc Dương nói, có một số người nghị lực cực lớn có thể khống chế thân thể bản thân, dù thận hoàn toàn mất tác dụng vẫn có thể sống một tháng, có điều sống như thế còn thảm hơn chết, nếu là lão phu, dứt khoát không giới thiệu cách này cho người bệnh.
Địch Nhân Kiệt đứng bật dậy chắp tay hỏi:
- Lão thái y, có phải là dùng mã tiền tử lấy độc công độc không?
- Làm sao ngươi biết, đúng là như thế, có điều bọn ta gọi đó là hoán mệnh, dùng lượng nhỏ có thể ngăn cơn đau, nhưng khi độc tố phát tác khiến người ta đau không sống nổi, toàn thân toát hồ hôi, bài tiết nước ra ngoài, nhưng chúng ta tiểu tiện là để bài tiết độc tố, không phải nước, cách này chỉ làm độc tố tích lại trong người, lần sau muốn có tác dụng phải tăng lượng mã tiền tử, đau đớn thêm bội phần, tuyệt đối không thể dùng.
Địch Nhân Kiệt đi vòng vòng trong sân:
- Lão thái y, nếu người này trước kia là bậc đại sư võ học, dùng cách này hắn còn có thể làm được chuyện người thường không làm được không?
- Ha ha, thận là gốc của sinh mệnh, chỗ đó hỏng rồi làm sao giữ được thân thể khỏe mạnh? Trừ khi có thuốc hỗ trợ, trong giới gian ngắn có thể cầm cự được.
Địch Nhân Kiệt vội vàng cảm tạ lão thái y, nhảy lên chiến mã phi tới phường Đãi Hiền, hiểu cả rồi, Uyên Cái Tô Văn chính là hung thủ, hắn giết người không có mục đích là để phát tiết đau đớn trong người, vì sao vết đao ngày càng ít, một nguyên nhân là vì hắn phải về kịp giờ điểm danh, nguyên nhân khác là thể lực của hắn không đủ.
Dọn sạch hai sương phòng! Uyên Cái Tô Văn mệt mỏi dựa vào cột, lấy từ trong lòng ra một củ sâm Cao Ly nhai rồi nuốt xuống, một lúc sau từ từ đứng lên, hiện tới lúc xử lý nội trạch rồi.
Chủy thù cậy then cửa, lẻn vào như bóng ma, sau đó khép kín cửa, đứng dưới bóng cây loang lổ, như cùng cây hòa làm một.
Viên đá rơi xuống sàn đá, bốn tên gia tướng nhanh chóng đi tới tìm nơi phát ra âm thanh, không tìm ra nguyên nhân, chỉ thấy bóng đao bổ xuống...
Mỗi cỗ thi thể chỉ có mười sáu vết đao, làm Uyên Cái Tô Văn bi thương, một năm trước mình chém được ba mươi đao, hiện không còn thời gian bi thương nữa, vòng qua thi thể, chậm rãi đi vào.
Hai thanh đao bay ra, ghim hai tên gia đinh ngủ gật lên tường, một tên trong đó không ghim chắc, người ngã xuống, xô đổ bình hoa lớn, Uyên Cái Tô Văn không đỡ, vì có tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Choang, Uyên Cái Tô Văn thu hồi hai thanh đao, đi qua cánh cửa thứ hai, còn chưa đứng vững, hai thanh đao đã chém tới, đạp chân lao tới, đầu húc vào lòng tên gia tướng chắn trước mặt, đao đâm vào nội tạng tên đại hán giơ chùy chiến, kẻ này là uy hiếp lớn nhất.
Khi đám gia tướng nhìn thấy là Uyên Cái Tô Văn liền muốn xoay người bỏ chạy, không một ai có dũng khí đối diện với mãnh tướng vô địch của Cao Ly.
Trường đao gắn xích bay ra, chém đứt cổ một tên gia tướng, thanh còn lại không được như ý, kẹt trong cổ tên khác, Uyên Cái Tô Văn dẫm đầu kẻ đó mới rút đao ra được, nửa người bên trái hắn không còn nghe chỉ huy nữa.
- Cao Kiến Vũ ra đây đi chúng ta nói chuyện, nếu ngươi không sợ mất mặt thì hét lớn vào, xem người Đường có cứu được ngươi không.
Dù sao Cao Kiến Vũ cũng là Cao Ly vương, Uyên Cái Tô Văn thấy mình phải giữ cho ông ta chút thể diện:
- Giết người, Uyên Cái Tô Văn giết người, cứu với!
Cao Kiến Vũ hoàn toàn không để ý tới thể diện, ra sức hét, không chỉ ông ta mà đám gia tướng cũng hét, còn có cả tiếng nữ nhân.
Uyên Cái Tô Văn nhíu mày, vì hắn nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp truyền tới, dù sao Địch Nhân Kiệt là người thông minh, hắn sẽ làm rõ chuyện gì xảy ra, thời gian của mình không nhiều.
Giơ tay ném túi da lên cao, vô số đao chém tới, dầu hỏa trong túi rưới đầy phòng, thổi cái đánh lửa, một đốm lửa màu lam vọt lên, chẳng bao lâu cả đại sảnh đã rừng rực cháy.
Cao Kiến Vũ đề phòng Uyên Cái Tô Văn giết mình, thông minh đóng kín cửa sổ ở phòng ngủ, lúc này biến thành phần mộ của mình, một đại hán rống lên từ gian trong xông ra, theo sau một nam nhân và hai nữ nhân.
Không nhìn thấy Cao Kiến Vũ, có lẽ ông ta chờ thời cơ tốt hơn.
Lửa rất mạnh, đại hán kia khi chạy qua bên cạnh Uyên Cái Tô Văn thì y phục đã bốc chay, Uyên Cái Tô Văn bịt khăn mặt tránh sang, đại hán kia muốn lao ra cửa sổ, đao xoay quanh cổ hắn một vòng, chỉ có đầu hắn bay ra ngoài cửa sổ.
Hai phụ nhân khóc lóc chạy ngược lại, nhưng bị Cao Kiếm Vũ đâm mỗi người một kiếm, nam nhân cuối cùng cho bản thân một đao, Uyên Cái Tô Văn áo trắng phất phơ đứng đó như ma thần.
Đại môn bị xô ra, bên ngoài có xe thủy long phun nước, quyết chiến trong lửa, Uyên Cái Tô Văn đánh bay trường kiếm của Cao Kiến Vũ, cắt gân chân gân tay ông ta, mặc kệ lửa liếm lên người bóp cổ Cao Kiến Vũ, nói:
- Ta từ nhỏ gặp ngươi một lần đã không ưa ngươi, chỉ muốn cắt cái lưỡi của ngươi xuống, chính cái mồm thối của ngươi đã ra biết bao ý chỉ hại nước hại dân, không ngờ tới hôm nay mới được thỏa nguyện.
Trường đao đâm vào miệng Cao Kiến Vũ, nhìn ông ta co giật như lợn chết, Uyên Cái Tô Văn buông ra, giang hai tay đón nhận ngày tận thế của mình.
Một sợi dây thừng quấn vào hông hắn giật hắn ra ngoài cửa sổ, ngã ra đất ngẩng đầu nhìn Địch Nhân Kiệt:
- Ngươi làm hỏng hoa mẫu đơn của ta rồi, nếu ngươi đền ta một bông, ta nói cho ngươi một việc.
Địch Nhân Kiệt không hề suy nghĩ, hái một bông mẫu đơn to nhất đặt lên ngực hắn.
Uyên Cái Tô Văn cầm bông hoa, vô cùng hạnh phúc, nói:
- Chạy mau!
Uyên Cái Tô Văn nhẹ nhàng men theo đường n hỏ, hai bên đều là cây mẫu đơn rậm rạp cao lớn, đóa hoa lớn nở rộ giữa tháng năm lay động trong gió, không có hương hoa, nhưng diễm lệ vô cùng.
Hàn quang lóe lên, thi thể hai gia tướng ngã xuống đè gãy vô số cảnh hoa, Uyên Cái Tô Văn nhặt một bông mẫu đơn màu hồng, nhìn một lúc mới nhớ ra vì sao năm xưa Vinh Hoa lại cắn mũi mình.
Hoa nở đầy núi, người còn đẹp hơn hoa, sao mình không biết ngắt một bông đẹp nhất gài lên tóc nàng? Chẳng trách làm mỹ nhân giận dỗi. Nhìn ánh trăng, lúc này có vẻ muộn rồi.
Cẩn thận cho bông mẫu đơn vào lòng, nếu thuận lợi giết được Cao Kiến Vũ, mình sẽ sang phương bên đưa hoa cho nàng, nữ nhân là thế, đối xử tốt với nàng, nàng chẳng hiểu, nhất định cần mấy thứ này biểu đạt.
Trong sương phòng im lặng, phó nhân của Cao Kiến Vũ đều ngủ ở đây, Uyên Cái Tô Văn cười khùng khục, lúc này rồi mà bọn chúng còn ngủ như lợn, lặng lẽ rút đoản đao, nhanh chóng cứa cổ từng người...
- Lão thái y, nếu thận của một người hoàn toàn bị hủy hoại, ngài cho rằng người như thế còn có thể sống bao lâu.
Địch Nhân Kiệt ngồi trên giường thấp của thái y viện, thỉnh giáo lão thái y:
- Thận bị hủy, người chết là chuyện tất nhiên.
Lão thái y rất thích người trẻ tuổi lễ phép này, cho câu trả lời chính xác:
- Nhưng có người thận đã hỏng hết, nhưng chiều nay tiểu tử vẫn thấy hắn ngồi uống rượu bình thương.
- Không thể nào, thận là cái gốc của con người, đứng đầu ngũ tạng, nếu nó bị tổn thương, đau đớn vô cùng, toàn thân tích nước, sưng phồng, không thể tiểu tiện, tất nhiên mất mạng. Có điều năm xưa lão phu từng nghe Bạch lão tiên sinh ở Lạc Dương nói, có một số người nghị lực cực lớn có thể khống chế thân thể bản thân, dù thận hoàn toàn mất tác dụng vẫn có thể sống một tháng, có điều sống như thế còn thảm hơn chết, nếu là lão phu, dứt khoát không giới thiệu cách này cho người bệnh.
Địch Nhân Kiệt đứng bật dậy chắp tay hỏi:
- Lão thái y, có phải là dùng mã tiền tử lấy độc công độc không?
- Làm sao ngươi biết, đúng là như thế, có điều bọn ta gọi đó là hoán mệnh, dùng lượng nhỏ có thể ngăn cơn đau, nhưng khi độc tố phát tác khiến người ta đau không sống nổi, toàn thân toát hồ hôi, bài tiết nước ra ngoài, nhưng chúng ta tiểu tiện là để bài tiết độc tố, không phải nước, cách này chỉ làm độc tố tích lại trong người, lần sau muốn có tác dụng phải tăng lượng mã tiền tử, đau đớn thêm bội phần, tuyệt đối không thể dùng.
Địch Nhân Kiệt đi vòng vòng trong sân:
- Lão thái y, nếu người này trước kia là bậc đại sư võ học, dùng cách này hắn còn có thể làm được chuyện người thường không làm được không?
- Ha ha, thận là gốc của sinh mệnh, chỗ đó hỏng rồi làm sao giữ được thân thể khỏe mạnh? Trừ khi có thuốc hỗ trợ, trong giới gian ngắn có thể cầm cự được.
Địch Nhân Kiệt vội vàng cảm tạ lão thái y, nhảy lên chiến mã phi tới phường Đãi Hiền, hiểu cả rồi, Uyên Cái Tô Văn chính là hung thủ, hắn giết người không có mục đích là để phát tiết đau đớn trong người, vì sao vết đao ngày càng ít, một nguyên nhân là vì hắn phải về kịp giờ điểm danh, nguyên nhân khác là thể lực của hắn không đủ.
Dọn sạch hai sương phòng! Uyên Cái Tô Văn mệt mỏi dựa vào cột, lấy từ trong lòng ra một củ sâm Cao Ly nhai rồi nuốt xuống, một lúc sau từ từ đứng lên, hiện tới lúc xử lý nội trạch rồi.
Chủy thù cậy then cửa, lẻn vào như bóng ma, sau đó khép kín cửa, đứng dưới bóng cây loang lổ, như cùng cây hòa làm một.
Viên đá rơi xuống sàn đá, bốn tên gia tướng nhanh chóng đi tới tìm nơi phát ra âm thanh, không tìm ra nguyên nhân, chỉ thấy bóng đao bổ xuống...
Mỗi cỗ thi thể chỉ có mười sáu vết đao, làm Uyên Cái Tô Văn bi thương, một năm trước mình chém được ba mươi đao, hiện không còn thời gian bi thương nữa, vòng qua thi thể, chậm rãi đi vào.
Hai thanh đao bay ra, ghim hai tên gia đinh ngủ gật lên tường, một tên trong đó không ghim chắc, người ngã xuống, xô đổ bình hoa lớn, Uyên Cái Tô Văn không đỡ, vì có tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Choang, Uyên Cái Tô Văn thu hồi hai thanh đao, đi qua cánh cửa thứ hai, còn chưa đứng vững, hai thanh đao đã chém tới, đạp chân lao tới, đầu húc vào lòng tên gia tướng chắn trước mặt, đao đâm vào nội tạng tên đại hán giơ chùy chiến, kẻ này là uy hiếp lớn nhất.
Khi đám gia tướng nhìn thấy là Uyên Cái Tô Văn liền muốn xoay người bỏ chạy, không một ai có dũng khí đối diện với mãnh tướng vô địch của Cao Ly.
Trường đao gắn xích bay ra, chém đứt cổ một tên gia tướng, thanh còn lại không được như ý, kẹt trong cổ tên khác, Uyên Cái Tô Văn dẫm đầu kẻ đó mới rút đao ra được, nửa người bên trái hắn không còn nghe chỉ huy nữa.
- Cao Kiến Vũ ra đây đi chúng ta nói chuyện, nếu ngươi không sợ mất mặt thì hét lớn vào, xem người Đường có cứu được ngươi không.
Dù sao Cao Kiến Vũ cũng là Cao Ly vương, Uyên Cái Tô Văn thấy mình phải giữ cho ông ta chút thể diện:
- Giết người, Uyên Cái Tô Văn giết người, cứu với!
Cao Kiến Vũ hoàn toàn không để ý tới thể diện, ra sức hét, không chỉ ông ta mà đám gia tướng cũng hét, còn có cả tiếng nữ nhân.
Uyên Cái Tô Văn nhíu mày, vì hắn nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp truyền tới, dù sao Địch Nhân Kiệt là người thông minh, hắn sẽ làm rõ chuyện gì xảy ra, thời gian của mình không nhiều.
Giơ tay ném túi da lên cao, vô số đao chém tới, dầu hỏa trong túi rưới đầy phòng, thổi cái đánh lửa, một đốm lửa màu lam vọt lên, chẳng bao lâu cả đại sảnh đã rừng rực cháy.
Cao Kiến Vũ đề phòng Uyên Cái Tô Văn giết mình, thông minh đóng kín cửa sổ ở phòng ngủ, lúc này biến thành phần mộ của mình, một đại hán rống lên từ gian trong xông ra, theo sau một nam nhân và hai nữ nhân.
Không nhìn thấy Cao Kiến Vũ, có lẽ ông ta chờ thời cơ tốt hơn.
Lửa rất mạnh, đại hán kia khi chạy qua bên cạnh Uyên Cái Tô Văn thì y phục đã bốc chay, Uyên Cái Tô Văn bịt khăn mặt tránh sang, đại hán kia muốn lao ra cửa sổ, đao xoay quanh cổ hắn một vòng, chỉ có đầu hắn bay ra ngoài cửa sổ.
Hai phụ nhân khóc lóc chạy ngược lại, nhưng bị Cao Kiếm Vũ đâm mỗi người một kiếm, nam nhân cuối cùng cho bản thân một đao, Uyên Cái Tô Văn áo trắng phất phơ đứng đó như ma thần.
Đại môn bị xô ra, bên ngoài có xe thủy long phun nước, quyết chiến trong lửa, Uyên Cái Tô Văn đánh bay trường kiếm của Cao Kiến Vũ, cắt gân chân gân tay ông ta, mặc kệ lửa liếm lên người bóp cổ Cao Kiến Vũ, nói:
- Ta từ nhỏ gặp ngươi một lần đã không ưa ngươi, chỉ muốn cắt cái lưỡi của ngươi xuống, chính cái mồm thối của ngươi đã ra biết bao ý chỉ hại nước hại dân, không ngờ tới hôm nay mới được thỏa nguyện.
Trường đao đâm vào miệng Cao Kiến Vũ, nhìn ông ta co giật như lợn chết, Uyên Cái Tô Văn buông ra, giang hai tay đón nhận ngày tận thế của mình.
Một sợi dây thừng quấn vào hông hắn giật hắn ra ngoài cửa sổ, ngã ra đất ngẩng đầu nhìn Địch Nhân Kiệt:
- Ngươi làm hỏng hoa mẫu đơn của ta rồi, nếu ngươi đền ta một bông, ta nói cho ngươi một việc.
Địch Nhân Kiệt không hề suy nghĩ, hái một bông mẫu đơn to nhất đặt lên ngực hắn.
Uyên Cái Tô Văn cầm bông hoa, vô cùng hạnh phúc, nói:
- Chạy mau!